Video thứ nhất quay bãi đỗ xe, tôi đếm cả thảy có năm chiếc xe hơi ra vào, ba xe vào và hai xe ra. Ba chiếc xe vào bãi đỗ, là xe Santana 2000 Superman, Nissan Sunny và Ngôi sao Trường An. Hai xe đi ra là xe việt dã Toyota và xe du lịch Geely. Cả thảy 5 xe ra vào trong khoảng thời gian từ 16 giờ đến 16 giờ 40 chiều hôm đó.
Video thứ hai quay đại sảnh của khách sạn Huệ Hưng trong khoảng thời gian 16 giờ đến 16 giờ 40 cùng ngày; trong đó có 8 người đến quầy tiếp tân có việc hoặc hỏi thông tin. Lượt thứ nhất là một nam trung niên chừng 35 đến 40 tuổi, xách một cái xắc lớn hình như rất nặng; xem băng hình có thể nhận ra ông ta đi từ quầy đến thang máy phải đặt xắc xuống ba lần, nhân viên khách sạn định xách hộ thì ông ta từ chối. Lượt thứ hai, gồm hai người, một nam một nữ, hình như là một đôi bạn tình chứ không có vẻ là vợ chồng, vì cả hai đều rất trẻ, chắc là rủ nhau vào thuê phòng, nhìn trang phục thì chắc họ đang là sinh viên, cũng không loại trừ là bạn quen trên mạng. Lượt thứ ba là hai nam giới, tuổi chênh nhau rất xa, có vẻ như hai cha con; họ từ cầu thang bước xuống, người lớn tuổi luôn miệng nhắc nhở người kia nhưng anh ta mồm phì phèo thuốc lá và không nói gì hết. Lượt thứ tư là một phụ nữ, đeo kính râm, quàng khăn, nên không nhìn rõ mặt, trông dáng vẻ cũng khó đoán ra cỡ tuổi, vì thời nay có rất nhiều phụ nữ trung niên chăm sóc giữ gìn đường nét có hiệu quả, trông cứ như gái ngoài hai mươi. Lượt thứ năm là hai nam giới, đều đội mũ, cũng không nhìn rõ mặt, đoán cỡ tuổi chừng ba mươi; tôi tạm coi hai người này là một nhóm vì cả hai cùng bước từ cầu thang xuống, cùng đi đến quầy tiếp tân, nhưng trả phòng thì chỉ cần một người đứng ra trả một thẻ quẹt cửa phòng và làm các động tác thanh toán tiền, người kia chỉ nói mấy câu với nhân viên; xong xuôi, cả hai bước theo nhau rời quầy.
Video thứ ba quay khung cảnh thang máy ở một tầng nào đó, có thể lần lượt nhìn thấy tám người vừa rồi đi vào thang máy cũng với thứ tự như video phía trên, không có gì đặc biệt.
Video thứ tư là khung cảnh hành lang của một tầng nào đó, quay tám người nói trên từ trong phòng bước ra, thứ tự cũng hệt như khi vào thang máy. Sáu nam hai nữ.
Video thứ năm, là cảnh ở bãi đỗ xe. Thấy có ba lượt người lên xe rồi đi, tất nhiên vẫn là ba chiếc xe đã thấy trong video thứ nhất. Nam trung niên có cái xắc to lên xe Nissan Sunny, cặp tình nhân lên xe Santana 2000 Superman, và hai nam giới mà một nam giới chỉ nói mấy câu với nhân viên quầy tiếp tân (trong lượt người thứ năm trong video thứu hai) lên chiếc xe Ngôi sao Trường An.
Xem xong cả năm video, tôi nhận ra cặp nam giới kia chỉ có một người lên chiếc xe hơi Ngôi sao Trường An. Lẽ nào người đàn ông đội mũ kia không cùng nhóm với người này? Cho nên tôi lại bật xem lại đoạn video thứ năm một lần nữa. Xem xong tôi vẫn không nảy ra một ý tưởng gì. Chắc là khả năng quan sát của tôi thiếu nhạy bén, thế mà tôi vẫn tưởng mình có khả năng bẩm sinh để làm trinh sát! Xem ra, tôi chỉ có thể đi hỗ trợ người khác truy bắt kẻ gian là cùng.
Tôi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế. Lúc này mới nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn 8 giờ tối. Lưu Siêu nói chuẩn thật. Tôi mỉm cười, thấy mình chỉ là một gã rất dễ bị người ta bắt trúng mạch.
Bây giờ phải ăn chút gì đã. Từ lúc chiều, mẹ tôi đã gõ cửa mấy lần gọi tôi ra ăn cơm. Ra đến phòng khách, tôi đã thấy cơm canh để phần tôi trên bàn, và mẩu giấy mẹ tôi để lại rằng tôi ra mà trông hàng. Tôi vo mẩu giấy ném vào thùng rác. Đã sang thế kỷ 21 rồi, dù không muốn làm phiền tôi thì nên nhắn mẩu tin mới đúng, sao phải viết giấy để lại? Hoặc nếu cho là vẫn phiền hà thì ra cửa hàng bật máy tính lên rồi nhắn tôi qua mạng QQ là xong! Tôi vừa ăn vừa tưởng tượng niềm vui của mẹ tôi khi bà lên mạng chat QQ, có người kết nối với bà, bà sẽ rất khoái chí, đến tối bà sẽ khoe với cha tôi: “Mình ơi, hôm nay tôi lên mạng QQ có một anh chàng tiếp cận tôi, anh ta cứ tưởng tôi là một con bé học sinh! Ha ha ha…” Cha tôi nhìn bà, rồi nói với tôi: “Con lên mạng gặp mẹ con, con đổi tên mình là gì thế?” Tôi thản nhiên đáp: “Rau sam.”
Đúng là thời đại của muôn sắc màu tình yêu…
Tôi đang sung sưởng mỉm cười thì điện thoại bỗng đổ chuông, tôi cứ thế cầm lên và nói luôn: “Lưu đại ca đang ở đâu thế?”
Giọng Lưu Siêu: “9 giờ, ở quán trà đối diện nhà anh, cứ vào, đi đến gian thuê bao thứ ba sẽ có người đang đợi anh.”
Người của Thiên Nhai đều bí hiểm như thế này chắc? Có đến nỗi phải thế không? Nếu cần có người giám sát hoặc làm việc gì đó, thời nay khoa học kỹ thuật rất phát triển, nghe trộm nghe lén, theo dõi ai chẳng được? Chỉ cần một thao tác nhỏ cũng thừa sức để hành động hiệu quả.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đang là 8 giờ 40, vẫn còn sớm chán, hai mươi phút có thể làm được khối việc, thậm chí có thể tắm gội thay quần áo. Tôi chậm rãi thu dọn bát đĩa đem rửa xong xuôi, rồi chỉnh trang đầu tóc, cũng sát giờ rồi, tôi xuống cầu thang để đi sang quán trà.
Vào quán, cô nhân viên bước lại mời chào, tôi xua tay nói đã đặt chỗ rồi. Sau đó đi đến gian thuê bao thứ ba. Đứng ở cửa nhìn vào, thấy còn có tấm rèm vải màu hồng che cửa. Chủ quán này cũng thật là… Tôi gạt tấm rèm rồi bước vào. Và đứng ngẩn người: một cô gái đang ngồi trong đó, tươi cười nhìn tôi. Tôi vừa định mở miệng thì Thạch Bình Nhi đã đứng dậy bước ra kéo tấm rèm lại. Sau đó cô đưa tay làm động tác mời tôi ngồi vào ghế đối diện với cô.
Ngồi rồi, câu đầu tiên tôi nói là: “Tôi đang định ngồi bên cạnh cô kia mà!” Thạch Bình Nhi tủm tỉm cười, tay vỗ lên đi-văng, nói: “Thế thì anh ngồi bên cạnh em đi!”
Tôi vội lắc đầu. Tôi chỉ có võ mồm chứ không có cái gan ấy…
Không chờ Thạch Bình Nhi nói gì, tôi đã vào đề luôn: “Này, chuyện là thế nào vậy? Tôi cứ tưởng cô vẫn đang ở… bên ngoài, ở nước ngoài? Sao cô lại liên lạc với Lưu Siêu…”
Thạch Bình Nhi nhìn ra phía cửa, rồi nói: “Em buộc phải trở về, vì lần này có việc hệ trọng. Trở về rồi, em không dám đi tìm anh vì em sợ người của tập đoàn Mục Lâm vẫn đang theo dõi anh. Cho nên em đi gặp anh Lưu Siêu. Mục Lâm tạm thời không dám đụng đến Lưu Siêu, cho nên chỗ anh ấy vẫn được coi là an toàn.”
“Tập đoàn Mục Lâm bị mua lại rồi kia mà?” Tôi vội hỏi. “Sao vẫn còn có người đi theo dõi tôi?”
Thạch Bình Nhi lắc đầu, nói: “Đó chỉ là cách tung hỏa mù che mắt thế gian, anh không nhận ra à? Bên mua lại tập đoàn Mục Lâm, rành rành vẫn là người của Mục Lâm. Anh nên nhớ cho: bọn người phản bội Thiên Nhai chia thành hai nhóm trong và ngoài nước, nhóm đang ở nước ngoài đều có liên hệ chặt chẽ với các băng đảng bàn tay đen, chuyên làm các chuyện phạm pháp. Chính phủ ta từ lâu đã để mắt đến tập đoàn Mục Lâm. Nhưng các lãnh đạo cao cấp của Mục Lâm cũng không phải đồ ngốc, nên họ bày ra cái trò bị thu mua sáp nhập, nhóm lãnh đạo ấy đều đã chuồn ra nước ngoài. Hiện nay có nhiều gã đang bị nằm trong danh sách truy nã đăng trên mạng. Anh không đọc những thứ đó à?”
Tôi lắc đầu. Tôi có quan tâm những chuyện đó nhưng không ngờ tập đoàn Mục Lâm đã bị theo dõi từ lâu; nhà nước đã theo dõi chặt bọn họ thì có lẽ lần hoạt động của chúng tôi hồi nọ cũng bị nhà nước để mắt đến rồi. Tôi nhìn Thạch Bình Nhi, và bỗng cảm thấy nghi ngờ liệu cô ta có phải hạng đặc vụ hay gián điệp gì đó không…
Video thứ hai quay đại sảnh của khách sạn Huệ Hưng trong khoảng thời gian 16 giờ đến 16 giờ 40 cùng ngày; trong đó có 8 người đến quầy tiếp tân có việc hoặc hỏi thông tin. Lượt thứ nhất là một nam trung niên chừng 35 đến 40 tuổi, xách một cái xắc lớn hình như rất nặng; xem băng hình có thể nhận ra ông ta đi từ quầy đến thang máy phải đặt xắc xuống ba lần, nhân viên khách sạn định xách hộ thì ông ta từ chối. Lượt thứ hai, gồm hai người, một nam một nữ, hình như là một đôi bạn tình chứ không có vẻ là vợ chồng, vì cả hai đều rất trẻ, chắc là rủ nhau vào thuê phòng, nhìn trang phục thì chắc họ đang là sinh viên, cũng không loại trừ là bạn quen trên mạng. Lượt thứ ba là hai nam giới, tuổi chênh nhau rất xa, có vẻ như hai cha con; họ từ cầu thang bước xuống, người lớn tuổi luôn miệng nhắc nhở người kia nhưng anh ta mồm phì phèo thuốc lá và không nói gì hết. Lượt thứ tư là một phụ nữ, đeo kính râm, quàng khăn, nên không nhìn rõ mặt, trông dáng vẻ cũng khó đoán ra cỡ tuổi, vì thời nay có rất nhiều phụ nữ trung niên chăm sóc giữ gìn đường nét có hiệu quả, trông cứ như gái ngoài hai mươi. Lượt thứ năm là hai nam giới, đều đội mũ, cũng không nhìn rõ mặt, đoán cỡ tuổi chừng ba mươi; tôi tạm coi hai người này là một nhóm vì cả hai cùng bước từ cầu thang xuống, cùng đi đến quầy tiếp tân, nhưng trả phòng thì chỉ cần một người đứng ra trả một thẻ quẹt cửa phòng và làm các động tác thanh toán tiền, người kia chỉ nói mấy câu với nhân viên; xong xuôi, cả hai bước theo nhau rời quầy.
Video thứ ba quay khung cảnh thang máy ở một tầng nào đó, có thể lần lượt nhìn thấy tám người vừa rồi đi vào thang máy cũng với thứ tự như video phía trên, không có gì đặc biệt.
Video thứ tư là khung cảnh hành lang của một tầng nào đó, quay tám người nói trên từ trong phòng bước ra, thứ tự cũng hệt như khi vào thang máy. Sáu nam hai nữ.
Video thứ năm, là cảnh ở bãi đỗ xe. Thấy có ba lượt người lên xe rồi đi, tất nhiên vẫn là ba chiếc xe đã thấy trong video thứ nhất. Nam trung niên có cái xắc to lên xe Nissan Sunny, cặp tình nhân lên xe Santana 2000 Superman, và hai nam giới mà một nam giới chỉ nói mấy câu với nhân viên quầy tiếp tân (trong lượt người thứ năm trong video thứu hai) lên chiếc xe Ngôi sao Trường An.
Xem xong cả năm video, tôi nhận ra cặp nam giới kia chỉ có một người lên chiếc xe hơi Ngôi sao Trường An. Lẽ nào người đàn ông đội mũ kia không cùng nhóm với người này? Cho nên tôi lại bật xem lại đoạn video thứ năm một lần nữa. Xem xong tôi vẫn không nảy ra một ý tưởng gì. Chắc là khả năng quan sát của tôi thiếu nhạy bén, thế mà tôi vẫn tưởng mình có khả năng bẩm sinh để làm trinh sát! Xem ra, tôi chỉ có thể đi hỗ trợ người khác truy bắt kẻ gian là cùng.
Tôi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế. Lúc này mới nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn 8 giờ tối. Lưu Siêu nói chuẩn thật. Tôi mỉm cười, thấy mình chỉ là một gã rất dễ bị người ta bắt trúng mạch.
Bây giờ phải ăn chút gì đã. Từ lúc chiều, mẹ tôi đã gõ cửa mấy lần gọi tôi ra ăn cơm. Ra đến phòng khách, tôi đã thấy cơm canh để phần tôi trên bàn, và mẩu giấy mẹ tôi để lại rằng tôi ra mà trông hàng. Tôi vo mẩu giấy ném vào thùng rác. Đã sang thế kỷ 21 rồi, dù không muốn làm phiền tôi thì nên nhắn mẩu tin mới đúng, sao phải viết giấy để lại? Hoặc nếu cho là vẫn phiền hà thì ra cửa hàng bật máy tính lên rồi nhắn tôi qua mạng QQ là xong! Tôi vừa ăn vừa tưởng tượng niềm vui của mẹ tôi khi bà lên mạng chat QQ, có người kết nối với bà, bà sẽ rất khoái chí, đến tối bà sẽ khoe với cha tôi: “Mình ơi, hôm nay tôi lên mạng QQ có một anh chàng tiếp cận tôi, anh ta cứ tưởng tôi là một con bé học sinh! Ha ha ha…” Cha tôi nhìn bà, rồi nói với tôi: “Con lên mạng gặp mẹ con, con đổi tên mình là gì thế?” Tôi thản nhiên đáp: “Rau sam.”
Đúng là thời đại của muôn sắc màu tình yêu…
Tôi đang sung sưởng mỉm cười thì điện thoại bỗng đổ chuông, tôi cứ thế cầm lên và nói luôn: “Lưu đại ca đang ở đâu thế?”
Giọng Lưu Siêu: “9 giờ, ở quán trà đối diện nhà anh, cứ vào, đi đến gian thuê bao thứ ba sẽ có người đang đợi anh.”
Người của Thiên Nhai đều bí hiểm như thế này chắc? Có đến nỗi phải thế không? Nếu cần có người giám sát hoặc làm việc gì đó, thời nay khoa học kỹ thuật rất phát triển, nghe trộm nghe lén, theo dõi ai chẳng được? Chỉ cần một thao tác nhỏ cũng thừa sức để hành động hiệu quả.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đang là 8 giờ 40, vẫn còn sớm chán, hai mươi phút có thể làm được khối việc, thậm chí có thể tắm gội thay quần áo. Tôi chậm rãi thu dọn bát đĩa đem rửa xong xuôi, rồi chỉnh trang đầu tóc, cũng sát giờ rồi, tôi xuống cầu thang để đi sang quán trà.
Vào quán, cô nhân viên bước lại mời chào, tôi xua tay nói đã đặt chỗ rồi. Sau đó đi đến gian thuê bao thứ ba. Đứng ở cửa nhìn vào, thấy còn có tấm rèm vải màu hồng che cửa. Chủ quán này cũng thật là… Tôi gạt tấm rèm rồi bước vào. Và đứng ngẩn người: một cô gái đang ngồi trong đó, tươi cười nhìn tôi. Tôi vừa định mở miệng thì Thạch Bình Nhi đã đứng dậy bước ra kéo tấm rèm lại. Sau đó cô đưa tay làm động tác mời tôi ngồi vào ghế đối diện với cô.
Ngồi rồi, câu đầu tiên tôi nói là: “Tôi đang định ngồi bên cạnh cô kia mà!” Thạch Bình Nhi tủm tỉm cười, tay vỗ lên đi-văng, nói: “Thế thì anh ngồi bên cạnh em đi!”
Tôi vội lắc đầu. Tôi chỉ có võ mồm chứ không có cái gan ấy…
Không chờ Thạch Bình Nhi nói gì, tôi đã vào đề luôn: “Này, chuyện là thế nào vậy? Tôi cứ tưởng cô vẫn đang ở… bên ngoài, ở nước ngoài? Sao cô lại liên lạc với Lưu Siêu…”
Thạch Bình Nhi nhìn ra phía cửa, rồi nói: “Em buộc phải trở về, vì lần này có việc hệ trọng. Trở về rồi, em không dám đi tìm anh vì em sợ người của tập đoàn Mục Lâm vẫn đang theo dõi anh. Cho nên em đi gặp anh Lưu Siêu. Mục Lâm tạm thời không dám đụng đến Lưu Siêu, cho nên chỗ anh ấy vẫn được coi là an toàn.”
“Tập đoàn Mục Lâm bị mua lại rồi kia mà?” Tôi vội hỏi. “Sao vẫn còn có người đi theo dõi tôi?”
Thạch Bình Nhi lắc đầu, nói: “Đó chỉ là cách tung hỏa mù che mắt thế gian, anh không nhận ra à? Bên mua lại tập đoàn Mục Lâm, rành rành vẫn là người của Mục Lâm. Anh nên nhớ cho: bọn người phản bội Thiên Nhai chia thành hai nhóm trong và ngoài nước, nhóm đang ở nước ngoài đều có liên hệ chặt chẽ với các băng đảng bàn tay đen, chuyên làm các chuyện phạm pháp. Chính phủ ta từ lâu đã để mắt đến tập đoàn Mục Lâm. Nhưng các lãnh đạo cao cấp của Mục Lâm cũng không phải đồ ngốc, nên họ bày ra cái trò bị thu mua sáp nhập, nhóm lãnh đạo ấy đều đã chuồn ra nước ngoài. Hiện nay có nhiều gã đang bị nằm trong danh sách truy nã đăng trên mạng. Anh không đọc những thứ đó à?”
Tôi lắc đầu. Tôi có quan tâm những chuyện đó nhưng không ngờ tập đoàn Mục Lâm đã bị theo dõi từ lâu; nhà nước đã theo dõi chặt bọn họ thì có lẽ lần hoạt động của chúng tôi hồi nọ cũng bị nhà nước để mắt đến rồi. Tôi nhìn Thạch Bình Nhi, và bỗng cảm thấy nghi ngờ liệu cô ta có phải hạng đặc vụ hay gián điệp gì đó không…
Danh sách chương