Edit: melbournje

🤤

Tây trang màu đen, làm lộ lên thân hình thon dài của Dư Vũ, lại không có vẻ gầy gò, không biết người này làm như nào, rõ ràng có mặt tiểu bạch kiểm, nhưng dáng người lại rất được.

Thư Trữ không thể không thừa nhận, anh mặc thật sự đẹp, người này mặc quần áo gì, phong cách nào cũng đẹp, trời sinh làm cái móc treo đồ sao?

"Rất được!"

Dư Vũ lại nhìn vào gương, có chút không quen, anh hay mặc đồ rộng rãi, có chút sôi nổi của tuổi trẻ, lại còn tùy ý, nhưng khi mặc cái này thì cảm thấy rất kì quái.

"Liền là bộ này đi!"

Dư Vũ biểu cảm không vừa lòng, Thư Trữ thấy thế nói, "Anh mặc cái này vào còn giống đàn ông, mặc cái khác người ta tưởng anh gay không đó?"

Dư Vũ phẫn nộ lắc đầu, trừng mắt nhìn cô một cái, lại hỏi, "Thật sự là đẹp sao?"

Thư Trữ gật đầu.

Vậy thì nghe cô một lần!

"Đợi chút."

"Thế nào?"

"Tôi luôn cảm thấy còn thiếu thiếu gì!" Cô xoa xoa cằm, chăm chú nhìn anh.

Dư Vũ nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy mắt Thư Trữ bỗng sáng ngời.

Cô lấy một cái cà vạt, một tay vỗ cánh tay anh,

"Cúi đầu!"

Dư Vũ nhu thuận cúi đầu, nhìn cô.

Đây là...Muốn thắt cà vạt cho tôi?

Trong lòng không hiểu sao nổ bùm bùm.

Thư Trữ đang muốn đeo cà vạt cho anh, đột nhiên sửng sốt, tại sao mình phải đeo cà vạt cho anh ta nhỉ?

Rồi sau đó cô đưa cà vạt cho anh, "Tự đeo đi! Thất thần làm cái gì? Chờ tôi đánh anh hay sao?!"

"Răng rắc!" Âm thanh Dư Vũ nghe được, là tiếng trái tim mình vỡ vụn, người phụ nữ này thật đáng ghét!

"Tôi không..." Dư Vũ nhìn cô, định nói gì đó

Thư Trữ nhìn anh, đột nhiên hô một câu, "Có thể giúp anh ta đeo cà vạt được không?"

"Được!" Rồi sau đó một chị nhân viên vui vẻ đi qua!

Dư Vũ: "..."

Quả thật dễ nhìn hơn chút, Thư Trữ gật gật đầu, người này ăn mặc tử tế, vẫn ra hồn người đó!

Dư Vũ lại nhìn trong gương, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, lấy điện thoại ra, đưa cho Thư Trữ,

"Giúp tôi chụp mấy tấm!"

Thư Trữ nhận, liên tục chụp thật nhiều, Dư Vũ bày ra các tư thế.

Thư Trữ: "..."

Rồi sau đó anh chọn mấy tấm, đăng Weibo, rồi lại cất điện thoại.

"Đẹp lắm không?"

"Đẹp lắm đẹp lắm!"

Thư Trữ liếc mắt!

Đi đến quầy thu ngân, "Tính tiền giúp tôi với!"

Chị gái sửng sốt một chút, rồi sau đó mỉm cười tính tiền cho cô, mọi người trong cửa hàng nhìn theo đôi trai gái đi ra ngoài kia.

"Oa! Anh kia thật đẹp trai!"

"Bạn gái của anh ta cũng thật xinh~"

"Cảm giác là người đàn ông ấm áp đó!"

"Nhưng mà lại để bạn gái thanh toán thế, ăn bám sao?"

"Không thể được, bạn gái anh ấy trẻ tuổi xinh đẹp như thế, có phải là do cô ấy quản tiền không?"

"Có khả năng, uầy, thật hạnh phúc!"

"Các cô không thấy người này có chút quen mặt sao?"

...

Hai người đi ra, Thư Trữ đứng lại, đánh giá anh một chút.

"Cô muốn nhìn mòn mắt luôn sao?"

"Tôi đang nghĩ, còn thiếu cái gì?"

"Thiếu gì?" Dư Vũ còn có chút lâng lâng.

"Đồng hồ!" Thư Trữ đột nhiên lên tiếng, cái gì mà Mã muốn xứng cái gì mà Yến!

"Đồng hồ? Cô mua cho tôi?"

Thư Trữ liếc mắt, "Nghĩ cái gì thế? Rất đắt đó, tôi đang nghĩ đi thuê một cái có được không!"

Dư Vũ: "..."

"Chị à, được rồi, đừng giằng co nữa! Đồng hồ tôi sẽ tự nghĩ biện pháp!" Tôi đường đường Dư Gia, làm sao có thể dùng hàng cũ?

"Anh có biện pháp?" Thư Trữ một mặt hoài nghi nhìn anh.

"Một người bạn (1) thổ hào của tôi có!" Thấy cô không tin, anh vỗ vỗ ngực, cam đoan đó!

(1) Thổ hào, ngắn gọn mà nó thì là giàu, rất giàu.

"Vậy thì đi thuê xe!"

"Xe tôi cũng có biện pháp!"

Thư Trữ híp mắt nhìn anh, "Anh ôm được đùi ai thế??"

ĐM! Nghĩ tốt cho tôi chút được không?!

Thấy không còn gì phải mua, Thư Trữ định đi về, Dư Vũ mắc cỡ ngại ngùng một chút, vẫn nói,

"Nè, gần đây có bộ phim rất hay đó, đi xem không?"

"Mời tôi xem phim?" Mắt Thư Trữ híp lại, Dư Vũ vừa thấy biểu cảm này của cô, liền muốn đánh người.

"Đúng! Mời cô!" Anh nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Không đi!"

"!!!"

...

Thư Trữ mở cửa xe, vào chỗ lái, Dư Vũ ngồi vào chỗ phụ lái, đóng cửa "Phanh!" một tiếng.

Thư Trữ bình tĩnh quay đầu nhìn anh, nói, "Anh có biết hiện tại nhìn anh giống gì không?"

Dư Vũ ngẩng đầu nhìn cô, một mặt không thoải mái.

"Rất giống bạn nhỏ trên tivi mà hôm qua tôi xem được, bởi vì mẹ không làm theo ý mình mà hờn dỗi!"

Dư Vũ giận dữ, trả lời, "Mẹ nó!"

"Con trai ngoan, gọi mẹ đi!"

"..."

Đến phòng 249, "Anh chắc chắn có thể mượn được sao?"

Dư Vũ vung cho cô một ánh mắt xem thường, không để ý đến cô nữa, lên lầu.

Thư Trữ: "..." Anh chắc là anh có thể gả đi được sao?

Lên lầu, Dư Vũ lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, rất nhanh đầu bên kia bắt máy.

"Mẹ~"

"Alo, mẹ khoẻ không!"

"Về sao? Đừng đừng đừng, cầu xin mẹ đừng!"

"Con thật sự khoẻ lắm! Con muốn nói cho mẹ chuyện này!"

"Mẹ có thể đưa cho con mượn cái đồng hồ lúc trước ông nội tặng con không, đúng rồi, còn có cái xe mới của anh nữa!"

"Xe nào ấy ạ? Xe của anh họ ấy mẹ!"

"Vâng vâng vâng, con mượn thì anh ấy phải cho, mà con hứa được thì đương nhiên có thể làm được, mấy thứ này chỉ mượn một ngày, hôm sau liền trả!"

"Đã biết đã biết, con khỏe lắm, mẹ cũng chú ý giữ gìn sức khỏe!"

"Cứ như vậy nha, con cúp máy đây, đừng để bị ba phát hiện nha mẹ, sợ chết mất..."

Cúp điện thoại xong, Dư Vũ ghé vào ban công trừng mắt nhìn xuống dưới, cô xem tôi hi sinh để giúp cô như nào!

Tôi thật sự là một người hàng xóm tốt!

Dư Vũ vào Weibo, xem Độc Kê Thang có đăng gì mới không, kết quả bị Weibo của mình làm phát hoảng.

Trong lòng chí: Wow, anh đẹp trai!

Tới tới lui lui: A a a! Đại Ngư em iu anhhhhhh

Daulle: Chỉ có mình tôi chú ý tới ba cô gái trong gương sao?

Triệt miêu là người phóng khoáng lạc quan: ĐM! Người chụp ảnh kia...

Bởi vì tình yêu: Có phải hay không là nhân viên?

Tôi sẽ không yêu anh: Lầu trên ngốc hả, nếu là nhân viên bán hàng thì trang phục phải giống nhau, không phải như thế!

...

Dư Vũ thấy bọn họ rất nhanh đã nói đến là bạn gái, anh trừng mắt, những người này cũng quá có sức tưởng tượng đi?! Anh làm sao có thể yêu cô gái lầu dưới ngu ngốc kia được?! Đồ đàn ông đó, hừ, tặng cũng không cần!!!

Lúc nói lời này trong lòng, không hiểu sao, Dư Vũ lại sờ mặt một chút.

...

Thư Trữ ngả vào trên sofa, vậy mới nói cô rất ghét ra khỏi cửa, cảm giác toàn thân đều khó chịu, nếu còn phải phơi nắng nữa, cảm giác đầu muốn nổ luôn.

Đăng nhập vào Weibo Hưu Thư, gần đây Weibo này thật yên tĩnh, cô phải đăng gì đó lên, rồi cũng không nói gì nữa. Bình luận của cư dân mạng phần lớn đều là thảo luận về các nhân vật, hoặc là quan tâm tới sức khỏe của cô.

Mở Weibo Độc Kê Thang, bình luận dĩ nhiên là:

Tiểu hài tử: A a a! Độc Đại, ban cho tôi một anh bạn trai vừa cao vừa đẹp vừa lắm tiền, lại vừa đối xử tốt với tôi đi! Không muốn độc thân đâu huhu!

Thư Trữ lập tức trả lời,

Độc đại: Lão độc cũng thiếu một người! Về phần vừa cao lớn vừa đẹp trai, vừa có tiền lại đối xử tốt, Lão Độc chỉ có thể nói, trừ khi chúng ta giải cứu cả thế giới / lẳng lặng nhìn

Nghĩ tới ngày mai, lại đăng một bài,

Độc Kê Thang: Lão Độc, mạnh mẽ lên! Trở về sẽ cho các bạn thấy, thế nào là ngược cặn bã / nắm tay

Rồi sau đó cô đóng máy tính, đeo balo đi ra ngoài.

Thẳng đến buổi tối mới trở về, Thư Trữ đã làm móng xong, sửa tóc một chút. Nằm ở trên giường từ sớm, ngủ ngon, ngày mai, thật sự là một ngày đáng chờ mong!

...

"Mẹ nó!" Anh ngây ngốc nhìn Thư Trữ, chỉ thấy cô mặc váy dài, còn trang điểm, đôi môi đỏ mọng mê người, con mắt to sáng ngời. Cô híp mắt lại, làm cho người ta có một loại cảm giác yêu diễm.

"Khụ khụ, sao cô lại trang điểm thành như vậy?!" Dư Vũ không thể không thừa nhận rằng bản thân mình nhìn đến choáng váng.

"Hôm nay..." Cô dừng một chút, khẽ nâng cằm, biểu cảm đáng đánh,

"Phải làm một người đê tiện yêu diễm!"

Dư Vũ: "..."

"Là một người bị kẻ thứ ba xen vào, không phải là nên điềm đạm đáng yêu á?"

"Đáng yêu cái rắm, tính khi dễ tôi nữa sao?!" Cô tình nguyện ba hoa, tìm một người đàn ông để giả bộ làm bạn trai, nhưng cũng không thể chịu được việc bị tiểu tam diễu võ dương oai!

"Đúng rồi, xe với đồng hồ của anh đâu?" Thư Trữ nhìn về phía anh.

Dư Vũ học theo cô, nhấc cằm, lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ, được rồi, Thư Trữ không hiểu, nhưng là vừa thấy chỉ biết không rẻ!

"Được, mang cô đi xem xe!"

Thư Trữ đi theo anh, người này vậy mà có thể mượn được hàng xa xỉ?

"Ferrari phiên bản giới hạn?"

Dư Vũ vẫy vẫy chìa khóa, "Thế nào? Không bị dọa chứ!"

Thư Trữ vươn tay, bật ngón tay cái, cái này không dễ thuê đâu nha...

"Ôm được cái đùi nào vậy?" Ánh mắt cô nhíu lại, hoài nghi.

Dư Vũ cười gượng hai tiếng, "Tôi nhờ anh họ, cũng không biết anh ấy tìm ai mà mượn được, bảo tôi cẩn thận chút, đừng làm hỏng!"

Nhìn anh dè dặt cẩn trọng, Thư Trữ thở ra một hơi, đã hết đề phòng cùng hoài nghi.

Ngồi trên xe đắt tiền, Dư Vũ phát hiện cô phá lệ trầm mặc, có lẽ chính cô cũng không có chú ý tới, cô đang nhăn mày, cùng với vẻ mặt không yên.

Anh giống như đột nhiên hiểu vì sao cô lại mua quần áo, lại mượn này nọ, còn trang điểm đẹp như vây.

Tựa như con người vào thời điểm thống khổ nhưng vẫn muốn liều mạng cười, cảm giác làm như vậy sẽ không còn đau! Cô giương nanh múa vuốt, diễu võ dương oai, một bộ dáng muốn thế nào thì thế đấy, nhưng thực ra chỉ đơn giản là sợ hãi, cô gái này rõ ràng như đàn ông, vậy mà lại mẫn cảm yếu ớt...

Đây là kết quả của chuyện xưa sao?

Dư Vũ khụ một tiếng, "Này, hôm nay chính là tự do phát huy sao?"

Thư Trữ gật đầu, "Đúng, hung hăng nghiền nát cặn bã nam và ác nữ, làm cho bọn họ biết thế nào là trời cao đất rộng!"

"Được! Không thành vấn đề, có cô đã là đủ rồi, huống hồ còn có anh đây?! Chúng ta song sát liên thủ, hung hăng diệt trừ kẻ gian ác!"

"Ai song với chả sát với anh?! Bà đây nhu thuận biết điều, thiện lương ôn nhu~"

"Haha~Nếu cô nói lời đó mà bỏ chữ bà đây đi, thì sẽ đáng tin hơn đó!"

"Đồ đàn ông, đừng có chối!"

"Ha! Gay, anh có tư cách gì cười nhạo tôi?!"

"Được rồi, hôm nay ông đây đi hỗ trợ cô, cô nói năng cẩn thận, không tôi sẽ quay đầu đó!"

"Lại còn ông đây ông đây, anh đang châm chọc tôi, còn đổ tôi châm chọc anh?"

Cô còn nói, "A, đàn ông!"

"Cô..."

"Anh đừng nói nữa! Phải có chút phong độ, anh là đàn ông, tính toán chi li như vậy, chẳng lẽ về sau thật sự muốn làm phụ nữ?"

Dư Vũ vừa nghe, lập tức quay xe

"Nè, anh làm gì đó?!"

"Nè nè nè, Dư Vũ!"

"Tôi không nói nữa, đi đi!"

"Được được được, tôi xin lỗi!"

"Anh Dư! Tôi sai rồi!"

"Được thôi, biết sai thì sửa!" Dư Vũ lại đem xe quành lại.

Thư Trữ: "..."

Đến khách sạn, Thư Trữ ngồi ở trên xe, thở sâu một hơi.

"Sợ cái gì, ân ái đi!" Rồi sau đó vươn tay, nhìn cô.

Thư Trữ cười khẽ, khoác tay anh, động tác chậm rãi, đôi giày cao gót màu đỏ rượu trùng màu với bộ nail, cô vươn chân ra ngoài xe, dẫm trên đất.



Tác giả có lời muốn nói:

"Lúc nói lời này trong lòng, không hiểu sao, Dư Vũ lại sờ mặt một chút.."

Dư Vũ: Mặt có chút đau, giống như bị ai đánh?

Tác giả: Chính cậu, đùng đùng đùng, chúng tôi đều nghe thấy được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện