Ngày hồi môn rất nhanh đã đến, mới sáng sớm mà Túc Lăng Uyên đã có chút đứng ngồi không yên, An Sinh nhìn hắn thay đổi trang phục hết bộ này đến bộ khác, lựa chọn lâu thật lâu, mà vẫn cảm thấy không hài lòng.

"Vương gia không cần gấp gáp, Vương phi bên kia vẫn chưa chuẩn bị xong, với lại phủ Tướng quân cũng sẽ không mở cửa sớm như vậy....." An Sinh đối với thái độ lúc này của vương gia cảm thấy vô cùng khó hiểu, không phải Vương gia không hề coi trọng Vương phi sao? Vì sao lại coi trọng ngày hồi môn hôm nay như thế?

"Ngươi thì biết cái gì, mau nhìn giúp ta, có nơi nào không ổn không?" Sau khi Túc Lăng Uyên được phong vương rồi dọn ra ngoài cung, An Sinh vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ, vì vậy Túc Lăng Uyên lúc nói chuyện với An Sinh vẫn rất tùy ý.

"Vương gia thật tuấn tú, lịch thiệp, phong thái nhẹ nhàng, chắc chắn sẽ làm tướng quân cùng phu nhân hài lòng." An Sinh vẫn như cũ không nắm được trọng điểm.

"Mau đi thúc giục Vương phi đi, sao lại lâu như vậy, bằng không bổn vương sẽ không tiếp tục chờ nàng!"

"Ai ai......" Nào có đạo lý vợ chồng tân hôn hồi môn, Vương gia lại đi trước một mình: "Vương gia khoan nóng nảy, tạm thờ đừng gấp, Vương phi rất nhanh sẽ đến."

Một lúc sau, Tiêu Doanh Doanh đã chuẩn bị thỏa đáng, Túc Lăng Uyên trông thấy nàng liền đi về phía cửa, vì hai người phải cùng đồng hành cho nên cũng chỉ có thể ngồi một xe ngựa, Túc Lăng Uyên một bước bước lên xe, sau khi vén rèm ngồi lên liền nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Doanh Doanh nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của hắn, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, sửng sốt hồi lâu mới nắm lấy tay ma ma bước lên xe ngựa.

Một đường đều không ai nói chuyện.

Người trong Tướng quân phủ sáng sớm đã chờ ở cửa, nghênh đón Vương phi cùng Vương gia. Túc Lăng Uyên vừa xuống xe, nhìn những người hành lễ với mình, liếc mắt không thấy thân ảnh ngày đêm mong nhớ, không khỏi nhíu mày, sau đó mặt không đổi sắc nói: "Không cần đa lễ, Tướng quân, mời....."

Tiêu tướng quân đón Túc Lăng Uyên đi vào trong phủ, Vương phu nhân nhìn nữ nhi cách mình vài bước, thân ảnh cô đơn, không khỏi suy tư.

Đoàn người rất nhanh đã đi đến đại sảnh, Túc Lăng Uyên ngồi ở chủ vị, Tiêu tướng quân cùng người con thứ hai là Tiêu Mặc Ngọc ngồi bên trái, Vương phu nhân cùng Tiêu Doanh Doanh ngồi ở bên phải, sau một lúc chuyện trò, Túc Lăng Uyên làm như lơ đãng nói: "Nghe nói tướng quân có hai người nhi tử một văn một võ....." Hắn quay đầu nhìn Tiêu Mặc Ngọc: "Xem dáng ngươi hẳn là người luyện võ, nhận chức ở trong quân?"

"Hồi vương gia, mạt tướng Tiêu Mặc Ngọc, nhậm chức Giáo úy ở Thủ vệ quân."

"Quả là hổ phụ vô khuyển tử, ngươi tuổi trẻ đã nhận chức Giáo úy, về sau có thể được chức Tướng quân cũng không phải là không thể."

"Haha....Vương gia quá khen, tiểu tử này còn cần phải luyện tập nhiều, phải giống như Vương gia chân chính lên chiến trường mới được......" Tiêu tướng quân tuy nói lời khiêm tốn, nhưng nét mặt vẫn luôn lộ vẻ tươi cười.

"Kia.....Vậy người giỏi văn không biết là vị nào?" Vẻ mặt Túc Lăng Uyên thực chính trực.

"Đó là đứa con thứ ba của thần, Tiêu Mặc Hàm, y......" Tiêu tướng quân nhìn về phía Vương phu nhân, hiển nhiên cũng không biết nguyên nhân vì sao người con trai này lại vắng mặt.

"Thân thể Mặc Hàm có chút không khỏe, sợ là....Ở....Ở trong phòng nghỉ ngơi......" Biểu tình của Vương phu nhân không được tự nhiên đáp.

"Ồ? Vậy bổn vương đến thăm hắn một chút được không? Bổn vương sớm đã nghe đến danh tiếng của vị tài tử Mặc Viên này, đã muốn trông thấy phong thái của y từ lâu." Nói, Túc Lăng Uyên liền muốn đứng dậy, Hàm Nhi làm sao lại sinh bệnh? Có nặng không? Có ngoan ngoãn uống thuốc hay không?

Vương phu nhân thấy thế, vội nói: "Không cần phiền Vương gia, mệnh phụ liền cho người gọi y đến đây......" Không đợi Túc Lăng Uyên tiếp tục dò hỏi, liền nhanh chóng phân phó hạ nhân: "Mau thỉnh Tam công tử đến đây....."

Trên mặt Túc Lăng Uyên bất động, trong lòng lại càng thêm nôn nóng, bị bệnh như thế sao lại bảo y đến đây, nếu bệnh nặng thêm thì làm sao bây giờ......

Thế nhưng qua một lát, Tiêu Mặc Hàm rất nhanh đã theo hạ nhân tiến đến, Túc Lăng Uyên sau khi thấy y, trong lòng hoàn toàn thả lỏng, âm thầm quan sát tỉ mỉ, thấy y tuy có chút tái nhợt, nhưng không giống bị bệnh, khả năng là vì vội vàng đến đây, tóc có chút rối loạn, hơi thở có chút gấp. Xem ra nội trạch của Tướng quân cũng không hề yên ổn, ánh mắt thoáng nhìn qua Vương phu nhân liếc một cái.

Vương phu nhân chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, vốn dĩ nàng cũng không tính để Tiêu Mặc Hàm đến. Bởi vì, Tiêu Mặc Hàm sinh ra xinh đẹp như vậy, lại có danh tiếng, Vương phu nhân đối với y vẫn luôn có chút kiêng kị, sợ y đoạt nổi bật của nữ nhi. Cho nên từ trước đến nay, vẫn luôn trong sáng ngoài tối không cho y sắc mặt tốt. Hôm nay, là ngày Tiêu Doanh Doanh hồi môn, Vương phu nhân liền cố ý cho người bảo Tiêu Mặc Hàm ở lại trong viện, sợ y sẽ lọt vào mắt Vương gia, ai ngờ Vương gia đột nhiên lại chủ động nhắc đến y, thật là trong lòng sợ cái gì thì cái đó đến.

Từ sáng sớm, đã nhận được lời báo của Vương phu nhân, y liền biết Vương phu nhân không tính cho y gặp Túc Lăng Uyên. Tuy rằng bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, bỗng qua một khoảng thời gian, lại có một gã sai vặt đến thông báo nói Vương phu nhân thỉnh y đến sảnh ngoài. Tiêu Mặc Hàm không kịp chỉnh sửa bản thân, một thân chạy đuổi đến đây. Đã từng thuyết phục bản thân nên quên người kia, đều đã nghĩ tốt sẽ trả lại khối mặc ngọc. Nhưng mà khi nghe thấy tin tức của người kia, vẫn cứ mười phần chờ mong, ở phía xa nhìn thấy thân ảnh luôn mơ thấy trong mộng, lúc này Tiêu Mặc Hàm có chút sửng sốt.

Trông thấy Tiêu Mặc Hàm đứng ở xa xa không nói lời nào cũng không làm ra bất kỳ động tác gì, Tiêu tướng quân khẽ ho nhẹ một tiếng.

Tiêu Mặc Hàm lúc này mới hồi phục tinh thần: "Bái kiến Vương gia....."

"Đứng lên đi." Túc Lăng Uyên bước nhanh qua đỡ lấy đối phương: "Phong thái của Mặc Viên công tử quả thật xuất chúng, hôm nay gặp mặt quả thật danh bất hư truyền...."

"Thảo dân hổ thẹn không dám nhận......Chỉ là đám bằng hữu cho thảo dân vài phần thể diện, không nên coi là thật." Quả nhiên hắn không nhớ rõ sao? Tiêu Mặc Hàm âm thầm nắm chặt lấy khối mặc ngọc giấu bên trong tay áo.

Túc Lăng Uyên không chút che dấu biểu tình ôn nhu nhìn Tiêu Mặc Hàm.

Tiêu Doanh Doanh trông thấy biểu cảm của hai người hết sức chói mắt, phảng phất nhớ lại chuyện nàng cùng Túc Lăng Uyên lúc ở tại Ngự Hoa Viên là như nhau, liền thấy lồng ngực có chút muộn phiền, trong lòng chợt có tia hoài nghi vụt qua, nhưng lại không thể nắm bắt: "Nữ nhi có chút lời muốn nói với mẫu thân, vương gia, phụ thân, có thể cho mẫu thân cùng ta đến hậu viện....."

"Vương phi đi đi, tướng quân mang bổn vương đi dạo xung quanh được không?"

"Tất nhiên là được, Vương gia, mời....."

Túc Lăng Uyên nhìn Tiêu Mặc Hàm một cái thật sâu, sau đó mới đi ngang qua người y, đi về hướng của Tướng quân. Tiêu Mặc Hàm cùng Tiêu Mặc Ngọc đi theo phía sau, cách hắn nửa bước chân, ngẫu nhiên sẽ trả lời vài câu hỏi của Túc Lăng Uyên.

Bên trong hậu viện, Tiêu Doanh Doanh vạn phần ủy khuất.

"Vương phi, sao lại có biểu cảm như vậy? Chẳng lẽ Vương gia......" Vương phu nhân nghi hoặc.

"Mẫu thân, đêm thành thân vương gia nói là say rượu, không có đến chỗ ta. Ngày thứ hai, y lại ở tại tẩm viện của mình. Ngài nói, nữ nhi đã làm chuyện gì không đúng? Vì sao Vương gia lại vắng vẻ ta?" Hốc mắt Tiêu Doanh Doanh phiếm hồng.

"Cái gì? Con là nói con cùng Vương gia.....Còn..... Chưa viên phòng?" Vương phu nhân không nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Tân hôn lại bị phu quân vắng vẻ, nếu như để các thị thiếp khác trong phủ biết được, nữ nhi của nàng hẳn là đời này cũng không thể ngẩng đầu: "Mới vừa rồi thấy tình hình hai ngươi đến phủ, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, còn nghĩ phu thê các ngươi vẫn còn ngại ngùng. Không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Nghe con nói, hai ngày nay, con cũng không có làm ra chuyện gì, cũng không có chọc giận y....."

"Mẫu thân nghĩ xem nguyên nhân là do đâu? Mẫu thân cần ra chủ ý cho nữ nhi, nữ nhi là....Thật tâm yêu thích Vương gia.....Ô ô......" Tiêu Doanh Doanh nhịn không được khóc thành tiếng.

"Chỉ sợ không phải nguyên nhân từ con a......Trong vương phủ hiện tại ai là quản gia?" Vương phu nhân vẻ mặt lo lắng.

"Là trắc phu nhân Tống thị. Là người ở trong phủ đã lâu, cũng rất được Vương gia sủng ái. Chỉ là đã nhiều ngày qua Vương gia chưa từng đến tìm nàng."

"Nữ nhi ngoan, đừng khóc......Để người khác biết ngày hồi môn con khóc đến đỏ mắt, sẽ bị cười chê. Con như vậy....." Vương phu nhân thấp giọng dặn dò.

Túc Lăng Uyên quan sát Tiêu Mặc Hàm hồi lâu, so với trong trí nhớ trẻ hơn rất nhiều, dung mạo cũng còn vẻ ngây ngô, nhưng khuôn mặt vẫn diễm lệ như cũ, bằng không đời trước hắn cũng sẽ không vừa thấy y liền nảy sinh hứng thú. Chỉ là đời này, chính hắn lại không thể chờ đợi quá lâu cho nên mới đem nữ nhân kia đến bên cạnh mình. Xem ra có một vài chuyện nên sớm chuẩn bị trước..... Nghĩ đến đây, bất tri bất giác đoàn người đã đến Mai lâm, trong thời tiết rét lạnh hoa mai lại toả ra tràn đầy hương thơm nhẹ nhàng.

"Có phải bổn vương đã từng đến đây?" Nhìn nơi này, hương thơm này như thế nào hắn cũng thấy có chút quen thuộc.

"Năm đó, hạ thần theo bệ hạ thân chinh Đông Nam, đánh bại giặc Oa, sau khi hồi triều, bệ hạ từng ở nơi này mở tiệc chiêu đãi khen tưởng ba quân, lúc ấy quả thật có vài vị Hoàng tử đến đây, không biết có Vương gia hay không....."

Nghe thấy lời này của Tiêu tướng quân, thân thể Tiêu Mặc Hàm không khỏi chấn động, Túc Lăng Uyên nhìn y một cái. Suy nghĩ một chút, ký ức liền ùa về.

Thì ra là như vậy, xem ra khối mặc ngọc hẳn là vẫn còn trên người Hàm nhi, hắn quả thật đáng chết, cư nhiên lại quên mất chuyện này. Cho nên bây giờ nhớ đến, Hàm nhi hẳn là đối với hắn......

Ha ha.....

Không khỏi cười thành tiếng, ba người Tiêu gia có chút ngạc nhiên nhìn Túc Lăng Uyên: "Nga, không có gì, nghĩ đến vài chuyện cũ thú vị thôi....." Trên mặt Túc Lăng Uyên ửng đỏ liếc nhìn Tiêu Mặc Hàm một cái, có chút ngượng ngùng.

Tiêu Mặc Hàm mơ hồ nhìn lại, nhưng tâm tình so với trước tốt hơn một chút. Cũng quên việc phải trả lại mặc ngọc cho đối phương.

Tiếp theo, đoàn người trở về chính viện, Tiêu Doanh Doanh cũng đã trang điểm sửa sang lại bản thân. Người một nhà sau khi dùng xong bữa cơm, Tiêu Doanh Doanh liền cùng Túc Lăng Uyên trở về Vương phủ.

Sau khi quay về Vương phủ, Túc Lăng Uyên như cũ một mình trở về thư phòng.

Bởi vì đại hôn cho nên có thể nghỉ ngơi một tháng, đã nhiều ngày trôi qua, Túc Lăng Uyên cũng không cần phải thượng triều, ban ngày ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài, buổi tối lại trở về tẩm viện của chính mình. Không hề tuyên triệu thị tẩm bất kỳ vị thê thiếp nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện