Ngồi uống trà ở Cục cảnh sát không lâu lắm, Cung Phàm đã đến bảo lãnh Tỉnh Phi đi. Còn lại Tỉnh Tinh, Cung Phàm không giúp cô. Nhìn ánh mắt phức tạp của cô. Tỉnh Phi cũng không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với Tỉnh Tinh, Cung Phàm vừa dẫn cậu ra ngoài, cậu liền lôi kéo Cung Phàm đi vội.

Sau khi về nhà, Cung Phàm thừa dịp Tỉnh Phi đi tắm, lấy điện thoại của cậu ra xem thì không thấy có cuộc gọi nào từ số lạ. Tỉnh Phi từ trong phòng tắm đi ra thấy Cung Phàm đang xem điện thoại của mình. Tỉnh Phi có một loại cảm giác như mấy ông chồng đang lục tìm chứng cớ ngoại tình của vợ…

Tỉnh Phi đi tới nằm nhoài trên lưng Cung Phàm, Cung Phàm cũng không quay đầu lại nhìn cậu, chỉ là tay vẫn giơ ra phía sau sờ soạng, xúc cảm mịn màng lạnh lẽo khiến Cung Phàm yêu thích không buông tay, anh xoay người đem Tỉnh Phi ôm đến trên chân mình.

Tỉnh Phi chỉ vây khăn tắm bên hông, bị Cung Phàm sờ một cái liền tuột, lúc ngồi trên đùi Cung Phàm, khăn tắm đã bị xộc xệch, cuộn lại ở trên eo.

Cung Phàm sờ tới sờ lui trên bụng cậu, Tỉnh Phi vỗ lên tay anh, “Anh, ngứa.”

Tay Cung Phàm bắt đầu di chuyển đến lồng ngực của cậu. Tỉnh Phi dựa vào người anh, ngắm nhìn ngũ quan của anh. Cung Phàm so với lần đầu gặp gỡ đã trở nên ôn hòa khiêm tốn rất nhiều, các tính xấu cũng dần thu liễm, có lúc nghiêm mặt vẫn làm người khác sợ, Tỉnh Phi lúc mới đến cũng không dám chọc giận anh. Từ lúc đầu gặp gỡ đến bây giờ là quan hệ chồng chồng, cậu cũng từng bị Cung Phàm đánh, thế nhưng đó đều là kiểu đánh yêu có “mục đích” cả.

Cung Phàm dựa vào đầu giường, nghịch ngợm khăn tắm trên eo Tỉnh Phi, nói rằng, “Thật muốn hút thuốc.”

Tỉnh Phi ngọ nguậy thân thể, đôi mắt trừng trừng nhìn Cung Phàm, sắc mặt ửng đỏ, ngữ khí nói chuyện cũng mềm nhũn, “Không phải anh cai được thuốc rồi sao?”

Cung Phàm tay dùng sức lôi kéo, khăn tắm của Tỉnh Phi rớt sạch, “Ừm.”

Ừm cái gì chứ, Tỉnh Phi nghĩ.

Cung Phàm thưởng thức Tỉnh Phi, “Do em sợ bị xông khói.”

Tỉnh Phi cả người vô lực dựa vào trên người anh. Hai người quấn lấy nhau. Tỉnh Phi chẳng còn thời gian đi suy nghĩ câu nói của Cung Phàm.

Hai người buổi tối quá điên cuồng, Cung Phàm thì không có việc gì, Tỉnh Phi thì không được như vậy, nằm ở trên giường suy yếu như ông già, chỉ thiếu điều hít vào thì ít thở ra thì nhiều. Mấu chốt vẫn là, sáng tỉnh dậy không nhìn thấy Cung Phàm. Tỉnh Phi có chút mất mác. Vốn cho rằng Cung Phàm rảnh rỗi ở nhà, hai người sẽ dính lấy nhau, thế nhưng bây giờ lại thấy Cung Phàm có vẻ không quá thích cảm giác dính lấy nhau đó.

Lúc Tỉnh Tinh nhận được cuộc gọi của Cung Phàm, sắc mặt rất vi diệu, trong đôi mắt toát ra cảm xúc phức tạp. Cô đương nhiên cũng tự mình hiểu lấy, Cung Phàm không phải tìm cô hẹn hò hay yêu đương gì, đoán chừng là ra mặt thay Tỉnh Phi. Thế nhưng trong lòng lại rung động, đối với thứ không chiếm được, chỉ càng thêm ham muốn mãnh liệt. Loại cảm giác đó cường liệt bao nhiêu, lý trí càng rõ ràng, tâm liền càng đắng chát.

Bất luận là vì cái gì, Tỉnh Tinh cũng rất nguyện ý đi gặp Cung Phàm. Thậm chí cô còn đến sớm hơn ba mươi phút. Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn Cung Phàm dừng lại, tiêu sái bước ra từ trong xe, mỗi bước đi đều trầm ổn và thận trọng. Tỉnh Tinh cảm thấy Tỉnh Phi thực hạnh phúc, tùy tiện bị bán đi, liền gặp được một người đàn ông như vậy. Mà cô thì khó khăn đủ đường, từ bỏ hết mọi thứ, cũng chỉ như giỏ trúc múc nước, công dã tràng.

Cung Phàm trong tay mang theo một túi du lịch không lớn. Anh vừa bước vào đã thu hút tầm mắt của mấy nữ nhân viên phục vụ. Cung Phàm cực kỳ chuẩn xác tìm được vị trí của Tỉnh Tinh.

“Hai ly cà phê.” Cung Phàm vừa đến không nhìn Tỉnh Tinh, cũng không có vào thẳng chủ đề. Thoạt nhìn anh cũng không muốn giao lưu gì với Tỉnh Tinh.

Tỉnh Tinh uống cà phê, lại cảm giác như đang ăn hoàng liên. Cảm thấy bản thân bị coi thường, không chịu buông xuống, còn cố tình muốn tự tìm khổ. Đây không phải là muốn bị coi thường thì là gì… Ai…

Cung Phàm gọi hai ly cà phê, thế nhưng ly trước mặt anh lại không động vào. Tỉnh Tinh thấy vậy, cả người đều đau đến run rẩy.

“Tôi nhớ lần trước tôi cùng Phi Phi về đó, đã từng nói Phi Phi không có tiền, Phi Phi gả vào nhà tôi, tiền đều ở trong tay tôi, muốn đòi tiền thì tìm tôi.” Cung Phàm liếc mắt nhìn Tỉnh Tinh một cái, sau đó giống như mất đi hứng thú không nhìn cô tiếp nữa.

“Quên mất.” Tỉnh Tinh nói nhẹ như gió.

Cung Phàm cũng chất vấn lại cô, anh đem túi du lịch lấy tới, để lên bàn mặt, mở dây kéo.

Mặt Tỉnh Tinh sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong liền tái nhợt, cô nhìn Cung Phàm không thể tin nổi.

“Xin lỗi, không có tiền như cô mong muốn.” Cung Phàm nói không có một chút thành ý.

Bên trong có hai thứ, cũng là tiền, thế nhưng là tiền của người chết. Còn lại chính là một khẩu súng đồ chơi của trẻ con. Đây khi định đi ra ngoài, Cung Phàm tiện tay cầm từ chỗ con trai, lúc đó Cung Tiểu Uông còn không chịu đưa, Cung Phàm không thể làm gì khác hơn là đe dọa nhóc. (=))))))

Tỉnh Tinh trừng mắt phượng nhìn Cung Phàm, tức giận, “Anh có ý gì!”

Cung Phàm bình tĩnh, “Tất nhiên không phải nghĩa đen. Cô có bản lĩnh tìm Tỉnh Phi, tận dụng mọi thứ vấy bẩn em ấy, thì cũng có đủ thông minh hiểu rõ đây là ý gì.”

Tỉnh Tinh nghe anh nói câu xem thường cô ta không đáng một đồng mà giọng điệu nhẹ như mây. Đôi môi trắng bệnh run rẩy, âm thanh tinh tế sắc bén, thế nhưng tiếng nói không lớn, “Anh không sợ chó cùng rứt giậu sao? Tôi hiện tại không phải là chó cùng rứt giậu, tôi bây giờ chính là không cần gì nữa rồi.”

Cung Phàm nhìn cô, không nói gì. Tỉnh Tinh ngồi trong tầm mắt của anh, hô hấp trở nên ngột ngạt, vừa hưởng thụ, lại vừa sợ sệt.

“Cô cũng dùng em ấy để ép tôi.”

“Anh dùng những thứ đồ này uy hiếp đe dọa tôi, tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh, nơi này có camera.” Tỉnh Tinh dùng đôi mắt liếc nhìn camera ở góc tường.

Cung Phàm không một chút lo lắng, “Không phải cô không chịu thừa nhận Tỉnh Phi đã không còn là người nhà của cô sao? Không phải vẫn quấn lấy em ấy bắt em ấy phải giúp đỡ anh chị trong nhà? Nếu cô không buông tha, vậy thì cháu trai tặng bác gái một cái súng đồ chơi vẫn được đúng không.”

Tỉnh Tinh trầm mặc nhìn anh.”Chỉ sợ không phải đơn giản là một cái súng đồ chơi đi.”

Cung Phàm cũng thẳng thắn, “Lần sau có lẽ tôi sẽ đổi đồ thật. Hàng năm đều có rất nhiều người mất tích.”

“Cung Phàm, anh thật ác độc.”

Cung Phàm nhìn cô một chút, “Vua cũng thua thằng liều. Cô nói đúng không?”

Tỉnh Tinh nhìn thẳng vào mắt anh, cười cười, “Đúng thế.”

Cung Phàm nhìn cô, gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, sau đó liền đi siêu thị gần đó mua cho Tỉnh Phi một chút đồ ăn vặt, rồi mua cho con trai ít đồ chơi, cũng mua cho ba mẹ Cung vài món đồ chăm sóc sức khỏe.

Lúc Cung Phàm trở về, trong nhà rất yên tĩnh. Samoyed cùng Tỉnh Tiểu Uông cọ tới cọ lui lên đùi Cung Phàm. Cung Phàm khom lưng sờ sờ đầu hai con chó. Tỉnh Uông Uông tha cho Cung Phàm một đôi dép lê, Husky ở bên cạnh bám lấy Cung Phàm.

Cung Phàm nhéo nhéo lỗ tai Tỉnh Tiểu Uông, Tỉnh Tiểu Uông vô cùng đáng thương gừ gừ một tiếng. Cung Phàm bất đắc dĩ cười rộ lên, anh đứng lên thả tai Tỉnh Tiểu Uông ra rồi đi về phía phòng ngủ. Nhìn thấy Tỉnh Phi còn đang ngủ lại đi ra ngoài.

Một người hai chó ở trong phòng khách xem thế giới động vật. Tỉnh Tiểu Uông sau khi nhìn thấy sói rất kích động, giống như nhìn thấy đồng hương, nước mắt lưng tròng, Cung Phàm nắm miệng của nó không cho nó gào. Tỉnh Tiểu Uông ở trên ghế salon không ngừng lăn lộn, nhưng giãy giụa mãi cũng không thoát được tay Cung Phàm.

So với Husky làm ầm ĩ không ngừng, đi khắp nơi tìm đường chết, Samoyed mới thật sự là thú cưng làm ấm lòng người, Tỉnh Uông Uông ngoan ngoãn nằm nhoài trên đùi Cung Phàm, thỉnh thoảng lại liếm mặt Cung Phàm. Cung Phàm cũng mặc kệ nó.

Husky ngồi dưới đất, nhìn vợ của mình cùng chủ nhân, cảm giác rất ưu thương, đó là vợ của mình mà? Trả lại vợ cho con!!!

Tỉnh Tiểu Uông rốt cục không tìm chết nữa, không ngừng vây quanh Cung Phàm đòi vợ. Cung Phàm đem chân đặt ở trên lưng của nó, Tỉnh Tiểu Uông kêu gừ gừ, nằm ở đó không chạy nổi cũng nhào tới được. Vẫn là cuối cùng Tỉnh Uông Uông mềm lòng, từ trên đùi Cung Phàm nhảy xuống chạy quanh Husky vài vòng, Tỉnh Tiểu Uông liền hớn ha hớn hở cùng Tỉnh Uông Uông đi. Cung Phàm lặng lẽ nhìn Husky giương cao đuôi lộ cả hoa cúc, lại nhìn Tỉnh Tiểu Uông đi đứng rất điềm tĩnh, tình yêu có lúc thực sự khó mà tin nổi.

Tỉnh Phi bị tiếng sói tru của Tỉnh Tiểu Uông đánh thức, ôm gối, quần áo không chỉnh đi ra, nhìn thấy Tỉnh Tiểu Uông đi theo sau Tỉnh Uông Uông. Trong nhà hình như không có ai.

Cung Phàm từ trong ghế sofa ngẩng đầu lên, nhìn Tỉnh Phi đứng ở cửa sững sờ, “Dậy rồi hả? Muốn ăn cơm không?”

Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm, khó chịu lúc dậy không thấy Cung Phàm toàn bộ tan thành mây khói, so với Husky còn không có mặt mũi hơn, cũng hớn hở chạy tới nhào vào người Cung Phàm.

“Đói bụng rồi, anh ơi, anh làm cơm hả?” Tỉnh Phi chà xát mặt Cung Phàm, chuẩn bị hôn anh lại bị Cung Phàm ngăn lại.

Tỉnh Phi sững sờ, đây là ý gì? Cung Phàm vừa nhìn biểu tình của cậu liền biết cậu đang miên man suy nghĩ, “Vừa rồi bị Tỉnh Uông Uông liếm qua, còn chưa rửa mặt.”

Tỉnh Phi đối hét lớn một tiếng với Husky, “Ngáo kia, quản vợ mày cho tốt! Nó tại “ngoại tình” đó!”

Cung Phàm dở khóc dở cười, cầm lấy mông Tỉnh Phi mạnh mẽ bóp một cái, Tỉnh Phi vừa đau vừa sảng khoái hừ hừ.

“Anh ơi, em đói, làm cơm thôi ~” Tỉnh Phi dùng sức dính lên người Cung Phàm. Cung Phàm giơ chân đặt lên trên lưng cậu, tư thế này Tỉnh Phi có chút lúng túng khó khăn nằm nhoài trên đùi anh, nhưng cậu cũng không thấy quá bất tiện, ngay cả lúng túng cũng không, chăm chú cúi đầu thổi hơi vào giữa hai chân Cung Phàm.

Cung Phàm bị cậu làm cho khô nóng, “Không làm cơm, anh gọi thức ăn ngoài.”

Tỉnh Phi bĩu môi nhìn anh, nói rằng, “Cứ để em làm cơm cho rồi.”

Cung Phàm đè lại gáy của cậu, khàn khàn nói, “Miệng của em cũng bị anh trưng dụng rồi. Vẫn nên gọi thức ăn ngoài đi.”

Tỉnh Phi cảm giác được anh có phản ứng, biết anh đang nói về cái gì, cũng không kiên trì. Chỉ là cảm thấy Cung Phàm thật bá đạo, nghĩ tới sau này chắc phải mua đồ bổ thận cho anh, nghe nói làm chuyện này nhiều sẽ hại thân.

Hai người cơm nước xong, Tỉnh Phi mới nhớ tới con trai.”Cung Tiểu Uông đâu?”

Cung Phàm chuẩn bị lắc đầu, liền nhìn thấy anh nắng chói chang ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút, “Chắc ba mẹ dẫn con đi dạo dưới nhà rồi.”

Buổi tối, lúc Tỉnh Phi đi chợ thực phẩm mua thức ăn, hai tiếng đồng hồ sau vẫn chưa về. Cung Phàm lái xe đi tìm cậu cũng không thấy bóng người. Cung Phàm nghĩ ngay tới Tỉnh Tinh. Đều nói vua cũng thua thằng liều. Ngoài ra, Tỉnh Tinh cũng không cần mạng. Ngày đó Cung Phàm đi ra ngoài tìm cậu cả một đêm, đến năm giờ sáng ngày hôm sau mới nhận được tin nhắn của Tỉnh Tinh.

Cùng ngày, Cung Phàm gọi điện thoại cho ba mẹ, nói có chút việc cần đi ra ngoài. Ba mẹ Cung không thấy Tỉnh Phi, hơi nghi hoặc một chút, Cung Phàm không thể làm gì khác hơn là nói qua loa trong điện thoại, nhưng cũng không nói quá nghiêm trọng. Ba mẹ Cung đề nghị báo cảnh sát, Cung Phàm suy nghĩ chốc lát, nhắn ba mẹ Cung chờ một chút, hai ngày sau nếu không có tin tức của anh và Tỉnh Phi thì lập tức báo cảnh sát.

Cung Phàm cúp điện thoại, lái xe về phía bến tàu. Anh nghĩ, Tỉnh Tinh e rằng thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện