Có đánh chết Trần Lâm cũng không ngờ được trang bị đỏ quý giá U Linh Kim Liên kia không phải cạm bẫy mà chỉ là miếng mồi, cạm bẫy chân chính thật ra là cả toà tế đàn đá đen to lớn thậm chí rất có thể là cả hòn đảo này...
Đáng nói hơn dù chưa chạm vào miếng mồi ngon kia nhưng bằng một cách nào đó bẫy vẫn được kích hoạt, hàng nghìn đóa kim liên u ám tựa như một sinh vật sống bắt đầu điên cuồng sinh trưởng thoáng chốc đã biến cả tế đàn đá thành một đầm sen kim sắc, Trần Lâm dù có nhanh cách mấy cũng không ngờ được cái bẫy này lại lớn đến vậy bị tầng tầng lớp lớp kim sắc cành sen vây kín vào bên trong như rơi vào một pháp trận quỷ dị không thể thoát thân.
.
Cùng lúc đó bên ngoài không gian cấm vực, vô tận phong bạo dường như cũng cảm nhận được đóa U Linh Kim Liên kia đã phát động đến năng lực lập tức trở nên càng thêm hung bao như đang cực động phẫn nộ, cuồn cuộn phong bạo phẫn nộ rít gào trút xuống hàng trăm đạo lôi đình khủng bố phát ra những tiếng Đùng...!Đùng...!dọa người khiến những nữ nhân nhỏ bé trên khối đất Thiên Cung giật mình hoảng sợ kinh nghị nhìn về phía vô tận mây đen sau lưng mình, từ sâu trong nội tâm phản phất có một cảm giác dường như vô tận mây đen kia đang muốn lao đến hòn đảo nhỏ xé nát tất cả.
Rất may đó chỉ là cảm giác xuất phát từ sự sợ hãi của nhóm người Lâm Mỹ Anh mà thôi...
Mặc dù càng lúc càng trở nên hung bạo không ngừng tỏa ra lôi quang chấn động tứ phía như có thể lao lên bao phủ không gian yên bình này bất cứ lúc nào, nhưng phong bạo khủng bố kia dường như bị một bức tường vô hình ngăn cản bị kẹt bên ngoài chỉ có thể phẫn nộ gầm thét không thể tiến vào bên trong.
Nhóm người Lâm Mỹ Anh nhờ thế cũng an tâm phần nào nhưng rất nhanh bằng trí tuệ của mình nhóm người Lâm Mỹ Anh đã ý thức được dường như phát sinh chuyện gì đó, đôi mắt ngập tràn sự lo lắng dần dần nhìn về phía hòn đảo nhỏ như muốn tìm kiếm hình bóng của ai đó...
.
Về phần Trần Lâm và đồng bọn sau khi bị pháp trận kim cúc hoa sen vây khốn chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu ý thức theo đó dần dần mất đi chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch...
Không biết qua bao lâu khi những tia ánh sáng vàng lạnh lẽo chiếu vào bản mặt, Trần Lâm mới từ trong cơn mê tĩnh lại đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh một vòng thể hiện nội tâm chắc chắn là không vui.
Trận này Huyết tổ đại nhân đúng là rõ thảm không chỉ bị khủng bố lôi điện đánh cho xịt khói đen mà giờ còn rơi vào bẫy của kẻ khác không khác gì con thú bị nhốt trong lòng mất mặt vô cùng.
Tuy nhiên ngay khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh Trần Lâm lại không nhịn được kinh ngạc không thôi hoàn toàn quên đi chút mất mặt kia...
Bằng một cách thần kỳ nào đó tế đàn đá đen chỉ vừa ngay dưới chân đã hoàn toàn biết mất thay vào đó là một không gian hoàn toàn xa lạ, xung quanh Trần Lâm lúc này là một không gian vô cùng thoáng đãng tựa như một mặt phẳng khổng lồ vô biên vô tận đến độ nếu đưa mắt những xa có thể thấy được cả đường chân trời.
Trên bầu trời là những áng mây trắng nhẹ nhàng trôi hiện lên không gian trong xanh siêu thực, trong khi đó mặt đất bên dưới lại là một hồ nước to lớn gần như vô tận trải rộng ra tứ phía như một tấm gương khổng lồ phản chiếu bầu trời xanh bên trên hiện lên một cảnh thần thánh nhưng cũng không kém phần quỷ dị và Trần Lâm bằng một cách nào đó đang đứng trên mặt hồ phẳng lặng kia mà không rơi xuống mặt nước bên dưới kỳ lạ vô cùng...
Tuy nhiên vấn đề kia không phải thứ Trần Lâm quan tâm nhất lúc này, hiện tại Trần Lâm chỉ muốn biết bản thân đang ở đâu và tung tích của hai chị em Phương Tuyết.
Rất rõ ràng không gian như thế này tuyệt đối không thể nào là hòn đảo cát vàng kia, không chỉ thế bản thân Trần Lâm cũng không thấy được bóng dáng của hai người Phương Tuyết và Phương Ngân đâu dù trước kia bị vây khốn hai người kia còn đang trong vòng tay Trần Lâm...
May thay trong cái không quan quỷ dị này Trần Lâm cũng thấy được những thứ liên quan đến tế đàn đá đen trước kia, đó là sen...!rất nhiều sen…

.
Xung quanh Trần Lâm trên mặt hồ rộng lớn phẳng lặng kia không ngờ lại mọc lên hàng vạn hàng thậm chí hàng chục vạn đóa hoa sen kim sắc vô cùng vô tận, tuy rất thưa thớt nổi cành vươn mình mọc lên khỏi mặt hồ đều cách nhau cả mét nhưng gần như đã bao phủ cả một khoảng không rộng lớn đến tận đường chân trời không thấy được điểm cuối…
Rõ ràng không gian quỷ dị này chắc chắn có liên quan đến đóa U Linh Kim Liên kia.
Không chỉ thế cách nơi bản thân đang đứng không xa Trần Lâm còn phát hiện một tượng đá to lớn cao gần 5m nổi bật giữa một rừng hoa sen vàng kim u ám với một hình dáng hết sức quen thuộc, đó là một tượng một nữ nhân đang dang rộng đôi tay bị khóa xích của mình ra như một cánh chim muốn vỗ cánh bay đi tìm lấy ánh sáng của sự tự do.
Tuy nhiên thứ đặc biệt nhất với Trần Lâm lại là trên khuôn mặt trái son xinh đẹp kia của nàng không biết tại sao lại quấn lấy một miếng vải lớn gần như che đi toàn bộ đôi mắt trông vô cùng ấn tượng khiến Trần Lâm nhìn một lần là không thể nào quên được…
Phải, bức tượng đá to lớn giữa ao sen kia không gì khác chính là bản phóng to của tượng thần bị cấm không ai dám gọi tên mà Trần Lâm từng gặp trong Thần Điện ngày trước và cũng chính là nó đã đưa Trần Lâm đến đây…
Hiện tại đứng dưới chân bức tượng to lớn Trần Lâm chắc chắn đã đến được nơi cần đến, chỉ là không ngờ chìa khóa để đến được đây lại khó khăn đến vậy đến cả Trần Lâm đến lúc này cũng không thể nào biết được chính xác mình đang ở đâu.
.
Bất chợt ngay trong lúc Trần Lâm còn đang đứng ngắm bức tượng thần to lớn, một tiếng nói trong trẻo đầy từ tính không biết xuất phát từ đâu đột nhiên vang lên giữa không gian tĩnh lặng:
- Tham lam là một đức tính tốt...
- Tại sao ngươi lại không phát huy nó mà muốn quay đầu bỏ chạy?

.
Nghe được tiếng nói gần như xuất phát từ hư không, Trần Lâm thoáng rùng mình hoảng sợ dáo dác nhìn tứ phía rồi kinh nghị kêu lên:
- Cmn ai đang nói đó… đừng… đừng có làm bổn Huyết tổ sợ…
- Moá… đang yên đang lành tự nhiên lại lên tiếng mà không thấy người đâu… không lẽ là… MA… sao…


.
- Ma cái đầu ngươi…
- Bộ não ngươi có vấn đề mắt bị chó tha hay sao mà không thấy được chân thân của bổn nữ thần…
- Ta chính là vị thần bị nguyền rũ kẻ đã gọi ngươi đến đây…
Trước những lời nói hết sức xàm lông của Trần Lâm, giọng nói kia dường như cũng không giữ được bình tĩnh ẩn ẩn tia nộ khí gầm lên.
Đáng tiếc trước những lời ẩn chứa nộ hỏa không nhẹ kia Trần Lâm lại chỉ cười cười xem như không có việc gì ngước mặt lên nhìn tượng thần to lớn tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên cười nói:
- A… thì ra là nữ thân doạ cho ta sợ muốn chết… ha… ha…
- Huyết tổ Trần Lâm ra mắt nữ thần không biết tên ,không biết nữ nhân gọi ta đến đây có việc gì không?
- Cái này ta phải nói trước không phải ta kể công đâu chứ để đến được đây ta cũng rất là vất vả đó… trèo đèo lội suối xuýt chút nữa là hẹo rồi…

.
Cảm nhận được tên trước mặt có chút bại não thần kinh không ổn định…
Chủ nhân của thanh âm thần bí tự xưng là Vị Thần Bị Nguyền Rũ kia cũng không nhiều lời tránh làm tăng độ nói nhảm của tên này vô cùng ngắn gọn lạnh giọng đáp:
- Không phải trước đó khi nhận nhiệm vụ đã rất rõ ràng rồi sao?
- Ngươi làm việc cho ta, ta bảo hộ Huyết tộc của ngươi đôi bên xem như giao dịch công bằng, nếu ngươi đã không hiểu thì đến đây làm gì…


.
Trước đó khi vô tình chạm mặt nhau trong Thần Điện, Trần Lâm đã nhận được một nhiệm vụ của vị thần bị nguyền rủa này nên đã cất công đến đây xem như đã chấp nhận nhiệm vụ nếu không thì việc gì phải đến tận đây làm gì, giờ lại hỏi này rõ ràng làm muốn kiếm chuyện…
Tuy nhiên trước lời gặng hỏi đó của nữ thần bị nguyền rủa kia, Trần Lâm vẫn xua tay lắc đầu nói:
- Trước đó ta đến đây đúng là do nhiệm vụ… đúng hơn là phần thưởng nhiệm vụ… he… he…
- Nhưng trên đường đến đây trải qua không ít chuyện dự định ban đầu của ta đã thay đổi…
- Rất tiếc thưa nữ thần hiện tại ta đứng đây không phải vì nhiệm vụ kia nữa mà là vì sự tò mò…

.
Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, vị thần bị nguyền rủa kia rõ ràng là không ngờ đến thoáng trầm ngâm một lúc, Trần Lâm cũng không lên tiếng nói nhảm nữa mà đứng đó yên lặng chờ đợi, cả không gian tràn ngập kim liên vừa quang minh nhưng cũng vừa u ám thoáng chốc rơi vào không gian sự yên lặng tĩnh mịch đến đáng sợ…
Rất may không quá lâu vị nữ thần bị nguyền rủa kia đã lên tiếng phát tang không khí yên lặng cũng như đạt thành hiệp nghị vi diệu với Trần Lâm:
- Tò mò cũng là một đức tính tốt…
- Được ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi ta nhất định sẽ trả lời…

.
Nhận được câu trả lời kia, Trần Lâm lúc này mới thoáng mỉm cười gật gật đầu xem như hài lòng…
Thần luôn là cao cao tại thượng dù là một vị thần bị nguyền rủa bị cả cộng đồng thần linh trong Thần Điện xem như tội phạm vẫn là cao cao tại thương như thế quăn một cái nhiệm vụ ra là muốn Trần Lâm thực hiện không chút giải thích.
Nếu là kẻ khác chắc chắn sẽ vì phần thưởng hậu hĩnh tỷ như nhiệm vụ lên đường đến đây của Trần Lâm là một trang bị đỏ cũng chính là đóa U Linh Kim Liên kia mà nhắm mắt thực hiện, nhưng Huyết tộ bành trướng nội tâm của Huyết tổ đại nhân cũng bành trướng theo dần dần đã không phải con chó muốn say đâu cũng được ít nhất là phải hỏi rõ mới làm.
Đó là bài học cay đắng mà Trần Lâm đã rút ra được khi làm những nhiệm vụ hết sức là chó má ở Vũng Hải và pháo đài Viễn Đông.
Rất may có lẽ do đã bí quá rồi nên nữ thần bị nguyền rủa kia đã chấp nhận xem như lui một bước chấp nhận thỏa hiệp, Trần Lâm cũng hài lòng cười nói:
- He… he… nữ thần đúng là sảng khoái…

- Chỉ là trước khi đôi bên tiến sâu và xa hơn không biết nữ thần có thể cho ta biết mình đang ở đâu hay không...
- Nói thật ở một nơi không biết tên… ta cũng có chút lo lắng không tập trung công việc được…

.
Tưởng tên này lại bày trò gì không ngờ chỉ hỏi đến vấn đề đơn giản kia, vị nữ thần bị nguyền rủ cũng không giấu giếm lên tiếng đáp:
- Không cần phải lo lắng… ngươi chỉ là đang ở trong mộng cạnh của chính mình…
- Ta lợi dụng U Linh Kim Liên che mắt hệ thống xâm nhập vào mộng cảnh của ngươi mà thôi…
- Nếu ngươi muốn thật ra cũng có thể tự phá hủy mộng cảnh này tỉnh giấc…

.
Nhận được câu trả lời Trần Lâm mới thoáng bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu…
Không gian này và hòn đảo trước đó rõ ràng là khác xa một trời một vực hoàn toàn không thể nào dính đến nhau được, thế nên Trần Lâm rất lo sợ bản thân bị đưa đến một chiều không gian khác.
Tuy nhiên có lẽ do thần lực eo hẹp vị thần bị nguyền rủa này không có bản lĩnh bóp méo thời không như thế mà đơn giản hơn thông qua U Linh Kim Liên tiến vào trong mơ của Trần Lâm xây dựng mộng cảnh, tất cả ở đây là ảo đồng nghĩa với đó Trần Lâm và cả hai chị em Phương Tuyết đều không đi đâu cả vẫn nằm bên trong tế đàn đá đen.
Nghĩ đến đây Trần Lâm mới thoáng an lòng không e ngại gì nữa sảng khoái nói đến trọng tâm trong lòng mình vẫn luôn thắc mắc:
- Thì ra là vậy thảo nào không gian có thể biển đối nhanh như thế thì ra chỉ là ảo…
- Nữ thần quả nhiên là lợi hại…
- Chỉ là không biết lợi hại như nữ thần cần quái gì ta giúp đỡ nhỉ...!he...!he...
- Nữ thần đừng trách ta nói thẳng chuyện của ngài dường như có chút lớn nhỏ bé như ta sợ là không chơi được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện