Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dậy thật sớm, đi tới mảnh đất ở núi phía Bắc, hai người đáng lẽ ra muốn dẫn theo nha dịch lên núi, nhưng sau đó lại quyết định thôi. Hai người họ lo lắng nếu đem theo nhiều người sẽ đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ) vì vậy liền để các nha dịch đóng ở dưới chân núi, hai người lên núi tìm trước, nếu cần thêm người lên núi liền phát tín hiệu cho bọn họ.
Sau khi hai người lên núi, liền bắt đầu tìm kiếm các sơn động có thể ẩn nấp được.
“Miêu nhi, ngươi có quen thuộc vùng này không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc đầu “Không quen, một mảnh rừng núi hoang sơ như thế này, phía sau còn có bãi tha ma. Rất nhiều người nói vùng này có điềm xấu cho nên ở gần đây cư dân cũng thưa thớt, ban đêm hầu như không có ai đến, ngẫu nhiên cũng chỉ có vài người đi ngang qua cũng thường nghe nói gặp phải cô hồn, dã quỷ, vân vân thôi.”
“Thật sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày “Còn có việc này nữa à?”
“Ngọc Đường, ngươi xem phía trước kia.” Triển Chiêu chỉ một ngón tay về phía trước, Bạch Ngọc Đường theo phương hướng ngón tay hắn chỉ nhìn qua, không thấy sơn động, nhưng thấy được một con đường ở trong rừng rậm.
“Làm sao lại có con đường xuyên núi thế này?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, đi qua nhìn xem, đường này còn rất mới cũng thật hẹp, dường như là vừa mới đào ra không lâu, phủ cây cỏ khô ở bên trên, rất bí mật.
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu “Nếu bên trong rừng rậm này có Thương Nghê… Nói cách khác, giấu ở nơi này chính là một sòng bạc di động, phải không?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.
“Nói vậy, không có khả năng không ai ra vào, sòng bạc cần kiếm tiền, không ai ra vào thế thì chơi cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Ý của ngươi là tìm động không bằng tìm người?” Triển Chiêu hỏi.
“Thông minh.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, gật đầu “Không có người bài bạc thì mở sòng bài có ích lợi gì, lối vào sòng bạc, tất nhiên sẽ có người ra vào.”
“Chính xác.” Triển Chiêu đảo mắt, nói “Ô, ta nghĩ được một cách.”
“Cách gì?” Bạch Ngọc Đường chờ hắn nói.
“Ừm….” Triển Chiêu kéo hắn xuống, nói ” Con Thương Nghê này không phải nuôi rất nhiều người lôi kéo đổ khách sao?”
“Ừm…” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Đến chỗ nào tìm được đổ khách nhiều nhất?” Triển Chiêu cười nói.
“Đổ trường Đỗ Thung!” Bạch Ngọc Đường linh quang chợt lóe, nói “Ý kiến hay đấy, Miêu nhi, chúng ta phái người đến sòng bạc mai phục, cứ tìm những người lôi kéo đổ khách để theo dõi. Còn chúng ta vẫn ở đây tiếp tục tìm, nếu ở đây quan sát một ngày vẫn không thấy có ai đến, thì sòng bạc chắc sẽ không ở chỗ này, chúng ta đổi chỗ khác tìm.”
“Ừm.” Triển Chiêu gật gật đầu “Mấy huyện, phủ ở gần đây, ta cũng muốn phái người đi xem xét một chút, chỉ sợ trước kia chúng ta gióng trống khua chiêng tra án tử có để lộ chút gió, bởi vậy bọn họ đã chuồn mất, hoặc là ẩn giấu tung tích rồi.”
“Nếu mấy phủ huyện ở quanh đây đều không có, chứng minh chúng còn ở Khai Phong phủ, dù sao lượng người lớn như vậy, đi lại sẽ rất dễ bị phát hiện thôi.” Bạch Ngọc Đường cười cười “Cho dù có trốn đi, cũng không trốn được bao lâu, nhiều người như vậy, mặc dù là con rối được Thương Nghê nuôi, nhưng vẫn cứ phải ăn chứ? Chung quy sẽ phải lộ ra dấu vết.”
“Đúng vậy!” Triển Chiêu gật đầu, hai người tới dưới chân núi rồi phân phó bọn nha dịch mặc thường phục đi đến sòng bài để theo dõi, còn Triển Chiêu cùng với Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục lên núi.
Lần này, bọn họ không hề đi tìm sơn động, mà là kiên nhẫn tìm kiếm đường núi… Rốt cuộc, tìm được tung tích của một con đường núi, tuy rằng đứt quãng, nhưng ít nhất có thể mơ hồ nhận ra đây là con đường tốt nhất để đi từ chân núi lên đỉnh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm một gốc cây thô to, nhảy lên cành cây mai phục.
“Nơi này không tồi, có thể nhìn thấy con đường lên núi ở phía dưới, còn có thể nhìn thấy con đường phía sau có phải có người đến hay không.” Triển Chiêu tìm chỗ ngồi xuống, dựa vào thân cây nói “Hy vọng mau chóng có người tới.”
“Kỳ thật hẳn là phải đến nửa đêm.” Bạch Ngọc Đường đi qua chỗ Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh “Ai lại đi bài bạc vào ban ngày chứ.”
“Nói đi cũng phải nói lại.” Triển Chiêu ngửa đầu suy nghĩ, nói “Khai Phong đã có rất nhiều sòng bạc, vì cái gì còn muốn tìm chỗ xa, hơn nữa còn bí mật như vậy để đánh bạc chứ?”
“Đại khái là tiền đủ hấp dẫn người đến.” Bạch Ngọc Đường nói “Chuyện xưa mà Công Tôn tiên sinh kể cũng nói rõ rồi đó, Thương Nghê nặng mùi tiền bạc, bằng không làm sao đến cả trù mã cũng đều làm bằng bạc cơ chứ.”
“Bọn đổ khách đại khái nghĩ muốn dùng bài bạc để phát tài.” Triển Chiêu hơi hơi lắc đầu “Không ngờ tới phải đem chính tính mạng của mình ra đánh đổi.”
“Cho nên nói tâm bất túc xà thôn tượng.” (chị beta giải nghĩa giùm câu này nhé. Nguyên văn: “所以说人心不足蛇吞象.”) (câu này là ‘lòng người không đủ rắn nuốt voi’, chỉ những người có lòng tham mà không có đủ tài năng dẫn đến việc tự hại mình) Bạch Ngọc Đường không quan tâm nói ” Nếu Thương Nghê thật sự có tồn tại, cũng cùng lắm cũng chỉ là lợi dụng một vài nhược điểm của con người, kết quả là con người tự mình bước lên thuyền giặc mà thôi.”
“Ừ.” Triển Chiêu đột nhiên xoay mặt, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường cười cười.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực, nhìn hắn “Làm gì vậy, Miêu nhi?”
“À.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nói “Bây giờ nếu có người đến, chúng ta trước theo dõi họ tìm được địa điểm, sau đó lại giả trang thành đổ khách để trà trộn vào đó mở mang kiến thức chứ?”
Bạch Ngọc Đường bật cười “Mở mang kiến thức?”
“Có thể kéo một đoàn người như vậy từ Tây Vực cho đến nơi này, xuyên qua mỗi một châu phủ, Thương Nghê này phỏng chừng thật sự khí phái.” Triển Chiêu suy nghĩ, mỉm cười “Nói không chừng… có thể phát hiện chút ý đồ khác.”
“Ý đồ khác?” Bạch Ngọc Đường hơi hơi sửng sốt “Miêu nhi, ngươi cảm thấy có phải Thương Nghê không phải chỉ đơn giản vì bài bạc như vậy?”
Triển Chiêu suy nghĩ, cười nói “Bài bạc lại không phạm pháp, quan phủ cũng không có mệnh lệnh cấm bài bạc, đầu năm nay, có bao nhiêu người bởi vì thua hết tiền ở sòng bạc mà táng gia bại sản sau đó cùng đường tìm đến cái chết chứ?”
“Điều này cũng đúng.” Bạch Ngọc Đường nghe xong gật gật đầu “Nếu thật là vì bài bạc, cũng không phải lén lút như thế, hoàn toàn có thể gióng trống khua chiêng tìm một chỗ mở hẳn một đổ phường, hoặc là tìm một châu phủ nào đó ở lại, chỉ cần không thương thiên hại lí (tàn nhẫn, nhẫn tâm, vô nhân tính), hẳn là không có người tìm đến phiền toái.”
“Nói cách khác chuyện bọn họ làm là thương thiên hại lí.” Triển Chiêu nói “Mỗi chỗ đều có người chết nhưng đều là bị Thương Nghê cắn chết, việc này đến tột cùng là cái gì? Thật sự là làm cho người ta không thể hiểu nổi.”
Hai người ngươi một câu ta một câu trò chuyện, mắt thấy đã qua trưa tới xế chiều, trong khoảng thời gian đó Mã Hán có đến một lần, nói là Công Tôn tiên sinh phân phó mang chút đồ ăn cho hai người.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã sớm đói bụng, lại không thể rời đi, nhanh chóng nhận lấy, ngồi ở trên cây mà ăn.
“Ai, Ngọc Đường.” Triển Chiêu đột nhiên nói “Chi bằng ngươi trở về trước, ta tiếp tục chờ.”
“Để làm gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hắn.
Triển Chiêu là nghĩ Bạch Ngọc Đường thường ngày sống an nhàn sung sướng, tại núi hoang rừng già ngồi lâu chắc buồn chán, hơn nữa hắn còn yêu sạch sẽ đến như vậy.
“Ta ở đây rất tốt.” Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái “Cũng không phải chưa từng ngồi qua.”
Triển Chiêu tò mò “Ngươi trước kia từng ở rừng núi hoang dã ngồi lâu như vậy?”
“Cũng không hẳn.” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói “Trước kia cùng đại ca nhị ca săn thú, từng ở qua, lúc theo sư phụ học võ cũng từng ở một lần, bất quá lúc đó bởi vì sư phụ ta bỏ quên ta trong núi, vài ngày sau mới nhớ đến.
“Sư phụ ngươi thật đúng là không thể nhờ cậy.” Triển Chiêu bất đắc dĩ, Mộ Thanh Vân hình như vẫn luôn là cái dạng này.
Bạch Ngọc Đường thẳng lưng lên ngáp một cái, nói “Trước dựa vào thân cây ngủ một chút đi, ta đoán chắc phải đến nửa đêm về sáng mới có người đến.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, đem đồ ăn thu hồi, chờ bữa cơm chiều tiếp tục ăn…
Mới vừa dựa vào thân cây nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.
“Nghe được không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày ngồi dậy, hai người thật im lặng tĩnh tâm lắng nghe… Chợt nghe cách đó không xa, ẩn ẩn trong tiếng gió, truyền đến tiếng ‘sàn sạt’.
“Có người?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường hơi hơi lắc đầu “Hình như… Không giống.”
Hai người ngưng thần tĩnh khí (im lặng, tập trung tư tưởng, vận nội lực) cùng đợi, không bao lâu, liền nhìn thấy ở chỗ bụi cây hơi hơi động đậy, âm thanh ‘sàn sạt’ vang lên.
‘Phốc’ một tiếng, một con chim trĩ đi ra, vẫy cánh, phát ra tiếng kêu cục cục.
Hai người nhìn chằm chằm trong chốc lát, đều có chút bất đắc dĩ.
“Nguyên lai chính là con chim trĩ.” Bạch Ngọc Đường cười “Miêu nhi, bằng không bắt lấy nó nướng lên nhắm rượu?”
Triển Chiêu bật cười “Ta cũng nghĩ vậy, bất quá làm sao mà làm, ngươi không sợ đánh rắn động cỏ? Còn có, gần đây thời tiết hanh khô, nếu đốt lửa ở trong rừng, chính là nhóm lửa đốt rừng, đến lúc đó gây ra sai lầm thật sự rất lớn nha.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, xuất ra một khối mặc ngọc phi hoàng thạch, dù sao cũng nhàm chán, chi bằng ném con chim trĩ kia làm vui.
Vừa muốn động thủ, chợt nghe âm thanh ‘sàn sạt’ lại truyền đến, tựa hồ trong rừng còn có cái gì.
“Còn có chim trĩ khác sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị “Miêu nhi, nếu là một trống một mái, chúng ta sẽ không ném chúng nó, chúng thật vất vả mới thành một đôi mà.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, người này…
Hai người đang kiên nhẫn chờ đợi một con chim trĩ khác từ trong bụi cây nhảy ra, lại nghe âm thanh gầm nhẹ ‘vù vù’ truyền tới.
Hai người sửng sốt, cái này đâu phải tiếng chim trĩ kêu, tiếng này là của dã thú khác chứ.
Ngay lúc hai người ngây người, đã thấy con chim trĩ kia đột nhiên bối rối, cục cục kêu liền vẫy cánh muốn bay đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này mới chú ý tới, con chim trĩ kia có một cánh tựa hồ là bị thương, nó đang liều mạng chạy trốn.
“Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ về phía rừng, Triển Chiêu theo ngón tay hắn chỉ nhìn qua, chỉ thấy từ trong rừng sâu một bóng đen chợt lóe lên… Một con vật cực lớn lông màu đen, ngoạm lấy con chim trĩ.
Con chim trĩ lập tức vẫy cánh kêu lên, vô lực giãy dụa trước khi chết.
Nhưng đối với con vật kia thì chắc là không thể no bụng với con chim trĩ này, chỉ là tìm chút điểm tâm mà thôi, hoặc chỉ là giống như đùa chơi mà thôi.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tập trung nhìn vào, đều hít sâu một hơi, con vật dưới tàng cây, chính là một con chó thật to lớn! Nhìn giống hệt như hai con Thương Nghê ở chỗ của Ngọc Khê Trương và Tứ Hỉ các, thể trạng gần như là giống nhau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi giật mình rồi lại chuyển thành vui mừng – tìm được manh mối rồi! “Quả nhiên có thứ này.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chớp mi – Miêu nhi, có thể đi theo nó!
Triển Chiêu cũng gật đầu – phỏng chừng là một con chó đang chơi đùa.
Con Thương Nghê kia sau khi ngoạm chim trĩ cũng không có ăn nó, chỉ là tha chạy khắp nơi, trong chốc lát đuổi con chuột, trong chốc lát lại đuổi theo con thỏ, dã đầu dã não (野头野脑, cụm này là gì đây?) (ở người thì ý không tốt kiểu vô tổ chức vô kỷ luật ý, mà con chó thì chắc là nó nhảy nhót vô tư chăng?), hình như chơi rất vui.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy tới nhảy lui đuổi theo nó, từ phía trước chạy tới phía sau núi.
Tới sau núi, chỉ thấy con Thương Nghê kia lại đuổi theo một con chim trĩ khác, tha hai con chim trĩ, lảo đảo đi trên sườn núi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường theo đuổi, vừa mới ở phía trước, chợt nghe phía sau núi truyền đến tiếng con chó khác sủa.
Hai người liếc nhau một cái, nhảy lên cao giương mắt nhìn xuống, đều cả kinh.
Chỉ thấy ở bãi tha ma phía trên núi, rõ ràng có một sơn động, nằm úp sấp ở cửa động là hai con Thương Nghê, đang sủa con Thương Nghê tha hai con chim trĩ trở về kia.
Lúc này, một người cao cao gầy gầy từ trong sơn động đi ra, làn da ngăm đen, hắn có chút khó chịu nhìn con chó lớn màu đen nói “Ngươi lại xổng chuồng ra đây à? Ta đã nói ngươi không được ra ngoài mà!”
Con chó đen kia trở về trong động, đem chim trĩ để xuống một bên, lắc lắc đuôi với hắn, rồi ghé vào hai con chó khác nằm xuống.
Nam tử xuất ra cái vòng bắt nó đeo vào, nói “Các ngươi phải nghe lời, gần đây không thể ra ngoài chạy loạn.” Nói xong, đem chim trĩ đi vào.
Trên ngọn cây ở phía ngoài động, Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường “Ngọc Đường, thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười “Xem ra là tìm đến đúng chỗ rồi… Miêu nhi, chúng ta cứ chờ ở đây!”
Sau khi hai người lên núi, liền bắt đầu tìm kiếm các sơn động có thể ẩn nấp được.
“Miêu nhi, ngươi có quen thuộc vùng này không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc đầu “Không quen, một mảnh rừng núi hoang sơ như thế này, phía sau còn có bãi tha ma. Rất nhiều người nói vùng này có điềm xấu cho nên ở gần đây cư dân cũng thưa thớt, ban đêm hầu như không có ai đến, ngẫu nhiên cũng chỉ có vài người đi ngang qua cũng thường nghe nói gặp phải cô hồn, dã quỷ, vân vân thôi.”
“Thật sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày “Còn có việc này nữa à?”
“Ngọc Đường, ngươi xem phía trước kia.” Triển Chiêu chỉ một ngón tay về phía trước, Bạch Ngọc Đường theo phương hướng ngón tay hắn chỉ nhìn qua, không thấy sơn động, nhưng thấy được một con đường ở trong rừng rậm.
“Làm sao lại có con đường xuyên núi thế này?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, đi qua nhìn xem, đường này còn rất mới cũng thật hẹp, dường như là vừa mới đào ra không lâu, phủ cây cỏ khô ở bên trên, rất bí mật.
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu “Nếu bên trong rừng rậm này có Thương Nghê… Nói cách khác, giấu ở nơi này chính là một sòng bạc di động, phải không?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.
“Nói vậy, không có khả năng không ai ra vào, sòng bạc cần kiếm tiền, không ai ra vào thế thì chơi cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Ý của ngươi là tìm động không bằng tìm người?” Triển Chiêu hỏi.
“Thông minh.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, gật đầu “Không có người bài bạc thì mở sòng bài có ích lợi gì, lối vào sòng bạc, tất nhiên sẽ có người ra vào.”
“Chính xác.” Triển Chiêu đảo mắt, nói “Ô, ta nghĩ được một cách.”
“Cách gì?” Bạch Ngọc Đường chờ hắn nói.
“Ừm….” Triển Chiêu kéo hắn xuống, nói ” Con Thương Nghê này không phải nuôi rất nhiều người lôi kéo đổ khách sao?”
“Ừm…” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Đến chỗ nào tìm được đổ khách nhiều nhất?” Triển Chiêu cười nói.
“Đổ trường Đỗ Thung!” Bạch Ngọc Đường linh quang chợt lóe, nói “Ý kiến hay đấy, Miêu nhi, chúng ta phái người đến sòng bạc mai phục, cứ tìm những người lôi kéo đổ khách để theo dõi. Còn chúng ta vẫn ở đây tiếp tục tìm, nếu ở đây quan sát một ngày vẫn không thấy có ai đến, thì sòng bạc chắc sẽ không ở chỗ này, chúng ta đổi chỗ khác tìm.”
“Ừm.” Triển Chiêu gật gật đầu “Mấy huyện, phủ ở gần đây, ta cũng muốn phái người đi xem xét một chút, chỉ sợ trước kia chúng ta gióng trống khua chiêng tra án tử có để lộ chút gió, bởi vậy bọn họ đã chuồn mất, hoặc là ẩn giấu tung tích rồi.”
“Nếu mấy phủ huyện ở quanh đây đều không có, chứng minh chúng còn ở Khai Phong phủ, dù sao lượng người lớn như vậy, đi lại sẽ rất dễ bị phát hiện thôi.” Bạch Ngọc Đường cười cười “Cho dù có trốn đi, cũng không trốn được bao lâu, nhiều người như vậy, mặc dù là con rối được Thương Nghê nuôi, nhưng vẫn cứ phải ăn chứ? Chung quy sẽ phải lộ ra dấu vết.”
“Đúng vậy!” Triển Chiêu gật đầu, hai người tới dưới chân núi rồi phân phó bọn nha dịch mặc thường phục đi đến sòng bài để theo dõi, còn Triển Chiêu cùng với Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục lên núi.
Lần này, bọn họ không hề đi tìm sơn động, mà là kiên nhẫn tìm kiếm đường núi… Rốt cuộc, tìm được tung tích của một con đường núi, tuy rằng đứt quãng, nhưng ít nhất có thể mơ hồ nhận ra đây là con đường tốt nhất để đi từ chân núi lên đỉnh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm một gốc cây thô to, nhảy lên cành cây mai phục.
“Nơi này không tồi, có thể nhìn thấy con đường lên núi ở phía dưới, còn có thể nhìn thấy con đường phía sau có phải có người đến hay không.” Triển Chiêu tìm chỗ ngồi xuống, dựa vào thân cây nói “Hy vọng mau chóng có người tới.”
“Kỳ thật hẳn là phải đến nửa đêm.” Bạch Ngọc Đường đi qua chỗ Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh “Ai lại đi bài bạc vào ban ngày chứ.”
“Nói đi cũng phải nói lại.” Triển Chiêu ngửa đầu suy nghĩ, nói “Khai Phong đã có rất nhiều sòng bạc, vì cái gì còn muốn tìm chỗ xa, hơn nữa còn bí mật như vậy để đánh bạc chứ?”
“Đại khái là tiền đủ hấp dẫn người đến.” Bạch Ngọc Đường nói “Chuyện xưa mà Công Tôn tiên sinh kể cũng nói rõ rồi đó, Thương Nghê nặng mùi tiền bạc, bằng không làm sao đến cả trù mã cũng đều làm bằng bạc cơ chứ.”
“Bọn đổ khách đại khái nghĩ muốn dùng bài bạc để phát tài.” Triển Chiêu hơi hơi lắc đầu “Không ngờ tới phải đem chính tính mạng của mình ra đánh đổi.”
“Cho nên nói tâm bất túc xà thôn tượng.” (chị beta giải nghĩa giùm câu này nhé. Nguyên văn: “所以说人心不足蛇吞象.”) (câu này là ‘lòng người không đủ rắn nuốt voi’, chỉ những người có lòng tham mà không có đủ tài năng dẫn đến việc tự hại mình) Bạch Ngọc Đường không quan tâm nói ” Nếu Thương Nghê thật sự có tồn tại, cũng cùng lắm cũng chỉ là lợi dụng một vài nhược điểm của con người, kết quả là con người tự mình bước lên thuyền giặc mà thôi.”
“Ừ.” Triển Chiêu đột nhiên xoay mặt, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường cười cười.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực, nhìn hắn “Làm gì vậy, Miêu nhi?”
“À.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nói “Bây giờ nếu có người đến, chúng ta trước theo dõi họ tìm được địa điểm, sau đó lại giả trang thành đổ khách để trà trộn vào đó mở mang kiến thức chứ?”
Bạch Ngọc Đường bật cười “Mở mang kiến thức?”
“Có thể kéo một đoàn người như vậy từ Tây Vực cho đến nơi này, xuyên qua mỗi một châu phủ, Thương Nghê này phỏng chừng thật sự khí phái.” Triển Chiêu suy nghĩ, mỉm cười “Nói không chừng… có thể phát hiện chút ý đồ khác.”
“Ý đồ khác?” Bạch Ngọc Đường hơi hơi sửng sốt “Miêu nhi, ngươi cảm thấy có phải Thương Nghê không phải chỉ đơn giản vì bài bạc như vậy?”
Triển Chiêu suy nghĩ, cười nói “Bài bạc lại không phạm pháp, quan phủ cũng không có mệnh lệnh cấm bài bạc, đầu năm nay, có bao nhiêu người bởi vì thua hết tiền ở sòng bạc mà táng gia bại sản sau đó cùng đường tìm đến cái chết chứ?”
“Điều này cũng đúng.” Bạch Ngọc Đường nghe xong gật gật đầu “Nếu thật là vì bài bạc, cũng không phải lén lút như thế, hoàn toàn có thể gióng trống khua chiêng tìm một chỗ mở hẳn một đổ phường, hoặc là tìm một châu phủ nào đó ở lại, chỉ cần không thương thiên hại lí (tàn nhẫn, nhẫn tâm, vô nhân tính), hẳn là không có người tìm đến phiền toái.”
“Nói cách khác chuyện bọn họ làm là thương thiên hại lí.” Triển Chiêu nói “Mỗi chỗ đều có người chết nhưng đều là bị Thương Nghê cắn chết, việc này đến tột cùng là cái gì? Thật sự là làm cho người ta không thể hiểu nổi.”
Hai người ngươi một câu ta một câu trò chuyện, mắt thấy đã qua trưa tới xế chiều, trong khoảng thời gian đó Mã Hán có đến một lần, nói là Công Tôn tiên sinh phân phó mang chút đồ ăn cho hai người.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã sớm đói bụng, lại không thể rời đi, nhanh chóng nhận lấy, ngồi ở trên cây mà ăn.
“Ai, Ngọc Đường.” Triển Chiêu đột nhiên nói “Chi bằng ngươi trở về trước, ta tiếp tục chờ.”
“Để làm gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hắn.
Triển Chiêu là nghĩ Bạch Ngọc Đường thường ngày sống an nhàn sung sướng, tại núi hoang rừng già ngồi lâu chắc buồn chán, hơn nữa hắn còn yêu sạch sẽ đến như vậy.
“Ta ở đây rất tốt.” Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái “Cũng không phải chưa từng ngồi qua.”
Triển Chiêu tò mò “Ngươi trước kia từng ở rừng núi hoang dã ngồi lâu như vậy?”
“Cũng không hẳn.” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói “Trước kia cùng đại ca nhị ca săn thú, từng ở qua, lúc theo sư phụ học võ cũng từng ở một lần, bất quá lúc đó bởi vì sư phụ ta bỏ quên ta trong núi, vài ngày sau mới nhớ đến.
“Sư phụ ngươi thật đúng là không thể nhờ cậy.” Triển Chiêu bất đắc dĩ, Mộ Thanh Vân hình như vẫn luôn là cái dạng này.
Bạch Ngọc Đường thẳng lưng lên ngáp một cái, nói “Trước dựa vào thân cây ngủ một chút đi, ta đoán chắc phải đến nửa đêm về sáng mới có người đến.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, đem đồ ăn thu hồi, chờ bữa cơm chiều tiếp tục ăn…
Mới vừa dựa vào thân cây nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.
“Nghe được không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày ngồi dậy, hai người thật im lặng tĩnh tâm lắng nghe… Chợt nghe cách đó không xa, ẩn ẩn trong tiếng gió, truyền đến tiếng ‘sàn sạt’.
“Có người?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường hơi hơi lắc đầu “Hình như… Không giống.”
Hai người ngưng thần tĩnh khí (im lặng, tập trung tư tưởng, vận nội lực) cùng đợi, không bao lâu, liền nhìn thấy ở chỗ bụi cây hơi hơi động đậy, âm thanh ‘sàn sạt’ vang lên.
‘Phốc’ một tiếng, một con chim trĩ đi ra, vẫy cánh, phát ra tiếng kêu cục cục.
Hai người nhìn chằm chằm trong chốc lát, đều có chút bất đắc dĩ.
“Nguyên lai chính là con chim trĩ.” Bạch Ngọc Đường cười “Miêu nhi, bằng không bắt lấy nó nướng lên nhắm rượu?”
Triển Chiêu bật cười “Ta cũng nghĩ vậy, bất quá làm sao mà làm, ngươi không sợ đánh rắn động cỏ? Còn có, gần đây thời tiết hanh khô, nếu đốt lửa ở trong rừng, chính là nhóm lửa đốt rừng, đến lúc đó gây ra sai lầm thật sự rất lớn nha.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, xuất ra một khối mặc ngọc phi hoàng thạch, dù sao cũng nhàm chán, chi bằng ném con chim trĩ kia làm vui.
Vừa muốn động thủ, chợt nghe âm thanh ‘sàn sạt’ lại truyền đến, tựa hồ trong rừng còn có cái gì.
“Còn có chim trĩ khác sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị “Miêu nhi, nếu là một trống một mái, chúng ta sẽ không ném chúng nó, chúng thật vất vả mới thành một đôi mà.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, người này…
Hai người đang kiên nhẫn chờ đợi một con chim trĩ khác từ trong bụi cây nhảy ra, lại nghe âm thanh gầm nhẹ ‘vù vù’ truyền tới.
Hai người sửng sốt, cái này đâu phải tiếng chim trĩ kêu, tiếng này là của dã thú khác chứ.
Ngay lúc hai người ngây người, đã thấy con chim trĩ kia đột nhiên bối rối, cục cục kêu liền vẫy cánh muốn bay đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này mới chú ý tới, con chim trĩ kia có một cánh tựa hồ là bị thương, nó đang liều mạng chạy trốn.
“Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ về phía rừng, Triển Chiêu theo ngón tay hắn chỉ nhìn qua, chỉ thấy từ trong rừng sâu một bóng đen chợt lóe lên… Một con vật cực lớn lông màu đen, ngoạm lấy con chim trĩ.
Con chim trĩ lập tức vẫy cánh kêu lên, vô lực giãy dụa trước khi chết.
Nhưng đối với con vật kia thì chắc là không thể no bụng với con chim trĩ này, chỉ là tìm chút điểm tâm mà thôi, hoặc chỉ là giống như đùa chơi mà thôi.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tập trung nhìn vào, đều hít sâu một hơi, con vật dưới tàng cây, chính là một con chó thật to lớn! Nhìn giống hệt như hai con Thương Nghê ở chỗ của Ngọc Khê Trương và Tứ Hỉ các, thể trạng gần như là giống nhau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi giật mình rồi lại chuyển thành vui mừng – tìm được manh mối rồi! “Quả nhiên có thứ này.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chớp mi – Miêu nhi, có thể đi theo nó!
Triển Chiêu cũng gật đầu – phỏng chừng là một con chó đang chơi đùa.
Con Thương Nghê kia sau khi ngoạm chim trĩ cũng không có ăn nó, chỉ là tha chạy khắp nơi, trong chốc lát đuổi con chuột, trong chốc lát lại đuổi theo con thỏ, dã đầu dã não (野头野脑, cụm này là gì đây?) (ở người thì ý không tốt kiểu vô tổ chức vô kỷ luật ý, mà con chó thì chắc là nó nhảy nhót vô tư chăng?), hình như chơi rất vui.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy tới nhảy lui đuổi theo nó, từ phía trước chạy tới phía sau núi.
Tới sau núi, chỉ thấy con Thương Nghê kia lại đuổi theo một con chim trĩ khác, tha hai con chim trĩ, lảo đảo đi trên sườn núi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường theo đuổi, vừa mới ở phía trước, chợt nghe phía sau núi truyền đến tiếng con chó khác sủa.
Hai người liếc nhau một cái, nhảy lên cao giương mắt nhìn xuống, đều cả kinh.
Chỉ thấy ở bãi tha ma phía trên núi, rõ ràng có một sơn động, nằm úp sấp ở cửa động là hai con Thương Nghê, đang sủa con Thương Nghê tha hai con chim trĩ trở về kia.
Lúc này, một người cao cao gầy gầy từ trong sơn động đi ra, làn da ngăm đen, hắn có chút khó chịu nhìn con chó lớn màu đen nói “Ngươi lại xổng chuồng ra đây à? Ta đã nói ngươi không được ra ngoài mà!”
Con chó đen kia trở về trong động, đem chim trĩ để xuống một bên, lắc lắc đuôi với hắn, rồi ghé vào hai con chó khác nằm xuống.
Nam tử xuất ra cái vòng bắt nó đeo vào, nói “Các ngươi phải nghe lời, gần đây không thể ra ngoài chạy loạn.” Nói xong, đem chim trĩ đi vào.
Trên ngọn cây ở phía ngoài động, Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường “Ngọc Đường, thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười “Xem ra là tìm đến đúng chỗ rồi… Miêu nhi, chúng ta cứ chờ ở đây!”
Danh sách chương