Sáng hôm sau, lông mi người trong lòng khẽ run rẩy.

Quanh thân tràn đầy hơi thở ấm áp, còn có một đôi tay cường tráng hữu lực đang đặt bên hông, chậm rãi mở mắt ra, y thấy trán mình đang đặt lên một lồng ngực rộng lớn, trước mắt là một chiếc áo lót màu trắng. Tiêu Mặc Hàm ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, đầu óc vô cùng hỗn loạn, chỉ nhớ đến đêm qua bản thân y ngồi cạnh Vương gia uống vài ly rượu, sau đầu óc bắt đầu cảm thấy choáng váng, liền gục xuống, tựa như đã ngủ mất...... Sau đó nữa..... Lên kiệu...... Trên giường...... Phòng tắm....... Ký ức đêm qua bắt đầu ùa về như bão lũ. Hiện tại, Tiêu Mặc Hàm chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình oanh một tiếng liền đỏ ửng, đỉnh đầu cũng nhanh chóng muốn bốc khói.

Túc Lăng Uyên sớm đã tỉnh, vẫn luôn bất động thanh sắc, cảm nhận nhiệt độ của người trong lòng bắt đầu tăng cao, khóe môi khẽ nhếch nói: "Mặc Hàm..... Ngươi......Tỉnh rồi......"

"Tối qua ngươi uống say, sợ ngươi có chuyện, ta liền bồi ngươi..... Nghỉ ngơi......" Nhìn sắc mặt của Tiêu Mặc Hàm không giống như là đang tức giận, Túc Lăng Uyên lại kéo y vào trong lồng ngực của mình, cảm nhận được thân thể cứng đờ của đối phương, Túc Lăng Uyên chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm..... Tối qua ta....Không có muốn ngươi..... Ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, từ lần ở Phủ tướng quân gặp ngươi kia, tâm ta liền duyệt ngươi, ta thật sự nghĩ muốn đối tốt với ngươi, chiếu cố ngươi cả đời....."

Cảm giác thân thể của Tiêu Mặc Hàm chậm rãi thả lỏng, Túc Lăng Uyên lại tiếp tục nói: "Khả năng lời ta nói bây giờ ngươi sẽ không tin, nhưng ta sẽ dùng hành động để chứng minh lời nói của mình......Mặc Hàm..... Ta muốn ngươi lưu lại bên cạnh ta......Ngươi đáp ứng chứ?"

Tiêu Mặc Hàm nửa ngày vẫn không thể khôi phục được tinh thần từ trong lời nói của Túc Lăng Uyên, tuy rằng y biết rõ, lần đến Vương phủ này là để giúp Tiêu Doanh Doanh giao dịch với hắn, nếu giao dịch thành công, y sẽ có cơ hội ở bên cạnh hắn, chẳng sợ Túc Lăng Uyên không yêu thương y, nhưng y vẫn nguyện ý. Mà y cũng đã làm tốt tâm lý Túc Lăng Uyên chỉ lợi dụng mình, hoặc là bỏ mặc, hoặc là tràn đầy phòng bị cùng nghi ngờ. Thế nhưng, lời nói ban nãy của Túc Lăng Uyên, lại vượt xa dự kiến của y, tuy rằng y không biết vì sao Túc Lăng Uyên lại đột nhiên chủ động muốn lưu y lại, không rõ Túc Lăng Uyên có bao nhiêu phần là thật lòng, cũng không biết cả đời trong lời Túc Lăng Uyên nói là bao lâu. Nhưng Mặc Hàm biết, tâm của y sớm đã giao cho hắn, hơn nữa ngày ấy khi Túc Lăng Uyên đến Phủ tướng quân, chính y cũng từng lừa mình dối người muốn phá vỡ ngăn cách giữa cả hai......

Sau nửa ngày không nghe thấy Tiêu Mặc Hàm nói lời nào, tâm của Túc Lăng Uyên càng lúc càng chùng xuống: "Ta sẽ không cưỡng bách ngươi, nếu như ngươi thật không muốn......Ta liền......."

"Tất nhiên là nguyện......" Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

"Thật sự? Tốt quá....." Túc Lăng Uyên đem người trong lòng ngực ôm càng chặt: "Mặc Hàm, về sau ngươi hãy ở lại Tẩm viện này của ta....."

Tiêu Mặc Hàm dụi vào lòng ngực của Túc Lăng Uyên, chậm rãi câu khóe môi.

"Vương gia.....Thần thiếp muốn gặp ngài...... Vương gia..... Ô ô......." Thanh âm bên ngoài đánh vỡ không khí ấm áp trong phòng.

Túc Lăng Uyên nhíu mày: "Là ai ở bên ngoài?"

"Hồi vương gia, là Tống phu nhân, hình như là có chuyện gấp, khóc lóc bảo muốn gặp ngài." An Sinh đang trông chừng ở bên ngoài đáp

"Bổn vương còn đang nghỉ ngơi, đừng cho ả lớn tiếng làm ồn, có chuyện gì chờ bổn vương nghỉ ngơi xong lại nói." Túc Lăng Uyên trong giọng nói mang theo tia không kiên nhẫn, sau đó dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Tiêu Mặc Hàm: "Mặc Hàm có muốn ngủ tiếp hay không?" Trong giọng nói tràn đầy sủng nịch đến cả bản thân cũng không phát hiện.

Sau khi An Sinh phân phó đi xuống, quả nhiên bên ngoài không còn thanh âm.

"Vương gia, thần không ngủ được, Vương gia không bằng ra ngoài xem thử đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì đi?"

"Những câu kính ngữ này, cùng với mấy lời khiêm tốn ấy, sau này ở trước mặt ta đều không cho nói, rất xa lạ, về sau gọi ta là Lăng Uyên..... Đã nghe rõ chưa?"

"Vương.....gia.....Này không hợp với lẽ..... Vẫn là...." Ngẩng đầu trông thấy sắc mặt của Túc Lăng Uyên, Tiêu Mặc Hàm nuốt lời muốn nói lại vào trong bụng.

Túc Lăng Uyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiêu Mặc Hàm.

Ngượng ngùng quay đầu.

Xoay đầu đối phương lại, nhìn chằm chằm.

Tiếp tục nhìn chằm chằm.

Thỏa hiệp.

"Lăng...... Lăng Uyên...... Thần.......Ta..... Có chút đói....."

"Lúc này mới đúng!" Cười ngây ngô.

Túc Lăng Uyên phân phó hạ nhân, một lát sau, hai nha hoàn bưng đồ dùng rửa mặt đã chuẩn bị tốt đứng thành hai hàng. Túc Lăng Uyên vốn dĩ muốn tự mình giúp Tiêu Mặc Hàm thay y phục, nhưng nói thế nào Tiêu Mặc Hàm cũng không đồng ý, không còn cách nào khác hắn đành từ bỏ, hai người sau khi rửa mặt xong. Lúc này, mới đi dùng bữa. Chờ hai người dùng xong bữa sáng, Túc Lăng Uyên mới gọi người mang Tống thị đến.

"Lăng Uyên, ta, vẫn là nên đi chỗ khác." Tiêu Mặc Hàm đứng dậy muốn rời đi.

"Không cần, chuyện ta giải quyết sẽ không tránh ngươi. Những nữ nhân này, chờ về sau có cơ hội sẽ nói thật tỉ mỉ cho ngươi nghe." Túc Lăng Uyên đem người kéo đến bên cạnh ngồi xuống. Dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: "Ngươi chỉ cần biết một điều, là ta chỉ cần mỗi ngươi, các nàng trong tương lai, ta sẽ từng bước từng bước đuổi đi hết."

Không biết là vì lời nói, hay là bởi tư thế ái muội của hai ngươi, mà lỗ tai của Tiêu Mặc Hàn liền ửng đỏ.

"Vương gia....." Tống thị rất nhanh đã đến, vừa lên tiếng, liền khóc đến lê hoa đái vũ, tựa như bị ủy khuất rất lớn. Làm ngươi nhìn không khỏi thấy thương tiếc.

"Sáng sớm ở bên ngoài tẩm điện của bổn vương lớn tiếng ồn ào, còn ra thể thống gì! Ngươi học nữ tắc như vậy sao?"

Tống thị nghe đến liền sửng sốt, không thể tin được mà nhìn Túc Lăng Uyên, sau đó ánh mắt không tốt nhìn về phía Tiêu Mặc Hàm bên cạnh hắn. Rồi mới thu liễm biểu tình, chậm rãi nói: "Thần thiếp từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ Vương gia, tự hỏi xử lý mọi việc trong phủ luôn rất thỏa đáng, không có công lao thì cũng có khổ lao, thần thiếp muốn biết, thần thiếp giúp đỡ xử lý mọi chuyện trong phủ nhiều năm như vậy thì có gì sai?"

"Ngươi là đối với việc bổn vương giao quyền quản gia cho Vương phi mà bất mãn?" Túc Lăng Uyên cũng không nương theo lời nói của Tống thị, không chờ nàng đáp lời liền nói: "Nơi này là Vương phủ là nhà của bổn vương, bổn vương muốn ai xử lý thì để người đó xử lý, không đến phiên ngươi nhiều lời."

"Vương gia.....Không có..... Thần thiếp chỉ là.... Không có....." Tống thị sớm đã chuẩn bị đầy đủ lý do, ai ngờ mới mở miệng đã bị Vương gia đạp đổ, tức khắc hoảng sợ, lời nói cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.

"Bổn vương biết trong lòng ngươi chịu ủy khuất, thế nhưng Vương phi là được Phụ hoàng tứ hôn, bổn vương chỉ là.... Không thể để cho Phụ hoàng mất mặt." Túc Lăng Uyên nhẹ giọng trấn an: "Như vậy đi, mỗi tháng bổn vương sẽ chuẩn bị gấp đôi chi phí sinh hoạt cho ngươi, xem như là lễ vật cho nhiều năm hao tốn tâm cơ xử lý nội trạch vì bổn vương của ngươi."

"Vậy.....Thần thiếp tạ ơn Vương gia ưu ái."

Tống thị thấy thái độ của Túc Lăng Uyên trở nên ôn hòa, còn có an ủi, cũng không tiếp tục dây dưa, nàng rõ ràng, lần này đến đây chỉ là tố khổ, khiến cho bản thân càng được Vương gia để mắt cùng sủng ái, Vương phi xử lý nội trạch là việc danh chính ngôn thuận, nàng cũng không nghĩ bản thân sẽ có thể đoạt lại được quyền quản lý nội trạch, hiện tại mục đích đã đạt được, nàng cũng nên nhanh chóng thức thời lui đi, chỉ là trước lúc rời đi, lại nhìn Tiêu Mặc Hàm thêm vài lần.

Túc Lăng Uyên đem biểu tình của Tống thị xem hết vào mắt, lòng cười lạnh: "Hiện tại không phải là lúc loại trừ ả, ả còn hữu dụng."

Tiêu Mặc Hàm nghe thấy hơi gật đầu, tựa như có điều suy nghĩ.

Lúc này, An Sinh lại đến thông báo, người của Phủ tướng quân đến, nói là muốn gặp Tiêu Mặc Hàm. Túc Lăng Uyên đồng ý, biết là chuyện Vương phu nhân thuyết phục Tiêu Kham để Tiêu Mặc Hàm vào phủ, liền lấy cớ đi đến thư phòng, lưu lại một mình Tiêu Mặc Hàm, lại âm thầm phân phó ảnh vệ bảo hộ.

Người đến quả nhiên là gia đinh bên cạnh Vương phu nhân, Vương phu nhân nhắn, chiều nay Tiêu Mặc Hàm hồi phủ một chuyến, cũng đưa cho y một tờ giấy.

Trong thư chỉ có hai chữ: Vì tình.

Buổi chiều, xe ngựa của Phủ tướng quân đúng giờ chờ ở bên ngoài Phủ Thành vương. Túc Lăng Uyên vốn định cùng đi với Tiêu Mặc Hàm, nhưng mà Tiêu Mặc Hàm nói y muốn cùng phụ thân chậm rãi nói chuyện cho tốt, hơn nữa, thu thập xong hành lý, buổi tối, là có thể hồi Vương phủ, Túc Lăng Uyên nghe vậy cũng không tiếp tục kiên trì.

"Mặc Hàm, vậy ngươi phải nhớ tối nay ta sẽ chờ ngươi về dùng bữa......" Trên mặt của Túc Lăng Uyên phảng phất viết hai dòng chữ "bị bỏ rơi" cùng "chịu ủy khuất".

Tiêu Mặc Hàm:......

Trên xe ngựa: "Không nghĩ đến Thành vương lãnh khốc vô tình lại có tính khí trẻ con như vậy." Tiêu Mặc Hàm lầu bầu, sắc mặt nhu hòa, y không hề biết rằng bộ mặt trẻ con này của Thành vương chỉ là đối với mỗi mình y.

Khoảng cách từ Phủ tướng quân tới Vương phủ không quá xa, sau một nén nhang liền đến nơi. Hồi phủ, Tiêu Mặc Hàm trước tiên đi về viện của mình, nhìn thấy Ánh Đường đã sớm đứng chờ y.

"Công tử, ngài đã trở về, tối qua ngài không quay về, làm ta lo lắng muốn chết, ngài đây là đi đâu?" Trên mặt hiện rõ bốn chữ vô cùng quan tâm.

Trong lòng Tiêu Mặc Hàm tràn ngập ấm áp: "Ta không sao.....Đêm qua, ta đến phủ Thành vương."

"Đến phủ Thành vương? Ngày thường ngài cùng Đại tiểu thư cũng không phải rất......" Ánh Đường đột nhiên trông thấy dấu hôn trên cổ Tiêu Mặc Hàm, lập tức dừng lời.

Tiêu Mặc Hàm thấy thế liền biết nàng đã đoán được, cũng nói thẳng: "Ngươi giúp ta sắp xếp vài bộ quần áo hằng ngày, đem lên xe ngựa, lát nữa ta sẽ đi gặp phụ thân sau đó..... Sẽ đến Vương phủ....." Tiêu Mặc Hàm xấu hổ, nói tiếp: "Về sau, ta sẽ ở lại Vương phủ, nếu như ngươi nguyện ý tiếp tục hầu hạ ta, ta sẽ mang ngươi đi cùng, nếu không muốn, thì cũng có thể lưu lại trong Mặc Viên."

"Công tử.....Quyết định như vậy thật sao? Sợ là Vương phủ không thể so với Mặc Viên nơi này..... Công tử về sau....." Lời nói tiếp theo cũng không cần Ánh Đường nói tiếp, nghĩ đến tâm tư tinh tế của Tiêu Mặc Hàm chắc hẳn y cũng vô cùng hiểu rõ.

"Ý ta đã quyết."

Nhìn thấy Tiêu Mặc Hàm kiên quyết như vậy, Ánh Đường cũng không tiếp tục nói gì nữa: "Nô tỳ nguyện ý đi theo công tử nhập phủ, ở trong Vương phủ công tử không thể không có ai chăm sóc, nô tỳ đã từng đáp ứng phu nhân sẽ chăm sóc cho ngài cả đời, nô tỳ không dám quên."

"Được." Tiêu Mặc Hàm nhìn Ánh Đường hồi lâu đáp: "Ánh Đường, đa tạ ngươi......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện