Tôi bật cười: “Cô hay đùa nhỉ? Cô còn hài hước hơn cả Đậu Nga[1]. Các thứ thuộc về Đạo giáo mà lại liên quan đến ký tự La Mã à? Chỉ nói liều!”
[1] Đậu Nga: nhân vật nữ chính trong vở hý kịch của Quan Hán Khanh thời Nguyên. Ở đây ngụ ý “ly kỳ”, “vô lý”.
Thạch Bình Nhi nhìn tôi, thản nhiên nói: “Có vẻ như anh chẳng hiểu gì về phương diện này. Phương tây đã từng có những thứ trông na ná như bùa chú của Trung Quốc, họ gọi là “phong ấn”. Nổi tiếng nhất là một thứ phong ấn do vị giáo sư chuyên nghiên cứu ma thuật, sống ở thời kỳ trước cách mạng công nghiệp Anh quốc, ông ta thiết kế ra; ông nói mình được một thiên sứ truyền dạy cho. Phong ấn này chuyên dùng để đóng chặt cửa ra của địa ngục. Nó được vẽ bằng các ký tự La Mã và chữ viết Enoch, và một số hình vẽ mà không mấy người hiểu. Chữ viết Enoch thì lại càng không thể hiểu nổi, vì nó là văn tự chuyên dùng của các thiên sứ, theo quan niệm của tôn giáo phương tây, người trần gian sẽ mù tịt. Ngày trước em đã may mắn nhìn thấy một lần trong thư viện quốc gia Anh quốc, sách nguyên bản, đó là một cuốn sách của vị giáo sư nọ. Tuy hình vẽ đã bị cắt xén bớt nhưng em vẫn nhận ra. Những hình vẽ mà người thường không hiểu, trông chúng na ná như Nhị thập bát tú của thiên văn cổ đại Trung Quốc. Anh có thấy là hết sức lạ lùng không?”
Tôi gật đầu: “Không phải hết sức lạ lùng, mà là không sao tưởng tượng nổi! Tôi cảm thấy những thứ gọi là bùa chú hay phong ấn… quá ư huyền bí, xa vời, và cũng chưa nhìn thấy nó trấn yểm bịt chặt thứ gì. Ngày trước có mẩu chuyện vui: một nhà nọ có rất nhiều muỗi, họ bèn tìm đến đạo sĩ để giúp trừ muỗi; vị đạo sĩ đưa cho họ một lá bùa, bảo đem về mà dán là sẽ ổn. Người nhà ấy hỏi dán ở đâu, đạo sĩ nói dán vào vòi con muỗi!”
Thạch Bình Nhi lắc đầu, chẳng thiết nhìn tôi, cô tiếp tục xem các thứ trên vách đá. Lát sau nghe thấy cô lẩm bẩm: “Ngược! Đều là ngược! Tại sao lại ngược nhỉ?” Nói rồi cô nghiêng hẳn đầu xuống để nhìn các hình vẽ trên vách đá. Tôi nói: “Coi chừng bị sái đốt sống cổ thì sẽ đau muốn chết đấy!” Thạch Bình Nhi nguýt tôi một cái, sau đó lấy máy ảnh ra, điều chỉnh ánh sáng đèn pin, sau đó cô đừng lùi lại và chụp ảnh. Tôi nhìn cô, nói: “Cô là Doraemon chắc? Một cái túi có thể chứa vô số thứ, cô liên lạc với không gian song song à?”
Thạch Bình Nhi chụp xong, quay ngược máy ảnh lại để xem ảnh, rồi cô nhìn khắp xung quanh và cầm đèn pin lia một lượt, miệng cô vẫn lẩm bẩm mấy tiếng: bị ngược, ngược rồi!
Một lát sau cô lại co chân giẫm xuống đất, rồi lại giẫm lên vách động, sau đó soi đèn pin nhìn, cô xua tay tỏ ý “không sao tưởng tượng nổi”. Cô bỗng nhảy bật người co chân giẫm lên vách động, cú nhảy này nếu bị rớt xuống đất thì e chính cô sẽ bị chấn thương sọ não, tôi vội chạy đến đưa tay ra đỡ nhưng chân Thạch Bình Nhi đã bám chặt vào vách động, còn tay cô thì áp vào nóc động, áp vào chứ không phải là bám vào!
Tôi trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này: một nữ hiệp đang treo người trên kia, ngay trước mắt tôi! Thạch Bình Nhi không nói gì, cô chỉ từ từ di chuyển lên nóc động. Chân cô đặt lên nóc động, thả người lộn ngược xuống, nhìn tôi và nói: “Tôi hiểu ra rồi, ở đây tất cả đều ngược lại! Nơi tôi đang đứng lúc này, mới là bên dưới, chỗ anh đang đứng là bên trên, tức là nóc động!”
Tôi nhìn xung quanh và cảm thấy dường như đất trời quay tròn và cả thế giới đã sụp đổ… đây gọi là… ra khỏi sức hút của trái đất hay sao? Thạch Bình Nhi chìa tay cho tôi, nói: “Em sẽ kéo anh, để anh đứng lên đây. Mau lên! Lát nữa chúng ta đi, em sẽ giải thích với anh chuyện này là thế nào.”
Tôi giơ tay lên, Thạch Bình Nhi kéo tôi lại, và kéo cả sợi thừng vẫn buộc vào người tôi từ trước. Cô giật mạnh. Cả người tôi dâng lên và treo ngược. Tiếp đó, người tôi quay tròn rồi tôi cũng đứng bên cạnh Thạch Bình Nhi. Lúc này nhìn vị trí mà tôi vừa đứng, tôi không rõ mình đang ngẩng để nhìn hay là mình đang nhìn ngược, tôi thấy rõ cả dấu chân của mình. Tôi nuốt nước bọt, nói: “Nữ hiệp ơi, hiện giờ thật sự là trái ngược hoàn toàn những kiến thức tôi đã được học ngày trước…”
Tôi và Thạch Bình Nhi nắm tay nhau, từ vị trí mà lúc nãy gọi là nóc động - tức vị trí mọc đầy thạch nhũ, chúng tôi chầm chậm bước đi, đi đến cửa động bên kia. Thạch Bình Nhi lại nhìn thấy thứ gì đó trên vách động, tôi định xáp lại để xem thì cô ta lại nói: “Quay ngược lại!” Nói rồi cô ta tự quay người lại, tôi chưa kịp nói gì thì cô liền lật người tôi trở lại. Tôi đứng cho vững, mắt nhắm tịt lại, hỏi Thạch Bình Nhi: “Cô nói là ngược kia mà, sao lại quay lại? Đừng hành hạ nhau mãi thế này, tôi chóng mặt lắm.”
Thạch Bình Nhi nói: “Anh không chóng mặt mà là anh nhát gan! Anh bước lại đây mà nhìn!” Tôi bước lại, nhìn thấy những hình vẽ tựa như lúc nãy khắc trên vách động, nhưng hơi khác chút ít. Thạch Bình Nhi chỉ vào hình vẽ, nói: “Đây mới là đúng. Vừa nãy là mặt trái. Ở đây chắc chắn là mặt phải. Tôi đã mở ra nhìn rồi, quả nhiên là thế.”
“Ở đây tuy cũng là bùa chú na ná chỗ đối diện nhưng đối chiếu với bùa chú lúc nãy tôi chép lại, thì thấy rằng không phải bùa chú này có từ khi động này xuất hiện.”
Nghe cô ta nói thế, tôi thầm nghĩ, nói thế cũng bằng thừa, sơn động này rõ ràng không phải động nhân tạo, động do thiên nhiên tạo ra thì tất nhiên không thể đồng thời có chữ viết.
“Chắc là những người đầu tiên của tổ chức Thiên Nhai vào đây đã phát hiện ra bí mật này, nhưng họ lại không biết cách tìm hiểu các hình kia vẽ gì, họ bèn khắc ngược tất cả các hình vẽ đó sang chỗ này; và, sau đó trở về rồi, khi biên soạn bộ sách kia họ mới chèn toàn bộ hình vẽ vào sách. Đó là một cách ám thị không rõ ràng. Đủ thấy những người đã vào đây không sáng dạ gì cả.” Nói rồi Thạch Bình Nhi nhìn tôi, và bổ sung một câu: “Nhưng em thì khác!”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, cô ta xua tay nói: “Thôi nào, đừng nhìn người ta như thế! Nói thật nhé, khi nhìn cái hình vẽ này lúc nó ngược, em cũng chỉ hơi ngờ ngợ chứ chưa khẳng định được, nhưng rồi nhìn lên nóc động thấy có dấu chân người trên đó, dấu chân bước đi chứ không bước trở lại, thì em đoán ra ngay. Anh hiểu rồi chứ?”
Tôi “ừ” một tiếng. Thạch Bình Nhi phủi quần áo, rồi khẽ lẩm bẩm: “Mấy khi có dịp lòe anh mấy câu, anh cũng nên giả vờ tỏ ra rất nể em mới phải chứ?”
Chúng tôi ngồi xuống nghỉ một lúc, lấy chút đồ ăn ra ăn. Thạch Bình Nhi lại tranh thủ giở máy ảnh ra chụp hình vẽ bên cạnh. Tất cả xong xuôi, chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước. Trước khi đi khỏi cửa động, Thạch Bình Nhi lại nhìn những hình vẽ ấy rồi nói: “Tại sao ở đây lại có thứ này nhỉ?”
Cô quay đầu lại rồi, tôi cũng ngoái nhìn hình vẽ ấy một lần nữa và nhìn vị trí vừa nãy chúng tôi đã đứng. Tôi cắn mạnh vào tay mình một cái, xác định rằng không phải mình đang nằm mơ. Tôi lắc đầu thật mạnh, và vẫn không thể tin nổi các sự việc vừa trải ra.
Lúc này tôi nhìn thấy ở cửa động phía trước hình như có một thứ gì đó vừa lướt qua, tôi vội kéo tay Thạch Bình Nhi, rồi giơ đèn pin soi thẳng về phía trước. Không nhìn thấy gì cả, có lẽ vừa rồi tôi hơi hoa mắt. Nhưng khi vừa hạ đèn pin xuống thì tôi lại nhìn thấy có cái gì đó thoáng lướt qua cửa động. Tôi rùng mình. Lúc này Thạch Bình Nhi ở phía trước kéo giật dây thừng, nói: “Sao lại đứng nghệt ra thế?”
Tôi định kể lại sự việc, nhưng lại nghĩ có lẽ cô ta sẽ châm biếm tôi nhát như cáy. Có lẽ tại tôi mệt quá nên hoa mắt cũng nên. Tôi lắc đầu, rồi tiếp tục bước đi.
[1] Đậu Nga: nhân vật nữ chính trong vở hý kịch của Quan Hán Khanh thời Nguyên. Ở đây ngụ ý “ly kỳ”, “vô lý”.
Thạch Bình Nhi nhìn tôi, thản nhiên nói: “Có vẻ như anh chẳng hiểu gì về phương diện này. Phương tây đã từng có những thứ trông na ná như bùa chú của Trung Quốc, họ gọi là “phong ấn”. Nổi tiếng nhất là một thứ phong ấn do vị giáo sư chuyên nghiên cứu ma thuật, sống ở thời kỳ trước cách mạng công nghiệp Anh quốc, ông ta thiết kế ra; ông nói mình được một thiên sứ truyền dạy cho. Phong ấn này chuyên dùng để đóng chặt cửa ra của địa ngục. Nó được vẽ bằng các ký tự La Mã và chữ viết Enoch, và một số hình vẽ mà không mấy người hiểu. Chữ viết Enoch thì lại càng không thể hiểu nổi, vì nó là văn tự chuyên dùng của các thiên sứ, theo quan niệm của tôn giáo phương tây, người trần gian sẽ mù tịt. Ngày trước em đã may mắn nhìn thấy một lần trong thư viện quốc gia Anh quốc, sách nguyên bản, đó là một cuốn sách của vị giáo sư nọ. Tuy hình vẽ đã bị cắt xén bớt nhưng em vẫn nhận ra. Những hình vẽ mà người thường không hiểu, trông chúng na ná như Nhị thập bát tú của thiên văn cổ đại Trung Quốc. Anh có thấy là hết sức lạ lùng không?”
Tôi gật đầu: “Không phải hết sức lạ lùng, mà là không sao tưởng tượng nổi! Tôi cảm thấy những thứ gọi là bùa chú hay phong ấn… quá ư huyền bí, xa vời, và cũng chưa nhìn thấy nó trấn yểm bịt chặt thứ gì. Ngày trước có mẩu chuyện vui: một nhà nọ có rất nhiều muỗi, họ bèn tìm đến đạo sĩ để giúp trừ muỗi; vị đạo sĩ đưa cho họ một lá bùa, bảo đem về mà dán là sẽ ổn. Người nhà ấy hỏi dán ở đâu, đạo sĩ nói dán vào vòi con muỗi!”
Thạch Bình Nhi lắc đầu, chẳng thiết nhìn tôi, cô tiếp tục xem các thứ trên vách đá. Lát sau nghe thấy cô lẩm bẩm: “Ngược! Đều là ngược! Tại sao lại ngược nhỉ?” Nói rồi cô nghiêng hẳn đầu xuống để nhìn các hình vẽ trên vách đá. Tôi nói: “Coi chừng bị sái đốt sống cổ thì sẽ đau muốn chết đấy!” Thạch Bình Nhi nguýt tôi một cái, sau đó lấy máy ảnh ra, điều chỉnh ánh sáng đèn pin, sau đó cô đừng lùi lại và chụp ảnh. Tôi nhìn cô, nói: “Cô là Doraemon chắc? Một cái túi có thể chứa vô số thứ, cô liên lạc với không gian song song à?”
Thạch Bình Nhi chụp xong, quay ngược máy ảnh lại để xem ảnh, rồi cô nhìn khắp xung quanh và cầm đèn pin lia một lượt, miệng cô vẫn lẩm bẩm mấy tiếng: bị ngược, ngược rồi!
Một lát sau cô lại co chân giẫm xuống đất, rồi lại giẫm lên vách động, sau đó soi đèn pin nhìn, cô xua tay tỏ ý “không sao tưởng tượng nổi”. Cô bỗng nhảy bật người co chân giẫm lên vách động, cú nhảy này nếu bị rớt xuống đất thì e chính cô sẽ bị chấn thương sọ não, tôi vội chạy đến đưa tay ra đỡ nhưng chân Thạch Bình Nhi đã bám chặt vào vách động, còn tay cô thì áp vào nóc động, áp vào chứ không phải là bám vào!
Tôi trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này: một nữ hiệp đang treo người trên kia, ngay trước mắt tôi! Thạch Bình Nhi không nói gì, cô chỉ từ từ di chuyển lên nóc động. Chân cô đặt lên nóc động, thả người lộn ngược xuống, nhìn tôi và nói: “Tôi hiểu ra rồi, ở đây tất cả đều ngược lại! Nơi tôi đang đứng lúc này, mới là bên dưới, chỗ anh đang đứng là bên trên, tức là nóc động!”
Tôi nhìn xung quanh và cảm thấy dường như đất trời quay tròn và cả thế giới đã sụp đổ… đây gọi là… ra khỏi sức hút của trái đất hay sao? Thạch Bình Nhi chìa tay cho tôi, nói: “Em sẽ kéo anh, để anh đứng lên đây. Mau lên! Lát nữa chúng ta đi, em sẽ giải thích với anh chuyện này là thế nào.”
Tôi giơ tay lên, Thạch Bình Nhi kéo tôi lại, và kéo cả sợi thừng vẫn buộc vào người tôi từ trước. Cô giật mạnh. Cả người tôi dâng lên và treo ngược. Tiếp đó, người tôi quay tròn rồi tôi cũng đứng bên cạnh Thạch Bình Nhi. Lúc này nhìn vị trí mà tôi vừa đứng, tôi không rõ mình đang ngẩng để nhìn hay là mình đang nhìn ngược, tôi thấy rõ cả dấu chân của mình. Tôi nuốt nước bọt, nói: “Nữ hiệp ơi, hiện giờ thật sự là trái ngược hoàn toàn những kiến thức tôi đã được học ngày trước…”
Tôi và Thạch Bình Nhi nắm tay nhau, từ vị trí mà lúc nãy gọi là nóc động - tức vị trí mọc đầy thạch nhũ, chúng tôi chầm chậm bước đi, đi đến cửa động bên kia. Thạch Bình Nhi lại nhìn thấy thứ gì đó trên vách động, tôi định xáp lại để xem thì cô ta lại nói: “Quay ngược lại!” Nói rồi cô ta tự quay người lại, tôi chưa kịp nói gì thì cô liền lật người tôi trở lại. Tôi đứng cho vững, mắt nhắm tịt lại, hỏi Thạch Bình Nhi: “Cô nói là ngược kia mà, sao lại quay lại? Đừng hành hạ nhau mãi thế này, tôi chóng mặt lắm.”
Thạch Bình Nhi nói: “Anh không chóng mặt mà là anh nhát gan! Anh bước lại đây mà nhìn!” Tôi bước lại, nhìn thấy những hình vẽ tựa như lúc nãy khắc trên vách động, nhưng hơi khác chút ít. Thạch Bình Nhi chỉ vào hình vẽ, nói: “Đây mới là đúng. Vừa nãy là mặt trái. Ở đây chắc chắn là mặt phải. Tôi đã mở ra nhìn rồi, quả nhiên là thế.”
“Ở đây tuy cũng là bùa chú na ná chỗ đối diện nhưng đối chiếu với bùa chú lúc nãy tôi chép lại, thì thấy rằng không phải bùa chú này có từ khi động này xuất hiện.”
Nghe cô ta nói thế, tôi thầm nghĩ, nói thế cũng bằng thừa, sơn động này rõ ràng không phải động nhân tạo, động do thiên nhiên tạo ra thì tất nhiên không thể đồng thời có chữ viết.
“Chắc là những người đầu tiên của tổ chức Thiên Nhai vào đây đã phát hiện ra bí mật này, nhưng họ lại không biết cách tìm hiểu các hình kia vẽ gì, họ bèn khắc ngược tất cả các hình vẽ đó sang chỗ này; và, sau đó trở về rồi, khi biên soạn bộ sách kia họ mới chèn toàn bộ hình vẽ vào sách. Đó là một cách ám thị không rõ ràng. Đủ thấy những người đã vào đây không sáng dạ gì cả.” Nói rồi Thạch Bình Nhi nhìn tôi, và bổ sung một câu: “Nhưng em thì khác!”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, cô ta xua tay nói: “Thôi nào, đừng nhìn người ta như thế! Nói thật nhé, khi nhìn cái hình vẽ này lúc nó ngược, em cũng chỉ hơi ngờ ngợ chứ chưa khẳng định được, nhưng rồi nhìn lên nóc động thấy có dấu chân người trên đó, dấu chân bước đi chứ không bước trở lại, thì em đoán ra ngay. Anh hiểu rồi chứ?”
Tôi “ừ” một tiếng. Thạch Bình Nhi phủi quần áo, rồi khẽ lẩm bẩm: “Mấy khi có dịp lòe anh mấy câu, anh cũng nên giả vờ tỏ ra rất nể em mới phải chứ?”
Chúng tôi ngồi xuống nghỉ một lúc, lấy chút đồ ăn ra ăn. Thạch Bình Nhi lại tranh thủ giở máy ảnh ra chụp hình vẽ bên cạnh. Tất cả xong xuôi, chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước. Trước khi đi khỏi cửa động, Thạch Bình Nhi lại nhìn những hình vẽ ấy rồi nói: “Tại sao ở đây lại có thứ này nhỉ?”
Cô quay đầu lại rồi, tôi cũng ngoái nhìn hình vẽ ấy một lần nữa và nhìn vị trí vừa nãy chúng tôi đã đứng. Tôi cắn mạnh vào tay mình một cái, xác định rằng không phải mình đang nằm mơ. Tôi lắc đầu thật mạnh, và vẫn không thể tin nổi các sự việc vừa trải ra.
Lúc này tôi nhìn thấy ở cửa động phía trước hình như có một thứ gì đó vừa lướt qua, tôi vội kéo tay Thạch Bình Nhi, rồi giơ đèn pin soi thẳng về phía trước. Không nhìn thấy gì cả, có lẽ vừa rồi tôi hơi hoa mắt. Nhưng khi vừa hạ đèn pin xuống thì tôi lại nhìn thấy có cái gì đó thoáng lướt qua cửa động. Tôi rùng mình. Lúc này Thạch Bình Nhi ở phía trước kéo giật dây thừng, nói: “Sao lại đứng nghệt ra thế?”
Tôi định kể lại sự việc, nhưng lại nghĩ có lẽ cô ta sẽ châm biếm tôi nhát như cáy. Có lẽ tại tôi mệt quá nên hoa mắt cũng nên. Tôi lắc đầu, rồi tiếp tục bước đi.
Danh sách chương