Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt, đã nhìn thấy có hai đôi mắt ở trước mặt mình...

“A!” Triển Chiêu cả kinh một bước, vội vàng ngửa mặt, nhìn kỹ, chỉ thấy là Bạch Ngọc Đường mở to một đôi mắt, sau đó trong ngực còn ôm Mao Cầu, cũng đang mở to một đôi mắt, thấy Triển Chiêu tỉnh dậy, liền mở cái miệng nhỏ màu hồng, meo một tiếng.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đánh tiếng, há mồm ngáp.

Triển Chiêu đưa tay xoa xoa đầu Mao Cầu, hỏi, “Ngươi đừng nói với ta, ngươi cứ như vậy trợn tròn mắt đến trời sáng a.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Ngươi tối hôm qua có nói mớ.”

“Nói bậy.” Triển Chiêu đem Mao Cầu đang leo đến trước mặt mình, lè lưỡi liếm cằm mình ôm vào trong ngực, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ta nói gì?”

Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Ngươi nói ngươi điểm tâm muốn ăn bánh bao không muốn ăn mì...”

Nói còn chưa dứt lời, liền bị Triển Chiêu dùng gối đè lại.

Có chút vô lực đem gối cầm xuống, Bạch Ngọc Đường bộ dáng uể oải nói, “Miêu nhi, ta nghĩ cả đêm, tà phật kia cũng không nhất định là linh đúng không? Kia căn bản chẳng qua là trùng hợp mà thôi.”

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy, trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn.”

“Ân...” Bạch Ngọc Đường xoa xoa bả vai đau nhức, kéo chăn che đầu của mình, “Ta xem ta hôm nay vẫn là nằm ở trên giường được rồi... nơi nào cũng không đi, khỏi phải chết oan chết uổng.”

Triển Chiêu nheo mắt lại, “Đừng có ngu ngốc, muốn chết còn không dễ dàng sao, ngươi có thể ngủ chết, cũng có thể bị chăn ngộp chết, hoặc là nóc phòng sập xuống đè chết, còn có giường sụp đè chết...”

“Mèo chết!” Bạch Ngọc Đường nổi giận, nhào tới ngăn Triển Chiêu, “Ngươi đừng có nguyền rủa ta như vậy?! Ta cho ngươi biết, coi như ta chết cũng phải kéo ngươi tới chôn theo!”

Triển Chiêu bị ngăn chặn, không cam lòng liền phản kháng, hai người ở trên giường lăn một chút, đột nhiên liền nghe thấy bản giường phát ra một trận “Kẽo kẹt chi”, hai người nhìn nhau, sau đó...

“Oanh” một tiếng truyền đến, người ở phía ngoài sân cũng nghe được trong phòng Triển Chiêu truyền ra một tiếng vang thật lớn. Mọi người hai mắt nhìn nhau, Công Tôn đi ngang qua sân dẫn đầu đi tới mở cửa... Chỉ thấy giường trong phòng Triển Chiêu bị sụp, Mao Cầu nhẹ nhàng chạy ra, meo meo kêu xông vào trong ngực Công Tôn.

Mọi người lại nhìn vào trong phòng, chỉ thấy bản giường hỏng bị đẩy ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mặt mũi đầy bụi bặm đứng lên, đem bụi đất ván giường trên người đẩy xuống.

“Mèo chết, đều do ngươi nói bậy, ứng nghiệm đi, giường sập!” Bạch Ngọc Đường vừa phủi y phục một lần vừa nôn bụi trong miệng, “Chán ghét chết.”

Triển Chiêu cũng là cả đầu tro bụi, trả lời lại, “Ai kêu ngươi lộn xộn, đều là bị ngươi lắc hỏng, ngươi bồi giường cho ta!”

“Khụ khụ...” Công Tôn tại cửa ho khan một tiếng, hai người ngẩng đầu, mới nhìn thấy ở cửa đều là người, lúng túng...

Công Tôn một tay ôm Mao Cầu, cùng Vương Triều Mã Hán giúp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đóng cửa lại, không quên dặn dò, “Tắm rửa thay quần áo xong liền nhanh chóng chạy ra đây đi, hôm nay không phải cần đi xa sao?”

“Nga, đúng!” Hai người lúc này mới nhớ tới chuyện đứng đắn, vội vàng gật đầu.

Tắm rửa thay quần áo xong, hai người ra cửa hướng thư phòng Bao Chửng đi tới.

“Miêu nhi, công phu môn phái của Bàng Thống, ngươi có thể nhìn ra không?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu cười cười, “Lần trước cùng hắn giao thủ hình như là ngươi, làm gì hỏi ta?”

“Mèo gian.” Bạch Ngọc Đường liếc hắn, ” Võ công của Bàng Thống rất hiếm thấy, có chút giống Thiếu Lâm, bất quá dường như lại rất không giống, không biết hắn học với ai.”

“Đại khái là cưỡi ngựa chinh chiến đã lâu, cho nên công phu tự thành một phái, không giống võ lâm nhân sĩ đi.” Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ngọc Đường, ngươi có vẻ như có chút hoài nghi hắn?”

“Ai, tâm phòng người không thể thiếu mà, chúng ta ở trên đường hảo hảo thử hắn một chút.” Bạch Ngọc Đường đề nghị.

“Vậy cũng đúng.” Triển Chiêu gật đầu, “Nếu như hắn thật nhân phẩm hảo, ngược lại xem như là một việc tốt, nói như thế nào, cũng coi là may mắn của Bàng gia bọn họ, may mắn của Đại Tống.”

Đang nói chuyện, hai người đi tới trước cửa thư phòng Bao Chửng, chỉ thấy trong phòng trừ Bao Chửng cùng Công Tôn ra, còn có Bàng Thống một thân thường phục đang ngồi.

“Tất cả mọi người quen nhau đi, ta cũng không giới thiệu nữa.” Bao Chửng nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bảo, “Lần này các ngươi đi Dĩnh Xương phủ, cần phải thật cẩn thận, bàn căn thác tiết của Xà Ưng Giáo dính líu cực kỳ rộng lớn, chuyến này có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận.” Triển Chiêu đáp ứng.

“Bao đại nhân, nếu không chê, phi vân thập nhị kỵ của ta liền ở lại Khai Phong phủ đi.” Bàng Thống vừa uống trà vừa bảo, “Mặc dù đều là vài người thô thiển, nhưng võ công cũng không tệ lắm, cũng biết nghe lời, hoàn toàn theo Bao đại nhân sai khiến.

Bao Chửng gật đầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, phi vân thập nhị kỵ vang danh bên ngoài, Bàng Thống lại còn nói bọn họ là người thô thiển... Người này, không biết là khiêm nhường hay là lớn lối.

Sau đó, cáo biệt Bao Chửng, bốn người lên đường. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường còn có Bàng Thống đều cưỡi ngựa, Công Tôn ngồi xe ngựa, bốn người lên đường ra khỏi thành, chạy tới Dĩnh Xương phủ.

Dĩnh Xương phủ cách Khai Phong mặc dù không xa, nhưng lộ trình cũng có hơn nửa ngày, mấy người cũng không có ý gấp rút lên đường, chẳng qua là không nhanh không chậm đi về phía trước.

Bạch Ngọc Đường cưỡi Hồi Phong, mấy ngày nay đều nuôi tại chuồng ngựa Khai Phong, ở cùng một chuồng với Yến Sơn Nguyệt Triển Chiêu cưỡi, hai con ngựa tựa hồ nảy sinh tình cảm thật tốt, đi vài bước liền dán vào một khối, nguẩy nguẩy cái đuôi, ngửi ngửi cổ.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu vỗ cổ Hồi Phong, “Ngươi xao lãng, có tiền đồ chút có được không? Xem bộ dáng ngu ngốc của ngươi kìa!”

Hồi Phong hất đầu, tiếp tục cùng Yến Sơn Nguyệt nhiệt hồ.

Dọc theo đường đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trò chuyện một chút liền rùm beng lên, sau đó không biết làm sao lại hòa nhau, sau đó lại cãi vã, vòng đi vòng lại, còn đĩnh náo nhiệt.

Công Tôn luôn luôn ngồi ở trong xe ngựa, dựa vào cửa sổ xe xuất thần, hắn thật lâu không ra khỏi Khai Phong rồi. Bàng Thống cưỡi con chiến mã màu đỏ của hắn, lắc lư đi ở bên cạnh xe ngựa, bộ mặt hứng thú nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở phía trước vừa đi vừa ngắt nhéo.

Công Tôn dựa vào cửa sổ xe thấy khóe miệng Bàng Thống mang cười, liền nói, “Cười cái gì, thật thô tục.”

Bàng Thống biết hắn vẫn còn vì chuyện lần trước mình mở miệng chiếm tiện nghi hắn mà cảnh cảnh vu hoài, liền cười nói, “Cái này đã là thô tục rồi? Thô tục chân chính ngươi còn chưa từng thấy mà, có muốn ta cười một cái cho ngươi nhìn thử không?”

Công Tôn im lặng, dựa vào cửa sổ xe không nhìn hắn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ở phía trước, nghe được động tĩnh phía sau, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn một cái, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi... Hai người này lúc nào thì kết hạ lương tử vậy?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Đại khái hay là bởi vì vấn đề y phục đi.”

...

Buổi trưa, mọi người đến địa giới Long Thôn, chỗ Long Thôn có một đầu đường, là yếu đạo Khai Phong đi thông với bên ngoài, ngã ba đông đúc, đi thông đông tây nam bắc các phương hướng, bọn Triển Chiêu muốn đi về phía nam, đi Dĩnh Xương, chẳng qua là...

Tại giữa yếu đạo, không ít người ngăn cản, những người đó đều mặc cẩm bào, sau lưng đeo cung tên, người cầm đầu, mặc một bộ hoa phục, trên lưng một trương cường cung, vóc người khá cao, da ngăm đen, diện mạo bình thường, có chút hung ác, hai mắt híp lại, ngũ quan nhăn nhó, có thể thấy được lòng dạ người này không quá rộng rãi.

Người nọ khóe miệng cụp xuống, xem ra có chút ngạo mạn, tóc dùng kim quan buộc lại, bộ dáng rất giàu sang, ngẩng đầu nhìn thấy đám người Triển Chiêu, mỉm cười giục ngựa chạy tới.

Triển Chiêu khẽ cau mày, tới không phải người khác, chính là đại công tử của Thái sư Bàng Cát, Tiêu Dao Hầu Bàng Dục. Bạch Ngọc Đường xa xa đánh giá Bàng Dục một lát, lại quay đầu nhìn nhìn Bàng Thống khẽ cau mày, tặc mi thử nhãn, một tuấn mi lãng mục... Bạch Ngọc Đường sáp qua nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi, Bàng Thống nhất định là Bàng phu nhân cùng người khác sinh, Bàng gia hắn sinh không ra người đẹp như vậy.”

“Sách...” Triển Chiêu cảnh cáo trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Nói nhăng gì đấy, Bàng Thống cùng tỷ tỷ của hắn Bàng phi đều là thứ xuất, tiểu thiếp Bàng Thái sư là danh kỹ Liễu Hà Vân sinh, Bàng Dục là vợ cả Thái sư sinh.”

“Nga...” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Như vậy xem ra, cưới thêm mấy tiểu thiếp cũng có chỗ rất tốt a.”

“Khụ khụ...” Bàng Thống phía sau ho khan một tiếng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn trời.

“Nhị đệ.” Bàng Dục cười đi tới phía trước, đối Bàng Thống bảo, “Nhị đệ thật là cực khổ, ở nhà không tới mấy ngày, lại phải đi xa.”

Bàng Thống ngược lại cũng không nói nhiều, chẳng qua là đối Bàng Dục gật đầu một cái, “Đại ca.”

Bàng Dục xoay mặt, đối Triển Chiêu cười nói, “Triển hộ vệ... Lần này thật là làm phiền Khai Phong phủ các ngươi rồi.”

Triển Chiêu đối với nụ cười của hắn khiêu khiêu khóe miệng, bảo, “Không phiền không phiền.”

Bạch Ngọc Đường ở một bên nhẫn cười, liền nghe Bàng Dục nói tiếp, “Vị này chắc là Bạch đại hiệp rồi, ngưỡng mộ đã lâu.”

Bạch Ngọc Đường cùng Bàng Dục chưa từng tiếp xúc qua, nhưng là người này hắn đã sớm thấy qua, biết là xú danh vang dội, so với lão tử hắn còn không phải là đồ cua nhỏ, thấy Bàng Dục cùng hắn chào hỏi, liền sáp qua hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, người này ai vậy?”

Sắc mặt Bàng Dục thay đổi, liền nghe Triển Chiêu trả lời, “Nga, vị này là con trai lớn bàng Thái sư.”

Bạch Ngọc Đường giật mình há to miệng, quay đầu lại nhìn nhìn Bàng Thống, “Là thân ca ca của Bàng Thống?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lại đánh giá Bàng Dục một chút, một đôi mắt tựa như đang nói — làm sao xấu như vậy nha, hai huynh đệ kém nhau quá nhiều.

Bàng Dục vốn là sầm mặt, lại đen thêm mấy phần.

Nhưng Bạch Ngọc Đường còn chưa thỏa nguyện, hỏi Triển Chiêu, “Bàng Thống là phi tinh tướng quân, ca ca hắn chắc là võ tướng càng tài giỏi hơn nữa đi?”

Triển Chiêu có chút vô lực nhìn Bạch Ngọc Đường, ai không biết Bàng Dục chính là thùng cơm ham ăn lười làm dựa vào phụ ấm che chở, cho nên Hoàng thượng mới có thể cho hắn cái chức Tiêu Dao Hầu không có chút thực quyền nào như vậy. Đem Bàng Dục ra so sánh với Bàng Thống, tương đương chỉ vào lỗ mũi hắn mắng hắn là thùng cơm.

Trên mặt Bàng Dục cũng có chút lúng túng, Bàng Thống giục ngựa tiến lên một bước, hỏi Bàng Dục, “Đại ca sao lại ở đây?” Trong lòng hắn cũng rất khó hiểu, theo lý mà nói, Bàng Dục bây giờ còn vẫn còn đang ngủ, hắn về nhà nhiều ngày như vậy, cũng chưa thấy hắn thức dậy trước buổi trưa.

“Nga.” Bàng Dục thấy có bậc thang, liền vội vàng thuận sườn núi tuột xuống, “Ta nghe phụ thân nói, ngươi muốn đi theo Triển hộ vệ của Khai Phong phủ ra ngoài làm việc, ta vừa lúc muốn ra khỏi thành săn thú, cho nên nhìn xem có phải cùng đường với ngươi không.

Bạch Ngọc Đường đưa tay làm bộ sờ cằm, nói khẽ với Triển Chiêu, “Phụ cận Khai Phong đều là nông điền, đến con gà rừng cũng không có, săn cái gì? Trâu?”

Triển Chiêu nhẫn cười, giọng Bạch Ngọc Đường không thấp, những người khác cũng nghe rõ ràng, Bàng Dục càng lúng túng, liền nói, “Không biết mấy vị đi chỗ nào, nếu như thuận đường, không bằng cùng nhau giục ngựa chạy một trận như thế nào a?”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, khiêu khiêu mi, cùng nhau xoay mặt nhìn ngựa của Bàng Thống, đó là một con ngựa màu đỏ, dáng vóc cao to tinh thần sáng láng, giữa lỗ mũi ngựa có một đường trắng rậm rạp, tai ngựa dài, giống như tai thỏ.

Triển Chiêu thầm giật mình, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Xích Thố nha Xích Thố à, từng từng từng từng tằng tôn tử con ngựa của quan Nhị gia.”

Bàng Thống cũng cười, đối Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chắp tay, “Hai vị hảo nhãn lực.”

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn nhìn con đường phía trước, đối Triển Chiêu nháy mắt — thẳng tắp chạy xuống đi, ra vài dặm có một ngã ba, có con đường có thể rẽ đến Dĩnh Xương.

Triển Chiêu gật đầu, nhìn xe ngựa Công Tôn — chúng ta có thể chạy, nhưng tiên sinh làm sao bây giờ? Công Tôn vẫn luôn ở bên trong xe xuyên thấu qua khe hở cửa sổ xe nhìn phía ngoài, vén màn xe, Bàng Thống bên cạnh hỏi hắn, “Tiên sinh có muốn cưỡi ngựa không?”

Công Tôn gật đầu, vén rèm xuống xe ngựa.

Bàng Dục ở phía trước nhìn, có chút giật mình, hỏi, “Vị này chẳng lẽ là Công Tôn Tiên Sinh sao, thật là ngưỡng mộ đã lâu.”

Công Tôn còn chưa đáp lời, liền nghe Bạch Ngọc Đường bảo, “Chúng ta muốn đi về phía trước, bất quá phía trước đều là nông xá, chắc không cùng đường với quốc cựu đi?”

“Giống nhau giống nhau.” Bàng Dục vội vàng nháy mắt với đám người phía sau, thủ hạ rối rít chuyển đầu ngựa.

“Kia cũng không tệ, chạy một trận đi.” Bàng Thống nói xong, liền đưa tay kéo Công Tôn, đem hắn ôm lên lưng ngựa đồng thời, nhấc chân nhẹ nhàng vừa gõ xoa cổ ngựa ba cái, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời giật dây cương, ba con bảo mã lương câu tê minh một tiếng, dạt ra bốn vó hào hứng chạy đi.

Bàng Dục vốn là công phu liền chưa ra hình dáng gì, mấy thủ hạ cũng chỉ là vài hộ viện trông nhà của Thái sư phủ, kỵ đều là mã đần, sao so được với đám người Triển Chiêu chứ. Thời gian một cái chớp mắt, đã nhìn thấy một mảnh bụi đất tung bay, chờ đuổi theo nhìn... Ba con ngựa bốn người, đã tung tích đều không có.

Bàng Dục giận đến nghiến răng, quay đầu lại hỏi phu xe chuẩn bị trở về, “Mấy người bọn hắn muốn đi đâu?”

Phu xe kia mờ mịt lắc đầu, bảo, “Mấy vị kia chẳng qua là để cho ta đánh xe đi theo bọn họ mà thôi, cụ thể đi chỗ nào ta cũng không biết.” Nói xong, chuyển đầu xe, hồi thành Khai Phong.

...

Chạy như điên một đoạn đường, mọi người từ ngã ba đến quan đạo hướng Dĩnh Xương phủ, thấy đám Bàng Dục đã sớm không còn thân ảnh, mới thả chậm cước bộ, Bàng Thống nhìn Công Tôn trước người, chỉ thấy tóc hắn hơi rối, liền thấp giọng nói, “Đắc tội.”

Công Tôn cũng không để ý tới hắn, chẳng qua là nghiên cứu lỗ tai ngựa, giật mình hỏi, “Đây thật là cùng tông tộc Xích Thố sao?”

Bàng Thống có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu đối Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bảo, “Thật xin lỗi.”

Triển Chiêu cười cười, tỏ ý không có gì, Bạch Ngọc Đường là khoát khoát tay, “Mọi việc đều cần có cái để so sánh, so với hắn, nhìn ngươi thuận mắt hơn nhiều!”

Bàng Thống bật cười, Triển Chiêu trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái — nói chuyện với ngươi đừng trực tiếp như vậy được không?

Bạch Ngọc Đường trừng lại — ngươi thử nói uyển chuyển ta nghe xem!

Vì vậy, đi đường, trừng nhau!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện