Hai cái thuyền một trước một sau đi ngang qua Tây Hồ, tới bờ đông Tây Hồ, cách chỗ đậu trên bờ mười trượng, Trương Nguyên nhìn thấy một vú già từ chiếc thuyền kia lên bờ, đi theo đường nhỏ hướng Dũng Kim Môn. Hắn liền mang theo Mục Chân Chân và Vũ Lăng lên bờ, quay đầu lại bảo người hầu của Hoàng Tôn Tố cũng cùng hắn lên bờ, bốn người đứng ở dưới một gốc cây đào, cây đào chưa đến mùa rụng lá, vẫn còn lắm cành nhiều lá, bóng râm đen như mực.

Ước chừng một khắc trôi qua, như sắc trăng dưới nước, một đỉnh kiệu nhỏ đi tới từ phía Dũng Kim Môn, Mục Chân Chân nói bên tai Trương Nguyên:
- Thiếu gia, người đi theo cỗ kiệu bên kia chính là Tiết Đồng và Huệ Tương."

Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, lòng hơi đau, hắn sẽ sai người hầu Hoàng thị tới ngăn cản trước khi Vương Vi lên thuyền, nhưng…

Kiệu nhỏ rèm xanh đi qua chỗ cây đào, Trương Nguyên nghe được trong kiệu Vương Vi bảo kiệu phu dừng kiệu, thấp giọng phàn nàn Tiết Đồng hai câu, Tiết Đồng đáp vâng một tiếng, liền chạy tới bên bờ, lớn tiếng hỏi:
- Từ cô cô ở chiếc thuyền nào? Mỹ nhân người lả lướt đi lên mũi thuyền, hô:
- Tiết tiểu ca, bên này.

Tiết Đồng hỏi:
- Từ cô cô, trên thuyền còn có ai?

Mỹ nhân kia hơi chần chừ, Tiết Đồng đã nhảy nhảy lên thuyền, nhanh nhẹn vô cùng, thăm dò hướng khoang thuyền vừa thấy, lập tức kêu to lên:
- Từ cô cô gạt người!
Trừng mắt nhìn mỹ nhân kia một cái, chạy như bay rời thuyền, đến bên kiệu nhỏ lớn tiếng nói:
- Vi cô, Từ cô cô lừa gạt người, trên thuyền có vài nam tử, tiểu nhân nhận ra được một người trong số đó là Huy Châu Uông tiên sinh, đúng, chính là cái tên Uông tiên sinh đó.

Ngồi trong kiệu nhỏ rèm xanh, Vương Vi "Hừ" một tiếng, lập tức ra lệnh hồi kiệu, kiệu phu là cô mướn, theo lời quay đầu kiệu, vú già của Từ thị nữ ngẩn người đứng đó, không biết làm thế nào cho phải.

Uông Nhữ Khiêm và Đổng Tổ Nguyên lúc này đều đứng ở đầu thuyền, Uông Nhữ Khiêm không nói lời nào, hai tay bắt vào nhau chỉ cười lạnh, Đổng Tổ Nguyên xếp quạt vỗ ngực "BA~ BA~" vang, oán hận nói:
- Tiện tỳ vô lễ, nếu không phải nơi đây người đông, ta sẽ cho người tóm cô lên thuyền. Một kỹ nữ khúc trung mà lại dám làm càn như thế ư, ỷ vào tên tiểu tử Trương Nguyên à, cô ta vẫn còn chưa đổi họ sao?
Câu cuối này là hỏi mỹ nhân Từ An Sinh kia.

Từ An Sinh nghe Đổng Tổ Nguyên nói như vậy, cảm thấy không vui, thản nhiên nói:
- Không phải có tin đồn sau khi Trương Nguyên trúng cử sẽ nạp Vương Vi làm thiếp ấy ư, đến lúc đó tự nhiên cô ta sẽ đổi họ.

- Trúng cử.
Đổng Tổ Nguyên cười lạnh nói:
- Ngươi thực sự nghĩ rằng hắn là tên đại tài tử tài trí hơn người ư, nói trúng cử là trúng cử!

Uông Nhữ Khiêm cũng là cười lạnh.

Từ An Sinh khẽ lắc đầu, ngầm hối hận tối nay đã đồng ý vì Đổng Tổ Nguyên mà hẹn Vương Vi, xem ra Đổng Tổ Nguyên này rắp tâm làm chuyện xấu, than nhẹ một tiếng, bảo người lái đò hồi thuyền hướng tây.

...

Hai kiệu phu khiêng chiếc kiệu nhỏ đi nhanh như bay, Tiết Đồng vẫn ổn,vẫn theo kịp, tiểu tỳ Huệ Tương hết sức rồi, kêu:
- Vi cô… Vi cô…

Gần tới Dũng Kim Môn, cỗ kiệu đi chậm dần, phía sau có người đi nhanh đuổi theo, tới gần lên tiếng:
- Vi cô chờ một lát.

Tiết Đồng bỗng nhiên quay người lại, hài đồng này mười hai tuổi đầu giống con tiểu sư, hai tay chống nạnh. Thân mình hơi hơi gồng lên, quát:
- Lải nhải cái gì, ta làm sao!

Trước Dũng Kim Môn người qua người lại, người Đại Minh hiếu kỳ ham vây quanh xem, gió thổi khẽ lay động cỏ, một đám người lập tức vây lại xem góp vui.

Người đuổi theo kia vội vàng dừng bước lại, chỉ về phía sau nói:
- Trương Giới Tử Trương tướng công tới rồi.

Trong kiệu nhỏ Vương Vi vừa nghe vậy, lập tức lệnh cỗ kiệu dừng lại. Tiết Đồng cũng vui sướng bất ngờ kêu lên:
- Thật sự là Giới Tử tướng công, còn có Tiểu Vũ ca.
Chạy ra nghênh đón.

Trương Nguyên đi theo Tiết Đồng bước nhanh tới trước kiệu nhỏ , Vương Vi định vén màn trúc xuống kiệu, Trương Nguyên bước nhanh lên phía trước nói:
- Tu Vi, ngồi trong kiệu nói chuyện.

Đôi mắt đẹp của Vương Vi chợt sáng lên, lấp lánh như sao sớm, lập tức ngồi trở lại trong kiệu, hai kiệu phu nâng kiệu lên bắt đầu chạy, đám người vây xem cũng liền tản ra.

Trương Nguyên đi theo bên kiệu, nghiêng đầu nhìn cửa sổ kiệu nhỏ đẹp, màn kiệu vén lên chậm rãi, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của Vương Vi, tự nhiên cười nói, thanh âm ngọt ngào say đắm lòng người:
- Giới Tử tướng công, khéo gặp thật.

Trương Nguyên cười, hỏi:
- Tu Vi tại sao cô lại ở chỗ này?

Tiểu tỳ Huệ Tương nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Giới Tử tướng công vẫn chưa biết, Vi cô đến Hàng Châu hơn nửa tháng rồi, Nhược Hi đại tiểu thư bảo Vi cô trông coi tiệm Thịnh Mĩ ở Hàng Châu.

Trương Nguyên "Ồ" một tiếng, vỗ một cái lên trán chính mình, thầm nghĩ: "Thì ra là thế." Hỏi Vương Vi:
- Vậy cô vì sao không sớm tới gặp ta?

Vương Vi lại cười nói:
- Đã gặp rồi đấy chứ, rạng sáng mùng chín đầu tràng, Tu Vi chỉ ở ngoài cửa đông trường thi nhìn Giới Tử tướng công nhập tràng, chạng vạng xuất tràng cũng thấy, Giới Tử tướng công dường như làm bài thi được như ý, hai tràng sau tiểu nữ không tới, chuẩn bị lúc yết bảng tới gặp.

Trương Nguyên cất tiếng cười to, tinh thần vui vẻ, lúc trước nghi ngờ một ít và giờ những cái không vui đã tan thành mây khói, cảm thấy trăng tròn đầu thành kia rất sáng tỏ, nói:
- Nói như vậy nếu ta không có tên trên bảng, thi rớt rồi cô sẽ không gặp ta?

Trong kiệu cô nàng ha ha cười, nói:
- Tiểu nữ sẽ đợi ba năm, tiểu nữ có thể đợi, nhưng sợ Giới Tử tướng công không chờ được, cho nên khoa này không thể không trúng.

Trương Nguyên cười to, một lúc lâu sau dừng cười nói:
- Nàng biết không, vừa rồi ta đứng ở dưới gốc cây đào lớn bên bờ sông kia, nhìn xem cô có bị mắc mưu hay không.

Vương Vi "A" một tiếng, hỏi:
- Nếu tiểu nữ bị lừa lên thuyền thì sao?

Trương Nguyên nói:
- Vậy thì sẽ nhất quyết trói đưa về dùng gia pháp.

Vương Vi nghe sự âu yếm trong giọng nói của Trương Nguyên, hai chữ "gia pháp" tại sao làm cho lòng cô vui đến thế, ngoài miệng vẫn khẽ "Hừ" một tiếng, nói:
- Tiểu nữ đâu ngu xuẩn vậy, dễ dàng mạo muội lên thuyền của Từ An Sinh, Từ An Sinh thật là…
Không nói tiếp nữa.

Trương Nguyên nghiêm mặt nói:
- Tu Vi vẫn có chút liều lĩnh, nếu như Từ An Sinh kia không có ý tốt, dùng khoang thuyền trống dụ dỗ cô đi lên trước, khi đó muốn mang cô đi đâu cô làm sao mà chống lại được, cô phải biết rằng, đứa con cả của Đổng Tổ Nguyên Đổng Kỳ Hưng ở trên thuyền kia, là hạng người điên rồ.

Vương Vi thầm nghĩ: "Vương Vi mình cũng không phải là người phụ nữ tay trói gà không chặt, hơn nữa Từ tỷ tỷ cũng không phải loại người như vậy, lần này chắc là bị Uông Nhữ Khiêm lừa gạt rồi." Miệng nói:
- Giới Tử tướng công nói đúng, Tu Vi đã biết.
Hỏi:
- Giới Tử tướng công sao lại trùng hợp như vậy đúng lúc gặp được bọn họ?

Trương Nguyên nói:
- Ở Tây Linh kiều, Đại huynh nói với ta chuyện năm trước cô lên thuyền đến Tây Linh kiều, liền thấy Đổng Tổ Nguyên lên thuyền, lại nghe được bọn họ dụ cô lên thuyền, nên mới đi theo đến, anh hùng cứu mỹ nhân mà.

Vương Vi cười, bỗng nhiên nói:
- Giới Tử tướng công, Uông Nhữ Khiêm kia và Đổng Tổ Nguyên ở cùng nhau?

Trương Nguyên biết Vương Vi nghĩ tới điều gì, xem ra lời đồn “ nhất triều bình bộ thượng thanh thiên” truyền thật rộng, khẽ mỉm cười, nói:
- Tu Vi thông minh, việc này ta sẽ điều tra minh bạch, giờ cô đưa ta đi xem cửa hàng Thịnh Mĩ chi nhánh Hàng Châu đi.
Quay đầu dặn dò người hầu Hoàng thị kia về thuyền báo tin, nói hắn sẽ quay lại thuyền muộn một chút.

Mục Chân Chân và Vũ Lăng cùng Trương Nguyên đi theo kiệu của Vương Vi vào Dũng Kim Môn, chi nhánh Thịnh Mĩ ngay bên cạnh Vạn Tiên kiều đi vào Dũng Kim Môn, mặt tiền có ba gian, khoảng hai tầng, trong ngoài tam tiến, khoảng một mẫu có lẻ, giá bốn trăm tám mươi lượng bạc, toàn bộ do Vương Vi một tay xử lý, cùng đi có một người hầu Lục thị, một nhà bốn người trợ giúp cho Vương Vi, thấy Trương Nguyên, vô cùng vui vẻ đến bái kiến, Diêu thúc cũng đi ra chắp tay trước ngực chào.

Vương Vi đi trước dẫn Trương Nguyên qua phòng ngoài đi vào nội viện, nói:
- Gian thứ hai này sẽ làm nhà kho, Nhược Hi tỷ tỷ nói rằng tháng sau tỉ ấy sẽ đích thân đưa một thuyền tơ lụa và vải vóc tới Hàng Châu, khi đó tiệm này sẽ chính thức khai trương.

Trương Nguyên nói:
- Tốt lắm, tỷ tỷ bây giờ là người rất bận rộn rồi, chồng tỷ ấy cũng đi Nam Kinh tham gia thi hương sao?

Vương Vi nói:
- Vâng, đầu tháng trước khởi hành rồi.

Khi nói chuyện, đi vào gian thứ ba, là một sân nhà lớn, một tòa lầu nhỏ xếp theo hình tam giác, bên sân nhà có một cái bàn tròn nhỏ, ánh trăng theo hình chữ nhật của sân nhà trên từ trên trời chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ trên bàn có dưa hấu, đồ ăn, trái cây và bánh Trung thu, còn có một bầu rượu, dường như là Thiệu Hưng đậu tửu, một tỳ nữ ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh, giương mắt nhìn thấy Vương Vi và Trương Nguyên, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy, cúi chào Trương Nguyên nói:
- Giới Tử thiếu gia sao tới được đây!

Trương Nguyên nhận ra tỳ nữ này tên là tiểu Đào, là tùy tùng của Nhược Hi tỷ tỷ, hẳn là tỷ tỷ thấy bên cạnh Vương Vi có ít người nên bảo tùy tùng này đến giúp đỡ Vương Vi.

Trương Nguyên ngồi xuống bên bàn tròn, mỉm cười nói:
- Tu Vi một mình ăn Trung thu ư, cần có người ăn cùng không?

Tối nay Vương Vi thấy Trương Nguyên, trong lòng cực kỳ vui mừng, nói:
- Giới Tử tướng công không ăn cùng bằng hữu trên thuyền sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện