Chiều tối hôm đó, trời bỗng nhiên có tuyết hạt, những giọt băng nhỏ như những viên muối trắng tinh rơi lộp độp xuống mái ngói. Tới buổi tối, trời như thả những mảnh bông xuống trần gian, những hạt tuyết đã trở thành những bông tuyết lông ngỗng lả tả bay xuống. [1]

[1] Tuyết hạt là các hạt băng tầm 2-5 mm, kết quả của việc nước bị đóng băng trên không trung, nặng, rơi nhanh. Tuyết lông ngỗng là bông tuyết có thể tích lớn nhưng nhẹ hơn, rơi nhẹ nhàng như lông vũ.

Sáng sớm hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, từ thân cây, nền gạch, tường viện cho đến hồ nước, núi giả đã đều được bao phủ bởi một tầng tuyết đọng dày cộp, hoa tịch mai yên lặng nở rộ trên nền tuyết, mùi hương tỏa ra khắp sân.

một cơn gió thổi qua làm rung cành lá, tuyết trên cành ào ạt rơi xuống như hoa lê tàn, phủ trắng mặt đất.

Phó Vân anh mặc mấy lớp áo rồi lại khoác thêm một chiếc áo choàng chống lạnh ra khỏi đường Đinh.

Nàng giờ kiêm nhiệm thêm chức trợ giáo, có thể ra vào khu phía bắc, người làm mở cửa cho nàng, xoa đôi tay đã lạnh đến cứng đờ vào nhau cho ấm rồi đưa nàng tới chỗ sơn trưởng Khương Bá Xuân.

Trời còn chưa sáng, Khương Bá Xuân còn đang ngủ. Khương sư mẫu đang chỉ huy nha hoàn dưới bếp giết gà, vặt lông gà, chuẩn bị hầm cháo gà táo đỏ, biết nàng tới liền rửa tay sạch sẽ ra đón nàng, bà quan sát nàng kĩ càng hồi lâu rồi cười hỏi: "Đúng là một cậu bé tuấn tú, con đã bàn chuyện hôn nhân chưa? Chọn tiểu nương tử nhà nào rồi?"

Phó Vân anh sững người.

Khương sư mẫu chỉ thuận miệng hỏi vậy, thấy nàng sững sờ như thế lại nhoẻn miệng cười, vào phòng lấy ra bốn cuốn sách, "Tối qua quan nhân nói sáng sớm nay con nhất định sẽ tới lấy cái này, nào, cầm đi, người trẻ tuổi ham ngủ, trời lạnh thế này mà phải dậy sớm, khổ cho con rồi."

Phó Vân anh nhận mấy cuốn sách, cảm ơn Khương sư mẫu.

Nàng cầm sách trở về khu phía đông, châm nến, ngồi trước cửa sổ đọc sách.

một khắc sau, tiếng chuông gọi dậy mới vang lên, các học sinh đầu tóc còn chưa chải gọn gàng ôm sách vở giấy bút chạy vội tới khu phía đông, nhìn thấy nàng, lúng túng nhìn nhau một hồi.

Nàng mỉm cười với bọn họ.

Đám học sinh sợ sệt cuống quýt tìm về vị trí của mình, mở sách ra, đọc oang oang.

...

Phó Vân anh chỉ là trợ giáo mảng chế nghệ, các thầy chủ giảng phần kinh, sách, luận mới là những người phụ trách giảng dạy chính, nàng không muốn giọng khách lại át giọng chủ, không đặt ra những yêu cầu nghiêm khắc cho các học sinh khác như đối với Phó Vân Khải. Tuy nhiên đã là thói quen, ngày nào cũng như ngày nào, nàng vẫn là người đầu tiên xuất hiện ở khu phía đông, không ngày nào tới trễ, cứ như vậy, không ai bảo ai, dần dần, số học sinh dậy sớm càng ngày càng nhiều hơn.

Dựa theo danh sách, nàng chia các học sinh thành mấy tổ, tổ trưởng là do bọn họ tự bầu ra, bình thường nàng có yêu cầu gì chỉ cần nói với tổ trưởng rồi những tổ trưởng này sẽ thông báo cho tổ viên của mình, phân công và truyền đạt rõ ràng, cố gắng để mọi người đều có thể bắt kịp một cách nhanh chóng.

Đa số mọi người nghiêm chỉnh nghe theo lời khuyên của nàng để luyện viết văn, nhưng cũng có những người mãnh liệt phản đối việc nàng đảm nhiệm chức trợ giáo, còn có những người quá đáng hơn, đứng giữa nhà ăn oang oang mắng mỏ sơn trưởng và Triệu sư gia hồ đồ làm bậy, ai đời lại để một đứa trẻ con làm thầy của bọn họ.

Khi ấy đúng vào lúc vừa tan học, mọi người đổ đi ăn, nhà ăn người đến kẻ đi đông đúc, nghe thấy mấy học sinh đó châm chọc Phó Vân anh, những người còn lại nhìn nhau, đứng một bên quan sát tình hình.

Người không phục kể ra cũng nhiều lắm.

Viên Tam và Phó Vân Khải là những người ủng hộ trung thành nhất, đốp chát lại ngay tại chỗ, cuối cùng cãi cọ với đám học sinh hơn tuổi kia.

Chung Thiên Lộc nhát gan lại cẩn thận, sợ hai bên đánh nhau liền đặt bát đũa xuống, chạy về khu phía đông tìm Phó Vân anh lúc này đang chép lại một bài văn, "Vân ca nhi, ngươi mau tới mà xem, bọn Viên Tam chuẩn bị đánh nhau tới nơi rồi."

Phó Vân anh cau mày, đứng dậy thu dọn sách vở.

Tô Đồng ngồi gần đó bỗng bật cười, "Thực ra đệ cũng đâu nhất thiết phải ôm đồm, những người này có thể viết văn tốt hay không thì có quan hệ gì với đệ đâu? Cũng chỉ lãng phí thời gian của chính mình mà thôi, chi bằng từ chức trợ giáo còn hơn."

Chung Thiên Lộc cúi đầu ngập ngừng, không dám lên tiếng.

Phó Vân anh nhìn Tô Đồng rồi bảo Chung Thiên Lộc đi ra bên ngoài đợi, khẽ nói: "Biểu huynh sau này có thể tham gia khoa cử, đề tên bảng vàng, đỗ đạt thành danh, tiền đồ vô lượng, muội thì khác, vậy nên muội phải đi đường vòng."

Tô Đồng hỏi: "đã biết là đường vòng, vậy tại sao còn muốn đi?"

Phó Vân anh mỉm cười, hỏi lại hắn: "Muội còn lựa chọn nào khác sao?"

Tô Đồng trầm mặc không nói, nhìn theo bóng nàng đi ra cửa.

...

Trong nhà ăn đang ồn ào tiếng cãi cọ.

Viên Tam và Phó Vân Khải bị mọi người vây ở giữa, đang cãi cọ với một đám người, hai bên tranh cãi tới đỏ mặt tía tai. Những học sinh khác đến cơm cũng quên ăn, đứng xem bên cạnh, đến đoạn gay cấn còn hào hứng gõ bát gõ đũa, cổ vũ hai bên.

Phó Vân anh bước vào nhà ăn, còn chưa kịp lên tiếng hỏi gì đã có một chiếc bát sứ thô bay thẳng về phía mặt nàng.

Bát đĩa của nhà ăn được trang bị theo tiêu chí dùng được là được, tuy nhìn không đẹp nhưng bền, chịu va đập, đập vào mặt chắc chắn là vỡ đầu chảy máu.

Người xung quanh kinh hoàng hét lên, Phó Vân anh thấy chiếc bát đang lao về phía mặt mình, không kịp né người sang một bên, giơ tay định chắn bỗng một bàn tay xuất hiện từ bên cạnh, bắt gọn chiếc bát, đặt mạnh lên bàn, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt lạnh như băng.

Người ném bát sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng lủi vào đám đông định trốn.

Kiều Gia bước lên vài bước, người xung quanh dạt ra, hắn giơ tay, túm lấy cổ áo học sinh kia, lôi tới trước mặt Phó Vân anh.

"Ta, ta không cố ý, ta chỉ nhất thời lỡ tay thôi..."

Học sinh ném bát sợ hãi, vội vàng biện giải.

Phó Vân anh lạnh lùng nhìn hắn, "Viên Tam, đè hắn xuống."

Viên Tam thấy Phó Vân anh suýt nữa bị bát sứ đập vào mặt đã giận sôi máu từ nãy, vén sẵn tay áo, chuẩn bị xông vào đánh người kia một trận, giờ lại thấy nàng gọi mình, vội vàng chạy tới, không cần hỏi gì thêm, giữ lấy học sinh kia ấn vào cạnh bàn.

Học sinh nọ sợ tới mức nói năng lộn xộn, giãy giụa kịch liệt, "Các ngươi muối làm gì? Đa số bắt nạt thiểu số! Ỷ thế hiếp người! Lấy việc công trả thù riêng!"

Học sinh xung quanh nhìn nhau, không biết giờ thì nên bước lên khuyên can hay trước hết cứ mời sơn trưởng tới đã rồi tính.

Phó Vân anh không nói một lời, cầm chiếc bát sứ thô vừa nãy lên, đi về phía học sinh vừa ném bát. Nàng đứng đó, nhìn hắn từ trên cao, giơ tay phải lên, đập chiếc bát sứ thẳng về phía mặt hắn!

"Phó Vân, dừng tay!"

Đám học sinh kinh hãi, thấy phen này có khi hại đến mạng người chứ chẳng chơi, vội vàng can ngăn.

Mấy người nhát gan nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn.

Loảng xoảng một tiếng, chiếc bát sứ nện xuống mặt bàn, vỡ thành mấy mảnh.

Thấy chiếc bát sứ vỡ nát ngay bên cạnh đầu mình, học sinh ném bát hồn phi phách tán. Nếu khi nãy Phó Vân anh không chệch tay đi, đầu hắn đã bị đánh đến nở hoa rồi. hắn giờ không cần biết ngượng ngùng gì nữa, nước mắt ào ạt chảy ra.

Người xung quanh đang nhào hết về phía trước, nhìn thấy thế lại sững lại.

Phó Vân anh khống chế lực rất chuẩn, chiếc bát sứ tuy vỡ nhưng cũng không có mảnh vụn văng tứ tung, nàng gạt mảnh vỡ sang một bên, vỗ lên mặt học sinh ném bát, "Phùng Thừa, xin lỗi nhé, ta chỉ nhất thời lỡ tay thôi."

Đám học sinh nhìn nhau, lắc đầu cười vang.

Mặt Phùng Thừa nóng bừng, hai chân hắn nhũn ra, không nói nổi một câu, nhân dịp Viên Tam đang ôm bụng cười như nắc nẻ, hắn vội vàng tránh thoát, chạy như tên bắn.

Phó Vân anh không thèm để ý tới hắn, nhận lấy chiếc khăn mà Kiều Gia đưa tới, lau khô tay, đi tới trước mặt những người đang tranh cãi với Viên Tam và Phó Vân Khải.

Những người bên cạnh dạt ra, nhường chỗ cho nàng.

Mấy học sinh đường Đinh hô hào, bê một chiếc ghế bành tới, đặt trên mặt đất, "Nào, Vân ca nhi, ngồi đi!"

Phó Vân anh phất nhẹ tay áo rộng, đường đường chính chính ngồi xuống ghế bành, người bên cạnh lại mang một ly trà nàng tới, những học sinh ủng hộ nàng đứng bên cạnh, đòi lấy cái này cái kia giúp nàng, tựa như chúng tinh phủng nguyệt (một đám sao vây quanh, tôn lên ánh trắng).

Những người đối diện xanh mặt, "Phó Vân, ngươi còn nhỏ hơn chúng ta, lý gì mà lại được làm trợ giáo của chúng ta?"

"Thầy là người truyền thụ đạo lý, tiếp nhận và truyền thụ tri thức, giải đáp những nghi vấn. Người sinh trước ta, nghe đạo lý ấy trước ta, ta theo mà tôn làm thầy. Người sinh sau ta, nghe đạo lý trước ta, ta cũng theo mà tôn làm thầy. Ta theo cái đạo đó để học, ôi há lẽ nào biết được điều đó chỉ nói đến sinh trước sinh sau ta chăng? Vì thế cho nên không kể sang hèn, không kể lớn nhỏ, đạo lý còn thì đạo thầy cũng còn như thế."

Phó Vân anh chậm rãi trích ra những lời trong "Sư thuyết" của Hàn Dũ, mày hơi nhướn lên.

"không kể tôn ti cao thấp ra sao, không kể tuổi tác lớn nhỏ thế nào, đạo lý do ai nắm giữ, người đó chính thầy. Đạo lý có người biết trước, người biết sau, tri thức mỗi người lại có sở trường khác nhau. Thánh nhân dạy, ba người đồng hành, ắt có thầy của ta, chọn điểm tốt để học hỏi, chọn điểm chưa tốt để sửa chữa. Khổng Tử từng coi Đàm Tử, Trường Hoằng, Sư Tương, Lão Đam là thầy. Chỉ cần là người nắm giữ tri thức mà ta không biết, có thể chỉ dẫn cho ta vài điều thì đã đủ để làm thầy của ta rồi. không phải ai cũng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không bao giờ cần nhờ người khác giải đáp thắc mắc."

Phó Vân anh ngừng lại một chút, nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp: "Ta bình thường vẫn gặp những vấn đề khó hiểu, cũng sẽ đi hỏi người khác, các vị ở đây đều là thầy của ta.”

Các học sinh đang đứng về phía nàng phấn khích, gãi đầu, cười hề hề.

Mấy học sinh vừa tranh cãi với Phó Vân Khải nheo mắt, hừ lạnh, "Ngươi tự so sánh mình với Thánh Nhân, có phải là quá tự cao tự đại rồi không?"

Phó Vân anh mỉm cười, "Khi viết văn giải đề bắt buộc phải sử dụng ngữ khí của các bậc thánh hiền, mô phỏng cách nói của Thánh Nhân, do vậy có thể hiểu được tâm tư của Thánh Nhân, học được đạo lý làm người, nếu không tự so mình với bậc thánh hiền thì làm sao làm văn tốt cho nổi?"

Nàng nhìn bọn họ, lại cười nói: "Thánh Nhân hiền đức, học rộng hiểu nhiều, còn khiêm tốn không ngừng học hỏi, các ngươi lại câu nệ thân phận tuổi tác, như thế thì đạo đức nhân phẩm nhất định phải xuất chúng hơn các bậc thánh hiền xưa nay rồi."

Trong đám học sinh vang lên tiếng cười ha hả.

Mặt mấy người kia sa sầm.

Phó Vân anh nói tiếp: "Từ ngày đầu tiên ta kiêm nhiệm chức trợ giáo đến nay, mỗi khi yêu cầu mọi người làm một đề văn, ta nhất định sẽ viết trước một bài để mọi người chuyền tay đọc, chưa bao giờ thoái tác. Vấn đề nào ta biết, mọi người hỏi, ta biết gì nói nấy, không giấm giếm nửa lời, đề văn nào ta không hiểu, ta sẽ tới hỏi các vị chủ giảng, chắc chắn sẽ không giả vờ hiểu. Nhiệm vụ của trợ giáo vốn là trợ giúp các vị chủ giảng, phó giảng phụ đạo cho bạn cùng trường, giám sát việc học của các bạn cùng trường, định hướng cách học trong thư viện, ta có chỗ nào làm chưa tốt, các ngươi có thể nói thẳng với ta hoặc tới gặp sơn trưởng đề nghị đổi người, không cần đứng đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe."

"Đúng thế! Trợ giáo tốt như Phó Vân các ngươi còn kén cá chọn canh, các ngươi có giỏi thì làm đi!"

"Phó Vân mỗi ngày đều làm gương sáng, thức dậy sớm nhất, đi ngủ muộn nhất, không chỉ hoàn thành bài tập của bản thân mà còn phụ đạo việc học cho chúng ta, cần cù vất vả mà còn không kêu khổ, các ngươi còn oán trách cái gì chứ!"

"Có giỏi thì sau này gặp đề khó đừng hỏi Phó Văn nữa, hôm qua ta còn thấy các ngươi đang đọc bài tổng hợp "Cấu tạo chi tiết bài văn và phương pháp sáng tác" của Phó Vân..."

...

Những học sinh xung quanh bắt đầu lên tiếng ủng hộ Phó Vân anh, mấy học sinh chê bai Khương Bá Xuân bất công há miệng định phản bác mấy câu nhưng lại chẳng tìm cơ hội để nói.

một người trong số họ bỗng giận dữ đứng dậy, trừng mắt nói: "Sơn trưởng từng nói thư viện dạy học sinh, chú trọng vào giáo dục nhân phẩm, đạo đức, truyền đạt kiến thức chứ không phải chỉ để đi thi, vậy mà sơn trưởng lại để Phó Vân đảm nhiệm chức trợ giáo về chế nghệ, tập trung vào việc viết văn giải đề, xem nhẹ kinh thư, kiến thức, vứt dưa hấu để nhặt hạt vừng, đảo lộn thứ tự trước sau!"

Đám học sinh ngây ra một lúc rồi cùng bật cười.

"không có thi cử thư viện làm sao phát triển được?"

"Phó Vân viết văn tốt sơn trưởng mới để hắn đảm nhiệm vị trí trợ giáo về chế nghệ, mỗi người có một sở trường, ngươi không muốn đi thi nhưng chúng ta muốn!"

Đủ loại lời lẽ phản bác có hay có dở nhưng không ai nói tới trọng điểm.

Phó Vân anh vẫy tay ra hiệu cho mọi người trật tự.

Đám học sinh vội vàng im lặng, chờ nàng lên tiếng.

"Sơn trưởng vất vả tính toán mà ngươi tới giờ vẫn chưa hiểu được." Phó Vân anh nói, "Sơn trưởng không phản đối khoa cử, sơn trưởng phản đối việc coi khoa cử là tất cả."

Bản thân sơn trưởng xuất thân từ khoa cử, sao có thể coi thường khoa cử đây? Đề thi khoa cử nằm cố định trong Tứ thư Ngũ kinh, đương nhiên sẽ hạn chế tư duy, khiến cho rất nhiều học sinh chỉ chăm chăm vào thứ kiến thức chết trong sách, nhưng trước mắt đây là cách công bằng, công chính, hữu hiệu nhất để tuyển chọn quan lại, phá vỡ hệ thống kế thừa trong giới quý tộc, khiến dân chúng toàn thiên hạ không phân sang hèn đều có thể dựa vào việc học để thay đổi vận vận mệnh của bản thân.

Các học sinh đều trầm mặc.

Phó Vân anh đứng dậy, mỉm cười, chắp tay với đám học sinh kia, "Tuy rằng ta lần nào thi cũng được hạng nhất toàn thư viện nhưng núi cao còn có núi cao hơn, không dám tự cao tự đại, cơ mà nếu chỉ phụ đạo mấy người các ngươi viết văn thôi thì như thế đã đủ rồi."

Nàng nói xong liền đi ra ngoài.

...

Sau này, chuyện cãi cọ trong nhà ăn tới tai Khương Bá Xuân, ông ta bắt mấy học sinh kia chép phạt "Sư thuyết", mỗi người chép năm mươi lần.

Nhờ phúc của bọn họ, uy vọng của Phó Vân anh ở thư viện lại được nâng lên một bậc. Từ đó không ai dám nói sau lưng rằng nàng không xứng đáng với chức trợ giáo nữa.

...

Sau khi tuyết rơi, trời sáng sủa nhưng tuyết đọng lâu ngày vẫn không tan.

Hàn thị sai tôi tới tới thư viện hỏi Phó Vân anh khi nào về quê ăn Tết. Đồ đạc bên phố Cống Viện đã sắp xếp xong, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

Gần đây nàng tập trung biên soạn một cuốn sách chuyên về phương pháp chế nghệ, cần phải tham khảo rất nhiều sách vở, suy đi xét lại, cảm thấy không có thời gian về huyện Hoàng Châu nên bảo chưởng quầy ở cửa hàng nhắn về hỏi ý kiến Phó tứ lão gia.

Phó tứ lão gia biết Phó Vân anh trở thành trợ giáo ở thư viện, cảm thấy nàng giờ cũng đã thành thầy giáo giống Tôn tiên sinh rồi, sợ làm lỡ dở công việc của nàng, bảo chưởng quầy: "nói với thiếu gia, nếu bận quá thì không về cũng được, tránh phải chạy tới chạy lui, năm hết Tết đến tới nơi rồi, trong nhà vẫn ổn, không cần lo lắng, đợi tiết trời ấm áp ta sẽ qua bên đó thăm nó."

Rồi ông bảo chưởng quầy xếp một thuyền đầy ắp hàng Tết chuyển tới phủ Võ Xương.

Phó Vân anh không về quê, Phó Vân Khải cũng không muốn về, Hàn thị thì cái gì cũng nghe lời con gái, vậy nên cả ba người, cộng thêm một miệng ăn chực là Viên Tam, ở lại phủ Võ Xương ăn Tết.

Tết đến, thư viện nghỉ một tháng rưỡi, học sinh cơ bản đều là người Hồ Quảng nên gần đến Tết, bọn họ đã lục tục sắp xếp hành lý, mấy người đồng hương góp tiền thuê xe la cùng về nhà.

Các vị chủ giảng đa số về quê đoàn tụ với người nhà, số còn lại là những người vướng bận con cái không thể ẵm bồng đường xá xa xôi, hoặc là độc thân không có gì vướng bận, những người này ở lại Võ Xương ăn tết, cũng tiện chuẩn bị khoa thi sắp tới. Trong các vị phó giảng có mấy người thi hương trượt mấy lần liên tiếp nhưng tới giờ vẫn không bỏ cuộc. một khi thi đỗ cử nhân mới có tư cách làm quan, tuy không phải thi đỗ tiến sĩ, cả đời không thể làm quan lớn nhưng không phải ai ai cũng chăm chăm vào mấy trăm suất thi đỗ trong kỳ thi hội kia. Có thể là một chức quan nhỏ đã là nở mày nở mặt lắm rồi, đa số những người đọc sách đều cảm thấy vậy đã là mỹ mãn.

Dù có Triệu sư gia và các giáo thụ trong thư viện đứng bên cạnh chỉ dẫn, một mình Phó Vân anh không thể làm hết bao nhiêu việc nên cần có người giúp đỡ, Viên Tam, Phó Vân Khải, Chung Thiên Lộc đương nhiên sẵn sàng, ngoài ra, nàng còn tìm Triệu Kỳ và Đỗ Gia Trinh nhờ trợ giúp.

Hôm đó, học sinh trong thư viện tập trung ở khu phía đông chờ sơn trưởng tới dặn dò, nàng bất chấp những ánh mắt khác thường của mọi người, đi tới trước mặt Đỗ Gia Trinh, nhờ hắn giúp đỡ mình.

Học sinh xung quanh vốn đang rộn ràng bỗng im lặng, người này nhìn người kia đầy ẩn ý, chờ hai người bọn họ cãi nhau.

Sắc mặt Đỗ Gia Trinh biến đổi, có chút phòng bị và châm chọc, lạnh lùng nói: "Tại sao lại muốn ta giúp ngươi cơ chứ?"

Phó Vân anh mỉm cười trả lời: "Ta phải biên soạn một cuốn sách hướng dẫn làm văn giải đề cho các học sinh trong thư viện, nhưng một mình ta năng lực có hạn. Huynh là một trong những học sinh xuất sắc nhất của thư viện, có sự trợ giúp của huynh, ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này nhanh hơn, tốt hơn."

Đỗ Gia Trinh khẽ mím môi, không trả lời.

...

Việc biên soạn sách kể ra thì rất rườm rà phức tạp nhưng tất cả mọi người đều mong muốn được làm. Theo quy định của thư viện từ xưa đến nay, sách biên soạn xong sẽ được các giáo thụ sửa chữa, rồi dâng bản hoàn thiện này lên triều đình xem xét. Sau khi được triều đình chấp nhận, thư viện có thể tự khắc tự in, tất cả mọi người tham gia đều được đề tên trong đó.

Trước nay vốn chỉ có quản cán ở Tàng Kinh Các có tư cách soạn sách, khi Phó Vân anh giúp đỡ công việc ở Tàng Kinh Các đã được quản cán chỉ dẫn rất nhiều về biên soạn sách.

Từ khi nhập học, mỗi lần viết một bài văn, nàng đều ghi chú lại những điều tâm đắc thu nhận được, những học sinh khác đưa ra thắc mắc, nàng đều ghi chép lại, bao gồm cả những vấn đề gặp phải và cách giải thích. Thông qua việc phân tích những vấn đề mà mỗi học sinh gặp phải khi viết văn, nàng tích lũy được một lượng tư liệu thực tế khá lớn.

Sau khi tổng kết tư liệu thực tế, lại tham khảo sách trong Tàng Kinh Các, nàng quyết định biên soạn một cuốn hướng dẫn sáng tác văn giải đề tên là "Sổ tay chế nghệ", nội dung không nhất thiết phải cao siêu thâm thúy, chỉ cần đơn giải dễ hiểu vì đối tượng mà cuốn sổ tay này hướng tới là toàn bộ học sinh trong thiên hạ, chủ yếu là dùng để học vỡ lòng.

Đây là một công trình lớn, trước đó Phó Vân anh không nói cho bất cứ ai, đợi hoàn thành chương "Phá đề" mới tiết lộ chuyện này cho Triệu sư gia và Khương Bá Xuân rồi đưa bản nháp cho các thầy đọc để xin nhận xét.

Tới thời điểm hiện tại, không phải không có sách hướng dẫn làm văn giải đề, nhưng đa số là tổng kết đề văn được đoán trước, hoặc có giải thích thì cũng trình bày dài dòng văn tự, khó hiểu, vẫn chưa có ai sử dụng ngôn ngữ đơn giản để hệ thống, phân tích Tứ thư Ngũ kinh, Chu Hi tập chú và cách làm văn giải đề.

Nếu trước đây có ai đó nói muốn biên soạn một cuốn sổ tay chế nghệ cho học sinh toàn thư viện, Khương Bá Xuân và Triệu sư gia có thể đã cười đến rụng răng, nhưng Phó Vân anh lại đưa hẳn bản nháp cho hai người họ xem, hai người sửng sốt, cuối cùng răng không rụng nhưng mồm há hốc không khép lại được.

Cuốn sách vỡ lòng này một khi được in ra, rất có thể sẽ giống như "Thanh luật vỡ lòng", "Huấn Mông biền câu, "Đường Thi", được lưu truyền từ bắc chí nam, tên tuổi của Phó Vân dù có không thể danh chấn thiên hạ thì chắc chắn vẫn có thể lừng lẫy nhất thời.

Khương Bá Xuân không thể kinh thường, càng lúc càng tôn trọng Phó Vân anh. Ông và các giáo thụ trong thư viện đều đồng ý sẽ dốc sức phối hợp với Phó Vân anh biên soạn cuốn sách này, còn đưa ra nhiều ý kiến cho nàng tham khảo.

Triệu sư gia có phần kinh hãi, từ việc theo Tôn tiên sinh đọc sách tới nhập học ở Giang Thành thư viện, tham gia công việc ở Tàng Kinh Các, rồi lại vô tư trợ giúp học sinh cùng trường, đảm nhiệm chức trợ giáo... từng bước mà Phó Vân anh đã đi dường như đều để đặt nền móng cho cuốn sách này, nhưng lại như thể chỉ là tình cờ, thuận tiện chứ không phải có chủ đích từ trước.

Nếu nàng là nam giới, có thể tham gia khoa cử như những người khác, không biết nàng có thể đi được xa tới mức nào...

Ông ta hỏi Phó Vân anh: "Chờ hoàn thành cuốn sổ tay, trên sách lại chỉ có thể ghi cái tên Phó Vân này, ngươi có cảm thấy thiệt thòi không?"

Nàng trả lời: "Thầy à, còn có một cái tên có sẵn, sao lại không dùng?"

Đôi mắt Triệu sư gia sáng bừng, "Đan Ánh công tử?"

Đan Ánh công tử có thân phận bí ẩn, mỗi tháng lại có một bài tranh luận trên giấy với thầy dạy của mình, thanh danh đã truyền đi khắp Hồ Quảng nhưng bản thân người này lại không tham dự bất kì hội văn, hội thơ nào. Văn nhân đất Hồ Quảng đều đang suy đoán "y" rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại có thể không màng danh lợi đến thế.

Đúng thế, cái tên "Đan Ánh công tử" này có sức ảnh hưởng lớn hơn Phó Vân nhiều!

...

Chuyện này không phải là bí mật đối với người trong thư viện nên hiện giờ ngoài người Triệu gia, những người khác cũng đã biết Phó Vân chính là Đan Ánh công tử.

Mọi người chỉ kinh ngạc mất một ngày, ngay hôm sau đã cười tươi hơn hớn khoe khoang khắp nơi, "Biết Đan Ánh công tử không? Bạn cùng trường của ta đấy."

Sau khi biết chuyện, Đỗ Gia Trinh nhốt mình trong phòng buồn bực mấy ngày.

hắn vẫn thường công khai bàn luận về văn của Đan Ánh công tử với bạn cùng trường, còn từng nói nếu có thể gặp người thật thì sẽ vui mừng khôn xiết...

Nào ngờ người thật suốt ngày đi đi lại lại trước mắt, đoạt hết sự chú ý của mọi người, cướp đi sự oai phong của hắn, giành mất sự yêu quý của các thầy. Phó Vân mà hắn chỉ nhìn thôi đã thấy ngứa mắt lại chính là Đan Ánh công tử!

...

Phó Vân tới tìm hắn như vậy khiến Đỗ Gia Trinh rất bất ngờ.

Chuyện biên soạn sách này không những chỉ có thể tạo phúc cho những học sinh gia cảnh bình thường, không có sự hướng dẫn của các thầy giáo tốt nên chưa nắm được bí quyết làm văn mà nói rộng ra, nếu cuốn sách này được soạn tốt thì có thể vang danh một vùng, thậm chí còn có thể lưu danh muôn đời.

Nội các từng mất nhiều năm để soạn sách cho Hoàng đế, thủ phụ Thẩm Giới Khê cướp lấy toàn bộ công lao, ghi dưới danh nghĩa của một mình mình, tất cả văn nhân trong thiên hạ đều lấy làm tức giận bất bình, nhưng những cuốn sách ghi tên Thẩm Giới Khê ấy không thể sửa lại được nữa, người đời sau sẽ chỉ nhớ tới tên của Thẩm Giới Khê mà thôi.

Vô hình chung, cách này có thể mở rộng mạng lưới quan hệ xã hội cho tác giả, có lợi cho con đường làm quan sau này, vậy mà sao Phó Vân lại tìm tới hắn? Đỗ Gia Trinh có cảm giác Phó Vân muốn hạ thấp hắn.

Dù sao từ trước tới nay hắn chưa từng đối xử tử tế với Phó Vân, vẫn luôn đối chọi gay gắt với "y", khi trước còn nghĩ tới chuyện lợi dụng Chu Đại Lang, Tô Đồng để bắt nạt "y".

Đỗ Gia Trinh trầm mặc hồi lâu.

Những người xung quanh không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt.

Phó Vân anh vẫn tỉnh bơ, hỏi: "Đỗ huynh, các thầy và ta đều cảm thấy huynh là sự lựa chọn tốt nhất, huynh thấy sao?"

Đỗ Gia Trinh vẫn không nói lời nào.

Nàng mỉm cười, "Hay là Đỗ huynh cảm thấy có người xứng đáng được lựa chọn hơn huynh?"

Nghe xong lời này, những người khác đều nhìn sang, chỉ mong tới lượt mình.

Đỗ Gia Trinh cắn nhẹ môi, "Được, ta đồng ý!"

Tại giờ khắc này, hắn đã hiểu hắn thua rồi, thua hoàn toàn.

Editor: Hẹn cuối tuần nhưng rảnh ruồi làm chương này cho mọi người đọc. Thực ra làm dở từ cuối tuần, với cả loại nội dung như thế này mình làm khá là nhanh, mấy chương mà nhân vật khó khăn hay đau khổ mình làm lâu lắm. Chương này xâu chuỗi một loạt hành động tưởng như rời rạc của nữ chính từ khi vào thư viện. Thực ra theo mình thì ban đầu nàng cũng không tính xa đến thế, về sau cơ hội đến, nàng chớp lấy cơ hội mà thôi. Cơ hội có thể có rất nhiều nhưng phải là người có chuẩn bị tốt thì mới nắm được cơ hội để hiện thực hóa nó. Truyện nữ cường nên không tránh khỏi YY, truyện này tính ra YY vừa phải, không đến nỗi lố quá. Truyện của La Thanh Mai thiên về "hùng tâm tráng trí", thay đổi vận mệnh, tạo phúc cho thiên hạ, hơi bị đao to búa lớn nhưng mình thích kiểu đó nên thôi... Miễn là không lố quá là được. Hôm trước mình bảo sắp đến đoạn gay cấn nhưng xem lại thì còn vài chương nữa mới đến cơ. Heheeeeee
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện