Haizz, hết cách rồi.” - “Cố Thành Kiêu đã kiểm tra được Diệp Hoan có chuyến bay quốc tế vào rạng sáng mai, chị phải nắm 3thật chắc cơ hội tối nay.” - “Tiểu Thiển, chị sợ bà ấy không chịu nhận chị”.
- “Không đâu, như mẹ em vậy, em tì5m bà ấy, đồng thời bà ấy cũng đang tìm em.
Năm đó em và mẹ bị mất tin tức của nhau.
Chị còn có thể tìm 6được bà ấy là đã rất may mắn rồi, đừng sợ.” -- “Được, để chị thử xem sao.” Lâm Du ngồi trên bàn, Tiểu Nguyệt Lượng đã đ8ang dụi mắt, giơ tay nhào vào lòng cô, “Mẹ, bể.” Lâm Du bế Tiểu Nguyệt Lượng, Tiểu Nguyệt Lượng ngáp khí thế trong lòng5 cô.
Lâm Du cầm ly rượu đi qua, đi đến sau lưng Diệp Hoan lại lùi về, rồi lại đi qua, vừa định mở miệng thì người bên cạnh Diệp Hoan đã giễu cợt cô trước, Chủ tịch Diệp, sau lưng bà lại có người ngưỡng mộ bà kia, 80% là lại đến xin bà chỉ bí quyết chăm sóc sắc đẹp rồi.”
Một người khác nói: “Bây giờ mấy cô gái trẻ đều có ý thức chăm sóc sắc đẹp, tuổi còn trẻ đã bắt đầu chú ý chăm sóc rồi.” Diệp Hoan quay lại nhìn thấy một cô gái xa lạ đang đứng sau lưng bà, mặt mày mang vẻ khó xử, còn có nét bối rối thoáng qua.
Diệp Hoan nhoẻn miệng cười, chủ động cẩm ly rượu lên cụng ly với cô, “Chào cô, cô là?” Tay Lâm Du hơi run.
Cô hít sâu, cố gắng để giọng mình nghe bình tĩnh một chút: “Chào chủ tịch Diệp, cháu tên là Lâm Du, là vợ của Cố Đông Quân.” Diệp Hoan và mấy vị khách khác đều tỏ ra ngạc nhiên, hóa ra cô là vợ của Cố Đông Quân.
Đám cưới của Cổ Đông Quân không tổ chức rình rang, chỉ mời họ hàng nhà họ Cố, bọn họ đều không được may mắn đến dự.
Những vị khách ngồi ở bàn của Diệp Hoan đều là doanh nhân trong giới thượng lưu, người nào cũng từng giao dịch làm ăn với Tập đoàn Cố Nghiệp.
Mỗi người trong số họ đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, Lâm Du không dám tùy tiện đi qua quấy rầy.
Diệp Hoan có một biệt danh tao nhã là “Nữ hoàng sắc đẹp”, ngoài công việc là nghề thẩm mỹ, bà còn là bảng hiệu sống của tập đoàn, là nữ hoàng sắc đẹp danh xứng với thực.
Mấy người vợ của các đại gia đang vây quanh Diệp Hoan để xin chỉ vài bí quyết chăm sóc sắc đẹp, thỉnh thoảng có người tới mời rượu, Diệp Hoan đều xử lý thành thạo điêu luyện.
Hôm nay đi ăn đám cưới, chơi cả ngày, trưa cũng không ngủ, bây giờ mắt đã mơ mơ màng màng.
Lâm Du vừa bế con gái vừa lo lắng nhìn về phía Diệp Hoan.
Cố Đông Quân ôm lấy Tiểu Nguyệt Lượng, “Qua đây nào cục cưng, ba bể nào, ngủ đi.” Anh quay đầu nhẹ giọng nói với Lâm Du: “Em tìm cơ hội qua đó trước đi, anh dỗ Tiểu Nguyệt Lượng ngủ, sau đó giao cho ba mẹ, bảo ba mẹ đưa con về nhà trước rồi anh qua với em.
Đi đi, đừng căng thẳng.” Tất cả mọi người bên cạnh đều đang cổ vũ cô, cô không có lý do gì để lùi bước.
Thế là Lâm Du lấy hết can đảm bước đến bàn của Diệp Hoan.
Diệp Hoan đang định đứng dậy để bày tỏ lòng tôn trọng thì lúc này, Lâm Du nói tiếp: “Cũng là con gái của Lâm Bồi.” Câu này cô nói rất nhỏ, chỉ có Diệp Hoan ở gần cô nhất là nghe được.
Diệp Hoan khựng lại, thân người hơi khom cứng ngắc tại chỗ.
Lâm Bồi? Con gái? Con gái? Lâm Du nhìn bà bằng ánh mắt mong đợi, nhìn xem bà có hành động gì, là vờ như không biết, là vui đến phát khóc, hay là hoảng hốt lo sợ.
Diệp Hoan đứng dậy, từ từ xoay người lại, ánh mắt nhìn Lâm Du đã nhiều cảm xúc hơn.
Bà nhìn cô gái trước mặt thật sâu, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.
Lâm Du nói: “Đúng vậy, quả thật là phương diện chăm sóc sắc đẹp của cháu có vấn đề, vì vậy cháu muốn xin chủ tịch Diệp chỉ bảo riêng, không biết chủ tịch Diệp có nể mặt không?” Diệp Hoan khẽ mỉm cười, trịnh trọng gật đầu, “Không thành vấn đề...
Các vị...
tôi xin lỗi trước vì không tiếp được.” Các vị khách vẫn chưa thỏa mãn, không biết lần sau gặp lại nữ hoàng sắc đẹp sẽ là khi nào.
Diệp Hoan để ly rượu xuống, thân mật nắm chặt lấy tay Lâm Du, “Đi tìm chỗ nào đó nói chuyện.” Trong hành lang khá yên tĩnh, Diệp Hoan không thể đợi được bèn hỏi Lâm Du, “Con thật sự là con gái của Lâm Bồi sao? Là con gái lớn hay là con gái út của ông ấy?” “Con gái út ạ.” Diệp Hoan kích động đến mức rớm nước mắt, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn.
Bà nắm lấy tay Lâm Du, lực tay càng lúc càng siết chặt, thậm chí còn hơi run.
“Con tim ta, có phải ba con đã nói cho con biết thân thể của con không?” Lâm Du lắc đầu.
Ánh mắt Diệp Hoan ánh lên vẻ nghi hoặc, bà hỏi: “Vậy làm sao con biết được?” “Một ngày nọ Chu Mạn Ngọc nói với con rằng con là con nuôi của nhà họ Lâm.
Bà ta nói là nhặt được con ở cạnh thùng rác, bọn họ chỉ tốt bụng nhận nuôi con.” “Gì cơ?” Diệp Hoan không khỏi khiếp sợ, “Bà ta lừa người như thế sao, bà ta đúng là quá vô liêm sỉ.
Rồi sao nữa?” “Rất nhiều năm con đều nghĩ mình là con nuôi của nhà họ Lâm, cho đến khi trước đây không lâu con muốn tìm lại ba mẹ ruột nên đã đến kho số liệu DNA so sánh, mới phát hiện con chính là con gái ruột của Lâm Bồi chứ không phải con nuôi.
Tất cả đều là Chu Mạn Ngọc lừa con, bà ta cũng lừa ba con, ba con hoàn toàn không biết con là con ruột của ông ấy.
Sau này...
sau này xảy ra rất nhiều chuyện, con rất may mắn mới có thể tìm được mẹ.
Mẹ...
mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?” Nghe giọng nói run rẩy và dè dặt thăm dò của Lâm Du, Diệp Hoan ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, mẹ là mẹ con đây...
con gái của mẹ, con đã lớn vậy rồi sao? Mẹ có lỗi với con...
Con nói đi, nói đi, con tên là gì?” Lâm Du cũng rất kích động, cảm giác được mẹ ôm thật ấm áp, cô nói rõ từng chữ: “Con tên là Lâm Du ạ.” “Lâm Du, Lâm Du...
Tốt lắm, cuối cùng tôi cũng biết tên con gái tôi rồi, tên là Lâm Du.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy tướng mạo của con gái tôi rồi, thật xinh đẹp.”
Vừa nói, Diệp Hoan vừa cẩn thận ôm lấy mặt Lâm Du.
Bà rất muốn khóc lớn trong giờ phút này, khóc cho tất cả nỗi nhớ nhung và sự hối hận, nhưng bà không thể, nơi này là nơi công cộng, ngoài khách khứa ra còn có kí giả truyền thông.
Bà nhất định phải kiềm chế cảm xúc của mình.
Đúng lúc này, Cổ Đông Quân tìm đến, “Tiểu Du, thì ra hai người ở đây.” Nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con ôm nhau, trong lòng Cổ Đông Quân cảm thấy rất an ủi.
Anh gật đầu chào Diệp Hoan, muốn trưng cầu chút ý kiến của bà.
“Nơi này không dễ nói chuyện, hay là lên phòng trên tầng?” Lâm Du lập tức giới thiệu: “Anh ấy là chồng con đó mẹ, Cố Đông Quân.” Diệp Hoan mỉm cười, nhìn Cố Đông Quân từ trên xuống dưới.
Ba người con trai của nhà họ Cố đều tuấn tú lịch sự, Cố Đồng Quân đứng trước mặt bà bất kể là vóc dáng hay là mặt mũi đều có khí chất, đều nổi bật xuất chúng.
Diệp Hoan vui đến ngỡ ngàng, “Được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi, con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.” Diệp Hoan: “Được.” Cổ Đông Quân: “Mời đi theo con, bên này.”
Danh sách chương