"Ha.. ưm.."
Tiếng thở gấp gáp hòa vào trong màn đêm mờ ảo, trên chiếc giường phía đối diện có hình bóng của hai con người đang ân ái quấn lấy nhau. Một đêm mộng thực dài.
Sáng hôm sau.
Tố Ngà từ từ mở mắt, đầu cô đau như búa bổ vội lấy tay đỡ trán.
"A.."
Cô nheo mắt nhìn xung quanh:
"Đây là đâu?"
Căn phòng khiến cô choáng ngợp bởi sự xa hoa tráng lệ của nó, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mắt cô, khiến Ngà có chút khó chịu.
"Dậy rồi?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, Tố Ngà giật mình ngoảnh lại.
"Ôi đậu."
Cô hoảng hồn nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, hắn có đôi mắt phượng mày ngài cộng với ngũ quan tinh sảo, nét nào ra nét đó lại sở hữu cho mình một thân hình cực phẩm. Nhìn chung thì đúng là một Mĩ Nam. Tuy vậy..
"Anh là thằng cha nào vậy? Sao dám nằm cạnh tôi?"
Cô quát thẳng mặt đối phương đồng thời lùi ra sau một đoạn. Hắn ta vậy mà không tức giận, còn thản nhiên ngồi dậy với lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc vào.
"Quên rồi?"
Hắn lạnh lùng liếc sang cô, lại bò đến sát mặt y mà nói:
"Có cần tôi nhắc cho cô nhớ?"
Lúc này đầu cô chợt hiện lên những hình ảnh dâm tục, mọi thứ đêm qua diễn ra đều được bộ não cô tua lại. Tố Ngà đỏ ửng mặt k dám tin:
* mình điên rồi, điên thật rồi, lại đi quyến rũ đàn ông*
Thấy bộ dáng hoảng loạn của y, Cố Lăng Thần nhoẻn miệng cười
"Xem ra không cần tôi gợi lại"
Tố Ngà vẫn muốn xác nhận lại lần nữa vội nhìn xuống lớp chăn mỏng đang che thân cô, bấy giờ y mới la lên:
"Aaaaa.."
Lăng Thần khó chịu chặn miệng:
"Còn hét nữa, tôi ném cô ra ngoài."
"Gì chứ? Anh có cần tàn nhẫn vậy k?"
"Muốn biết?"
Đối phương hình như không có ý đùa cợt, Tố Ngà rùng mình miễn cưỡng nở một nụ cười tiêu chuẩn:
"Chúng ta.. có thể mặc đồ vào trước rồi nói chuyện không? Tư thế này có chút.. không ổn"
Hắn đứng dậy, tay thắt cà vạt miệng còn không quên chế giễu:
"Đêm qua cô lại không thấy vậy nhỉ"
Mặc dù tức giận, nhưng cũng đều là lỗi của Tố Ngà, cô cứng miệng không biết nói gì, chỉ đứng dậy cuỗm đống quần áo rồi chạy vào phòng tắm thay đồ. Một lúc sau, y bước ra thấy Lăng Thần đang ngồi dựa trên ghế sofa, mắt hắn chăm chăm nhìn vết máu đỏ dính trên giường. Cả hai không nói câu gì khiến bầu không khí càng thêm ngượng ngùng. Bỗng Lăng Thần lên tiếng:
"Lần đầu sao?"
Cô gật đầu thừa nhận, hắn liếc sang cô rồi đứng dậy đi về phía y đang đứng. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt một lượt từ trên xuống dưới rồi lạnh nhạt quay đi:
"Cô quay về dọn đồ rồi chuyển vào đây trong hôm nay."
"Ý gì?"
Tố Ngà nghi hoặc hỏi lại, Lăng Thần nói tiếp:
"Còn chưa đủ rõ sao? Ở lại đây sinh đứa bé ra!"
"Đứa bé nào? Sẽ không có đâu."
Câu nói của cô khiến Lăng Thần tức giận. Anh ép cô vào tường với cử chỉ đe dọa:
"Cô nên biết ơn vì tôi còn có trách nhiệm với cô đi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!"
Nói xong, hắn cứ vậy mà bỏ đi để lại cô với đống câu hỏi trong đầu. Tố Ngà mất một lúc mới hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn. Cô nào sợ những lời đe dọa đó. Lần này trở về, nhất định phải rời đi thật xa không để hắn tìm thấy mình. Cô không muốn cuộc đời mình bị bó buộc bởi một người đàn ông mới chỉ qua đêm một lần.
"Hứ, tôi lại sợ anh chắc."
Cô quay về dọn đồ đạc, trả tiền phòng trọ. Sau đó liền bắt một chiếc xe taxi ra sân bay, tiền tiết kiệm bấy lâu nay cũng đều chi cho chuyến bay này. Một mình cô cứ vậy mà bay qua Mỹ.
Cũng đã nửa đêm, mãi chẳng thấy cô đến, Lăng Thần mất kiên nhẫn hỏi quản lí Lưu bên cạnh:
"Người phụ nữ chết tiệt kia đâu rồi?"
Quản lý Lưu đứng cạnh anh khúm núm trả lời:
"Bên phía dãy trọ nói cô gái kia sớm đã rời đi rồi."
Lăng Thần cau mày:
"Tại sao giờ mới báo?"
"Tôi cũng chỉ vừa nhận được tin thôi chưa ngài."
Chàng quản lí toát mồ hôi hột, sợ lại chọc giận vị tổ tông trước mặt chỉ dám đứng đằng sau lén đưa tay lên lau mồ hôi chán. Lăng Thần giận dữ:
"Giỏi, ăn sạch tôi rồi lại dám phủi mông bỏ chạy. Nếu để tôi bắt được, cô chết chắc."
Anh quay sang lườm quản lí, lạnh giọng ra lệnh:
"Tìm bằng được cô ta về đây, cho dù phải lật tung thủ đô này cũng phải vác cô ta về cho tôi."
"Vâng, tôi đi tìm ngay."
Quản lí Lưu vội chạy đi làm việc mà xếp đã giao phó. Lần này mà không tìm được cô gái kia, chắc hẳn mọi người trong công ty lại bị Lăng Thần lôi ra chút giận. Cho dù làm trong môi trường có lương tháng cao ngút ngàn nhưng lại không dễ dàng a..
Thời gian cứ thế trôi qua, vậy mà đã được năm năm. Tố Ngà cuối cùng cũng quay về nước, một tay kéo vali còn một tay dắt theo đứa nhỏ cỡ chừng năm tuổi. Bước xuống sân bay, cô ngước lên trời hít lấy bầu không khí trong lành. Môi nở nụ cười tươi tắn.
"Quê hương yêu dấu, tôi về rồi đâyy."
Đứa bé kéo tay mẹ, nhăn nhó nói:
"Mami, người đừng làm mất mặt con ở đây!"
Tố Ngà cúi xuống véo má y:
"Được rồi ông cụ non, cằn nhằn ít thôi nhé, chẳng biết giống ai cơ."
Cậu bé gỡ tay mẹ ra tỏ vẻ thờ ơ:
"Người ta nhìn, mẹ còn định đứng đây đến khi nào?"
Tiếng thở gấp gáp hòa vào trong màn đêm mờ ảo, trên chiếc giường phía đối diện có hình bóng của hai con người đang ân ái quấn lấy nhau. Một đêm mộng thực dài.
Sáng hôm sau.
Tố Ngà từ từ mở mắt, đầu cô đau như búa bổ vội lấy tay đỡ trán.
"A.."
Cô nheo mắt nhìn xung quanh:
"Đây là đâu?"
Căn phòng khiến cô choáng ngợp bởi sự xa hoa tráng lệ của nó, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mắt cô, khiến Ngà có chút khó chịu.
"Dậy rồi?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, Tố Ngà giật mình ngoảnh lại.
"Ôi đậu."
Cô hoảng hồn nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, hắn có đôi mắt phượng mày ngài cộng với ngũ quan tinh sảo, nét nào ra nét đó lại sở hữu cho mình một thân hình cực phẩm. Nhìn chung thì đúng là một Mĩ Nam. Tuy vậy..
"Anh là thằng cha nào vậy? Sao dám nằm cạnh tôi?"
Cô quát thẳng mặt đối phương đồng thời lùi ra sau một đoạn. Hắn ta vậy mà không tức giận, còn thản nhiên ngồi dậy với lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc vào.
"Quên rồi?"
Hắn lạnh lùng liếc sang cô, lại bò đến sát mặt y mà nói:
"Có cần tôi nhắc cho cô nhớ?"
Lúc này đầu cô chợt hiện lên những hình ảnh dâm tục, mọi thứ đêm qua diễn ra đều được bộ não cô tua lại. Tố Ngà đỏ ửng mặt k dám tin:
* mình điên rồi, điên thật rồi, lại đi quyến rũ đàn ông*
Thấy bộ dáng hoảng loạn của y, Cố Lăng Thần nhoẻn miệng cười
"Xem ra không cần tôi gợi lại"
Tố Ngà vẫn muốn xác nhận lại lần nữa vội nhìn xuống lớp chăn mỏng đang che thân cô, bấy giờ y mới la lên:
"Aaaaa.."
Lăng Thần khó chịu chặn miệng:
"Còn hét nữa, tôi ném cô ra ngoài."
"Gì chứ? Anh có cần tàn nhẫn vậy k?"
"Muốn biết?"
Đối phương hình như không có ý đùa cợt, Tố Ngà rùng mình miễn cưỡng nở một nụ cười tiêu chuẩn:
"Chúng ta.. có thể mặc đồ vào trước rồi nói chuyện không? Tư thế này có chút.. không ổn"
Hắn đứng dậy, tay thắt cà vạt miệng còn không quên chế giễu:
"Đêm qua cô lại không thấy vậy nhỉ"
Mặc dù tức giận, nhưng cũng đều là lỗi của Tố Ngà, cô cứng miệng không biết nói gì, chỉ đứng dậy cuỗm đống quần áo rồi chạy vào phòng tắm thay đồ. Một lúc sau, y bước ra thấy Lăng Thần đang ngồi dựa trên ghế sofa, mắt hắn chăm chăm nhìn vết máu đỏ dính trên giường. Cả hai không nói câu gì khiến bầu không khí càng thêm ngượng ngùng. Bỗng Lăng Thần lên tiếng:
"Lần đầu sao?"
Cô gật đầu thừa nhận, hắn liếc sang cô rồi đứng dậy đi về phía y đang đứng. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt một lượt từ trên xuống dưới rồi lạnh nhạt quay đi:
"Cô quay về dọn đồ rồi chuyển vào đây trong hôm nay."
"Ý gì?"
Tố Ngà nghi hoặc hỏi lại, Lăng Thần nói tiếp:
"Còn chưa đủ rõ sao? Ở lại đây sinh đứa bé ra!"
"Đứa bé nào? Sẽ không có đâu."
Câu nói của cô khiến Lăng Thần tức giận. Anh ép cô vào tường với cử chỉ đe dọa:
"Cô nên biết ơn vì tôi còn có trách nhiệm với cô đi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!"
Nói xong, hắn cứ vậy mà bỏ đi để lại cô với đống câu hỏi trong đầu. Tố Ngà mất một lúc mới hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn. Cô nào sợ những lời đe dọa đó. Lần này trở về, nhất định phải rời đi thật xa không để hắn tìm thấy mình. Cô không muốn cuộc đời mình bị bó buộc bởi một người đàn ông mới chỉ qua đêm một lần.
"Hứ, tôi lại sợ anh chắc."
Cô quay về dọn đồ đạc, trả tiền phòng trọ. Sau đó liền bắt một chiếc xe taxi ra sân bay, tiền tiết kiệm bấy lâu nay cũng đều chi cho chuyến bay này. Một mình cô cứ vậy mà bay qua Mỹ.
Cũng đã nửa đêm, mãi chẳng thấy cô đến, Lăng Thần mất kiên nhẫn hỏi quản lí Lưu bên cạnh:
"Người phụ nữ chết tiệt kia đâu rồi?"
Quản lý Lưu đứng cạnh anh khúm núm trả lời:
"Bên phía dãy trọ nói cô gái kia sớm đã rời đi rồi."
Lăng Thần cau mày:
"Tại sao giờ mới báo?"
"Tôi cũng chỉ vừa nhận được tin thôi chưa ngài."
Chàng quản lí toát mồ hôi hột, sợ lại chọc giận vị tổ tông trước mặt chỉ dám đứng đằng sau lén đưa tay lên lau mồ hôi chán. Lăng Thần giận dữ:
"Giỏi, ăn sạch tôi rồi lại dám phủi mông bỏ chạy. Nếu để tôi bắt được, cô chết chắc."
Anh quay sang lườm quản lí, lạnh giọng ra lệnh:
"Tìm bằng được cô ta về đây, cho dù phải lật tung thủ đô này cũng phải vác cô ta về cho tôi."
"Vâng, tôi đi tìm ngay."
Quản lí Lưu vội chạy đi làm việc mà xếp đã giao phó. Lần này mà không tìm được cô gái kia, chắc hẳn mọi người trong công ty lại bị Lăng Thần lôi ra chút giận. Cho dù làm trong môi trường có lương tháng cao ngút ngàn nhưng lại không dễ dàng a..
Thời gian cứ thế trôi qua, vậy mà đã được năm năm. Tố Ngà cuối cùng cũng quay về nước, một tay kéo vali còn một tay dắt theo đứa nhỏ cỡ chừng năm tuổi. Bước xuống sân bay, cô ngước lên trời hít lấy bầu không khí trong lành. Môi nở nụ cười tươi tắn.
"Quê hương yêu dấu, tôi về rồi đâyy."
Đứa bé kéo tay mẹ, nhăn nhó nói:
"Mami, người đừng làm mất mặt con ở đây!"
Tố Ngà cúi xuống véo má y:
"Được rồi ông cụ non, cằn nhằn ít thôi nhé, chẳng biết giống ai cơ."
Cậu bé gỡ tay mẹ ra tỏ vẻ thờ ơ:
"Người ta nhìn, mẹ còn định đứng đây đến khi nào?"
Danh sách chương