Nghe được lời nói của Hồng Ánh, tất cả những cao tầng của khu căn cứ Minh Nhật đều lặng người, thật tế từ lúc nàng xuất hiện thì cuộc trao đổi này đã vô cùng quỷ dị, khi hai bên đều lại là hai mẹ con, Minh Nguyệt thì còn đỡ nhưng Hồng Ánh thì mở miệng thì mẫu thân, ngậm miệng cũng mẫu thân, bây giờ thân đến độ đào luôn góc tường của khu căn cứ...
Còn Minh Nguyệt thì chỉ biết thở dài, dù nàng có muốn hay không thì quan hệ rắc rối của mẹ con nàng rất khó để giải quyết.
Từ lúc xuất hiện Hồng Ánh đã vô hình gieo vào lòng những người ở đây tư tửng nghi kỵ với Minh Nguyệt, cứ thế khi trở lại khu căn cứ nàng có trăm miệng cũng không thể giải thích được dần dần sẽ bị khu căn cứ nghi kỵ rồi cô lập, cứ như thế lối thoát của nàng cũng chỉ có nương nhờ người con gái này...!có thể nói từ lúc Minh Nguyệt xuất phát đã rơi vào bẩy của Hồng Ánh.
.
- Ha...!ha...!các vị sau vậy ta chỉ đùa một chúc tôi mà...
Bất chợt Hồng Ánh cười phá lên nhìn tất cả mọi người đang mặt đen như đái nồi.
- Nể tình mấu thân, chúng ta cũng không làm khó khu căn cứ làm gì, như vậy đi nếu các vị không muốn dùng hiện vật để đổi thì dùng tiền, thế nào...
Nghe Hồng Ánh nói thế những người ở đây đều giật mình ngạc nhiên, dùng tiền...!bây giờ còn cần tiền sao...
Minh Nguyệt khẽ nhíu mày chợt nói.
- Thần tệ, các vị muốn dùng thần tệ để trao đổi.
- Phải chính là nó, không nhiều đâu 50.000 thần tệ là được rồi.
Hồng Ánh mỉm cười dí dõm nói.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt lại lắc đầu.
- Không thế chúng ta không có nhiều thần tệ như vậy.
- Tối đa chỉ có thế trao đổi với các vị 10.000 thần tệ.
Hồng Ánh nghe thế tức giận phồng má nói.
- Cái gì trả một phát xuống còn 10.000 mẫu thân người thật biết trả giả đó.
- 40.000 thần ta là giá thấp nhất nếu không miễn bàng.
Minh Nguyệt nghe vậy lắc đầu.
- 20.000 thần tệ không thì chúng ta về.
- Tốt người có thể về, lên đường bình an...
Cứ như thế một cục tranh cãi nảy lửa như một cái chợ diễn ra mãi cho đến trưa.
.
Lúc này Minh Nguyệt thở phì phò nói.
- Được rồi như vậy chốt hạ, căn cứ sẽ bồi thường cho huyết tộc 35.000 thần tệ cùng 50 thùng thuốc nổ.
- Đổi lại huyết tộc thả hết tù bình.
Nghe thấy thế Hồng Ánh vẫn lắc đầu.
- Không được như vậy huyết tộc vẫn quá thiệt thòi, người có biết bao nhiêu chiến sĩ huyết tộc đã thiệt mạng hay không.
Nghe Hồng Ánh nói thế Minh Nguyệt rất muốn hỏi thử xem có bao nhiêu chiến sĩ huyết tộc đã chết chứ theo như nàng biết thì hình như...!không chết ai cả...
Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ trong lâu không hơi đâu mà đôi co.
Bất chợt khi cục diện đang có phần đi đến một cuộc tranh cãi tiếp thì nữ nhân tóc bạc luôn im lặng nảy giờ chợt lên tiếng.
- Ta thấy vị Minh Nguyệt đại nhân đây và thủ lĩnh cũng có quan hệ...!cũng không nên làm khó các vị nhưng chúng ta cũng có cái khó của mình là phải làm vui lòng huyết tổ đại nhân.
- Hay như vậy đi huyết tổ đại nhân rất thích các cổ vật của nhân loại các vị hay là thêm vào chúng để trao đổi.
- Chúng ta vừa có thể ăn nói với huyết tổ, các vị vừa không bỏ ra cái giá quá lớn, dù sau nhưng thứ kia ngoại trừ dùng để sưu tập ra thì đâu thể làm gì khác.
Nghe tốc bạc nữ tử nói Hồng Ánh chợt vỗ đùi nói:
- Phải a vị kia rất thích đồ cổ...
- Mà nghe đâu Gia Bảo đại nhân cũng sư tập không ít cổ vật, để ông ta dùng nó đổi lấy mạng con lão là hợp lý.
Nghe các nàng nói thế các cao tầng nhân loại đều khẽ nhìn nhau trao đổi, hiển nhiên cái giá huyết tộc đề ra là khá hợp lý với họ, chỉ có Minh Nguyệt mơ hồ cảm thấy giống như hai người kia đang chơi tung hứng dụ dô họ nhưng nàng lại không tìm ra nguyên nhân chỉ có tế chấp nhận trước.
Cứ thế cuộc trao đổi chính thức được xác nhận, huyết tộc sẽ trao trả tù binh cho khu căn cứ, ngược lại khu căn cứ sẽ đền bù cho huyết tộc 35.000 thần tệ, 50 thùng thuốc nổ và 500 muốn đồ cổ còn tương đối lành lặn.
Hiển nhiên cuộc trao đổi sẽ diễn ra vào 7 ngày sau còn hiện tại đoàn người phải trở về chuẩn bị.
.
Nhìn đoàn quân nhân loại đang trở về Hồng Ánh bất chợt lên tiếng:
- Mẫu thân nếu người gập vấn đề gì có thế đến huyết tộc tìm ta...
Nghe thấy thế Minh Nguyệt chỉ biết cười trừ trước ánh mắt của vô số cao tầng cùng chiến sĩ nhân loại còn Hồng Ánh thì tinh ranh mỉm cười phía xa.
Thật tế cuộc trao đổi này nhìn từ bề ngoài thì huyết tộc khá chịu thiệt khi không đem về khí tài vũ khí gì chỉ có 50 thùng thuốc nổ.
Nhưng đó là bè ngoài còn thật tế thì khác, đúng là ban đầu mục tiêu mà huyết tộc nhắm đến chính là những khẩu đại pháo cùng xe bộc thép kia, ít nhất cũng phải đồi từ khu căn cứ mấy chiếc.
Nhưng sau chiến dịch bắc thành, huyết tộc trở nên...!không biết đồi hỏi gì từ khu căn cứ, khi mà Thiết Giáp Ngưu ra đời thì trừ việc không thể bắn súng ra thi chúng cả thua kém gì xe bộc thép kia, nhưng quanh trọng hơn chính là đàn Địa Nham tích vừa thu về, thử hỏi đã sở hữu những khẩu pháo chạy bằng...!cơm rồi việc gì gần đến mấu khẩu đại pháo ăn đạn kia...
Thế là huyết tộc chuyển đổi mục tiêu từ súng ống sang “thần tệ” thứ mà tương lai huyết tộc rất cần đến vì Trần Lâm và Huyết Linh đều đạt cáp 19 sắp có thế bước vào “thánh thành” kia...
Dĩ nhiên món hời nhất chính là 500 cổ vật kia, làm cho Trần Lâm kia biết tinh cười đến không ngậm được mồm và cũng nhờ đó huyết tộc sở hữu một lượng lớn trang bị cam.
Còn Gia Bảo sau này khi bết được sự thật về cổ vật đã phun máu ngất xỉu tại chỗ.
Mặc dù Minh Nhật là một thành phố lớn nhưng lại là một thành phố trẻ, nên không hề có truyền thông gì cả cũng chả có viện bảo tàng, 500 cổ vật kia là tài sản sưu tập của lão thậm chí lúc đó lão còn “mượn” thêm của quân khu 5 vào cho đủ số không ngờ những vật kia đều là báo vật...!biết thế đã không cứu thằng con trời đánh kia...
Còn Minh Nguyệt thì chỉ biết thở dài, dù nàng có muốn hay không thì quan hệ rắc rối của mẹ con nàng rất khó để giải quyết.
Từ lúc xuất hiện Hồng Ánh đã vô hình gieo vào lòng những người ở đây tư tửng nghi kỵ với Minh Nguyệt, cứ thế khi trở lại khu căn cứ nàng có trăm miệng cũng không thể giải thích được dần dần sẽ bị khu căn cứ nghi kỵ rồi cô lập, cứ như thế lối thoát của nàng cũng chỉ có nương nhờ người con gái này...!có thể nói từ lúc Minh Nguyệt xuất phát đã rơi vào bẩy của Hồng Ánh.
.
- Ha...!ha...!các vị sau vậy ta chỉ đùa một chúc tôi mà...
Bất chợt Hồng Ánh cười phá lên nhìn tất cả mọi người đang mặt đen như đái nồi.
- Nể tình mấu thân, chúng ta cũng không làm khó khu căn cứ làm gì, như vậy đi nếu các vị không muốn dùng hiện vật để đổi thì dùng tiền, thế nào...
Nghe Hồng Ánh nói thế những người ở đây đều giật mình ngạc nhiên, dùng tiền...!bây giờ còn cần tiền sao...
Minh Nguyệt khẽ nhíu mày chợt nói.
- Thần tệ, các vị muốn dùng thần tệ để trao đổi.
- Phải chính là nó, không nhiều đâu 50.000 thần tệ là được rồi.
Hồng Ánh mỉm cười dí dõm nói.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt lại lắc đầu.
- Không thế chúng ta không có nhiều thần tệ như vậy.
- Tối đa chỉ có thế trao đổi với các vị 10.000 thần tệ.
Hồng Ánh nghe thế tức giận phồng má nói.
- Cái gì trả một phát xuống còn 10.000 mẫu thân người thật biết trả giả đó.
- 40.000 thần ta là giá thấp nhất nếu không miễn bàng.
Minh Nguyệt nghe vậy lắc đầu.
- 20.000 thần tệ không thì chúng ta về.
- Tốt người có thể về, lên đường bình an...
Cứ như thế một cục tranh cãi nảy lửa như một cái chợ diễn ra mãi cho đến trưa.
.
Lúc này Minh Nguyệt thở phì phò nói.
- Được rồi như vậy chốt hạ, căn cứ sẽ bồi thường cho huyết tộc 35.000 thần tệ cùng 50 thùng thuốc nổ.
- Đổi lại huyết tộc thả hết tù bình.
Nghe thấy thế Hồng Ánh vẫn lắc đầu.
- Không được như vậy huyết tộc vẫn quá thiệt thòi, người có biết bao nhiêu chiến sĩ huyết tộc đã thiệt mạng hay không.
Nghe Hồng Ánh nói thế Minh Nguyệt rất muốn hỏi thử xem có bao nhiêu chiến sĩ huyết tộc đã chết chứ theo như nàng biết thì hình như...!không chết ai cả...
Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ trong lâu không hơi đâu mà đôi co.
Bất chợt khi cục diện đang có phần đi đến một cuộc tranh cãi tiếp thì nữ nhân tóc bạc luôn im lặng nảy giờ chợt lên tiếng.
- Ta thấy vị Minh Nguyệt đại nhân đây và thủ lĩnh cũng có quan hệ...!cũng không nên làm khó các vị nhưng chúng ta cũng có cái khó của mình là phải làm vui lòng huyết tổ đại nhân.
- Hay như vậy đi huyết tổ đại nhân rất thích các cổ vật của nhân loại các vị hay là thêm vào chúng để trao đổi.
- Chúng ta vừa có thể ăn nói với huyết tổ, các vị vừa không bỏ ra cái giá quá lớn, dù sau nhưng thứ kia ngoại trừ dùng để sưu tập ra thì đâu thể làm gì khác.
Nghe tốc bạc nữ tử nói Hồng Ánh chợt vỗ đùi nói:
- Phải a vị kia rất thích đồ cổ...
- Mà nghe đâu Gia Bảo đại nhân cũng sư tập không ít cổ vật, để ông ta dùng nó đổi lấy mạng con lão là hợp lý.
Nghe các nàng nói thế các cao tầng nhân loại đều khẽ nhìn nhau trao đổi, hiển nhiên cái giá huyết tộc đề ra là khá hợp lý với họ, chỉ có Minh Nguyệt mơ hồ cảm thấy giống như hai người kia đang chơi tung hứng dụ dô họ nhưng nàng lại không tìm ra nguyên nhân chỉ có tế chấp nhận trước.
Cứ thế cuộc trao đổi chính thức được xác nhận, huyết tộc sẽ trao trả tù binh cho khu căn cứ, ngược lại khu căn cứ sẽ đền bù cho huyết tộc 35.000 thần tệ, 50 thùng thuốc nổ và 500 muốn đồ cổ còn tương đối lành lặn.
Hiển nhiên cuộc trao đổi sẽ diễn ra vào 7 ngày sau còn hiện tại đoàn người phải trở về chuẩn bị.
.
Nhìn đoàn quân nhân loại đang trở về Hồng Ánh bất chợt lên tiếng:
- Mẫu thân nếu người gập vấn đề gì có thế đến huyết tộc tìm ta...
Nghe thấy thế Minh Nguyệt chỉ biết cười trừ trước ánh mắt của vô số cao tầng cùng chiến sĩ nhân loại còn Hồng Ánh thì tinh ranh mỉm cười phía xa.
Thật tế cuộc trao đổi này nhìn từ bề ngoài thì huyết tộc khá chịu thiệt khi không đem về khí tài vũ khí gì chỉ có 50 thùng thuốc nổ.
Nhưng đó là bè ngoài còn thật tế thì khác, đúng là ban đầu mục tiêu mà huyết tộc nhắm đến chính là những khẩu đại pháo cùng xe bộc thép kia, ít nhất cũng phải đồi từ khu căn cứ mấy chiếc.
Nhưng sau chiến dịch bắc thành, huyết tộc trở nên...!không biết đồi hỏi gì từ khu căn cứ, khi mà Thiết Giáp Ngưu ra đời thì trừ việc không thể bắn súng ra thi chúng cả thua kém gì xe bộc thép kia, nhưng quanh trọng hơn chính là đàn Địa Nham tích vừa thu về, thử hỏi đã sở hữu những khẩu pháo chạy bằng...!cơm rồi việc gì gần đến mấu khẩu đại pháo ăn đạn kia...
Thế là huyết tộc chuyển đổi mục tiêu từ súng ống sang “thần tệ” thứ mà tương lai huyết tộc rất cần đến vì Trần Lâm và Huyết Linh đều đạt cáp 19 sắp có thế bước vào “thánh thành” kia...
Dĩ nhiên món hời nhất chính là 500 cổ vật kia, làm cho Trần Lâm kia biết tinh cười đến không ngậm được mồm và cũng nhờ đó huyết tộc sở hữu một lượng lớn trang bị cam.
Còn Gia Bảo sau này khi bết được sự thật về cổ vật đã phun máu ngất xỉu tại chỗ.
Mặc dù Minh Nhật là một thành phố lớn nhưng lại là một thành phố trẻ, nên không hề có truyền thông gì cả cũng chả có viện bảo tàng, 500 cổ vật kia là tài sản sưu tập của lão thậm chí lúc đó lão còn “mượn” thêm của quân khu 5 vào cho đủ số không ngờ những vật kia đều là báo vật...!biết thế đã không cứu thằng con trời đánh kia...
Danh sách chương