Giang Nhung thấy Nông Tâm Nhã nhìn chằm chằm mình hận ý đầy ánh mắt, càng níu chặt Trần Việt: "Vị tiểu thư này, phiền cô giúp tôi giới thiệu mấy chiếc khăn quàng cho đàn ông."
Nông Tâm Nhã tức đến nỗi nghiến răng đứng im không nhúc nhích, một nhân viên khác vội vàng chạy tới, ngọt ngào nói: "Là mua cho bạn trai cô sao? Bạn trai cô thật là đẹp trai quá."
Giang Nhung cười, cũng không phản đối lời cô ta.
Cô chọn một chiếc khăn màu trắng giản dị từ mấy chiếc khăn quàng người nhân viên kia giới thiệu, cảm thấy loại màu sắc và nguyên liệu này vô cùng thích hợp với Trần Việt
"Thử một chút xem sao?" Giang Nhung nháy mắt mấy cái, tràn đầy mong đợi nhìn Trần Việt.
Mặc dù Giang Nhung không rành đồ hiệu, nhưng cũng biết quần áo mặc trên Trần Việt người đều là hàng đắt tiền được may đo thủ công, cô lo rằng anh sẽ không muốn đeo.
Giang Nhung ngừng thở đợi Trần Việt trả lời, anh lại không chút suy nghĩ liền gật đầu: " Được."
Trần Việt gật đầu đồng ý, nhân viên làm việc liền tiến lại muốn giúp anh quàng lên.
Giang Nhung cầm lấy cái khăn quàng từ trong tay nhân viên: "Để tôi là được rồi."
Giang Nhung cao chừng mét sáu tám, Trần Việt cao những 1m88, cao hơn Giang Nhung hai mươi phân. Giang Nhung mặc dù có mang giày cao gót cũng vẫn thấp hơn anh rất nhiều.
Trần Việt hơi cúi đầu, để Giang Nhung dễ dàng quàng khăn cho anh, cũng chính bởi vì như vậy, mặt hai người ghé vào rất gần, cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Nông Tâm Nhã bên cạnh thấy vậy ghen đỏ mắt, đôi tay buông thõng bên hông chợt nắm chặt, rất muốn đi tới đẩy Giang Nhung ra xa khỏi Trần Việt.
Giang Nhung cũng chú ý tới ánh mắt đố kỵ của Nông Tâm Nhã, trong đầu nghĩ thầm người này thật đúng là cố chấp không thay đổi, luôn ngấp nghé chồng người khác.
Khóe miệng cô khẽ giương lên, vừa giúp Trần Việt đeo lên khăn quàng cổ, đôi môi hồng đỏ lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
Trần Việt hơi ngẩn ra, Giang Nhung ngay sau đó lui ra sau một bước, đỏ mặt cười hỏi: "Anh thích không?"
Cô hỏi là anh có thích khăn quàng này hay không, nhưng Trần Việt đương nhiên hiểu thành có thích nụ hôn này của cô hay không.
"Thích." Giọng nói của anh trầm thấp mà gợi cảm, gương mặt trước nay luôn lạnh lùng lúc này lại mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn vô cùng ấm áp.
"Vậy chúng tôi thì lấy cái này đi." Giang Nhung quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn anh.
Khăn quàng này bán ba mươi triệu, trước kia có đánh chết Giang Nhung, cô cũng không mua nổi cái khăn quàng mắc như vậy, lần này vì Trần Việt, cô đành phải bấm bụng mà dốc túi.
Gặp được khách hàng sảng khoái như vậy, nhân viên làm việc cũng vui vẻ, thái độ lại càng thêm nhiệt tình: "Phu nhân, khăn quàng này có kiểu tình nhân, cô có muốn chọn thử một cái hay không?"
Giang Nhung có muốn cũng không mua nổi, vội vàng khoát tay: "Không không, tôi không cần."
Mua cái nữa lại mất gần ba chục triệu nữa, nói cách khác phải tiêu đến phân nửa hai tháng lương của cô, cô sẽ đau lòng chết.
Lúc Giang Nhung từ chối, lại nghe Trần Việt nói: "Phiền cô đem khăn quàng đó đến đây cho phu nhân tôi thử một chút.”
Nhân viên bán hàng vừa nghe vậy, lập tức mang ra loại khăn quàng cho nữ: "Thì ra hai ngươi là vợ chồng. Kiểu này là công ty chúng tôi nhắm vào đối tượng khách hàng là các cặp vợ chồng trẻ tuổi, mới ra năm nay, năm ngoái không có đâu.”
Người ta nói nhân viên bán hàng là yêu tinh cũng không sai, lời vừa rồi nói ra dễ nghe như vậy, khách hàng nghe được cũng cảm thấy vui vẻ.
Trần Việt trước kia cũng có đeo khăn quàng, nhưng là đều là phường may của Nhà họ Trần đặc biệt sản xuất ra, so với những thứ gọi là nhãn hiệu nổi tiếng này, cấp bậc không biết cao hơn bao nhiêu phần.
Trần Việt cầm khăn quàng đeo lên cho Giang Nhung, da thịt cô trắng nõn, kết hợp với màu xanh da trời thẫm này càng làm nổi bật lên nước da của cô, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.
Để đáp lễ, cho nên Trần Việt cũng sát lại khóe miệng cô hôn một cái, sau đó giọng nói khàn khàn hỏi: "Thích không?"
Giang Nhung đầu tiên là gật đầu, lại lắc đầu...
Trần Việt liền bật cười một tiếng, nói với nhân viên: "Gói hai chiếc khăn này lại cho chúng tôi."
Giang Nhung nắm lại tay anh, nhưng đối diện với ánh mắt nghi hoặc của anh, cô thua.
Cùng lắm thì tiêu sáu mươi triệu mua hai cái khăn quàng, dốc cạn túi một lần, sau này từ từ tiết kiệm gần một năm lại có đủ bằng vậy, cũng không để anh cảm thấy cô hẹp hòi.
Trần Việt đi tới đâu cũng mang theo người phụ trách trả tiền, cho nên anh dường như không bao giờ mang theo tiền mặt và thẻ quẹt vậy, tự nhiên cũng sẽ không có ý thức tự giác trả tiền.
Nhìn Giang Nhung cà thẻ trả tiền, anh cũng chẳng nói để anh.
Trừ việc anh không có tinh thần tự giác trả tiền, anh còn giao thẻ tín dụng của mình cho cô, Giang Nhung muốn quẹt thế nào thì quẹt.
Sau khi Giang Nhung quẹt thẻ Trần Việt mới phát hiện, cô quẹt không phải thẻ của anh. Tròng mắt anh liền trầm hẳn xuống, quay lưng lại không nhìn cô, giống như đang tức giận.
Trơ mắt nhìn thẻ ngân hàng của mình bị trừ đi một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng Giang Nhung đều cảm thấy đau đớn, cũng không để ý tới Trần Việt đang ưu tư.
Có điều quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kỵ của Nông Tâm Nhã, Giang Nhung lại cảm thấy mấy chục triệu này tiêu cũng đáng.
"Trần Việt, chúng ta đi thôi." Cô chủ động ôm cánh tay Trần Việt, vừa đi vừa nói: "Anh thật sự không nhận ra người nhân viên bán hàng đó sao?"
Trần Việt vân đạm phong khinh nói: "Người quen biết tôi rất nhiều, tôi không thể mỗi một người đều nhớ hết được."
Giang Nhung hớn hở cười: "Anh thật là người vô tình mà."
Ngoài miệng nói anh vô tình, trong lòng lại vui như trảy hội vậy.
Nông Tâm Nhã chạy ra là muốn tiếp cận Trần Việt, nhưng anh căn bản cũng không nhớ cô ta, chuyện này so với hung hăng tặng cho Nông Tâm Nhã một cái bạt tai còn khiến cô ta khó chịu hơn.
Quả thật là như vậy, Nông Tâm Nhã cắn răng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhất là lúc nghe được Trần Việt nói rằng căn bản cũng không biết cô ta, trong lòng vừa giận còn có nhiều hơn là không cam lòng.
"Nông Tâm Nhã, tôi không quan tâm trước kia cô làm gì, đã làm việc ở đây đều phải nhớ cho kỹ khách hàng chính là thượng đế.” Chủ tiệm khăn quàng cổ nhịn bộ dạng Nông Tâm Nhã, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Nông Tâm Nhã cắn môi không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Nhung và Trần Việt, trong đầu vụt qua các loại suy nghĩ ác độc.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ hung hăng giẫm người phụ nữ họ Giản này ở dưới chân.
Trần Việt ở trong giới buôn bán được mệnh danh siêu cấp đại thần không chỉ ở đầu óc kinh doanh bén nhạy mà còn giỏi nhìn thấu được tâm tư đối phương.
Mới vừa rồi Giang Nhung cố ý diễn một màn ân ái cho người khác nhìn, anh biết rõ, còn cố ý phối hợp với cô. Nhìn cô vui vẻ, anh cũng rất vui vẻ.
Có điều vui thì kệ vui, Trần Việt còn chưa quên chuyện Giang Nhung không quẹt thẻ của anh đâu.
Anh trầm mặt hỏi: "Tại sao không quẹt thẻ tôi đưa cho em?"
Anh tưởng là cô không muốn quẹt sao?
Mất gần sáu chục triệu lận đó, cô rất muốn quẹt thẻ của anh, nhưng đây là món quà đầu tiên cô muốn tặng cho anh, làm sao có thể dùng tiền của anh mua được.
Giang Nhung chu mỏ: “Bởi vì đây là món quà tôi muốn tặng anh mà, phải tự mình trả tiền mới có thành ý chứ.”
Nông Tâm Nhã tức đến nỗi nghiến răng đứng im không nhúc nhích, một nhân viên khác vội vàng chạy tới, ngọt ngào nói: "Là mua cho bạn trai cô sao? Bạn trai cô thật là đẹp trai quá."
Giang Nhung cười, cũng không phản đối lời cô ta.
Cô chọn một chiếc khăn màu trắng giản dị từ mấy chiếc khăn quàng người nhân viên kia giới thiệu, cảm thấy loại màu sắc và nguyên liệu này vô cùng thích hợp với Trần Việt
"Thử một chút xem sao?" Giang Nhung nháy mắt mấy cái, tràn đầy mong đợi nhìn Trần Việt.
Mặc dù Giang Nhung không rành đồ hiệu, nhưng cũng biết quần áo mặc trên Trần Việt người đều là hàng đắt tiền được may đo thủ công, cô lo rằng anh sẽ không muốn đeo.
Giang Nhung ngừng thở đợi Trần Việt trả lời, anh lại không chút suy nghĩ liền gật đầu: " Được."
Trần Việt gật đầu đồng ý, nhân viên làm việc liền tiến lại muốn giúp anh quàng lên.
Giang Nhung cầm lấy cái khăn quàng từ trong tay nhân viên: "Để tôi là được rồi."
Giang Nhung cao chừng mét sáu tám, Trần Việt cao những 1m88, cao hơn Giang Nhung hai mươi phân. Giang Nhung mặc dù có mang giày cao gót cũng vẫn thấp hơn anh rất nhiều.
Trần Việt hơi cúi đầu, để Giang Nhung dễ dàng quàng khăn cho anh, cũng chính bởi vì như vậy, mặt hai người ghé vào rất gần, cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Nông Tâm Nhã bên cạnh thấy vậy ghen đỏ mắt, đôi tay buông thõng bên hông chợt nắm chặt, rất muốn đi tới đẩy Giang Nhung ra xa khỏi Trần Việt.
Giang Nhung cũng chú ý tới ánh mắt đố kỵ của Nông Tâm Nhã, trong đầu nghĩ thầm người này thật đúng là cố chấp không thay đổi, luôn ngấp nghé chồng người khác.
Khóe miệng cô khẽ giương lên, vừa giúp Trần Việt đeo lên khăn quàng cổ, đôi môi hồng đỏ lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
Trần Việt hơi ngẩn ra, Giang Nhung ngay sau đó lui ra sau một bước, đỏ mặt cười hỏi: "Anh thích không?"
Cô hỏi là anh có thích khăn quàng này hay không, nhưng Trần Việt đương nhiên hiểu thành có thích nụ hôn này của cô hay không.
"Thích." Giọng nói của anh trầm thấp mà gợi cảm, gương mặt trước nay luôn lạnh lùng lúc này lại mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn vô cùng ấm áp.
"Vậy chúng tôi thì lấy cái này đi." Giang Nhung quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn anh.
Khăn quàng này bán ba mươi triệu, trước kia có đánh chết Giang Nhung, cô cũng không mua nổi cái khăn quàng mắc như vậy, lần này vì Trần Việt, cô đành phải bấm bụng mà dốc túi.
Gặp được khách hàng sảng khoái như vậy, nhân viên làm việc cũng vui vẻ, thái độ lại càng thêm nhiệt tình: "Phu nhân, khăn quàng này có kiểu tình nhân, cô có muốn chọn thử một cái hay không?"
Giang Nhung có muốn cũng không mua nổi, vội vàng khoát tay: "Không không, tôi không cần."
Mua cái nữa lại mất gần ba chục triệu nữa, nói cách khác phải tiêu đến phân nửa hai tháng lương của cô, cô sẽ đau lòng chết.
Lúc Giang Nhung từ chối, lại nghe Trần Việt nói: "Phiền cô đem khăn quàng đó đến đây cho phu nhân tôi thử một chút.”
Nhân viên bán hàng vừa nghe vậy, lập tức mang ra loại khăn quàng cho nữ: "Thì ra hai ngươi là vợ chồng. Kiểu này là công ty chúng tôi nhắm vào đối tượng khách hàng là các cặp vợ chồng trẻ tuổi, mới ra năm nay, năm ngoái không có đâu.”
Người ta nói nhân viên bán hàng là yêu tinh cũng không sai, lời vừa rồi nói ra dễ nghe như vậy, khách hàng nghe được cũng cảm thấy vui vẻ.
Trần Việt trước kia cũng có đeo khăn quàng, nhưng là đều là phường may của Nhà họ Trần đặc biệt sản xuất ra, so với những thứ gọi là nhãn hiệu nổi tiếng này, cấp bậc không biết cao hơn bao nhiêu phần.
Trần Việt cầm khăn quàng đeo lên cho Giang Nhung, da thịt cô trắng nõn, kết hợp với màu xanh da trời thẫm này càng làm nổi bật lên nước da của cô, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.
Để đáp lễ, cho nên Trần Việt cũng sát lại khóe miệng cô hôn một cái, sau đó giọng nói khàn khàn hỏi: "Thích không?"
Giang Nhung đầu tiên là gật đầu, lại lắc đầu...
Trần Việt liền bật cười một tiếng, nói với nhân viên: "Gói hai chiếc khăn này lại cho chúng tôi."
Giang Nhung nắm lại tay anh, nhưng đối diện với ánh mắt nghi hoặc của anh, cô thua.
Cùng lắm thì tiêu sáu mươi triệu mua hai cái khăn quàng, dốc cạn túi một lần, sau này từ từ tiết kiệm gần một năm lại có đủ bằng vậy, cũng không để anh cảm thấy cô hẹp hòi.
Trần Việt đi tới đâu cũng mang theo người phụ trách trả tiền, cho nên anh dường như không bao giờ mang theo tiền mặt và thẻ quẹt vậy, tự nhiên cũng sẽ không có ý thức tự giác trả tiền.
Nhìn Giang Nhung cà thẻ trả tiền, anh cũng chẳng nói để anh.
Trừ việc anh không có tinh thần tự giác trả tiền, anh còn giao thẻ tín dụng của mình cho cô, Giang Nhung muốn quẹt thế nào thì quẹt.
Sau khi Giang Nhung quẹt thẻ Trần Việt mới phát hiện, cô quẹt không phải thẻ của anh. Tròng mắt anh liền trầm hẳn xuống, quay lưng lại không nhìn cô, giống như đang tức giận.
Trơ mắt nhìn thẻ ngân hàng của mình bị trừ đi một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng Giang Nhung đều cảm thấy đau đớn, cũng không để ý tới Trần Việt đang ưu tư.
Có điều quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kỵ của Nông Tâm Nhã, Giang Nhung lại cảm thấy mấy chục triệu này tiêu cũng đáng.
"Trần Việt, chúng ta đi thôi." Cô chủ động ôm cánh tay Trần Việt, vừa đi vừa nói: "Anh thật sự không nhận ra người nhân viên bán hàng đó sao?"
Trần Việt vân đạm phong khinh nói: "Người quen biết tôi rất nhiều, tôi không thể mỗi một người đều nhớ hết được."
Giang Nhung hớn hở cười: "Anh thật là người vô tình mà."
Ngoài miệng nói anh vô tình, trong lòng lại vui như trảy hội vậy.
Nông Tâm Nhã chạy ra là muốn tiếp cận Trần Việt, nhưng anh căn bản cũng không nhớ cô ta, chuyện này so với hung hăng tặng cho Nông Tâm Nhã một cái bạt tai còn khiến cô ta khó chịu hơn.
Quả thật là như vậy, Nông Tâm Nhã cắn răng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhất là lúc nghe được Trần Việt nói rằng căn bản cũng không biết cô ta, trong lòng vừa giận còn có nhiều hơn là không cam lòng.
"Nông Tâm Nhã, tôi không quan tâm trước kia cô làm gì, đã làm việc ở đây đều phải nhớ cho kỹ khách hàng chính là thượng đế.” Chủ tiệm khăn quàng cổ nhịn bộ dạng Nông Tâm Nhã, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Nông Tâm Nhã cắn môi không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Nhung và Trần Việt, trong đầu vụt qua các loại suy nghĩ ác độc.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ hung hăng giẫm người phụ nữ họ Giản này ở dưới chân.
Trần Việt ở trong giới buôn bán được mệnh danh siêu cấp đại thần không chỉ ở đầu óc kinh doanh bén nhạy mà còn giỏi nhìn thấu được tâm tư đối phương.
Mới vừa rồi Giang Nhung cố ý diễn một màn ân ái cho người khác nhìn, anh biết rõ, còn cố ý phối hợp với cô. Nhìn cô vui vẻ, anh cũng rất vui vẻ.
Có điều vui thì kệ vui, Trần Việt còn chưa quên chuyện Giang Nhung không quẹt thẻ của anh đâu.
Anh trầm mặt hỏi: "Tại sao không quẹt thẻ tôi đưa cho em?"
Anh tưởng là cô không muốn quẹt sao?
Mất gần sáu chục triệu lận đó, cô rất muốn quẹt thẻ của anh, nhưng đây là món quà đầu tiên cô muốn tặng cho anh, làm sao có thể dùng tiền của anh mua được.
Giang Nhung chu mỏ: “Bởi vì đây là món quà tôi muốn tặng anh mà, phải tự mình trả tiền mới có thành ý chứ.”
Danh sách chương