Trời còn chưa sáng, Phó Vân anh đã cưỡi ngựa tới Sở Vương phủ.

Chu Hòa Sưởng nghe nàng trình bày lý do xong cũng sốt ruột thay.

Bởi vậy người thường ngủ tới lúc mặt trời lên cao như Sở Vương đã bị đứa con trai bất hiếu Chu Hòa Sưởng kéo tuột từ trong chăn ra, đẩy ra ngoài chính đường, ấn vào ghế bành, "Cha, cha mau nghĩ cách đi!"

Phó Vân anh bước tới kể chuyện Phó Nguyệt.

Sở Vương đầu tóc rối bời, khó xử nói dù ông ta có thương cũng không giúp được gì.

"Nếu bị những người khác lựa chọn phải thì còn chưa sao, nhưng Trịnh Bính là thái giám tuyển hôn, người bị hắn chọn sẽ bị đưa thẳng về kinh sư, ta cũng chẳng có cách nào đưa về được."

Chu Hòa Sưởng mặt mày biến sắc, bĩu môi nhìn cha mình, "Cha chẳng phải là Sở Vương à? Sao đến việc nhỏ thế này cũng không làm nổi cơ chứ?"

Sở Vương gượng cười nói: "Chuyện tuyển tú thì đúng là không được."

Tuyển tú vốn là một thủ đoạn khống chế tôn thất, dù là Sở Vương đi nữa, ông ta cũng không thể lựa chọn vợ cho mình, trong kinh chọn người nào, ông ta phải cưới người đó, Chu Hòa Sưởng cũng vậy.

Chu Hòa Sưởng nghĩ một lát rồi hỏi: "Thế thì xin ý chỉ để Phó Nguyệt gả cho con không phải là được rồi sao?"

Dứt lời, hắn nhìn sang Phó Vân anh, "Đệ yên tâm, ta biết đệ sợ chị mình phải chịu thiệt thòi, đợi cưới nàng ấy xong, ta lén đưa nàng ấy về nhà."

Sở Vương lắc đầu, "Chưa từng có tiền lệ như thế, ngoài những hoàng tử được sủng ái, những phiên vương khác không có quyền xin ý chỉ chọn phi. Năm ấy Hoàng thượng chẳng phải cũng sao? Ngài ấy thích Tôn thị mà vẫn chỉ có thể cưới người xuất thân từ tuyển tú là tiên hoàng hậu làm chính phi còn gì nữa? Con đừng có hấp tấp, nếu có chuyện gì đến tính mạng của Phó Nguyệt cũng khó mà giữ được?"

nói cho cùng, thân phận phiên vương quá nhạy cảm, họ có rất nhiều đặc quyền, hưởng vinh hoa phú quý cả đời nhưng chuyện cưới xin thì họ vẫn phải nghe theo ý chỉ trong cung. Nếu như người trong cung biết Sở Vương muốn xin cho Chu Hòa Sưởng cưới Phó Nguyệt, không chỉ sẽ không đồng ý mà có khi còn triệt hạ Phó Nguyệt.

Chẳng lẽ thực sự chỉ còn cách nhờ Thôi Nam Hiên thôi sao? Phó Vân anh cau mày.

Sở Vương dụ Chu Hòa Sưởng đi chỗ khác rồi nói với nàng: "Bản vương từng hứa với ngươi sau này sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi nhưng chuyện của Phó Nguyệt lần này Sở Vương phủ thực sự không nên nhúng tay vào, lần tuyển tú này là kết quả của sự thỏa hiệp lẫn nhau giữa Hoàng thượng và các đại thần trong Nội Các, có liên quan tới rất nhiều người. Nếu bản vương ra tay bừa bãi thì có khi lại khéo quá hóa vụng. Ngươi hiểu không?"

Nàng chắp tay nói: "Vãn bối hiểu rồi ạ."

Ra khỏi Sở Vương phủ, nàng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời xanh ngắt phía trên những bức tường của Vương phủ. Trời đã sáng bảnh, có tiếng người ồn ào náo nhiệt từ xa truyền lại, ông lão bán tào phớ gánh đòn gánh đi qua đầu phố, tiếng rao vang vang.

Phó tứ lão gia đang đợi nàng bên ngoài, thấy sắc mặt nàng không tốt thì đã hoàn toàn thất vọng, thở dài nói: "Có lẽ đây là số mệnh."

"Về trước rồi nói sau ạ." Phó Vân anh khẽ đáp.

Hai chú cháu trở về phố Cống Viện, Phó Vân Chương cũng vừa mới về, y nhờ người quen biết tìm hiểu được biệt viện trên núi mà Trịnh Bính đang ở, tặng ông ta rất nhiều quà cáp.

Trịnh Bính biết y là anh họ của Phó Nguyệt, hơn nữa còn là cống sĩ nên cũng tôn trọng y, cười ha hả nói: "không sao đâu, cô nương Phó gia này là người có phúc, các ngươi cứ trở về chờ tin tốt đi!"

Ông ta nói vậy có nghĩa là chuyện Phó Nguyệt tuyển tú thất bại gần như là không thể xảy ra, nàng đã là một trong những tú nữ có khả năng bị chọn cao nhất.

Con gái được lựa chọn, nhà người khác có khi đã mở tiệc ăn mừng nhưng Phó tứ lão gia lại mặt mày sầu bi.

"Con bé Nguyệt tỷ nhi ra ngoài cũng chẳng dám nói to, vào cung phen này chắc chắn sẽ bị người ta giày vò... Nếu biết trước nó sẽ bị chọn, chẳng thà trước đây gả nó cho chưởng quầy ở cửa hàng, ta chỉ có một đứa con gái là nó, chỉ cần con bé sống bình an, ta đã an tâm rồi..."

Nhưng giờ nói thế cũng đã muộn.

Phó Vân Chương sai Liên Xác chuẩn bị quà cáp, định tới trạm dịch bái phỏng Thôi Nam Hiên. Có nhiều gia tộc quyền thế trong thành tranh nhau mời Thôi Nam Hiên về nhà mình ở nhưng ai hắn cũng từ chối, quyết định ở lại trạm dịch ngoại thành.

"Khoan đã." Thấy y định ra ngoài, Phó Vân anh ngăn cản, "Nhị ca, muội còn có cách khác."

Phó Vân Chương giật mình, hơi cau mày, "Muộn định tìm tới Lý đồng tri nhờ giúp đỡ sao?"

Phó Vân anh lắc đầu. Đúng là nàng định tới tìm Lý Hàn Thạch nhưng nhờ Lý Hàn Thạch giúp đỡ chính là nhờ Hoắc Minh Cẩm. Tuy vậy, nàng không thể để người khác biết được Lý Hàn Thạch là người của Hoắc Minh Cẩm nên chỉ có thể phủ nhận.

"Muội không biết có tác dụng gì hay không, cứ thử một lần xem sao."

Tóm lại, tới nhờ Thôi Nam Hiên là hạ hạ sách, nếu chưa tới mức chẳng còn cách nào khác, nàng không muốn để Phó Vân Chương đặt tiền đồ của mình vào tay Thôi Nam Hiên.

Nàng không nói rõ ra cách của mình là cách gì, Phó Vân Chương nhận ra nàng đang khó xử, trầm mặc một lát rồi nói: "Cứ làm hết sức."

Đừng làm gì có hại đến bản thân mình.

Nàng gật đầu, "Muội biết mà."

Phó tứ lão gia không hiểu họ đang nói gì nhưng cũng thấy sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng, bảo nàng: "anh tỷ nhi, gặp phải những chuyện như thế này thì dân chúng bình thường như chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, Nguyệt tỷ nhi vào cung chưa chắc đã là chuyện xấu, có khi các vị nương nương trong cung thấy con bé hiền lành, nghe lời, đối xử tốt với nó thì sao. Con ngàn vạn lần đừng vì cứu Nguyệt tỷ nhi mà làm khó bản thân mình!"

Ông nắm chặt tay Phó Vân anh, lắc mạnh mấy cái, "Nếu chuyện gì xảy ra với con, tứ thúc cũng sẽ đau lòng như thế! Chuyện của Nguyệt tỷ nhi còn chưa có quyết định cuối cùng, có khi tới kinh thành họ lại không thích con bé nữa cũng nên."

Tuyển tú không phải cứ mười ngày nửa tháng là xong, từ vòng tuyển chọn thứ nhất cho tới lúc có kết quả cuối cùng cũng phải mất tới gần một năm.

Phó Vân anh cười với ông, "không sao đâu, tứ thúc, con hiểu mà."

Nàng quay về phòng thay một bộ quần áo tươm tất, đang định ra ngoài, quản gia đã đi vào thông báo: "Lý đồng tri Lý đại nhân tới."

Phó Vân Chương và Phó tứ lão gia đều sửng sốt.

"Mau mời vào." Phó tứ lão gia vội đứng lên nói.

Phó Vân anh cũng ngẩn người nhưng vẫn bình tĩnh, đứng dậy ra ngoài đón.

Ngoài hành lang, Lý Hàn Thạch đang được tôi tớ dẫn vào chính viện, vừa nhìn thấy nàng liền nói: "Nhà họ Phó mấy người có một cô nương tên là Phó Nguyệt đã được Trịnh Bính lựa chọn đưa đi rồi đúng không?"

Nàng gật đầu.

Lý Hàn Thạch nhìn xung quanh, đưa mắt ra hiệu cho những người khác lui xuống, "Ta có lời muốn nói với công tử."

Phó Vân anh dẫn hắn về hướng đình hóng gió, "Mời đại nhân đi bên này."

Hai người bước vào đình hóng gió, những người không liên quan đều tránh ra xa, Lý Hàn Thạch nói: "Thực ra đây cũng không phải chuyện xấu, ta nghe mấy tên thái giám đó nói Phó Nguyệt được chọn là do trông giống Tôn nương nương, Trịnh Bính hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, biết Hoàng thượng thích nữ tử như thế nào. Phó Nguyệt vào cung, sớm muộn gì cũng nhận được ân sủng của Hoàng thượng."

Phó Vân anh không đáp.

Lý Hàn Thạch nhìn nàng, "Ta thấy người nhà công tử không vui vẻ gì, có lẽ không mong muốn Phó Nguyệt vào cung chăng?"

Loại chuyện này chính là một người làm quan cả họ được nhờ, người khác cầu mong còn không được, nhà ai có con gái được chọn vào cung làm phi, toàn bộ dòng họ đều vui mừng khôn xiết. Phó gia bọn họ thì ngược lại, phú quý đã ở ngay trước mắt mà ai ai cũng mặt mày sầu bi như cha mẹ chết, ai không biết có khi còn tưởng Phó Nguyệt bị thổ phỉ bắt cóc rồi.

Phó Vân anh không chút vui mừng, nói: "Gia tỷ là người mềm yếu nhu nhược, không hiểu sự đời, hơn nữa từ nhỏ chỉ ở nhà, không biết quy củ trong cung, người lớn trong nhà lo lắng tỷ ấy sẽ làm quý nhân tức giận."

Lý Hàn Thạch cúi đầu suy tư một lát.

Sau khi biết Trịnh Bính chọn trúng Phó Nguyệt, hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Phó Vân là người của Nhị gia, Phó Nguyệt là chị Phó Vân, vậy chẳng phải có nghĩa là Phó Nguyệt cũng là tai mắt của Nhị gia hay sao? Thẩm Giới Khê đưa con gái Thẩm thị vào cung, vừa lúc này Phó gia cũng có một tú nữ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng là trùng hợp!

Nhưng mà hắn vừa tới nhà đã thấy dù là Phó tứ lão gia, Phó Vân Chương hay Phó Vân đều nặng nề, mặt như đưa đám.

hắn suy nghĩ một lát liền hiểu ra, lập tức nuốt lại lời chúc mừng.

Cũng may hắn phản ứng kịp thời, không ngờ mấy người Phó gia này thực sự không muốn đưa con gái vào cung.

Phó Vân anh nhận ra sự kinh ngạc của Lý Hàn Thạch, không muốn giải thích nhiều, hỏi hắn: "Lý đại nhân, lần trước ngài nói về Hoắc đại nhân... không biết có cách nào để liên hệ với Hoắc đại nhân hay không?"

Kinh sư cách phủ Võ Xương quá xa, nàng còn không phải người của quan phủ, nếu đợi thư đến được kinh sư thì có lẽ mọi việc đã được quyết định, hy vọng cứu được Phó Nguyệt càng xa vời, chỉ còn cách dựa vào Lý Hàn Thạch, hắn chắc chắn có cách liên lạc với Hoắc Minh Cẩm nhanh hơn nàng.

Nếu Hoắc Minh Cẩm không để ý tới nàng thì nàng còn biết sớm để nghĩ cách khác.

Lý Hàn Thạch chần chừ một chút, trên mặt lộ vẻ khó xử, hỏi: "Chẳng lẽ công tử muốn nhờ Nhị gia giúp đỡ sao?"

Nhị gia giờ bận túi bụi, không ngủ không nghỉ để điều tra vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông. Giờ đã có chứng cứ, ngự sử, cấp sự trung chuẩn bị cùng nhau dâng tấu buộc tội Văn Uyên Các đại học sĩ, Nội Các đại thần Trần Dương. Người này lại là học sinh của Thẩm Giới Khê. Vụ vận chuyện muốn ở Sơn Đông này như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, Bắc Trấn Phủ Ty tìm hiểu ngọn nguồn, lần theo đó bắt được bảy tám chục người. Đến phiên vương ở Sơn Đông cũng không thể không "vì đại nghĩa diệt thân", giao họ hàng thân thích dám chèn ép dân chúng quê nhà ra. Cuối cùng Thẩm đảng không chống đỡ nổi nên chỉ còn cách phải đẩy Trần Dương ra gánh trách nhiệm. Dù sao cũng là Trần Dương xui xẻo, anh vợ và người trong tộc của ông ta liên thủ với hoàng thân quốc thích lợi dụng giấy phép vận chuyển muốn để áp bức thương nhân buôn muối, chứng cứ đã rõ như ban ngày, dù Ngự sử có không buộc tội ông ta đi chăng nữa, ông ta cũng phải chủ động từ quan.

Lúc nước sôi lửa bỏng này Nhị gia làm sao có thời gian mà quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh như tú nữ vào cung?

"Chuyện này liên quan tới an nguy của gia tỷ, vãn bối chỉ có thể thử một lần xem sao." Phó Vân anh nói.

Lý Hàn Thạch cảm thấy lần này Phó Vân có làm cũng chỉ phí công, không định đồng ý nhưng lại nhớ Nhị gia từng dặn dù tên nhóc này có bất cứ yêu cầu gì hắn đều phải đáp ứng... hắn do dự một chốc đành phải đồng ý, "Công tử viết một phong thư, ta có thể giúp công tử chuyển tới chỗ Nhị gia."

Phó Vân anh cảm tạ hắn, trải giấy mài mực, viết thư xong liền đưa cho hắn, "Làm phiền đại nhân."

Lý Hàn Thạch cười, nhét thư vào trong tay áo, nhắc nhở nàng: "Phó Vân, công tử cũng biết Nhị gia rất có thể sẽ không muốn nhúng tay vào việc này, công tử gửi phong thư này đi không sợ sẽ khiến Nhị gia bực mình hay sao?"

Nàng chắp tay đáp: "Vãn bối tự hiểu được."

Hoắc Minh Cẩm đánh giá cao nàng không có nghĩa là nàng có thể ỷ vào điều đó để đưa ra bất cứ yêu cầu nào, lần này nàng nhờ Hoắc Minh Cẩm ra tay, có vẻ như được đằng chân lại lân đằng đầu.

Nhưng mà giờ nàng chỉ còn cách ỷ vào những ưu đãi trước đây của huynh ấy để làm bừa một lần.

Lý Hàn Thạch cầm thư đi.

Phó Vân anh nói với Phó tứ lão gia, "Lý đại nhân vốn tới chúc mừng tứ thúc thôi, ngài ấy chỉ là đồng tri, không thể giúp được gì."

Phó tứ lão gia thở dài nói: "Con cũng đừng có lo lắng quá, có số cả rồi."

"Nhị ca đâu ạ?" Phó Vân anh ra khỏi chính đường, không thấy Phó Vân Chương, cau mày, "Có phải huynh ấy đi trạm dịch rồi không?"

"Vân Chương chưa ra ngoài... Nó về phòng viết thư cho Diêu đại nhân rồi, xem bên Diêu đại nhân có thể có cách nào hay không." Phó tứ lão gia trả lời.

Phó Vân anh an ủi Phó tứ lão gia mấy câu, sải bước trên hành lang, đi thẳng tới cửa thư phòng của Phó Vân Chương, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong vang lên tiếng nói của Phó Vân Chương, "Vào đi."

Nàng đẩy cửa vào phòng.

Phó Vân Chương đang ngồi bên bàn viết thư. Có thể là do nội dung trong thư quá nghiên túc, người y cứng đờ, không giống tư thái thảnh thơi biếng nhác thường ngày mỗi khi ở trong thư phòng.

Phó Vân anh rót một ly trà đưa về phía y, "Nhị ca, muội định nhờ Hoắc đại nhân giúp đỡ."

Chiếc bút trong tay Phó Vân Chương khựng lại, một chấm mực rơi xuống tờ giấy.

Y không nhận chén trà, mặt dần trở nên lạnh lẽo.

Phó Vân anh gỡ những ngón tay đang cầm bút của y ra, đỡ lấy giấy bút và giấy viết thư, giật nhẹ ống tay áo y, "Nhị ca, muội cũng không biết liệu Hoắc đại nhân có đồng ý giúp đỡ hay không, nhưng ngài ấy không phải người xấu... Nếu ngài ấy có bất kỳ yêu cầu gì không hợp lý, muội nhất định sẽ nói cho huynh biết. Huynh yên tâm, muội muốn cứu Nguyệt tỷ nhi nhưng nếu thực sự không cứu nổi thì cũng đành thôi."

Sắc mặt Phó Vân Chương từ từ thả lỏng nhưng đôi chân mày vẫn nhíu chặt, nhìn về phía những cành hải đường vẫn còn chưa ra hoa ngoài cửa sổ, chầm chậm nói, "Chuyện muội nhờ Hoắc Minh Cẩm giúp đỡ, ta cũng không tức giận..."

"Muội biết huynh lo cho muội." Phó Vân anh lại đưa chén trà về phía y gần thêm một chút nữa, cười nói, "Nhưng mà nếu huynh giấu muội tới tìm Thôi đại nhân, muội sẽ giận thật đấy. Muội không biết thông cảm cho người khác như nhị ca đâu."

Cả y và Phó Nguyệt đều là người thân của nàng, nàng không muốn bất kỳ ai trong số họ bị người khác kìm kẹp.

Phó Vân Chương không biết phải làm sao với nàng nữa, bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Y có rất nhiều cách để dẫn dắt người khác, khiến họ phải nhượng bộ nhưng ở trước mặt nàng, những mưu kế linh hoạt đó đã trở nên không có đất dụng võ.

Lúc này, ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân, Liên Xác đi vào thư phòng, nói: "Gia, có người từ bên huyện Hoàng Châu tới."

Mặt mày Phó Vân Chương lạnh lẽo.

Thấy Liên Xác có vẻ lúng túng, Phó Vân anh lại rót cho Phó Vân Chương thêm một ly trà, đi ra ngoài.

Phó Vân Chương thấy nàng ra ngoài rồi mới hỏi, "Có chuyện gì rồi?"

Liên Xác cúi đầu đáp: "Thái thái rút ra ba ngàn lượng bạc... Bên phòng thu chi cản thế nào cũng cản không nổi. Chưởng quầy bên đó phái con trai ông ta tới, hắn đang chờ bên ngoài rồi ạ."

Ba ngàn lượng bạc không phải con số nhỏ, bổng lộc một tháng của một tri huyện cũng có mười mấy lượng mà thôi.

Phó Vân Chương day day ấn đường, ngửa người tựa vào ghế ngồi, "Bảo hắn vào đi."

...

Trời mưa như trút nước, Tử Cấm thành trang nghiêm đứng sừng sững giữa màn mưa dày đặc, nước mưa như gột rửa sự huy hoàng và khí thế ngút trời thường ngày, khiến cho nơi đây trở nên ôn hòa lặng lẽ ít nhiều.

Bắc Trấn Phủ Ty, phòng thẩm án.

Bức tường lấm lem bùn đất treo đầy dụng cụ tra tấn, theo khe hở trên mái ngói, nước mưa nhỏ giọt trên tường, tường thấm nước mưa khiến căn phòng càng trở nên ẩm ướt lạnh lẽo.

Người đàn ông bị trói gô trên giá tra tấn gục đầu xuống, miệng phát ra tiếng rên mỏng manh, trên người gã chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vết thương chồng chất, trước ngực có mấy vết thương do đao chém, sâu tới mức có thể thấy được xương.

Lực sĩ cầm roi vung tay lên, liên tục quất về phía người đàn ông kia, người đàn ông đau đớn tới mức run lên bần bật khiến xiềng xích đập vào nhau loảng xoảng, tiếng kêu đau không bật ra nổi, chỉ có thể phát ra từ cổ họng khản đặc.

Đầu lưỡi của gã đã bị cắt.

Bên ngoài gian thẩm án, một viên quan Bộ Hộ bị ấn lên cửa, ép chứng kiến toàn bộ quá trình, sắc mặt trắng bệch, sợ đến sởn cả tóc gáy.

trên một chiếc ghế bành kê ngoài hành lang, chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩm ngồi thẳng thớm đường hoàng, nhìn ra núi giả lẫn trong màn mưa bên ngoài, binh lính Cẩm Y Vệ túc trực xung quanh, yên lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Người đàn ông trong phòng tra khảo bị đánh đến chết, hình phạt kết thúc.

Lực sĩ buông tay, phịch một tiếng, viên quan Bộ Hộ ngã sõng soài trên mặt đất.

Hoắc Minh Cẩm nhìn về phía màn mưa dày đặc ngoài hành lang, thản nhiên nói: "Cẩm Y Vê điều tra vụ án, truy bắt, tra tấn, hỏi tội, không cần thông qua Hình Bộ và Đại Lý Tự, khai hay không khai, tự ngươi quyết định."

Viên quan Bộ Hộ nhớ lại hoàn cảnh thê thảm của người đàn ông vừa rồi, run lên bần bật, khóc nói: "Hoắc đại nhân, dù sao giấy cũng không gói được lửa, ta cũng chẳng còn gì để giấu giếm nữa, nói cũng chết, không nói cũng chết, ta đồng ý chỉ điểm Trần các lão nhưng mà đại nhân phải đáp ứng một điều kiện của ta!"

Hoắc Minh Cẩm không nhìn ông ta, nói: "Người nhà của ngươi đã được đi tới nơi an toàn."

Ngày xưa oai phong là thế mà giờ lê lết thế này, viên quan Bộ Hộ khóc ròng, nhưng chuyện tới nước này rồi có hối hận cũng không có tác dụng gì, ông ta thực sự đã bị lợi ích làm mờ mắt, giúp đỡ tôn thất áp bức thương nhân buôn muối, bức tử mấy mạng người, giờ báo ứng tới rồi, chỉ cần có thể bảo vệ được người nhà, ông ta có chết cũng không còn gì nuối tiếc.

Ông ta lồm cồm nhỏm dậy, bò bằng từ chi tới bên chân Hoắc Minh Cẩm, dập đầu trước mặt chàng, "Vậy cảm ơn đại nhân trước."

Hoắc Minh Cầm không tiếp tục nhìn vào màn mưa, quay sao đề kỳ bên cạnh nói: "Dẫn hắn đi viết lời khai."

Đề kỵ thưa vâng, kéo viên quan Bộ Hộ đi.

Phụ tá Kiều Hằng Sơn đội mưa đi qua đình viện, đi tới trước hành lang, chắp tay nói: "Nhị gia, bên phủ Võ Xương gửi thư."

Kiều Hằng Sơn vốn là một tiểu lại trong Vương phủ ở phủ Võ Xương, từng trợ giúp Hoắc Minh Cẩm bắt giữ dư nghiệt trọng vụ án Định Quốc Công, sau đó được đưa về kinh làm phụ tá cho Hoắc Minh Cẩm, việc bên phủ Võ Xương luôn do hắn quản lý.

hắn lấy một tờ giấy bị quăn mép ra.

Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, nhận giấy, mở ra xem, mặt bỗng ngây ra trong giây lát, xua tay.

Đề kỵ xung quanh hiểu ý, khom người lui ra.

Chỉ còn Triệu Bật ở lại, hôm nay hắn tới đây chờ lấy lời khai của viên quan Bộ Hộ để về thuyết phục mấy viên Ngự sử, nhắc bọn họ nhanh chóng dâng sớ buộc tội Trần Dương.

Chữ trên tờ giấy này không phải của Lý Hàn Thạch, Kiều Hằng Sơn có thể nhận ra nét chữ của Lý Hàn Thạch, thấy Hoắc Minh Cẩm nhìn tờ giấy, đầu tiên là giật mình, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, không biết điều gì đang xảy ra.

Nhị gia chưa bao giờ cười.

không biết bức thư này do ai viết mà có thể khiến Nhị gia mỉm cười như thế.

Hoắc Minh Cẩm đọc thư xong, cẩn thận gập tờ giấy lại, hỏi Triệu Bật: "Bao giờ thái giám tuyển hôn về tới kinh thành?"

Triệu Bật hơi kinh ngạc, trả lời: "Chắc tầm một tháng nữa ạ, con gái Thẩm gia đúng là đã được lựa chọn, nghe nói phòng ốc trong cung đã quét tước dọn dẹp xong rồi."

Hoắc Minh Cẩm nói: "Đợi đến lúc thái giám tuyển hôn quay lại, phái người nói với Tôn quý phi, trong các tú nữ lần này có một người tên là Phó Nguyệt, quê quán ở huyện Hoàng Châu, Hồ Quảng, giống bà ta hồi trẻ tới bảy tám phần, là người được đích thân Trịnh Bính lựa chọn."

Kiều Hằng Sơn và Triệu Bật nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự mông lung, mờ mịt, không hiểu nổi trong mắt người kia.

Sao Nhị gia bỗng nhiên lại quan tâm tới chuyện tuyển tú thế này?

Kiều Hằng Sơn nghĩ ngợi một hồi, thử thăm dò: "Nhị gia, cái người tên Phó Nguyệt này cũng là người huyện Hoàng Châu... Chẳng lẽ là chị em gì của Phó Vân sao?"

hắn phụ trách tổng hợp tình báo thu được từ phủ Võ Xương, biết Nhị gia lệnh cho Lý Hàn Thạch toàn lực quan tâm tới một thiếu niên tên Phó Vân. Thiếu niên kia thiên tư thông minh, đã đỗ tú tài, sắp tới sẽ tham gia thi hương. Tuy rằng chẳng thể khiến người đời kinh ngạc như chuyện Tiết các lão năm đó mới mười hai tuổi đã thi đỗ cử nhân nhưng "y" mới từng ấy tuổi cũng đã không hề đơn giản rồi.

Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng.

Kiều Hằng Sơn càng thêm buồn bực, "Nhị gia, Trịnh Bính đã bị Thẩm Giới Khê mua chuộc, lần tuyển tú này những người được chọn đều là người được Thẩm gia chọn sẵn, Phó Nguyệt tình cờ được lựa chọn, vừa hay có thể trở thành người của chúng ta, tại sao lại phải tiết lộ việc này cho Tôn quý phi?"

Hoàng thượng nhất định sẽ không sủng ái con gái Thẩm gia, Trịnh Bính cố tình chọn một tú nữ có bề ngoài tương tự Tôn quý phi, chắc chắn là định đưa người này tới bên cạnh cô con gái Thẩm gia kia để giúp nàng ta có được sự chú ý của Hoàng thượng. Mà Tôn quý phi được sủng ái nhiều năm như thế, nhất định không muốn nhìn thấy một tú nữ giống bà ta thời trẻ vào cung cướp đi sự sủng ái này.

Tóm lại, Phó Nguyệt là một quân cờ lý tưởng. Hơn nữa quân cờ này còn do đích thân người của Thẩm Giới Khê lựa chọn đưa vào cung.

một cơ hội tốt trời cho như thế, tại sao Nhị gia không lợi dụng cơ chứ?

Kiều Hằng Sơn càng nghĩ càng thấy không đúng.

Trong quan trường, Nhị gia là một người không có mấy kinh nghiệm, tuy thủ đoạn của ngài ấy dứt khoát tàn nhẫn, không hề biết giấu mình nhưng cũng không đến nỗi cuồng vọng tự đại, rất tôn trọng ý kiến của các phụ tá nhưng chỉ cần liên quan tới cái người tên là Phó Vân ở phủ Võ Xương kia, Nhị gia lập tức trở nên độc đoán, nhất quyết làm theo ý mình, dẫu người khác có ngăn cản, phân tích thế nào ngài ấy cũng nghe không vào... không, không phải là nghe không vào mà căn bản là không thèm nghe.

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, chắp tay sau lưng, đôi mắt phiêu lãng nhìn về phía cơn mưa ngoài hành lang, nhẹ nhàng nói: "Đây là việc riêng của ta."

Giọng điệu bình đạm nhưng lại có sức nặng của vạn quân.

Việc riêng của Nhị gia sao?

Kiều Hằng Sơn há hốc miệng, sợ tới mức toát mồ hôi hội, vội vàng chắp tay nói: "Thuộc hạ lỡ lời."

"không sao, việc này cứ giao cho ngươi làm đi, dùng cách nào cũng được, nhất thiết phải gạch tên Phó Nguyệt ra khỏi danh sách người được chọn."

Hoắc Minh Cẩm không tức giận, đưa ra yêu cầu.

Kiều Hằng Sơn thưa vâng.

...

Cuối cùng, thái giám tuyển hôn chọn được tổng cộng năm mươi tú nữ từ Hồ Quảng.

Ngày chiếc thuyền chở tú nữ rời phủ Võ Xương, những gia đình có con gái được lựa chọn nhìn về phía chiếc thuyền lớn đi về phía chân trời, ôm mặt khóc lóc, nhưng đa phần trong số đó chưa lau khô nước mắt đã cầu thần khấn phật khắp nơi, cầu cho con gái nhà mình sẽ được chọn.

Bởi tú nữ còn cần phải trải qua vài lần sàng lọc nữa, người trong huyện vẫn chưa biết được liệu Phó Nguyệt rôt cuộc có được chọn hay không, vẫn chưa tới nhà chúc mừng, tuy nhiên hàng xóm láng giềng đều đã bắt đầu cố ý lấy lòng Đại Ngô thị và Lư thị, khen con gái Phó gia xinh đẹp, tốt tính, cái gì cũng xuất sắc.

Dù sau này có vào cung hay không, chỉ cần có thể được thái giám tuyển hôn lựa chọn có nghĩa là từ dung mạo đến tính cách của Phó Nguyệt đều rất tốt, con dâu được hoàng gia lựa chọn thì có thể không tốt hay sao?

Bởi vậy, bắt đầu có người thử hỏi thăm chuyện hôn nhân của Phó Quế và Ngũ tỷ nhi, Ngũ tỷ nhi ngốc một chút cũng không thành vấn đề, bọn họ không quan tâm!

Phó tứ lão gia sầu lo rồi lại sầu lo nhưng vẫn không thể lộ ra vẻ mặt ưu sầu trước mặt người ngoài, nếu không có khi còn bị người ta tố giác tội đại bất kính. Cả nhà đều phải miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, mấy năm rồi chưa bao giờ bí bức như thế, chỉ mong Phó Nguyệt có thể nhanh chóng bị loại.

Đúng vào lúc cả gia đình đang lo lắng, không biết nên làm thế nào cho phải, Phó Vân anh nhận được hồi âm của Hoắc Minh Cẩm.

Thư được một người mà nàng chưa bao giờ gặp đưa tới phủ.

Lúc Phó Vân anh mới về nhà, mới bước lên thềm đá, người nọ đã ngăn nàng lại, nói: "Công tử, Nhị gia nói, tới khi thuyền chở tú nữ cập bến kinh sư, Phó Nguyệt nhất định sẽ là một trong những tú nữ bị loại trong đợt sàng lọc đầu tiên, sau đó quan phủ sẽ phái người đưa nàng ấy về quê. Nếu công tử không an tâm thì có thể sắp xếp cho người nhà tới kinh sư đón Phó Nguyệt về."

Phó Vân anh thở phào, chưa kịp nói lời cảm ơn, người nọ đã xoay người lẫn vào trong đám đông, không thấy đâu nữa.

Tới vô ảnh, đi vô tung.

Trở về phòng, Phó Vân anh mở thư ra xem, lúc này mới phát hiện hóa ra bức thư này là do Hoắc Minh Cẩm tự tay viết, Hoắc Minh Cẩm là quan võ nhưng chữ viết lại thanh tú đĩnh đạc, hàm súc nhã nhặn. Dù sao cũng là đích tử của phủ Quốc Công, chắc chắn từ khi học vỡ lòng đã được những nhà nho có tiếng giảng dạy.

Trong thư không hề đề cập câu nào tới chuyện Phó Nguyệt, chỉ dặn dò nàng an tâm chuẩn bị thi hương, không cần lo nghĩ tới những chuyện khác.

Gập bức thư lại, Phó Vân anh trầm ngâm một hồi.

Nàng bảo Vương Đại Lang đi sang nhà bên cạnh báo tin này cho Phó tứ lão gia.

Phó tứ lão gia mừng tới mức bật khóc, Đại Ngô thị và Lư thị cũng vui mừng luôn miệng niệm Phật, Phó Quế khóc òa lên tại chỗ.

Nếu không phải do nàng ham chơi, Phó Nguyệt sẽ không ra ngoài tìm nàng, không ra khỏi nhà thì chắc chắng sẽ không chạm mặt thái giám tuyển hôn. Mấy hôm nay Phó Quế luôn luôn tự trách, gầy đến mức cằm đã nhọn hoắt.

Đến tối, Phó Vân Chương về nhà, Phó Vân anh nói với y về chuyện Hoắc Minh Cẩm đồng ý giúp đỡ, "Ngài ấy cũng không yêu cầu muội làm gì, chỉ rất quan tâm tới kết quả thi của muội."

Phó Vân Chương mỉm cười nói: "Có lẽ là ta đa nghi quá."

Nhưng trong lòng y vẫn có gì đó bất an.

Diêu Văn Đạt viết thư nói với y trong triều lại có biến cố lớn, lần này vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông đã liên lụy tới rất nhiều quan lớn trong triều, đại học sĩ Trần Dương nhất định không giữ nổi chức quan, chỉ có thể xem liệu Hoàng thượng có nể tình ông ta đã từng có nhiều công lao trước đây để giữ thể diện cho ông ta hay không. Thẩm Giới Khê giận tím mặt nhưng Cẩm Y Vệ đã qua mặt tam pháp tư [1] để bắt người, ông ta cũng không làm gì được, hơn nữa chắc chắn đã có nội ứng trong Thẩm đảng nếu không Hoắc Minh Cẩm cũng không thể tìm được chứng cứ rõ ràng như thế.

[1] Ba cơ quan chuyên xử lý các vụ án là Hình Bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự, về sau truyện sẽ giải thích kỹ hơn.

Hoắc Minh Cẩm không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định sẽ long trời lở đất.

một người như thế sao có thể vô duyên vô cớ giúp đỡ Phó Vân anh đây? Cho dù người này đánh giá cao Phó Vân anh đi nữa thì cũng không thể giúp đỡ hết lần này tới lần khác như thế mà không đề cập tới bất cứ yêu cầu gì.

Trừ phi, người nọ đang thả câu dài câu cá lớn.

Vân anh là kiểu người chỉ có thể thuyết phục chứ không thể ép buộc. Người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ luôn ghi tạc trong lòng.

Về điểm này Phó Vân Chương chính là người từng trải.

Y ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cao xanh ngắt phía trên tường viện, nhớ tới tường cung cao vợi nguy nga y từng nhìn thấy trong kì phục tuyển ở điện Bảo Hòa, những lầu các cao vút lẫn vào trong mây, huy hoàng tráng lệ, mỗi người đứng nơi đó đều trở nên nhỏ bé tựa hạt bụi.

Chỉ có đặt chân vào Tử Cấm Thành mới có tư cách đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Nháy mắt mà đã gần ba năm.

Lần thi đình này, y nhất định phải dốc toàn lực.

...

Ngay trước kì thi hương, Viên Tam trở lại phủ Võ Xương.

Lúc này Phó tứ lão gia đã dẫn người tới kinh sư. Ông không an tâm về Phó Nguyệt nên muốn đích thân đi đón con gái. Vừa hay Triệu sư gia cũng phải đi kinh sư, Triệu Thúc Uyển không bị lựa chọn trở thành tú nữ, Triệu lão gia và Triệu thái thái chuẩn bị đưa nàng tới kinh sư nhờ cậy Triệu Thiện, chờ năm sau thi hội sẽ chọn được con rể từ bảng vàng.

đã đi chung một đường, mấy nhà bàn bạc cùng đi với nhau, ít ra trên đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng đi phủ Thuận Thiên với Phó tứ lão gia.

Ban đầu Phó tứ lão gia không chịu đưa Phó Vân Khải đi cùng vì nếu như thế hắn sẽ bỏ lỡ kỳ thi hương.

Phó Vân Khải nói: "Tứ thúc, học vấn của con không bằng anh tỷ nhi, nếu chẳng phải do muội ấy hằng ngày vẫn đốc thúc con học tập, chưa chắc con đã có thể thi đỗ tú tài, con biết thực lực của bản thân, thi hương lần này hơn phân nửa là con thi không đỗ. Vậy chẳng thà con đi theo tứ thúc ra ngoài xem xét sự đời, du lịch một lần cho hiểu biết thêm, về sau viết văn mới có thứ mà nói."

Phó tứ lão gia do dự, hỏi ý kiến Phó Vân anh nên xem làm gì.

Nàng nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu Khải ca nhi đã muốn ra ngoài trải nghiệm một lần thì chắc chắn có ngăn cản cũng không được, để huynh ấy đi cùng tứ thúc đi, có tứ thúc để ý, người trong nhà cũng an tâm hơn."

Từ chuyện dòng tộc ức hiếp người trong nhà lần trước, Phó Vân Khải đột nhiên trở nên trưởng thành hơn nhiều. Mấy năm nay hắn chuyên tâm chuẩn bị huyện thí, phủ thú, viện thí, không cần Phó Vân anh giám sát, hằng ngày tự giác dậy sớm đọc sách, trừ lúc ăn ngủ, những lúc khác tay không rời sách, đến ra ngoài cũng ít hẳn.

Thái ca nhi cũng đã thay đổi rất nhiều, tiểu thiếu gia kiêu căng muốn gì được nấy trước kia giờ khi ra ngoài đã biết nói với người lớn mấy câu, hiểu được sự gian khổ để gây dựng gia nghiệp của Phó tứ lão gia và Lư thị, cũng đã biết thương yêu Phó Nguyệt và Phó Quế.

Mấy đứa trẻ đã trưởng thành cả rồi.

Phó tứ lão gia vừa cảm thấy vui mừng nhưng cũng vừa cảm thấy phiền muộn. Trước kia anh tỷ nhi sớm hiểu chuyện đã khiến ông cảm khái thật lâu, giờ mấy đứa trẻ lần lượt trưởng thành, rồi sẽ dần dần vượt qua ông, ông vẫn sắp không thể đối xử với chúng như trẻ con nữa rồi.

...

Sau khi tiễn Phó tứ lão gia lên đường, Phó Vân Chương đóng cửa đọc sách với Phó Vân anh, tập trung vào việc chuẩn bị cho kì thi hương.

Hai anh em cùng học với nhau, quên cả thời gian.

Ngày Viên Tam trở về, Phó Vân anh không ra bến tàu đón hắn, chỉ sai Vương Đại Lang đi.

Sau giờ Ngọ, nàng đang ngồi trên chiếc sập được kê ra ngoài mái hiên đọc sách bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch, một thiếu niên cao kều đầu tóc rối bù lao vào trong viện, nhìn thấy trên bàn nhỏ dưới mái hiên có bày một đĩa điểm tâm, mắt sáng bừng, xông về phía mái hiên, cầm một miếng bánh hoa quế lên nhét tọt vào miệng.

Tới lúc hắn ngấu nghiến cả một đĩa điểm tâm đầy xong, Vương Đại Lang và mấy tôi tớ khác mới chạy vào tới nơi, thở hổn hển, vuốt ngực nói: "Thiếu, thiếu gia, Viên thiếu gia về rồi!"

Phó Vân anh đặt sách lên sập, tụt xuống đất, rót một chén trà ấm cho cái người vừa mới ăn lấy ăn để kia, "Thế ngươi nhịn đói bao lâu rồi?"

Viên Tam cười hề hề, gạt tóc rối trước mặt ra, nói: "Từ lúc lên thuyền ta chưa ăn gì cả, tiền tiêu hết rồi!"

Phó Vân anh đưa mắt bảo người hầu kẻ hạ ra ngoài, lấy mở hộp đồ ăn bên sập ra, bên trong có đủ thứ điểm tâm và đồ ăn nhẹ, đến cả vịt muối da giòn cũng có.

Lúc nàng đọc sách thường xuyên quên ăn quên ngủ, Phó Vân Chương cũng thế, sau này Kiều Gia cho là như thế không thể chấp nhận được, nhắc nhở nàng mấy lần. Nàng liền bảo bà tử dưới bếp mỗi sáng lại chuẩn bị đủ thứ đồ ăn vặt cho cả ngày, có mặn có ngọt, để vào một hộp thức ăn, lúc đói có thể ăn một chút, dù sao cũng đang mùa hè, cơm nóng canh nóng nàng ăn không vào.

Nàng đặt một bát tào phớ rưới mật hoa quế hạnh nhân trước mặt Viên Tam, "Ăn từ từ, của ngươi hết."

Viên Tam cười ha ha, "Thế nào vẫn cứ là lão đại tốt với ta!"

hắn cầm thìa múc đậu hũ hạnh nhân lên ăn, động tác chậm lại, bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã.

Phó Vân anh chưa bao giờ thấy hắn khóc, lần đó ngăn cản hắn ở bến tàu, hắn cũng chỉ đỏ mắt mà thôi.

Viên Tam cúi đầu ăn tiếp, nước mắt rơi lộp bộp vào bát.

Phó Vân anh im lặng.

Lát sau, Viên Tam ăn hết một bát tào phớ hạnh nhân lớn, vét sạch tới tận đáy bát, lấy tay áo lau khô nước mắt, khe khẽ nói: "Ở phủ Trường Sa, ta vĩnh viễn là kẻ cướp. Thái thái thà gả tiểu thư cho một kẻ sa cơ thất thế, cả ngày chỉ biết cờ bạc gái gú cũng không thèm để ý đến ta."

Phó Vân anh rót cho hắn một chén trà.

Viên Tam không uống trà, nắm chặt tay nàng, nhìn nàng nói: "Lão đại, ngươi thật tốt với ta."

Dù hắn có đỗ tú tài, đạt được công danh, người coi thường hắn vẫn cứ coi thường hắn. Lúc hắn chẳng có gì, lão đại đã luôn quan tâm tới hắn, tuy là do bản thân hắn mặt dày mày dạn bám chặt lấy lão đại nhưng nếu không phải lão đại tặng hắn một bộ giấy bút trước thì thực ra hắn cũng ngại không dám ăn vạ lão đại như thế.

Khi đó dẫu còn chưa quen biết lâu lắm, hắn vẫn lấy hết can đảm nửa xin nửa ép nhận lão đại, sau đó ngày ngày ăn chực, lão đại chưa từng đuổi hắn đi.

Sau khi biết về quá khứ của hắn, hơn nữa còn bị đám kẻ cướp kia hành hạ nguyên một đêm, lão đại vẫn đối xử với hắn tốt như cũ.

Viên Tam khịt khịt mũi, "Lão đại, ta đã báo đáp ân tình của Viên gia rồi, về sau ngươi bảo ta làm cái gì thì ta làm cái nấy."

Phó Vân anh mỉm cười, rút tay về, lấy cuốn sách bên cạnh đập nhẹ vào đầu hắn, "Mấy thứ trong sách ngươi còn nhớ được bao nhiêu? Sắp thi hương tới nơi rồi, mau chóng bình tĩnh lại rồi chuẩn bị đi."

Ngay lập tức Viên Tam đã quên những chuyện đau lòng ở phủ Trường Sa, sốt sắng nói, "Tuân mệnh!"

Vậy mà ngay ngày hôm sau, Viên Tam đã chạy đi đâu không biết, Phó Vân anh đang định bắt hắn đọc thuộc lòng nội dung trong Tứ thư mà không tìm thấy hắn đâu.

Mãi tới giờ ăn trưa, Viên Tam mới quay về, hai tay nắm chặt, siết bàn tay khiến ngón tay kêu lách cách.

"Ta vừa đánh cho Chung Thiên Lộc một trận rồi, cái thứ vong ân phụ nghĩa! Ngay cả tiểu thư nhà lão đại có không thèm hắn thì hắn cũng không nên cưới cô nương Phạm gia kia mới phải!" hắn hừ lạnh, "Ta đánh hắn đến mức kêu cha gọi mẹ, tiểu thư Phạm gia kia tự biết mình đuối lý nên không dám cản ta."

Phó Vân anh nhếch miệng cười, làm gì có chuyện Phạm thị biết sai không dám cản, nhất định là sợ quá thôi, dáng người hắn mảnh khảnh, nhìn qua thì tưởng hào hoa phong nhã, tới lúc đánh người lại vô cùng táo bạo, đánh là đánh thẳng tay.

...

Càng gần kỳ thi, không khí trong phố Cống Viện càng trở nên áp lực. Con phố này ngay gần trường thi, những gia đình xung quanh đa phần đã cho người chuẩn bị thi hương thuê, mười nhà thì có tới chín nhà có tú tài. Dù ngày hay đêm, cả phố vẫn im lặng như tờ, có mấy nhà bán hết chó và gà vịt nhà mình đi, sợ làm ảnh hưởng tới việc ôn thi của tú tài trong nhà.

Bởi Sở Vương phủ không giúp gì được trong vụ Phó Nguyệt, Chu Hòa Sưởng vô cùng hổ thẹn, định phái người tới Phó gia giúp đỡ Phó Vân anh nhưng lại sợ quầy rầy nàng, hắn chỉ còn cách thi thoảng tìm Kiều Gia để hỏi thăm Phó Vân anh hằng ngày ăn uống ngủ nghỉ thế nào, hỏi nàng có thiếu cái gì, hắn sẽ lập tức sai tùy tùng đi mua.

Trước ngày thi một ngày, Phó Vân anh tới Sở Vương phủ ở, có như thế Sở Vương mới có thể kịp thời phái người giúp nàng che giấu thân phận.

Ngày hôm sau nàng đi phố Cống Viện tham gia kì thi, Phó Vân Chương chờ nàng ở đầu phố, dặn dò nàng rất nhiều chuyện, nhắc nhở nàng hết lần này đến lần khác về các kỹ xảo đáp đề, cuối cùng xoa đầu nàng, nói: "Đừng tạo áp lực cho bản thân, làm bài xong thì về thôi."

Lần trước ba ngày thi được tách ra, nàng đã hôn mê bất tỉnh, lần này thi liên tục ba ngày, không biết thân thể của nàng có thể chịu đựng nổi hay không.

Phó Vân anh mở chiếc giỏ đựng giấy bút và đồ tùy thân ra cho y xem, "Nhị ca, không sao đâu, lần này muội mang đầy đủ hết rồi, muội nghe lời huynh, làm bài xong sẽ ra luôn."

Nàng đã bắt đầu dậy thì, sau này càng ngày càng khó giấu giếm, kì thi đình sẽ tổ chức ở kinh sư, Sở Vương có muốn cũng không can thiệp nổi, nàng chỉ định thi đến kì thi hương rồi thôi, trở thành cử nhân, nàng đã có tư cách làm quan rồi.

Phó Vân Chương còn phải thi lại kì thi đình, còn nàng đi kinh sư sẽ trực tiếp đi theo con đường tuyển chọn quan lại.

Tiền, nàng có, công danh, nàng cũng có, thanh danh, từ khi chín tuổi nàng đã nổi danh ở đất Hồ Quảng, giờ trên bàn của học trò nhỏ học vỡ lòng nào chẳng có một bộ "Sổ tay chế nghệ", cái tên Đan Ánh công tử này có ai mà không biết nữa? Mạng lưới quan hệ, nàng cũng chẳng thiếu.

Nàng không quay đầu lại, hòa mình vào dòng người đang chen chúc xô đẩy trước trường thi.

Phó Vân Chương nhìn theo bóng dáng nàng đi xa dần, đến tận khi nàng rẽ vào hành lang sau cửa chính, không thấy ai nữa, y vẫn đứng đó dõi mắt nhìn mãi.

...

Ba ngày sau, trời còn chưa sáng, Phó Vân Chương đã tới đón Phó Vân anh.

Dù biết sẽ không có vấn đề gì nhưng mấy ngày nay y lúc nào cũng bất an, ban đêm cũng trằn trọc không sao ngủ được, đành khoác áo lên ngồi bên bàn đọc sách, hôm nào cũng đọc tới tận lúc hừng đông.

Liên Xác không nhịn được đành lên tiếng: "Thiếu gia đi thi, gia cũng lo lắng theo, có khi còn mệt mỏi hơn mấy người đi thi kia nữa."

Phó Vân Chương lắc đầu bật cười, y nghĩ với tính cách của Phó Vân anh, tới lúc ra khỏi trường thi thấy sắc mặt của y không tốt chắc chắn sẽ trách móc y nên vừa tới trường thi, y đã ngồi trong xe ngựa, gục xuống ngủ.

Dù sao cũng đã tới nơi rồi, cuối cùng y lại thả lỏng, ngủ rất say.

Lần thi này Phó Vân anh chuẩn bị rất đầy đủ, làm xong bài, cẩn thận kiểm tra lại mấy lần rồi ra khỏi lều thi.

Kiều Gia, Vương Đại Lang, Liên Xác và người bên Sở Vương phủ đều tới đón nàng, dưới sự đốc thúc của Chu Hòa Sưởng, người bên Sở Vương phủ còn mang theo cả sập gỗ, vừa thấy nàng ra khỏi trường thi đã vội vàng ôm gối đầu, bê sập gỗ chạy rầm rập về phía trước, va vào những người đang chờ thí sinh khác, bị mắng cho một trận.

Bước chân Phó Vân anh loạng choạng nhưng dù sao lần này không ngất xỉu.

Kiều Gia đỡ nàng đi, dừng lại bên chiếc xe ngựa đang đứng chờ ở góc đường, vén màn xe lên liền thấy Phó Vân Chương đang gục xuống bàn con, khăn phúc rơi sang một bên, lộ ra khăn lưới bên trong, mái tóc đen nhánh, ngủ say. Trong tay y lúc này còn cầm một cuốn "Đông lai bác nghị".

Lúc ngủ, mặt mày y thật bình thản, trên mặt thậm chí còn còn chút ngây thơ.

Liên Xác đang định đánh thức Phó Vân Chương, Phó Vân anh đã ngăn hắn lại, ra hiệu cho hắn im lặng, khe khẽ nói, "Để nhị ca ngủ một lát."

Nàng dặn Vương Đại Lang ở lại chờ Viên Tam, nhẹ nhàng bước vào xe ngựa, khẽ khàng gỡ cuốn sách trong tay Phó Vân Chương ra, đỡ y nằm xuống, đỡ y dựa vào gối mềm để ngủ cho thoải mái.

Dường như y đã thực sự mệt mỏi, ngủ mãi vẫn chưa tỉnh.

Xe ngựa đi về phía tòa nhà, vòng luôn về cửa sau, dừng lại bên cửa.

Phó Vân anh bảo Liên Xác đứng bên ngoài xe ngựa chờ Phó Vân Chương tỉnh lại, còn nàng thì về phòng, vừa đặt lưng xuống đã ngủ.

Nàng ngủ nguyên một ngày một đêm, đến lúc tỉnh lại thì bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lộp bộp, nàng phóng mắt nhìn xuyên qua tấm bình phong, nhìn thấy những khóm hoa trong sân bị cơn mưa xối xả làm cho rạp cả xuống.

Kiều Gia đứng canh ngoài cửa, nghe thấy tiếng ho khan của nàng, lập tức gọi người xuống bếp lấy cơm nóng canh nóng mang lên.

Nàng uống mấy bát canh, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân chạy về phía phòng nàng, Viên Tam và Chu Hòa Xưởng lần lượt chạy vào phòng, "Lão đại, ngươi tỉnh rồi!"

Sức khỏe Viên Tam vốn rất tốt, chỉ ngủ một buổi trưa đã tỉnh, vừa thi xong, hắn không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi với người cũng tới thăm Phó Vân anh là Chu Hòa Sưởng. Hai người không có đề tài chung, nhìn nhau hết ngày.

Phó Vân anh ngẩng đầu chào hỏi hai người họ, hỏi Kiều Gia, "Nhị ca ta đâu rồi?"

Kiều Gia trả lời: "Phó công tử đi Hoàng Hạc Lâu."

Học chính không thể chủ trì kì thi hương, quan chủ khảo và phó khảo của kì thi hương lần này là Hàn lâm học sĩ từ kinh sư tới. Được sự giới thiệu của Diêu Văn Đạt và Vương các lão, quan chủ khảo và phó khảo đều muốn gặp Phó Vân Chương một lần, hôm nay tri phủ mở tiệc ở Hoàng Hạc Lâu để chiêu đãi Hàn lâm Học sĩ, Phó Vân Chương qua đó tiếp khách.

Đến tối, Phó Vân Chương trở về, trên người có mùi rượu nhàn nhạt. Đầu tiên y về phòng tắm gội, thay một bộ đồ mới rồi mới sang gặp Phó Vân anh và Viên Tam.

Hai người đang bàn bạc về đề thi, đề thi sách luận năm nay rất khó, bao gồm hết cả thiên văn địa lý, người thi không chỉ cần biết kinh bang tế thế, còn phải thông thạo thủy văn, hiểu biết về việc đồng áng.

Văn bát cổ lại không khó.

Năm vừa rồi trong triều vừa trải qua một lần rung chuyển lớn, vì vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông, Đại học sĩ Trần các lão dâng sớ xin từ quan, Hoàng thượng không đồng ý, ban cho chết ở nhà, Trần gia tan tác. Sau đó có tới bảy tám chục người bị hạch tội. Tiết các lão tuổi đã cao, không muốn bị kẹp giữa Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê nên đã dâng tấu xin cáo lão về quê, Hoàng thượng thuyết phục ông ta ở lại không được nên đành phải để ông ta về. Nội Các vẫn do Thẩm Giới Khê cầm trịch, ông ta không cam lòng trở nên yếu thế, liên tục bác bỏ mấy sắc chỉ của Hoàng thượng, chính Thẩm Giới Khê đã nâng đỡ Hoàng thượng lên ngôi Hoàng đế. Hoàng thượng giờ vừa sợ vừa kiêng dè Thẩm Giới Khê, tuy nổi giận lôi đình nhưng vẫn chưa dám xuống tay với Thẩm đảng.

Sau một hồi mưa máu gió tanh khiến người ta trở tay không kịp, vào giữa giai đoạn hai phe phái đang giằng co thế này, đề thi hương các vùng đa phần không liên quan đến chuyện triều chính, các quan giám khảo sợ rằng ra đề như thế nhỡ đâu lại bị đẩy cho cái tội "âm mưu hại người", nên lúc ra đề ra sức đẩy về hướng lễ nghi, đạo lý luân thường (Quan hệ vua - tôi, cha - con, anh - em, vợ - chồng, bè bạn...).

Ví dụ như đề Phó Vân anh đi thi lần này được lấy từ "Trung Dung": Phụ vi đại phu, tử vi sĩ, táng dĩ đại phu, tế dĩ sĩ. Phụ vi sĩ, tử vi đại phu, táng dĩ sĩ, tế dĩ đại phu. Cơ chi tang đạt hồ đại phu. Tam niên chi tang đạt hồ Thiên tử. Phụ mẫu chi tang, vô quí tiện nhất dã. [2]

[2] Dịch nghĩa: "Phàm cha là đại phu, con là sĩ, thì cha chết được chôn cất theo lễ đại phu, tế tự theo lễ sĩ. Cha là sĩ, con là đại phu, thì khi cha chết được chôn cất theo lễ sĩ, tế tự theo lễ đại phu. Phép tang giáp năm thì làm (từ thường dân) cho đến bậc đại phu. Phép tang ba năm thì làm (từ thường dân) suối tới Thiên tử. Phép tang cha mẹ (ba năm) không phân biệt sang hèn, đều như nhau."

Đề này thảo luận về việc lễ nghi hiến tế.

Phó Vân Chương nghe Phó Vân anh và Viên Tam trình bày về chuyện bản thân phá đề như thế nào, gật đầu nói: "Phá khéo lắm."

Viên Tam nhướn mày, mặt đầy vẻ đắc ý.

...

Loáng một cái đã tới ngày yết bảng, kỳ thi mùa thu này thường được yết bảng vào đúng lúc hoa quế đang tỏa hương nên được gọi là quế bảng.

một đêm trước ngày yết bảng, Phó Vân anh đột nhiên mơ thấy kiếp trước.

Ngoài trời đang có tuyết rơi, tuyết lông ngỗng rơi lả tả, chỉ trong chốc lát tuyết đã phủ một lớp dày.

Nàng đứng ngoài hành lang bên cạnh thư phòng, cái lạnh thấm vào tận xương, lạnh tới mức nàng run lên.

một người bước ra từ thư phòng, đầu đội mũ quan, áo quan đỏ rực, bên trong là áo lụa trắng, thắt lưng gắn ngọc, túi đeo bên hông màu đỏ, cần một chiếc bài ngà (thẻ bài của quan lại), chân đi giày lụa đen thêu mây, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt trầm tĩnh.

"Biểu ca..." Nàng bước tới đón hắn, từ ngày thành thân, nàng vẫn luôn gọi hắn là biểu ca.

Thôi Nam Hiên nhìn nàng, thấy nàng đã bị lạnh tới mức chóp mũi đỏ ửng, nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho tùy tùng phía sau đưa nàng về phòng, "Về đi."

Nàng chần chừ một lúc, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất, thử thăm dò: "Biểu ca, thiếp..."

"Đây là Thôi gia, sau này không nên nhắc về chuyện Ngụy gia nữa." Bước chân Thôi Nam Hiên dừng lại một lúc nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, "Chuyện trên triều đình, đàn bà con gái không nên xen vào."

Dưới hành lang lập tức có người bung dù, che cho hắn đi ra ngoài.

Nàng nhìn theo bóng hắn, vành mắt dần trở nên đỏ hoe, lẩm bẩm, "Thiếp biết chàng khó xử, đâu có định ép chàng cầu xin giúp cha thiếp..."

Nàng chỉ định hỏi hắn một chút có thể nhờ người gửi mấy bộ quần áo dày cho các anh nàng trong ngục hay không, trời đang giá rét, lúc các anh nàng bị bắt chỉ mặc đôi áo mỏng, nhìn họ có vẻ béo tốt mập mạp như thế nhưng thực ra ai cũng sợ lạnh.

Nhưng nàng lại sợ nếu tự nàng nhờ người khác giúp đỡ sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn nên mới trưng cầu ý kiến của hắn trước.

Vậy mà đến một cơ hội mở miệng hắn cũng không cho nàng.

một trận tuyết lớn che lấp cả trời đất, nàng đứng trên hành lang, nhìn Thôi Nam Hiên đi xa dần, gió táp vào mặt nàng, lạnh thấu xương, nàng cảm thấy đến máu trong người mình cũng đã lạnh ngắt.

Giữa trời đất chỉ còn lại bóng dáng chói mắt mà lại lạnh lùng kia.

Giữa một vùng lạnh lẽo hoang vu bỗng có tiếng ồn ào từ đâu truyền lại, có người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào trong phòng.

Phó Vân anh nhận ra mình đang nằm mơ, đột nhiên mở bừng mắt, tỉnh lại.

Nàng chống người ngồi dậy, khép lại vạt áo, đặt chân lên chỗ để chân dưới giường, chậm rãi xỏ chân vào giày gấm.

một bàn tay mảnh khảnh, ngón tay dài có vết chai mỏng gạt tấm mành thủy tinh ở gian ngoài ra, Phó Vân Chương đi vào trong phòng, đứng cách nàng một tấm bình phong và một tấm mành lụa, mỉm cười hỏi nàng: "Dậy chưa?"

Qua tấm mành, bóng người thật mơ hồ, thanh âm cũng mơ hồ.

Phó Vân anh che miệng ngáp một cái, vén màn lên, móc lên chiếc móc câu bằng đồng rồi vừa vén tóc vừa hỏi: "Sao hôm nay nhị ca dậy sớm thế?"

Ngoài cửa sổ vẫn còn tối mờ, trời còn chưa sáng đâu đấy!

Phó Vân Chương mỉm cười nhè nhẹ, nhìn nàng búi tóc lại bằng một tấm vải gấm, rót cho nàng một chén trà, nói: "Chuẩn bị hành lý đi, chúng ta đi kinh thành."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện