Ta nghe vậy thì rất vui, nhưng trong lòng lại không mấy để tâm. Bảo vật như thế, muốn có được ắt hẳn khó như lên trời. Ta cười đưa tay cù vào eo chàng: "Được thôi, nếu chàng hái không được thì sẽ bị ta cù lét cho đến khi xin tha đấy nhé!"
Chàng bị ta cù lét đến mức lăn lộn trên đất, cười lớn xin tha.
Vừa nói vừa cười, chàng còn xúi giục ta dùng cỏ Say Hoan làm thuốc dẫn, phối chế thành Say Xà dược cho chàng đổ một bình lớn xuống Hàn Đàm để báo "thù hắt nước".
Chúng ta cùng nhau cười lớn khi nhìn thấy Thanh Giao say khướt nổi lên mặt nước, lật ngửa cái bụng trắng hếu ra.
Bây giờ ta đã không còn sợ độ cao nữa, thậm chí còn có chút thích thú với cảm giác bay lượn.
Những lúc cưỡi gió ngắm trăng, nhìn nghiêng mặt chàng, tim ta bỗng đập nhanh lạ thường, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta thầm nhủ: Đã có những khoảnh khắc vui vẻ này rồi, cho dù người yêu khác thường, ta cũng cam lòng.
Nhưng cha ta lại không vui vẻ gì.
Ngày đầu tiên thân phận Trư yêu của chàng bị bại lộ, nhà nhà trong trấn đều đóng cửa im ỉm, đường sá vắng tanh không một bóng người. Thế nhưng sang đến tháng thứ hai, người trong trấn lại kéo đến nhà ta nườm nượp, náo nhiệt lạ thường.
Ngay cả người què ở đầu làng cũng lê từng bước đến cửa nhà họ Cao, muốn tận mắt chứng kiến Trư yêu.
Nếu hỏi có sợ hay không thì có gì đáng sợ chứ? Ai đã từng thấy Trư yêu sống bao giờ? Huống chi đây lại là một Trư yêu không hại người!
Xin mời chư vị xem tường đỏ kiên cố nhà họ Cao, trăm mẫu ruộng màu mỡ, cẩm y như mây ngũ sắc của nữ quyến nhà họ Cao, tiệc tùng linh đình ngày mùa, thứ nào mà không phải là có được sau khi Trư yêu đến? Người ta chỉ "chiếm" của nhà ngươi một đứa con gái, nhưng lại cho ngươi mùa màng bội thu, phú quý nha!
Trư yêu này cưỡi mây đạp gió, đêm đến sáng đi, chắc chắn là chẳng làm được chuyện tốt lành gì rồi.
Hắc hắc, cũng không biết Cao tam tỷ có chịu nổi không, sang năm e là phải thêm một ổ heo con, kêu ủn ỉn gọi Cao lão gia là ông ngoại mất thôi!
Cuốn sổ tay kia quả thật nói không sai, những ánh mắt ác ý và lời đồn đại trên thế gian này, luôn luôn không tiếc lời nhắm vào nữ nhân.
Cha ta tức giận đến phát điên, có được phú quý rồi, lại bắt đầu lo lắng cho danh tiếng.
Cao phủ và chốn thâm sơn cùng cốc quả thực là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Cha ruột của ta luôn có thể dễ dàng xé nát niềm vui của ta, kéo trái tim ta từ trên mây rơi xuống vũng bùn lầy.
Ông ấy chặn ta lại trong phòng, mắng: "Có nữ nhân nhà ai như ngươi chứ, suốt ngày mây đến mây đi, thành cái thể thống gì!"
Rồi lại hạ giọng dặn dò: "Ngươi nói với Trư yêu kia, lúc nào đến nhớ tránh người khác một chút."
Ta buông lược chải đầu xuống, quay lại nhìn ông ấy: "Vì sao?"
"Ngươi nghe ta là được rồi!"
"Con không nghe! Chúng con là vợ chồng được cưới hỏi đàng hoàng, dựa vào cái gì về nhà còn phải tránh người?" Giọng ta cao hơn một chút, đám gia nhân nghe thấy tiếng cãi vã bắt đầu thò đầu ra ở cửa.
Cha ta hoảng sợ dậm chân: "Nói nhỏ thôi, chẳng lẽ vẻ vang lắm sao!"
Ta nhấc váy lên, nhìn chằm chằm vào ông ấy: "Đây chẳng phải là thứ cha cầu xin sao? Phu quân của con, là người vẻ vang nhất trên đời!"
Cha ta nghe xong tức đến run cả người, chỉ tay vào ta hồi lâu: "Con đúng là một lòng hướng về hắn, nhưng con là cái thá gì? Hắn là Thiên Bồng chuyển thế, vì say rượu trêu ghẹo chủ nhân Nguyệt cung, nổi điên đụng đổ Đấu Ngưu cung mới bị đày xuống trần gian. Bây giờ hắn sa cơ thất thế mới lấy con làm thú vui tiêu khiển, đợi hắn thỉnh kinh xong trở về vị trí cũ, con lấy gì mà so với tiên nữ trên trời?"
Ta cũng giận dữ không thể kiềm chế được nữa: "Cha nói bậy, cha chính là muốn lừa gạt con! Cha tưởng con không biết Thúy Lan có ý với Khang Niên ca sao? Vì muốn tác thành cho muộI ấy, cha đã ép con đổi dâu, con cũng đã đồng ý gả đi rồi! Cha đạt được lợi ích thiết thực còn muốn có thêm danh tiếng tốt đẹp sao, trên đời nào có chuyện tốt như vậy! Lời đồn đại trong trang con nghe xong trong lòng thoải mái lắm sao? Con chỉ muốn cùng phu quân sống tốt quãng đời còn lại."
Nói đến đây, mắt ta đã đỏ hoe: "Người đi thỉnh kinh là cái gì? Cha cứ phải thấy con sống không tốt mới vừa lòng sao?"
Cha ta run rẩy lấy tay áo che mặt, không còn đối đầu với ta nữa. Khi buông tay áo xuống, đuôi mắt ông ấy cũng đỏ lên: "Đây chính là số mệnh của con. Có nhận hay không thì đây cũng là số mệnh của con."
Ông ấy muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng: "Thay vì chìm đắm trong tình yêu, chi bằng lo nghĩ cho đường lui của mình."
Đúng lúc này, chàng cuốn theo cát bay, đạp trăng mà đến. Chàng chắp tay sau lưng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đáng sợ: "Nhạc phụ đang nói gì với Thúy Lan vậy, chi bằng để ta nghe thử xem?"
Cha ta lùi lại hai bước, cố nặn ra một nụ cười: "Không có gì không có gì, ta đi trước, hai người nói chuyện đi."
Nói xong, cha ta lùi dần về phía cửa, lúc xoay người đi lại bị vấp phải bậc cửa, ngã ra ngoài phát ra tiếng "ầm" thật lớn. Ông ấy ôm chân nhăn nhó: "Không sao không sao, hai người thoải mái nói chuyện đi."
Nói rồi cha ta vội vàng đẩy cửa chạy mất, nhanh đến nỗi ta chẳng kịp nhìn thấy một mảnh áo nào.
Chàng bị ta cù lét đến mức lăn lộn trên đất, cười lớn xin tha.
Vừa nói vừa cười, chàng còn xúi giục ta dùng cỏ Say Hoan làm thuốc dẫn, phối chế thành Say Xà dược cho chàng đổ một bình lớn xuống Hàn Đàm để báo "thù hắt nước".
Chúng ta cùng nhau cười lớn khi nhìn thấy Thanh Giao say khướt nổi lên mặt nước, lật ngửa cái bụng trắng hếu ra.
Bây giờ ta đã không còn sợ độ cao nữa, thậm chí còn có chút thích thú với cảm giác bay lượn.
Những lúc cưỡi gió ngắm trăng, nhìn nghiêng mặt chàng, tim ta bỗng đập nhanh lạ thường, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta thầm nhủ: Đã có những khoảnh khắc vui vẻ này rồi, cho dù người yêu khác thường, ta cũng cam lòng.
Nhưng cha ta lại không vui vẻ gì.
Ngày đầu tiên thân phận Trư yêu của chàng bị bại lộ, nhà nhà trong trấn đều đóng cửa im ỉm, đường sá vắng tanh không một bóng người. Thế nhưng sang đến tháng thứ hai, người trong trấn lại kéo đến nhà ta nườm nượp, náo nhiệt lạ thường.
Ngay cả người què ở đầu làng cũng lê từng bước đến cửa nhà họ Cao, muốn tận mắt chứng kiến Trư yêu.
Nếu hỏi có sợ hay không thì có gì đáng sợ chứ? Ai đã từng thấy Trư yêu sống bao giờ? Huống chi đây lại là một Trư yêu không hại người!
Xin mời chư vị xem tường đỏ kiên cố nhà họ Cao, trăm mẫu ruộng màu mỡ, cẩm y như mây ngũ sắc của nữ quyến nhà họ Cao, tiệc tùng linh đình ngày mùa, thứ nào mà không phải là có được sau khi Trư yêu đến? Người ta chỉ "chiếm" của nhà ngươi một đứa con gái, nhưng lại cho ngươi mùa màng bội thu, phú quý nha!
Trư yêu này cưỡi mây đạp gió, đêm đến sáng đi, chắc chắn là chẳng làm được chuyện tốt lành gì rồi.
Hắc hắc, cũng không biết Cao tam tỷ có chịu nổi không, sang năm e là phải thêm một ổ heo con, kêu ủn ỉn gọi Cao lão gia là ông ngoại mất thôi!
Cuốn sổ tay kia quả thật nói không sai, những ánh mắt ác ý và lời đồn đại trên thế gian này, luôn luôn không tiếc lời nhắm vào nữ nhân.
Cha ta tức giận đến phát điên, có được phú quý rồi, lại bắt đầu lo lắng cho danh tiếng.
Cao phủ và chốn thâm sơn cùng cốc quả thực là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Cha ruột của ta luôn có thể dễ dàng xé nát niềm vui của ta, kéo trái tim ta từ trên mây rơi xuống vũng bùn lầy.
Ông ấy chặn ta lại trong phòng, mắng: "Có nữ nhân nhà ai như ngươi chứ, suốt ngày mây đến mây đi, thành cái thể thống gì!"
Rồi lại hạ giọng dặn dò: "Ngươi nói với Trư yêu kia, lúc nào đến nhớ tránh người khác một chút."
Ta buông lược chải đầu xuống, quay lại nhìn ông ấy: "Vì sao?"
"Ngươi nghe ta là được rồi!"
"Con không nghe! Chúng con là vợ chồng được cưới hỏi đàng hoàng, dựa vào cái gì về nhà còn phải tránh người?" Giọng ta cao hơn một chút, đám gia nhân nghe thấy tiếng cãi vã bắt đầu thò đầu ra ở cửa.
Cha ta hoảng sợ dậm chân: "Nói nhỏ thôi, chẳng lẽ vẻ vang lắm sao!"
Ta nhấc váy lên, nhìn chằm chằm vào ông ấy: "Đây chẳng phải là thứ cha cầu xin sao? Phu quân của con, là người vẻ vang nhất trên đời!"
Cha ta nghe xong tức đến run cả người, chỉ tay vào ta hồi lâu: "Con đúng là một lòng hướng về hắn, nhưng con là cái thá gì? Hắn là Thiên Bồng chuyển thế, vì say rượu trêu ghẹo chủ nhân Nguyệt cung, nổi điên đụng đổ Đấu Ngưu cung mới bị đày xuống trần gian. Bây giờ hắn sa cơ thất thế mới lấy con làm thú vui tiêu khiển, đợi hắn thỉnh kinh xong trở về vị trí cũ, con lấy gì mà so với tiên nữ trên trời?"
Ta cũng giận dữ không thể kiềm chế được nữa: "Cha nói bậy, cha chính là muốn lừa gạt con! Cha tưởng con không biết Thúy Lan có ý với Khang Niên ca sao? Vì muốn tác thành cho muộI ấy, cha đã ép con đổi dâu, con cũng đã đồng ý gả đi rồi! Cha đạt được lợi ích thiết thực còn muốn có thêm danh tiếng tốt đẹp sao, trên đời nào có chuyện tốt như vậy! Lời đồn đại trong trang con nghe xong trong lòng thoải mái lắm sao? Con chỉ muốn cùng phu quân sống tốt quãng đời còn lại."
Nói đến đây, mắt ta đã đỏ hoe: "Người đi thỉnh kinh là cái gì? Cha cứ phải thấy con sống không tốt mới vừa lòng sao?"
Cha ta run rẩy lấy tay áo che mặt, không còn đối đầu với ta nữa. Khi buông tay áo xuống, đuôi mắt ông ấy cũng đỏ lên: "Đây chính là số mệnh của con. Có nhận hay không thì đây cũng là số mệnh của con."
Ông ấy muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng: "Thay vì chìm đắm trong tình yêu, chi bằng lo nghĩ cho đường lui của mình."
Đúng lúc này, chàng cuốn theo cát bay, đạp trăng mà đến. Chàng chắp tay sau lưng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đáng sợ: "Nhạc phụ đang nói gì với Thúy Lan vậy, chi bằng để ta nghe thử xem?"
Cha ta lùi lại hai bước, cố nặn ra một nụ cười: "Không có gì không có gì, ta đi trước, hai người nói chuyện đi."
Nói xong, cha ta lùi dần về phía cửa, lúc xoay người đi lại bị vấp phải bậc cửa, ngã ra ngoài phát ra tiếng "ầm" thật lớn. Ông ấy ôm chân nhăn nhó: "Không sao không sao, hai người thoải mái nói chuyện đi."
Nói rồi cha ta vội vàng đẩy cửa chạy mất, nhanh đến nỗi ta chẳng kịp nhìn thấy một mảnh áo nào.
Danh sách chương