Bên ngoài miếu hoang, bóng đêm đặc quánh, ánh sao thưa thớt, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động khiến người ta phải gai người.
Dương Bình Trung rùng mình, đi sát vào Phó Vân anh, không quan tâm nàng dẫn hắn đi đâu.
"Bên này."
Phó Vân anh nhìn xung quanh một lượt, ngẩng đầu nhìn trời, dựa theo vị trí của sao để phân biệt phương hướng liền nhanh chóng xác định được miếu hoang nằm ở phía trái Xà Sơn, quả nhiên đúng như nàng suy đoán, nơi này rất gần Hoàng Hạc Lâu.
Vậy có nghĩa là cũng gần thư viện.
Nghe khẩu âm của bọn bắt cóc, có vẻ như là người phủ Trường Sa, chắc hẳn chúng mới lén tới phủ Võ Xương kiếm chác chưa lâu nên không biết Dương Bình Trung có thân phận cao quý, không động vào được.
Hai người bước vào trong bụi cỏ, dò dẫm bước về phía trước.
Dương Bình Trung đột nhiêu "Di" một tiếng, giữ chặt Phó Vân anh, "Vân ca nhi."
hắn dỏng tai lên nghe âm thanh loáng thoáng truyền tới, tươi cười, "Tới rồi tới rồi! Hộ vệ... Có người tới cứu chúng ta rồi!"
Có tiếng vó ngựa từ nơi xa vọng tới.
Dương Bình Trung thở phào, nhấc chân định đi, "Cuối cùng cũng tới."
Phó Vân anh nhíu mày, kéo Dương Bình Trung lại, "Khoan đã. Nhỡ đâu là đám đào bạc kia quay lại thì sao?"
Dương Bình Trung câm nín không trả lời được, lau mồ hôi.
Hai người trốn trong những tán cây rậm rạp, nhìn ra bên ngoài.
Ánh lửa nơi xa bập bùng, một đội nhân mã đang phi như bay về phía miếu hoang.
Những người này mặc đồ đen, đội mũ rộng vành, trên tay cầm một cánh cung lớn, dây cung kéo căng, ào ạt bắn vào phía trong.
Nhìn thấy những tia sáng bàng bạc hắt ra từ đầu mũi tên nhọn hoắt, mặt Phó Vân anh trắng bệch.
Mặt Dương Bình Trung cũng cắt không còn giọt máu, sởn tóc gáy, môi run run, thì thầm bất lực: "Chúng tới để giết ta."
Thanh âm bị đè nén, từng âm từng tiếng đều run rẩy.
Phó Vân anh nghe cũng biết được hắn giờ đây cực kỳ sợ hãi.
Bởi có vô số chỗ địa điểm cất giấu của cải làm bùa hộ mệnh, hắn đối đáp với bọn bắt cóc rất trôi chảy, kín kẽ. Đối với hắn, lần bị bắt cóc này chỉ như một trò chơi mạo hiểm mà thôi.
Nhưng nhìn thấy những kẻ áo đen này, hắn mới thực sự ý thức được sự nguy hiểm cận kề, Phó Vân anh có thể cảm giác được sự kinh hãi của hắn.
Lẫn trong tiếng vó ngựa còn có tiếng chó sủa, những kẻ kia còn đem theo chó săn.
"đi."
Gió đêm lạnh lẽo thấu xương, Phó Vân anh lấy lại tinh thần, dứt khoát kéo Dương Bình Trung lẩn vào trong rừng sâu.
Phía sau vang lên những tiếng thét thảm thiết, đám người áo đen đã giết hết mấy gã thiếu niên trong miếu.
Phó Vân anh không quay đầu lại, tay vẫn nắm chặt Dương Bình Trung chạy một mạch. hắn vẫn đang chìm trong cơn sợ hãi tới kinh hồn táng đảm. Cây gai quét qua mặt và cổ họ, tạo thành vô số vết xước.
Tiếng chó sủa càng lúc càng gần, trong rừng cây không thể cửa ngựa, những kẻ áo đen một nửa đuổi theo họ, nửa còn lại cưỡi ngựa theo đường lớn, chuẩn bị tạo thành một gọng kìm chặn đường rút lui họ.
Cách đó không xa có một hồ nước sâu, nếu trốn dưới nước, hẳn là có thể tránh khỏi sự truy lùng của chó săn...
Nàng đang tập trung bỗng lại bị đẩy sang một bên, bước chân khựng lại, cố gắng đứng vững.
"Vân ca nhi, đệ chạy bên kia đi." Dương Bình Trung đẩy nàng ra, ôm bụng, thều thào, "Chúng ta tách ra chạy, nếu không thì chẳng ai thoát được."
Lúc này hắn chẳng có tâm trạng nào mà đùa giỡn, ngữ khí mang theo cảm giác bi thương, khác hẳn với Dương thiếu gia ngốc nghếch rải tiền khắp nơi bình thường.
Phó Vân anh nhíu mày, không muốn giải thích nhiều, bước tới giữ chặt hắn, đẩy hắn về phía trước, "Vết thương đau sao?"
Dương Bình Trung giãy giụa mấy cái nhưng không khỏe bằng nàng, cười gượng nói: "Nước mà ban ngày bọn chúng đút cho ta uống có vấn đề, chân ta gần như không cử động nổi."
hắn giơ tay cho Phó Vân anh xem, mười ngón tay đã cứng đơ, "Trong nước chắc chắn đã cho thêm thuốc gì đó khiến chân tay tê cứng... Ta không chạy nổi nữa, đệ giấu ta vào một chỗ, đệ tường tận đường đi nơi này, về thư viện trước tìm người tới cứu ta..."
"Lúc nãy huynh nói những kẻ đó tới để giết huynh, chúng sẽ không cho huynh cơ hội đào tẩu." Phó Vân anh giữ chặt cánh tay Dương Bình Trung để hắn khỏi ngã, cắn răng kéo hắn đi, "Huynh muốn chết sao?"
Đôi mắt đã sưng đỏ của Dương Bình Trung ròng ròng nước mắt, "Trình độ của bọn chúng tương đương với hộ vệ của ta, ta không thoát được đâu, Vân ca nhi, đệ là người thông minh, phải tỉnh táo, bỏ ta lại..."
Phó Vân anh nghe hắn nói vậy thì dừng lại.
Bốp một tiếng, một cái tát đập lên mặt Dương Bình Trung.
Dương Bình Trung bị bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị tát mạnh, giật lùi về phía sau mấy bước rồi ngã ngồi trên mặt đất, ngẩn người nhìn nàng chằm chằm.
Những người phía sau vẫn đang chạy tới, tiếng chó sủa và tiếng người hô hoán vang lên từng đợt.
Đám người áo đen càng lúc càng gần.
Phó Vân anh quay lưng về phía rừng rậm đen kịt, nhìn xuống Dương Trung Bình giờ đã hồi xiêu phách lạc, nhấn từng chữ: "Câm miệng, đừng dong dài, huynh làm ta phân tâm."
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt trắng nõn của nàng, trên má có nhiều vết máu, từng giọt từng giọt chảy xuống, đỏ tới cay mắt.
Chết, nói thì đơn giản nhưng một khi chết thật thì chẳng làm được gì nữa.
sự sống quý giá biết bao! Cho dù người thân kiếp trước chẳng còn ai tồn tại trên đời, cho dù phải gánh chịu bao nhiêu hồi ức đau khổ, Phó Vân anh vẫn muốn sống, hơn nữa còn phải sống thật hạnh phúc.
Nàng khom lưng kéo Dương Bình Trung, cả người hắn nhũn ra, không cử động nổi.
"đi theo ta."
Phó Vân anh cởi áo ngoài, quấn quanh người Dương Bình Trung rồi buộc hắn vào hông mình.
Dương Bình Trung giờ không đùa không giỡn, đôi môi mím chặt, nhìn chằm chằm nàng một lát, khẽ ừm một tiếng, dựa cả người vào người nàng, nương theo bước chân của nàng để tập tễnh bước về phía trước.
Đám người áo đen phía sau xuyên qua bụi cỏ, đuổi theo bọn họ.
Bốn phương tám hướng đều là tiếng la hét, dường như không có chỗ nào là không có kẻ địch, ánh lửa như ma trơi ngoài ngoại ô, xuất hiện ở khắp các góc, lạnh lẽo âm trầm.
Phó Vân anh chẳng còn thời gian để mà sợ hãi, bình tĩnh xác định phương hướng.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng đỡ Dương Bình Trung tới một con dốc, nói: "Cúi đầu xuống, ôm chặt đầu, chúng ta lăn xuống dưới."
Chân tay Dương Bình Trung run rẩy, nghe thấy vậy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng làm theo.
Hai người cuộn mình, bảo vệ đầu vào mặt, nằm xuống đất, đẩy người xuống.
Tiếng gió lùng bùng bên tai, trời đất quay cuồng, họ hăn xuống theo sườn dốc, cành khô lá rụng dưới thân vỡ ra lách tách.
Sườn dốc này không cao, phía dưới thoai thoải, Phó Vân anh túm tay vào một đám cỏ khô dừng lại, đứng dậy, nhìn xung quanh liền tìm thấy Dương Bình Trung nằm ở chỗ cao hơn, thuốc đã phát huy tác dụng, hắn hoàn toàn không động đậy được nữa.
hắn cao to như thế, cũng may Phó Vân anh khỏe mạnh nên mới kéo hắn xuống được.
Dưới thung lũng sóng nước long lanh, thấp thoáng trong những bụi trúc là một dòng suối xanh biếc. Dòng suối này chảy từ phía tây vào sơn cốc trong Giang Thành thư viện. Quản cán thích câu cá, khi Phó Vân anh sắp xếp lại sách ở Tàng Kinh Các vẫn thường ra suối tìm hắn. Cách đây không lâu, nàng mới vẽ cho quản cán một bức họa, trong tranh chính là dòng suối nhỏ này.
Trong núi giờ lạnh buốt, nước suối lạnh thấu xương, dưới ánh trăng bàng bạc dường như có thể thấy sương mù lờ mờ trên mặt nước.
Phó Vân anh kéo Dương Bình Trung, vừa đặt một chân xuống nước, cánh tay đã nổi da gà, lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập.
Nàng hít sâu một hơi rồi kéo Dương Bình Trung vào dòng suối lạnh lẽo.
Nước quá lạnh, mới bơi được một nửa, nàng đã thấy hay chân co rút, uống phải mấy ngụm nước suối lạnh như băng.
Có một cục nợ phía sau, nàng không dám cố đấm ăn xôi, cố lấy bình tĩnh, bơi tới bờ bên kia, bám lấy một cục đá lớn bên bờ suối, thở dốc.
Trong rừng trúc bên bờ suối bỗng xuất hiện ánh lửa mông lung. Có tiếng cành khô bị giẫm lên lách cách và tiếng bước chân tiến về phía bờ sông.
Nàng nín thở, kéo Dương Bình Trung trốn phía sau mấy phiến đá lớn.
Ánh lửa từ xa đi tới, người đàn ông cầm đuốc đội mũ rơm, mặc áo ngắn tay bằng vải thô, quần xà cạp, chân đi giày cỏ, một chân giẫm xuống nước làm nước bắn tung tóe. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng một gương mặt vào dạng thường thường phổ thông, tuy chỉ mặc áo vải thô nhưng vẫn toát ra vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng, vai rộng chân dài, dưới bóng đêm cũng có thể cảm nhận được hắn là người khỏe mạnh cường tráng.
hắn ở chỗ sáng, Phó Vân anh có thể nhìn rõ trên lưng hắn đang gánh một bó củi, bên cạnh bó củi còn có buộc hai con thỏ lông xám. Nàng nghi hoặc. Chẳng lẽ là một người tiều phu? Nửa đêm thế này, tiều phu sao còn ở trên núi?
Nàng còn đang phân vân, tiều phu đã giơ đuốc chiếu xuống mặt nước, khẽ lên tiếng: "Dương thiếu gia?"
Phó Vân anh không trả lời.
Người kia vẫn tiếp tục tìm kiếm bên bờ suối, nói tiếp: "Mỗ nhận tiền thưởng tới đây tìm thiếu gia, Dương lão gia nói, bên mông phải của thiếu gia có một nốt ruồi đen to như đồng xu. Đám người Miêu đang truy lùng thiếu gia, thiếu gia đang gặp nguy hiểm."
Phó Vân anh: "..."
Chờ tiều phu đi xa, nàng lặng lẽ bơi tới cạnh Dương Bình Trung, đưa mắt dò hỏi hắn những lời tiều phu nói vừa nãy là có ý gì.
Dương Bình Trung áp mặt vào tảng đá, mặt đỏ bừng, gật đầu với nàng, thì thầm: "Là người của cha ta..."
"Huynh gọi hắn quay lại đi, nếu thấy gì không đúng thì gọi ta."
Phó Vân anh dứt lời liền trốn vào chỗ tối.
Dương Bình Trung nghe thấy tiếng nước liền lấy lại bình tĩnh, lên tiếng gọi tiều phu trở lại.
Tiều phu đã đi được một đoạn, nghe thấy tiếng gọi của hắn, vội vàng ấn cây đuốc vào trong nước dập lửa, chạy vội về phía hắn.
"Dương thiếu gia."
Người nọ lội xuống nước, kéo Dương Bình Trung lên.
"Cha ta đâu?"
"Đại quan nhân đang trên đường tới, sợ không kịp nên sai chúng ta lên núi tìm thiếu gia trước."
Dương Bình Trung tủi thân trút giận, "Ta suýt nữa là mất mạng rồi! Sao các ngươi giờ mới tới? Cha ta có phải lại tới hoa lâu nào uống rượu rồi không? Thằng con này của ông ta suýt chết đến nơi, ông ta còn lưu luyến đống son phấn được à!"
Tiều phu cúi đầu, không dám lên tiếng, để hắn muốn quát tháo thế nào cũng được.
Xác nhận được thân phận của tiều phu xong, Dương Bình Trung cuối cùng cũng an tâm, quay lại nói: "Vân ca nhi, có thể ra đây được rồi."
Phó Vân anh quay đầu lại nhìn về phía có tiếng chó sủa, khẽ cắn môi, trèo lên bờ, "Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người? Bên bờ bên kia có ít nhất hai mươi người đang truy đuổi chúng ta."
Tiều phu nhướn mày, nhìn nàng rồi cúi đầu nói: "Phó thiếu gia không cần lo lắng, chỉ một mình mỗ là đủ rồi, bọn họ có năm mươi người cũng không thành vấn đề."
hắn rút một bọc quần áo sạch từ sau lưng ra, bảo Phó Vân anh và Dương Bình Trung khoác lên người rồi mỗi tay kéo một người vững vàng đỡ bọn họ ra khỏi đó.
Mỗi bên nâng một thiếu niên đang tuổi lớn mà bước chân vẫn nhẹ nhàng nhanh nhẹn, đi một mạch hai dặm đường mà mặt không đỏ, hơi thở ổn định, còn có sức trấn an Phó Vân anh và Dương Bình Trung: "Sắp tới rồi."
Người tiều phu này là cao thủ, thảo nào Dương lão gia chọn hắn lên núi tìm người.
Tiều phu đương nhiên cũng tường tận đường đi trên núi, nhanh chóng thoát khỏi rừng tậm, vòng sang một con đường nhỏ hẹp nhưng có rải đá xanh, sạch sẽ bằng phẳng.
đi thêm ba bốn dặm đường nữa, xa xa nghe thấy tiếng người nói ngựa hí, ánh lửa bốc lên hừng hực tữ những ngọn đuốc, trước mắt sáng như ban ngày. Mấy trăm hộ vệ của Dương phủ thân mặc giáp, bên hông đeo đao đang lên núi, vừa đi vừa lùng sục từng xó xỉnh, không chừa một góc cây khe núi nào, chỉ cần phát hiện ra người khả nghi sẽ bắt giữ ngay lập tức.
Dương Bình Trung nhìn thấy ánh sáng kim loại lấp lánh phát ra từ người đám hộ vệ mới thở ra một hơi dài, nghiến răng ken két: "Chờ bọn họ tìm thấy, ta đã đi đời nhà ma từ thuở nào rồi!"
Đám hộ vệ nghe thấy tiếng nói, giương đuốc hướng về phía tiều phu, hét lớn: "Ai đấy?"
"Ông nội nhà ngươi đây!"
Dương Bình Trung sống sót sau tai nạn, chân tay dường như có thêm sức lực, cao giọng gào lên bực tức.
"Gia!"
Đám hộ vệ nghe thấy tiếng gào giận dữ của hắn, mừng phát khóc, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt người từ bốn phương tám hướng đổ lại gần, "Gia!"
Chủ tử đã nói rồi, nếu lần này thiếu gia có mệnh hệ gì, bọn họ đều phải đền mạng!
Ban đầu đám hộ vệ cũng không coi chuyện này là gì to tát, chẳng phải là một lũ bắt cóc đòi tiền chuộc sao! Chuyện nhỏ.
Nhưng câu chuyện càng lúc càng phức tạp, đầu tiên là binh linh canh gác ở các cứ điểm đều bị người khác đánh cho hôn mê, nhốt lại trong phòng, sau đó họ phát hiện ra có người âm thầm cản trở bọn họ tìm hiểu tung tích của thiếu gia. Tới lúc họ xác định được thiếu gia đang ở trên núi, lũ người Miêu không biết từ đâu xuất hiện, xuất quỷ nhập thần, đã lên núi từ lâu rồi!
Chủ tử suýt nữa đã mất mạng trên tong người Miêu, mối thù với người Miêu đã sâu như biển, thiếu gia mà rơi vào tay người Miêu thì nào còn đường sống?
Đám hộ vệ sợ hãi tới mức hồn vía lên mây, cố lấy lại tinh thần chạy lên núi, một nửa chặn giết người Miêu, một nửa chạy ngược lại phía sau núi, mong tìm thấy thiếu gia trước khi lũ người Miêu kia ập tới.
đang tưởng phen này chắc chắn phải mất đầu, thiếu gia bỗng như thần tiên hạ phàm, từ trên trời giáng xuống, đám hộ vệ nước mắt như mưa, chỉ thiếu nước kéo thiếu gia lại hôn mấy cái!
Cái bảo bối to đùng thế nào, không thể để lạc mất được.
Dương Bình Trung phẫn nộ nhìn đám hộ vệ, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng ông già nhà mình đâu, hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: "trên người ta còn ướt đẫm đây này, mau đi chuẩn bị nước tắm."
Đám hộ vệ thưa vâng rồi ba chân bốn cẳng đỡ hắn tới một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa, trên xe trải một lớp thảm nhung thật dày.
"Khoan đã, phải xem cho Vân ca nhi trước..." Dương Bình Trung quay đầu lại tìm Phó Vân anh, "trên cổ hay đệ ấy toàn máu là máu, lại ngâm mình trong nước một lúc lâu, mau băng vết thương cho đệ ấy."
Phó Vân anh lúc này đã choáng váng, chân đi không vừng. đã tới nơi an toàn, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng, sức lực như vừa bị rút cạn, sự lạnh lẽo dường như đã thấm vào xương cốt, nàng đưa tay run run kéo chặt áo choàng, giờ nàng chỉ muốn tìm một nơi ấm áp ngủ một giấc.
"Phó thiếu gia?"
Phía trên đầu vang tới một giọng nói đầy quan tâm, tiều phu thấy nàng đứng không vững bèn đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng, nhíu mày, "Thiếu gia mau thay quần áo ướt ra đi thôi."
Cả người Dương Bình Trung chẳng còn chút sức lực nào, sai hộ vệ bên cạnh đỡ mình tới gần Phó Vân anh, nghe thấy vậy liền nói: "Nào, Vân ca nhi, lên xe ngựa đi, ta bảo nha hoàn tới thay áo cho người."
trên xe ngựa cái gì cũng có cả, trà nóng, canh nóng, nước ấm, còn có cả nô tỳ xinh đẹp hầu hạ.
Phó Vân anh đầu đau như búa bổ nhưng vẫn còn tỉnh táo, lắc đầu, "không được, ta tự làm?"
Tên nhóc này mà cũng dám từ chối ý tốt của thiếu gia?
Đám hộ vệ mặt mày biến sắc.
Dương Bình Trung đã quen với chuyện này nên vẫn không tỏ ra có vấn đề gì, lườm dám hộ vệ: "Còn không đi chuẩn bị đi à?"
Hộ vệ giật mình a lên một tiếng, cuống quýt làm theo, chỉ lát sau đã đưa tới một chiếc xe ngựa khác, cùng trải thảm nhung dày, bên trong đốt lò than sưởi ấm, nóng hừng hực.
Dương Bình Trung thấy sắc mặt Phó Vân anh tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, đau lòng nói: "Vân ca nhi, trước tiên đệ cứ ngâm mình một lúc với ta đi, nước suối lạnh như thế, xương cốt sắp đóng băng tới nơi rồi."
Thấy nàng không trả lời, hắn khựng lại một chút nhưng lại nhớ tới nàng vốn không quen đi lại quá gần gũi với người khác, sửa lại, "Ta bảo người đưa nước tắm sang bên đệ, đệ ngâm mình một mình được không?"
"Về thư viện đã rồi nói sau."
Phó Vân anh nói, bước lên xe ngựa, buông màn xe xuống.
Dương Bình Trung nhìn theo bóng nàng, "Ặc" một tiếng, quay sang dặn dò người bên cạnh, "Mau gọi thầy thuốc tới đây xem vết thương cho Vân ca nhi."
Thiếu gia bình thường muốn gì được nấy mà giờ lại cun cút theo sau Phó thiếu gia, bảo sao nghe vậy, ngoan ngoãn phục tùng, cho dùng bị Phó thiếu gia đối xử lạnh lùng vẫn cứ sấn lại gần... Thiếu gia phen này có phải uống nhầm thuốc rồi hay không? Hay là do mới tìm được đường sống trong chỗ chết nên sợ hãi ngu luôn rồi?
Đám hộ về nhìn nhau rồi vội thưa vâng.
Phó Vân anh quay lưng về phía màn xe, cởi quần áo ướt đẫm trên người xuống, nhanh chóng mặc quần áo mà đám hộ vệ đã chuẩn bị vào, thắt thắt lưng lựa quanh hông.
Đám hộ vệ hộ tống họ xuống núi, chỉ để lại một nhóm người tiếp tục đi vào rừng tróc nã lũ người miêu.
Xe ngựa nhẹ nhàng đong đưa, nàng nhấc một góc màn xe ra, thấy trên càng xe không có người, người tiều phu khi nãy cứu nàng và Dương Bình Trung đang đi bên cạnh xe ngựa, không cho phép bất cứ ai tới gần xe ngựa một bước.
...
Họ không quay lại thư viện ngay, đám hộ vệ đưa xe ngựa về một sơn trang yên tĩnh.
Tỳ nữ búi tóc song kế và ma ma đầu trùm khăn đã đứng xếp hàng trước cửa viện chờ từ lâu, Dương Bình Trung được đưa vào nội viện ngay. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, quản gia sắp xếp cho Phó Vân anh nghỉ ở sương phòng trong viện của hắn.
Thầy thuốc xem xét vết thương của Phó Vân anh, băng lại cổ tay cho nàng, bôi thuốc lên những vết xước trên mặt nào rồi bảo tỳ nữ giúp nàng uống một bát thuốc đắng ngắt, dặn dò: "Vết thương không được để dính nước, người hơi sốt, mấy hôm tới phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, không nên làm gì quá sức."
Phó Vân anh cảm ơn ông ta rồi nhìn theo bóng ông ta ra ngoài.
Khi nãy thầy thuốc bắt mạch cho nàng, mắt hơi giật giật mấy cái, nàng cũng nhìn thấy.
Nàng không hoảng loạn, thân phận của người kia như thế, nàng có giấu giếm đi nữa thì có ý nghĩa gì đâu.
Dương Bình Trung rùng mình, đi sát vào Phó Vân anh, không quan tâm nàng dẫn hắn đi đâu.
"Bên này."
Phó Vân anh nhìn xung quanh một lượt, ngẩng đầu nhìn trời, dựa theo vị trí của sao để phân biệt phương hướng liền nhanh chóng xác định được miếu hoang nằm ở phía trái Xà Sơn, quả nhiên đúng như nàng suy đoán, nơi này rất gần Hoàng Hạc Lâu.
Vậy có nghĩa là cũng gần thư viện.
Nghe khẩu âm của bọn bắt cóc, có vẻ như là người phủ Trường Sa, chắc hẳn chúng mới lén tới phủ Võ Xương kiếm chác chưa lâu nên không biết Dương Bình Trung có thân phận cao quý, không động vào được.
Hai người bước vào trong bụi cỏ, dò dẫm bước về phía trước.
Dương Bình Trung đột nhiêu "Di" một tiếng, giữ chặt Phó Vân anh, "Vân ca nhi."
hắn dỏng tai lên nghe âm thanh loáng thoáng truyền tới, tươi cười, "Tới rồi tới rồi! Hộ vệ... Có người tới cứu chúng ta rồi!"
Có tiếng vó ngựa từ nơi xa vọng tới.
Dương Bình Trung thở phào, nhấc chân định đi, "Cuối cùng cũng tới."
Phó Vân anh nhíu mày, kéo Dương Bình Trung lại, "Khoan đã. Nhỡ đâu là đám đào bạc kia quay lại thì sao?"
Dương Bình Trung câm nín không trả lời được, lau mồ hôi.
Hai người trốn trong những tán cây rậm rạp, nhìn ra bên ngoài.
Ánh lửa nơi xa bập bùng, một đội nhân mã đang phi như bay về phía miếu hoang.
Những người này mặc đồ đen, đội mũ rộng vành, trên tay cầm một cánh cung lớn, dây cung kéo căng, ào ạt bắn vào phía trong.
Nhìn thấy những tia sáng bàng bạc hắt ra từ đầu mũi tên nhọn hoắt, mặt Phó Vân anh trắng bệch.
Mặt Dương Bình Trung cũng cắt không còn giọt máu, sởn tóc gáy, môi run run, thì thầm bất lực: "Chúng tới để giết ta."
Thanh âm bị đè nén, từng âm từng tiếng đều run rẩy.
Phó Vân anh nghe cũng biết được hắn giờ đây cực kỳ sợ hãi.
Bởi có vô số chỗ địa điểm cất giấu của cải làm bùa hộ mệnh, hắn đối đáp với bọn bắt cóc rất trôi chảy, kín kẽ. Đối với hắn, lần bị bắt cóc này chỉ như một trò chơi mạo hiểm mà thôi.
Nhưng nhìn thấy những kẻ áo đen này, hắn mới thực sự ý thức được sự nguy hiểm cận kề, Phó Vân anh có thể cảm giác được sự kinh hãi của hắn.
Lẫn trong tiếng vó ngựa còn có tiếng chó sủa, những kẻ kia còn đem theo chó săn.
"đi."
Gió đêm lạnh lẽo thấu xương, Phó Vân anh lấy lại tinh thần, dứt khoát kéo Dương Bình Trung lẩn vào trong rừng sâu.
Phía sau vang lên những tiếng thét thảm thiết, đám người áo đen đã giết hết mấy gã thiếu niên trong miếu.
Phó Vân anh không quay đầu lại, tay vẫn nắm chặt Dương Bình Trung chạy một mạch. hắn vẫn đang chìm trong cơn sợ hãi tới kinh hồn táng đảm. Cây gai quét qua mặt và cổ họ, tạo thành vô số vết xước.
Tiếng chó sủa càng lúc càng gần, trong rừng cây không thể cửa ngựa, những kẻ áo đen một nửa đuổi theo họ, nửa còn lại cưỡi ngựa theo đường lớn, chuẩn bị tạo thành một gọng kìm chặn đường rút lui họ.
Cách đó không xa có một hồ nước sâu, nếu trốn dưới nước, hẳn là có thể tránh khỏi sự truy lùng của chó săn...
Nàng đang tập trung bỗng lại bị đẩy sang một bên, bước chân khựng lại, cố gắng đứng vững.
"Vân ca nhi, đệ chạy bên kia đi." Dương Bình Trung đẩy nàng ra, ôm bụng, thều thào, "Chúng ta tách ra chạy, nếu không thì chẳng ai thoát được."
Lúc này hắn chẳng có tâm trạng nào mà đùa giỡn, ngữ khí mang theo cảm giác bi thương, khác hẳn với Dương thiếu gia ngốc nghếch rải tiền khắp nơi bình thường.
Phó Vân anh nhíu mày, không muốn giải thích nhiều, bước tới giữ chặt hắn, đẩy hắn về phía trước, "Vết thương đau sao?"
Dương Bình Trung giãy giụa mấy cái nhưng không khỏe bằng nàng, cười gượng nói: "Nước mà ban ngày bọn chúng đút cho ta uống có vấn đề, chân ta gần như không cử động nổi."
hắn giơ tay cho Phó Vân anh xem, mười ngón tay đã cứng đơ, "Trong nước chắc chắn đã cho thêm thuốc gì đó khiến chân tay tê cứng... Ta không chạy nổi nữa, đệ giấu ta vào một chỗ, đệ tường tận đường đi nơi này, về thư viện trước tìm người tới cứu ta..."
"Lúc nãy huynh nói những kẻ đó tới để giết huynh, chúng sẽ không cho huynh cơ hội đào tẩu." Phó Vân anh giữ chặt cánh tay Dương Bình Trung để hắn khỏi ngã, cắn răng kéo hắn đi, "Huynh muốn chết sao?"
Đôi mắt đã sưng đỏ của Dương Bình Trung ròng ròng nước mắt, "Trình độ của bọn chúng tương đương với hộ vệ của ta, ta không thoát được đâu, Vân ca nhi, đệ là người thông minh, phải tỉnh táo, bỏ ta lại..."
Phó Vân anh nghe hắn nói vậy thì dừng lại.
Bốp một tiếng, một cái tát đập lên mặt Dương Bình Trung.
Dương Bình Trung bị bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị tát mạnh, giật lùi về phía sau mấy bước rồi ngã ngồi trên mặt đất, ngẩn người nhìn nàng chằm chằm.
Những người phía sau vẫn đang chạy tới, tiếng chó sủa và tiếng người hô hoán vang lên từng đợt.
Đám người áo đen càng lúc càng gần.
Phó Vân anh quay lưng về phía rừng rậm đen kịt, nhìn xuống Dương Trung Bình giờ đã hồi xiêu phách lạc, nhấn từng chữ: "Câm miệng, đừng dong dài, huynh làm ta phân tâm."
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt trắng nõn của nàng, trên má có nhiều vết máu, từng giọt từng giọt chảy xuống, đỏ tới cay mắt.
Chết, nói thì đơn giản nhưng một khi chết thật thì chẳng làm được gì nữa.
sự sống quý giá biết bao! Cho dù người thân kiếp trước chẳng còn ai tồn tại trên đời, cho dù phải gánh chịu bao nhiêu hồi ức đau khổ, Phó Vân anh vẫn muốn sống, hơn nữa còn phải sống thật hạnh phúc.
Nàng khom lưng kéo Dương Bình Trung, cả người hắn nhũn ra, không cử động nổi.
"đi theo ta."
Phó Vân anh cởi áo ngoài, quấn quanh người Dương Bình Trung rồi buộc hắn vào hông mình.
Dương Bình Trung giờ không đùa không giỡn, đôi môi mím chặt, nhìn chằm chằm nàng một lát, khẽ ừm một tiếng, dựa cả người vào người nàng, nương theo bước chân của nàng để tập tễnh bước về phía trước.
Đám người áo đen phía sau xuyên qua bụi cỏ, đuổi theo bọn họ.
Bốn phương tám hướng đều là tiếng la hét, dường như không có chỗ nào là không có kẻ địch, ánh lửa như ma trơi ngoài ngoại ô, xuất hiện ở khắp các góc, lạnh lẽo âm trầm.
Phó Vân anh chẳng còn thời gian để mà sợ hãi, bình tĩnh xác định phương hướng.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng đỡ Dương Bình Trung tới một con dốc, nói: "Cúi đầu xuống, ôm chặt đầu, chúng ta lăn xuống dưới."
Chân tay Dương Bình Trung run rẩy, nghe thấy vậy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng làm theo.
Hai người cuộn mình, bảo vệ đầu vào mặt, nằm xuống đất, đẩy người xuống.
Tiếng gió lùng bùng bên tai, trời đất quay cuồng, họ hăn xuống theo sườn dốc, cành khô lá rụng dưới thân vỡ ra lách tách.
Sườn dốc này không cao, phía dưới thoai thoải, Phó Vân anh túm tay vào một đám cỏ khô dừng lại, đứng dậy, nhìn xung quanh liền tìm thấy Dương Bình Trung nằm ở chỗ cao hơn, thuốc đã phát huy tác dụng, hắn hoàn toàn không động đậy được nữa.
hắn cao to như thế, cũng may Phó Vân anh khỏe mạnh nên mới kéo hắn xuống được.
Dưới thung lũng sóng nước long lanh, thấp thoáng trong những bụi trúc là một dòng suối xanh biếc. Dòng suối này chảy từ phía tây vào sơn cốc trong Giang Thành thư viện. Quản cán thích câu cá, khi Phó Vân anh sắp xếp lại sách ở Tàng Kinh Các vẫn thường ra suối tìm hắn. Cách đây không lâu, nàng mới vẽ cho quản cán một bức họa, trong tranh chính là dòng suối nhỏ này.
Trong núi giờ lạnh buốt, nước suối lạnh thấu xương, dưới ánh trăng bàng bạc dường như có thể thấy sương mù lờ mờ trên mặt nước.
Phó Vân anh kéo Dương Bình Trung, vừa đặt một chân xuống nước, cánh tay đã nổi da gà, lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập.
Nàng hít sâu một hơi rồi kéo Dương Bình Trung vào dòng suối lạnh lẽo.
Nước quá lạnh, mới bơi được một nửa, nàng đã thấy hay chân co rút, uống phải mấy ngụm nước suối lạnh như băng.
Có một cục nợ phía sau, nàng không dám cố đấm ăn xôi, cố lấy bình tĩnh, bơi tới bờ bên kia, bám lấy một cục đá lớn bên bờ suối, thở dốc.
Trong rừng trúc bên bờ suối bỗng xuất hiện ánh lửa mông lung. Có tiếng cành khô bị giẫm lên lách cách và tiếng bước chân tiến về phía bờ sông.
Nàng nín thở, kéo Dương Bình Trung trốn phía sau mấy phiến đá lớn.
Ánh lửa từ xa đi tới, người đàn ông cầm đuốc đội mũ rơm, mặc áo ngắn tay bằng vải thô, quần xà cạp, chân đi giày cỏ, một chân giẫm xuống nước làm nước bắn tung tóe. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng một gương mặt vào dạng thường thường phổ thông, tuy chỉ mặc áo vải thô nhưng vẫn toát ra vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng, vai rộng chân dài, dưới bóng đêm cũng có thể cảm nhận được hắn là người khỏe mạnh cường tráng.
hắn ở chỗ sáng, Phó Vân anh có thể nhìn rõ trên lưng hắn đang gánh một bó củi, bên cạnh bó củi còn có buộc hai con thỏ lông xám. Nàng nghi hoặc. Chẳng lẽ là một người tiều phu? Nửa đêm thế này, tiều phu sao còn ở trên núi?
Nàng còn đang phân vân, tiều phu đã giơ đuốc chiếu xuống mặt nước, khẽ lên tiếng: "Dương thiếu gia?"
Phó Vân anh không trả lời.
Người kia vẫn tiếp tục tìm kiếm bên bờ suối, nói tiếp: "Mỗ nhận tiền thưởng tới đây tìm thiếu gia, Dương lão gia nói, bên mông phải của thiếu gia có một nốt ruồi đen to như đồng xu. Đám người Miêu đang truy lùng thiếu gia, thiếu gia đang gặp nguy hiểm."
Phó Vân anh: "..."
Chờ tiều phu đi xa, nàng lặng lẽ bơi tới cạnh Dương Bình Trung, đưa mắt dò hỏi hắn những lời tiều phu nói vừa nãy là có ý gì.
Dương Bình Trung áp mặt vào tảng đá, mặt đỏ bừng, gật đầu với nàng, thì thầm: "Là người của cha ta..."
"Huynh gọi hắn quay lại đi, nếu thấy gì không đúng thì gọi ta."
Phó Vân anh dứt lời liền trốn vào chỗ tối.
Dương Bình Trung nghe thấy tiếng nước liền lấy lại bình tĩnh, lên tiếng gọi tiều phu trở lại.
Tiều phu đã đi được một đoạn, nghe thấy tiếng gọi của hắn, vội vàng ấn cây đuốc vào trong nước dập lửa, chạy vội về phía hắn.
"Dương thiếu gia."
Người nọ lội xuống nước, kéo Dương Bình Trung lên.
"Cha ta đâu?"
"Đại quan nhân đang trên đường tới, sợ không kịp nên sai chúng ta lên núi tìm thiếu gia trước."
Dương Bình Trung tủi thân trút giận, "Ta suýt nữa là mất mạng rồi! Sao các ngươi giờ mới tới? Cha ta có phải lại tới hoa lâu nào uống rượu rồi không? Thằng con này của ông ta suýt chết đến nơi, ông ta còn lưu luyến đống son phấn được à!"
Tiều phu cúi đầu, không dám lên tiếng, để hắn muốn quát tháo thế nào cũng được.
Xác nhận được thân phận của tiều phu xong, Dương Bình Trung cuối cùng cũng an tâm, quay lại nói: "Vân ca nhi, có thể ra đây được rồi."
Phó Vân anh quay đầu lại nhìn về phía có tiếng chó sủa, khẽ cắn môi, trèo lên bờ, "Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người? Bên bờ bên kia có ít nhất hai mươi người đang truy đuổi chúng ta."
Tiều phu nhướn mày, nhìn nàng rồi cúi đầu nói: "Phó thiếu gia không cần lo lắng, chỉ một mình mỗ là đủ rồi, bọn họ có năm mươi người cũng không thành vấn đề."
hắn rút một bọc quần áo sạch từ sau lưng ra, bảo Phó Vân anh và Dương Bình Trung khoác lên người rồi mỗi tay kéo một người vững vàng đỡ bọn họ ra khỏi đó.
Mỗi bên nâng một thiếu niên đang tuổi lớn mà bước chân vẫn nhẹ nhàng nhanh nhẹn, đi một mạch hai dặm đường mà mặt không đỏ, hơi thở ổn định, còn có sức trấn an Phó Vân anh và Dương Bình Trung: "Sắp tới rồi."
Người tiều phu này là cao thủ, thảo nào Dương lão gia chọn hắn lên núi tìm người.
Tiều phu đương nhiên cũng tường tận đường đi trên núi, nhanh chóng thoát khỏi rừng tậm, vòng sang một con đường nhỏ hẹp nhưng có rải đá xanh, sạch sẽ bằng phẳng.
đi thêm ba bốn dặm đường nữa, xa xa nghe thấy tiếng người nói ngựa hí, ánh lửa bốc lên hừng hực tữ những ngọn đuốc, trước mắt sáng như ban ngày. Mấy trăm hộ vệ của Dương phủ thân mặc giáp, bên hông đeo đao đang lên núi, vừa đi vừa lùng sục từng xó xỉnh, không chừa một góc cây khe núi nào, chỉ cần phát hiện ra người khả nghi sẽ bắt giữ ngay lập tức.
Dương Bình Trung nhìn thấy ánh sáng kim loại lấp lánh phát ra từ người đám hộ vệ mới thở ra một hơi dài, nghiến răng ken két: "Chờ bọn họ tìm thấy, ta đã đi đời nhà ma từ thuở nào rồi!"
Đám hộ vệ nghe thấy tiếng nói, giương đuốc hướng về phía tiều phu, hét lớn: "Ai đấy?"
"Ông nội nhà ngươi đây!"
Dương Bình Trung sống sót sau tai nạn, chân tay dường như có thêm sức lực, cao giọng gào lên bực tức.
"Gia!"
Đám hộ vệ nghe thấy tiếng gào giận dữ của hắn, mừng phát khóc, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt người từ bốn phương tám hướng đổ lại gần, "Gia!"
Chủ tử đã nói rồi, nếu lần này thiếu gia có mệnh hệ gì, bọn họ đều phải đền mạng!
Ban đầu đám hộ vệ cũng không coi chuyện này là gì to tát, chẳng phải là một lũ bắt cóc đòi tiền chuộc sao! Chuyện nhỏ.
Nhưng câu chuyện càng lúc càng phức tạp, đầu tiên là binh linh canh gác ở các cứ điểm đều bị người khác đánh cho hôn mê, nhốt lại trong phòng, sau đó họ phát hiện ra có người âm thầm cản trở bọn họ tìm hiểu tung tích của thiếu gia. Tới lúc họ xác định được thiếu gia đang ở trên núi, lũ người Miêu không biết từ đâu xuất hiện, xuất quỷ nhập thần, đã lên núi từ lâu rồi!
Chủ tử suýt nữa đã mất mạng trên tong người Miêu, mối thù với người Miêu đã sâu như biển, thiếu gia mà rơi vào tay người Miêu thì nào còn đường sống?
Đám hộ vệ sợ hãi tới mức hồn vía lên mây, cố lấy lại tinh thần chạy lên núi, một nửa chặn giết người Miêu, một nửa chạy ngược lại phía sau núi, mong tìm thấy thiếu gia trước khi lũ người Miêu kia ập tới.
đang tưởng phen này chắc chắn phải mất đầu, thiếu gia bỗng như thần tiên hạ phàm, từ trên trời giáng xuống, đám hộ vệ nước mắt như mưa, chỉ thiếu nước kéo thiếu gia lại hôn mấy cái!
Cái bảo bối to đùng thế nào, không thể để lạc mất được.
Dương Bình Trung phẫn nộ nhìn đám hộ vệ, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng ông già nhà mình đâu, hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: "trên người ta còn ướt đẫm đây này, mau đi chuẩn bị nước tắm."
Đám hộ vệ thưa vâng rồi ba chân bốn cẳng đỡ hắn tới một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa, trên xe trải một lớp thảm nhung thật dày.
"Khoan đã, phải xem cho Vân ca nhi trước..." Dương Bình Trung quay đầu lại tìm Phó Vân anh, "trên cổ hay đệ ấy toàn máu là máu, lại ngâm mình trong nước một lúc lâu, mau băng vết thương cho đệ ấy."
Phó Vân anh lúc này đã choáng váng, chân đi không vừng. đã tới nơi an toàn, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng, sức lực như vừa bị rút cạn, sự lạnh lẽo dường như đã thấm vào xương cốt, nàng đưa tay run run kéo chặt áo choàng, giờ nàng chỉ muốn tìm một nơi ấm áp ngủ một giấc.
"Phó thiếu gia?"
Phía trên đầu vang tới một giọng nói đầy quan tâm, tiều phu thấy nàng đứng không vững bèn đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng, nhíu mày, "Thiếu gia mau thay quần áo ướt ra đi thôi."
Cả người Dương Bình Trung chẳng còn chút sức lực nào, sai hộ vệ bên cạnh đỡ mình tới gần Phó Vân anh, nghe thấy vậy liền nói: "Nào, Vân ca nhi, lên xe ngựa đi, ta bảo nha hoàn tới thay áo cho người."
trên xe ngựa cái gì cũng có cả, trà nóng, canh nóng, nước ấm, còn có cả nô tỳ xinh đẹp hầu hạ.
Phó Vân anh đầu đau như búa bổ nhưng vẫn còn tỉnh táo, lắc đầu, "không được, ta tự làm?"
Tên nhóc này mà cũng dám từ chối ý tốt của thiếu gia?
Đám hộ vệ mặt mày biến sắc.
Dương Bình Trung đã quen với chuyện này nên vẫn không tỏ ra có vấn đề gì, lườm dám hộ vệ: "Còn không đi chuẩn bị đi à?"
Hộ vệ giật mình a lên một tiếng, cuống quýt làm theo, chỉ lát sau đã đưa tới một chiếc xe ngựa khác, cùng trải thảm nhung dày, bên trong đốt lò than sưởi ấm, nóng hừng hực.
Dương Bình Trung thấy sắc mặt Phó Vân anh tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, đau lòng nói: "Vân ca nhi, trước tiên đệ cứ ngâm mình một lúc với ta đi, nước suối lạnh như thế, xương cốt sắp đóng băng tới nơi rồi."
Thấy nàng không trả lời, hắn khựng lại một chút nhưng lại nhớ tới nàng vốn không quen đi lại quá gần gũi với người khác, sửa lại, "Ta bảo người đưa nước tắm sang bên đệ, đệ ngâm mình một mình được không?"
"Về thư viện đã rồi nói sau."
Phó Vân anh nói, bước lên xe ngựa, buông màn xe xuống.
Dương Bình Trung nhìn theo bóng nàng, "Ặc" một tiếng, quay sang dặn dò người bên cạnh, "Mau gọi thầy thuốc tới đây xem vết thương cho Vân ca nhi."
Thiếu gia bình thường muốn gì được nấy mà giờ lại cun cút theo sau Phó thiếu gia, bảo sao nghe vậy, ngoan ngoãn phục tùng, cho dùng bị Phó thiếu gia đối xử lạnh lùng vẫn cứ sấn lại gần... Thiếu gia phen này có phải uống nhầm thuốc rồi hay không? Hay là do mới tìm được đường sống trong chỗ chết nên sợ hãi ngu luôn rồi?
Đám hộ về nhìn nhau rồi vội thưa vâng.
Phó Vân anh quay lưng về phía màn xe, cởi quần áo ướt đẫm trên người xuống, nhanh chóng mặc quần áo mà đám hộ vệ đã chuẩn bị vào, thắt thắt lưng lựa quanh hông.
Đám hộ vệ hộ tống họ xuống núi, chỉ để lại một nhóm người tiếp tục đi vào rừng tróc nã lũ người miêu.
Xe ngựa nhẹ nhàng đong đưa, nàng nhấc một góc màn xe ra, thấy trên càng xe không có người, người tiều phu khi nãy cứu nàng và Dương Bình Trung đang đi bên cạnh xe ngựa, không cho phép bất cứ ai tới gần xe ngựa một bước.
...
Họ không quay lại thư viện ngay, đám hộ vệ đưa xe ngựa về một sơn trang yên tĩnh.
Tỳ nữ búi tóc song kế và ma ma đầu trùm khăn đã đứng xếp hàng trước cửa viện chờ từ lâu, Dương Bình Trung được đưa vào nội viện ngay. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, quản gia sắp xếp cho Phó Vân anh nghỉ ở sương phòng trong viện của hắn.
Thầy thuốc xem xét vết thương của Phó Vân anh, băng lại cổ tay cho nàng, bôi thuốc lên những vết xước trên mặt nào rồi bảo tỳ nữ giúp nàng uống một bát thuốc đắng ngắt, dặn dò: "Vết thương không được để dính nước, người hơi sốt, mấy hôm tới phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, không nên làm gì quá sức."
Phó Vân anh cảm ơn ông ta rồi nhìn theo bóng ông ta ra ngoài.
Khi nãy thầy thuốc bắt mạch cho nàng, mắt hơi giật giật mấy cái, nàng cũng nhìn thấy.
Nàng không hoảng loạn, thân phận của người kia như thế, nàng có giấu giếm đi nữa thì có ý nghĩa gì đâu.
Danh sách chương