Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Ở dưới sự che chở của Trương Băng, Râu quai nón mang theo Mắt to chỉ còn lại có một hơi thở chạy về tinh hạm, đưa vào khoang trị liệu. Khoang trị liệu đại biểu cho đường đỏ của giá trị mạng sống [1] người bệnh chỉ còn lại một chút khó nhìn thấy được, thấy rõ Mắt to còn đang giãy dụa ở quỷ môn quan.

Râu quai nón nắm chặt nắm đấm, căm hận nói thầm: "Tào Hi! Tào Hi!" Nghĩ lại rồi nhớ tới Trình Tụ xen lẫn cùng nhau với Tào Hi, càng phát ra cáu giận: "Còn Trình Tụ nữa, cũng là thứ bạch nhãn lang*, vong ân phụ nghĩa! Lão Tứ lúc thường đối với nó thế nào, vậy mà nó giúp đỡ Tào Hi đối phó chúng ta, còn Tống Dục nữa... Ghê tởm!"

[Bạch nhãn lang: chỉ người vong ân, phụ nghĩa]

Trương Băng: "Tống Dục và Trình Tụ trở mặt."

Râu quai nón hơi giật mình: "Bọn họ không phải là anh em à?"

Trương Băng: "Tống Dục muốn giết Tào Hi, Trình Tụ thì muốn giết Tống Dục." Gút mắt giữa ba người Tống Dục, Tào Hi, Trình Tụ, sợ là chính bọn họ cũng không nói rõ được, thế nhưng rơi vào trong mắt người ngoài, cũng chính là quan hệ phổ*.

[Nó giống như quan hệ phả hệ vậy, người này có liên quan người kia, người kia có liên quan người nọ]

Ban đầu Râu quai nón đối với Trình Tụ là lạnh lòng, hiện giờ có chút kinh hãi rồi. Hắn mặc dù biết Trình Tụ và Tống Dục không phải là anh em ruột, nhưng hai người cùng nơi đi ra, sống nương tựa lẫn nhau, không phải là anh em cũng hơn hẳn anh em. Thời điểm vừa tới sân đấu, Trình Tụ còn nhỏ, cũng là Tống Dục khắp nơi nuôi nó, che chở nó, chỉ chớp mắt, Trình Tụ lại muốn giết Tống Dục? Trương Băng an ủi: "Anh em của mình, không một lời hợp cũng nói giết thì giết, Trình Tụ tên nhóc này, vốn đã là không có lương tâm. Anh và lão Tứ không cần thương tâm."

Râu quai nón chậm rãi lắc đầu: "Tôi không phải đau lòng, là sợ. Nó mới bây lớn chứ." Vốn đã cảm thấy, tuổi Trình Tụ nho nhỏ, thông minh gần như yêu quái, giờ đây nhìn lại, ngay cả tính cách cũng giống yêu quái, máu lạnh vô tình, không chút tình người. "Tào Hi kia lai lịch như thế nào, để Trình Tụ quyết một lòng theo sát hắn?"

Trương Băng: "Người của sân đấu Car Home đều nghe hắn, xem ra không đơn giản." Đem chuyện đã xảy ra trên chiến trường, nói đơn giản.

Râu quai nón trong khoảng thời gian này vẫn bị phái ra ngoài, mặc dù dự cảm Phó Thần Hi muốn có hành động, nhưng ngài Dư đem chuyện giao cho Mắt to một mình phụ trách, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, cho tới giờ mới rõ ràng chuyện đã xảy ra.

Trương Băng bỗng nhiên hỏi một câu không liên quan: "Ngài Dư tới thật à?"

Cơ thể Râu quai nón cứng đờ, nửa ngày mới khẽ gật đầu.

Trương Băng khẩn trương run run da mặt, sau một lát mới cúi đầu, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.

Tiếng tích tích của khoang trị liệu cô độc đơn điệu vang vọng ở trong phòng, thực tế đường đỏ của giá trị mạng sống nhích lên như rùa, mãi đến giai đoạn nguy hiểm, đường đỏ chuyển vàng, Râu quai nón mới thở nhẹ.

Cửa bị gõ nhẹ hai cái, người đàn ông thắt bím tóc ló đầu vào: "Lão Tứ thế nào?"

Râu quai nón: "Không sao."

Ánh mắt Bím tóc nhỏ xẹt qua Trương Băng, lại trở về trên mặt của hắn: "Ngài Dư ở thư phòng, muốn gặp anh."

Râu quai nón nói với Trương Băng: "Cậu đi xuống xem một chút, tôi sợ lão Tam một mình nhịn không được."

Bím tóc nhỏ: "Không cần, ngài Dư để anh ta cùng đi."

Trương Băng hốt hoảng nhìn Râu quai nón.

Râu quai nón dường như sớm có chuẩn bị, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi nhanh về phía thư phòng duy nhất của tinh hạm. Nói là thư phòng, nhưng liên thông phòng chỉ huy, tất cả xảy ra trên chiến trường hắn cũng có thể biết trước tiên.

Sau khi vào cửa, một hình dáng dày rống đang đưa lưng về phía cửa, nâng má nhìn Tào Hi và Trình Tụ bị vây công. Nghe được tiếng động, hình dáng kia chậm rãi quay đầu —— mũ giáp, chiến giáp, áo choàng... Trang bị đầy đủ ngay cả cọng tóc cũng nhìn không thấy, Râu quai nón sớm thành thói quen ông ta mặc đồ này, cung kính nói: "Ngài Dư."

Ngài Dư: "Lão Tứ không có sao chứ?"

"Đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi."

"Lần này, Trương Băng biểu hiện không tệ."

Râu quai nón trong lòng khẽ động, mắt lộ ra vài phần vui mừng, nhưng một câu nói tiếp theo của ngài Dư, đã đem hắn đạp vào hầm băng.

"Không quá giống với cha cậu ta."

Giọng nói hời hợt, coi như lấy thân phận của trưởng bối đánh giá con của cố nhân, nhưng Râu quai nón đi theo ngài Dư lâu như vậy, biết lúc ông ta thật sự tức giận là không nhìn ra nóng nảy. Giống như trước đây hắn và Phó Thần Hi tranh quyền, ngài Dư đem hai người dạy dỗ, đó là miệng cảnh cáo, không để trong lòng. Mà giờ...

Râu quai nón khẩn trương giải thích: "Lúc chú Khang gặp chuyện không may, cậu ta mới tám tuổi, còn không hiểu chuyện."

Ngài Dư: "Trình Tụ cũng chỉ có bảy tám tuổi."

Ai có thể giống như yêu nghiệt kia.

Râu quai nón trong lòng nghĩ, cũng không dám phản bác.

Ngài Dư: "Cậu có phải giống như những người khác hay không, cho rằng Khang Thuận Thuỷ công cao đắp chủ, tôi mới ghim một tội danh phản loạn, đem người chỉnh chết?"

Râu quai nón vội nói: "Dĩ nhiên không phải!"

"Nhưng ông ta ở trong lòng của cậu vẫn là chú Khang thôi." Ngài Dư thở dài, "Lúc trước cho các cậu nhìn ông ta thiên đao vạn quả, là hy vọng muốn các cậu có thể rút ra dạy dỗ, không nghĩ tới các cậu ngược lại đồng tình ông ta."

Râu quai nón trong lòng run dữ dội hơn, "Ùm" một tiếng đã quỳ xuống.

Ngài Dư: "Thân thế Trương Băng còn ai biết nữa?"

"Chỉ một mình tôi."

"Lão Tứ? Lần trước tôi nói bán Trương Băng, cậu ta còn rất sốt ruột."

Râu quai nón: "Cậu ấy cho rằng Trương Băng là quân cờ tôi xếp vào ở sân đấu đối phó Phó Thần Hi."

"Chẳng lẽ không đúng à? Nếu như không có Trương Băng, lão Tứ không đoạt lại trú quân thuận lợi như vậy."

Râu quai nón trong lòng dâng lên chút hy vọng, tha thiết nhìn ông.

Ngài Dư: "Cậu thực sự muốn bảo vệ cậu ta?"

Râu quai nón trong lòng như người người đánh nhau.

Bím tóc đột nhiên đẩy cửa đi vào, cửa mở rộng, Trương Băng đã đứng ở bên ngoài, chờ đợi lo lắng chờ đáp án của Râu quai nón.

Râu quai nón đã không có lựa chọn khác. Từ lúc hắn gạt ngài Dư giữ lại Trương Băng, đã đem mạng sống đánh cược rồi.

Thấy hắn gật đầu, ngài Dư hỏi Bím tóc nhỏ: "Lão Tứ đâu?"

Bím tóc nhỏ: "Đã tắt khoang trị liệu."

...

Râu quai nón bỗng nhiên đứng lên, túm chặt cổ áo của hắn ta, hai mắt đỏ ngầu: "Con mẹ nó mày làm gì?"

"Là tôi để cậu ta làm, " Ngài Dư lạnh lùng nói, "Cậu lựa chọn Trương Băng, vậy hi sinh lão Tứ đi."

Râu quai nón như bị sét đánh.

Ngài Dư chậm rãi nói: "Nếu như tôi đem Trương Băng và lão Tứ cùng đặt ở trên một cái cân, cậu sẽ chọn ai? Lão Tứ? Đáng tiếc, lựa chọn của đời người đã từ rất lâu, là nhìn không thấy điều mình chọn. Cậu chỉ có làm, mới biết được mất đi cái gì. Cho nên, nhất định không nên đi sai bước nhầm."

Hai tay của Râu quai nón run dữ dội hơn, cả người như rút sạch sức lực, yếu ớt đến dường như muốn tê liệt xuống dưới.

Bím tóc nhỏ dùng cánh tay kẹp lấy hắn.

Ngài Dư đột nhiên bị màn hình hấp dẫn, tiếng hít thở trở nên ồ ồ.

Bím tóc nhỏ đem Râu quai nón lôi ra thư phòng.

Vừa đóng cửa, Râu quai nón đã dùng sức đẩy ra Bím tóc nhỏ, vẻ mặt thù hận nhìn hắn ta chằm chằm: "Lão Tứ cũng là anh em của mày."

Bím tóc nhỏ đột nhiên bước tới, thấp giọng nói: "Lão Tứ không chết, ở trong tay tôi."

"Vệ Thiên sứ" bị bao phủ chặt chẽ đã chặt đứt dây cung gọi là lý trí trong đầu của Trình Tụ. Y ngay cả đẩy mang đạp đi ra từ trong cơ giáp hao hết nhiên liệu, xông về tủ thủy tinh.

Nửa phút sau, lại một máy "Thiên sứ trời sao" xuất hiện ở chiến trường, bắn mười pháo về phía mọi người vây công!

Đạn pháo nổ ra tia lửa xinh đẹp.

Cơ giáp bị đánh trúng run run mảnh vụn đạn pháo trên người, quay người vọt tới.

"Thiên sứ trời sao" đưa tay bắt được một cơ giáp trong đó, sau đó... Nhào tới. Hai máy cơ giáp trên không trung đụng thành một đoàn, như là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, khiến những cơ giáp khác có chút há hốc mồm, không biết là nên yên lặng bỏ đi, hay là bình tĩnh vây xem.

Lúc này, lại một nhánh cơ giáp quân đoàn thêm vào chiến đấu.

Cơ giáp dẫn đầu động tác thô bạo, cuồng dã, tràn ngập lệ khí, đến mức cơ giáp tháo chạy.

Là Hoa Ảnh mang theo các tiểu đệ của Tống Dục trở về rồi!

Phó Thần Hi và Tào Hi áp lực giảm xuống.

Tào Hi tìm được đột phá thật vất vả lao ra ôm chặt, đã thấy "Thiên sứ" bản thân bảo vệ nhiều năm như vậy cùng quân địch ôm thành một đống, dục vọng muốn sống chống đỡ bản thân đi qua trăm năm cô tịch thoáng cái đã chảy như lũ rồi.

Cũng may rất nhanh "Thiên sứ Trời sao" đã giãy ra, còn tiện đường đá trúng bụng dưới đối phương. Mặc dù cơ giáp không có hệ thống sinh đẻ, nhưng hiệu quả chấn động trên cảm giác vẫn là tiêu chuẩn nhất định.

Tâm tình Tào Hi tăng trở lại, còn chưa kịp hội hợp, "Thiên sứ Trời sao" lại lảo đảo hướng về phía một máy cơ giáp khác "Ôm ấp yêu thương".

Là có thể nhịn ai cũng không thể nhịn.

Tào Hi một hơi vọt tới bên cạnh Trình Tụ, dùng cơ thể chặn tuyến đường đối phương đi tới, để ngừa "Thiên sứ Trời sao" lại cùng cơ giáp khác "Ôm nhau thâm tình".

Cùng lúc đó, Tào Khải Trí lợi dụng cơ hội hai chiếc tinh hạm khác giết đến khó chia lìa, rốt cuộc nhảy ra tới tiếp ứng bọn họ. Vương Chấn cũng mang theo những cơ giáp khác tuôn ra bao vây, kéo lại quân số vây công.

Tào Hi nghẹn họng, đem "Thiên sứ Trời sao" kéo vào tinh hạm.

Cơ giáp vừa rơi xuống đất, Trình Tụ đã từ cabin nhảy ra, vẻ mặt đỏ bừng đi đến phòng chỉ huy.

Tào Hi thiếu chút nữa đuổi theo không kịp y: "Anh đi đâu vậy?"

"Phòng chỉ huy." Vẻ mặt Trình Tụ bình tĩnh vô cùng, thật giống như người mặt đỏ tới mang tai không phải là mình.

Tào Hi: "Có Tào Khải Trí ở đó."

Trình Tụ: "Vậy tôi đi ngủ một lát? Ăn cơm gọi tôi."

Tào Hi: "Không lái cơ giáp à?"

Ha ha.

Y ngược lại muốn lái.

Thế nhưng, cánh tay thiếu một khúc dài còn chưa tính, y có thể một tay, thế nhưng chân đạp không được... Chân đạp được thì tay với không tới. Nói cách khác, y phải làm Dương Quá, phát hiện mình chẳng qua là một Cừu Thiên Xích. [1 nhân vật trong Thần điêu hiệp lữ]

Tào Hi thấy sắc mặt không tốt của Trình Tụ, kéo tay y: "Tôi mang anh đi xem một thứ khác."

Trình Tụ đối với hành động hở một chút là kéo tay của hắn ta biểu thị kháng nghị: "Tôi đi WC không rửa tay."

"Muốn liếm liếm không?" Vẻ mặt Tào Hi dung túng.

Trình Tụ lười từ chối: "Cử tri ủng hộ cậu từng thấy bộ mặt này của cậu chưa?"

"Không. Cho nên không cần ghen."

"..."

Tào Hi mang theo y đi tới bên cạnh nhà kho, nhấn một tay vặn, tường mở ra hốc cửa, lộ ra một loạt thứ giống như quần áo lại không phải quần áo, giống như tay chân giả lại không phải tay chân giả.

Trình Tụ liếc mắt nhìn đã hiểu công dụng của bọn nó: "Cậu đã sớm biết trước sẽ đến ngày hôm nay?"

Tào Hi: "Anh có thể đem tôi coi là ông già Nô-en của anh. Chỉ cần nguyện vọng của anh, tôi đều sẽ cố gắng thực hiện."

Trình Tụ: "Mỗi người đi một ngã nhỉ?"

Tào Hi mỉm cười: "Chúng ta dù sao vẫn phải chết." Chỉ có chết, mới có thể đem chúng ta xa nhau.

"Đúng vậy, trò chuyện tiếp nữa, không phải là "Chúng ta dù sao vẫn phải chết", mà là "Chúng ta sẽ phải chết"." Trình Tụ từ trong cửa chọn một cở thích hợp mặc vào, thích ứng tại chỗ một chút. Tào Hi định chế bộ trang bị này là chế tạo trên căn cứ nguyên lý, y giật giật tay chân, tay chân bằng kim loại cũng động theo. Chỗ thiếu hụt duy nhất là các đốt ngón tay dùng không tốt mấy, thế nhưng đối với y hiện giờ mà nói, có chút ít còn hơn không.

Y chạy nhỏ chui vào cơ giáp, trước khi ra chiến trường, đem "Vệ Thiên sứ" cũng đang khởi động cản lại: "Nhiên liệu của cậu còn lại không bao nhiêu."

Tào Hi: "Còn 40%."

Trình Tụ: "Nhiều nhất 20%."

Tào Hi không nói. Về chuyện cơ giáp, anh không có khả năng giấu diếm được Trình Tụ, chỉ có thể cố sống cố chết bám theo. "Tôi muốn đi."

Trình Tụ: "Tôi không muốn đánh một trận thi đấu nóng người rồi lại vào sân."

Thượng tướng đại nhân của "Tay dài chân dài" khôi phục tự tin, nói ra lời nói mạnh mẽ, chân thật đáng tin.

Tào Hi bắt đầu hối hận săn sóc của mình.

Trình Tụ một lần nữa tiến vào chiến trường.

Những cơ giáp khác thấy là y, mặc dù lộ không ra vẻ mặt, thế nhưng dáng dấp vui vẻ chạy đến vẫn là biểu hiện ra sung sướng khi ăn trái hồng mềm.

Trình Tụ lái "Thiên sứ Trời sao" lẳng lặng chờ bọn họ tiến lên, sau đó...

Cùng một máy cơ giáp, trước sau tưởng như hai người.

Các cơ giáp bị đánh hoa rơi nước chảy đến mức rơi xuống đất ầm ầm, còn chưa phục hồi tinh thần lại. Lẽ nào bên trong thay đổi người khác? Là người của cơ giáp màu xanh đen vừa rồi ư? Thế nhưng cảm giác dường như lợi hại hơn.

Một đám người vừa mới vây bắt cơ giáp màu xanh đen, còn có thể chiếm thượng phong, mà giờ đơn giản là thác nước đánh vào nham thạch. Nham thạch vẫn là nham thạch, nhưng thác nước rất nhanh thì văng bọt nước khắp nơi, mất đi lực đánh vào.

Trình Tụ gia nhập, khiến Vương Chấn và Tào Khải Trí đều gánh vác nhẹ một chút.

Tào Khải Trí hỏi có thoát khỏi chiến trường hay không.

Tào Hi do dự.

Trình Tụ không đợi hắn làm ra quyết định, đã giết ra vòng vây, xông về tinh hạm ngài Dư. Mặc dù tinh hạm thể tích khổng lồ, rất nhiều vũ khí, nhiên liệu bền vững, thế nhưng, rất có tai hại lớn. Giống như cờ thú của địa cầu cổ, voi ăn sư tử, sư tử ăn hổ, hổ ăn báo, chuột bị vây tầng dưới chót nhất, nhưng ngược lại có thể ăn voi.

Cửa chính để cho cơ giáp ra vào không khép lại, giống như một đường tắt đi thông thắng lợi, im lặng gửi đi lời mời.

Trình Tụ đi cực nhanh, Vương Chấn muốn đuổi theo, lối đi mở ra kia cũng rất nhanh khép lại rồi.

Tào Hi đứng ở trong phòng chỉ huy, khẩn trương nhìn bóng lưng của "Thiên sứ Trời sao", giục Tào Khải Trí đi lên tiếp ứng.

Tào Khải Trí rất bất đắc dĩ: "Không phải là tôi không muốn, mà là làm không được."

Lực bật và tốc độ của "Thiên sứ Trời sao" quá mạnh rồi, gần như nháy mắt đã gạt ngã người bên cạnh, chờ cậu ta phản ứng kịp, chiến trường đã thay đổi.

Tào Khải Trí tò mò hỏi: "Thật sự là Trình Tụ thao tác ư?"

Tào Hi: "Cậu cảm thấy còn sẽ là ai?"

Tào Khải Trí nhìn Tào Hi lo lắng bộc lộ ra trong lời nói, gật đầu: "Chỉ có thể là nhóc ta."

Ngoại trừ Trình Tụ, cậu chưa từng thấy người thứ hai được Tào Hi khẩn trương như vậy.

Mắt thấy Trình Tụ đã muốn đi vào tinh hạm ngài Dư, Tào Hi rốt cuộc nhịn không được xoay người đi nhà kho. 40% cũng được, 20% cũng được, cho dù là 10%, anh cũng muốn dùng những nhiên liệu này tới gần Trình Tụ một chút, gần thêm chút nữa.

"A!"

Phía sau truyền tới kêu lên kinh ngạc của Tào Khải Trí.

Một phút giây đó, Tào Hi lại không dám xoay người. Trong đầu hình ảnh lộn xộn, hình ảnh sau cùng dừng lại ở cảnh thư ký báo cáo ấp úng tin tức Thượng tướng Lâm Doanh bị bắn, là cơn ác mộng duy nhất trong hiện thực kiếp này của anh. Thế nhưng, anh lại hiểu rõ thật sâu sắc, trốn tránh không cách nào thay đổi hiện thực.

Anh đưa tay sờ túi, không sờ được thuốc trợ tim cấp tốc [2] của bác sĩ dặn kĩ phải mang theo. Khối cơ thể này đang đứng ở thời kỳ trưởng thành, tuổi còn trẻ, hùng mạnh, còn chưa bị việc công nặng nhọc đè sụp đổ, còn có thể chịu đả kích, thế nhưng tim của anh đã không thể lại đè nặng một lần nữa.

"Lão Đại?" Tào Khải Trí kích động gọi anh.

Tào Hi hít vào một hơi, chậm rãi xoay người.

Không phải là cảnh trong tưởng tượng.

Trên màn ảnh, tinh hạm ngài Dư ở trong tiếng nổ mạnh liên tục hóa thành một đoàn ánh lửa thật lớn, xác của nó kẹp theo từng khối lớn, mảnh nhỏ từ không trung rơi xuống. Ánh lửa màu vỏ quýt như màu máu chết chóc, bắn tung toé ở trên cơ giáp xung quanh.

Thay đổi lớn thình lình xảy ra khiến chiến trường của hai bên đều xuất hiện thất thần ngắn ngủi. Phó Thần Hi và Tào Hi rất nhanh phản ứng kịp, giương cao lưỡi hái thắng lợi, vung về phía quân địch.

Tào Hi vội vàng tìm kiếm bóng dáng của "Thiên sứ". Mặc dù biết, lấy tốc độ và phản ứng của Trình Tụ, sẽ không có việc gì, thế nhưng lỡ như. Giống như một trăm năm trước vậy...

Lỡ như.

Đột nhiên, bóng dáng màu bạc giống như tự mang theo vầng sáng, cầm lấy một tấm thép đốt trơ trọi từ trong ánh lửa hừng hực chui ra. Nó nhìn xung quanh một lát, dường như đang tìm mục tiêu ra tay, sau đó hướng về một cơ giáp từng vây công y và Tào Hi, một tấm thép đập tới. Dáng vẻ mạnh như hổ, ngay cả bề ngoài của "Thiên sứ Trời sao" cũng toả sáng ra màu sắc mới.

Máy truyền tin vang lên hai tiếng "Xè xè", Tào Khải Trí còn chưa lấy lại tinh thần, theo bản năng lướt qua Tào Hi trực tiếp chuyển tiếp.

Mặt của Phó Thần Hi xuất hiện ở trên màn hình lớn, mặc dù không có tắt đi video, nhưng hắn đang bận thu hoạch thành quả thắng lợi cuối cùng, thỉnh thoảng nói chuyện vời người bên ngoài, cũng không có chú ý tới tình huống của bên này, chờ quay đầu lại nói chuyện, đã là chuyện nửa phút sau. "Tôi không có nuốt lời."

Tào Hi mỉm cười: "Vận số của chúng ta thật tốt."

"Vận số dựa vào thực lực." Tự tin của người chiến thắng khiến hắn nói ra tràn ngập lo lắng, "Bên cạnh ngài Dư có người của tôi."

Tào Hi: "Tôi nói rồi, ngài Phó bày mưu lập kế, thắng ngay từ trận đầu là chuyện sớm hay muộn."

Mặc dù là lấy lòng, nhưng anh nói bình tĩnh như vậy, khiến Phó Thần Hi khoe khoang không mùi không vị. Hắn nói: "Đình chiến đi, ngài Dư đã chết, bạn của tôi đã khống chế đội ngũ của đối phương, mọi thứ đã kết thúc."

Tào Hi: "Người bạn đã nghiên cứu ra máy phản lực từ?"

Phó Thần Hi nhạy bén tránh được trọng tâm câu chuyện: "Tinh cầu trăm hư đợi thịnh, đang cần giúp đỡ. Tôi cũng phải suy tính hướng tương lai của sân đấu và Tinh cầu, tuổi trẻ và trí tuệ của cậu chính là thứ tôi cần, ở lại đây đi. Tôi bảo đảm cậu ở lại nơi này sẽ tìm được sân khấu mình cần."

Tào Hi cười cười: "Đúng, tôi còn trẻ, tôi muốn đi Đại tinh hệ đi học."

Tinh cầu bị ẩn ý là hoang vu hẻo lánh, khiến Phó Thần Hi có chút không nén được giận trên mặt: "Trước tham gia tiệc mừng rồi hãy nói, chúng ta có thể trò chuyện thật tốt."

"Được. Tôi vừa lúc cảm ơn ngài Phó thu nhận và giúp đỡ Hoa lão Tam."

Tươi cười của Phó Thần Hi hơi thu lại: "Hoa lão Tam?"

Tào Hi: "Hoa Ảnh là Tam công tử thất lạc của Hoa gia, ngài Phó không biết à?"

Biết, đương nhiên biết.

Cho nên hắn mới có thể dùng tiễn hắn ta về nhà đổi lấy hợp tác của Hoa Ảnh, nhưng hắn không biết Tào Hi cũng biết.

Tào Hi?

Phó Thần Hi: "Tình nghĩa không tầm thường của Hoa gia và Tào gia nghe tiếng đã lâu, quả nhiên không sai."

Tào Hi khiêm tốn: "Hoa lão gia tử là người nóng vội. Chuyện ông ấy dặn dò làm không xong, một đám người cũng theo chịu không nổi. Lúc tôi từ Hoa gia đi ra, đã nhận được giấy quân lệnh rồi, nhất định phải mang Hoa lão Tam trở về."

Đây là uy hiếp trắng trợn.

Nhưng đánh trúng chỗ hiểm. Phó Thần Hi đích thực không dám nói lớn với thế lực lớn của Tinh hệ Trung ương, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi suy nghĩ giam giữ Tào Hi, cười ha ha cho qua.

Tinh hạm Ngài Dư nổ tung xảy ra quá đột nhiên, Phó Thần Hi biết trước hướng đi, lại không ngờ đến quá trình diễn biến, thế cho nên suy nghĩ của hai bên đều có chút lờ mờ. Trình Tụ ngược lại, càng đánh càng nghiện, chờ lão Tam của tổ năm người Bá Vương mang theo thủ hạ đầu hàng thì, còn có chút chưa thỏa mãn.

Cơ giáp và máy bay chiến đấu dày đặc như nạn châu chấu rốt cuộc rơi xuống đất, nhìn bầu trời xa xôi giành lại thoáng đảng, hai bên đều có vui mừng sống lại kiếp sau.

Mặt trời ngã về Tây.

Đã chạng vạng.

Trình Tụ từ "Thiên sứ Trời sao" đi xuống, Tào Hi đã chờ ở phía dưới, đem người quan sát tỉ tỉ mỉ mỉ một lượt, phát hiện Trình Tụ lúc chiến đấu dùng quá sức, cánh tay bị kim loại siết ra từng dấu hồng, vô cùng đau lòng.

Trình Tụ chỉ nhìn lướt qua: "Trước đây trên mặt tôi cũng có vết thẹo, đây là huy chương của anh hùng."

Tào Hi: "Không phải là bởi vì có người nói anh là tiểu Bạch kiệm?"

Trình Tụ trừng anh.

Tào Hi: "Sau này miệng của gã nhất định sưng phù."

Trình Tụ: "Gã nói tôi tiểu Bạch kiểm, cậu rất hài lòng, cho nên hôn sưng à?"

Tào Hi nở nụ cười: "Anh biết tôi muốn hôn ai mà."

Trình Tụ mặc kệ hắn ta.

Hai người phấn phấn khởi khởi trở về tinh hạm, Vương Chấn ở lại mang người ở bên ngoài tìm kiếm người bị thương, kiểm kê nhân số.

Tào Khải Trí chuẩn bị cơm dinh dưỡng, mỗi người một chén thứ sền sệt, vào miệng tan ngay, mang chút chua ngọt của phô mai.

Trình Tụ xùm xụp xùm xụp ăn hai tô, sờ bụng tròn vo vẻ mặt thỏa mãn: "Mùi vị lâu quá không gặp, vô cùng nhớ."

Tào Hi: "Sau này ăn mỗi ngày?"

Trình Tụ: "Đồ ăn ngon thì giống như ngoại tình, thỉnh thoảng ăn chút còn có cảm giác mới mẻ, mỗi ngày đều ăn, chưa đầy một phút đã bái bai."

Tào Hi cười híp mắt nhìn y: "Anh rất hiểu ngoại tình?"

Trình Tụ cảm thấy vừa rồi đánh hơi hung ác, thế cho nên hiện giờ chân không khỏi có chút mềm. Y ngồi thẳng thân thể: "Thỉnh thoảng suy nghĩ một chút."

"Từng nghĩ à?"

Người bị hỏi thẹn quá thành giận: "Tôi ngay cả nội tình cũng không có, còn không được suy nghĩ một chút về ngoại tình à?" Người đứng bên cạnh y đời sống tình cảm một người từng đặc sắc hơn một người, y ngầm chọc chọc cảm khái một chút thì sao?

Tào Hi không kềm được vẻ mặt nở nụ cười.

Hai người ăn no, đang chuẩn bị đi đánh một giấc, Phó Thần Hi mang người lên tới tinh hạm. Vừa mới nhìn, mang theo hai người quen còn từng có duyên gặp mặt Trình Tụ một lần.

Người đàn ông Bím tóc nhỏ và lão Ngũ của nhóm năm người lừa bán dân cư.

Phó Thần Hi lại trịnh trọng giới thiệu một lần.

Bím tóc nhỏ cười với Trình Tụ: "Lúc đó đã cảm thấy anh trai nhóc tâm thuật bất chính, cũng may nhóc lanh lợi."

Trình Tụ: "Cám ơn anh khoanh tay đứng nhìn."

Bím tóc nhỏ: "Tôi cảm thấy nhóc đã làm quyết định." Đứa trẻ gãy tay mà còn có thể mặt không đổi sắc, từ lúc hắn chào đời tới giờ chỉ từng thấy một mình y, tuyệt đối tương lai không có giới hạn.

Trình Tụ: "Anh chắc thường mua vé số."

Bím tóc nhỏ ôm chầm lão Ngũ bên cạnh, ở trên mặt hắn hôn một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta đi mua vé số? Không thì dựa vào chút tiền lương của anh làm nằm vùng làm cảnh sát, không đủ cho chúng ta dưỡng lão. Chúng ta lại không thể sinh con."

Nằm vùng?

Trình Tụ và Tào Hi nhìn về phía Phó Thần Hi, trên mặt hai người mang theo dấu chấm hỏi: Đây chính là bạn của anh?

Phó Thần Hi có xấu hổ trong nháy mắt, dù sao lời thề son sắt trước đó nói bọn họ là người của mình, nhưng rất nhanh điều chỉnh xong: "Vì an toàn của bọn họ, các cậu phải giữ bí mật."

So với chú ý cẩn thận của hắn, Bím tóc nhỏ rất thản nhiên: "Không sao. Người đáng sợ nhất là ngài Dư, ông ta nhớ mặt của tôi và lão Ngũ rồi, những người khác có biết hay không cũng giống nhau. Lấy tính cách ngài Dư, đừng nói phản bội, dù cho không tuân mệnh lệnh, cũng sẽ bị hận thấu xương. Loại như hai chúng tôi cũng làm hết cả rồi, ông ta nhất định sẽ trăm phương nghìn kế đối phó chúng tôi. Sau này chúng tôi gặp phải phiền phức, các người nhất định phải nhớ kỹ công lao hôm nay của chúng tôi, vớt chúng tôi một phen đó." Hắn ta cứu lão Tứ cũng là kết thiện duyên, hy vọng lão Đại nhớ tình bạn cũ, gặp chuyện mật báo, cũng không uổng mình ở giây phút cuối cùng, mạo hiểm phiêu lưu đem hắn và Trương Băng thả đi.

Phó Thần Hi da mặt run lên, thất thanh nói: "Cậu nói ngài Dư không chết?"

Bím tóc nhỏ nhìn hắn khó hiểu: "Lẽ nào anh còn hi vọng ngài Dư thực sự sẽ đích thân vượt hiểm?"

"Ông ta không phải rất để ý Lâm Doanh và "Thiên sứ Trời sao" à?" Ý thức được lỡ lời, Phó Thần Hi đổi giọng, "Vậy cậu nói người trên tinh hạm là ai?"

"Người máy thế thân." Bím tóc nhỏ lấy ra một con chip, giao cho lão Ngũ: "Đây là tôi tháo ra từ trên người máy kia, hy vọng có ích."

Lão Ngũ cúi đầu nhìn con chip: "Cám ơn."

"Giữa chúng ta còn cần khách sáo à? Tôi vì anh ngay cả ngài Dư cũng bán đứng đó, " Bím tóc nhỏ ôm hắn, quay đầu ha ha cười nói với Phó Thần Hi, "Chúc mừng ngài Phó làm ăn thịnh vượng nha. Anh phải nhớ đồng ý chuyện của lão Ngũ, sau này không thể lại làm ăn phi pháp buôn bán dân cư. Giấy phép của sân đấu, lão Ngũ sẽ giúp anh nghĩ biện pháp, sau này nhất định phải làm một người làm ăn tuân theo pháp luật."

Phó Thần Hi không yên lòng: "Yên tâm, tôi sẽ quản lý tinh cầu thật tốt."

Lão Ngũ nhắc nhở hắn: "Nếu như thuế của Tinh cầu nộp lên vượt quá tiêu chuẩn của Di dân tinh sơ cấp, thì sẽ tự động thăng cấp làm Di dân trung cấp, trước khi ở Tinh cầu có năng lực độc lập tuyển cử Cầu trưởng*, Chính phủ sẽ phái một người Cầu trưởng tiến hành xây dựng và quản lý." [Người đứng đầu 1 tinh cầu để quản lí tinh cầu đó]

Phó Thần Hi sắc mặt lập tức đen lại.

Bím tóc nhỏ an ủi hắn: "Không sao. Sau đó anh cũng có thể tranh cử nha."

Tào Hi và Trình Tụ hiểu từng đường bên trong. Có Cầu trưởng của lãnh đạo cử tới, Cầu trưởng bản địa muốn tranh cử, ít nhất phải chờ mười bảy mười tám năm, ít nhất chờ cựu Cầu trưởng đem béo bở ép khô, gót chân đứng vững rồi hãy nói.

——

[1] Thanh máu:

[2] Một loại thuốc trợ tim của Trung Quốc:

———

Chợt nhận ra 1 tháng trời mới đăng chương mới:)))) cuối năm bận rộn quá với mạng mẽo dạo này chán vl...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện