Edit: melbournje
🤤
Sau khi Dư Vũ rời khỏi đây, Thư Trữ mở cửa, buông đồ ra, kiểm tra di động có một tin nhắn,
「 Mã Yến: Thư Thư à, chuyện Liễu Nhứ Ngôn cùng Trình Đoạn Dịch đã xong, cô ta đã cầm tiền chạy lấy người... Cậu thật sự không thể tha thứ cho cậu ấy sao? 」
Thư Trữ cười một tiếng, tắt điện thoại đi, ngẩn ngơ.
Cô mở ra máy tính ra, up một đoạn như sau:
「 Hưu thư: Có những lỗi lầm dù chỉ một chút cũng không thể quay đầu lại được, vấn đề ở đât không phải là bởi vì Tô Vị xuất hiện, mà là do Cô Dịch... Nữ chính biết rõ rồi, nhưng vẫn tạm thời chấp nhận anh ta, mặc dù trong lòng thấy chán ghét, tình cảm của Thu Kha thì trong sáng, nhưng thà một lần đau sườn phải phẫu thuật còn tốt hơn từ từ trị bệnh bằng hoá chất... 」
Khoanh tay đứng nhìn: Thổ lộ của Hưu Thư thật lớn!
Nhàn trúc: Thanh xuân của con gái chỉ có một! Tan tan rồi lại hợp hợp, dây dưa mãi rất phí...
Độc độc độc đại: Dù nói như thế, nhưng Cô Dịch cũng thể được tha thứ sao? Anh ta yêu Thu Kha như vậy cơ mà!
Chít chít méo mó: Vẫn thích Tô Vị hơn, rất ấm áp, cảm giác có thể bao dung người mình yêu. Thu Kha cuối cùng sẽ yêu tính cách ôn nhu của anh ấy thôi!
Mộng ngàn năm: Cảm giác Cô Dịch thì trong hiện thực cũng có nhiều, nhưng Tô vị ấm áp như thế, trong hiện thực có sao?
...
Thư Trữ cười cười, có hay không thì cô không biết, nhưng mà cô cảm thấy, đàn ông ấm áp vẫn là một điểm cộng. Hầu như ai cũng giống như ai, đều rất thích đàn ông ấm áp, bằng không thì tên lầu trên kia giả vờ ấm áp làm gì?
Thư Trữ ngủ một giấc đến hơn năm giờ chiều, cô ngơ ngác ngồi dậy, ôm đầu đau mà ngẩn người.
Đã tgật lâu rồi cô không mơ về cô nhi viện, cô lại mơ về viện trưởng.
Chính cô cũng là một đứa trẻ, ngày thường chơi đùa cùng đám trẻ khác. Có lần, một ít nhà hảo tâm quyên góp quà, trong đó có rất nhiều quần áo đẹp mắt.
Viện trưởng chia quà cho mọi người, mỗi người đều vô cùng cao hứng mặc quần áo mới.
Thư Trữ cũng cao hứng, cô chưa từng có váy đẹp như vậy, kiểu váy công chúa màu hồng phấn, phảng phất biến bản thân thành thiên sứ chứ không phải là cô nhi bị vứt bỏ.
Thư Trữ mặc váy của mình cùng mọi người chơi, dè dặt cẩn trọng, chỉ sợ dơ váy.
Con gái viện trưởng thấy cô mặc đẹp mắt, liền khóc muốn đòi, Thư Trữ không cho.
Cô nhớ cô bé kia khóc rất đau đớn, viện trưởng đi lại, hỏi cô có đổi không nhưng Thư Trữ lắc đầu, cô luyến tiếc chiếc váy này.
Cô bé kia khóc nháo không thôi, Thư Trữ lại không chịu đổi.
Viện trưởng chỉ trích, hung hăng mắng con gái mình.
Cô lúc ấy chỉ vì chiếc váy mà cao hứng. Thế cho nên thật nhiều năm sau, cô chỉ có thể ở trong phòng, hâm mộ xem người khác ôn nhu đưa bọn trẻ đi...
Hốc mắt đã phiếm hồng, đều là chút chuyện cũ, ấy thế nào lại đột nhiên nhớ lại rồi.
Thư Trữ ngồi ngẩn người, đã rất đói bụng, nhưng cô không muốn đi ăn cơm.
Xuống lầu đổ rác, mấy tầng đều im lặng, không hiểu sao có chút cô tịch, đến cùng chỉ có một mình cô.
Thời điểm đi đến lầu ba, liền nghe thấy từ lầu hai có một thanh âm truyền đến, "Bạn già à, bà chậm một chút!"
"Được, ông cũng thật là, ăn no rồi sao?"
"No rồi no rồi!"
"À, vậy là tốt rồi, cũng đừng ăn nhiều quá, buổi tối không ngủ được đâu!"
"Được! Chúng ta chưa về vội được không?"
"Vì sao?"
"Đi xem phim đi!"
"Hả? Mua vé rồi sao?"
"Mua rồi! Chúng ta đi thôi!"
"Được được được, không xa chứ?"
"Không xa đâu, ngay gần đây thôi, chúng ta mau đi!"
"Từ từ, tôi phải đi lấy kính đã!"
"Tôi mang cho bà rồi đây!
"Ai ui, thật tốt quá"
...
Giọng nói hai người càng ngày càng xa.
Thư Trữ: "..."
Màn ân ái này, lập tức làm cô muốn trào máu họng!
Đi đến thùng rác, đem rác ném vào, quay đầu thì nhìn thấy hai con chó, cô ngẩn người.
Hai con chó hôn nhẹ nhau mà hâm nóng, mày liếm tao một chút, tao cọ mày một chút.
Tốt lắm! Mẹ nó, hiện tại ngay cả chó cũng muốn trêu chọc cô!
Cho nên, về sau cô có thể tự xưng mình là (1) cẩu độc thân nữa sao?!
(1) Cẩu độc thân: chỉ người FA
Hay phải gọi là người...độc thân?
...
Sau khi trở về Thư Trữ đem tấm ảnh hai con chó up lên weibo Độc Kê Thang.
Độc Kê Thang: Đến chó cũng bắt đầu ân ái rồi! Về sau đừng tự gọi mình là cẩu độc thân nữa!
Cô không để ý tới bọn họ bình luận như nào, ý tưởng đang trào dâng.
Tuy rằng đói, nhưng lại không muốn ăn cơm, cả người cứ suy sụp.
"Bộp bộp bộp!"
Một loạt tiếng đập cửa, Thư Trữ chậm rãi đi qua, nhìn ra mắt mèo rồi mới mở cửa.
"Anh lại làm gì?"
"Đi ăn một chút đi, Phá Thư, tôi mời cô!"
Thư Trữ cười lạnh, "Anh mời khách, tôi trả tiền?"
Dư Vũ trừng mắt, "Ai nói thế?! Tôi mời!"
Thư Trữ kinh ngạc một chút, "Tiền đâu ra thế?"
"Ăn cơm rồi nói! Đi, nhanh thay quần áo đi, cô mặc như vậy đi ra ngoài sẽ không tôn lên khí chất của tôi được đau!"
Mắt cô toát ra một tia xem thường, "Được, đừng lừa gạt bản thân nữa, anh mà có khí chất sao?"
"ĐÙNG!"
Cô đem Dư Vũ há mồm trợn mắt để ở bên ngoài, mở tủ quần áo ra, tùy tiện chọn đồ. Nghĩ nghĩ, lại thả trở về, lấy ra một cái váy đẹp mắt.
Thay xong cô đột nhiên mở cửa, Dư Vũ đang tựa vào cửa suýt nữa ngã nhào.
"Cô nhẹ nhàng chút đi..." Anh sững sờ mà nhìn cô gái đang mặc váy trắng, cả người như là phát ra ánh hào quang, ôn ôn nhu nhu cười yếu ớt.
Thư Trữ nháy mắt mấy cái, "Bị nhan sắc của bà đây làm mê đảo rồi sao?"
Những lời này như là một cái chày gỗ, "Phanh!" Một tiếng đánh Dư Vũ trở về hiện thực thế giới.
"Nói bừa! Ông đâg coi trọng ai thì được chứ cũng không thể coi trọng cô!"
"A, thật khéo nha, tôi cũng vậy!"
Thư Trữ cười một tiếng, "Đi sớm một chút đi, ăn cơm!"
Dư Vũ sửng sốt một chút, lại đuổi theo, "Nè nè nè, tôi có chỗ nào không tốt?"
...
Tại quán ăn.
Thư Trữ chọn một món rau xanh, nhai kĩ nuốt chậm, mới chậm rãi nói, "Nói đi, mời tôi ăn cơm làm gì?"
Dư Vũ hếch mày, "Hửm? Ăn bám cô rất nhiều bữa cơm, không thể mời lại cô một bữa hay sao!"
"Hơn nữa, hôm nay tôi lại nhận được một vai mới, tâm tình rất tốt! Nhận được thù lao nữa!"
"Nói như vậy... Về sau anh sẽ không ăn bám tôi nữa chứ?"
"Ách... Không hẳn..."
"Tiền chỉ đủ để ăn một bữa cơm thôi sao?!"
Thù lao thấp như vậy?
"Không phải, tôi nghĩ ăn bám cô lâu như vậy không tốt lắm, nên mua trên mạng cho cô vài thứ!"
Thư Trữ nhíu mắt lại, "Anh còn biết ngượng ngùng?"
"Được được được, tôi cũng vậy thôi cũng có hổ thẹn được không?!"
"Được, anh mua gì?"
Dư Vũ nháy mắt mấy cái, "Đến lúc đó cô sẽ biết thôi!"
"Tôi không cần, chính anh giữ lại mà dùng đi!"
"Đồ của phụ nữ tôi giữ lại làm gì?!"
Anh dừng một chút, còn nói, "Cô thực sự không cần?" Một bộ dạng không cần thì tôi lại tiết kiệm được một chút.
"Muốn! Ngu sao mới không muốn!"
Thư Trữ nhìn một cái xem thường, vốn là cô sẽ không nhận quà của đàn ông nhưng Dư Vũ làm hành vi "không biết xấu hổ" như vậy, làm cho cô đối với anh có cái gì đó gọi là yên tâm thoải mái. Khi nào mà cô đột nhiên cảm tên gay này là đàn ông rồi vậy?
Cơm nước xong xuôi, hai người đứng lên rời đi nhưng phải đứng ở cửa quán.
"Mẹ nó! Không mang ô rồi... Mưa như này làm sao về?"
Chả lẽ ông đây nên làm một người đàn ông men lì, cởi áo khoác, hai người che chung chạy về sao? Ồ? Không hiểu sao lại hưng phấn nhỉ?
Thư Trữ xem thường một cái, đi đến trước sân mượn được một cái ô.
"Wow! Làm sao cô mượn được vậy?"
"Anh bị ngốc à? Không biết quán ăn này khi mưa sẽ tặng ô cho khách sao? Có biết thưởng thức chút hay không vậy...?"
Anh "À..." một cái lạnh lùng.
Hai người xài chung một cái ô, đi ở ven đường, bầu không khí có vài phần quỷ dị.
"Cẩn thận!"
Dư Vũ ôm lấy Thư Trữ về một bên, tránh được nước mà xe tát lên.
"Cái tay..."
Thư Trữ đen mặt nhìn tay Dư Vũ đặt ở trên bờ vai mình.
Anh nhanh chóng thu tay lại, hai người lại đi mấy bước, một trận gió thổi tới, hai người đồng thời cảm thấy lạnh, Thư Trữ chà xát cánh tay. Nhìn về phía người nọ, phải biết rằng, thời điểm thể hiện phong độ của người đàn ông này đã đến rồi đó...
Người bên cạnh đột nhiên cảm thán một câu, "A! Buổi tối bầu không khí thật là dễ chịu."
"Đi ở bên cạnh tôi tại sao lại là cô mà không phải (2) Diêu Minh chứ!"
(2) Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ, cao hơn 2m.
Thư Trữ: "..."
"Ít nhất, anh ấy có thể chắn gió được cho tôi!"
Thư Trữ: "..."
Có một số người tồn tại thật sự chỉ để chứng minh ba chữ:
(3) Đồ FA!
(3) Gốc là 注孤生 (chú cô sinh) nên để là ba chữ, mình không hiểu nên đã tra google. Cụ thể trên forum hỏi đáp về convert của TTV có một bạn giải thích: Chú cô sinh = chú định cô độc nhất sinh = Forever Alone = F.A
🤤
Sau khi Dư Vũ rời khỏi đây, Thư Trữ mở cửa, buông đồ ra, kiểm tra di động có một tin nhắn,
「 Mã Yến: Thư Thư à, chuyện Liễu Nhứ Ngôn cùng Trình Đoạn Dịch đã xong, cô ta đã cầm tiền chạy lấy người... Cậu thật sự không thể tha thứ cho cậu ấy sao? 」
Thư Trữ cười một tiếng, tắt điện thoại đi, ngẩn ngơ.
Cô mở ra máy tính ra, up một đoạn như sau:
「 Hưu thư: Có những lỗi lầm dù chỉ một chút cũng không thể quay đầu lại được, vấn đề ở đât không phải là bởi vì Tô Vị xuất hiện, mà là do Cô Dịch... Nữ chính biết rõ rồi, nhưng vẫn tạm thời chấp nhận anh ta, mặc dù trong lòng thấy chán ghét, tình cảm của Thu Kha thì trong sáng, nhưng thà một lần đau sườn phải phẫu thuật còn tốt hơn từ từ trị bệnh bằng hoá chất... 」
Khoanh tay đứng nhìn: Thổ lộ của Hưu Thư thật lớn!
Nhàn trúc: Thanh xuân của con gái chỉ có một! Tan tan rồi lại hợp hợp, dây dưa mãi rất phí...
Độc độc độc đại: Dù nói như thế, nhưng Cô Dịch cũng thể được tha thứ sao? Anh ta yêu Thu Kha như vậy cơ mà!
Chít chít méo mó: Vẫn thích Tô Vị hơn, rất ấm áp, cảm giác có thể bao dung người mình yêu. Thu Kha cuối cùng sẽ yêu tính cách ôn nhu của anh ấy thôi!
Mộng ngàn năm: Cảm giác Cô Dịch thì trong hiện thực cũng có nhiều, nhưng Tô vị ấm áp như thế, trong hiện thực có sao?
...
Thư Trữ cười cười, có hay không thì cô không biết, nhưng mà cô cảm thấy, đàn ông ấm áp vẫn là một điểm cộng. Hầu như ai cũng giống như ai, đều rất thích đàn ông ấm áp, bằng không thì tên lầu trên kia giả vờ ấm áp làm gì?
Thư Trữ ngủ một giấc đến hơn năm giờ chiều, cô ngơ ngác ngồi dậy, ôm đầu đau mà ngẩn người.
Đã tgật lâu rồi cô không mơ về cô nhi viện, cô lại mơ về viện trưởng.
Chính cô cũng là một đứa trẻ, ngày thường chơi đùa cùng đám trẻ khác. Có lần, một ít nhà hảo tâm quyên góp quà, trong đó có rất nhiều quần áo đẹp mắt.
Viện trưởng chia quà cho mọi người, mỗi người đều vô cùng cao hứng mặc quần áo mới.
Thư Trữ cũng cao hứng, cô chưa từng có váy đẹp như vậy, kiểu váy công chúa màu hồng phấn, phảng phất biến bản thân thành thiên sứ chứ không phải là cô nhi bị vứt bỏ.
Thư Trữ mặc váy của mình cùng mọi người chơi, dè dặt cẩn trọng, chỉ sợ dơ váy.
Con gái viện trưởng thấy cô mặc đẹp mắt, liền khóc muốn đòi, Thư Trữ không cho.
Cô nhớ cô bé kia khóc rất đau đớn, viện trưởng đi lại, hỏi cô có đổi không nhưng Thư Trữ lắc đầu, cô luyến tiếc chiếc váy này.
Cô bé kia khóc nháo không thôi, Thư Trữ lại không chịu đổi.
Viện trưởng chỉ trích, hung hăng mắng con gái mình.
Cô lúc ấy chỉ vì chiếc váy mà cao hứng. Thế cho nên thật nhiều năm sau, cô chỉ có thể ở trong phòng, hâm mộ xem người khác ôn nhu đưa bọn trẻ đi...
Hốc mắt đã phiếm hồng, đều là chút chuyện cũ, ấy thế nào lại đột nhiên nhớ lại rồi.
Thư Trữ ngồi ngẩn người, đã rất đói bụng, nhưng cô không muốn đi ăn cơm.
Xuống lầu đổ rác, mấy tầng đều im lặng, không hiểu sao có chút cô tịch, đến cùng chỉ có một mình cô.
Thời điểm đi đến lầu ba, liền nghe thấy từ lầu hai có một thanh âm truyền đến, "Bạn già à, bà chậm một chút!"
"Được, ông cũng thật là, ăn no rồi sao?"
"No rồi no rồi!"
"À, vậy là tốt rồi, cũng đừng ăn nhiều quá, buổi tối không ngủ được đâu!"
"Được! Chúng ta chưa về vội được không?"
"Vì sao?"
"Đi xem phim đi!"
"Hả? Mua vé rồi sao?"
"Mua rồi! Chúng ta đi thôi!"
"Được được được, không xa chứ?"
"Không xa đâu, ngay gần đây thôi, chúng ta mau đi!"
"Từ từ, tôi phải đi lấy kính đã!"
"Tôi mang cho bà rồi đây!
"Ai ui, thật tốt quá"
...
Giọng nói hai người càng ngày càng xa.
Thư Trữ: "..."
Màn ân ái này, lập tức làm cô muốn trào máu họng!
Đi đến thùng rác, đem rác ném vào, quay đầu thì nhìn thấy hai con chó, cô ngẩn người.
Hai con chó hôn nhẹ nhau mà hâm nóng, mày liếm tao một chút, tao cọ mày một chút.
Tốt lắm! Mẹ nó, hiện tại ngay cả chó cũng muốn trêu chọc cô!
Cho nên, về sau cô có thể tự xưng mình là (1) cẩu độc thân nữa sao?!
(1) Cẩu độc thân: chỉ người FA
Hay phải gọi là người...độc thân?
...
Sau khi trở về Thư Trữ đem tấm ảnh hai con chó up lên weibo Độc Kê Thang.
Độc Kê Thang: Đến chó cũng bắt đầu ân ái rồi! Về sau đừng tự gọi mình là cẩu độc thân nữa!
Cô không để ý tới bọn họ bình luận như nào, ý tưởng đang trào dâng.
Tuy rằng đói, nhưng lại không muốn ăn cơm, cả người cứ suy sụp.
"Bộp bộp bộp!"
Một loạt tiếng đập cửa, Thư Trữ chậm rãi đi qua, nhìn ra mắt mèo rồi mới mở cửa.
"Anh lại làm gì?"
"Đi ăn một chút đi, Phá Thư, tôi mời cô!"
Thư Trữ cười lạnh, "Anh mời khách, tôi trả tiền?"
Dư Vũ trừng mắt, "Ai nói thế?! Tôi mời!"
Thư Trữ kinh ngạc một chút, "Tiền đâu ra thế?"
"Ăn cơm rồi nói! Đi, nhanh thay quần áo đi, cô mặc như vậy đi ra ngoài sẽ không tôn lên khí chất của tôi được đau!"
Mắt cô toát ra một tia xem thường, "Được, đừng lừa gạt bản thân nữa, anh mà có khí chất sao?"
"ĐÙNG!"
Cô đem Dư Vũ há mồm trợn mắt để ở bên ngoài, mở tủ quần áo ra, tùy tiện chọn đồ. Nghĩ nghĩ, lại thả trở về, lấy ra một cái váy đẹp mắt.
Thay xong cô đột nhiên mở cửa, Dư Vũ đang tựa vào cửa suýt nữa ngã nhào.
"Cô nhẹ nhàng chút đi..." Anh sững sờ mà nhìn cô gái đang mặc váy trắng, cả người như là phát ra ánh hào quang, ôn ôn nhu nhu cười yếu ớt.
Thư Trữ nháy mắt mấy cái, "Bị nhan sắc của bà đây làm mê đảo rồi sao?"
Những lời này như là một cái chày gỗ, "Phanh!" Một tiếng đánh Dư Vũ trở về hiện thực thế giới.
"Nói bừa! Ông đâg coi trọng ai thì được chứ cũng không thể coi trọng cô!"
"A, thật khéo nha, tôi cũng vậy!"
Thư Trữ cười một tiếng, "Đi sớm một chút đi, ăn cơm!"
Dư Vũ sửng sốt một chút, lại đuổi theo, "Nè nè nè, tôi có chỗ nào không tốt?"
...
Tại quán ăn.
Thư Trữ chọn một món rau xanh, nhai kĩ nuốt chậm, mới chậm rãi nói, "Nói đi, mời tôi ăn cơm làm gì?"
Dư Vũ hếch mày, "Hửm? Ăn bám cô rất nhiều bữa cơm, không thể mời lại cô một bữa hay sao!"
"Hơn nữa, hôm nay tôi lại nhận được một vai mới, tâm tình rất tốt! Nhận được thù lao nữa!"
"Nói như vậy... Về sau anh sẽ không ăn bám tôi nữa chứ?"
"Ách... Không hẳn..."
"Tiền chỉ đủ để ăn một bữa cơm thôi sao?!"
Thù lao thấp như vậy?
"Không phải, tôi nghĩ ăn bám cô lâu như vậy không tốt lắm, nên mua trên mạng cho cô vài thứ!"
Thư Trữ nhíu mắt lại, "Anh còn biết ngượng ngùng?"
"Được được được, tôi cũng vậy thôi cũng có hổ thẹn được không?!"
"Được, anh mua gì?"
Dư Vũ nháy mắt mấy cái, "Đến lúc đó cô sẽ biết thôi!"
"Tôi không cần, chính anh giữ lại mà dùng đi!"
"Đồ của phụ nữ tôi giữ lại làm gì?!"
Anh dừng một chút, còn nói, "Cô thực sự không cần?" Một bộ dạng không cần thì tôi lại tiết kiệm được một chút.
"Muốn! Ngu sao mới không muốn!"
Thư Trữ nhìn một cái xem thường, vốn là cô sẽ không nhận quà của đàn ông nhưng Dư Vũ làm hành vi "không biết xấu hổ" như vậy, làm cho cô đối với anh có cái gì đó gọi là yên tâm thoải mái. Khi nào mà cô đột nhiên cảm tên gay này là đàn ông rồi vậy?
Cơm nước xong xuôi, hai người đứng lên rời đi nhưng phải đứng ở cửa quán.
"Mẹ nó! Không mang ô rồi... Mưa như này làm sao về?"
Chả lẽ ông đây nên làm một người đàn ông men lì, cởi áo khoác, hai người che chung chạy về sao? Ồ? Không hiểu sao lại hưng phấn nhỉ?
Thư Trữ xem thường một cái, đi đến trước sân mượn được một cái ô.
"Wow! Làm sao cô mượn được vậy?"
"Anh bị ngốc à? Không biết quán ăn này khi mưa sẽ tặng ô cho khách sao? Có biết thưởng thức chút hay không vậy...?"
Anh "À..." một cái lạnh lùng.
Hai người xài chung một cái ô, đi ở ven đường, bầu không khí có vài phần quỷ dị.
"Cẩn thận!"
Dư Vũ ôm lấy Thư Trữ về một bên, tránh được nước mà xe tát lên.
"Cái tay..."
Thư Trữ đen mặt nhìn tay Dư Vũ đặt ở trên bờ vai mình.
Anh nhanh chóng thu tay lại, hai người lại đi mấy bước, một trận gió thổi tới, hai người đồng thời cảm thấy lạnh, Thư Trữ chà xát cánh tay. Nhìn về phía người nọ, phải biết rằng, thời điểm thể hiện phong độ của người đàn ông này đã đến rồi đó...
Người bên cạnh đột nhiên cảm thán một câu, "A! Buổi tối bầu không khí thật là dễ chịu."
"Đi ở bên cạnh tôi tại sao lại là cô mà không phải (2) Diêu Minh chứ!"
(2) Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ, cao hơn 2m.
Thư Trữ: "..."
"Ít nhất, anh ấy có thể chắn gió được cho tôi!"
Thư Trữ: "..."
Có một số người tồn tại thật sự chỉ để chứng minh ba chữ:
(3) Đồ FA!
(3) Gốc là 注孤生 (chú cô sinh) nên để là ba chữ, mình không hiểu nên đã tra google. Cụ thể trên forum hỏi đáp về convert của TTV có một bạn giải thích: Chú cô sinh = chú định cô độc nhất sinh = Forever Alone = F.A
Danh sách chương