Nhiệm vụ của Lý Bất Ngữ là bảo vệ Lâm Thiển, kẻ bắt cóc Lâm Thiển hiện đang xuất hiện trên phố và Lâm Thiển lại đang theo dõi chúng. Đây là chuyện hết sức nguy hiểm, Lý Bất Ngữ liên thông báo ngay cho đội đặc nhiệm.
“Này, chị dâu, chờ em với.” Lý Bất Ngữ thông báo xong co cẳng đuổi theo Lâm Thiển.
Đôi nam nữ phía trước đúng như đến để xem lễ hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, giống các cặp đôi bình thường khác.
Một đôi nhìn như đại gia dẫn theo người tình bé nhỏ, còn một đôi chính là cặp đang bị Lâm Thiển chiếu tướng, trông thoáng qua giống như tình nhân thật. Cô gái ăn kẹo que, không quên cho bạn trai một viên, nhưng chàng trai dường như không thích hành động này, lạnh mặt từ chối.
Lâm Thiển nghĩ thầm, phạm nhân vượt ngục còn nhàn nhã thoải mái ngắm hoa đèn với người yêu, đúng là ăn mật gấu rồi.
Bọn Học Gia không vào trung tâm lễ hội đèn lồng, chúng chỉ đi dạo bên ngoài rồi tiến về phía quảng trường.
Từ xa, Lâm Thiển thấy bọn chúng bước vào một quán bar nhỏ.
“Chị dâu, đội cảnh sát đến đi, chúng ta ở ngoài trông chừng là được rồi.”
“Không được, nhỡ chúng chạy cửa sau trốn thoát thì sao?” Tính cách trừ gian diệt bạo của Lâm Thiển phát huy nhuần nhuyễn, quyết không thể để loại ung nhọt này gây họa cho nhân dân.
Nói xong, Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ cùng nhau bước vào quán bar.
Ánh sáng trong quán bar lờ mờ, Lâm Thiển chọn hàng ghế dài gần sát bọn chúng ngồi xuống, vừa hay có thể nghe bọn chúng trò chuyện.
Hắc Gia thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Có thể ngồi một lúc, uống chút rượu, sau đó hai người về khách sạn trước đi, bọn anh sẽ về muộn một chút.”
Y Nhân: “Đi đâu mà không thể dẫn bọn em theo? Hừ, Hắc Gia anh muốn tự mình hoàn lạc cũng đừng dạy hư Nemo của em đó”
Nemo: Đúng rồi, đúng rồi, Lâm Thiển chợt nhớ ra, trong nhóm bắt cóc quả thực có một gã tên là Nemo. Hắn có vẻ như là người cầm đầu của bọn bắt cóc kia.
Hắc Gia: “Ôi chao! Tôi mà không dẫn người anh em Nemo ra ngoài hít thở không khí thì chắc cậu ta sẽ bị cô ép khổ mất.”
Y Nhân thẹn thùng phủ nhận, “Nào có...”
Cùng với âm thanh kéo dài, Lâm Thiển nghe mà nổi da gà. Cô nghĩ đến Cố Thành Kiêu và rất nhiều những người lính cùng các nhân viên chính phủ. Để bảo vệ an ninh quốc gia và ổn định trật tự xã hội mà họ tận tụy vào sinh ra tử, về nhà đón năm mới chỉ là hi vọng xa vời. Thế mà mấy tên phạm nhân trốn trại ghê tởm ngang tàng làm toàn chuyện xấu này lại sống nhởn nhơ thanh thản như vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển cảm thấy không công bằng.
Đúng lúc ấy, Lý Bất Ngữ cảm nhận được chiếc điện thoại rung trong túi áo, vừa lấy ra nhìn, tròng mắt suýt chút nữa thì rơi xuống. Cô nàng ngạc nhiên đến nỗi vội vàng dùng tay che miệng lại.
“Sao vậy?” Lâm Thiển tò mò hỏi.
Lý Bất Ngữ liếc nhìn cô, lắc đầu, gục xuống bàn, giọng thì thầm: “Chị dâu, chúng ta đừng khuấy vũng nước đục này lên nữa, đi nhanh thôi.”
“Không được!” Lâm Thiển kiên quyết không đi, càng khuyên càng không đi, “Bọn chúng xuất hiện ở đây chắc chắn không có gì tốt, phải bắt lại”
“Thế nhưng, thế nhưng...” Lý Bất Ngữ khó mở lời, đây là bí mật quân sự, không thể tiết lộ. “Đừng nhưng nhị gì nữa, Bất Ngữ, em không phải là quân nhân sao? Chẳng phải hoài bão của lính đặc công là trừ bạo an dân à? Em sợ thì đi đi, chị không đi”
Quả thực, Lý Bất Ngữ khóc không ra nước mắt, dù đấm ngực giậm chân cũng không đủ phát tiết ấm ức trong lòng. Cô đầu có sợ thế lực tàn ác, cô chỉ sợ phá rối kế hoạch lớn đã được dày công sắp đặt của Đội đặc nhiệm mà thôi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Thiển vang lên, là cảnh sát điện báo, hỏi vị trí cụ thể của cô.
“Chúng tôi đang ở..” Lâm Thiển chưa kịp nói ra vị trí cụ thể thì điện thoại đã bị Lý Bất Ngữ giật mất. “Em...” Cố trừng mắt ngạc nhiên nhìn Lý Bất Ngữ: “Trả điện thoại cho chị đây. Em làm cái gì thế?”
Lý Bất Ngữ được huấn luyện chuyên nghiệp, tốc độ cực nhanh, một tay nắm chặt cổ tay của Lâm Thiển, một tay bịt miệng cố, nhấn mạnh cô xuống ghế. Toàn bộ quá trình không làm kinh động đến bất kỳ ai.
Lâm Thiển không hiểu vì sao lại bị ngăn cản, trừng mắt nhìn Lý Bất Ngữ.
Lý Bất Ngữ hạ thấp giọng, nói: “Xin lỗi chị dâu, em không còn cách nào khác. Em cam đoan sẽ cho chị một lời giải thích hợp lý, chị nhẫn nhịn một chút được không?”
Lâm Thiển không phải là người dễ chọc, đã từng một mình chiến đấu với mười mấy thanh niên. Cô cố gắng giãy giụa để thoát khỏi sự kiềm chế của Lý Bất Ngữ, miệng “ưm ưm” mấy tiếng.
Trong quán rượu nhỏ rất yên tĩnh, nếu tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ khiến người khác chú ý. Hoặc là Lý Bất Ngữ không làm, đã làm thì làm cho xong, cô lập tức chặt một cú vào sau gáy Lâm Thiển, Lâm Thiển liền hôn mê bất tỉnh.
“Chị dâu, em xin lỗi, em không còn cách nào khác.” Lý Bất Ngữ cũng rối rắm vô cùng.
Cổ xốc Lâm Thiển bị đánh đến bất tỉnh lên, để cô ấy dựa vào vai mình, giống như đang ngủ vì say rượu.
Cô điềm nhiên quay đầu nhìn xung quanh. Lưng tựa của sofa rất cao, mỗi gian ghế giống như phòng bao nhỏ riêng, cho nên không có ai để ý đến các cô đang xảy ra chuyện gì.
Cô cẩn thận quay lại nhìn phía sau, đúng lúc Nemo cũng nhìn sang, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.
Lý Bất Ngữ hoảng hốt, ánh mắt giống như dã quỳ dưới lớp mặt nạ da người, lạnh lùng, tàn ác, thô bạo, hung tàn, cô nhìn mà toàn thân run rẩy.
Cố Thành Kiêu chậm rãi nuốt ngụm rượu xuống, tiếp tục thong dong nói chuyện phiếm với Hắc Gia.
Lúc này, trước cửa quán bar bỗng xuất hiện một chiếc xe cảnh sát. Đồng tử Hắc Gia bỗng nhiên co rút, tay phải theo bản năng nắm lấy khẩu súng ngắn giắt bên hông, chửi thầm, “Mẹ kiếp, đến tìm chết hả?”
“Hả?” Vẻ mặt Nemo ngỡ ngàng, ánh mắt hoảng hốt.
Hắc Gia hết cằm, bình tĩnh nói: “Sợ gì, đừng có vội”
Nemo nhìn ra, càng thêm sợ hãi, gần như cầu xin Hắc Gia, “Sao cảnh sát lại tới đây, có phải đến bắt chúng ta không? Tôi đã nói không thể đến chỗ đông người như chợ hoa đăng rồi mà, giờ phải làm sao đây? Chúng ta trốn ra cửa sau nhé?”
“Nhìn tên nhóc nhà cậu sợ hãi kìa, bình thường trông cũng bình tĩnh gớm, sao vừa gặp chuyện liền biến thành trẻ con thế?”
“...” Nemo sợ quýnh lên, sẵn sàng luồn cửa sau chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Xe cảnh sát dừng lại, mấy cảnh sát mặc đồng phục bước xuống, nhìn ngó xung quanh, sau đó chia làm hai tổ, một trái một phải chia nhau đi.
Hắc Gia thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tám mươi phần trăm là tuần tra rồi”
Nemo nhìn sang, đúng vậy, bấy giờ hắn mới khôi phục vẻ điềm tĩnh, thản nhiên mở miệng, “Vẫn là Hắc Gia bình tĩnh, tiểu đệ bái phục, bái phục”
“Nhưng nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta mau đi thôi.”
“Được” Nemo cầu còn không được.
Lúc rời khỏi chỗ, Nemo nhân cơ hội ốm Y Nhân liếc sang chỗ bên cạnh, chỉ thấy Lý Bất Ngữ ôm mặt né tránh đưa lưng về phía họ, còn cô gái ở bên đang dựa đầu vào vai cô.
Trực giác nói cho anh biết, đó là Lâm Thiển.
Cảnh sát tìm một hồi không thấy người, lại gọi điện tới, Lý Bất Ngữ nhận điện, nói: “Thật xin lỗi mấy chú cảnh sát, là tôi nhìn nhầm”
“Cô Lâm, cô nói dối cảnh sát, có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thực sự nhìn nhẩm, thực xin lỗi!”
“Vớ vẩn, đúng là...” Viên cảnh sát tức giận cúp điện thoại.
Lý Bất Ngữ thở hắt ra, nhìn Lâm Thiển hôn mê bất tỉnh. Cô vừa sợ vừa vội, nhanh chóng gọi điện cho Lý Bất Ngôn, “Alo, anh à...”
“Này, chị dâu, chờ em với.” Lý Bất Ngữ thông báo xong co cẳng đuổi theo Lâm Thiển.
Đôi nam nữ phía trước đúng như đến để xem lễ hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, giống các cặp đôi bình thường khác.
Một đôi nhìn như đại gia dẫn theo người tình bé nhỏ, còn một đôi chính là cặp đang bị Lâm Thiển chiếu tướng, trông thoáng qua giống như tình nhân thật. Cô gái ăn kẹo que, không quên cho bạn trai một viên, nhưng chàng trai dường như không thích hành động này, lạnh mặt từ chối.
Lâm Thiển nghĩ thầm, phạm nhân vượt ngục còn nhàn nhã thoải mái ngắm hoa đèn với người yêu, đúng là ăn mật gấu rồi.
Bọn Học Gia không vào trung tâm lễ hội đèn lồng, chúng chỉ đi dạo bên ngoài rồi tiến về phía quảng trường.
Từ xa, Lâm Thiển thấy bọn chúng bước vào một quán bar nhỏ.
“Chị dâu, đội cảnh sát đến đi, chúng ta ở ngoài trông chừng là được rồi.”
“Không được, nhỡ chúng chạy cửa sau trốn thoát thì sao?” Tính cách trừ gian diệt bạo của Lâm Thiển phát huy nhuần nhuyễn, quyết không thể để loại ung nhọt này gây họa cho nhân dân.
Nói xong, Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ cùng nhau bước vào quán bar.
Ánh sáng trong quán bar lờ mờ, Lâm Thiển chọn hàng ghế dài gần sát bọn chúng ngồi xuống, vừa hay có thể nghe bọn chúng trò chuyện.
Hắc Gia thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Có thể ngồi một lúc, uống chút rượu, sau đó hai người về khách sạn trước đi, bọn anh sẽ về muộn một chút.”
Y Nhân: “Đi đâu mà không thể dẫn bọn em theo? Hừ, Hắc Gia anh muốn tự mình hoàn lạc cũng đừng dạy hư Nemo của em đó”
Nemo: Đúng rồi, đúng rồi, Lâm Thiển chợt nhớ ra, trong nhóm bắt cóc quả thực có một gã tên là Nemo. Hắn có vẻ như là người cầm đầu của bọn bắt cóc kia.
Hắc Gia: “Ôi chao! Tôi mà không dẫn người anh em Nemo ra ngoài hít thở không khí thì chắc cậu ta sẽ bị cô ép khổ mất.”
Y Nhân thẹn thùng phủ nhận, “Nào có...”
Cùng với âm thanh kéo dài, Lâm Thiển nghe mà nổi da gà. Cô nghĩ đến Cố Thành Kiêu và rất nhiều những người lính cùng các nhân viên chính phủ. Để bảo vệ an ninh quốc gia và ổn định trật tự xã hội mà họ tận tụy vào sinh ra tử, về nhà đón năm mới chỉ là hi vọng xa vời. Thế mà mấy tên phạm nhân trốn trại ghê tởm ngang tàng làm toàn chuyện xấu này lại sống nhởn nhơ thanh thản như vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển cảm thấy không công bằng.
Đúng lúc ấy, Lý Bất Ngữ cảm nhận được chiếc điện thoại rung trong túi áo, vừa lấy ra nhìn, tròng mắt suýt chút nữa thì rơi xuống. Cô nàng ngạc nhiên đến nỗi vội vàng dùng tay che miệng lại.
“Sao vậy?” Lâm Thiển tò mò hỏi.
Lý Bất Ngữ liếc nhìn cô, lắc đầu, gục xuống bàn, giọng thì thầm: “Chị dâu, chúng ta đừng khuấy vũng nước đục này lên nữa, đi nhanh thôi.”
“Không được!” Lâm Thiển kiên quyết không đi, càng khuyên càng không đi, “Bọn chúng xuất hiện ở đây chắc chắn không có gì tốt, phải bắt lại”
“Thế nhưng, thế nhưng...” Lý Bất Ngữ khó mở lời, đây là bí mật quân sự, không thể tiết lộ. “Đừng nhưng nhị gì nữa, Bất Ngữ, em không phải là quân nhân sao? Chẳng phải hoài bão của lính đặc công là trừ bạo an dân à? Em sợ thì đi đi, chị không đi”
Quả thực, Lý Bất Ngữ khóc không ra nước mắt, dù đấm ngực giậm chân cũng không đủ phát tiết ấm ức trong lòng. Cô đầu có sợ thế lực tàn ác, cô chỉ sợ phá rối kế hoạch lớn đã được dày công sắp đặt của Đội đặc nhiệm mà thôi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Thiển vang lên, là cảnh sát điện báo, hỏi vị trí cụ thể của cô.
“Chúng tôi đang ở..” Lâm Thiển chưa kịp nói ra vị trí cụ thể thì điện thoại đã bị Lý Bất Ngữ giật mất. “Em...” Cố trừng mắt ngạc nhiên nhìn Lý Bất Ngữ: “Trả điện thoại cho chị đây. Em làm cái gì thế?”
Lý Bất Ngữ được huấn luyện chuyên nghiệp, tốc độ cực nhanh, một tay nắm chặt cổ tay của Lâm Thiển, một tay bịt miệng cố, nhấn mạnh cô xuống ghế. Toàn bộ quá trình không làm kinh động đến bất kỳ ai.
Lâm Thiển không hiểu vì sao lại bị ngăn cản, trừng mắt nhìn Lý Bất Ngữ.
Lý Bất Ngữ hạ thấp giọng, nói: “Xin lỗi chị dâu, em không còn cách nào khác. Em cam đoan sẽ cho chị một lời giải thích hợp lý, chị nhẫn nhịn một chút được không?”
Lâm Thiển không phải là người dễ chọc, đã từng một mình chiến đấu với mười mấy thanh niên. Cô cố gắng giãy giụa để thoát khỏi sự kiềm chế của Lý Bất Ngữ, miệng “ưm ưm” mấy tiếng.
Trong quán rượu nhỏ rất yên tĩnh, nếu tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ khiến người khác chú ý. Hoặc là Lý Bất Ngữ không làm, đã làm thì làm cho xong, cô lập tức chặt một cú vào sau gáy Lâm Thiển, Lâm Thiển liền hôn mê bất tỉnh.
“Chị dâu, em xin lỗi, em không còn cách nào khác.” Lý Bất Ngữ cũng rối rắm vô cùng.
Cổ xốc Lâm Thiển bị đánh đến bất tỉnh lên, để cô ấy dựa vào vai mình, giống như đang ngủ vì say rượu.
Cô điềm nhiên quay đầu nhìn xung quanh. Lưng tựa của sofa rất cao, mỗi gian ghế giống như phòng bao nhỏ riêng, cho nên không có ai để ý đến các cô đang xảy ra chuyện gì.
Cô cẩn thận quay lại nhìn phía sau, đúng lúc Nemo cũng nhìn sang, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.
Lý Bất Ngữ hoảng hốt, ánh mắt giống như dã quỳ dưới lớp mặt nạ da người, lạnh lùng, tàn ác, thô bạo, hung tàn, cô nhìn mà toàn thân run rẩy.
Cố Thành Kiêu chậm rãi nuốt ngụm rượu xuống, tiếp tục thong dong nói chuyện phiếm với Hắc Gia.
Lúc này, trước cửa quán bar bỗng xuất hiện một chiếc xe cảnh sát. Đồng tử Hắc Gia bỗng nhiên co rút, tay phải theo bản năng nắm lấy khẩu súng ngắn giắt bên hông, chửi thầm, “Mẹ kiếp, đến tìm chết hả?”
“Hả?” Vẻ mặt Nemo ngỡ ngàng, ánh mắt hoảng hốt.
Hắc Gia hết cằm, bình tĩnh nói: “Sợ gì, đừng có vội”
Nemo nhìn ra, càng thêm sợ hãi, gần như cầu xin Hắc Gia, “Sao cảnh sát lại tới đây, có phải đến bắt chúng ta không? Tôi đã nói không thể đến chỗ đông người như chợ hoa đăng rồi mà, giờ phải làm sao đây? Chúng ta trốn ra cửa sau nhé?”
“Nhìn tên nhóc nhà cậu sợ hãi kìa, bình thường trông cũng bình tĩnh gớm, sao vừa gặp chuyện liền biến thành trẻ con thế?”
“...” Nemo sợ quýnh lên, sẵn sàng luồn cửa sau chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Xe cảnh sát dừng lại, mấy cảnh sát mặc đồng phục bước xuống, nhìn ngó xung quanh, sau đó chia làm hai tổ, một trái một phải chia nhau đi.
Hắc Gia thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tám mươi phần trăm là tuần tra rồi”
Nemo nhìn sang, đúng vậy, bấy giờ hắn mới khôi phục vẻ điềm tĩnh, thản nhiên mở miệng, “Vẫn là Hắc Gia bình tĩnh, tiểu đệ bái phục, bái phục”
“Nhưng nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta mau đi thôi.”
“Được” Nemo cầu còn không được.
Lúc rời khỏi chỗ, Nemo nhân cơ hội ốm Y Nhân liếc sang chỗ bên cạnh, chỉ thấy Lý Bất Ngữ ôm mặt né tránh đưa lưng về phía họ, còn cô gái ở bên đang dựa đầu vào vai cô.
Trực giác nói cho anh biết, đó là Lâm Thiển.
Cảnh sát tìm một hồi không thấy người, lại gọi điện tới, Lý Bất Ngữ nhận điện, nói: “Thật xin lỗi mấy chú cảnh sát, là tôi nhìn nhầm”
“Cô Lâm, cô nói dối cảnh sát, có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thực sự nhìn nhẩm, thực xin lỗi!”
“Vớ vẩn, đúng là...” Viên cảnh sát tức giận cúp điện thoại.
Lý Bất Ngữ thở hắt ra, nhìn Lâm Thiển hôn mê bất tỉnh. Cô vừa sợ vừa vội, nhanh chóng gọi điện cho Lý Bất Ngôn, “Alo, anh à...”
Danh sách chương