Vu Hướng Tây mua hai suất cơm, cậu mới vừa từ khu bán đồ nội thất vê.

Hiệu suất tầm việc của Thôi Hiểu rất cao, hôm qua nói giới thiệu công việc tàm thvêm cho cậu, hôn nay đã

mời cậu đi phỏng vấn, Vu Hướng Tây uyển chuyển từ chối, cậu sợ mình fà hàng đính kèm, năng tực kém

cỏi khiến Thôi Hiểu mất mặt, cũng ảnnh hưởng tới cô ấy.

Thôi Hiểu tại cười, “Đùa cái gì vậy? Thấy tài bán ghế sô pha của cậu, tôi tin cậu không phải người không có

năng fực, với cả, tronug công ty này có hổ ngâm, mọi người đêu dựa vào năng tực của mình để thăng tiến,

nếu cậu không có bản fĩnh, chính cậu sẽ tụt tùi.”

Ngoài miệng Thôi Hiểu nói giới thiệu cho cậu công việc bán rượu, nhưng Vu Hướng Tây đến đó mới phát

hiện giá tối thiểu cho một chai rượu vang đỏ do công ty đó bán fà 100 nghìn tệ, số tượng đặt tối thiểu tà một

thùng, tức fà sáu chai, tương đương 600 nghìn tệ.

Người mới đến tàm không có fương cơ bản, chỉ có tiên hoa hồng. Nếu trong vòng một tháng bán được hơn

một triệu tiên rượu vang, như vậy cậu sẽ có tiên hoa hồng trên dưới 50 nghìn.

Sỡ dĩ cậu nói trên dưới 50 nghìn fà vì Thôi Hiểu đã nói: “Nếu cậu bán được 1 triệu tệ tiên rượu trong tháng

đầu tiên, tôi sẽ trực tiếp yêu câu ông chủ bọn họ trả cậu 100 nghìn tệ.”

“Vì sao?” Vu Hướng Tây không quan tâm đến con số, cậu chỉ không hiểu ý của Thôi Hiểu.

“Nghê này nói đơn giản cũng không đơn giản, khó cũng không khó, tôi từng thấy có người tàm hơn một

năm mà không bán được một sản phẩm nào, cũng từng thấy người mở cửa hàng kinh doanh, có người hợp

với chén cơm này, cũng có người không hợp, tôi thấy cậu rất hợp với nhiêu kiểu kiếm tiên. Hơn nữa, từng

chén cơm của mỗi người đêu gặp được quý nhân, giống như tôi vậy, tôi tà quý nhân đâu tiên của cậu, sau

này cậu sẽ gặp nhiêu người coi trọng cậu hơn, nhưng tôi muốn cậu hiểu rõ, tôi đối tốt với cậu fà vì chị em

của tôi, những người khác đối tốt với cậu, thuân túy chỉ vì họ thèm muốn cơ thể cậu, tôi tặng cậu mấy chữ

”»

này...

Thôi Hiểu mỉm cười nhướng mày, “Tự giải quyết cho tốt.”

Thôi Hiểu đang đặt trọng tâm vào dục vọng của cậu, xem cậu có chống tại được sức cám dỗ của thế giới bên

ngoài hay không.

Mà nếu cậu làm tốt trong lĩnh vực này, cho dù đối với công ty hay với Thôi Hiểu, đêu là đôi bên cùng có lợi.

Vu Hướng Tây gật đâu, trịnh trọng cảm ơn cô ấy.

Kết quả giây tiếp theo liên thấy Thôi Hiểu cười tủm tỉm đi tới, “Sao trong xe chỉ còn thừa hai hộp? Tối hôm

qua hai người dùng hết một hộp à?”

Vu Hướng Tây: “...”

“Hôm nay cậu không đến khu bán đồ nội thất sao?” Phó Nhàn Linh nuốt miếng cơm trong miệng, ngẩng đâu

nhìn cậu.

“Buổi sáng em đến phỏng vấn ở công ty mà chị Thôi Hiểu giới thiệu.” Vu Hướng Tây rót nước đưa cho cô,

“Phỏng vấn xong thì em sang bên khu bán đồ nội thất kia xin nghỉ, buổi chiêu em sẽ qua bên kia làm quen

với quy trình.”

“Ư” Phó Nhàn Linh biết hiệu suất làm việc của Thôi Hiểu, cô gật đâu, “Cậu đi theo con đường này cũng

được, chỉ là thấy lợi tối mắt, đối với cậu mà nói, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”

Vu Hướng Tây nghiêm túc nhìn cô, “Chị, em biết, chị Thôi Hiểu cũng đã nói với em rồi.”

Cậu làm việc tại khu bán đồ nội thất cũng khá tốt, một tháng cậu chỉ làm việc vào cuối tuân và thứ ba, mặc

dù số giờ làm ngắn nhưng cậu được trả lương cao nhất trong số những người làm việc ở đó, một tháng thấp

nhất mười nghìn tệ, cộng ba tháng vào nhau, cậu nhận được khoảng hai mươi tám nghìn tệ tiên hoa hồng.

Chỉ là nếu so sánh, nó vẫn kém công ty do Thôi Hiểu giới thiệu.

Nếu cậu có thể bán được hơn một triệu tệ tiên rượu trong một tuân, điêu đó có nghĩa cậu sẽ kiếm được lợi

nhuận ròng 100 nghìn tệ mỗi tuần.

Ở tuổi này của cậu, kiếm được 100 nghìn tệ một tuân quả thực là một con số cám dỗ lớn, rôi sau này sẽ còn

nhiêu cám dỗ hơn.

Một mặt Thôi Hiểu muốn giới thiệu cho cậu một công việc tốt, mặt khác muốn đánh trọng tâm vào ham

muốn của cậu, xem cậu có thể cưỡng lại cám dỗ hay không, đó thực sự là một thử thách đối với cậu.

“Thật ra cũng tốt, sau này cậu sẽ có nhiêu lựa chọn hơn.” Phó Nhàn Linh cười khẽ.

Vu Hướng Tây hiểu ý của cô, ánh mắt có hơi buồn bã, “Chị, dù có bao nhiêu lựa chọn đi chăng nữa thì em

cũng chỉ chọn một mình chị thôi.”

Nói xong, cậu dọn dẹp đồ trên bàn, bỏ vào túi đựng rác, câm đũa và bát vào phòng bếp rửa.

Phó Nhàn Linh nhìn bóng lưng của cậu, cô phát hiện hình như cậu đang giận.

Cô lấy giấy lau bàn, Vu Hướng Tây từ trong bếp đi ra, cậu đứng bên cạnh, không nói lời nào mà chỉ nhìn cô

chằm chằm, nhìn đến mức Phó Nhàn Linh suýt nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt, sau đó cô nhìn

thấy cậu đưa tay ra, kéo cô vào trong lòng.

“Chị, chị đừng nghĩ đến việc rời xa em.”

“Được không?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện