Túc Lăng Uyên quay về thiên điện, Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn chờ hắn, không ngủ, toàn bộ thân mình điều được khóa chặt trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, hai tay đặt ở trước ngực, nắm lấy chăn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn giường phát ngốc.

Túc Lăng Uyên xốc màn, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng yêu của đối phương, đáy lòng phiền muộn lúc nãy cũng tan thành mây khói.

"Ngươi về rồi...." Trông thấy Túc Lăng Uyên, Tiêu Mặc Hàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới kịp phản ửng, vui vẻ nói.

Túc Lăng Uyên giải khai y phục, xoay người lên giường, đem người ôm vào ngực: "Làm sao vậy....Cho rằng ta sẽ không quay về? Vui vẻ vậy sao?"

Tiêu Mặc Hàm dựa vào ngực Túc Lăng Uyên, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không.....có....." Kỳ thật, ban nãy y thật sự cho rằng, nếu như Vương phi tìm đến, rất có thể Túc Lăng Uyên sẽ không quay lại....

"Có phải lại suy nghĩ lung tung không? Ta sẽ không vì mặt mũi, bởi vì sợ miệng lưỡi người khác mà ủy khuất ngươi." Hắn đã từng thề, đời này nhất định sẽ không để Tiêu Mặc Hàm chịu đựng một tia ủy khuất, nói được thì phải làm được.

Tiêu Mặc Hàm bị lời nói của Túc Lăng Uyên làm cho cảm động, hốc mắt phiếm hồng, lại có chút xấu hổ không muốn cho đối phương biết, chỉ là nắm chặt vạt áo trước ngực Túc Lăng Uyên.

"Ngủ đi.....Về sau không được nghĩ vớ vẩn nữa." Hôn hôn đỉnh đầu, nhắm mắt.

Hai người một đêm mộng đẹp.

Cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của mình, Tiêu Mặc Hàm liền từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại. Mở mắt, đối diện với đôi mắt tràn đầy ôn nhu, trong con ngươi là ảnh ngược của chính mình, y bất tri bất giác nhìn đến xuất thần.

Túc Lăng Uyên bị nhìn đến toàn thân bốc hỏa, hung hăng hôn lên môi đối phương: "Ưm....."

Tránh đi bụng nhỏ, xoay người đem người đè ở dưới thân, dùng môi ôn nhu, vỗ về, chơi đùa đầu lưỡi mềm mại của đối phương. Một hồi qua đi, hai người đều có chút động tình.

Chưa đã thèm đã phải tách ra, bình phục hô hấp: "Sợ bị thương đứa nhỏ, hôm nay, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.....Về sau, lại còn trêu chọc ta vào sáng sớm, xem ta có ăn ngươi luôn không." Vừa nói vừa cắn vành tai tinh xảo.

Tiêu Mặc Hàm bị hôn đến một trận run rẩy, đỏ mặt gật đầu.

Đây là....Đáp ứng? Trong lòng Túc Lăng Uyên buồn cười, tiểu ngốc tử.....

Lại ở trên môi y mổ một ngụm: "Ngươi ngủ tiếp đi, sáng nay ta phải đi gặp Phụ hoàng, Mẫu hậu chúc tết, giờ phải đi rồi, một hồi sẽ trở về."

Tiêu Mặc Hàm gật đầu, nhắm mắt lại.

Túc Lăng Uyên đi đến Càn Thanh Cung nơi ở của hoàng đế, ở cửa chính điện đã có không ít Hoàng tử đang chờ.

"Hoàng huynh, huynh đến rồi....." Ngũ hoàng tử - Túc Lăng Giang nhìn thấy Túc Lăng Uyên đi đến, cao giọng chào hỏi: "Di....Hoàng huynh sao lại đến một mình, Hoàng tẩu đâu?" Bộ dáng thập phần "thiên chân vô tà".

Những người khác nghe thấy, cũng dừng lại cuộc nói chuyện mà nhìn về phía này, Túc Lăng Tiềm nhướng mày, một bộ xem kịch vui.

Túc Lăng Đào đại khái đã có thể đoán ra được, vì sao lại như này, đang muốn lên tiếng nói một hai.

"Quý phi nương nương giá lâm....." Ngoài cửa liền có người thông truyền.

Một đám người vội vàng quỳ xuống, hành lễ, vừa nhấc đầu, đã thấy Tiêu quý phi đang chậm rãi đi đến, bên cạnh còn có người cẩn thận nâng tay, không phải là Thành vương phi sao?

"Đều đứng lên đi......" Tiêu quý phi đảo mắt nhìn qua mọi người, lại nhìn thoáng qua Túc Lăng Uyên nói: "Lăng Uyên, đêm qua bổn cung cùng Vương phi nói chuyện có chút lâu, liền để người ở lại tẩm cung của ta, làm ngươi phòng không gối chiếc, đừng trách tội bổn cung a."

Mọi người đều có biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, cũng chẳng biết là có bao nhiêu phần tin tưởng.

Túc Lăng Uyên liếc mắt, nhìn Tiêu Doanh Doanh đang tươi cười đầy mặt. Thật là rất có bản lĩnh, thỉnh Tiêu quý phi giúp ngươi nhặt lại mặt mũi, xem ra không thể xem thường lòng dạ của ngươi.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn là nói: "Như thế nào sẽ, Quý phi nương nương yêu thích Vương phi của nhi thần, nhi thần còn chưa kịp vui vẻ đâu."

"Vậy là tốt rồi.... Không ảnh hưởng đến tình cảm phu thê của các ngươi, là tốt rồi." Tiêu quý phi dùng khăn gấm đè ép khóe miệng.

Đại hoàng tử phi đứng ở bên cạnh Túc Lăng Tiềm, liếc mắt nhìn Tiêu Doanh Doanh một cái. Vốn dĩ, Tiêu Doanh Doanh không gả cho Túc Lăng Uyên, thì sẽ có khả năng làm trắc phi của Túc Lăng Tiềm. Hiện tại, nữ nhân này cùng chính mình, cùng ngồi, cùng ăn không nói, còn được mẫu phi vô cùng sủng ái, ánh mắt của Đại hoàng tử phi tràn đầy phẫn hận.

Đang nói chuyện, Lý quý phi cũng đi đến. Chỉ trong phút chốc, Hoàng đế mang theo Hoàng hậu đi ra cửa điện. Mọi người nhất nhất vấn an hành lễ, các Hoàng tử theo thứ tự tiến lên chúc tết cát tường, phần lễ tết xem như đã xong.

Lý quý phi mang theo Túc Lăng Uyên vừa định hồi cung, liền nghe thấy ở phía sau có người gọi: "Muội muội dừng bước....."

Vừa quay đầu, thấy là Tiêu quý phi cùng Tiêu Doanh Doanh. Phía sau, còn có Túc Lăng Tiềm và hoàng tử phi.

"Tỷ tỷ có chuyện gì?" Trên mặt Lý quý phi mang theo tươi cười.

"Không có gì, chỉ là đã lâu không đến cung của muội muội, hôm nay, là ngày mùng một đầu năm, ta muốn đến Vĩnh Hoa Cung ngồi một chút, không biết muội muội có hoan nghênh không....." Tiêu quý phi một bộ tỷ muội tình thâm nói.

Biết người đến không có ý tốt, nhưng cũng không thể làm ra vẻ mặt cự tuyệt: "Này.....Nào có không chào đón, chỉ là trong cung không kịp chuẩn bị, sợ là không có gì chiêu đãi tỷ tỷ."

"Không sao, tỷ tỷ chủ yếu là muốn cùng muội muội nói chuyện riêng." Tiêu Quý phi nở nụ cười như có như không.

"Kia....Được rồi." Xem ra là không thể tránh khỏi.

Túc Lăng Uyên nhíu mày, sợ là hướng đến Hàm nhi đi. Trong lòng rùng mình, vừa định mở miệng, đã bị Lý quý phi giữ chặt, thấy Lý quý phi hơi hơi lắc đầu, mới dừng lại lời nói.

Tiêu quý phi xoay người nói với Túc Lăng Tiềm: "Tiềm nhi, nếu như không có chuyện gì, liền cùng đi với mẫu phi đi, cấp Quý phi nương nương chúc mừng năm mới."

"Vâng." Túc Lăng Tiềm không rõ mẫu phi đang có ý gì, nhưng khẳng định là có nguyên do, chính hắn sao lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Đoàn người đi đến Vĩnh Hoa Cung, trước khi đến cửa, Lý quý phi đã cùng cung nữ của mình trao đổi ánh mắt.

Mọi người đến Vĩnh Hoa Cung, Lý quý phi đưa người tới chính điện, bọn nha hoàn lo pha trà, bưng điểm tâm. Tiêu quý phi câu được câu không mà trò chuyện với Lý quý phi.

Một chén trà nhỏ xuống bụng, câu chuyện liền chuyển: "Tỷ tỷ đã lâu không đến, tỷ tỷ nghĩ muốn đi xung quanh nhìn xem, muội muội hẳn sẽ không từ chối đi?"

"Vĩnh Hoa Cung, nào có thể so với Chiêu Nghi Cung, không có gì đẹp." Lý quý phi thu liễm tươi cười.

"Có thể so hay không thì phải nhìn qua mới biết." Như là nghe không hiểu lời cự tuyệt, Tiêu quý phi đứng dậy, hướng ra phía cửa ngoài, nhóm người Túc Lăng Tiềm cũng đứng lên, theo sát phía sau.

Tiêu quý phi ra khỏi chính điện, đi về hướng thiên điện. Không để ý bị ngăn cản, duỗi tay mở ra cửa thiên điện.

Tiêu Mặc Hàm lúc này đã thức dậy, vừa mới dùng bữa sáng, cảm thấy buồn nôn, vỗ vỗ lòng ngực, Ánh Đường đang đứng ở bên cạnh hầu hạ.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, trông thấy một nữ nhân mang theo một nhóm người dáng vẻ đắc ý, trong lòng y liền trầm xuống. Đứng lên, xem ra cái người đầu mang kim thoa, trang phục lộng lẫy quý giá, phân vị hẳn là không thấp, y liền cung kính hành lễ: "Bái kiến nương nương."

"Ngươi là người phương nào? Làm sao lại ở Vĩnh Hoa Cung?" Đáy lòng Tiêu quý phi cười lạnh, quá nhiên là ở đây, cũng không nói miễn lễ, cố ý để Tiêu Mặc Hàm quỳ ở đó.

Túc Lăng Uyên trông thấy Tiêu quý phi hướng về phía thiên điện mà đi, liền biết là có chuẩn bị mà đến, vừa vào cửa nhìn thấy Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn quỳ, đã đau lòng không thôi, bước nhanh đi đến bên người Tiêu Mặc Hàm, vừa định mở lời, thì nghe Lý quý phi nói: "Thân thể ngươi không được tốt, trên mặt đất lạnh, vẫn là đứng lên đi." Túc Lăng Uyên đã đem chuyện Tiêu Mặc Hàm mang thai, nói cho Lý quý phi.

"Đa tạ, quý phi nương nương." Tiêu Mặc Hàm vừa nói, vừa nương tay Túc Lăng Uyên đứng lên.

"Mặc Hàm? Sao đệ lại ở đây?" Tiêu Doanh Doanh ở một bên giả vờ không biết, kinh ngạc nói: "Biểu cô mẫu, y là Mặc Hàm a.....Là tam đệ của thần thiếp."

"Tiêu....Mặc Hàm?" Tiêu quý phi cũng giả vờ kinh ngạc: "Lúc ngươi sáu tuổi năm ấy đã gặp qua, không ngờ đã lớn như vậy rồi....."

"Mặc Hàm tham kiến Quý phi nương nương." Thì ra là Tiêu quý phi.

"Cho dù là con của tướng quân, ngày tết cũng không thể tự tiện vào cung..... Ngươi có thủ dụ của Phụ hoàng?" Đoán được ngọn nguồn câu chuyện, Túc Lăng Tiềm cười lạnh, đột nhiên nói: "Mẫu phi, để tránh cho người ở trong hậu cung cho rằng, gia tộc Tiêu thị không biết quy củ, việc này nhất định không thể bỏ qua."

"Không sai....." Tiêu quý phi nhìn thoáng qua Lý quý phi nói: "Muội muội, tỷ tỷ phụng mệnh Hoàng thượng quản lý hậu cung, cho dù là họ hàng của mình, cũng không thể thiên vị, hi vọng muội muội có thể hiểu." Nói xong, cao giọng phân phó: "Người đâu, đem người này kéo ra ngoài, ngày tết tự ý tiến cung, phạt 50 đại bản."

"Khoan đã....Mặc Hàm là do bổn cung mời vào cung." Lý quý phi ngăn cản: "Bổn cung phụng chỉ cùng tỷ tỷ đồng thời cai quản hậu cung, tỷ tỷ làm sao có thể quyết đoán hạ chỉ như vậy."

"Ồ? Muội muội làm sao nhận thức được con cháu Tiêu thị ta? Còn rất quen thuộc? Chẳng lẽ còn che dấu chuyện gì.....Hay là muội muội có thụ dụ của Hoàng thượng?" Thủ dụ chắc chắn là không có, Tiêu quý phi đối với thái giám bên ngoài phân phó: "Còn không động thủ."

"Ai dám!" Túc Lăng Uyên tiến lên một bước đem Tiêu Mặc Hàm bảo hộ ở phía sau: "Là bổn vương cầu mẫu phi tiếp Mặc Hàm vào cung ăn tết, muốn phạt thì phạt bổn vương! Hôm nay, ai dám động đến một cộng lông tơ của y, thì đừng trách bổn vương không nói đạo lý!"

"Túc Lăng Uyên.....Vì hắn mà đáng giá sao?" Túc Lăng Tiềm không nghĩ đến, Túc Lăng Uyên lại xem trọng Tiêu Mặc Hàm đến vậy, cười lạnh: "Ngươi....Không sợ phụ hoàng trách tội?"

"Về phía phụ hoàng.....Ta sẽ giải thích, hoàng huyng không cần lo lắng." Từ phía sau, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Mặc Hàm, trấn an.

"Uyên nhi, muốn cùng trẫm giải thích chuyện gì?" Không cho người thông truyền, Túc Viễn đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

"Hoàng.....Hoàng thượng......Ngài làm sao lại đến....." Tiêu quý phi kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn, quên mất hành lễ.

"Tham kiến hoàng thượng......" Mọi người hành lễ.

"Bình thân....." Túc Viễn đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, hòa ái nhìn về Lý quý phi: "Cuối cùng là có chuyện gì? Tết nhất lại phạt trượng, nàng đến giải thích đi."

Lý quý phi đi đến bên người Túc Viễn, đem chuyện Tiêu Mặc Hàm vào cung từ đầu đến cuối nói lại một lần, không chút giấu diếm.

"Trẫm còn tưởng có chuyện gì...." Túc Viễn nhìn về Tiêu Mặc Hàm: "Ngươi chính là đứa con thứ ba của Tiêu tướng quân?"

"Vâng."

Túc Viễn nhìn thoáng qua Túc Lăng Uyên trêu đùa: "Ngươi thật ra lại là kẻ đa tình, trước tiên là coi trọng tỷ tỷ, nay lại yêu thích đệ đệ, trước kia, vì sao trẫm lại không nhìn ra?"

"Nhi thần....Đối với Mặc Hàm là thật tâm." Túc Lăng Uyên có chút ngượng ngùng.

"Haha....Rất giống với trẫm năm đó...." Tự biết ở trước mặt hài tử lỡ lời, Túc Viễn ho khan che dấu: "Khụ khụ....Tính.... Ngươi dẫn người vào cung ăn tết, trẫm sẽ không truy cứu."

"Hoàng.....Hoàng thượng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, như thế sợ là....Bất công....a...." Tiêu quý phi không cam lòng.

Túc Viễn liếc mắt nhìn Tiêu quý phi một cái, mặt lộ vẻ không vui: "Hừ, đây là hậu cung của trẫm, lời trẫm nói chính là gia quy. Nàng không cần nhiều lời......"

Túc Lăng Tiềm còn nghĩ đến việc biện giải, lại bị ánh mắt Tiêu quý phi ngăn cản.

"Phụ hoàng, nhi thần còn có một việc muốn nhờ ngài." Túc Lăng Uyên quỳ xuống hành đại lễ.

"Chuyện gì?"

"Nhi thần, đối với Mặc Hàm là thật tâm, cầu Phụ hoàng ban cho Mặc Hàm một danh phận." Thái độ thành khẩn.

Túc Viễn không nghĩ đến, tứ nhi tử từ nhỏ rất ít chủ động mở lời, thế nhưng, hai lần này lại là chuyện liên quan đến Tiêu thị, lại còn là chuyện nữ nhi tình trường. Không khỏi khiến cho Túc Viễn có một cái nhìn mới, chẳng lẽ trước kia, do có chút không thích vị tứ nhi tử này, cho rằng hắn lãnh tâm, sát khí quá nặng, lại là.....Nhìn nhầm rồi? Hắn chỉ là chưa gặp được người mình yêu thích mà thôi? Xem ra Uyên nhi cũng không phải là một người gỗ a....Ngoài ra còn có chút đa tình, haha....Phương diện này rất có phong thái của chính mình năm xưa.......Thôi thôi, chỉ cần nhi tử tìm được người mình âu yếm, liền hảo.

"Thôi, ban Tiêu thị - Mặc Hàm là Thành vương Trắc vương phi, liền lấy.....Từ nhất phẩm chi lễ." Nhất thời vui vẻ, ban danh phận Trắc phi chưa bao giờ có người là từ nhất phẩm.

Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng tạ ơn.

Tiêu Doanh Doanh không ngờ đến, bản thân ăn trộm gà không thành, còn mất nắm gạo, thế nhưng còn cấp Tiêu Mặc Hàm danh phận Trắc vương phi, bấu đến bàn tay của mình đầy máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện