“Bạn gái cậu vừa gửi tin nhắn hả?” Lão Miêu mở khoá xe đạp, bát quái nói.

“Rốt cuộc là ai thế? Còn giữ bí mật với tôi như vậy?”
“Không cần đi xe đạp nữa, để tôi lái xe.”
“Hả?”
Từ Vị nhanh chân bước tới chiếc xe thể thao màu đen, nói “Ngồi xe ô tô không phải phơi nắng.”
Từ Vị kéo mở cửa xe ra bước vào ngồi xuống, bấm điện thoại gửi đi tin nhắn: Nếu anh gạt tôi, tôi sẽ giết chết anh.

Lão Miêu một bên khác ngồi vào, Từ Vị nhanh chóng ổn định cảm xúc, cảm thấy nhắn lời này không thích hợp.

Lập tức xoá hết đi, nhập một lời khác, “Hy vọng anh nghiêm túc.”
“Tôi nói cậu nè, xe tám triệu so với xe khác đúng là một trời một vực.”
Từ Vị định gửi đi, vẫn cảm thấy không thích hợp, một lần nữa xoá bỏ.

“Đến đến đến, giúp tôi chụp một tấm hình.”
Hầu kết Từ Vị khẽ chuyển động, đem điện thoại cẩn thận cất vào túi, cầm lấy điện thoại của lão Miêu chụp giúp hắn một tấm.

“Tôi ngồi sang ghế lái, cậu giúp tôi chụp một kiểu.”
“Cậu đừng đòi hỏi nữa, cũng đâu phải xe của chúng ta.” Từ Vị trả điện thoại cho lão Miêu.

“Trước tiên đi lấy xe đạp của tôi đã, sau đó đi ăn, cậu muốn ăn cái gì?”
Từ Vị lái xe ra đường, lão Miêu tự đăng một tấm lên vòng bạn bè, nói, “Vẫn là đi ăn lẩu hải sản đi?”
“Tối nay tôi phải hát, không thể ăn cay.” Từ Vị lái xe ra quốc lộ, nghe thấy tach tách một tiếng, quay đầu nhìn thấy lão Miêu đã đặt điện thoại xuống.

“Cậu lại chụp ảnh tôi đấy à?”
“Không cho chụp?”
Từ Vị không thích chụp ảnh, khẽ nhíu mày, “Đừng đăng lên đấy.”
“Cậu lái xe này cũng lâu rồi đi? Rất thành thạo nha.”
“Chu tổng mới đổi sang xe này, cũng chưa lái được mấy lần.”
“Sau này xe này có là của cậu không?”
Từ Vị thoáng bối rối, không nói rõ được là cảm xúc gì, nắm chặt vô lăng, nhíu mày, “Làm sao có chuyện đấy được? Người có tiền cũng không đến nỗi cho tài xế xe sang đâu.”
Lão Miêu nhìn sườn mặt Từ Vị, không chút nghi ngờ, trong đám bọn hắn Từ Vị là người có giá trị nhan sắc cao nhất, ánh mắt lão Miêu thoáng ảm đạm.

Một hồi sau xì cười một tiếng, nói “Cũng không phải không thể, chẳng phải trước kia trên báo cũng có chuyện phú hào tặng tài xế xe Cadillac sao.”
Bọn họ đi lấy xe đạp, khiến người ta bất ngờ là xe đạp vẫn còn, Từ Vị đem xe xếp ra phía sau, sau đó lái xe đến quán cơm.


Tiệm cơm này phi thường nóng nực, sau 11 giờ trưa lại càng bốc hoả, không khí oi bức ngột ngạt.

Mùi dầu mỡ cùng mùi thức ăn đã từ trong quán bay ra đến cửa, lão Miêu gọi xong món, lấy hai lon nước ngọt tới, đưa cho Từ Vị một lon, “Tháng tám này Trần Khai về nước.”
“Trường học không thu nhận cậu ta à?” Từ Vị trêu chọc một câu.

“Đại khái là vậy đấy.”
Đồ uống mát lạnh chảy xuống cuống họng, Từ Vị lấy điện thoại ra nhìn đoạn tin nhắn vẫn chưa được trả lời, lại không biết nên nói cái gì.

Trong lòng cậu rất mâu thuẫn, cả người đều khó chịu, đầu óc rối như tơ vò không tìm được lối thoát.

Cậu thích Chu Tư Dịch?
Thích.

Từ Vị thích Chu Tư Dịch, điểm này Từ Vị thừa nhận.

Nhưng còn hắn thì sao? Từ Vị không dám nghĩ, Chu Tư Dịch chỉ là hứng thú nhất thời nên mới nói vậy, Từ Vị chơi không nổi.

Vẫn không có phương án nào giải quyết vấn đề trước mắt, cục diện này nên xử lý như thế nào?
“Từ thiếu gia?”
Từ Vị ngẩng đầu, “Hả?”
“Cậu phát ngốc cái gì?” Lão Miêu cười nói, “Đến hồn cũng bay đi mất.”
Từ Vị lắc đầu, giương lên khoé miệng nụ cười bất đắc dĩ, muốn xin lão Miêu ý kiến.

Ngẩng đầu nhìn đến con mèo già này lời liền không cách nào thốt ra, cùng là con trai với nhau, vẫn rất xấu hổ.

“Ngủ không ngon thôi.”
Đến tối Từ Vị vẫn luôn thất thần, trạng thái không được tốt.

Thời gian biểu diễn được sắp xếp khá sớm, mười giờ đã kết thúc, Từ Vị thay xong quần áo liền thấy lão Miêu từ vũ đài đi ra, hắn ném cho Từ Vị một chai nước, “Đêm nay muốn đi uống rượu không?”
“Được đó.”
Bỗng nhiên tiếng huyên náo trong phòng trang điểm lắng xuống, lão Miêu huých Từ Vị một cái, dùng cằm ra hiệu về phía cửa.

Từ Vị quay đầu lại liền thấy Chu Tư Dịch mặc sơmi hồng nhạt đang đứng dựa vào cánh cửa, một tay đút túi, tư thái nhàn nhã.

“Xong rồi?”
Từ Vị quay mặt đi, Chu Tư Dịch gắt gao nhìn Từ Vị, trong mắt tràn ngập ý cười, “Hỏi cậu đấy.”

Trong nháy mắt mặt Từ Vị liền đỏ lên, nóng bỏng.

“Ừm.”
“Đi thôi.”
Từ Vị hít một hơi thật sâu, “Chu tổng ngài vừa uống rượu?”
“Không có.” Chu Tư Dịch nghiêng đầu, “Có mùi rượu?”
Đứng xa mười vạn tám ngàn dặm, ai có thể ngửi thấy được trên mùi hắn có mùi rượu hay không?
Mà lời này lại quá mập mờ, Từ Vị cảm nhận được mười ngàn con mắt đang bắn về phía cậu, Từ Vị che miệng ho khan, Chu Tư Dịch rút tay ra khỏi túi, khẽ cười đi tới, “Bị cảm rồi? Hửm?”
Tiếng nói trầm thấp đè nén, đặc biệt mang từ tính.

“Không có, cảm ơn Chu tổng quan tâm.” Quả thực Từ Vị lúc này hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Chu Tư Dịch nhìn bốn phía chung quanh, mấy ánh mắt xem trò vui lập tức thu lại, cấp tốc cúi đầu.

“Vậy tôi ______ “
“Đêm nay chúng tôi dự định đi uống chút, anh đi không?” Từ Vị sợ Chu Tư Dịch lại làm ra hành động doạ người gì nữa, chủ động tìm đề tài khác, chợt nhớ ra ban nãy lão Miêu rủ đi uống rượu.

Chỉ có hai người cậu và lão Miêu đi uống, toàn bộ mọi người ở đây đều nhìn thấy, hắn hẳn sẽ không đi cùng.

“Cậu mời tôi à?”
Từ Vị nhìn hắn, đây không phải quá rõ ràng rồi sao?
“Được.” Từng tiếp xúc da thịt, Chu Tư Dịch liền cảm thấy mối quan hệ này vô cùng gắn kết, thuận tay xoa nhẹ đầu Từ Vị, ôn nhu nói, “Tôi xuống lầu trước.”
Từ Vị: “…”
Lão Miêu bên cạnh: “…”
Quần chúng ăn dưa: “…”
Chu tổng lãnh khốc bỗng nhiên cười híp cả mắ thật sự rất doạ người!
Chu Tư Dịch nhàn nhã chân dài sải bước rời khỏi phòng trang điểm, Từ Vị thở ra một hơi, lão Miêu giơ tay đập xuống đầu Từ Vị, “Còn đi uống không?”
“Chu Tổng không phải đã đáp ứng à.”
Lão Miêu nhìn Từ Vị, cười gượng, “Ôm được đùi lớn nha?”
Ha ha.

Từ Vị chờ Chu Phong đến, ba người xuống lầu.

“Có khi nào lão bản sẽ mời chúng ta đến chỗ nào sang trọng không?”
“Lão bản làm sao cơ?” Chu Phong ghé lại gần, gương mặt to tròn bóng loáng sáp đến.


“Tôi mới là người mời.” Từ Vị nói, “Trong túi tôi có một trăm tệ, cậu tính đi đâu thì đi.”
“Keo kiệt!”
Chu Phong víu cổ Từ Vị, “Nói cái gì mà thần bí như vậy? Lão bản gì cơ?”
Thang máy dừng lại ở hầm xe, Từ Vị kéo tay Chu Phong ra khỏi cổ mình, bước ra ngoài.

“Lão bản Bạch Nhật Mộng.”
Chu Phong phía sau uỳnh một tiếng kinh thiên động địa, Từ Vị quay đầu liếc mắt nhìn hắn.

“Từ Từ.”
Chu Tư Dịch đang ngồi chỗ ghế lái, khuỷu tay khoát lên cửa sổ xe hút thuốc.

Thấy ba người bọn họ đi tới liền đem thuốc dập tắt, hắn cũng không có xuống xe.

Từ Vị đi tới mới giật mình nhận ra gì đó, Chu Tư Dịch mới vừa gọi cậu là gì cơ?
“Muốn đi đâu?”
Chu Phong thấy Chu Tư Dịch ngay lập tức thu lại bộ dáng loi choi, cung kính gật đầu.

Từ Vị mở cửa phó lái ngồi vào, quay lại vẫn thấy lão Miêu cùng Chu Phong còn đứng đó, Chu Tư Dịch đã mở lời trước, “Lên xe đi.”
“Cảm ơn Chu tổng.” Sau khi cảm ơn lão Miêu mới ngồi vào phía sau.

Trong xe là điều hoà mát lạnh, Chu Tư Dịch khởi động ô tô lái ra khỏi hầm xe, “Muốn đi đâu đây?”
Hai người ngồi sau nhìn về phía Từ Vị, Từ Vị cũng không biết nên đến chỗ nào, bọn họ thì dễ rồi, nhưng còn Chu Tư Dịch cũng rất khó chiều nha, Chu kiều hoa không thể ăn nhiều thứ lắm.

“Anh chọn địa điểm đi.”
“Vậy được, cứ theo tôi đi.” Chu Tư Dịch lái xe ra quốc lộ, từ gương chiếu hậu nhìn hai người phía sau, “Các cậu đều là bằng hữu của Từ Từ?”
Từ Từ em gái anh!
Từ Vị che miệng ho khan, muốn nhắc Chu Tư Dịch cái tên đó chỉ có mẹ cậu gọi.

Phía trước là đèn đỏ, Chu Tư Dịch đạp phanh xe, quay đầu ra hiệu lão Miêu, “Trong tủ kia có nước, lấy giúp tôi, cảm ơn.”
Lão Miêu vội vã mở tủ lạnh nhỏ trong xe ra lấy nước đưa cho Chu Tư Dịch, hắn vặn mở nắp chai đưa đến trước mặt Từ Vị, đèn giao thông phía trước đã chuyển xanh.

Chu Tư Dịch một tay giữ vô lăng, nói “Cầm lấy.”
Từ Vị triệt để không dám quay đầu nhìn hai người bạn phía sau, cậu muốn ngay bây giờ đào một cái hố, sau đó chết luôn trong đấy là tốt nhất.

Không gian trong xe yên tĩnh đến cực điểm, Chu Tư Dịch đã biểu hiện rõ ràng như vậy, còn không nhận ra thì chính là phi thường ngu ngốc.

Mười giờ rưỡi, xe lái đến một nhà hàng.

Một nhà hàng vô cùng cao cấp, toạ lạc bên bờ sông.

Chu Tư Dịch bước lên đi trước, Chu Phong kéo cánh tay Từ Vị giữ cậu đi chậm lại một bước, chỉ vào người đi trước kia, lắp bắp không thành câu, “Tôi thao… Này là sao… Chuyện gì thế này?”

Lập tức trên gáy chịu một phát đập không nặng không nhẹ, lão Miêu xách Chu Phong ra, “Cậu trật tự đi.”
Từ Vị mím mím môi, cúi đầu không lên tiếng, cậu có chút lúng túng.

Bữa cơm diễn ra đặc biệt trầm mặc, đây là lần đầu tiên Từ Vị trải qua bữa tối dày vò như vậy.

Chu Tư Dịch gọi rượu, lại không có một người uống.

Hai người kia là không dám, Từ Vị là đang miên man suy nghĩ, bầu không khí rất ngột ngạt.

Ăn xong Từ Vị muốn đi thanh toán, Chu Tư Dịch giơ tay ấn vai cậu xuống, “Tôi là hội viên ở đây, trực tiếp trừ qua tài khoản, cậu không cần đi.”
Từ Vị vội tránh sang một bên, sau đó ngồi trở lại, “Vốn là tôi mời mà.”
“Để lần sau.”
Chu Tư Dịch nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì, quyết định lúc về sẽ trừng trị cậu sau.

Hiện tại bằng hữu của cậu ấy còn ở đây, Chu Tư Dịch chừa cho cậu ít mặt mũi.

Rời khỏi nhà hàng, Từ Vị kéo tay lão Miêu quay đầu nhìn về phía Chu Tư Dịch nói, “Cảm ơn chu Tổng đã mời chúng tôi ăn cơm, vậy chúng tôi đi trước.”
Chu Tư Dịch cước bộ dừng lại, híp mắt, “Sao cơ?”
Từ Vị lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt, “Tôi gọi taxi rồi, không làm phiền chu Tổng.”
Ánh mắt Chu Tư Dịch triệt để lạnh xuống, chỉ nhìn chăm chăm Từ Vị.

Từ Vị một bộ thấy chết không sờn, “Vậy gặp lại sau!”
Từ Vị cưỡng ép lôi kéo lão Miêu về phía đối diện, căn bản không dám quay đầu lại.

Đi khoảng 200 mét, Từ Vị dừng bước lấy điện thoại ra gọi xe.

“Cậu còn chưa có gọi xe?”
“Hôm nay tôi đưa cậu về, đừng nói gì nữa.” Tâm trạng Từ Vị buồn bực, cậu không muốn để người khác biết về mối quan hệ giữa mình và Chu Tư Dịch, nhưng Chu Tư Dịch lại không nghĩ vậy.

“Chu tổng đối với cậu có gì đó không ổn đi?” Chu Phong nói, “Cả bữa luôn gắp rau đến cho cậu.”
Từ Vị rụt đầu không muốn nói chuyện.

Lão Miêu vỗ vai Chu Phong, Chu Phong lập tức ngậm miệng.

Xe taxi đến đưa lão Miêu cùng Chu Phong về trước, Từ Vị về đến nhà đã là mười hai giờ rưỡi, đẩy cửa ra không kịp chuẩn bị liền thấy mẹ cậu đang ngồi ở phòng khách, “Sao mẹ còn chưa ngủ?”
Sắc mặt Trần Linh trắng bệch nhìn Từ Vị, nhìn đến ngây người, “Mẹ định đi ngủ, ngồi nghĩ chút chuyện, lại quên mất thời gian.”
“Mẹ đi ngủ sớm một chút, không nên thưc khuya.” Từ Vị nói, “Con vào phòng trước đây.”
“Con cũng đi ngủ sớm một chút.”
Cuối cùng Từ Vi cũng về nhà, Trần Linh thở ra một hơi, đẩy xe lăn trở về phòng ngủ.

Từ Vị vào phòng liền vọt đến phòng tắm, tắm rửa một hồi mới mặc độc một chiếc quần đùi đi ra, Từ Vị một bên lau tóc, một bên cầm điện thoại vừa vang lên tiếng chuông, thấy màn hình báo là Chu Tư Dịch tim khẽ nhảy lên một nhịp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện