Thế là, vào một buổi sáng đầu xuân rét lạnh, Cố Nam Hách đăng một bức ảnh trong khách sạn và một bức ảnh siêu âm kèm the3o bốn chữ đơn giản “Cảm ơn tất cả”, trở thành tin tức nặng kí nhất trong giới giải trí năm nay, lập tức làm bùng nổ toà5n bộ giới giải trí.
“Chúc mừng nữ thần của tôi lên chức mẹ, tin vui đầu tiên của giới giải trí năm nay.” “Ông c6hủ Cố quá lợi hại, chúc mừng chúc mừng, chăm sóc cho Tiểu Hi và cục cưng thật tốt nhé!” “Cục cưng Tiểu Hi của tôi đúng 8là cá chép, quay phim xong là mang thai, chờ phim phát sóng thì cục cưng cũng ra đời, sau đó có thể tiếp tục làm việc, 5chẳng chậm trễ gì cả.” “Thật là vui, còn vui hơn chính tôi mang thai nữa, chúc mừng ba mẹ tiêu chuẩn nhé!” “Mấy đứa tung tin đồn nhảm nói hai người ly hôn đúng là quá thiếu đạo đức, tung tin đồn nhảm không bị ngồi tù đúng không? Tiểu Hi đừng tức giận, mang thai phải thật vui vẻ.” “Vậy khi nào ông chủ Cổ tổ chức đám cưới đây? Đừng để nữ thần của chúng tôi cực khổ quá nhé.”
Đến cả Lâm Thiển cũng phải xem hot search mới biết, tin tức Tiểu Hi mang thai khiến cả gia tộc họ Cố cũng sục sôi.
Chu Đình vui đến nỗi phát bao lì xì liên tục, cái nào cũng nhiều, không ai cản được.
Sáng sớm, Lâm Thiển vẫn còn nằm trong chăn đã luôn miệng kêu to, “Mau mau mau, thím ba phát bao lì xì trong nhóm, mau đi giật!” Lúc đó Cố Thành Kiêu đang ở trong toilet, sầm mặt nói: “Ăn tết em nhận lì xì còn chưa đủ sao? Đừng làm mình như người tham tiền, lúc nào cũng giật tiền.” “Đây mà là giật tiên sao? Đây là giật vận may, là vận may đó!” Cố Thành Kiêu khinh bỉ lườm cô, nhưng vẫn rất phối hợp, “Điện thoại của anh để ở dưới gối ấy.” Lâm Thiển vội lấy điện thoại của Cố Thành Kiêu ra, cầm hai cái điện thoại cùng giật tiến một lúc, còn tranh thủ viết, “Tiểu Hi mang thai, nhà họ Cố chúng ta lại sắp có thêm thành viên mới, vận may này nhất định phải giành lấy.” Cố Thành Kiêu lại lườm cô, có điều, có một việc khiến anh rất vui mừng, đó là cuối cùng cô đã hết dùng “Nhà họ Cổ các anh”, mà đã dùng “Nhà họ Cố chúng ta”.
“Cố Thành Kiêu, hôm nay em muốn đi thăm Tiểu Hi một lát, anh có thể tiện đường chở em một đoạn được không?” “Được.” “Em còn muốn đi mua ít quà, anh cũng chở em đi được không?” Cố Thành Kiêu đi lên phía trước, cúi người nhìn cô, “Còn muốn anh làm gì cứ việc nói, cầu gì được đó.” Lâm Thiển cười tươi như hoa, vừa né tránh vừa nũng nịu hỏi: “Sao hôm nay tốt với em vậy?” “Ngày nào mà anh không tốt với em.” “Vâng vâng vâng, vậy bế em đi, em muốn đi tè.” “Không có chân hả?”
“Có chân cũng muốn bế, không phải anh nói câu gì được đó sao?” Cố Thành Kiêu bó tay, cười, nhẹ nhàng bế cô lên, “Phu nhân, có cần tôi xi giúp cô luôn không?” Lâm Thiển cười ha hả, “Em cần, nhưng anh có chức năng này không?” Cố Thành Kiêu trừng mắt, cúi đầu nhìn cô, “Anh không có chức năng nào chứ?” Lâm Thiển cười đến gập cả người, ôm chặt lấy vai anh, sợ mình sơ ý sẽ rơi xuống, “Ái da, sắp rơi rồi, ôm chặt một chút.” Bọn họ cười nhốn nháo, tiếng động quá lớn, ngay cả Nam Nam cũng nghe thấy.
Cô bé chạy đến cửa phòng căng họng hổ to, “Anh hai, mau tới đây, ba mẹ đang đánh nhau!” Nghe đánh nhau, Bắc Bắc đang ở dưới nhà lập tức chạy huỳnh huỵch lên lầu.
“Anh hai, nhanh lên nhanh lên!” Nam Nam vẫn đang gào to.
Lâm Thiển muốn tuột xuống khỏi người Cố Thành Kiêu, nhưng Cố Thành Kiêu không cho, cứ bể cô như thế.
Bắc Bắc chạy lên lầu để “cứu người”, vừa lên đã thấy ba mẹ đang thân mật ôm nhau, thế này sao là đánh nhau được? Cậu lắc đầu, kéo em gái ngốc nghếch của mình ra, nói: “Đừng nói lung tung, ba mẹ sẽ không đánh nhau đâu, bọn họ chỉ liếc mắt đưa tình thôi.” Nam Nam cứ như phát hiện ra châu lục mới, mở to đôi mắt xoe tròn, còn bụm miệng, “Trời ạ, hóa ra là đang liếc mắt đưa tình, ngại quá, làm phiền rồi, ba mẹ tiếp tục đi.” Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu kinh sợ, đúng là dở khóc dở cười, con nhóc Nam Nam này học ở đâu ra giọng điệu quái gở này chứ?! Lâm Thiển đâm vào ngực Cố Thành Kiêu: “Em đã nói là anh chú ý rồi, ảnh hưởng đến sự phát triển thể chất và tinh thần của chúng thì sao, mau thả em xuống.” Cố Thành Kiêu tỏ ra oan uổng, “Rốt cuộc là ai làm nũng đòi bể hả?” Lâm Thiển: “Được, vậy sau này không cho anh bế nữa, hừ!” Cố Thành Kiêu: “...” Dù sao cuối cùng cũng là lỗi của tôi, làm đàn ông thật là khổ mà.
Thu xếp xong tất cả việc nhà, Lâm Thiển liền đến nhà Phương Tiểu Hi.
Vì Phương Tiểu Hi ốm nghén nặng nên Cố Nam Hách đã hủy bỏ tất cả hoạt động sau đó của cô, để cô yên tâm ở nhà dưỡng thai.
Cố Nam Hách nấu rất nhiều món đa dạng cho cô rồi dỗ cô ăn, nhưng hễ đưa đồ ăn gì đến miệng là cô đều nôn.
Lúc gặp Lâm Thiển, cô gầy hơn trước, sắc mặt cũng xanh xao hơn.
“Tiểu Hi, sao chị tiều tụy vậy?” Cả người Phương Tiểu Hi choáng váng, trạng thái vô cùng kém.
“Nam Hách đâu rồi?” “Hôm nay anh ấy có cuộc họp quan trọng, hơn nữa anh ấy ở đây cũng vô dụng nên chị để anh ấy đi rồi.” Trở lại phòng, Phương Tiểu Hi nửa nằm trên giường, bên cạnh giường để một cái thùng rác chỉ cần cô đưa tay là có thể với tới.
Lâm Thiển vốn còn định phàn nàn vài câu, sao chuyện lớn như mang thai lại không nói với cô, nhưng thấy cô ấy tiều tụy, cô cũng không đành lòng trách.
Phương Tiểu Hi: “May mà phim đã đóng máy, chị và Nam Hách đều nghĩ mà sợ, mấy động tác nguy hiểm đều do chị tự đóng.” Lâm Thiển: “.
” Cô biết mức độ yêu nghề của Tiểu Hi, bộ phim kia lại là phim hành động, ngẫm lại đúng là sự thật.
Phương Tiểu Hi: “Trước đó cứ tập trung quay phim, chị thật sự chẳng có chút cảm giác nào, mãi đến ngày đóng máy, nhìn thấy dê nướng nguyên con chị nôn ngay lập tức, nôn đến nỗi suýt nôn cả mật ra.
Lúc ấy còn tưởng ăn đồ ăn
nước ngoài không quen, dạ dày khó chịu.
Nam Hách cũng rất sốt ruột, về nước ngay ngày hôm sau, sau khi về thì lập tức đến bệnh viện khám, khám xong mới biết là có thai.” Dù ốm nghén khó chịu nhưng vừa nhắc lại quá trình phát hiện mình mang thai, thần thái của Phương Tiểu Hi vẫn sáng láng, không giấu được ánh mắt phấn khích và kích động.
Lâm Thiển cười an ủi: “Được rồi, được rồi, chúc mừng hai người, chú thím Ba nhất định là rất vui.” Phương Tiểu Hi: “Đúng vậy, Nam Hách cũng vui lắm, mẹ chị, mấy người bác bên ngoại và bà ngoại chị đều rất vui.” Lâm Thiển: “Vậy sau này chị còn sắp xếp lịch trình không?” Phương Tiểu Hi: “Vốn dĩ phim vẫn còn mấy cảnh quay cần bổ sung, nhưng Nam Hách kiên quyết không cho chị quay, chỉ có thể tìm người đóng thế, với cả cũng hủy luôn việc chụp trang bìa cho hai quyển tạp chí luôn rồi.
Em biết không, quay xong phim chị sẽ nghỉ ngơi, lần này là nghỉ ngơi thật sự, hơn nữa không biết ngày trở lại.”
Danh sách chương