Chiều đến, cô rủ Leo đi chợ mua đồ làm lễ cúng xong phá cỗ. Cùng mọi người ngồi làm bánh nướng bánh dẻo. Mấy chiếc bánh này dễ dàng hơn bánh trưng nhiều nhưng cũng không kém phần tinh sảo và thơm ngon nha.
Những chiếc bánh được nhào nặn trong những chiếc khuôn gỗ vuông tròn khắc trạm xinh đẹp. Giống như đang lột tả mọi tinh hoa của đất trời.
Mọi người cùng nhau nhào nặn , làm bánh rồi kể cho anh em nhà Leo nghe những cái tết lớn của Việt Nam trong một năm. Mỗi cái tết lại có riêng một ý nghĩa và niềm tự hào riêng của dân tộc mang truyền thống người Việt.
Lana gói những chiếc bánh thơm ngon đã xong đi tặng mọi người. Và mời những người thân cận ở lại ăn tối và cùng phá cỗ trăng rằm.
Mọi người cùng nhau quây quần bên sân vườn nhà Leo đón lễ Trung Thu Trăng Rằm.
Mâm bánh và các đồ cúng lễ đều được sắp xếp ngon lành đã hạ xuống sau khi mời những người đi xa xôi. Giống như cha cô.
Mẹ anh ngồi trên chiếc ghế trong sân vườn nhìn những chiếc bánh Nướng và Dẻo thơm ngon vuông tròn trên khay bàn lớn. Bà nhẹ rơi nước mắt, Mọi người thấy vậy, cảm thấy ngạc nhiên, Rose vội lên tiếng hỏi:
- Mẹ , mẹ sao thế? - Mẹ không sao “Bà nghẹn ngào” - Chỉ là đã lâu rồi và thậm chí mẹ còn quên cả mùi vị của chúng. Trước ông bà ngoại của con cứ ngày này lại làm chúng cho mẹ và cậu của các con. Mẹ đã quay lưng với nó quá lâu rồi. Thậm chí các con còn chưa một lần đước nếm thử.
- Lúc chiều làm với Lana , con được ăn vụng rồi … ngon lắm…. mẹ ăn đi!!
Rose khẽ nói nhẹ đưa miếng bánh nhỏ vào tay bà. Leo nhìn mẹ , khóe miệng khẽ mỉm cười anh nói:
- Mẹ ăn đi! Nếm thử tay nghề của con dâu mẹ.
Mọi người nghe vậy nở nụ cười. Còn Lana lại lườm nhẹ anh một cái. Tuy đúng đấy nhưng lúc nào cũng tìm cách để chế giễu cô thôi. Thật đáng ghét nha.
Bà ăn miếng bánh trong hạnh phúc như tìm lại một phần ký ức thơ ấu. Có thể cảm nhận được nước mắt và nỗi đau của những người xa quê hương ở trên gương mặt người phụ nữ đã gần ngũ tuần.
Sẽ không phải hạnh phúc trọn vẹn , vì dù đi bất cứ nơi đâu, hương vị của quê hương vẫn luôn hiện hữu ở trong trái tim chúng ta.
Miếng bánh dân tộc hình như đã giúp bà cảm thấy an ủi và ấm lại trong trái tim. Bù trừ lại những nước mắt và những tổn thương trong lòng đã bao nhiêu năm qua của bà.
Mọi người thấy vậy, lặng mỉm cười nhẹ nhõm. Mẹ Claudi cũng ngồi trò chuyện nắm tay khẽ an ủi bà thông gia.
Phá cỗ tưng bừng, cùng ngắm nhìn những đứa trẻ của khu phố nô đùa cùng những ngọn đèn ông sao sáng đêm rằm thực sự vui vẻ. Ấm áp. Mấy thanh niên lớn tướng cũng chạy ra vui vẻ múa lân, hát hò rước đèn cùng mọi người. Thật là đáng yêu quá sức mà.
Không những vậy, cái tết Trung Thu còn là đại diện của những công sức làm việc của những người nông dân vụ mùa chín được gói trọn dưới đêm trăng tròn sáng rực rỡ. Là tung hô , múa Lân , là hát hò , ngân nga. Là nghỉ ngơi và là hồi tưởng những công sức sương máu mồ hôi, họ đã đổ vào những mầm sống của nước nhà.
Đêm xuống, tiệc đã tan, chỉ còn lại những ánh đèn vàng của khu phố và chút tàn dư còn sót lại. Cô ngồi trên ban công bên cạnh cánh cửa số, nhìn ra lan can, hướng chiếc bàn nhỏ, bày đầy những đồ cúng lễ. Là cô gái nhỏ thắp hương cho người cha quá cố của mình. Lặng ngước lên nhìn ông Trăng đã lên cao. Cô thầm nghĩ vậy là số tuổi của bản thân cũng đã tròn trịa như ánh trăng đêm rằm. Ngày nhỏ thường ngồi trên vai cha rước đèn ngang dọc nô đùa khắp phố. Lớn rồi thì chạy nhảy tung tăng với chiếc đèn xoay tròng cha mua cho.
Này , cô gái nhỏ . cô có nhớ cha mình không? . Nhìn sâu vào vầng trăng tròn rực rỡ. Có tiếng nói lướt qua suy nghĩ của. Cô mỉm cười sống mũi đỏ rực cay xè khóe mi. Nói nhớ thôi không đủ. Rất nhớ cũng là chưa đủ. ! Vầng Trăng có biết trái tim thiếu thốn của một đứa trẻ mất cha từ nhỏ là như thế nào không?.
Không một phút giây nào là thôi ngừng nhớ. Và mỗi khi dậy sóng , trái tim lại như muốn ngừng thở. Sự đau đớn khi mất đi người thân là như vậy đấy.
Đặc biệt là cha , người tuyệt vời nhất của cuộc đời cô. Đôi lúc , à không mọi lúc, hễ lúc nào từ cha hiện hữu trong trái tim cô , là lúc đó nó chỉ như muốn ngừng đập.
Để tìm đến với ông. Để ôm xiết ông trong vòng tay nhỏ nhắn. Được xà vào lòng ông như những ngày cô còn bé thơ.
Cha từng chỉ vào ông Trăng đêm rằm và nói, khi nào độ tuổi của cô bằng với ông trăng ngày rằm. Ông sẽ tặng cho cô một món quà tuyệt vời nhất.
Nhưng giờ cô đã bước những ngày đầu của tuổi lớn khôn mà món quà của cha vẫn chưa thể được nhận.
Suy nghĩ đến đây, có một cánh tay ôm trọn cô vào lòng từ phía sau. Khiến cô nhẹ giật mình:
- Em đang suy nghĩ điều gì mà không thấy anh vào?
À thì ra là chồng yêu của cô đã bước vào lúc nào cũng không hay. Cô mỉm cười, giọt nước mắt bị ép, rớt xuống trên khóe mi.
Anh thấy sàn nhà đã lạnh , Lana cô trở lại đặt nhẹ vào giường khẽ nói:
- Ngày giỗ cha sắp đến, em hãy làm ở căn nhà này nhé!. Anh sẽ bảo Thím Lyn giúp em!
- Dạ?. “Cô mở to mắt nhìn anh”
- Sao lại ngạc nhiên đến vậy? Cha là người đã thiết kế lên ngôi nhà này, vì vậy nơi đây giống như linh hồn của ông. Vả lại ông đã sinh cho anh một nàng công chúa sinh đẹp. Chuyện này , anh thực sự rất biết ơn ông. Vì vậy, em hãy giúp anh trả công lao to lớn này của ông nhé “Anh mỉm cười. áp bàn tay ấm áp vào hai má cô”
Cô cầm nhẹ bàn tay anh, những dòng nước mắt rơi không ngớt. Người đàn ông này thực là hiểu cô quá nhiều. Anh thấy cô như vậy, mỉm cười hôn lên trán cô:
- Từ sau đừng giấu giếm mà thắp hương cho cha. Hãy làm công khai nơi này. Vì ông cũng là một phần quan trọng nơi đây , một phần quan trọng của anh và em “Anh ôm lấy cô”
Vòng tay cô cũng ôm siết lấy anh. Cô lặng rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Là anh. Anh chính là món quà mà cha đã ban tặng cho cô. Cô khẽ mỉm cười mãn nguyện chìm vào giấc ngủ sâu với những lời ru êm ái của anh. Trong giấc mơ xa mà gần kia, cô trở lại ngày bé . Ôm cổ và nô đùa , reo hò với cha thật hạnh phúc.
Ngày giỗ cha cô cách Trung Thu 10 ngày, Lana và mẹ dậy từ sớm để chuẩn bị đồ làm cúng lễ và một bữa cỗ đầy đủ mời tất cả mọi người thân đến ăn cơm với gia đình cô.
Đêm xuống, cô lặng nhìn bức ảnh của cha cô trong phòng. Giống như cha vẫn luôn hiện hữu nơi đây. Anh chồng tâm lý kinh điển lại như đoán biết được mọi thứ khẽ
bước vào và an ủi cô.
Thực sự , ông Trời quá công bằng với cô. Người lấy mất cha nhưng bù đắp lại một người chồng. Tuy là có cả hai sẽ viên mãn hơn, tuy là không ai có thể thay thế người cha tuyệt vời của trái tim cô nhưng dù sao thế này cũng là không thể cảm ơn Thượng Đế sao cho đủ.
Một năm cứ thế vội vã trôi qua với tiếng cười và hạnh phúc của mọi người sống trong căn nhà Lavender.
Sinh nhật cô năm nay, Leo đưa mọi người sang Hawaii và mua một chiếc du thuyền đi chơi, cũng như dịp nghỉ mát của mọi người luôn. Chuyến đi tưng bừng trong vòng 20 ngày. Không những được vui chơi thỏa thích trên biển vài ngày mà còn được đi thăm quan và mua sắm ở các thành phố lớn trong đất nước cường quốc hoa lệ này. Được dịp vui chơi không giới hạn của hai cô gái xinh đẹp đáng yêu rồi nha.
Phong tục, lễ hội và lối sống …. Mọi thứ khác hoàn toàn với Đất Nước của chúng ta. Nơi đây họ thoải mái hơn với nhau. Bạn bè, anh em có thể nói bất kỳ thứ chuyện . Tâm sự không có ái ngại , hay xa cách. Trên bãi biển , lớp lớp những cặp đôi âu yếm nhau . Vì vậy, mà họ chan hòa và cách thể hiện sự yêu mến , tình cảm của bản thân cũng đặc biệt khác Đất Nước chúng ta. Nên có thể , lần đầu tiên đến đây khó có thể lột tả hết sự lạ lẫm của cô. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà. Cứ ngồi ở nhà miệt mài trong sách vở mà không chịu ra ngoài trải nghiệm cuộc sống thì làm sao hiểu biết được nhưng giá trị và sự phát triển của từng Đất Nước và vùng miền khác nhau.
Đúng ngày sinh nhật cô , anh tổ chức một bữa tiệc lãng mạn có một không hai trên thuyền. Ánh nên, tiếng nhạc du dương. Mọi thứ …. Năm nay cô chính thức là Sweet Sixteen như độ tuổi đánh giá cho bước đệm trưởng thành của nước Mỹ.
Sau hôm trở về, một buổi huấn luyện có mặt cả ba người , anh , Joshep, Stephan. Sau buổi đó, khi đang bước chân cùng về khu biệt thự , Bỗng anh lên tiếng nói:
- Chuyện 1 năm trước, chuẩn bị có hậu quả rồi!.
Hai anh kia còn đang nhìn nhau chưa hiểu rõ anh đang nói điều gì thì một ngày sau,
Công ty khoáng sản hàng đầu của Mỹ ở Hawaii sụp đổ. Phải bán gấp cổ phần đi. Và tuyên bố phá sản , công ty đó cũng chính là công ty của cậu mợ Anna. Một trong số ngành hùng mạnh của gia đình mẹ Anna.
Người thâu tóm hơn nửa cổ phần của công ty vẫn chưa rõ tên tuổi.
Hai hôm sau . chủ tịch mới của công ty đó xuất hiện. Lại chính là chủ tịch công ty khoáng sản cạnh tranh. Một cậu thanh niên 20 tuổi chừng bằng tuổi với Leo.
Sau khi thu mua anh ta gộp hai công ty là một khiến công ty anh ta trở nên kiên cố đến nỗi không ai phá vỡ.
Một hôm sau khi anh ta nhận chức. Leo bật tivi lên cho mọi người xem cuộc phỏng vấn chấn động toàn cầu tuổi trẻ 20 tuổi làm tỷ phú của anh ta được đăng trên thời sự chuyên mục kinh tế Quốc Tế. Trong cuộc phỏng vấn anh ta nói:
- Một năm trước, gia đình tôi đã hoàn toàn bế tắc trong công việc kinh doanh khoáng sản. Nhưng khi đó, một người bạn của tôi đã ra tay giúp đỡ và lên kế hoạch chi tiết cho tôi. khiến tôi và gia đình vực dậy trong đống bùn. Với con số nhân gấp 10 lần trong một tháng. Tôi thực sự rất nể phục người bạn đó. Người đó cũng là đồng chủ tịch của công ty tôi.
- Vậy anh hãy tiết lộ về thông tin của anh bạn đó được không?.
- Hiện tại, anh ấy muốn được giấu tên.
Anh ta nói dứt câu , anh hướng điều khiển tắt phụt cái tivi lớn đi. Mẹ anh thở dài lặng bước chân vào phòng, có lẽ không lâu nữa sẽ mở ra một cuộc chiến thật khốc liệt chăng?.
Chiều đến , anh xuống bếp giúp Lana nấu ăn. Bỗng có con chuột nhỏ chạy qua, Kêu “chít chít” ầm ỹ. Hai người đứng hình một lúc rồi anh bỗng nói:
- What the hell?.... Mouse ?….. In this house?.... (Cái quái gì thế? Chuột? Trong ngôi nhà này?)
- Nhà nào mà chẳng có…. “Cô nhẹ quay vào máy rửa hoa quả nói”
- Em để yên hả?
- Thế anh nghĩ sẽ làm gì?.
- Sẽ làm thế này!
Vừa nói, anh vừa cầm từ đuôi con chuột giờ lên .
Cô thấy vậy, hốt hoảng che mặt lại nói:
- Anh!!. Sao lại, so past !!. Thôi, anh thả nó ra đi. Em sợ lắm.
- Sao lại thả nó? Tội của nó đáng bị xử tử !.
- Không! Anh thả nó đi!!!. “Lana nhăn nhó”
- Thôi được rồi, Thím Lyn đâu??.
- Thưa cậu chủ?. “Thím Lyn nhẹ nhàng bước vào”
- Con giao cho thím nhiệm vụ xử tội con chuột này. “Leo đưa đuôi con chuột vào tay thím Lyn”
- Vâng thưa cậu chủ !
- Thím Lyn, hãy cứ làm như con thường bảo nhé. “Lana vội nói”.
- Dạ … thưa mợ chủ…..
- Mợ chủ??!!. Sao thím lại gọi con như vậy??
- Cậu chủ căn dặn từ giờ mọi người phải gọi như thế.
- Hả? “Lana vừa nói vừa quay sang Leo”
- Mà mợ chủ thường căn dặn xử chúng như nào thế? “Leo bỗng đánh trống lảng”
- Dạ, mợ chủ thường bảo. Khi làm việc , bất cứ nhìn thấy con vật nào cũng không được xử tử mà mang ra ngoài thả. Ruồi , muỗi …. thì cứ kệ nó!.
- What the hell?? Thôi được rồi thím đi làm việc đi!.
Thím Lyn mang chú chuột nhỏ ra ngoài. Leo xoa nhẹ ngón tay lên đầu, vừa nhìn Lana vừa thở dài nói:
- Không biết anh lấy vợ hay lấy thánh nhân nữa rồi.
- Em chỉ là không muốn sát sinh!
- Nhưng những sinh vật đó chúng đều có tội!
- Có tội nhưng không đáng phải chết. Dù thế nào cũng là một sinh linh và chúng chỉ sống được vài ngày.
- Vài ngày nhưng cũng đủ hại nhiều người.
Cô không nói gì. Leo hiểu ý cô, bỗng nói lớn:
- Chị ta đã hại em đó!!!
- Nhưng chị ấy cùng chung dòng máu với anh! Mẹ rất buồn khi trông thấy điều này?!!
- Nếu anh không làm gì em nghĩ chị ta sẽ để yên cho hai ta. “Anh tức giận”
- Tại sao lại cứ phải đấu đi đấu lại? Sao không thể làm lành với nhau ?
- Em nghĩ họ sẽ để yên cho một thằng con hoang???
Leo lớn tiếng , bước chân giận dữ nặng nề lên phòng , Lần đầu tiên anh giận dữ với Lana khi hai người sống chung. Nào ai không có bất hòa chứ?.
Cô và mọi người lặng thở dài, một khi anh đã quyết rất khó có thể thay đổi.
Buổi tối , anh không ăn cơm. Cô mang bát cơm lớn với đầy đủ thức ăn lên cho anh.
Bước vào phòng anh, thấy anh đang ngồi trên lan can nhìn xa xăm. Cô lặng lẽ đưa đôi chân nhẹ nhàng bước đến gần anh. Đặt bát cơm bên cạnh anh. Cô nói:
- Anh ăn cơm đi! “Đôi mắt lo lắng hướng nhìn anh”
- Lana , những con vật đó….. “Một hồi trong tĩnh lặng, cuối cùng anh cũng lên tiếng” – Chúng chỉ gây hại một chút đến chúng ta. Nhưng những kẻ thật sự muốn hại chúng ta thì ….
- Em biết ! Em hiểu hết tất cả mà . “Cô không để anh nói hết, khẽ lên tiếng” : - Nhưng em thấy thương mẹ Zosie. Bà sẽ rất khó xử. Và em cảm thấy. Bản thân là gánh nặng cho anh “Đôi lông mày cô xuỗi rời”
- Gánh nặng của anh là họ ! Em là trái tim của anh, em hiểu không ? “Anh lớn tiếng”
Cô nghe thấy vậy, khóc nấc lên ôm anh vào lòng.
- Em biết lỗi rồi anh ăn cơm đi ! “Cô vừa nói, vừa nhăn nhó nũng nịu giống như một đứa trẻ ngốc nghếch trong lòng anh vậy”.
Cuộc đời ai mà yêu thích những cuộc chiến, đặc biệt là cuộc chiến giữa người cùng huyết thống với nhau lại càng đau đớn hơn. Nhưng nếu như anh đã lựa chọn. Cô xin nguyện ý đi theo anh không quản thán vì cô biết tất cả những thứ anh đang làm đều là vì cô. Vì tình yêu của cả hai.
Sáng hôm sau, mọi chuyện hửng nắng , giống như cuộc chiến tranh lạnh của hai người đã trôi qua. Sắc mặt ai cũng hồng tươi trở lại. Lana trên môi lại nở những nụ cười tươi thắm của một cô gái mới yêu tuổi trăng tròn.
To Be ConTiNue <3 <3 <3