Giang Ly dùng gối đầu đập ta, sau đó nói: “Quan Tiểu Yến, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì! “

Được rồi, đến lúc nói chuyện thẳng thắn rồi, ta là người không thích dây dưa dài dòng, chuyện đáng phải giải quyết thì giải quyết sớm một chút. Vì vậy, ta khí định thần nhàn mà ngồi xuống giường, cầm gối đầu ném trở về, sau đó ý vị thâm trường mà nói: “Giang Ly, ngươi nói hai ta phù hợp sao ?”

Giang Ly kinh ngạc: “Cái gì mà phù hợp với không phù hợp ?”

Ta: “Ngươi nói xem, tính cách của hai chúng ta, phù hợp ở chung một chỗ sao?”

Giang Ly lúc này vẫn còn không quên tự kỷ một chút, hắn nhíu mi nói: “Ngươi có phải có ý gì với ta ?”

Ta có chút nối điên: “Ý của ta là, ngươi cảm thấy hai ta thích hợp làm vợ chồng sao? Vợ chồng trên danh nghĩa cũng coi như là vợ chồng.”

Giang Ly chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Cũng tạm, ta có thể chịu đựng ngươi được.”

Nhưng là ta không thể chịu đựng ngươi được chưa ! Ta nhướn mày, xem như biểu đạt sự bất đắc dĩ của ta: “Ngươi đã nhẫn nại rất khổ cực, không nên chịu đựng như vậy nữa.”

Giang Ky khó hiểu mà nhìn ta.

Ta dùng một loại khẩu khí nhẹ nhàng thẳng thắn mà đáp: “Nếu không, hai ta ly hôn đi?”

Giang Ly lặng đi một chút, lập tức khóe miệng cong lên, tuy là cười như không cười, nhưng ánh mắt hắn lại làm cho ta mạc danh kỳ diệu lạnh cả người. Hắn nghiêng đầu, như là không tin vào những thứ mình vừa mới nghe được: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Ta lại càng thêm hoảng sợ: “Ngươi…ngươi đừng kích động mà. Dù sao hai ta tính tình không hợp, ta biết ngươi cũng không chịu nổi ta….”

“Quan Tiểu Yến.” Giang Ly cắn răng. “Ai bảo ngươi làm như vậy ?”

Ta run rẩy một chút, lắp bắp mà nói: “Làm sao…làm sao lại là người khác…. Ta….chính ta nghĩ ra …”

Giang Ly nheo mắt lại, nhìn ta truyền ra tín hiệu nguy hiểm: “Đại não ngươi cấu tạo thế nào ta đều nhất thanh nhị sở, nếu không có người ở giữa chia rẽ, ngươi sẽ nghĩ đến chuyện ly hôn ?”

Ta: “….” Ta lại kém như vậy sao ? ( Chứ còn giề lữa =____=)

Giang Ly cúi người, nhích lại gần ta một chút, gần đến nỗi ta có thể cảm thấy hơi thở của hắn….Thế nên chẳng hiểu sao ta lại có chút căng thắng. Sau đó, Giang Ly cơ hồ như dùng một giọng nói dụ hoặc, lạnh lẽo mà nói với ta: “Nói, ai làm ?”

Ta to gan đẩy hắn ra, nghiêng mặt đi không dám nhìn hắn, đáp: “Ai làm thì quan trọng gì? Quan trọng là ngươi kiểu gì cũng bắt nạt ta có được hay không!”

Giang Ly nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Được rồi, sau này ta có thể bớt bắt nạt ngươi một chút, nhưng là chuyện ly hôn tuyệt đối không thể được.”

Ta giận: “Tại sao?”

Giang Ly mặt dày nói: “Ngươi đi, ai nấu cơm cho ta?”

Ta: “Kệ xác ngươi, đến lúc đó thì liên quan gì đến ta.”

Giang Ly: “Nhạc mẫu sẽ không đồng ý, ngươi nhẫn tâm nhìn nhạc mẫu ta đau lòng sao?”

Ta: “Không sao, mẹ ta sẽ thông suốt, một thời gian sẽ ổn thôi.”

Giang Ly: “Nhưng là ngươi không dám ngủ một mình.”

Ta: “Không nhọc ngài quan tâm, ta có thể ngủ cùng mẹ ta.”

Giang Ly: “Nếu mẹ ngươi lập gia đình thì làm sao ?”

Ta: “Ta van ngươi, mẹ ta đã gần sáu mươi rồi!”

Giang Ly: “Không sao, ta giới thiệu cho bà một người là được. Ta có một vị giáo sư đại học, tuổi cũng ngoài sáu mươi, đang định tìm một người bạn già đây, mẹ ta sống một mình cũng rất nhàm chán..”

Ta: “Ngươi dám!”

Giang Ly: “Ngươi xem ta có dám hay không.”

Ta: “Được rồi, tùy ngươi, dù sao sau này ta cũng có thể rèn luyện ngủ một mình.” Ta không tin, lão tử cũng sắp ba mươi đến nơi, lá gan luôn tăng trưởng cùng với tuổi tác, cũng phải lớn ra một chút chứ.

Giang Ly lại nói: “Ta còn một chiêu cuối cùng.”

Ta cười lạnh: “Có chiêu gì thì cứ việc xuất ra xem nào!”

Ngay sau đó Giang Ly đột nhiên nhanh chóng mà nhào về phia ta, nằm trên người ta cách qua một lớp chăn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm mặt của ta, càng cúi càng gần. Ta nhìn thấy tia sáng trong mắt hắn, có chút lạnh lại có chút nóng, dù sao cũng rất nguy hiểm, nguy hiểm đến biến thái.

Thế là khí thế của ta nhất thời bị hạ xuống, lại căng thẳng đến mức nói lắp: “Ngươi ngươi ngươi…ngươi muốn làm gì ?”

Giang Ly nhếch khóe miệng, dưới ngọn đèn có chút mờ ảo, vẻ mặt kia vừa có vẻ thần bí mà lại tà ác, thấy vậy, ta kinh hãi một trận. Hắn đột nhiên mỉm cười, cười đến vô cùng mị hoặc điên đảo chúng sinh. Hắn cúi đầu nhìn ta, âm u mà nói: “Tiền dâm hậu sát hay là tiên sát hậu dâm, chính ngươi chọn một cái.” Lúc hắn nói chuyện, như ngậm một que kem, toát ra khí lạnh.

Ta sợ đến hồn lìa khỏi xác, nhắm chặt mắt la lớn: “Ngươi xem ngươi xem, ngươi lại bắt nạt ta, số ta sao lại khổ như vậy a….”

Ta còn chưa nói hết, cảm thấy trên người đã nhẹ bẫng, Giang Ly đã buông ta ra. Thế nên ta lo lắng mở mắt nhìn hắn, sợ hắn lại nghĩ ra cái gì quái quỷ.

Lúc này, Giang Ly ôm chăn mền ngồi trở lại vị trí của hắn, cúi đầu nhìn ta, cười như không cười, giọng nói đã có chút bình thản hơn so với lúc trước. Hắn nói: ‘Ngươi nhất định phải ly hôn sao?”

Ta quay mặt đi không đối mặt với hắn, cũng không nói gì.

Giang Ly hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, nếu như ngươi gặp được một người đàn ông có thể khiến ngươi yên tâm gửi gắm, ta không ngăn cản, nhưng nếu là lý do khác, không cần phải bàn nữa.”

Nếu như ta nói cho Giang Ly lý do, chính là ta bị dụ dỗ…Hắn có xử ta không nhỉ ?

Ta: “Nhưng mà…ngươi luôn bắt nạt ta.”

Giang Ly khẽ cong khóe miệng: “Vậy ngươi cũng có thể bắt nạt lại ta.”

Ta kháo, bản thân ta cũng muốn vậy, nhưng vấn đề là mỗi lần ta bắt nạt ngươi kết quả cuối cùng đều là bị ngươi bắt nạt lại….

Giang Ly tựa hồ như đoán trúng suy nghĩ trong lòng ta, có chút đắc ý nói: “Kỳ thật ta không chỉ bắt nạt ngươi, ta cũng bảo vệ ngươi đấy thôi, ngươi không cần chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của ta chứ.”

Đùa hay sao, bảo vệ ta ? Được rồi, mặc dù ngươi quả thật có giúp ta, nhưng mà mấy lần đó đều là có…động cơ không trong sáng nha !

Giang Ly cứ như có thuật đọc tâm vậy, đoán trúng ý nghĩ trong đầu ta, hắn mặt dày mà nói: “Mặc kệ quá trình ra sao, kết quả vẫn không thay đổi. Mà kết quả chính là, ta có thể bảo vệ ngươi.”

Ta có chút tức giận, nhưng lại không biết phản bác hắn như thế nào. Hắn luôn có lý do của hắn, hơn nữa mỗi lần hắn làm chuyện xấu xong, lại nói như thể hắn luôn làm cho người ta cảm thấy hắn làm như vậy là rất chính xác…Người này đúng là vừa đáng hận lại vừa đáng sợ a….

Giang Ly nhìn thấy ta đã có chút dao động, vì vậy tiếp tục nói: “Ngươi có một lão công như ta mà còn chưa vừa lòng sao ? Ta có xe có nhà, cha mẹ tiến bộ, tuấn tú lịch sự, đây là điều kiện phần cứng. Ta không hút thuốc, uống rượu cũng ít, hơn nữa không có sở thích quái dị, đây là điều kiện phần mềm… Ngươi thừa nhận hay không thừa nhận ?”

Ta do dự mà gật đầu, được rồi, cái này ta thừa nhận.

Giang Ly được một tấc lại tiến một thước: “Hơn nữa ta là người thân thiện, cơ bản sẽ không chủ động cãi nhau với ngươi.”

Ta vô lực gật đầu, đó là bởi vì ngươi giết người không thấy máu, chửi người không dùng lời thô tục….

Giang Ly: “Ta đối với ngươi cũng rất tốt nha, hơn nữa thường xuyên đón ngươi đi đi về về, còn giúp ngươi đối phó với chồng trước.”

Ta lại gật đầu, mặc dù ngươi nhờ đó mà kiếm được không ít lợi ích, bất quá miễn cưỡng coi như là …giúp ta đi.

Vì vậy Giang Ly nhếch lông mày, hung ác mà nói: “Thế ngươi còn không hài lòng cái gì ?”

“Ta….” Ta nhất thời không thể nói gì, Giang Ly làm sao có thể mặt dày như vậy, hắn lại có thể khen ngợi bản thân thành như vậy…

Giang Ly không chờ ta phản ứng, lại nói tiếp: “Ngươi sở dĩ luôn nói ta bắt nạt ngươi, là bởi vì chính ngươi lòng dạ không đủ rộng lượng, lại còn không biết tốt xấu lấy cai này làm lý do ly hôn.”

Vì vậy ta yên lặng mà tự kiểm điểm lại bản thân, lòng ta thực sự hẹp hòi sao? Hình như có một chút….

Giang Ly tiếp túc triển khai thế công: “Ta biết ngươi đối với ta rất có thành kiến, bất quá ngươi ngẫm lại mà xem, lúc ngươi cần trợ giúp, ta có khoanh tay đứng nhìn hay không?”

Hình như… hắn cũng ra tay tương đối kịp thời đi? Ở trước mặt mẹ ta và Hạp Tử giả bộ, tống cổ Vu Tử Phi đi

Vì vậy, Giang Ly chốt một câu tổng kết cuối cùng: “Quân tử hòa nhi bất đồng* , Quan Tiểu Yến, mặc dù hai người chúng ta từ chỉ số thông minh cho đến nhân sinh quan thế giới quan đều có sự chênh lệch nhất định, bất quá vẫn có thể sống chung một cách hòa bình, mấu chốt là ngươi cần phải mở lòng thoái mái, nếu không ngươi sẽ sống vô cùng thống khố. Ta có thể rất trách nhiệm mà nói cho ngươi, nếu ngươi cùng ta ly hôn, ngươi sẽ càng thêm thống khổ.”

*Đại khái là nói về sự hòa hợp, chi tiết xem ở đây

Ta ngơ ngác gật đầu, vô lực phản bác.

Vì vậy Giang Ly hài lòng mà cúi xuống vỗ vồ đầu ta: “Đi ngủ sớm một chút đi, đừng có như người ddien náo loạn ầm ĩ, ly hôn là vấn đề không thể dàn xếp. Đương nhiên,” Hắn ngừng lại một chút, dùng ánh mắt tràn đầy uy hiếp mà nhìn ta. “Nếu như ngươi vẫn cứ muốn ly hôn, ta có thể giải quyết ngươi sạch sẽ.”

Ta cảm thấy lúc này ta như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời….mấu chốt là ta không nghe lời không được, bởi vì ta bị hắn nói làm cho mông muội, chung quy lại cảm thấy lời nói của hắn rất có lý, không có cách nào phản bác, huống hồ hắn còn muốn giải quyết ta sạch sẽ… Bộp bộp, ta đúng là một kẻ chẳng có tiền đồ gì cả….

Vì vậy ta đàng hoàng mà ngủ, không thèm nhắc lại.

Ông trời a, cả một buổi tối phản kháng của ta, cuối cùng bị vài ba câu nói của Giang Ly dọn dẹp sạch sẽ, sóng gió ly hôn còn chưa nổi lên, đã yên lặng chìm xuống như vậy đấy. Ta cảm thấy mình thật giống như đang liều mạng đấm vào cây bông, rơi xuống rất thấp, rất thấp.

Nhưng mà ta lại cảm thấy lời của Giang Ly rất có đạo lý, Quan Tiểu Yến a, không nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác, chỉ cần dưới tình huống đối ngoại, Giang Ly nhất định sẽ rõ ràng lập trường đứng về phía ta.

Ta đang suy nghĩ miên man, Giang Ly bên cạnh đột nhiên thở dài nói: “Quan Tiểu Yến a, ngươi thật đúng là một người không có chủ kiến.”

Ta nhắm mắt, không để ý tới hắn.

Giang Ly lại nói tiếp: “Để tránh cho bị mắc lừa, sau này ai nói gì cũng đừng có nhẹ dạ cả tin.”

Ta trợn mắt: “Kể cả ngươi?”

Giang Ly nhướn mày: “Ngươi thử không nghe coi.”

Ta: “…”

Vì vậy ta bi thương mà nhắm mắt lại nằm ngay đơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện