Cả quán bar lại yên tĩnh trở lại. Tên dẫn đầu là Hồ Cường, là đàn em ruột của anh Hổ.
Nói về thủ đoạn, thì hắn ta còn tàn độc hơn tên tóc vàng khi nãy nhiều.
Ở trong cảnh hiểm ác thế này, không ai dám đụng tới hắn.
“Mẹ kiếp, không ai nhận sao? Đông Tử, đi khoá cửa lại, hôm nay không cho Hồ Cường tôi một lời giải thích thì ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Hít!
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người hít sâu một hơi.
Quả nhiên tên Hồ Cường này cấm nội bất xuất ngoại bất nhập, tên tiểu tử này hôm nay đúng là đen đủi rồi.
“Hồ Cường phải không, khẩu khí cũng không tồi.” Cuối cùng Diệp Thiên cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta không chút biểu cảm.
“Gọi Vương Hổ ra đây, toàn thứ bỏ đi như các người, quá kém.”
Giọng Diệp Thiên không quá to nhưng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức há to miệng.
Tên này dám tìm Vương Hổ? Hắn không phải là điên rồi chứ? Là có chỗ dựa hay do còn trẻ nên nông nổi nhất thời? Trong chốc lát, tất cả mọi người hướng ánh nhìn đầy thương hại về Diệp Thiên.
Cảnh đắc tội với anh Hổ thì hầu như chẳng có kết cục nào là tốt đẹp cả.
“Dựa vào mày mà đòi gặp anh Hổ? Đúng là khoác lác không biết ngượng mồm.”
Vương Cường hắng giọng, nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
“Tiểu tử, đây là tất cả những gì mày làm phải không? Đừng nói tao không nhắc mày trước, giờ tự chặt lấy tay phải của mày rồi quỳ xuống xin lỗi thì tao tha cho mày một mạng.”
Thấy Diệp Thiên lạ mặt, ăn mặc lại tầm thường, Vương Cường càng không ưng mắt.
“Anh em của tao không phải mày muốn hại là hại được. Làm sai thì phải trả giá.”
Nhưng hắn chưa kịp nói hết thì Diệp Thiên nhanh chóng vớ lấy một chai bia.
Toang!
Chai rượu đập vào đầu tên tóc vàng mà không hề có dự báo trước, mảnh sành và máu tươi cứ thế lẫn với nhau bắn tung toé.
Tên tóc vàng không kịp kêu lên liền ngất ra đất.
Đây là chai bia không, có thể thấy Diệp Thiên dùng lực mạnh thế nào.
Cả quán bar đột nhiên vang lên những âm thanh kinh ngạc, sau đó rất nhanh chìm vào không gian yên lặng, ai nấy đều lùi lùi sau mấy bước, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đến Hồ Cường và mấy tên đàn em cũng bị doạ cho một vố. Chỉ thấy Diệp Thiên từ đầu tới cuối vẫn đứng nguyên vị trí cũ, sắc mặt bình tĩnh vô cùng.
“Tao cho mày một phút, nếu tao không thấy Vương Hồ thì kết cục của mày và nó như nhau.”
Khiêu khích!
Đây là khiêu khích công khai.
Mặc dù cái chai nện lên người tên tóc vàng nhưng nó giống như là một cái tát vào mặt Hồ Cường hơn.
Đây khác nào đang vả vào mặt hắn.
“Tiểu tử, mày chết chắc rồi.” Quả nhiên, sắc mặt tên Hồ Cường tối sầm lại.
“Lên hết cho tao, hôm nay tao phải chặt hết chân tay của nó.”
Theo cái vẫy tay đầy phẫn nộ của Hồ Cường, bốn năm tên đàn em lần lượt xông tới Diệp Thiên với dáng vẻ đầy hung hãn.
Thấy vậy Diệp Thiên hắng giọng rồi tung một chân lên đạp thẳng vào một tên đàn em ngay trước mặt. Hắn bị một cước của Diệp Thiên đạp bay ra ngoài ngã vật lên quầy bar.
Rầm rầm rầm!
Cả quầy bar đổ sập xuống. Những chai rượu nổi tiếng, những chiếc li trên đó đều vỡ vụn văng đầy mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này mấy tên đàn em còn lại nuốt nước bọt.
Thế này cũng hơi tàn nhẫn rồi.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau lên cho tao.”
Đối mặt với tiếng hét đầy tức giận của Hồ Cường, bọn chúng không dám chống lại, vội vơ mấy cái chai rồi xông lên bao vây Diệp Thiên.
“Không biết lượng sức!”
Diệp Thiên nói lãnh đạm, anh hạ nhẹ chân bên phải xuống, một chai rượu vang chưa mở nắp đột nhiên bị đạp vỡ, rượu bắn tung toé khắp nơi.
Vốn dĩ sẽ chỉ là rượu rỉ ra ngoài thôi, nhưng dưới uy lực của đôi chân Diệp Thiên thì rượu trong chai bắn tung ra ngoài như những viên đạn.
Rượu bắn hết lên người mấy tên đàn em kia rồi nhanh chóng ngấm hết vào quần áo chúng, để lại những vết thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
“A, đây là thứ quái quỷ gì đây?”
“Mắt của tao. A!”
“Quá dị, tên tiểu tử này chắc chắn có gì đó dị thường.”
Gần như chỉ trong chớp mắt, mấy tên đệ tử đều nằm bò trên mặt đất gào khóc thảm thiết.
Tên nào may mắn thì trên người chỉ vài vết thương, không chết được.
Tên nào kém may hơn thì rượu văng vào mắt, phần đời còn lại chỉ sống trong mù loà.
Cả quán bar hỗn loạn. Máu tươi lênh láng khắp nơi như địa ngục trên trần gian.
Hít!
Âm thanh mọi người hít vào hơi khí lạnh.
Tất cả mọi người nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên thay đổi như nhìn thấy một tên quái vật.
Một thủ đoạn kì dị và tàn độc, kể cả đến Hồ Cường cũng mới chỉ thấy lần đầu tiên.
Sau lưng Diệp Thiên, Tô Vân Nhi cau màu lại. Trong mắt cô ta đầy vẻ sợ hãi nghi hoặc.
Cô ta nhận ra Diệp Thiên chắc chắn chưa dùng hết sức. Thậm chí đến một nửa sức lực cũng chưa dùng đến.
“Bây giờ có thể cho tao gặp Vương Hổ được chưa?”
Diệp Thiên tiến lên hai bước, tiến đến phía trước của Hồ Cường.
Giọng nói của anh bình tĩnh, hoàn toàn không thể nghe ra ý biểu cảm trong đó.
“Mày, mày…”
Hồ Cường nhất thời lùi sau hai bước, giọng hắn run lên.
Chẳng trách dám làm loạn ở đây, xem ra là có chút bản lĩnh.
Hắn thậm chí còn cho rằng tên này vì để gặp anh Hổ nên mới cố ý kiếm cớ.
“Thời gian của tao có hạn, dẫn đường đi.”
Diệp Thiên nhìn thẳng vào hắn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội từ chối.
Hồ Cường không nói thêm lời nào, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên, hắn cứ thế run bần bật lên rồi quay người dẫn đường trong vô thức.
“Anh đẹp trai, chúng ta…”
Tô Vân Nhi tháy vậy vội chạy theo, chỉ thấy Diệp Thiên quay người đi.
Ánh mắt nửa cười nửa không khiến giọng nói của cô ta vụt tắt.
“Đây là chuyện của đàn ông với nhau, cô là con gái thì tốt nhất không nên nhúng tay vào.”
Nói xong, dù là Tô Vân Nhi có thế nào thì anh cũng bước đi.
Tô Vân Nhi ngây ra một lúc, trong khoảnh khắc đó, cô ta gần như có cảm giác đã bị Diệp Thiên nhìn thấu tâm can.
Cô ta thu vội nụ cười đầy mê hoặc về, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng.
Tô Vân Nhi hắng giọng, không rời đi nửa bước. Cô ta giận dỗi đan hai tay lại rồi ngồi trên ghế sô pha.
Nhất cử nhất động của cô ta đều khiến những con mắt của cánh đàn ông xung quanh như sắp rơi ra ngoài.
Sau khi Hồ Cường dẫn Diệp Thiên đi vào trong, hắn rẽ thêm hai lối nữa mới đến căn phòng riêng đặc biệt.
Vừa đẩy cửa bước vào, một mùi rượu lẫn mùi thuốc nồng nặc khiến Diệp Thiên không khỏi cau mày.
Phòng riêng này rất rộng, giống như một phòng hát.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha xa xỉ là ba bốn lão đàn ông, người ngồi giữa tầm ba mươi tuổi, trên tay xăm hình hai con rồng. Mặc dù trông rất bình thường, nhưng sự dữ dằn trong đôi mắt lại khiến người ta không mấy dễ chịu.
Lúc này, miệng hắn ngậm điếu xì gà, hai bên mỗi bên là một cô gái trẻ ăn mặc hở hang.
Hai tay hắn không ngừng vuốt ve từ trên xuống dưới khiến hai cô gái kia cứ thế cười tít mắt, rồi cứ thế cọ vào người hắn.
Mấy người khác cũng như vậy!
Cả căn phòng riêng ngập ngụa trong bầu không khí thối nát.
Mặt Hồ Cường nhìn Diệp Thiên khó chịu, nếu như anh Hổ không diệt tên này thì cũng phải chơi cho hắn ra trò.
Diệp Thiên đến bên bục chọn bài với vẻ mặt không chút biểu cảm, anh tắt âm thanh sau đó dùng chân đạp vào chiếc trà kỷ.
“Trừ Vương Hổ ra, những người khác cút hết.”
Nói về thủ đoạn, thì hắn ta còn tàn độc hơn tên tóc vàng khi nãy nhiều.
Ở trong cảnh hiểm ác thế này, không ai dám đụng tới hắn.
“Mẹ kiếp, không ai nhận sao? Đông Tử, đi khoá cửa lại, hôm nay không cho Hồ Cường tôi một lời giải thích thì ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Hít!
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người hít sâu một hơi.
Quả nhiên tên Hồ Cường này cấm nội bất xuất ngoại bất nhập, tên tiểu tử này hôm nay đúng là đen đủi rồi.
“Hồ Cường phải không, khẩu khí cũng không tồi.” Cuối cùng Diệp Thiên cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta không chút biểu cảm.
“Gọi Vương Hổ ra đây, toàn thứ bỏ đi như các người, quá kém.”
Giọng Diệp Thiên không quá to nhưng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức há to miệng.
Tên này dám tìm Vương Hổ? Hắn không phải là điên rồi chứ? Là có chỗ dựa hay do còn trẻ nên nông nổi nhất thời? Trong chốc lát, tất cả mọi người hướng ánh nhìn đầy thương hại về Diệp Thiên.
Cảnh đắc tội với anh Hổ thì hầu như chẳng có kết cục nào là tốt đẹp cả.
“Dựa vào mày mà đòi gặp anh Hổ? Đúng là khoác lác không biết ngượng mồm.”
Vương Cường hắng giọng, nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
“Tiểu tử, đây là tất cả những gì mày làm phải không? Đừng nói tao không nhắc mày trước, giờ tự chặt lấy tay phải của mày rồi quỳ xuống xin lỗi thì tao tha cho mày một mạng.”
Thấy Diệp Thiên lạ mặt, ăn mặc lại tầm thường, Vương Cường càng không ưng mắt.
“Anh em của tao không phải mày muốn hại là hại được. Làm sai thì phải trả giá.”
Nhưng hắn chưa kịp nói hết thì Diệp Thiên nhanh chóng vớ lấy một chai bia.
Toang!
Chai rượu đập vào đầu tên tóc vàng mà không hề có dự báo trước, mảnh sành và máu tươi cứ thế lẫn với nhau bắn tung toé.
Tên tóc vàng không kịp kêu lên liền ngất ra đất.
Đây là chai bia không, có thể thấy Diệp Thiên dùng lực mạnh thế nào.
Cả quán bar đột nhiên vang lên những âm thanh kinh ngạc, sau đó rất nhanh chìm vào không gian yên lặng, ai nấy đều lùi lùi sau mấy bước, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đến Hồ Cường và mấy tên đàn em cũng bị doạ cho một vố. Chỉ thấy Diệp Thiên từ đầu tới cuối vẫn đứng nguyên vị trí cũ, sắc mặt bình tĩnh vô cùng.
“Tao cho mày một phút, nếu tao không thấy Vương Hồ thì kết cục của mày và nó như nhau.”
Khiêu khích!
Đây là khiêu khích công khai.
Mặc dù cái chai nện lên người tên tóc vàng nhưng nó giống như là một cái tát vào mặt Hồ Cường hơn.
Đây khác nào đang vả vào mặt hắn.
“Tiểu tử, mày chết chắc rồi.” Quả nhiên, sắc mặt tên Hồ Cường tối sầm lại.
“Lên hết cho tao, hôm nay tao phải chặt hết chân tay của nó.”
Theo cái vẫy tay đầy phẫn nộ của Hồ Cường, bốn năm tên đàn em lần lượt xông tới Diệp Thiên với dáng vẻ đầy hung hãn.
Thấy vậy Diệp Thiên hắng giọng rồi tung một chân lên đạp thẳng vào một tên đàn em ngay trước mặt. Hắn bị một cước của Diệp Thiên đạp bay ra ngoài ngã vật lên quầy bar.
Rầm rầm rầm!
Cả quầy bar đổ sập xuống. Những chai rượu nổi tiếng, những chiếc li trên đó đều vỡ vụn văng đầy mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này mấy tên đàn em còn lại nuốt nước bọt.
Thế này cũng hơi tàn nhẫn rồi.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau lên cho tao.”
Đối mặt với tiếng hét đầy tức giận của Hồ Cường, bọn chúng không dám chống lại, vội vơ mấy cái chai rồi xông lên bao vây Diệp Thiên.
“Không biết lượng sức!”
Diệp Thiên nói lãnh đạm, anh hạ nhẹ chân bên phải xuống, một chai rượu vang chưa mở nắp đột nhiên bị đạp vỡ, rượu bắn tung toé khắp nơi.
Vốn dĩ sẽ chỉ là rượu rỉ ra ngoài thôi, nhưng dưới uy lực của đôi chân Diệp Thiên thì rượu trong chai bắn tung ra ngoài như những viên đạn.
Rượu bắn hết lên người mấy tên đàn em kia rồi nhanh chóng ngấm hết vào quần áo chúng, để lại những vết thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
“A, đây là thứ quái quỷ gì đây?”
“Mắt của tao. A!”
“Quá dị, tên tiểu tử này chắc chắn có gì đó dị thường.”
Gần như chỉ trong chớp mắt, mấy tên đệ tử đều nằm bò trên mặt đất gào khóc thảm thiết.
Tên nào may mắn thì trên người chỉ vài vết thương, không chết được.
Tên nào kém may hơn thì rượu văng vào mắt, phần đời còn lại chỉ sống trong mù loà.
Cả quán bar hỗn loạn. Máu tươi lênh láng khắp nơi như địa ngục trên trần gian.
Hít!
Âm thanh mọi người hít vào hơi khí lạnh.
Tất cả mọi người nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên thay đổi như nhìn thấy một tên quái vật.
Một thủ đoạn kì dị và tàn độc, kể cả đến Hồ Cường cũng mới chỉ thấy lần đầu tiên.
Sau lưng Diệp Thiên, Tô Vân Nhi cau màu lại. Trong mắt cô ta đầy vẻ sợ hãi nghi hoặc.
Cô ta nhận ra Diệp Thiên chắc chắn chưa dùng hết sức. Thậm chí đến một nửa sức lực cũng chưa dùng đến.
“Bây giờ có thể cho tao gặp Vương Hổ được chưa?”
Diệp Thiên tiến lên hai bước, tiến đến phía trước của Hồ Cường.
Giọng nói của anh bình tĩnh, hoàn toàn không thể nghe ra ý biểu cảm trong đó.
“Mày, mày…”
Hồ Cường nhất thời lùi sau hai bước, giọng hắn run lên.
Chẳng trách dám làm loạn ở đây, xem ra là có chút bản lĩnh.
Hắn thậm chí còn cho rằng tên này vì để gặp anh Hổ nên mới cố ý kiếm cớ.
“Thời gian của tao có hạn, dẫn đường đi.”
Diệp Thiên nhìn thẳng vào hắn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội từ chối.
Hồ Cường không nói thêm lời nào, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên, hắn cứ thế run bần bật lên rồi quay người dẫn đường trong vô thức.
“Anh đẹp trai, chúng ta…”
Tô Vân Nhi tháy vậy vội chạy theo, chỉ thấy Diệp Thiên quay người đi.
Ánh mắt nửa cười nửa không khiến giọng nói của cô ta vụt tắt.
“Đây là chuyện của đàn ông với nhau, cô là con gái thì tốt nhất không nên nhúng tay vào.”
Nói xong, dù là Tô Vân Nhi có thế nào thì anh cũng bước đi.
Tô Vân Nhi ngây ra một lúc, trong khoảnh khắc đó, cô ta gần như có cảm giác đã bị Diệp Thiên nhìn thấu tâm can.
Cô ta thu vội nụ cười đầy mê hoặc về, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng.
Tô Vân Nhi hắng giọng, không rời đi nửa bước. Cô ta giận dỗi đan hai tay lại rồi ngồi trên ghế sô pha.
Nhất cử nhất động của cô ta đều khiến những con mắt của cánh đàn ông xung quanh như sắp rơi ra ngoài.
Sau khi Hồ Cường dẫn Diệp Thiên đi vào trong, hắn rẽ thêm hai lối nữa mới đến căn phòng riêng đặc biệt.
Vừa đẩy cửa bước vào, một mùi rượu lẫn mùi thuốc nồng nặc khiến Diệp Thiên không khỏi cau mày.
Phòng riêng này rất rộng, giống như một phòng hát.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha xa xỉ là ba bốn lão đàn ông, người ngồi giữa tầm ba mươi tuổi, trên tay xăm hình hai con rồng. Mặc dù trông rất bình thường, nhưng sự dữ dằn trong đôi mắt lại khiến người ta không mấy dễ chịu.
Lúc này, miệng hắn ngậm điếu xì gà, hai bên mỗi bên là một cô gái trẻ ăn mặc hở hang.
Hai tay hắn không ngừng vuốt ve từ trên xuống dưới khiến hai cô gái kia cứ thế cười tít mắt, rồi cứ thế cọ vào người hắn.
Mấy người khác cũng như vậy!
Cả căn phòng riêng ngập ngụa trong bầu không khí thối nát.
Mặt Hồ Cường nhìn Diệp Thiên khó chịu, nếu như anh Hổ không diệt tên này thì cũng phải chơi cho hắn ra trò.
Diệp Thiên đến bên bục chọn bài với vẻ mặt không chút biểu cảm, anh tắt âm thanh sau đó dùng chân đạp vào chiếc trà kỷ.
“Trừ Vương Hổ ra, những người khác cút hết.”
Danh sách chương