Sau khi Thiết Mộc Hoành bị bắt giữ, Thiết Mộc Chân chắc mẩm quân Đại Hạ không dám làm gì Thiết Mộc Chân, cho nên mới không có làm ra động tác gì lớn. Thiết Mộc Hoành cũng không tranh cãi, không làm ầm lên, chỉ là vẫn muốn gặp Cố Vân Sương.
Chỉ có điều đợi đến khi Thiết Mộc Hoành lại nhìn thấy Cố Vân Sương thì lại là lúc Cố Vân Sương đến nói là y đang chuẩn bị giết gã.
Thiết Mộc Hoành nghe xong thì vô cùng kinh hãi,“Ngươi muốn giết ta, cha ta lập tức liền cử binh diệt Hạ quốc các người.”
Cố Vân Sương nghe xong lạnh lùng cười cười nói,“Kia liền muốn xem Thiết Mộc Chân còn có thể làm được chuyện gì.”
Thiết Mộc Hoành hung hăng nói,“Ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Hiện tại ngươi thả ta, ta cho ngươi vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, nhưng nếu đợi đến khi cha ta cứu ta ra, vậy thì không thể được như thế nữa đâu. Ngươi xinh đẹp như vậy, đương nhân độc chiếm tư vị nhất định không biết đi.”
Cố Vân Sương biểu tình lạnh lãnh,“Vậy thì ta đây lại càng không thể cho ngươi có cơ hội này.”
Thiết Mộc Hoành nói,“Ngươi đến cùng là loại người nào?”
Cố Vân Sương vẫn là một mặt không chút thay đổi,“Ta là người như thế nào ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết rằng ngay bây giờ ngươi sắp chết đến nơi rồi.”
Cố Vân Sương quay đầu sang nói với binh lính bên cạnh,“Truyền lệnh của ta, ba ngày sau ở trên thành lâu của Bắc Đồng Quan xử chém hết tù binh.”
Nói xong, Cố Vân Sương liền rời đi. Chỉ để lại Thiết Mộc Hoành vẫn còn đang chửi ầm lên.
Cố Vân Sương hơi hơi ngẩng đầu, bầu trời bắt đầu có mưa rồi. Giang Nam khi đó, cũng có mưa a, tinh khiết hơn phương bắc, gắn bó hơn phương bắc, có tình có nghĩa hơn phương bắc.
Từ đầu đã biết người trong võ đài là Cảnh Vương điện hạ, Ở Tố Mộng Lí Giang Nam ngẫu ngộ tất cả đều là một màn diễn. Một hồi vì quyền thế mà diễn kịch.
Mang vẻ mặt lãnh đạm khi đó, đều là giả vờ, kết quả, lại khiến chính mình đắm chìm vào. Chính mình tại Giang Nam gặp Ninh Tử Hàn ba lần, nhưng Ninh Tử Hàn chỉ biết được hai lần. Lần còn lại kia, chính là lần mà y đắm chìm.
Khi đó, Cố Vân Sương ngoài việc là giáo vệ ra, kỳ thật vẫn là người giang hồ. Vì người bạn sinh tử của mình là trang chủ gia trang Hồng Sơn mà bị sát thủ Tuyệt Tình môn đuổi giết. Khi đó y vì cậy mình tuổi trẻ dồi dào sức lực nên không có đem những người này để vào mắt. Lại không nghĩ rằng lại rơi vào cạm bẫy của tiểu nhân vô sỉ. Càng ngày càng nhiều mưa tên bắn về phía y. Thời điểm y đã nghĩ bản thân sẽ tuyệt mệnh từ đây thì Ninh Tử Hàn cùng Thành vương gia xuất hiện ở trước mắt. Thêm vào đó do có Ninh Tử Hàn mang ảnh vệ cùng thị vệ mà y giữ được một mạng này. Bởi vì y che mặt nên Ninh Tử Hàn cũng không biết người mà hắn cứu chính là Cố Vân Sương. Nhưng Cố Vân Sương lại nhớ thật sâu nụ cười tươi của hắn khi ấy, nụ cười chấp chứa cả mặt trăng và mặt trời, cứ đơn giản như vậy chiếu vào trong lòng y, ràng buộc cả một đời.
Cố Vân Sương cúi đầu, bàn tay ấm áp xoa xoa cái bụng bằng phẳng, ý cười trong mắt đã không thể giấu nổi nữa. Đây là hài tử của ta và hắn nha. Thật tốt.
Cố Vân Sương đột nhiên rất nhớ Ninh Tử Hàn, rất muốn biết hắn hiện tại đang làm cái gì, có ăn cơm đầy đủ hay không, chuyện triều chính có khó giải quyết hay không, có hay không, nhớ đến y.
Cho nên y viết cho Ninh Tử Hàn một phong thư, nhưng khi y cầm bút lên, thì lại không biết nên đặt bút như thế nào. Cuối cùng, cũng chỉ là viết lên một bài thơ của Bạch Cư Dị,[ ức Giang Nam ]
Giang Nam ức,
Tối ức thị Hàng châu.
Sơn tự nguyệt trung tầm quế tự,
Quận đình chẩm thượng khán trào đầu,
Hà nhật cánh trùng du. (*)
(*) Giang Nam ức,
Tối ức thị Hàng châu.
Sơn tự nguyệt trung tầm quế tự,
Quận đình chẩm thượng khán trào đầu,
Hà nhật cánh trùng du.
: 江南忆,最忆是杭州;山寺月中寻桂子,郡亭枕上看潮头。何日更重游! Là 1 câu thơ của Bạch Cư Dị, tạm dịch là: Nhớ giang Nam
Hàng Châu lưu luyến nhiều.
Ngắm ánh trăng tròn nơi chùa núi,
Nằm xem sóng vỗ tại thuỷ đình,
Bao giờ mới trở lại? (Theo bản dịch của Thiên Thanh)
Sau khi viết xong, y tìm con bồ câu trắng như tuyết Tịch Nhan, đem thư nhét cẩn thận rồi mới để nó bay.
Tô Hoàn trở về Thái Y viện chuẩn bị dược liệu cho Cố Vân Sương, lúc này người ở Thái Y viện cũng không nhiều. Lúc đi vào cũng chỉ có Lý Chấn cùng Trương Cảnh Đình. Hôm nay vốn không phải phiên của Tô Hoàn trực ban, hai người này thấy Tô Hoàn đi vào cũng cảm thấy có chút kì lạ.
Tô Hoàn vẫn chưa nói gì, chỉ là cười cười với họ rồi đi về phía phòng chứa dược liệu. Lý Chấn này là lão thái y, kinh nghiệm tương đối phong phú nhưng y thuật không cao minh cho lắm. Nhưng Trương Cảnh Đình lại không giống như vậy, Trương Cảnh Đình cùng Tô Hoàn cùng thời điểm vào Thái Y viện, y thuật cũng rất cao. Nhưng Hoàng Hậu rõ ràng thích Tô Hoàn hơn, dẫn đến Hoàng Thượng cũng càng coi trọng hắn. Trương Cảnh Đình người này tâm nhãn rất nhỏ, cũng rất thích xen vào việc của người khác. Thấy Tô Hoàn bây giờ đi vào liền sinh tính tò mò. Bèn lặng lẽ theo Tô Hoàn vào phòng dược liệu.
Tô hoàn biết Cố Vân Sương thân thể hư nhược, thế nhưng lại luôn có hiện tượng chán ăn và tinh thần không phấn chấn. sau khi đi ra từ ngự thư phòng, hắn cũng hỏi ám ảnh chi tiết về tình huống của Cố Vân Sương. Ám ảnh nói Cố Vân Sương có khi sẽ thấy buồn nôn, hơn nữa thời gian ngủ cũng càng ngày càng nhiều. Tô Hoàn lường trước Cố Vân Sương đây là đã có thai. Cho nên khi bốc thuốc cũng bỏ thêm rất nhiều thuốc dưỡng thai.
“Tô thái y lấy nhiều dược liệu quý như vậy để làm gì? Chẳng lẽ Tô thái y không biết mấy thứ này đều là bảo vật của Thái Y viện sao?” Trương Cảnh Đình dựa vào khung cửa nói.
Tô Hoàn không trả lời. Trong lòng hắn rất rõ ràng, Ninh Tử Hàn cũng không muốn người không có liên quan biết tình huống thân thể của Cố Vân Sương, bằng không cũng sẽ không sai hắn tiến cung.
Trương Cảnh Đình vừa thấy Tô Hoàn không nói chuyện, liền cho rằng đây là Tô Hoàn muốn chiếm dụng cho nhà mình nên khẩu khí nói chuyện lại càng làm càn,“dược liệu này là thuốc dưỡng thai a, không có nghe nói Tô thái y thành thân a. Chẳng lẽ đó là một đứa con riêng.”
Tô Hoàn thật sự phẫn nộ, con của Cố Vân Sương, đó là hài tử tôn quý nhất trên đời này, thế mà lại bị người nói thành đứa con riêng.
Tô Hoàn lạnh lùng nói,“Có biết một câu này của ngươi, có thể sẽ lấy mạng của ngươi không.”
Trương Cảnh Đình nói,“Đây là ngươi đang dọa trẻ con sao, ta mới nói có một câu như vậy mà đòi lấy mạng ta ư.”
Tô Hoàn lấy một vị thuốc, lại đi tìm một loại thuốc khác, không cùng Trương Cảnh Đình nói chuyện nữa.
Trương Cảnh Đình thấy thế lại càng không vui,“Thật đúng là tự đề cao chính mình.” Nếu ngươi ngạo khí như vậy, ta đây liền đánh tan nhuệ khí của ngươi, không có hài tử này, ngươi nhất định sẽ rất thống khổ đi.
Trương Cảnh Đình thật sự là một người không có đầu óc, nghĩ gì làm nấy. Thừa dịp Tô Hoàn xoay người đi không để ý, gã liền lấy xạ hương từu trong một ngăn kéo khác ra rắc vào đống thuốc của Tô Hoàn chuẩn bị.
Tô hoàn cũng không chú ý đến hành động của Trương Cảnh Đình, chỉ cho là tâm ghen tị của người này quá nặng mà thôi, chỉ là không biết Ninh Tử Hàn nếu biết hài tử mà y hy vọng nhất bị gia hỏa này nói thành con riêng, có đem cả nhà gã đi trảm hay không. Tô Hoàn lắc lắc đầu, chính mình lại không nhiều chuyện như vậy, sẽ không nói cho Ninh Tử Hàn. Hơn nữa, thực rõ rệt, Cố Vân Sương hẳn là cũng không tính nói cho biết Ninh Tử Hàn chuyện này.
Thời gian ba ngày rất nhanh đã tới, trên thành lâu của Bắc Đồng Quan, quân kỳ của Hạ quân bay phần phật. Cố Vân Sương lệnh binh lính đem hết tù binh đưa đến thành lâu, trung gian nhất chính là Thiết Mộc Hoành. Ánh mắt Cố Vân Sương lạnh lùng đảo qua, cất cao giọng nói,“Hôm nay ta liền lấy máu Bắc Man tử để tế vong những con dân của Đại Hạ đã phải hy sinh.”
Nháy máy giơ tay chém xuống, binh lính trung gian nhất lại bị người bắn chết, thời gain chỉ trong một cái chớp mắt, Thiết Mộc Hoành đã bị cướp đi.
Trên thành lâu Lưu Thiên lớn tiếng hô, Thiết Mộc Hoành bị cướp đi, Thiết Mộc Hoành bị cướp đi. Sau đó mang theo một đội binh lính đuổi theo.
Cố Vân Sương đứng bên cạnh khóe miệng lại gợi lên một nụ cười, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Chỉ có điều đợi đến khi Thiết Mộc Hoành lại nhìn thấy Cố Vân Sương thì lại là lúc Cố Vân Sương đến nói là y đang chuẩn bị giết gã.
Thiết Mộc Hoành nghe xong thì vô cùng kinh hãi,“Ngươi muốn giết ta, cha ta lập tức liền cử binh diệt Hạ quốc các người.”
Cố Vân Sương nghe xong lạnh lùng cười cười nói,“Kia liền muốn xem Thiết Mộc Chân còn có thể làm được chuyện gì.”
Thiết Mộc Hoành hung hăng nói,“Ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Hiện tại ngươi thả ta, ta cho ngươi vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, nhưng nếu đợi đến khi cha ta cứu ta ra, vậy thì không thể được như thế nữa đâu. Ngươi xinh đẹp như vậy, đương nhân độc chiếm tư vị nhất định không biết đi.”
Cố Vân Sương biểu tình lạnh lãnh,“Vậy thì ta đây lại càng không thể cho ngươi có cơ hội này.”
Thiết Mộc Hoành nói,“Ngươi đến cùng là loại người nào?”
Cố Vân Sương vẫn là một mặt không chút thay đổi,“Ta là người như thế nào ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết rằng ngay bây giờ ngươi sắp chết đến nơi rồi.”
Cố Vân Sương quay đầu sang nói với binh lính bên cạnh,“Truyền lệnh của ta, ba ngày sau ở trên thành lâu của Bắc Đồng Quan xử chém hết tù binh.”
Nói xong, Cố Vân Sương liền rời đi. Chỉ để lại Thiết Mộc Hoành vẫn còn đang chửi ầm lên.
Cố Vân Sương hơi hơi ngẩng đầu, bầu trời bắt đầu có mưa rồi. Giang Nam khi đó, cũng có mưa a, tinh khiết hơn phương bắc, gắn bó hơn phương bắc, có tình có nghĩa hơn phương bắc.
Từ đầu đã biết người trong võ đài là Cảnh Vương điện hạ, Ở Tố Mộng Lí Giang Nam ngẫu ngộ tất cả đều là một màn diễn. Một hồi vì quyền thế mà diễn kịch.
Mang vẻ mặt lãnh đạm khi đó, đều là giả vờ, kết quả, lại khiến chính mình đắm chìm vào. Chính mình tại Giang Nam gặp Ninh Tử Hàn ba lần, nhưng Ninh Tử Hàn chỉ biết được hai lần. Lần còn lại kia, chính là lần mà y đắm chìm.
Khi đó, Cố Vân Sương ngoài việc là giáo vệ ra, kỳ thật vẫn là người giang hồ. Vì người bạn sinh tử của mình là trang chủ gia trang Hồng Sơn mà bị sát thủ Tuyệt Tình môn đuổi giết. Khi đó y vì cậy mình tuổi trẻ dồi dào sức lực nên không có đem những người này để vào mắt. Lại không nghĩ rằng lại rơi vào cạm bẫy của tiểu nhân vô sỉ. Càng ngày càng nhiều mưa tên bắn về phía y. Thời điểm y đã nghĩ bản thân sẽ tuyệt mệnh từ đây thì Ninh Tử Hàn cùng Thành vương gia xuất hiện ở trước mắt. Thêm vào đó do có Ninh Tử Hàn mang ảnh vệ cùng thị vệ mà y giữ được một mạng này. Bởi vì y che mặt nên Ninh Tử Hàn cũng không biết người mà hắn cứu chính là Cố Vân Sương. Nhưng Cố Vân Sương lại nhớ thật sâu nụ cười tươi của hắn khi ấy, nụ cười chấp chứa cả mặt trăng và mặt trời, cứ đơn giản như vậy chiếu vào trong lòng y, ràng buộc cả một đời.
Cố Vân Sương cúi đầu, bàn tay ấm áp xoa xoa cái bụng bằng phẳng, ý cười trong mắt đã không thể giấu nổi nữa. Đây là hài tử của ta và hắn nha. Thật tốt.
Cố Vân Sương đột nhiên rất nhớ Ninh Tử Hàn, rất muốn biết hắn hiện tại đang làm cái gì, có ăn cơm đầy đủ hay không, chuyện triều chính có khó giải quyết hay không, có hay không, nhớ đến y.
Cho nên y viết cho Ninh Tử Hàn một phong thư, nhưng khi y cầm bút lên, thì lại không biết nên đặt bút như thế nào. Cuối cùng, cũng chỉ là viết lên một bài thơ của Bạch Cư Dị,[ ức Giang Nam ]
Giang Nam ức,
Tối ức thị Hàng châu.
Sơn tự nguyệt trung tầm quế tự,
Quận đình chẩm thượng khán trào đầu,
Hà nhật cánh trùng du. (*)
(*) Giang Nam ức,
Tối ức thị Hàng châu.
Sơn tự nguyệt trung tầm quế tự,
Quận đình chẩm thượng khán trào đầu,
Hà nhật cánh trùng du.
: 江南忆,最忆是杭州;山寺月中寻桂子,郡亭枕上看潮头。何日更重游! Là 1 câu thơ của Bạch Cư Dị, tạm dịch là: Nhớ giang Nam
Hàng Châu lưu luyến nhiều.
Ngắm ánh trăng tròn nơi chùa núi,
Nằm xem sóng vỗ tại thuỷ đình,
Bao giờ mới trở lại? (Theo bản dịch của Thiên Thanh)
Sau khi viết xong, y tìm con bồ câu trắng như tuyết Tịch Nhan, đem thư nhét cẩn thận rồi mới để nó bay.
Tô Hoàn trở về Thái Y viện chuẩn bị dược liệu cho Cố Vân Sương, lúc này người ở Thái Y viện cũng không nhiều. Lúc đi vào cũng chỉ có Lý Chấn cùng Trương Cảnh Đình. Hôm nay vốn không phải phiên của Tô Hoàn trực ban, hai người này thấy Tô Hoàn đi vào cũng cảm thấy có chút kì lạ.
Tô Hoàn vẫn chưa nói gì, chỉ là cười cười với họ rồi đi về phía phòng chứa dược liệu. Lý Chấn này là lão thái y, kinh nghiệm tương đối phong phú nhưng y thuật không cao minh cho lắm. Nhưng Trương Cảnh Đình lại không giống như vậy, Trương Cảnh Đình cùng Tô Hoàn cùng thời điểm vào Thái Y viện, y thuật cũng rất cao. Nhưng Hoàng Hậu rõ ràng thích Tô Hoàn hơn, dẫn đến Hoàng Thượng cũng càng coi trọng hắn. Trương Cảnh Đình người này tâm nhãn rất nhỏ, cũng rất thích xen vào việc của người khác. Thấy Tô Hoàn bây giờ đi vào liền sinh tính tò mò. Bèn lặng lẽ theo Tô Hoàn vào phòng dược liệu.
Tô hoàn biết Cố Vân Sương thân thể hư nhược, thế nhưng lại luôn có hiện tượng chán ăn và tinh thần không phấn chấn. sau khi đi ra từ ngự thư phòng, hắn cũng hỏi ám ảnh chi tiết về tình huống của Cố Vân Sương. Ám ảnh nói Cố Vân Sương có khi sẽ thấy buồn nôn, hơn nữa thời gian ngủ cũng càng ngày càng nhiều. Tô Hoàn lường trước Cố Vân Sương đây là đã có thai. Cho nên khi bốc thuốc cũng bỏ thêm rất nhiều thuốc dưỡng thai.
“Tô thái y lấy nhiều dược liệu quý như vậy để làm gì? Chẳng lẽ Tô thái y không biết mấy thứ này đều là bảo vật của Thái Y viện sao?” Trương Cảnh Đình dựa vào khung cửa nói.
Tô Hoàn không trả lời. Trong lòng hắn rất rõ ràng, Ninh Tử Hàn cũng không muốn người không có liên quan biết tình huống thân thể của Cố Vân Sương, bằng không cũng sẽ không sai hắn tiến cung.
Trương Cảnh Đình vừa thấy Tô Hoàn không nói chuyện, liền cho rằng đây là Tô Hoàn muốn chiếm dụng cho nhà mình nên khẩu khí nói chuyện lại càng làm càn,“dược liệu này là thuốc dưỡng thai a, không có nghe nói Tô thái y thành thân a. Chẳng lẽ đó là một đứa con riêng.”
Tô Hoàn thật sự phẫn nộ, con của Cố Vân Sương, đó là hài tử tôn quý nhất trên đời này, thế mà lại bị người nói thành đứa con riêng.
Tô Hoàn lạnh lùng nói,“Có biết một câu này của ngươi, có thể sẽ lấy mạng của ngươi không.”
Trương Cảnh Đình nói,“Đây là ngươi đang dọa trẻ con sao, ta mới nói có một câu như vậy mà đòi lấy mạng ta ư.”
Tô Hoàn lấy một vị thuốc, lại đi tìm một loại thuốc khác, không cùng Trương Cảnh Đình nói chuyện nữa.
Trương Cảnh Đình thấy thế lại càng không vui,“Thật đúng là tự đề cao chính mình.” Nếu ngươi ngạo khí như vậy, ta đây liền đánh tan nhuệ khí của ngươi, không có hài tử này, ngươi nhất định sẽ rất thống khổ đi.
Trương Cảnh Đình thật sự là một người không có đầu óc, nghĩ gì làm nấy. Thừa dịp Tô Hoàn xoay người đi không để ý, gã liền lấy xạ hương từu trong một ngăn kéo khác ra rắc vào đống thuốc của Tô Hoàn chuẩn bị.
Tô hoàn cũng không chú ý đến hành động của Trương Cảnh Đình, chỉ cho là tâm ghen tị của người này quá nặng mà thôi, chỉ là không biết Ninh Tử Hàn nếu biết hài tử mà y hy vọng nhất bị gia hỏa này nói thành con riêng, có đem cả nhà gã đi trảm hay không. Tô Hoàn lắc lắc đầu, chính mình lại không nhiều chuyện như vậy, sẽ không nói cho Ninh Tử Hàn. Hơn nữa, thực rõ rệt, Cố Vân Sương hẳn là cũng không tính nói cho biết Ninh Tử Hàn chuyện này.
Thời gian ba ngày rất nhanh đã tới, trên thành lâu của Bắc Đồng Quan, quân kỳ của Hạ quân bay phần phật. Cố Vân Sương lệnh binh lính đem hết tù binh đưa đến thành lâu, trung gian nhất chính là Thiết Mộc Hoành. Ánh mắt Cố Vân Sương lạnh lùng đảo qua, cất cao giọng nói,“Hôm nay ta liền lấy máu Bắc Man tử để tế vong những con dân của Đại Hạ đã phải hy sinh.”
Nháy máy giơ tay chém xuống, binh lính trung gian nhất lại bị người bắn chết, thời gain chỉ trong một cái chớp mắt, Thiết Mộc Hoành đã bị cướp đi.
Trên thành lâu Lưu Thiên lớn tiếng hô, Thiết Mộc Hoành bị cướp đi, Thiết Mộc Hoành bị cướp đi. Sau đó mang theo một đội binh lính đuổi theo.
Cố Vân Sương đứng bên cạnh khóe miệng lại gợi lên một nụ cười, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Danh sách chương