Một phen thoại của Mạc Không Không khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đến trong lòng run sợ.

Thấy hai người không nói lời nào, Mạc Không Không liền hỏi, “Hai vị gia, chuyện ta nên nói đều đã nói rồi, các ngươi thả ta đi đi?”

Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn hắn một cái, bảo, “Đâu dễ dàng như vậy, còn có cái khác muốn hỏi ngươi.”

“Ai nha...” Mạc Không Không vò đầu bứt tai, bảo, “Lại tiếp tục như vậy, ta thật sẽ mất mạng, nói cho các ngươi biết được càng nhiều, tuổi thọ lão nhân gia ta càng ngắn đó!”

Triển Chiêu vỗ vỗ hắn, “Yên tâm nói đi, đều nói rồi sẽ bảo đảm ngươi an toàn.”

Mạc Không Không thở dài, bảo, “Hỏi đi.”

“Có biết Mạc Hoa Cung không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Ách...” Lão đầu nhìn nhìn hai người, gật đầu, “Tất nhiên là biết.”

“Giáo chủ bọn họ là ai?”

“Diệp Nhất Bạch a.” Lão đầu vẻ mặt thành thật trả lời, Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn hắn, nếu thật sự là Diệp Nhất Bạch ta còn cần phải tới hỏi ngươi?”

Lão đầu có chút bất đắc dĩ, bảo, “Được rồi, ta thành thật khai báo còn không được sao... Là một người khác, bất quá hắn trước giờ không đi lại trên giang hồ là được.”

“Là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Cái này ta quả thực không biết.” Lão đầu lắc lắc đầu, “Đoán chừng không ai biết, ta nói thật!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy Mạc Không Không có thể đã nói thật liền cũng không hỏi tới nữa, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi tiếp, “Bàng Dục ngươi biết không?”

“Cái đó có thể không biết sao.” Lão đầu bĩu môi, “An Nhạc hầu mà.”

“Ngươi biết tình trạng gần đây của hắn không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ách...” Lão đầu ngẩn người, nhìn chung quanh một chút, hạ thấp giọng bảo, “Ta nghe nói, tối nay có chuyến hàng quý giá, muốn từ Dĩnh Xương phủ lên thuyền, thuyền đi hướng tây, về phần mục đích là nơi nào, ta cũng không biết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi tới, “Là thuyền gì?”

“Một chiếc thuyền hoa.” Lão đầu nhỏ giọng nói, “Ân... nói một cách chuẩn xác, là một chiếc thuyền đánh cuộc. Lão bản tên Kim Lão Lục, màn che xung quanh thuyền hoa đều là màu vàng kim.”

Triển Chiêu gật đầu.

Thấy hai người tựa hồ thật hài lòng, lão đầu liền cười hắc hắc, bảo, “Ta nói nhị vị gia a, hỏi xong chưa?”

Triển Chiêu gật đầu, “Tạm thời hỏi xong, có cái gì cần sẽ lại hỏi ngươi.”

“Vậy được rồi!” Lão đầu vui hớn hở, “Dù sao đều là người nhà mình mà, ta ở chỗ nào đây?” Lão đầu suy nghĩ một chút, bảo, “Cái kia... nha môn Khai Phong phủ ta cũng không đi a, thấy Bao đại nhân tâm ta hoảng loạn.”

“Yên tâm.” Triển Chiêu cười cười, “Sao có thể để cho ngươi ở trong nha môn chứ!”

“Vậy thì tốt.” Lão đầu vỗ vỗ ngực, lại nghe Triển Chiêu hời hợt bảo, “Nơi ngươi ở là chỗ an toàn nhất trong cả thành Khai Phong!”

“Nga?” Lão đầu nổi hăng hái, hỏi, “Ở đâu vậy?”

“Đại lao Khai Phong phủ.” Triển Chiêu cười híp mắt.

“A...” Lão đầu thiếu chút nữa tắt thở.

Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đem Mạc Không Không mang về Khai Phong phủ, sửa sang lại cho hắn một phòng giam đơn, để cho hắn ở đó tránh nạn hai ngày. Bao Chửng để cho nha sai phòng giam đối xử tử tế với Mạc Không Không, muốn ăn cái gì liền bảo phòng bếp làm cho.

Mạc Không Không là tặc, vào Khai Phong phủ chỉ thấy bốn vách sâm nghiêm, bên trong ngoài nha dịch còn có quân mã ba tầng trong ba tầng ngoài, bị dọa sợ đến hắn đại khí cũng không dám ra ngoài. Sau khi vào phòng giam, cơm nước đầy đủ, bất quá đại khái là luồng chánh khí hồn nhiên của Bao Chửng khiến hắn bị trấn lại, lão đầu cũng đàng hoàng, hỏi muốn ăn cái gì, hai món mặn hai món chay một món canh là đủ rồi, không soi mói. Chính là Mạc Không Không này là kẻ đánh bạc thành tánh, không đánh bạc hắn không thoải mái, vốn là muốn tìm ngục tốt đánh bạc, không ngờ mấy ngục tốt kia chân mày đều dựng lên, bảo, “Ngươi cho rằng đây là đâu hả? Đây là đại lao Khai Phong phủ, ngục tốt Khai Phong phủ ai dám đánh bạc ăn tiền? Ngươi cho rằng Bao đại nhân chỉ để ý người ngoài không quản người mình à? Tội thêm một bậc! Ngươi cẩn thận đánh bạc để cho đại nhân biết đánh hèo ngươi!”

Bị làm cho sợ đến Mạc Không Không vội vàng thu xúc xắc lại, chỉ có thể ở bên trong phòng giam chịu đựng, mong đợi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mau chóng phá án.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở lại thư phòng Bao Chửng, đem đầu mối lấy được từ Mạc Không Không đều kể với Bao Chửng.

“Huyết chú?” Công Tôn nhíu mày, “Trước kia cũng có nghe được vài truyền thuyết, không ngờ có thật.”

“Tiên sinh, thật sự có huyết chú?” Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, “Ta làm sao đã cảm thấy không thể tin? Dùng nhân mạng có thể đổi lấy thiên tai?”

Triển Chiêu cũng bày tỏ đồng ý, “Ta cũng cảm thấy giống như là thứ đồ nghe sởn tóc gáy.”

Bàng Thống bên cạnh gật đầu, bảo, “Đích xác là nghe sởn tóc gáy, bất quá hậu quả lại tương đối nghiêm trọng!”

Tất cả mọi người than thở, Bao Chửng bảo, “Kỳ thực hết thảy đều ngọn nguồn từ thiên tai, nhưng thiên tai cũng không phải là trí mạng nhất.”

“Đúng vậy, nếu như thiên tai vừa đến, triều đình không có chuẩn bị, sẽ dẫn phát những thứ tai hại khác, mất mùa, nạn sâu bệnh, chiến tranh...” Công Tôn than thở, “Nếu như lúc này có người mượn cơ hội kích động tai dân làm loạn... Liền thật là muốn mất nước hoặc là thiên hạ đại loạn rồi!”

“Nói như vậy, đại tai họa có thể chẳng qua là trùng hợp, nhưng có người muốn lợi dụng loại trùng hợp này.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Huyết chú cái gì, vì sao khiến lòng người bàng hoàng... Nhưng chuyện như tai họa, tại sao có thể nói chuẩn chứ?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Có thể nào có liên quan đến Thiên Thủ Tà Phật?”

“Nói đến mấu chốt rồi!” Công Tôn đột nhiên nói, “Dạo này ta dành chút thời gian nghiên cứu tôn Thiên Thủ Tà Phật kia một chút... Phát hiện cấu tạo tà phật rất đặc biệt.”

“Đặc biệt?” Tất cả mọi người cảm thấy hứng thú cùng Công Tôn đi tới bên cạnh tà phật.

“Các ngươi nhìn tà phật này có rất nhiều ngón tay đi?”

“Ân.” Mọi người gật đầu.

“Nhìn kỹ trên mu bàn tay.” Công Tôn chỉ vào mu bàn tay để cho mọi người thấy.

“Làm công rất tinh tinh tế a.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Mạch máu trên mu bàn tay cũng điêu khắc ra luôn.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu.

“Ta lúc ban đầu cũng cho là mạch máu, nhưng nhìn kỹ một chút thì sao?” Công Tôn chỉ vào mấy cái tay bên cạnh.

“Đều không giống nhau?” Bàng Thống giật mình.

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Xem ra giống như không phải mạch máu, chẳng qua là mấy đường cong...

“Ta đem những thứ đường cong này đều đập ấn xuống.” Công Tôn nói, lấy ra một xấp giấy thật mỏng, cho mọi người thấy.

Mọi người liền thấy Công Tôn trên mỗi một trang giấy đều ấn một đường cong trên mu bàn tay, còn ghi chép một cách tinh tế vị trí bàn tay.

“Trong này có một ngàn tấm à?” Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Công Tôn, “Khó trách mấy ngày này đều mang vòng thâm trên mắt!”

Công Tôn cười cười, Triển Chiêu bảo, “Tiên sinh, sao ngươi lại làm một mình chứ? Không bảo chúng ta?”

Công Tôn bật cười, “Ta nếu như muốn phá hỏng đồ nhất định tìm hai người các ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

Bao Chửng gật đầu, đối Công Tôn bảo, “Tiên sinh vất vả rồi.”

Công Tôn khoát tay áo, từ một bên lấy ra một tấm bản đồ rất nhỏ rất tinh tế ra, trải lên trên bàn, “Đây là nhỏ nhất ta có thể tìm ra, vừa lúc thích hợp!”

“Bản đồ địa lý của Đại Tống ta?” Bàng Thống đối cái này thật rất quen thuộc, lập tức nhận ra, bảo, “Những mạch máu là đường văn trên bản đồ!”

“Không sai!”

Công Tôn gật đầu, từ bên trong một xấp giấy lấy ra một tấm, tấm giấy trong suốt đặt ở trên bản đồ, có thể lộ ra đường văn bên dưới, Công Tôn đem tờ giấy chậm rãi di động đến phụ cận Thiên Sơn, bảo, “Nơi này là dãy núi Thiên Sơn.”

Sau đó, Công Tôn tỉ mỉ rút ra mười mấy tờ giấy ra, nhất nhất đẩy dời đến các địa phương, có dãy núi, có sông, mỗi một tấm đều có thể hoàn toàn trùng khít với đường văn trên bản đồ.

Tất cả mọi người giật mình không nhỏ, Bạch Ngọc Đường luôn lắc đầu, “Vậy một ngàn cánh tay đính lại cùng nhau cơ hồ bao gồm tất cả nước sông Đại Tống!”

“Không phải Đại Tống.” Công Tôn lắc đầu, bảo, “Có nhiều chỗ trải qua biến thiên và chiến tranh đã không còn tồn tại nữa, ta lật tìm một chút, đây là bản đồ thời nhà Hán.”

“Quả nhiên đây là bản đồ mấy ngàn năm trước sao.” Triển Chiêu than thở.

Công Tôn lại từ một bên cầm lấy một quyển sách, bảo, “Ta ghi chép cặn kẽ, ngón tay nào đối ứng địa phương nào.” Mọi người hai mặt nhìn nhau, Bàng Thống nhận lấy sách lật lật, giương mắt đối Công Tôn bảo, “Tiên sinh thật tinh tế, thứ cho ta nói thẳng, tiên sinh nếu như có thể vào trong quân làm quân sĩ hoặc mưu sĩ tất mặc sức vùng vẫy, tại nha môn làm sư gia quả thực nhân tài không được trọng dụng.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thầm nói — Bàng Thống ngươi gan thật nha, ngay trước mặt Bao đại nhân nói như vậy! Bao Chửng vẫn cười gật đầu, bảo, “Bàng tướng quân nói có lý a.”

Công Tôn chỉ cười cười, thản nhiên nói, “Ta thích Khai Phong phủ.”

Bàng Thống nhìn chằm chằm Công Tôn hồi lâu, trong ánh mắt kia, có ý nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Đúng rồi tiên sinh.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy sách nhìn nhìn, hỏi Công Tôn, “Bản đồ khắc trên mu bàn tay, có ích lợi gì?”

“Ta còn phát hiện một điểm rất thú vị!” Công Tôn cầm lấy cánh tay gãy bị đám Triển Chiêu nhặt được, bảo, “Tay gãy này, có thể lắp lại!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn tay gảy mặt ngoài bóng loáng, lắc lắc đầu, bảo, “Tiên sinh, trước ta cùng Miêu nhi thử, không lắp lên được.”

“Không phải trực tiếp dán lên, có cơ quan!” Công Tôn nói, đi tới phía sau tà phật, cẩn thận lục lọi một chút, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nhấn vào, từ đế tọa phía sau của tà phật hạ xuống một nắp ngọc thạch nho nhỏ, bên trong lập tức xuất hiện một khoảng trống, bên trong, có một vòng sắt nho nhỏ.

“Vật này thật sự là tinh tinh tế a!” Bạch Ngọc Đường không khỏi than thở.

“Các ngươi nhìn!” Ngón tay thon dài của Công Tôn xuyên vào bên trong vòng sắt, nhẹ nhàng kéo xuống... Liền nghe thấy một tiếng “Khách tháp”.

“Động!” Triển Chiêu chú ý tới Thiên Thủ Tà Phật tựa hồ là động một chút, những cánh tay khẽ tản ra một ít.

Mặc dù rất rất nhỏ, nhưng mấy người chung quanh đều là rất cẩn thận nhìn, vì vậy đều phát hiện.

“Thật động một chút.” Bạch Ngọc Đường nói, đưa tay đi sờ soạng một ngọc thủ trong đó một chút, lại nghe... Khách tháp một tiếng, ngọc thủ bị hắn sờ tới rớt xuống.

“Ách...” Bạch Ngọc Đường cả kinh, còn tưởng rằng Thiên Thủ Tà Phật bị mình làm hư.

“Không cần lo lắng.” Công Tôn mỉm cười, đem ngọc thủ kia bỏ vào vị trí lúc đầu, lại đem ngọc thủ bọn Triển Chiêu nhặt được thả lại vị trí bị trống, đối Triển Chiêu bảo, “Kéo vòng sắt kia một chút đi.”

Triển Chiêu đưa tay qua, nhẹ nhàng kéo kéo, liền nghe đến lại là “Ca đát” một tiếng, mọi người lại thấy Thiên Thủ Tà Phật khẽ động, chẳng qua là lần này không phải buông lỏng, mà là căng thẳng...

“Lại kéo xuống một chút thử xem.” Công Tôn bảo.

Bạch Ngọc Đường lại duỗi tay sờ sờ ngọc thủ vừa bị hắn làm rơi lúc nãy... Vẫn không nhúc nhích.

“Thật là một cơ quan a!” Bạch Ngọc Đường thán phục, “Tinh xảo như thế!”

“Ân.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Nói như vậy, những ngọc thủ khác cũng có thể lấy xuống... Một ngàn cánh tay đều có thể lấy xuống, trên mu bàn tay còn có bản đồ.”

Bao Chửng khẽ cau mày, sờ sờ râu ria, bảo, “Thời Tích Hán Thuận Đế, thì có dụng cụ đo thời tiết và địa chấn để tính thiên tai, này tựa hồ...”

“Đúng vậy!” Tất cả mọi người lập tức hiểu, Thiên Thủ Tà Phật này tựa hồ chế thành sớm hơn một ít, nhưng nguyên lý dường như giống nhau!

“Khó trách nhiều người muốn tà phật này như vậy.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Bọn họ muốn dùng nó để tiên đoán địa điểm tai họa, như vậy có thể sớm chuẩn bị xong việc làm loạn rồi!”

“Ân, huyết chú trong truyền thuyết cần mấy trăm năm mới có thể áp dụng một lần.” Triển Chiêu bảo, “Chính là che giấu tai mắt người! Mỗi mấy trăm năm, tất nhiên có đại thiên tai!”

“Xem ra, bọn họ là đã biết trong thời gian ngắn có đại thiên tai, chẳng qua là không biết vị trí ở đâu thôi.” Công Tôn bảo, “Xà Ưng Giáo và Mạc Hoa Cung tựa hồ đều có liên quan với ngoại tộc... Xem ra, lần này Đại Tống ta thật là phải có đại nạn liên quan tính mạng rồi!”

“Khó trách bọn hắn muốn giết ngươi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên xoay mặt nhìn Bàng Thống, “Ngươi chết ai mang binh đánh giặc a? Người Liêu không phải sợ binh mã của ngươi sao?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau — đúng vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện