Phó Nhàn Linh rất thích mẹ chồng bởi vì bà rất thương cô, có fẽ vì trong nhà chỉ có một cậu con trai, sau đó

tớn tuổi không thể sinh thêm con nữa nên mẹ chồng rất muốn có một cô con vgái ngoan ngoãn, Phó Nhàn

Linh tình cờ đáp ứng được nhu câu của bà, cho nên mỗi tân gặp mặt đêu quan tâm hỏi han.

Khi Phó Nhàn Linh fên đại học, bà còn đi một quãng đường xa nđến trường đưa đồ ăn và đô dùng cá nhân

cho cô, khiến các bạn Êâm tưởng bà fà mẹ của cô, nhưng không ai ngờ đó fà mẹ chồng tương tai của cô.

Phó Nhàn Linh đợi nước sôi mới nhuấc fên, tráng chén trà một £ân nữa, tọc tá trà rồi tại đun sôi nước Eại.

“Mẹ, cứ thuận theo tự nhiên đi ạ.”

Cô không giải thích gì nhiêu, chỉ nói một câu như vậy, mẹ chồng biết cô không muốn gặp bác sĩ đông y.

“Nếu không thì con xin nghỉ đi du tịch?” Mẹ chồng hỏi, “Ra nước ngoài thì sao? Không biết khi nào Tuyên

Phong được nghỉ, đến túc đó mẹ sẽ bảo nó đi cùng con.”

Phó Nhàn Linh cười khẽ, cô không nói được cũng không nói không được.

Chuyện này mà để mẹ chồng hỏi con trai cưng của bà, Trương Tuyên Phong sẽ không đồng ý, trong chuyến

đi hưởng tuân trăng mật, hắn nói sự nghiệp đang trên đà phát triển nên không tiện xin nghỉ phép, chỉ có một

mình Phó Nhàn Linh tin tưởng. Hiện tại nghĩ tại, túc trước kết hôn, có £ẽ hắn chỉ nghe theo cha mẹ, cũng

không thích cô như cô nghĩ.

Phó Nhàn Lĩnh vào bếp giúp nấu mấy món, mặc dù Trương Tuyên Phong ngoại tình phản bội cô nhưng cha

mẹ chồng đối xử với cô như con gái ruột của họ nên đương nhiên cô vẫn đủ hiếu thảo, một bữa cơm tươm

tất vẫn tính tà hòa hợp. Trước khi đi, cha mẹ chồng tiễn cô xuống dưới tâu.

Nhưng vừa tên xe, cô đã nhận được điện thoại của Trương Tuyên Phong, hắn hỏi cô: “Em đến nhà cha mẹ

chưa?”

Phó Nhàn Linh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Em có mang trà tới không? Anh đặt hai hộp trà trong tủ.” Hấn hỏi.

`

“Ư ”

Trương Tuyên Phong cảm nhận được sự thở ơ của cô, hắn bực bội: “Phó Nhàn Linh, em làm sao thế?!”

“Còn việc gì nữa không? Em đang lái xe.” Phó Nhàn Linh không đợi hắn nói, cô lập tức cúp điện thoại,

Trương Tuyên Phong không gọi lại, loại đàn ông như hắn cực kỳ gia trưởng, căn bản sẽ không hạ thấp người

gọi điện lân thứ hai.

Phó Nhàn Linh sợ mình lái xe sẽ mất tập trung nên cô ngồi trong xe một lúc, lúc này mới thất dây an toàn lái

xe về nhà.

Trời đã tối, đường hơi tắc, khi cô lái xe đến gara thì đã gân tám giờ tối, cô không xuống xe vội mà ngồi

trong xe nghe nhạc.

Khoảng thời gian mới kết hôn với Trương Tuyên Phong, cô là một cô vợ nhà giàu trong mắt các bạn bè, điêu

kiện nhà Trương Tuyên Phong khá giả, còn cô lại xuất thân từ một gia đình dòng dõi thư hương, có thể nói

hai bên trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.

Cô còn ôm cánh tay của Thôi Hiểu nói mình là người hạnh phúc nhất thế giới này.

Thôi Hiểu là người theo chủ nghĩa không kết hôn, cô ấy còn nói chỉ có những kẻ ngốc mới muốn kết hôn,

bởi vì cha mẹ cô ấy ở bên ngoài ai chơi theo ý người nấy, cho nên cô ấy biết hôn nhân chỉ là một trò đùa.

Hai người vừa đùa vừa sinh con, sau đó vứt nó sang một bên không quan tâm. Hiện tại dù cha mẹ cô ấy yêu

thương cô ấy đến mức nào đi chăng nữa nhưng nếu để yên, cô ấy chỉ là một món đồ chơi, cho ít tiên là có

thể vứt sang một bên.

Phó Nhàn Linh cảm thấy cô ấy quá bi quan, nhưng bây giờ, cô phải thừa nhận rằng Thôi Hiểu nói đúng, hôn

nhân đối với một số người chỉ là trò đùa.

Trương Tuyên Phong cũng như vậy.

Còn muốn cô phải ở bên suốt nửa quãng đời còn lại.

Trong xe đang phát nhạc, “Vì sao anh không yêu em...”

Phó Nhàn Linh tất nhạc, cô đang định lấy điện thoại thì nhìn thấy có người đang dựa vào tường cách xe

không xa, không biết Vu Hướng Tây đứng đó bao lâu, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô.

Phó Nhàn Linh lấy điện thoại gọi cho cậu, điện thoại vang lên hai tiếng đã bắt máy, cô cười hỏi: “Cậu đứng

đó làm gì?”

Vu Hướng Tây câm điện thoại nói, “Đợi chị.”

Trái tim của Phó Nhàn Linh bỗng mêm nhữn, cô cười khẽ, hỏi sang câu khác, “Sao cậu biết tôi lái xe vê?”

`

“Em nhìn thấy chị ở cổng.” Vu Hướng Tây thấy cô cười, trên mặt cũng chậm rãi nở nụ cười, “Chị, chị đừng

buồn, em sẽ làm ảo thuật cho chị xem, chị nhắm mất lại đi.”

Phó Nhàn Linh mỉm cười nhắm mất tại.

Một túc sau, cửa xe mở ra, chàng trai nói với cô, “Có thể mở mắt được rồi.”

Phó Nhàn Linh mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình tà ba bông hông đỏ xinh đẹp, chóp mũi mơ hồ ngửi

thấy mùi thơm của hoa hồng.

Lúc này, trái tim đập mạnh.

Cô đặt bông hông trên tay tên ghế tái, tay trái kéo cổ áo của chàng trai, kéo cậu về phía mình, hôn tên môi

cậu.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện