Trương Nguyên nghiêng người lục lọi, tay phải nhẹ nhàng tiến vào trong lớp đồ lót, khe khẽ vuốt ve lớp da bụng nõn nà, Đạm Nhiên có thai khoảng bốn tháng rồi, bình thường nhìn thấy vẫn là vòng eo mảnh khảnh, bây giờ cẩn thận vuốt ve da thịt mới cảm nhận được rõ ràng về một sinh linh trong đó, thấp giọng nói:
- Ta rất muốn vào kinh cùng nàng, nhưng thế nào mẫu thân cũng không đáp ứng.
- Thiếp biết, chỉ là nói thôi.
Thương Đạm Nhiên cong môi, như một chú gà con mổ thóc, dúi vào lòng Trương Nguyên. Sáng mai hắn phải rời khỏi Sơn Âm, sao nàng không quyến luyến khó rời cho được, ruột mềm trăm mối chứ…
Tay Trương Nguyên lần lần từ bụng nàng lên hai bầu ngực, hai hạt anh đào vươn cao, khẽ cười nói:
- Lớn hơn rất nhiều, giống như một trái cây chín mọng. Sau khi sinh nhất định sữa rất tốt, con ta có lộc ăn rồi.
Đột nhiên cúi miệng xuống ngậm lấy.
Thương Đạm Nhiên ha ha cười, ôm đầu hắn, cảm nhận sự kích thích của đầu lưỡi kia, thân mình cũng cứng lên, hơi thở thoáng chốc cũng gấp lên, nũng nịu nói:
- Trương lang.
Duỗi dài cánh tay.
Hắn ngẩng đầu lên:
- Cái này không được rồi.
Nàng khẽ xoay mình, ha ha cười:
- Thiếp mặc kệ, ai bảo chàng trêu thiếp. Chính chàng cũng…
Trương Nguyên cũng không nhịn nổi nữa, thì thầm vào lỗ tai nàng:
- Vậy chúng ta thực hiện luôn.
Tiếp theo cởi đồ lót của nàng, gã anh em cùng cha khác mẹ nóng lên, vừa động đã không thể dừng lại được nữa, tuy nhiên, tiếng vang cũng không thể quá lớn, sợ Vân Cẩm nghe thấy đi vào. Thật lâu sau mới tận hứng, hai vợ chồng lại nói chuyện đến nửa đêm mới cùng nhau ngủ thiếp đi.
Lúc này, ở Sơn Âm thành, phía tây Lãnh Nguyệt, sương giăng hoa rụng đầy mặt đất.
Ngày mồng chín tháng mười, đầu giờ Tỵ, hành trang của Trương Nguyên đã được sắp sẵn trong thuyền bên cạnh Bát Sĩ kiều, thuyền đi là một chiếc thuyền Tam Minh ngói trắng của Thương thị, chính là Thương Chu Đức chuẩn bị cho Trương Nguyên. Hoàng Tôn Tố, Vương Bính Lân và Trương Nguyên ngồi cùng thuyền. Nghê Nguyên Lộ, Kỳ Bưu Giai và Chu Mặc Nông ngồi thuyền của Trương Đại.
Trương Nguyên bái biệt song thân. Phụ thân Trương Thụy Dương nói:
- Không được gây chuyện bên ngoài, nhớ thường viết thư về nhà đấy.
Trương mẫu Lã thị nhìn Thương Đạm Nhiên mênh mông lệ quang nói với Trương Nguyên:
- Nương sẽ chăm sóc Đạm Nhiên cho con. Con chỉ cần yên tâm mà đi, ở bên ngoài phải tự chăm sóc mình cho tốt là được.
Lại dặn dò Mục Chân Nhân, Mục Chân Nhân gật đầu đồng ý,
Lai Phúc, Vũ Lăng tiến vào dập đầu chào từ biệt lão chủ nhân, Trương Thụy Dương dặn dò vài câu đơn giản, chỉ là sớm chiều chăm chỉ, không được lười biết.
Vũ Lăng nhìn trộm Vân Cẩm bên cạnh thiếu nãi nãi, Vân Cẩm cũng liếc nhìn lại, mặt hơi đỏ lên, nghĩ thầm:
- Năm nay Tiểu Vũ đã cao lên rất nhiều, hơi có bộ dáng của một nam tử trưởng thành, tiểu thư nói muốn gả mình cho Vũ Lăng, không biết Tiểu Vũ theo cô gia đi chuyến này khi nào mới quay về? Trong ly biệt nói không hết các loại cảm xúc tình cảm, Trương Nguyên dẫn theo Mục Chân Nhân, Vũ Lăng, Lai Phúc rời đi. Trương Thụy Dương và Tông Dực Thiện đưa tiến tới tận Bát Sĩ kiều.
Tới đầu Bát Sĩ kiều, người tiễn chân Trương Nguyên, Trương Đại chật ních hai đầu cầu, nói hết xong lời chúc phúc, đốt pháo từ bên này sang bên kia, hai chiếc thuyền mui trắng chậm chậm rời bờ trong bầu không khí ấm áp. Trương Nguyên đứng ở mũi thuyền chắp tay nói lời từ biệt. Bắt đầu từ Bát Sĩ kiều này, hắn tới Hàng Châu, tới Thanh Phổ, theo Trường Giang xuôi về phía nam Kim Lăng, hiện giờ hắn đang hướng tới chỗ giao của Trường Giang và Hoàng Hà mà đi, thủy lộ bốn ngàn dặm đến Kinh thành, đó mới là sân khấu của hắn…
- Trương Nguyên Trương tướng công. Trương Nguyên Trương tướng công.
Một giọng nói thô to đột nhiên vang lên, tuy có thêm ngôi xưng tướng công nhưng gọi thẳng tên như vậy vẫn là rất vô lễ, đám người tiễn đưa quay đầu tìm kiếm người nọ chỉ trích..
Một người thanh niên to lớn chen đến bên bờ sông, cái khăn lớn đeo trên đầu cũng bị xô lệch, cánh tay trái còn kẹp theo một cái bao, tay phải lau mồ hôi, rướn cổ tròn mắt nhìn thuyền dưới sông. Trên thuyền của Trương Nguyên có nhiều người đứng, ngoài hắn ra còn có chủ tớ Hoàng Tôn Tố, Vũ Lăng và vợ chồng người chèo thuyền đều đứng ở mũi thuyền, gã thanh niên râu xồm xoàm kia căng mắt hỏi:
- Trương Nguyên Trương tướng công có ở trên thuyền không?
Hai hàng lông mày của Trương Nguyên nhăn lại, bảo thuyền công tạm hoãn chống thuyền, nhìn chằm chằm vào tráng hán kia, nói:
- Uông Đại Chùy, tại sao ngươi ở đây?
Tráng hán này chính là Uông Đại Chùy ở Hoa Đình, là đồ đệ của Ngô Long thủ lĩnh Tùng Giang, tháng năm năm trước, Trương Nguyên đấu với Đổng thị ở Hoa Đình, vì Đổng Tổ Thường giam cầm sinh đồ Phạm Sưởng mà làm cho Phạm Sưởng tử vong ở đó. Uông Đại Chùy gánh tội thay cho Đổng Tổ Thường bị đánh, sau đó bị mẹ mình chửi bới thậm tệ mới hối cải cung khai. Ngô Long là bị hành hình bằng gậy đánh tới chết, Uông Đại Chùy chịu bốn mươi gậy phạt, làm khổ dịch một năm. Khi ấy Trương Nguyên niệm tình Uông Đại Chùy hiếu thuận với mẹ mình, bảo Lai Phúc mang theo một ít tiền đến sắp xếp cuộc sống cho lão nương mù hai mắt của Uông Đại Chùy, cũng nhắc nhở hàng xóm không được bắt nạt Uông mẫu. Trương Nguyên lại nhờ Hoa Đình Sinh đồ Ông Nguyên Thăng năm ngày ba bận lại đến giúp đỡ chăm sóc Uông mẫu một chút. Hiện giờ Uông Đại Chùy lại tới Sơn Âm, ý muốn thế nào đây?
Uông Đại Chùy định thần nhìn lại, vui vẻ nói:
- Trương tướng công, quả thật là Trương tướng công. Trương tướng công vẫn còn nhớ tiểu nhân sao.
Trong khoang thuyền, Mục Chân Nhân nghe được cái tên “Uông Đại Chùy” vội vàng chui ra đứng bên cạnh thiếu gia Trương Nguyên, con mắt u lam chằm chằm nhìn vào Uông Đại Chùy đang đứng cách thuyền hai trượng.
Trương Nguyên gật đầu nói:
- Ta nhận ra ngươi. Ngươi tới đây làm gì?
Uông Đại Chùy đáp:
- Lão mẫu của tiểu nhân đã ra đi từ hai tháng trước. Khi lâm chung có dặn tiểu nhân tìm đến nương tựa Trương tướng công để đền ơn.
Trương Nguyên nói:
- Lệnh đường đã đi về cõi tiên sao? Thật đáng tiếc. Bất quá, ta cũng không có ơn nghĩa gì với ngươi cả. Ngươi hãy tự tìm nơi nào mưu sinh đi, đừng làm xằng làm bậy ức hiếp người lương thiện như trước là tốt rồi.
Uông Đại Chùy quỳ sụp xuống bên cầu, kêu gào:
- Trương tướng công sai người chiếu cố lão mẫu thân của tiểu nhân chính là có ơn với tiểu nhân. Lão mẫu của tiểu nhân mù hai mắt, lại nhiều bệnh, vô cùng đáng thương, nếu không phải có người chiếu cố sợ rằng không chờ được đến khi tiểu nhân về chăm sóc cho người trước lúc lâm chung.
Nói xong, lấy ra một phong thư từ trong ngực:
- Đây là thư Ông tướng công viết gửi cho Trương tướng công, cũng biết những lời tiểu nhân nói là thực, tới để báo ân.
Dân chúng đầu cầu Sơn Âm bèn xì xào khen Trương Nguyên nhân nghĩa, kho lương Dương Hòa cứu khố phò nguy làm rất nhiều việc thiện, bây giờ còn có người từ tận Tùng Giang ngàn dặm xa xôi tới tận đây báo ân.
Tông Dực Thiện nhận thư của Uông Đại Chùy, đợi thuyền tới gần một chút bèn nhảy lên đưa cho Trương Nguyên. Ông Nguyên Thăng là Xã phó Hoa Đình Hàn Xã, lần này cũng trúng cử nhân, cũng có thư từ qua lại với Trương Nguyên. Hắn nhìn thư, đích thực là bút tích của Ông Nguyên Thăng, trong thư có nói đến việc lão mẫu của Uông Đại Chùy qua đời, bảo Trương Nguyên cứ tùy tiện sai bảo Uông Đại Chùy này, miễn cho y lải nhải không yên.
Tông Dực Thiện thấp giọng nói:
- Uông Đại Chùy này là người thô hào, không phải kẻ có dụng tâm hiểm ác. Gã rất hiếu thuận với lão nương, nói báo ân hẳn là nói thực.
Trương Nguyên nói:
- Chính vì thế ta mới không thể để cho gã ở lại Sơn Âm. Vẫn là để ta đưa đi. Dực Thiện huynh lưu tâm một chút, Đồng, Uông có thể có âm mưu khác.
Tông Dực thiện nói:
- Đổng, Uông là muốn nhằm vào đệ. Chính đệ đi ra ngoài cần phải cẩn thận một chút, trong nhà ta sẽ giúp đỡ chăm sóc nhạc phụ. Việc ở Sơn Âm thì đệ cứ việc yên tâm.
Uông Đại Chùy kia nghe thấy Trương Nguyên đồng ý thu nhận và giúp đỡ mình, mừng rỡ nhảy lên thuyền, quay người liền bái lạy. Trương Nguyên để cho Lai Phúc dẫn y tới đuôi thuyền tắm rửa, toàn thân y hôi rình.
Từ khi Uông Đại Chùy lên thuyền, Mục Chân Chân không rời Trương Nguyên một tấc, Trương Nguyên cười nói:
- Chân Chân không cần khẩn trương, bản tính Uông Đại Chùy không ác, cái này có thể nhìn ra được từ một màn trước cửa Đổng phủ kia.
Tuy đã nói vậy, nhưng khi hắn tới đuôi thuyền nói chuyện với Uông Đại Chùy, Mục Chân Chân vẫn theo sát đằng sau như hình với bóng.
Thuyền đến bến Hạnh Hoa, Vương Bính Lân lên thuyền Trương Nguyên, thê nhi của y, Vương sư mẫu, còn có tỷ muội Vương Tĩnh Thục, Vương Anh Tư đều đứng đó đưa tiễn. Trương Nguyên lên bờ bái kiến Vương sư mẫu. Vì có Vương sư mẫu ở đó nên hắn không thể nói được câu nào với Vương Anh Tư, bốn mắt gặp nhau, chỉ có thể mỉm cười, Vương Anh Tư làm động tác viết viết, hắn gật đầu.
Trên một cái thuyền khác, Trương Đại lên bờ nói với Trương Nguyên:
- Giới Tử, trước tiên cứ để Uông Đại Chùy kia lên thuyền ta, bên này ta có nhiều người, Năng Trụ, Phùng Hổ cũng có sức mạnh hơn…
Hắn mỉm cười nói:
- Nếu Uông Đại Chùy không đáng tin đệ cũng không thể để cho y lên thuyền của huynh. Đại huynh yên tâm đi, đệ vừa đi hỏi thăm Uông Đại Chùy mấy câu, y không có tâm kế gì đâu, y không phải người giỏi giả bộ.
Hai chiếc thuyền chở bảy cử nhân vào Kinh tham gia thi cử đi qua kênh đào Tây Hưng hướng về phía Hàng Châu. Sau buổi trưa ngày mười một tháng mười, bên bờ trái kênh đào Hàng Châu, Trương Nguyên bảo Vũ Lăng tới cầu Vạn Tiên báo tin.
- Ta rất muốn vào kinh cùng nàng, nhưng thế nào mẫu thân cũng không đáp ứng.
- Thiếp biết, chỉ là nói thôi.
Thương Đạm Nhiên cong môi, như một chú gà con mổ thóc, dúi vào lòng Trương Nguyên. Sáng mai hắn phải rời khỏi Sơn Âm, sao nàng không quyến luyến khó rời cho được, ruột mềm trăm mối chứ…
Tay Trương Nguyên lần lần từ bụng nàng lên hai bầu ngực, hai hạt anh đào vươn cao, khẽ cười nói:
- Lớn hơn rất nhiều, giống như một trái cây chín mọng. Sau khi sinh nhất định sữa rất tốt, con ta có lộc ăn rồi.
Đột nhiên cúi miệng xuống ngậm lấy.
Thương Đạm Nhiên ha ha cười, ôm đầu hắn, cảm nhận sự kích thích của đầu lưỡi kia, thân mình cũng cứng lên, hơi thở thoáng chốc cũng gấp lên, nũng nịu nói:
- Trương lang.
Duỗi dài cánh tay.
Hắn ngẩng đầu lên:
- Cái này không được rồi.
Nàng khẽ xoay mình, ha ha cười:
- Thiếp mặc kệ, ai bảo chàng trêu thiếp. Chính chàng cũng…
Trương Nguyên cũng không nhịn nổi nữa, thì thầm vào lỗ tai nàng:
- Vậy chúng ta thực hiện luôn.
Tiếp theo cởi đồ lót của nàng, gã anh em cùng cha khác mẹ nóng lên, vừa động đã không thể dừng lại được nữa, tuy nhiên, tiếng vang cũng không thể quá lớn, sợ Vân Cẩm nghe thấy đi vào. Thật lâu sau mới tận hứng, hai vợ chồng lại nói chuyện đến nửa đêm mới cùng nhau ngủ thiếp đi.
Lúc này, ở Sơn Âm thành, phía tây Lãnh Nguyệt, sương giăng hoa rụng đầy mặt đất.
Ngày mồng chín tháng mười, đầu giờ Tỵ, hành trang của Trương Nguyên đã được sắp sẵn trong thuyền bên cạnh Bát Sĩ kiều, thuyền đi là một chiếc thuyền Tam Minh ngói trắng của Thương thị, chính là Thương Chu Đức chuẩn bị cho Trương Nguyên. Hoàng Tôn Tố, Vương Bính Lân và Trương Nguyên ngồi cùng thuyền. Nghê Nguyên Lộ, Kỳ Bưu Giai và Chu Mặc Nông ngồi thuyền của Trương Đại.
Trương Nguyên bái biệt song thân. Phụ thân Trương Thụy Dương nói:
- Không được gây chuyện bên ngoài, nhớ thường viết thư về nhà đấy.
Trương mẫu Lã thị nhìn Thương Đạm Nhiên mênh mông lệ quang nói với Trương Nguyên:
- Nương sẽ chăm sóc Đạm Nhiên cho con. Con chỉ cần yên tâm mà đi, ở bên ngoài phải tự chăm sóc mình cho tốt là được.
Lại dặn dò Mục Chân Nhân, Mục Chân Nhân gật đầu đồng ý,
Lai Phúc, Vũ Lăng tiến vào dập đầu chào từ biệt lão chủ nhân, Trương Thụy Dương dặn dò vài câu đơn giản, chỉ là sớm chiều chăm chỉ, không được lười biết.
Vũ Lăng nhìn trộm Vân Cẩm bên cạnh thiếu nãi nãi, Vân Cẩm cũng liếc nhìn lại, mặt hơi đỏ lên, nghĩ thầm:
- Năm nay Tiểu Vũ đã cao lên rất nhiều, hơi có bộ dáng của một nam tử trưởng thành, tiểu thư nói muốn gả mình cho Vũ Lăng, không biết Tiểu Vũ theo cô gia đi chuyến này khi nào mới quay về? Trong ly biệt nói không hết các loại cảm xúc tình cảm, Trương Nguyên dẫn theo Mục Chân Nhân, Vũ Lăng, Lai Phúc rời đi. Trương Thụy Dương và Tông Dực Thiện đưa tiến tới tận Bát Sĩ kiều.
Tới đầu Bát Sĩ kiều, người tiễn chân Trương Nguyên, Trương Đại chật ních hai đầu cầu, nói hết xong lời chúc phúc, đốt pháo từ bên này sang bên kia, hai chiếc thuyền mui trắng chậm chậm rời bờ trong bầu không khí ấm áp. Trương Nguyên đứng ở mũi thuyền chắp tay nói lời từ biệt. Bắt đầu từ Bát Sĩ kiều này, hắn tới Hàng Châu, tới Thanh Phổ, theo Trường Giang xuôi về phía nam Kim Lăng, hiện giờ hắn đang hướng tới chỗ giao của Trường Giang và Hoàng Hà mà đi, thủy lộ bốn ngàn dặm đến Kinh thành, đó mới là sân khấu của hắn…
- Trương Nguyên Trương tướng công. Trương Nguyên Trương tướng công.
Một giọng nói thô to đột nhiên vang lên, tuy có thêm ngôi xưng tướng công nhưng gọi thẳng tên như vậy vẫn là rất vô lễ, đám người tiễn đưa quay đầu tìm kiếm người nọ chỉ trích..
Một người thanh niên to lớn chen đến bên bờ sông, cái khăn lớn đeo trên đầu cũng bị xô lệch, cánh tay trái còn kẹp theo một cái bao, tay phải lau mồ hôi, rướn cổ tròn mắt nhìn thuyền dưới sông. Trên thuyền của Trương Nguyên có nhiều người đứng, ngoài hắn ra còn có chủ tớ Hoàng Tôn Tố, Vũ Lăng và vợ chồng người chèo thuyền đều đứng ở mũi thuyền, gã thanh niên râu xồm xoàm kia căng mắt hỏi:
- Trương Nguyên Trương tướng công có ở trên thuyền không?
Hai hàng lông mày của Trương Nguyên nhăn lại, bảo thuyền công tạm hoãn chống thuyền, nhìn chằm chằm vào tráng hán kia, nói:
- Uông Đại Chùy, tại sao ngươi ở đây?
Tráng hán này chính là Uông Đại Chùy ở Hoa Đình, là đồ đệ của Ngô Long thủ lĩnh Tùng Giang, tháng năm năm trước, Trương Nguyên đấu với Đổng thị ở Hoa Đình, vì Đổng Tổ Thường giam cầm sinh đồ Phạm Sưởng mà làm cho Phạm Sưởng tử vong ở đó. Uông Đại Chùy gánh tội thay cho Đổng Tổ Thường bị đánh, sau đó bị mẹ mình chửi bới thậm tệ mới hối cải cung khai. Ngô Long là bị hành hình bằng gậy đánh tới chết, Uông Đại Chùy chịu bốn mươi gậy phạt, làm khổ dịch một năm. Khi ấy Trương Nguyên niệm tình Uông Đại Chùy hiếu thuận với mẹ mình, bảo Lai Phúc mang theo một ít tiền đến sắp xếp cuộc sống cho lão nương mù hai mắt của Uông Đại Chùy, cũng nhắc nhở hàng xóm không được bắt nạt Uông mẫu. Trương Nguyên lại nhờ Hoa Đình Sinh đồ Ông Nguyên Thăng năm ngày ba bận lại đến giúp đỡ chăm sóc Uông mẫu một chút. Hiện giờ Uông Đại Chùy lại tới Sơn Âm, ý muốn thế nào đây?
Uông Đại Chùy định thần nhìn lại, vui vẻ nói:
- Trương tướng công, quả thật là Trương tướng công. Trương tướng công vẫn còn nhớ tiểu nhân sao.
Trong khoang thuyền, Mục Chân Nhân nghe được cái tên “Uông Đại Chùy” vội vàng chui ra đứng bên cạnh thiếu gia Trương Nguyên, con mắt u lam chằm chằm nhìn vào Uông Đại Chùy đang đứng cách thuyền hai trượng.
Trương Nguyên gật đầu nói:
- Ta nhận ra ngươi. Ngươi tới đây làm gì?
Uông Đại Chùy đáp:
- Lão mẫu của tiểu nhân đã ra đi từ hai tháng trước. Khi lâm chung có dặn tiểu nhân tìm đến nương tựa Trương tướng công để đền ơn.
Trương Nguyên nói:
- Lệnh đường đã đi về cõi tiên sao? Thật đáng tiếc. Bất quá, ta cũng không có ơn nghĩa gì với ngươi cả. Ngươi hãy tự tìm nơi nào mưu sinh đi, đừng làm xằng làm bậy ức hiếp người lương thiện như trước là tốt rồi.
Uông Đại Chùy quỳ sụp xuống bên cầu, kêu gào:
- Trương tướng công sai người chiếu cố lão mẫu thân của tiểu nhân chính là có ơn với tiểu nhân. Lão mẫu của tiểu nhân mù hai mắt, lại nhiều bệnh, vô cùng đáng thương, nếu không phải có người chiếu cố sợ rằng không chờ được đến khi tiểu nhân về chăm sóc cho người trước lúc lâm chung.
Nói xong, lấy ra một phong thư từ trong ngực:
- Đây là thư Ông tướng công viết gửi cho Trương tướng công, cũng biết những lời tiểu nhân nói là thực, tới để báo ân.
Dân chúng đầu cầu Sơn Âm bèn xì xào khen Trương Nguyên nhân nghĩa, kho lương Dương Hòa cứu khố phò nguy làm rất nhiều việc thiện, bây giờ còn có người từ tận Tùng Giang ngàn dặm xa xôi tới tận đây báo ân.
Tông Dực Thiện nhận thư của Uông Đại Chùy, đợi thuyền tới gần một chút bèn nhảy lên đưa cho Trương Nguyên. Ông Nguyên Thăng là Xã phó Hoa Đình Hàn Xã, lần này cũng trúng cử nhân, cũng có thư từ qua lại với Trương Nguyên. Hắn nhìn thư, đích thực là bút tích của Ông Nguyên Thăng, trong thư có nói đến việc lão mẫu của Uông Đại Chùy qua đời, bảo Trương Nguyên cứ tùy tiện sai bảo Uông Đại Chùy này, miễn cho y lải nhải không yên.
Tông Dực Thiện thấp giọng nói:
- Uông Đại Chùy này là người thô hào, không phải kẻ có dụng tâm hiểm ác. Gã rất hiếu thuận với lão nương, nói báo ân hẳn là nói thực.
Trương Nguyên nói:
- Chính vì thế ta mới không thể để cho gã ở lại Sơn Âm. Vẫn là để ta đưa đi. Dực Thiện huynh lưu tâm một chút, Đồng, Uông có thể có âm mưu khác.
Tông Dực thiện nói:
- Đổng, Uông là muốn nhằm vào đệ. Chính đệ đi ra ngoài cần phải cẩn thận một chút, trong nhà ta sẽ giúp đỡ chăm sóc nhạc phụ. Việc ở Sơn Âm thì đệ cứ việc yên tâm.
Uông Đại Chùy kia nghe thấy Trương Nguyên đồng ý thu nhận và giúp đỡ mình, mừng rỡ nhảy lên thuyền, quay người liền bái lạy. Trương Nguyên để cho Lai Phúc dẫn y tới đuôi thuyền tắm rửa, toàn thân y hôi rình.
Từ khi Uông Đại Chùy lên thuyền, Mục Chân Chân không rời Trương Nguyên một tấc, Trương Nguyên cười nói:
- Chân Chân không cần khẩn trương, bản tính Uông Đại Chùy không ác, cái này có thể nhìn ra được từ một màn trước cửa Đổng phủ kia.
Tuy đã nói vậy, nhưng khi hắn tới đuôi thuyền nói chuyện với Uông Đại Chùy, Mục Chân Chân vẫn theo sát đằng sau như hình với bóng.
Thuyền đến bến Hạnh Hoa, Vương Bính Lân lên thuyền Trương Nguyên, thê nhi của y, Vương sư mẫu, còn có tỷ muội Vương Tĩnh Thục, Vương Anh Tư đều đứng đó đưa tiễn. Trương Nguyên lên bờ bái kiến Vương sư mẫu. Vì có Vương sư mẫu ở đó nên hắn không thể nói được câu nào với Vương Anh Tư, bốn mắt gặp nhau, chỉ có thể mỉm cười, Vương Anh Tư làm động tác viết viết, hắn gật đầu.
Trên một cái thuyền khác, Trương Đại lên bờ nói với Trương Nguyên:
- Giới Tử, trước tiên cứ để Uông Đại Chùy kia lên thuyền ta, bên này ta có nhiều người, Năng Trụ, Phùng Hổ cũng có sức mạnh hơn…
Hắn mỉm cười nói:
- Nếu Uông Đại Chùy không đáng tin đệ cũng không thể để cho y lên thuyền của huynh. Đại huynh yên tâm đi, đệ vừa đi hỏi thăm Uông Đại Chùy mấy câu, y không có tâm kế gì đâu, y không phải người giỏi giả bộ.
Hai chiếc thuyền chở bảy cử nhân vào Kinh tham gia thi cử đi qua kênh đào Tây Hưng hướng về phía Hàng Châu. Sau buổi trưa ngày mười một tháng mười, bên bờ trái kênh đào Hàng Châu, Trương Nguyên bảo Vũ Lăng tới cầu Vạn Tiên báo tin.
Danh sách chương