Lâm Thiển hỏi dồn dập: “Hiện anh ấy đang gặp nguy hiểm sao? Vấn đề này, vấn đề này, xin anh hãy nói cho tôi biết, hiện giờ anh ấy có gặp nguy hiểm không?”
Đối mặt với sự kích động ngày càng tăng của Lâm Thiển, Lý Bất Ngôn đành bất đắc dĩ, đáp: “Việc này rất khó nói...”
Rất khó nói... Nói ba chữ ấy khác nào chưa nói?! Lâm Thiển tức điên lên, hỏi: “Vậy anh còn đứng đây làm gì nữa? Thấy tôi ổn rồi là em gái anh có thể miễn bị xử phạt, đúng không?”
Lý Bất Ngôn lắc đầu giải thích, “Không phải, chị dâu. Hành động lần này của Bất Ngữ quả thật có sai sót, đại đội trưởng Trinh đã đưa nó về để tiếp nhận điều tra, vài ngày nữa sẽ cho chị câu trả lời thuyết phục. Tôi ở đây là để bảo vệ an toàn cho chị, đồng thời giải thích chuyện xảy ra hôm nay”
“Chuyện chị suy đoán, xin lỗi tôi không thể trả lời. Tôi chỉ có thể nói, hôm nay hành động Bất Ngữ đánh chị ngất xỉu chỉ là bất đắc dĩ. Bọn bắt cóc hung tàn, sợ thân phận của chị bị bại lộ lần nữa sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng”
Lâm Thiển lại hỏi tiếp, “Chẳng phải tôi đã báo nguy rồi sao? Cảnh sát cũng đã đến?”
“Chị dâu, thực tế không đơn giản như vậy. Tôi cũng không có cách nào để giải thích cho chị hiểu”
“Tôi sẽ gọi cho cảnh sát, bảo họ đến giải thích cho tôi” Nói xong, Lâm Thiển lôi điện thoại ra chuẩn bị nhấn số.
Lý Bất Ngôn ngăn lại, Lâm Thiển ôm khư khư điện thoại trước ngực, “Sao? Anh định cướp điện thoại rồi đánh tôi ngất xỉu giống em gái anh à?”
“... Tôi không dám”
“Vậy thì tránh ra”
Lý Bất Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động của cô, đúng là cô không nói đùa, số đã được nhấn, chỉ còn ấn nút gọi nữa thôi. Cậu ta cắn răng, nói: “Đúng vậy, những gì chị dâu nói trên cơ bản đều đúng
Lâm Thiển khựng lại như bị điểm huyệt, máy móc ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn, hỏi từng từ một, “Vì thế mà tôi suýt chút nữa làm loạn kế hoạch của các anh? Cố Thành Kiêu... không phải bây giờ đang rất nguy hiểm ư?... Anh ấy đâu? Đang ở thành phố B sao?”
Mặt Lý Bất Ngôn như bị táo bón, “Điều này... tôi không thể nói”
Lâm Thiển cẩn thận hồi tưởng những hình ảnh vừa qua. Từ chợ hoa đăng vô tình gặp bọn chúng, đến quán bar, cô nhớ lại từng màn một không ngừng.
Cô vẫn nhớ lúc mình bị bắt cóc, giả vờ bị ngất xỉu, nghe lén bọn bắt cóc nói chuyện phiếm, giọng của chúng, ngữ điệu của chúng, cô đều nhớ rõ.
Cô càng không ngừng nghĩ đến những tin tức liên quan đến Nemo. Gã đàn ông tên Nemo ấy là tên lùn nhất trong bọn, Hổ Tử vác cô trên lưng, ánh mắt của cô vừa vặn nhìn thẳng vào tai hắn.
Hắn có dáng vẻ khá thư sinh, giọng điềm tĩnh, không nóng không vội, rất giống với thầy giáo dạy Lý ở trường cấp 3 của cô.
Dáng dấp lùn nhất? Không đúng, tên Nemo mà cô trông thấy ở chợ hoa đăng, rõ ràng là người có vóc dáng nổi trội nhất, cao hơn người thường không chỉ một cái đầu.
Nemo cô thấy trước đó cùng lắm chỉ cao 1m78, không vượt quá 1m80. Còn Nemo cô gặp ở chợ hoa đăng, phải cao chừng 1m90 hoặc hơn.
Nếu như, danh tính của con người có thể làm giả, gương mặt của con người có thể thông qua phẫu thuật thẩm mỹ để làm giả, nhưng chiều cao thì sao đây? Chiều cao chênh lệch như vậy, cũng không thể mang đôi giày lót đế cao được.
Càng nghĩ, cô càng không dám liên tưởng. Không phải ai cũng cao 1m90, nhưng mà, vóc dáng ấy, tư thế đi bộ ấy, Lâm Thiển càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng bất thường.
“Anh đừng nói với tôi là tên bắt cóc đào tẩu kia chính là Cố Thành Kiêu giả dạng nhé?” Lâm Thiển nhìn chằm chằm vào Lý Bất Ngôn, mắt ửng đỏ, lớn tiếng hỏi.
“...” Chị dâu, chị có khả năng tiên tri đấy.
Bả vai Lý Bất Ngôn thoáng run lên, vẻ mặt cứng đờ đã nói rõ tất cả. Lâm Thiển bội phục khả năng suy đoán của mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiển lại từ từ hồi tưởng, cảnh tên bắt cóc hôn bạn gái cuồng nhiệt trên phố.
... “Có thể ngồi một lúc, uống chút rượu, sau đó hai người về khách sạn trước đi, bọn anh về muộn một chút.”
... “Đi đâu mà không thể dẫn bọn em theo? Hừ, Hắc Gia anh muốn tự mình hoàn lạc cũng đừng dạy hư Nemo của em đó.”
... “Ôi chao! Tôi mà không dẫn người anh em Nemo ra ngoài hít thở không khí thì chắc cậu ta sẽ bị cô ép khô mất.”
... “Nào có...”
Giọng điệu kéo dài âm cuối của cô ả đến giờ vẫn khiến cô buồn nôn. Mặc dù Cố Thành Kiêu không lên tiếng trong suốt màn đối thoại này, nhưng những câu nói ở đây đều nhắc đến anh và bạn gái của anh.
Đột nhiên dạ dày Lâm Thiển cuộn trào. Nghĩ đến những lời ấy, cô không nhịn được buồn nôn, liên tục nôn ọe.
Lý Bất Ngôn hốt hoảng hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ? Để em gọi bác sĩ đến.”
Lâm Thiển giữ chặt Lý Bất Ngôn, đôi mắt đỏ ngầu vừa giận dữ vừa uất hận, “Tên bắt cóc đó có phải là Cố Thành Kiêu không? Có phải không?”
“...” Quá hung dữ, anh ta cảm thấy ánh mắt của chị dâu lúc này giống y ánh mắt của lão Đại khi tức giận.
Đôi môi của Lâm Thiển run rẩy một cách vô thức, nước mắt dâng tràn mi. Cho dù đó là công việc, anh cũng không thể làm như vậy.
“Chị dâu...” Lý Bất Ngôn thật sự không biết phải làm gì.
Lâm Thiển buông lỏng tay, chui vào chăn, kéo chăn lên, trùm kín người.
Lý Bất Ngôn đứng bên giường, chỉ thấy khối chăn bông rung khe khẽ lúc lên lúc xuống. Bên trong có tiếng khịt mũi rất nhỏ, rõ ràng là nhịn khóc không để phát ra tiếng.
Cậu ta là đàn ông, chỉ sợ đứng đây không tiện, vì vậy, cậu ta nhắc nhở, “Chị dâu, xin chị nhẫn nhịn một chút, lão Đại nhất định sẽ trở về. Đợi lão Đại về sẽ giải thích rõ ràng với chị. Chị dâu, tôi đi đây. Chị cố gắng giữ gìn sức khỏe, có việc gì thì gọi cho chúng tôi”
Lý Bất Ngôn lặng lẽ lui ra ngoài, Tiểu Linh đứng ngoài cửa nãy giờ tò mò nhìn cậu ta. Cậu ta chỉ lắc đầu, buồn bã đứng cạnh cửa, cũng không ngồi xuống.
Trong chăn rất tốt, rất ngột ngạt, trên mặt Lâm Thiển đổ đầy mồ hôi và nước mắt. Thì ra, phụ nữ thực sự có giác quan thứ sáu. Khi cô đang lo lắng Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ làm việc với nhau liệu có xảy ra chuyện gì hay không, thì quả nhiên cô lại bắt gặp Cố Thành Kiêu hôn môi một phụ nữ khác, thậm chí còn có thể làm chuyện hơn thế nữa.
Cô vừa nghĩ anh ở trên giường hôn một người phụ nữ khác, trái tim liền co rút đau đớn.
Tại sao có thể như vậy? Vì nhiệm vụ, thật sự không cần đến gia đình sao? Xin lỗi, cô không phải là người đại lượng. Cô chỉ là một phụ nữ lòng dạ ích kỷ hẹp hòi. Cô không chấp nhận bất kỳ hình thức phản bội nào của chồng mình, bất luận hình thức, phương thức, hay nguyên nhân phản bội là gì đi chăng nữa.
Cô vốn không tin tưởng cuộc hôn nhân này. Đối với đàn ông, cô không có sự tín nhiệm. Cô không hề muốn thừa nhận rằng mình đã yêu Cố Thành Kiêu.
Đúng vậy, cô đã yêu Cố Thành Kiêu.
Vô tình trong lúc ghen tuông, trong lúc đau khổ vì ly biệt, cô đã yêu anh.
Bởi vì yêu anh, cô có thể chịu đựng tất cả những khó dễ mẹ chồng gây ra. Bởi vì yêu anh, cô coi ba anh như ba ruột của mình. Bởi vì thương anh, cô bắt đầu nỗ lực tiến lên, không ngừng trau dồi bản thân để mình trở nên ưu tú hơn, để khi đứng bên cạnh anh, cô trở thành niềm tự hào mà không phải là gánh nặng của anh.
Thế nhưng, nụ hôn trước mặt mọi người, những từ ngữ bẩn thỉu, đã phá vỡ hoàn toàn giấc mơ của cô.
Đối mặt với sự kích động ngày càng tăng của Lâm Thiển, Lý Bất Ngôn đành bất đắc dĩ, đáp: “Việc này rất khó nói...”
Rất khó nói... Nói ba chữ ấy khác nào chưa nói?! Lâm Thiển tức điên lên, hỏi: “Vậy anh còn đứng đây làm gì nữa? Thấy tôi ổn rồi là em gái anh có thể miễn bị xử phạt, đúng không?”
Lý Bất Ngôn lắc đầu giải thích, “Không phải, chị dâu. Hành động lần này của Bất Ngữ quả thật có sai sót, đại đội trưởng Trinh đã đưa nó về để tiếp nhận điều tra, vài ngày nữa sẽ cho chị câu trả lời thuyết phục. Tôi ở đây là để bảo vệ an toàn cho chị, đồng thời giải thích chuyện xảy ra hôm nay”
“Chuyện chị suy đoán, xin lỗi tôi không thể trả lời. Tôi chỉ có thể nói, hôm nay hành động Bất Ngữ đánh chị ngất xỉu chỉ là bất đắc dĩ. Bọn bắt cóc hung tàn, sợ thân phận của chị bị bại lộ lần nữa sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng”
Lâm Thiển lại hỏi tiếp, “Chẳng phải tôi đã báo nguy rồi sao? Cảnh sát cũng đã đến?”
“Chị dâu, thực tế không đơn giản như vậy. Tôi cũng không có cách nào để giải thích cho chị hiểu”
“Tôi sẽ gọi cho cảnh sát, bảo họ đến giải thích cho tôi” Nói xong, Lâm Thiển lôi điện thoại ra chuẩn bị nhấn số.
Lý Bất Ngôn ngăn lại, Lâm Thiển ôm khư khư điện thoại trước ngực, “Sao? Anh định cướp điện thoại rồi đánh tôi ngất xỉu giống em gái anh à?”
“... Tôi không dám”
“Vậy thì tránh ra”
Lý Bất Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động của cô, đúng là cô không nói đùa, số đã được nhấn, chỉ còn ấn nút gọi nữa thôi. Cậu ta cắn răng, nói: “Đúng vậy, những gì chị dâu nói trên cơ bản đều đúng
Lâm Thiển khựng lại như bị điểm huyệt, máy móc ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn, hỏi từng từ một, “Vì thế mà tôi suýt chút nữa làm loạn kế hoạch của các anh? Cố Thành Kiêu... không phải bây giờ đang rất nguy hiểm ư?... Anh ấy đâu? Đang ở thành phố B sao?”
Mặt Lý Bất Ngôn như bị táo bón, “Điều này... tôi không thể nói”
Lâm Thiển cẩn thận hồi tưởng những hình ảnh vừa qua. Từ chợ hoa đăng vô tình gặp bọn chúng, đến quán bar, cô nhớ lại từng màn một không ngừng.
Cô vẫn nhớ lúc mình bị bắt cóc, giả vờ bị ngất xỉu, nghe lén bọn bắt cóc nói chuyện phiếm, giọng của chúng, ngữ điệu của chúng, cô đều nhớ rõ.
Cô càng không ngừng nghĩ đến những tin tức liên quan đến Nemo. Gã đàn ông tên Nemo ấy là tên lùn nhất trong bọn, Hổ Tử vác cô trên lưng, ánh mắt của cô vừa vặn nhìn thẳng vào tai hắn.
Hắn có dáng vẻ khá thư sinh, giọng điềm tĩnh, không nóng không vội, rất giống với thầy giáo dạy Lý ở trường cấp 3 của cô.
Dáng dấp lùn nhất? Không đúng, tên Nemo mà cô trông thấy ở chợ hoa đăng, rõ ràng là người có vóc dáng nổi trội nhất, cao hơn người thường không chỉ một cái đầu.
Nemo cô thấy trước đó cùng lắm chỉ cao 1m78, không vượt quá 1m80. Còn Nemo cô gặp ở chợ hoa đăng, phải cao chừng 1m90 hoặc hơn.
Nếu như, danh tính của con người có thể làm giả, gương mặt của con người có thể thông qua phẫu thuật thẩm mỹ để làm giả, nhưng chiều cao thì sao đây? Chiều cao chênh lệch như vậy, cũng không thể mang đôi giày lót đế cao được.
Càng nghĩ, cô càng không dám liên tưởng. Không phải ai cũng cao 1m90, nhưng mà, vóc dáng ấy, tư thế đi bộ ấy, Lâm Thiển càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng bất thường.
“Anh đừng nói với tôi là tên bắt cóc đào tẩu kia chính là Cố Thành Kiêu giả dạng nhé?” Lâm Thiển nhìn chằm chằm vào Lý Bất Ngôn, mắt ửng đỏ, lớn tiếng hỏi.
“...” Chị dâu, chị có khả năng tiên tri đấy.
Bả vai Lý Bất Ngôn thoáng run lên, vẻ mặt cứng đờ đã nói rõ tất cả. Lâm Thiển bội phục khả năng suy đoán của mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiển lại từ từ hồi tưởng, cảnh tên bắt cóc hôn bạn gái cuồng nhiệt trên phố.
... “Có thể ngồi một lúc, uống chút rượu, sau đó hai người về khách sạn trước đi, bọn anh về muộn một chút.”
... “Đi đâu mà không thể dẫn bọn em theo? Hừ, Hắc Gia anh muốn tự mình hoàn lạc cũng đừng dạy hư Nemo của em đó.”
... “Ôi chao! Tôi mà không dẫn người anh em Nemo ra ngoài hít thở không khí thì chắc cậu ta sẽ bị cô ép khô mất.”
... “Nào có...”
Giọng điệu kéo dài âm cuối của cô ả đến giờ vẫn khiến cô buồn nôn. Mặc dù Cố Thành Kiêu không lên tiếng trong suốt màn đối thoại này, nhưng những câu nói ở đây đều nhắc đến anh và bạn gái của anh.
Đột nhiên dạ dày Lâm Thiển cuộn trào. Nghĩ đến những lời ấy, cô không nhịn được buồn nôn, liên tục nôn ọe.
Lý Bất Ngôn hốt hoảng hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ? Để em gọi bác sĩ đến.”
Lâm Thiển giữ chặt Lý Bất Ngôn, đôi mắt đỏ ngầu vừa giận dữ vừa uất hận, “Tên bắt cóc đó có phải là Cố Thành Kiêu không? Có phải không?”
“...” Quá hung dữ, anh ta cảm thấy ánh mắt của chị dâu lúc này giống y ánh mắt của lão Đại khi tức giận.
Đôi môi của Lâm Thiển run rẩy một cách vô thức, nước mắt dâng tràn mi. Cho dù đó là công việc, anh cũng không thể làm như vậy.
“Chị dâu...” Lý Bất Ngôn thật sự không biết phải làm gì.
Lâm Thiển buông lỏng tay, chui vào chăn, kéo chăn lên, trùm kín người.
Lý Bất Ngôn đứng bên giường, chỉ thấy khối chăn bông rung khe khẽ lúc lên lúc xuống. Bên trong có tiếng khịt mũi rất nhỏ, rõ ràng là nhịn khóc không để phát ra tiếng.
Cậu ta là đàn ông, chỉ sợ đứng đây không tiện, vì vậy, cậu ta nhắc nhở, “Chị dâu, xin chị nhẫn nhịn một chút, lão Đại nhất định sẽ trở về. Đợi lão Đại về sẽ giải thích rõ ràng với chị. Chị dâu, tôi đi đây. Chị cố gắng giữ gìn sức khỏe, có việc gì thì gọi cho chúng tôi”
Lý Bất Ngôn lặng lẽ lui ra ngoài, Tiểu Linh đứng ngoài cửa nãy giờ tò mò nhìn cậu ta. Cậu ta chỉ lắc đầu, buồn bã đứng cạnh cửa, cũng không ngồi xuống.
Trong chăn rất tốt, rất ngột ngạt, trên mặt Lâm Thiển đổ đầy mồ hôi và nước mắt. Thì ra, phụ nữ thực sự có giác quan thứ sáu. Khi cô đang lo lắng Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ làm việc với nhau liệu có xảy ra chuyện gì hay không, thì quả nhiên cô lại bắt gặp Cố Thành Kiêu hôn môi một phụ nữ khác, thậm chí còn có thể làm chuyện hơn thế nữa.
Cô vừa nghĩ anh ở trên giường hôn một người phụ nữ khác, trái tim liền co rút đau đớn.
Tại sao có thể như vậy? Vì nhiệm vụ, thật sự không cần đến gia đình sao? Xin lỗi, cô không phải là người đại lượng. Cô chỉ là một phụ nữ lòng dạ ích kỷ hẹp hòi. Cô không chấp nhận bất kỳ hình thức phản bội nào của chồng mình, bất luận hình thức, phương thức, hay nguyên nhân phản bội là gì đi chăng nữa.
Cô vốn không tin tưởng cuộc hôn nhân này. Đối với đàn ông, cô không có sự tín nhiệm. Cô không hề muốn thừa nhận rằng mình đã yêu Cố Thành Kiêu.
Đúng vậy, cô đã yêu Cố Thành Kiêu.
Vô tình trong lúc ghen tuông, trong lúc đau khổ vì ly biệt, cô đã yêu anh.
Bởi vì yêu anh, cô có thể chịu đựng tất cả những khó dễ mẹ chồng gây ra. Bởi vì yêu anh, cô coi ba anh như ba ruột của mình. Bởi vì thương anh, cô bắt đầu nỗ lực tiến lên, không ngừng trau dồi bản thân để mình trở nên ưu tú hơn, để khi đứng bên cạnh anh, cô trở thành niềm tự hào mà không phải là gánh nặng của anh.
Thế nhưng, nụ hôn trước mặt mọi người, những từ ngữ bẩn thỉu, đã phá vỡ hoàn toàn giấc mơ của cô.
Danh sách chương