Combo 2 chương nhe

========================

Edit: Cult

Hai người đánh nhau bất phân thắng bại để trần thân trên ngã xuống sàn tatami, trò chuyện một lúc với nhau thì mí trên dính với mí dưới.

Chờ đến lúc tỉnh khỏi giấc ngủ, mặt trời đã gần khuất phía sau núi.

Lục Minh hơi cọ cọ về phía trước, lúc mở mắt lần nữa thì trước mắt chính là khuôn mặt được phóng lớn của Lệ Trạch, anh cảm thấy đôi mắt màu đen của Lệ Trạch là thứ đẹp nhất, trắng đen rõ ràng, vô cùng có uy nghiêm, còn mình thì… Đang mải suy nghĩ thì Lục Minh cảm thấy có gì đó chọc vào đùi mình, cúi đầu nhìn xuống thì khóe miệng không khỏi nhếch lên, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vươn tay nắm lấy nơi yếu hại ấy, “Thiếu tướng Lệ này, thật có tinh thần nha.”

Vốn Lệ Trạch muốn chờ lửa dục trong người chìm xuống, lại không nghĩ rằng có người tự tìm nợ, lúc này tình dục trong người đã bị châm ngòi nổi lửa, hừ một tiếng, vươn tay về đũng quần đang nổi lên của anh, “Cậu cũng chẳng kém cạnh gì đâu.”

Lục Minh ngao một tiếng, che nơi bị nắm, “Đạn hỏng thì làm sao bây giờ?”

Lệ Trạch mới vừa tỉnh ngủ, cổ họng có chút khàn, “Cậu muốn chạm vào à?”

Kết quả là nhìn thấy cảnh Lục Minh không biết xấu hổ lột quần xuống kiểm tra, “… Đỏ cả rồi.”

Lệ Trạch: “…”

Lục Minh dịch người về phía trước, đôi mắt hoa đào cong cong, “Tớ cảm thấy tự mình làm chẳng thoải mái bằng cậu làm cho, và vì trả nợ tội ác cậu đã gây ra…”

Lệ Trạch nhận mệnh đưa tay, không chịu thiệt thòi kéo tay anh đặt lên quần mình, “Ngoan, siêng năng làm việc.”

Lục Minh ngựa quen đường cũ cởi quần y xuống chơi trò thăm hỏi với người anh em của Lệ Trạch. [chắc ai cũng hiểu cái này nhở:)]

Hai người dịch lại gần nhau hơn, mặc dù đã nhìn thấy vô số lần, thế nhưng Lục Minh vẫn tò mò so sánh, “Hình như không khác lắm…”

Lệ Trạch không hiểu sao còn có loại người có thể nói nhiều như thế vào loại thời điểm này, nơi yếu hại ở trong tay của người khác, không thể nào đánh nhau được, thế nhưng…

“Ừm…” Nghe được tiếng rên rỉ của Lục Minh, Lệ Trạch hài lòng, tăng nhanh tốc độ tay.

Đều là đàn ông, đều là Alpha, cả hai người đều biết làm như nào thì có thể khiến người kia thoải mái, kết quả của vô số lần hỗ trợ nhau là Lục Minh biết được nơi mẫn cảm của Lệ Trạch.

Lục Minh nhìn mắt Lệ Trạch, khác với sự bình tĩnh thường ngày, lúc này con ngươi kia phủ đầy sương mù, càng tăng thêm vẻ u tối, trong một giây anh nhìn thấy được thâm tình trong đôi mắt ấy, tựa như bản thân là Omega của y..

“A.” Lệ Trạch rên lên một tiếng, Lục Minh mới nhận ra rằng mình vừa làm đau y, nhưng mà cơn đau trong tình dục cũng là một kiểu kích thích khác, hô hấp Lệ Trạch biến dồn dập.

“Có phải của ta lớn hơn một chút rồi đúng không?” Lục Minh để người anh em của cả hai va chạm một chút, dẫn đến Lệ Trạch hít vào một hơi khí lạnh, cắn răng nói: “… Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Độ dài, đường kính, độ cứng.

Chỉ có loại người tẻ nhạt như Lục Minh mới đi so sánh mấy cái số liệu trên, thế nhưng Lệ Trạch đã quen, để anh thỏa mãn ý của mình còn hơn là làm ầm lên.

“Nói không chừng tớ phát dục rồi đó?” Lục Minh có da mặt rất dày, sau khi tuốt một cái của Lệ Trạch, cười híp mắt nói: “Tớ tương đối trắng, trắng lại còn lớn.”

Lục Minh rất trắng, di truyền khiến cho anh phơi nắng ngoài biển nhiều cũng chẳng biến đen, ngay cả nơi kia cũng trắng mịn.

Lệ Trạch cười lạnh, đột nhiên tăng nhanh tốc độ tay, thậm chí nghiêng người nằm sấp, hơi thở ấm nóng phun lên tai người kia, thứ trên tay nhẹ nhàng bắn ra, Lục Minh ngón chân cuộn tròn, cặp mắt hoa đào đẹp đẽ thoáng thất thần, con ngươi trong suốt màu hổ phách phản chiếu hình dáng của Lệ Trạch.

Lệ Trạch khẽ cười nói: “Nhưng mà… cậu tương đối nhanh đó.”

Y giơ tay ra hiệu Lục Minh đã bị y tước vũ khí.

Lục Minh làm sao chịu yên như thế, nhào lên phát thệ muốn rửa nhục, Lệ Trạch bị thân thể trần truồng của anh dán vào cũng không ngồi yên nữa, cúi đầu muốn cắn cổ anh, ngay lúc sắp cắn được thì đầu óc hồi phục tỉnh táo, đúng là điên, nơi đó là tuyến thể của Lục Minh…

Lục Minh mới vừa muốn hành động thì bị Lệ Trạch đẩy ra, người đàn ông kia cắn răng, đường nét ác liệt khiến khuôn mặt có chút dữ tơn.

“A Trạch…” Lục Minh lẩm bẩm nói, mùi thuốc lá trên người Lệ Trạch rất dễ chịu, Lục Minh không nhịn được tiến lại ngửi một cái, cảm giác trống rỗng sau khi bắn tinh biến mất, cả người thả lỏng ra, lười biếng.

“Ừm…” Kèm theo tiếng rên của Lệ Trạch, Lục Minh nhìn Lệ Trạch dùng cái tay đã làm cho mình để tự làm cho y, tinh dịch của hai người hỗn độn lại một chỗ, dù da mặt Lục Minh có dày như nào thì cũng phải đỏ lên, “Tên điên…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện