Làm nũng bán manh cũng không có tác dụng, Thư Trữ đẩy anh ra, bảo anh quay xong rồi về.
Dư Vũ hít sâu một hơi, cảm giác này giống như hồi còn nhỏ vậy, lần đầu tiên rời nhà đến ký túc xá ở. Không hiểu sao vừa khổ sở lại vừa phiền muộn, haiz, đúng là anh hùng khó qua khỏi ải mĩ nhân mà.
Đến đoàn làm phim sớm, những tiền bối khác cũng đã lục tục tới để quay phim. Rất nhiều phần diễn sẽ để quay sau, trước tiên không có nhiều cảnh, thế nhưng tất cả vẫn còn ở phía trước.
Hoàn toàn khác rất nhiều với một đường của (1) lưu lượng minh tinh, dường như đi chợ.
Dư Vũ rất nghiêm túc với diễn xuất, đọc đi đọc lại kịch bản của mình, lại thường xuyên ngồi xổm ở phim trường quan sát. Khi những nhóm diễn viên gạo cội diễn, anh thường xem mà hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Miêu Khôn năm nay hơn năm mươi tuổi, ở trong giới giải trí đã không thể diễn mấy nhân vật tốt, nên đều diễn nhân vật phụ.
Người xem nhìn bọn họ nhiều nhất thì nói một câu là nhìn quen mắt, để nhớ tên mà nói ra, cũng không nhớ nổi.
Thời đại không giống nhau, bọn họ khác xa với lưu lượng minh tinh, không quan tâm người khác đánh giá rất cao diễn viên gạo cội thế nào, nhưng họ có rất nhiều phê phán với lưu lượng minh tinh, mà không thể phủ nhận, người xem vẫn là nguyện ý vì những lưu lượng minh tinh đó.
Ông không nói là hận đời, nhưng là quả thật cũng hơi có chút bất mãn. Đã thích ai đó, người ta tham gia game show gì ngồi cười ha ha một hồi, giá trị con người đã đủ để ông nơm nớp lo sợ tránh nhiều năm.
Cho nên Dư Vũ vừa vào đoàn làm phim, vừa thấy mặt anh, Miêu Khôn cũng có chút mất hứng.
Không phải bộ phim này nói chỉ cần những diễn viên gạo cội sao? Một người lớn lên da thịt non mềm như giàn hoa đến làm gì? Nhưng mới ba ngày trôi qua, ánh mắt Miêu Khôn liền thay đổi.
Người này... Cùng những người trẻ đương thời hình như không giống nhau lắm?
Lúc diễn viên gạo cội khác diễn, Dư Vũ liền mở to hai mắt, tỏa ánh sáng nhìn bọn họ, thực khiếp người.
Lúc này không có cảnh quay, Miêu Khôn tới sau lưng anh, chỉ thấy anh ngồi xổm trên đất, nghiêm túc xem quay phim, miệng lẩm bẩm.
Miêu Khôn hạ quyết tâm muốn thay nhóm người già, lấy chút mặt mũi trước người trẻ tuổi da dẻ non mịn ở tại đây!
Ngồi xổm xuống bên cạnh anh, rốt cuộc đã nghe được anh đang nói cái gì.
Anh đang đọc thoại! Mẹ nó đọc thoại của người khác!
Hiện tại ông bạn già Lưu Kính đang quay, trong miệng anh lẩm nhẩm theo thoại của Lưu Kính, ánh mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm biểu cảm của Lưu Kính, để bản thân học theo.
Lưng Miêu Khôn tê rần, rồi sau đó cũng có chút ghen ghét, hoặc là nói người trẻ tuổi có trí nhớ tốt, nhiều từ như vậy đều có thể nhớ kỹ!
"Dư Vũ."
Dư Vũ quay đầu đi lại, cung kính gọi, "Thầy Miêu."
Miêu Khôn gật gật đầu, một mặt chính phái, cười nói, "Đang học hỏi sao?"
Dư Vũ gật đầu, "Vâng, các tiền bối đều rất lợi hại."
"Người trẻ tuổi có tinh thần là rất tốt, có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi." Miêu Khôn ôn nhu cười với anh, mười phần ra dáng trưởng bối.
Mắt Dư Vũ sáng ngời, "Thầy Miêu, cháu có một vấn đề, vừa rồi..."
Miêu Khôn cứng đờ, thực sự có vấn đề?
Một lát sau, trong lòng Miêu Khôn châm chọc, chết tiệt, đây là một vấn đề sao?!
Giải thích xong rồi, Dư Vũ lại nêu câu hỏi, Miêu Khôn xê dịch cái chân tê rần, tiếp tục giải thích cho Dư Vũ.
Thấy anh ngồi xổm bất động như núi, nháy mắt to nghiêm túc mà nhìn chính mình. Trong lòng nhất thời nghẹn khuất, chết tiệt, ánh mắt mở rất lớn nha!
Chờ Dư Vũ hỏi xong, Miêu Khôn đứng lên, chân có chút run.
Dư Vũ nhìn về phía ông, Miêu Khôn mỉm cười, làm bộ như không có vấn đề gì rời đi, bảo trì hình tượng thầy giáo trang nghiêm của mình.
Đi xa một chút, mẹ ơi, ông khom người vỗ vỗ đôi chân đang tê rần, ghen tị nhìn nhìn Dư Vũ ngồi ở chỗ kia.
Cậu ta ngồi đây nửa tiếng rồi đó?!
Cho nên nói, người trẻ tuổi không chỉ có trí nhớ tốt, thể lực tốt, mà còn rất nghiêm túc.
Đây không phải là đem chúng tôi chụp chết ở trên bờ cát không chịu bỏ qua sao?
Thái độ của toàn bộ đoàn làm phim đối với tiểu gia hỏa này có chút vi diệu, phải biết rằng, lúc đăng poster tuyên truyền phim lên, anh là người trẻ tuổi nhất!
Diễn viên gạo cội đối với tiểu thịt tươi đương thời tương đối không vừa lòng, nhưng mà gia hỏa này, nói anh là thịt tươi, nhưng anh lại không giống những người khác, nói anh không phải thịt tươi, xùy! Còn không phải sao? Nhìn mặt anh xem...
Hôm nay Dư Vũ diễn, các diễn viên gạo cội lấy ghế ngồi ổn, cắn hạt dưa, bị người này nhìn lâu như vậy, cũng nên xem lại chứ? Để cho anh nếm thử, cảm giác lạnh cả người là như thế nào.
Đậu Quốc Huy vừa mới vào đoàn làm phim, liền thấy đám lão gia này ngồi một đống, tưởng rằng bọn họ đang mở tiệc trà, liền trực tiếp đi qua.
Tới gần mới phát hiện, bọn họ đều im lặng xem quay phim, Đậu Quốc Huy đem tầm mắt dời qua.
"Hả?" Phát ra giọng nói kinh ngạc, không ai để ý tới ông.
Đậu Quốc Huy tiếp tục xem, người trẻ tuổi kia đang ở cùng một người khác diễn, quyết đấu tiếng phổ thông, cảm xúc đều ở một ít chi tiết nhỏ.
"Động tác này không phải là sở trường của lão Miêu sao? Tiểu gia hỏa này học được thật là tốt."
"Ầy, động tác đuôi lông mày này không phải là bí mật của lão Thôi sao? Người khác còn học không xong, tiểu gia hỏa này học được sao?"
"Ai, ánh mắt này không phải là của..."
"Câm miệng!" Lão Đặng sâu kín mà nói, rồi sau đó âm hiểm cười một tiếng, "Hi vọng qua vài ngày ông còn có thể cười được."
Đậu Quốc Huy một mặt mờ mịt, có ý gì?
Vài ngày sau.
"Thầy Đậu, cháu có thể học động tác khẽ nhục nhích của chú khi diễn không?" Dư Vũ nháy nháy mắt.
Đậu Quốc Huy không hiểu sao trên lưng chợt lạnh, qua hai ngày Dư Vũ quan sát ông đóng phim liền biết, một ít chiêu của tôi cậu liền biết được rồi? Why? Như vậy liền biết sao?!
Ông cười gật đầu, loại này diễn trên tivi, người người có thể thấy, muốn học mánh khóe của người khác, có thể từ chối sao? Hơn nữa, ông cũng thật muốn nhìn một chút, xem anh thật sự có thể sử dụng nó không?
Nửa tiếng sau, Đậu Quốc Huy ngồi ở giữa một đám người già, tâm tình... Phức tạp?
"Trước khi tắt thở có người có thể học được kỹ xảo của tôi, tôi rất vui mừng, nhưng sao trong lòng, liền kì quái... Như vậy?"
Lão Đặng vỗ vỗ bờ vai của ông, "Chúng ta chết ở trên bờ cát..."
Dư Vũ xuống dưới, lau mồ hôi, cười hỏi, "Thầy Đậu, cháu cảm giác cháu làm không làm tốt, thầy..."
Dư Vũ nêu câu hỏi, Đậu Quốc Huy cười tiến lên, giải thích cho anh, để anh diễn lại một lần, giảng một cách tâm đắc, có thể nói là tương đối có trách nhiệm.
Cuối cùng, Dư Vũ cảm động nói, "Cảm ơn thầy Đậu."
Đậu Quốc Huy cười nói, "Không có chuyện gì, vừa vặn tôi cũng không có học trò."
Mắt Dư Vũ sáng ngời, "Thầy Đậu?"
Vây xem một đám diễn viên gạo cội: "..." Đây có thể nói là tương đối giảo hoạt!!
Ngoại trừ khi quay phim có nhớ Thư Trữ, Dư Vũ có chút vừa lòng, chính là vì các tiền bối này, luôn quấn quít lấy muốn dạy cho anh phá như thế nào???
Ngày đóng máy của "Nhân Dân", Dư Vũ ôm một đám lão gia này hu hu khóc lớn, hốc mắt mọi người cũng ửng đỏ, vỗ vỗ bờ vai của anh.
Đậu Quốc Huy nói, "Dư Vũ, tuổi cậu còn trẻ, có thiên phú, đường còn rất dài, nhất định phải trầm ổn, người trẻ tuổi làm việc, xúc động là điều tối kỵ nhất."
Lão Đặng nói, "Dư Vũ, tôi cũng không dạy cậu được bao nhiêu, trong vòng luẩn quẩn này nhiều tiền bối, nếu cậu còn muốn tiếp tục học tập, hãy cứ dùng thái độ này."
Miêu Khôn nói, "Dư Vũ, cậu bảo tôi là thầy, tôi liền coi cậu là trò, cậu phải nhớ, cậu là diễn viên, không phải là minh tinh."
...
Nhóm diễn viên gạo cội này, mỗi người một câu, nói thật lâu mới nói xong, Dư Vũ đỏ mắt, cung kính gọi một tiếng "thầy".
Anh đăng một bài trên Weibo, cảm ơn bọn họ, cũng gọi bọn họ là thầy, mãi cho đến rất nhiều năm về sau, Dư Vũ đã công thành danh toại, thậm chí nhóm diễn viên gạo cội này chưa có địa vị. Nhưng nhắc đến bọn họ, anh cũng vẫn như trước, vẫn gọi là thầy.
Mỗi lần lĩnh thưởng, từ cảm ơn là từ mà Dư Vũ nói nhiều nhất, bởi vì anh sẽ đem tên các thầy mà nhắc tới một lần.
Truyện ký của anh, không bao giờ thiếu những người này.
Editor: melbournje (chưa beta lại)
Vất vả mãi mới quay xong bộ phim này, nhưng khi quay xong rồi, lại rất buồn.
Dư Vũ ngựa không dừng vó, chạy thẳng đến phòng 249.
"Thư Thư! Mau cho anh ôm ôm, nhớ em muốn chết!"
Cửa vừa mở ra, Dư Vũ trực tiếp đưa tay liền ôm, hôn một cái, một cái miệng.
Rồi sau đó xem thứ trong lòng, mắt to trừng mắt nhỏ, tương đối không vừa lòng, là Hoàng Mao, biết mày nhớ tao, nhưng kích động nhào tới như vậy làm gì?!
Hoàng Mao liếm anh một chút, Dư Vũ buông nó ra, xoa xoa đầu nó, một mặt ủy khuất nhìn về phía Thư Trữ đang cười haha.
Phì Mễ cũng đi lại, liếm liếm tay anh, lại cọ cọ, một mặt quyến luyến.
Dư Vũ lại luôn cảm thấy hai ánh mắt này nhìn mình, có chút không bình thường.
Đợi đến giờ cơm, Dư Vũ cho chúng nó thịt chiên, lúc này nhìn hai ánh mắt nhìn miếng thịt anh mới hiểu được.
Thì ra chúng nó nhìn anh, là muốn nói, a, đồ ăn đã về rồi!
Dư Vũ: Tâm tình có chút phức tạp.
Thư Trữ từ sau lưng ôm lấy Dư Vũ, "Em nhớ anh."
Dư Vũ nghiêng đầu, cọ cọ đỉnh đầu cô, "Anh cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ."
...
Tháng tư, "Năm tháng Thành Bắc" chiếu, Dư Vũ bằng sự diễn xuất của mình mà nhận được rất nhiều sự đồng tình, đạt được nhiều lời trầm trồ khen ngợi, người follow trên Weibo của anh đạt tới hơn (?) một ngàn vạn.
Tháng sáu, bộ phim "Nhân Dân" chiếu ra, danh tiếng và xếp hạng tăng gấp đôi. Những diễn viên lão làng diễn cùng tiểu thịt tươi, danh tiếng của Dư Vũ tăng vọt, người follow trên Weibo hơn (?) hai ngàn vạn.
Bằng hai bộ phim không phải nhân vật chính này, sự nổi tiếng của Dư Vũ khiến cho mọi người trong giới kinh ngạc.
Các tạp chí lớn, tòa soạn báo đưa tin mấy ngày.
Cùng năm, Dư Vũ bằng "Điệp Chiến" đạt được danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất, bằng "Nhân Dân" đạt được danh hiệu nam diễn viên phụ xuất sắc nhất ở giải thưởng Hắc Ngọc Lan.
Một mảnh ồ lên, một người mới, chưa quay nhiều phim, liền bắt đầu lấy được giải thưởng quyền uy. Chuyện này đối với Dư Vũ mà nói là cổ vũ, đối với cư dân mạng mà nói, chính là một cú sốc.
Nhưng hầu như mọi người đều đã xem qua hai bộ phim này, kỹ thuật diễn của Dư Vũ cũng không cần phải chất vấn. Có thể cùng diễn với những diễn viên gạo cội, hoàn toàn đánh bại các tiểu thịt tươi khác.
Các phóng viên bắt đầu đem ánh mắt hướng tới anh, tận sức mà đào tin tức của anh.
Nhưng mà... Tìm không thấy gì nha!
Người này trừ quay phim ra, không tham gia show gì, không quay tiết mục gì, cũng không nhận đóng phim thần tượng, làm một đám phóng viên cắn muốn gãy răng cũng không tìm thấy tin tức gì.
À, không đúng, có một người có tin tức, là Hứa Toàn.
Nhưng nếu bạn xem tin anh ấy đăng ra, đều là kiểu này:
"Dư Vũ cùng bạn gái Độc Đại dạo phố." Kèm tấm ảnh bóng lưng.
"Dư Vũ cùng bạn gái Độc Đại dạo siêu thị." Kèm tấm ảnh bóng lưng.
"Dư Vũ cùng bạn gái Độc Đại..."
Cư dân mạng tỏ vẻ: Đừng đăng nữa! Chúng tôi no rồi, chúng tôi không muốn ăn nữa!
...
Nhân vật chính Dư Vũ, đang cầm nguyên tác xem từng chữ.
Không thể không thừa nhận, bản quân văn này của Hưu Thư viết rất khá, từ nhân vật, chuyện xưa, đều hợp với ý của anh!
Lại nghĩ đến mời anh tham diễn, Dư Vũ đương nhiên là cắn răng tiếp.
Đều nói, không thể để cho những người khác ảnh hưởng đến việc làm ảnh đế của bản thân, đi đến đỉnh cao của đời người, cưới được Thư Thư!
"Haiz."
"Anh làm sao thế? Truyện không vừa ý sao?"
Dư Vũ lắc đầu, "Rất tốt."
Rồi sau đó anh khẽ cắn môi, "Ông đây rốt cuộc muốn gặp tai họa Hưu Thư quá!"
Thư Trữ dừng lại một chút, sau lưng Dư Vũ, chột dạ cười cười.
"Quân Lang" sẽ được dựng thành phim, cô là một trong những biên kịch, không có biện pháp nào khác, đây là do bộ văn hóa yêu cầu, được quay như một bộ phim bom tấn dịp Quốc Khánh, đầu tư lớn, từ đạo diễn đến diễn viên, đều phải lựa chọn kĩ càng.
Nghe nói Dư Vũ ngay từ đầu đã được chọn rồi, đây chính là "tiểu thịt tươi" hiếm hoi có thể thu hút sự chú ý của mọi người mà không kéo chất lượng phim xuống.
Hôm sau cuối tuần, toàn bộ nhân viên và người của đoàn làm phim sẽ họp mặt, (dạng như họp báo?) do bộ văn hóa tổ chức, cô có thể không đi sao?
Dư Vũ, xoa tay hằm hè, ông đây rốt cuộc mẹ nó muốn gặp Hưu Thư ghê tởm kia!
Bộ văn hóa, xoa tay, đây chính là khởi động, thu hút sự chú ý!
Phóng viên, xoa tay, đây chính là một đống tin tức lớn, không biết mời những ai, mà hình như Hưu Thư chưa bao giờ lộ mặt thì phải?
Hưu Thư (Thư Trữ): Run run...
Chú thích:
(1) “Lưu lượng” chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, ngoài ra thường dùng với các tên gọi khác như “Lưu lượng nghệ nhân, lưu lượng minh tinh”…
Dư Vũ hít sâu một hơi, cảm giác này giống như hồi còn nhỏ vậy, lần đầu tiên rời nhà đến ký túc xá ở. Không hiểu sao vừa khổ sở lại vừa phiền muộn, haiz, đúng là anh hùng khó qua khỏi ải mĩ nhân mà.
Đến đoàn làm phim sớm, những tiền bối khác cũng đã lục tục tới để quay phim. Rất nhiều phần diễn sẽ để quay sau, trước tiên không có nhiều cảnh, thế nhưng tất cả vẫn còn ở phía trước.
Hoàn toàn khác rất nhiều với một đường của (1) lưu lượng minh tinh, dường như đi chợ.
Dư Vũ rất nghiêm túc với diễn xuất, đọc đi đọc lại kịch bản của mình, lại thường xuyên ngồi xổm ở phim trường quan sát. Khi những nhóm diễn viên gạo cội diễn, anh thường xem mà hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Miêu Khôn năm nay hơn năm mươi tuổi, ở trong giới giải trí đã không thể diễn mấy nhân vật tốt, nên đều diễn nhân vật phụ.
Người xem nhìn bọn họ nhiều nhất thì nói một câu là nhìn quen mắt, để nhớ tên mà nói ra, cũng không nhớ nổi.
Thời đại không giống nhau, bọn họ khác xa với lưu lượng minh tinh, không quan tâm người khác đánh giá rất cao diễn viên gạo cội thế nào, nhưng họ có rất nhiều phê phán với lưu lượng minh tinh, mà không thể phủ nhận, người xem vẫn là nguyện ý vì những lưu lượng minh tinh đó.
Ông không nói là hận đời, nhưng là quả thật cũng hơi có chút bất mãn. Đã thích ai đó, người ta tham gia game show gì ngồi cười ha ha một hồi, giá trị con người đã đủ để ông nơm nớp lo sợ tránh nhiều năm.
Cho nên Dư Vũ vừa vào đoàn làm phim, vừa thấy mặt anh, Miêu Khôn cũng có chút mất hứng.
Không phải bộ phim này nói chỉ cần những diễn viên gạo cội sao? Một người lớn lên da thịt non mềm như giàn hoa đến làm gì? Nhưng mới ba ngày trôi qua, ánh mắt Miêu Khôn liền thay đổi.
Người này... Cùng những người trẻ đương thời hình như không giống nhau lắm?
Lúc diễn viên gạo cội khác diễn, Dư Vũ liền mở to hai mắt, tỏa ánh sáng nhìn bọn họ, thực khiếp người.
Lúc này không có cảnh quay, Miêu Khôn tới sau lưng anh, chỉ thấy anh ngồi xổm trên đất, nghiêm túc xem quay phim, miệng lẩm bẩm.
Miêu Khôn hạ quyết tâm muốn thay nhóm người già, lấy chút mặt mũi trước người trẻ tuổi da dẻ non mịn ở tại đây!
Ngồi xổm xuống bên cạnh anh, rốt cuộc đã nghe được anh đang nói cái gì.
Anh đang đọc thoại! Mẹ nó đọc thoại của người khác!
Hiện tại ông bạn già Lưu Kính đang quay, trong miệng anh lẩm nhẩm theo thoại của Lưu Kính, ánh mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm biểu cảm của Lưu Kính, để bản thân học theo.
Lưng Miêu Khôn tê rần, rồi sau đó cũng có chút ghen ghét, hoặc là nói người trẻ tuổi có trí nhớ tốt, nhiều từ như vậy đều có thể nhớ kỹ!
"Dư Vũ."
Dư Vũ quay đầu đi lại, cung kính gọi, "Thầy Miêu."
Miêu Khôn gật gật đầu, một mặt chính phái, cười nói, "Đang học hỏi sao?"
Dư Vũ gật đầu, "Vâng, các tiền bối đều rất lợi hại."
"Người trẻ tuổi có tinh thần là rất tốt, có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi." Miêu Khôn ôn nhu cười với anh, mười phần ra dáng trưởng bối.
Mắt Dư Vũ sáng ngời, "Thầy Miêu, cháu có một vấn đề, vừa rồi..."
Miêu Khôn cứng đờ, thực sự có vấn đề?
Một lát sau, trong lòng Miêu Khôn châm chọc, chết tiệt, đây là một vấn đề sao?!
Giải thích xong rồi, Dư Vũ lại nêu câu hỏi, Miêu Khôn xê dịch cái chân tê rần, tiếp tục giải thích cho Dư Vũ.
Thấy anh ngồi xổm bất động như núi, nháy mắt to nghiêm túc mà nhìn chính mình. Trong lòng nhất thời nghẹn khuất, chết tiệt, ánh mắt mở rất lớn nha!
Chờ Dư Vũ hỏi xong, Miêu Khôn đứng lên, chân có chút run.
Dư Vũ nhìn về phía ông, Miêu Khôn mỉm cười, làm bộ như không có vấn đề gì rời đi, bảo trì hình tượng thầy giáo trang nghiêm của mình.
Đi xa một chút, mẹ ơi, ông khom người vỗ vỗ đôi chân đang tê rần, ghen tị nhìn nhìn Dư Vũ ngồi ở chỗ kia.
Cậu ta ngồi đây nửa tiếng rồi đó?!
Cho nên nói, người trẻ tuổi không chỉ có trí nhớ tốt, thể lực tốt, mà còn rất nghiêm túc.
Đây không phải là đem chúng tôi chụp chết ở trên bờ cát không chịu bỏ qua sao?
Thái độ của toàn bộ đoàn làm phim đối với tiểu gia hỏa này có chút vi diệu, phải biết rằng, lúc đăng poster tuyên truyền phim lên, anh là người trẻ tuổi nhất!
Diễn viên gạo cội đối với tiểu thịt tươi đương thời tương đối không vừa lòng, nhưng mà gia hỏa này, nói anh là thịt tươi, nhưng anh lại không giống những người khác, nói anh không phải thịt tươi, xùy! Còn không phải sao? Nhìn mặt anh xem...
Hôm nay Dư Vũ diễn, các diễn viên gạo cội lấy ghế ngồi ổn, cắn hạt dưa, bị người này nhìn lâu như vậy, cũng nên xem lại chứ? Để cho anh nếm thử, cảm giác lạnh cả người là như thế nào.
Đậu Quốc Huy vừa mới vào đoàn làm phim, liền thấy đám lão gia này ngồi một đống, tưởng rằng bọn họ đang mở tiệc trà, liền trực tiếp đi qua.
Tới gần mới phát hiện, bọn họ đều im lặng xem quay phim, Đậu Quốc Huy đem tầm mắt dời qua.
"Hả?" Phát ra giọng nói kinh ngạc, không ai để ý tới ông.
Đậu Quốc Huy tiếp tục xem, người trẻ tuổi kia đang ở cùng một người khác diễn, quyết đấu tiếng phổ thông, cảm xúc đều ở một ít chi tiết nhỏ.
"Động tác này không phải là sở trường của lão Miêu sao? Tiểu gia hỏa này học được thật là tốt."
"Ầy, động tác đuôi lông mày này không phải là bí mật của lão Thôi sao? Người khác còn học không xong, tiểu gia hỏa này học được sao?"
"Ai, ánh mắt này không phải là của..."
"Câm miệng!" Lão Đặng sâu kín mà nói, rồi sau đó âm hiểm cười một tiếng, "Hi vọng qua vài ngày ông còn có thể cười được."
Đậu Quốc Huy một mặt mờ mịt, có ý gì?
Vài ngày sau.
"Thầy Đậu, cháu có thể học động tác khẽ nhục nhích của chú khi diễn không?" Dư Vũ nháy nháy mắt.
Đậu Quốc Huy không hiểu sao trên lưng chợt lạnh, qua hai ngày Dư Vũ quan sát ông đóng phim liền biết, một ít chiêu của tôi cậu liền biết được rồi? Why? Như vậy liền biết sao?!
Ông cười gật đầu, loại này diễn trên tivi, người người có thể thấy, muốn học mánh khóe của người khác, có thể từ chối sao? Hơn nữa, ông cũng thật muốn nhìn một chút, xem anh thật sự có thể sử dụng nó không?
Nửa tiếng sau, Đậu Quốc Huy ngồi ở giữa một đám người già, tâm tình... Phức tạp?
"Trước khi tắt thở có người có thể học được kỹ xảo của tôi, tôi rất vui mừng, nhưng sao trong lòng, liền kì quái... Như vậy?"
Lão Đặng vỗ vỗ bờ vai của ông, "Chúng ta chết ở trên bờ cát..."
Dư Vũ xuống dưới, lau mồ hôi, cười hỏi, "Thầy Đậu, cháu cảm giác cháu làm không làm tốt, thầy..."
Dư Vũ nêu câu hỏi, Đậu Quốc Huy cười tiến lên, giải thích cho anh, để anh diễn lại một lần, giảng một cách tâm đắc, có thể nói là tương đối có trách nhiệm.
Cuối cùng, Dư Vũ cảm động nói, "Cảm ơn thầy Đậu."
Đậu Quốc Huy cười nói, "Không có chuyện gì, vừa vặn tôi cũng không có học trò."
Mắt Dư Vũ sáng ngời, "Thầy Đậu?"
Vây xem một đám diễn viên gạo cội: "..." Đây có thể nói là tương đối giảo hoạt!!
Ngoại trừ khi quay phim có nhớ Thư Trữ, Dư Vũ có chút vừa lòng, chính là vì các tiền bối này, luôn quấn quít lấy muốn dạy cho anh phá như thế nào???
Ngày đóng máy của "Nhân Dân", Dư Vũ ôm một đám lão gia này hu hu khóc lớn, hốc mắt mọi người cũng ửng đỏ, vỗ vỗ bờ vai của anh.
Đậu Quốc Huy nói, "Dư Vũ, tuổi cậu còn trẻ, có thiên phú, đường còn rất dài, nhất định phải trầm ổn, người trẻ tuổi làm việc, xúc động là điều tối kỵ nhất."
Lão Đặng nói, "Dư Vũ, tôi cũng không dạy cậu được bao nhiêu, trong vòng luẩn quẩn này nhiều tiền bối, nếu cậu còn muốn tiếp tục học tập, hãy cứ dùng thái độ này."
Miêu Khôn nói, "Dư Vũ, cậu bảo tôi là thầy, tôi liền coi cậu là trò, cậu phải nhớ, cậu là diễn viên, không phải là minh tinh."
...
Nhóm diễn viên gạo cội này, mỗi người một câu, nói thật lâu mới nói xong, Dư Vũ đỏ mắt, cung kính gọi một tiếng "thầy".
Anh đăng một bài trên Weibo, cảm ơn bọn họ, cũng gọi bọn họ là thầy, mãi cho đến rất nhiều năm về sau, Dư Vũ đã công thành danh toại, thậm chí nhóm diễn viên gạo cội này chưa có địa vị. Nhưng nhắc đến bọn họ, anh cũng vẫn như trước, vẫn gọi là thầy.
Mỗi lần lĩnh thưởng, từ cảm ơn là từ mà Dư Vũ nói nhiều nhất, bởi vì anh sẽ đem tên các thầy mà nhắc tới một lần.
Truyện ký của anh, không bao giờ thiếu những người này.
Editor: melbournje (chưa beta lại)
Vất vả mãi mới quay xong bộ phim này, nhưng khi quay xong rồi, lại rất buồn.
Dư Vũ ngựa không dừng vó, chạy thẳng đến phòng 249.
"Thư Thư! Mau cho anh ôm ôm, nhớ em muốn chết!"
Cửa vừa mở ra, Dư Vũ trực tiếp đưa tay liền ôm, hôn một cái, một cái miệng.
Rồi sau đó xem thứ trong lòng, mắt to trừng mắt nhỏ, tương đối không vừa lòng, là Hoàng Mao, biết mày nhớ tao, nhưng kích động nhào tới như vậy làm gì?!
Hoàng Mao liếm anh một chút, Dư Vũ buông nó ra, xoa xoa đầu nó, một mặt ủy khuất nhìn về phía Thư Trữ đang cười haha.
Phì Mễ cũng đi lại, liếm liếm tay anh, lại cọ cọ, một mặt quyến luyến.
Dư Vũ lại luôn cảm thấy hai ánh mắt này nhìn mình, có chút không bình thường.
Đợi đến giờ cơm, Dư Vũ cho chúng nó thịt chiên, lúc này nhìn hai ánh mắt nhìn miếng thịt anh mới hiểu được.
Thì ra chúng nó nhìn anh, là muốn nói, a, đồ ăn đã về rồi!
Dư Vũ: Tâm tình có chút phức tạp.
Thư Trữ từ sau lưng ôm lấy Dư Vũ, "Em nhớ anh."
Dư Vũ nghiêng đầu, cọ cọ đỉnh đầu cô, "Anh cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ."
...
Tháng tư, "Năm tháng Thành Bắc" chiếu, Dư Vũ bằng sự diễn xuất của mình mà nhận được rất nhiều sự đồng tình, đạt được nhiều lời trầm trồ khen ngợi, người follow trên Weibo của anh đạt tới hơn (?) một ngàn vạn.
Tháng sáu, bộ phim "Nhân Dân" chiếu ra, danh tiếng và xếp hạng tăng gấp đôi. Những diễn viên lão làng diễn cùng tiểu thịt tươi, danh tiếng của Dư Vũ tăng vọt, người follow trên Weibo hơn (?) hai ngàn vạn.
Bằng hai bộ phim không phải nhân vật chính này, sự nổi tiếng của Dư Vũ khiến cho mọi người trong giới kinh ngạc.
Các tạp chí lớn, tòa soạn báo đưa tin mấy ngày.
Cùng năm, Dư Vũ bằng "Điệp Chiến" đạt được danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất, bằng "Nhân Dân" đạt được danh hiệu nam diễn viên phụ xuất sắc nhất ở giải thưởng Hắc Ngọc Lan.
Một mảnh ồ lên, một người mới, chưa quay nhiều phim, liền bắt đầu lấy được giải thưởng quyền uy. Chuyện này đối với Dư Vũ mà nói là cổ vũ, đối với cư dân mạng mà nói, chính là một cú sốc.
Nhưng hầu như mọi người đều đã xem qua hai bộ phim này, kỹ thuật diễn của Dư Vũ cũng không cần phải chất vấn. Có thể cùng diễn với những diễn viên gạo cội, hoàn toàn đánh bại các tiểu thịt tươi khác.
Các phóng viên bắt đầu đem ánh mắt hướng tới anh, tận sức mà đào tin tức của anh.
Nhưng mà... Tìm không thấy gì nha!
Người này trừ quay phim ra, không tham gia show gì, không quay tiết mục gì, cũng không nhận đóng phim thần tượng, làm một đám phóng viên cắn muốn gãy răng cũng không tìm thấy tin tức gì.
À, không đúng, có một người có tin tức, là Hứa Toàn.
Nhưng nếu bạn xem tin anh ấy đăng ra, đều là kiểu này:
"Dư Vũ cùng bạn gái Độc Đại dạo phố." Kèm tấm ảnh bóng lưng.
"Dư Vũ cùng bạn gái Độc Đại dạo siêu thị." Kèm tấm ảnh bóng lưng.
"Dư Vũ cùng bạn gái Độc Đại..."
Cư dân mạng tỏ vẻ: Đừng đăng nữa! Chúng tôi no rồi, chúng tôi không muốn ăn nữa!
...
Nhân vật chính Dư Vũ, đang cầm nguyên tác xem từng chữ.
Không thể không thừa nhận, bản quân văn này của Hưu Thư viết rất khá, từ nhân vật, chuyện xưa, đều hợp với ý của anh!
Lại nghĩ đến mời anh tham diễn, Dư Vũ đương nhiên là cắn răng tiếp.
Đều nói, không thể để cho những người khác ảnh hưởng đến việc làm ảnh đế của bản thân, đi đến đỉnh cao của đời người, cưới được Thư Thư!
"Haiz."
"Anh làm sao thế? Truyện không vừa ý sao?"
Dư Vũ lắc đầu, "Rất tốt."
Rồi sau đó anh khẽ cắn môi, "Ông đây rốt cuộc muốn gặp tai họa Hưu Thư quá!"
Thư Trữ dừng lại một chút, sau lưng Dư Vũ, chột dạ cười cười.
"Quân Lang" sẽ được dựng thành phim, cô là một trong những biên kịch, không có biện pháp nào khác, đây là do bộ văn hóa yêu cầu, được quay như một bộ phim bom tấn dịp Quốc Khánh, đầu tư lớn, từ đạo diễn đến diễn viên, đều phải lựa chọn kĩ càng.
Nghe nói Dư Vũ ngay từ đầu đã được chọn rồi, đây chính là "tiểu thịt tươi" hiếm hoi có thể thu hút sự chú ý của mọi người mà không kéo chất lượng phim xuống.
Hôm sau cuối tuần, toàn bộ nhân viên và người của đoàn làm phim sẽ họp mặt, (dạng như họp báo?) do bộ văn hóa tổ chức, cô có thể không đi sao?
Dư Vũ, xoa tay hằm hè, ông đây rốt cuộc mẹ nó muốn gặp Hưu Thư ghê tởm kia!
Bộ văn hóa, xoa tay, đây chính là khởi động, thu hút sự chú ý!
Phóng viên, xoa tay, đây chính là một đống tin tức lớn, không biết mời những ai, mà hình như Hưu Thư chưa bao giờ lộ mặt thì phải?
Hưu Thư (Thư Trữ): Run run...
Chú thích:
(1) “Lưu lượng” chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, ngoài ra thường dùng với các tên gọi khác như “Lưu lượng nghệ nhân, lưu lượng minh tinh”…
Danh sách chương