Anh nói: “Anh không phải kẻ ngốc, không phải anh không cảm nhận được gần đây Thủy Tiên ân cần với anh.
Tình trạng giữa anh và cô ấy3 em cũng biết rồi đó, lúc khổ cực hoạn nạn, cô ấy và Sa Tinh luôn giúp đỡ anh, bây giờ anh sống tốt rồi, anh không thể bỏ mặc họ.
5Sa Tinh vì cứu anh mà qua đời, hiện giờ chỉ còn lại anh và Thủy Tiên, anh không thể bỏ mặc cô ấy.” “Anh và cô ấy sẽ không có quan hệ gì kh6ác ngoài trở thành anh em.
Anh bảo ba anh nhận cô ấy làm em gái là để cô ấy từ bỏ suy nghĩ đó.” “Tiểu Thiển nói anh chơi liều, nói8 anh do dự.
Một năm qua anh đưa tiễn Sa Tinh về nước X, dàn xếp với vài anh em tốt cố gắng diệt trừ tai họa ngầm có thể diệt, như thế thì anh mới có thể yên ổn làm Hà Cảnh Hành.” “Cuộc sống trong quá khứ của anh em không thể tưởng tượng được đâu, anh cũng không muốn tiết lộ quá nhiều với người nhà của anh, sợ sẽ làm họ hoảng sợ.
Nhưng em và ba em biết anh đã trải qua những việc như thế nào, ba em có thể yên tâm giao em cho anh sao? Em hiểu được không?” Phó Bạch Tuyết gật đầu.
“Hiện tại anh đã hoàn toàn vĩnh biệt thân phận Trác Việt để làm Hà Cảnh Hành, nếu anh không bỏ nổi vốn liếng để em có cuộc sống yên ổn, ba em sẽ không đồng ý.
Một năm qua anh dốc sức học tập, cái gì cũng học, cái gì cũng làm là để có thể mau chóng trưởng thành, mau chóng trở lại thành phố B.
An cư lạc nghiệp ở thành phố B chỉ là bước đầu tiên, nhưng nếu không có bước đó thì tất cả sau này không cần phải bàn nữa.” “Đêm qua gặp được em ở bệnh viện, anh vui đến phát điên.
Em là cục cứng trong lòng bàn tay ba mẹ, sao anh có thể để em đi theo anh chịu uất ức được? Nếu chưa chuẩn bị vẹn toàn, anh không dám để em đi theo anh.” Nước mắt của Phó Bạch Tuyết cuối cùng không ngừng được, thuận thể lăn xuống, “Vậy anh có biết trong một năm chia xa, em đau khổ thế nào không?” “Xin lỗi, tất cả là lỗi của anh.” Anh lấy hết can đảm nắm lấy tay cô, thuận thể kéo cô vào lòng, “Chúng ta ở bên nhau được không? Em còn nghi ngờ điều gì anh đều có thể giải thích từng điều một, đừng hiểu lầm anh được không? Sau này...
anh nói là sau này của hai chúng ta đều có trong kế hoạch của anh.” Phó Bạch Tuyết ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh, lời tỏ tình này ập tới quá đột ngột, cô không thể tin được.
“Quá khứ của anh quá phức tạp, một năm trước anh vừa mới nhận người thân.
Làm Hà Cảnh Hành, anh chẳng có gì cả, tất cả đều vừa mới cất bước.
Anh sợ thân phận Trác Việt sẽ mang đến tai họa cho người bên cạnh anh.
Em nói anh về nước lâu vậy rồi cũng không liên lạc với em.
Đúng, là anh do dự, nhưng anh sợ em lại nói với anh5 câu sau này đừng liên lạc nữa trong điện thoại.” “Trước khi lên máy bay anh có gọi cho em, em nói sau này đừng liên lạc nữa, em chưa quên chứ?” Phó Bạch Tuyết cắn môi, nước mắt uất ức cứ đảo quanh hốc mắt.
Nếu không nhìn thấy cảnh trong quán bar, sao cô lại nén đau nói với anh câu đó chứ?! Hà Cảnh Hành lại lấy can đảm nhắc đến lần nữa, nắm lấy tay cô.
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, cắn đỏ cả môi mình lên.
“Lúc trước là anh không thể, bây giờ anh lại không dám.
Nhìn thấy em mặc áo blouse cứu chữa người bị thương, gặp nguy không hoảng, anh không dám quấy rầy em, chỉ có thể yên lặng ở bên em giúp đỡ chút ít.” Giờ phút này, Hà Cảnh Hành có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng cô đã bận rộn cả đêm, cần phải nghỉ ngơi rồi.
“Anh không muốn để em xuống xe đâu, nhưng em phải ngủ bù.
Khi nào em nghỉ ngơi xong thì nói với anh, anh sẽ đến tìm em trước.
Vừa rồi em đã đồng ý với anh rồi nhé, không được đổi ý đâu đấy.” Nói xong, Hà Cảnh Hành mở cửa định xuống xe.
Phó Bạch Tuyết kéo anh lại, hơi thẹn thùng, hơi sợ sệt, hơi há miệng, rõ ràng là có lời muốn nói.
“Sao thế?” “Em...
em không về trường nữa, em muốn ở cùng anh.” Lúc nói câu này, cô không dám nhìn anh.
Hà Cảnh Hành cười, lại đóng cửa xe lại, “Vậy tiếp tục chạy vòng vòng hay tìm chỗ nào nghỉ ngơi?” Phó Bạch Tuyết nín khóc, mỉm cười, “Chạy vòng vòng đến nỗi em choáng luôn rồi.” “Được, anh hiểu rồi, ám hiệu của em rất rõ ràng.” “Gì chứ? Em nào có?” “Ha ha ha, cứ yên tâm đi theo anh, anh nhất định sẽ không bán em đâu.”
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên vui vẻ.
Trong lòng Phó Bạch Tuyết ngọt ngào, cảm thấy tất cả uất ức phải chịu trong quá khứ đều đáng giá, tất cả lời dỗ ngon dỗ ngọt cũng không sánh bằng câu “Sau này của hai chúng ta đều có trong kế hoạch của anh” của anh.
Bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử, cũng đã cứu mạng nhau.
Cô đã từng thấy mặt chật vật nhất của anh, một năm chia xa cũng không thể làm phai mờ nỗi nhớ của họ dành cho nhau.
Cô nghĩ, đây là ơn huệ lớn nhất mà ông trời ban cho họ.
Đưa thẳng về nhà thì hơi mạo muội, nhưng mới sáng sớm đã đi thuê phòng cũng không ổn, suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh lái xe đến một căn hộ tư nhân cao cấp.
Tòa nhà nằm ở vị trí yên tĩnh ngay trung tâm thành phố, mỗi căn hộ được thiết kế một thang máy, chỉ cần quét vân tay, thang máy sẽ đưa bạn lên tận nhà.
Cửa thang máy vừa mở là thấy được phòng khách trống không vô cùng rộng rãi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn sát đất chiếu vào phòng, còn có thể nhìn thấy từng chùm sáng.
Hà Cảnh Hành dẫn cô vào trong: “Vừa ý không?” “Nơi này là đâu vậy?” “Nhà anh.”
“Nhà anh?” Cô thấp thỏm lo âu, giọng điệu cũng thay đổi.
Hà Cảnh Hành bình thản mỉm cười, đồng thời bất hệ thống thông gió và điều hòa ở giữa nhà, giới thiệu: “Mặc dù anh rất thích không khí gia đình náo nhiệt nhưng anh cũng cần không gian riêng tư.
Căn hộ này là có anh chọn giúp anh, tất cả bài trí trong nhà đều do cô ấy làm.
Biết gia đình anh sắp về, cô và dượng đã giúp đỡ rất nhiều.
Nói thật, đây là lần thứ hai anh đến đây, lần trước đến là để lưu dấu vân tay.” Phó Bạch Tuyết đi khắp nơi nhìn ngắm một lát, ngoài phòng khách còn có một cái ban công, trên ban công bày đủ loại chậu hoa, mấy chậu hoa hồng cỡ nhỏ đang nở hoa rất đẹp.
Đứng trên ban công ở độ cao hai mươi tầng lầu khiến tất cả những vật dưới đất đều trở nên nhỏ bé.
Cô nhìn thấy con đường quen thuộc, thậm chí còn nhìn thấy mẹ mình đang phơi đồ trên ban công.
“Nhìn thấy nhà em không?” “Có, nhìn thấy mẹ em.” “Vậy nên lúc cô anh đề cử căn hộ này cho anh, anh không nhiều lời đã chọn nó, vì nơi này gần nhà ba mẹ em.”
Phó Bạch Tuyết không biết nói gì, thì ra trong kế hoạch của anh thật sự có cô.
“Nghỉ ngơi đi, anh thấy mắt em sắp không mở được nữa rồi.” “Là tại mặt trời chói quá nên không mở mắt được thôi.” “Được rồi, em nói sao cũng được, mau đi ngủ đi.
Giường của anh chưa ai dùng, dâng hiến lần đầu tiên cho em đấy.” Tim Phó Bạch Tuyết đập thình thịch, mới vừa quen nhau đã lên giường, đúng là nhanh quá rồi.
Danh sách chương