Nửa tháng sau,

A Tứ thật lâu rồi không có trực tiếp gặp Hoàng Cảnh Du, có thể nói là kể từ ngày hắn trở về nước, chỉ sau lần đó thì không còn nhìn thấy hắn nữa. Nhiều năm qua, Hoàng Cảnh Du ở nước ngoài vẫn âm thầm hỗ trợ tài chính cho y, a Tứ sớm đã trở thành một đại ca của tổ chức lính đánh thuê có tiếng ở C thị. Có lẽ, Hoàng Cảnh Du từ năm xưa đã biết hắc bạch lưỡng đạo đều cần có người của mình, nhất là kẻ làm ăn như hắn thì càng có rất nhiều việc không thể đơn thuần thông qua pháp luật là có thể xử lý được. Chỉ là từ ngày về nước, Hoàng Cảnh Du đều tận lực tránh xa việc sử dụng đến tổ chức ngầm này. Nhưng mà những ngày gần đây, a Tứ liên tục nhận được chỉ thị của Hoàng Cảnh Du, thu thập một số kẻ chống đối lại hắn.

"Anh!"

A Tứ đứng một bên nhìn Hoàng Cảnh Du đang ngồi trên bàn lớn ở thư phòng, ngửa đầu nhắm mắt tựa vào ghế bành, ngậm điếu thuốc trên môi. Hắn đang ngồi ở cái ghế mà năm xưa Hoàng Thiếu Hoa vẫn thường hay ngồi, chỉ là trong phòng không hề mở đèn, rèm cửa cũng không mở. Ánh sáng mờ mịt bên ngoài chỉ đủ rọi chút hư ảo lên khuôn mặt hắn, lộ ra đường nét ngũ quan tuấn mỹ cùng góc cạnh sắc bén.

Hoàng Cảnh Du từ đầu đến cuối đều không nhìn đến a Tứ. Hắn sau khi hút xong điếu thuốc, thì di di ngón tay đẩy tấm hình cùng một văn kiện trên bàn đến trước mặt a Tứ. Đó là một tấm hình khá cũ kỹ, nhưng đường nét trên gương mặt vẫn còn có thể dễ dàng nhận ra.

"Khiến cho kẻ này sống không được mà chết cũng không yên!"

A Tứ mở văn kiện ra xem, đập vào mắt chính là cái tên Hà Bắc Thiếu, bên trong là rất nhiều thông tin về y. Từ thông tin gia đình cho đến những tài sản mà y đang có trong tay. Những nơi y từng xuất hiện. Nửa tháng nay, Hoàng Cảnh Du đã cho thám tử điều tra người này, thậm chí toàn bộ quá khứ của y đều bị lật lên hết. Một số tài liệu là Hoàng Thiếu Hoa từng điều tra được, chỉ là hắn chưa từng mang ra sử dụng. Hôm nay để Hoàng Cảnh Du nhìn thấy tất nhiên sẽ không bỏ qua. Thù giết cha, làm tổn thương mẹ, hắn làm sao có thể bỏ qua? Báo cảnh sát thì càng không thể, hắn không muốn cha mình sau khi chết còn bị người ta bêu rếu trên mặt báo là bị tình nhân đồng tính giết chết, còn liên lụy đến danh tiết của vợ mình. Bản thân Hoàng Cảnh Du càng muốn tên kia phải trải qua những thống khổ mà bản thân từng làm, để y từng chút từng chút một chết trong đau đớn.

"Dạ, em biết rồi!"

Nói xong, a Tứ từ từ rời khỏi nhà lớn. Hắn vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn ngó xung quanh. Nơi này năm xưa trong ký ức của một đứa trẻ nhà nghèo như y chính là chỗ bất khả xâm phạm, muốn đến nhìn một chút cũng khó lòng. Hiện tại chỉ còn lại một mảng buồn bã cùng thê lương, nhìn thấy khiến người ta không khỏi cảm giác hoài cổ, tiếc nuối. Tựa như Hoàng Thiếu Hoa ra đi thì cả đế chế hắn xây dựng được cũng muốn sụp đổ cùng hắn.

Sau khi a Tứ rời khỏi, Hoàng Cảnh Du gọi đến công ty giao phó công việc, rồi từ từ tiến đến phòng Nhược Lan nhìn qua nàng một chút. Hắn đã nhậm chức chủ tịch Hoàng thị từ một tuần trước. Sau tang lễ của Hoàng Thiếu Hoa, hắn lập tức trở về với công việc. Từ sau khi nhìn thấy hồ sơ chuyển nhượng cổ phần của Hứa Ngụy Châu, thì hắn đã nghi ngờ Hoàng Sâm ắt hẳn có trong tay không ít cổ phần. Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Hoàng Sâm tuy chưa trực tiếp nắm giữ số cổ phần đó, nhưng mà danh sách những cổ đông hứa chuyển nhượng cho y thì Hoàng Cảnh Du đã nắm trong lòng bàn tay. Nếu như đại công cáo thành, Hoàng Sâm trong vòng vài ngày nữa sẽ có 40% cổ phần trong tay.

Đáng tiếc, trong rủi có may, nếu không phải vì mớ văn kiện kia tuyệt nhiên Hoàng Cảnh Du sẽ không đề phòng Hoàng Sâm. Hiện tại, xem như cờ đã đến tay. Trước đây, Hoàng Thiếu Hoa tuy độc tài, nhưng dù gì đối đãi với người thân thích cũng còn lưu tình, hoặc giả, hắn cũng sợ báo chí bêu danh tàn nhẫn với thân nhân nên phần nào mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng mà hiện tại, Hoàng Cảnh Du tuyệt nhiên không phải chim sợ cành cong như cha mình, hắn ra tay không hề lưu tình, dồn đối thủ vào chân tường, dùng tiền và thế lực ngầm ép những người không quy thuận phải đứng về phía mình. Thậm chí còn không e ngại mà động tay động chân với con cái cùng thân nhân của họ. Hại bọn họ không thể không phản lại Hoàng Sâm.

Trong cuộc họp ngày hôm qua, Hoàng Cảnh Du đã ép Hoàng Sâm rời khỏi vị trí của mình, từ chức tại Hoàng thị. Hiện tại, hàng tháng y chỉ còn lãnh tiền từ cổ tức được chia. Ngoài ra không còn được phép tham gia vào bất kỳ quyết định gì ở Hoàng thị nữa.

Báo chí mấy ngày nay đều rầm rộ đăng tin, kẻ thì không ngừng tâng bốc, một số khác muốn nói công lý một câu, bất quá không dám thẳng thừng vì sợ thế lực của Hoàng Cảnh Du. Hiện tại, hắn chính là ông chủ trẻ tuổi, âm trầm, thành công và đáng sợ bậc nhất ở đất nước này. Thậm chí còn dữ dằn hơn cả Hoàng Thiếu Hoa gấp nhiều lần, ai nấy dù không phục nhưng cũng không dám mở miệng.

Hoàng Cảnh Du hiện tại đến phòng Nhược Lan, nhưng chưa gõ cửa đã nghe thấy âm thanh nói chuyện bên trong, thỉnh thoảng vang lên vài ba tiếng cười vụn vặt. Không cần nói, hắn cũng biết là ai đang ở bên trong cùng mẹ mình, chính là Tống Thiến.

Nhắc đến cô gái này, hắn liền nhớ đến buổi trưa, cái ngày mà Hoàng Thiếu Hoa mất. Nhược Lan cùng Hoàng Thiếu Hoa tuy bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn sắp xếp cho cả nhà ba người cùng gặp mặt cô gái này. Có lẽ khi đó, cả hai vợ chồng họ đều quyết tâm hướng Hoàng Cảnh Du trở về với con đường chính đạo. Hắn phát hiện, mẹ cùng ba mình khi nói chuyện cùng Tống Thiến cũng không xa cách như những bạn gái trước đây của hắn. Tống Thiến cũng rất đỗi ngọt ngào, còn biết cách lấy lòng người lớn.

Từ khi Hoàng Thiếu Hoa mất, Tống Thiến luôn đến hầm canh cho Nhược Lan ăn, một bên an ủi nói chuyện cùng nàng. Nhờ như vậy mà những phiền muộn trong lòng của Nhược Lan cũng vơi bớt. Hoàng Cảnh Du từng nghĩ, tuy rằng cái nàng muốn vĩnh viễn hắn cũng không cho được. Nhưng mà vì thái độ tốt đẹp này của nàng với Nhược Lan, Hoàng thị nhất định sẽ bảo hộ cho con đường tương lai sự nghiệp của nàng ta cả đời, dù làm bất kỳ điều gì cũng sẽ can thiệp giúp đỡ.

Hoàng Cảnh Du cân nhắc thêm một chút thì quyết định không phá vỡ bầu không khí vui tươi bên trong mà đi đến nghĩa trang một chuyến, dù gì cũng đã gần nửa tháng hắn chưa đến thăm ba mình. Quá nhiều việc phải xử lý trong thời gian ngắn khiến hắn thân bất do kỷ.

Nhược Lan ở trên cửa sổ lầu hai nhìn xuống thấy Hoàng Cảnh Du lên xe hơi rời khỏi, nụ cười trên mặt nàng cũng dần phai nhạt. Chỉ có một mình nàng mới biết, thật ra nửa tháng qua cười vui cùng Tống Thiến cũng không phải vì thích nàng ta, mà do đây là điều cuối cùng nàng có thể làm cho Hoàng Thiếu Hoa. Tách Hứa Ngụy Châu ra khỏi Hoàng Cảnh Du, để Hứa Ngụy Châu có thể yên ổn làm một người đàn ông chân chính, có gia đình, có vợ con đề huề giống như bao người bình thường khác.

Nhược Lan sau khi biết rõ tình cảm của Hoàng Thiếu Hoa dành cho mình, thì tất cả những hận thù suốt hai mươi mấy năm qua không đánh tự tan. Cốt nhục duy nhất của Hoàng Thiếu Hoa, nàng muốn y có cuộc sống hạnh phúc, nếu như y tha thứ cho bọn họ thì có thể sẽ duy trì hương hỏa cho nhà họ Hoàng. Còn không có thì cũng không sao. Bất quá, vì tâm nguyện cuối cùng của Hoàng Thiếu Hoa, nàng nhất định sẽ cố gắng.

Còn Hoàng Cảnh Du, nửa tháng nay quả thật Nhược Lan khó lòng có thể đối diện cùng hắn, bởi lẽ nàng vẫn chưa thể chấp nhận sự thật hắn không phải con ruột mình. Hiện tại, khi nhìn thấy Hoàng Cảnh Du, nàng lại nhớ đến những tổn thương cùng mất mát của bản thân, nhất thời không thể buông xuống được khúc mắc trong lòng. Thôi thì, cứ để thời gian trôi qua, tự nhiên rồi mọi thứ cũng sẽ tốt hơn.

-------------

Khi Hoàng Cảnh Du đến nghĩa trang thì màn đêm đã buông xuống từ lúc nào, vắng vẻ không một bóng người. Hắn từ từ đạp chân trên lá khô mà đi đến, tiếng lá vỡ vụng dưới chân, cùng gió thổi lao xao tạo nên một âm thanh quỷ dị.

"Ông chết cũng không thừa nhận tôi, đến chết cũng không chịu thừa nhận tôi!"

Một âm thanh quen thuộc vang lên khiến tim Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên hẫng lên một cái. Phải rồi, hơn nửa tháng nay hắn vẫn không nhìn thấy Hứa Ngụy Châu. Phần vì liên tục phải xử lý công việc, phần vì lời trăn trối cuối cùng của Hoàng Thiếu Hoa, khiến hắn không thể nào đến tìm y. Nhưng mà hiện tại nghe thấy giọng nói đó, hắn tưởng chừng mình đã quay về thời gian trước, khi mà bọn họ còn ở bên nhau. Bất giác, Hoàng Cảnh Du thấy lòng mình âm ỉ đau. Hứa Ngụy Châu chính là gánh nặng trong lòng hắn, không thể buông xuống cũng không có cách nào nâng lên.

"Tang lễ của ông tôi cũng không có tư cách bước vào, chờ ông chôn xong thân thể lạnh lẽo dưới kia mới lén lút đến đây nhìn một lần. Ông nói, có phải ông ghét tôi đến như vậy không? HẢ?"

Ngụy Châu vừa nói vừa hung hăng đá vào bia mộ, rồi không khống chế được ngã lăn ra mặt đất. Y co rúm người lại toàn thân run rẩy, vô thức bật khóc. Y đang say, toàn thân tản mát ra mùi rượu nặc nồng. Nửa tháng nay, Ngụy Châu mỗi ngày đều ngẩn người sống ở nhà Tống Huy. Có những đêm, y phải dùng thuốc ngủ để quên đi hiện thực tàn khốc này. Tống Huy hàng ngày đều ở một bên nhìn y, chiều nay nhân lúc hắn ra ngoài, y liền chạy đến đây. Rõ ràng, hận một người trong nhiều năm như vậy, chưa kịp làm gì mà hắn đã ra đi, y không có cách nào có thể trấn tĩnh. Nói Ngụy Châu mềm yếu cũng không hẳn, nói y nhu nhược càng không đúng. Bởi lẽ, người đó chính là ba ruột của y, chính là nỗi khát khao lớn nhất từ nhỏ của y. Cho nên, hắn chết như vậy, y quả thật không cam tâm.

Hoàng Cảnh Du tiến đến gần nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Ngụy Châu trên nền đất lạnh. Mùi rượu tản ra từ cơ thể y khiến hắn tê tâm liệt phế. Hắn từ từ khụy người xuống kéo lấy y ngồi dậy rồi khẽ ôm vào ngực. Đây là người hắn yêu, nhưng cũng là đứa em trai ruột thịt duy nhất của hắn. Hoàng Cảnh Du không biết làm gì chỉ có thể tùy ý ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của y vào trong ngực. Vừa mới qua nửa tháng, vậy mà hiện tại y đã quá sức gầy gò, chỉ còn da bọc xương.

"Cảnh Du?"

Ngụy Châu từ trong cơn say mở mắt ra, nước mắt lúc này đã là một mảng giàn giụa trên mặt.

"...Là anh sao?"

Y vươn ngón tay mềm mại của mình chọc chọc vào gò má hắn, nhưng đáp lại chỉ có ánh mắt thương tâm của Hoàng Cảnh Du, hắn không nói cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Ngụy Châu bất giác trong làn nước mắt tuôn rơi mà bật cười. Đó là nụ cười tự giễu chính bản thân mình si tâm vọng tưởng.

"Là mơ rồi...em lại nằm mơ! Bất quá Cảnh Du à, ba mất rồi! Trước khi ông ấy mất còn đến tìm em, ném vào mặt em cái sổ tiết kiệm sau đó thì đi mất. Ha ha."

Ngụy Châu vừa nói vừa vô thức bật cười. Tiếng cười của y có bao nhiêu bi ai. Sau đó y lại khóc, vừa khóc vừa vỗ vỗ vào ngực mình.

"Ông ấy chính là muốn giày vò em, muốn em ân hận, muốn dùng cái chết để tra tấn em. Trả thù em cứng rắn không chịu gọi ổng một tiếng ba!"

Ngụy Châu dùng tay vuốt lấy mặt mình, sau đó vùi đầu vào lồng ngực Hoàng Cảnh Du khóc nức nở. Còn thỉnh thoảng dùng đầu đập vào hắn nhưng hắn cũng không né tránh. Ngược lại cánh tay đặt trên lưng y càng thêm siết chặt. Tròng mắt Hoàng Cảnh Du từ lúc nào cũng trở nên đỏ ửng.

"Em mất mẹ rồi, giờ lại mất ba. Em không còn ai cả...em là kẻ mồ côi rồi...em không còn ai cả, Cảnh Du à!"

Y vừa mếu máo vừa kêu gào. Nước mắt nước mũi thành một mảng bầy nhầy trên ngực áo Hoàng Cảnh Du. Bất giác, y ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ướt át đầy bi thương mà nhìn hắn, tựa như van nài, tựa như cầu xin.

"Đừng bỏ em, Cảnh Du, đừng bỏ em! Nếu ngay cả anh cũng bỏ em, em sợ mình sẽ buồn đến chết mất..."

Y vừa nói vừa gấp gáp áp môi mình lên má hắn như tìm kiếm chút hơi ấm nào đó. Hoàng Cảnh Du để mặc y làm loạn, cánh tay vẫn vững vàng ôm lấy lưng y. Nhưng mà trong một phút thất thần, hắn lại nhìn thấy hình của Hoàng Thiếu Hoa dán trên bia mộ tựa như đang chằm chằm nhìn về phía mình, khiến hắn tâm tư một mảng hỗn loạn.

Một lúc sau, Ngụy Châu cả thân thể mềm như trong ngực hắn, hắn nhìn lại thì thấy y đã thiếp đi tự lúc nào. Hoàng Cảnh Du khẽ thở dài một hơi rồi ôm y đứng dậy mang vào trong xe, một đường chạy thẳng về Mễ Túc.

Lúc này trời cũng đã về khuya, hơi lạnh mùa đông không ngừng phả xuống mọi ngóc ngách C thị một mảng buốt giá. Bên trong căn phòng ấm áp, Hoàng Cảnh Du ngồi trên ghế, nhìn thân ảnh đang nằm trong chăn trên chiếc giường ngủ quen thuộc mà bọn họ từng nhiều đêm ở cạnh nhau, không rõ tư vị gì. Hắn sau khi dùng khăn lau sơ qua người y thì đã ngồi một bên nhìn y ngủ đến thất thần.

Hoàng Cảnh Du biết rõ mình yêu Ngụy Châu nhưng mà còn về phần Ngụy Châu thì hắn không xác định. Những lời nói lúc nãy chắc có lẽ bởi vì trong giây phút mất hết người thân nhất thời khiến y chịu không nổi mà mượn rượu nói loạn. Hơn nữa tâm nguyện cuối cùng của Hoàng Thiếu Hoa chính là muốn Ngụy Châu có một gia đình hoàn chỉnh, hắn có thể vì sự ích kỷ của mình mà trói buộc y sao? Hoàng Cảnh Du vươn ngón tay lên chạm vào gó má của Ngụy Châu, ánh mắt âm trầm sâu thẳm. Một lúc sau, hắn định sang phòng khác ngủ thì bàn tay bị nắm lại. Trong bóng tối hắn nhìn thấy đôi mắt của Ngụy Châu đang nhìn mình, nhất thời hắn rũ mắt xuống.

"Đừng đi!"

Giọng nói của y còn mang chút men say khiến Hoàng Cảnh Du tâm mềm một mảng. Hắn bất giác giương mắt lên nhìn Ngụy Châu, từ khi nào y cũng đã ngồi dậy nắm lấy tay hắn không buông.

"Đừng đi...ngủ với em!"

Giọng nói nỉ non mềm mại khiến trái tim Hoàng Cảnh Du như có từng đợt thú triều xuyên qua mà đập loạn xạ. Đôi mắt ướt át giống mèo con kia như đang câu hồn đoạt phách hắn, làm sao mà Hoàng Cảnh Du, một kẻ bị tình làm cho tổn thương có thể chống cự được?

Nhưng Ngụy Châu cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều hơn, liền nhích người vào trong chừa một khoảng giường cho hắn. Hoàng Cảnh Du cũng chỉ có thể ngồi xuống vén chăn lên rồi nằm bên cạnh Ngụy Châu. Chưa kịp yên vị đã bị y rúc vào lồng ngực mình, cánh tay của y cũng ôm lấy eo hắn. Hoàng Cảnh Du nhất thời toàn thân căng thẳng. Đã bao lâu rồi bọn họ chưa gần gũi thân mật như vậy? Đã bao lâu rồi trái tim hắn chồng chất vết thương, không cảm thấy một sự mềm mại ấm áp như vậy?

"Ngụy Châu!"

Bất giác trong màn đêm thăm thẳm hắn khàn khàn gọi y hai tiếng. Hai tiếng này hắn đã muốn gọi từ rất lâu rồi, chỉ là đến nay mới có thể.

"Ưm..."

Ngụy Châu trong đêm tối ngẩng đầu lên nhìn hắn, miệng còn vô thức vang lên một tiếng nỉ non như vậy. Hắn nhìn sâu vào mắt y, hai người nhìn nhau thật lâu, bỗng dưng y bò lên người hắn, cúi đầu dán bờ môi lạnh lẽo của mình lên môi hắn, khiến Hoàng Cảnh Du một trận sững sờ.

"Ôm em!"

Y vừa nói vừa nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ướt át liếm liếm trên khóe môi hắn, khiến Hoàng Cảnh Du toàn thân chấn động. Bàn tay y từ lúc nào cũng vói vào trong áo hắn mà xoa xoa trên khuôn ngực lạnh lẽo.

"Có phải vì em còn say hay không? Hay em vì quá cô đơn mà tìm đến tôi?"

Đó là ý nghĩ thoáng qua trong đầu Hoàng Cảnh Du, hắn bất giác nắm lấy bờ vai gầy của y tách ra, nhíu mày nhìn Ngụy Châu. Y trong đêm ánh mắt sáng lấp lánh, dường như vì kích tình mà gương mặt trở nên đỏ ửng, đáy mắt cũng hồng hồng nhàn nhạt nước. Y vươn lưỡi ra liếm liếm khóe môi mình một cái rồi thoát khỏi khống chế của Hoàng Cảnh Du, cúi đầu ngậm lấy môi hắn mút vào, đầu lưỡi còn tranh thủ lúc hắn đang hé miệng mà luồn vào trong, nhanh chóng quấn lấy lưỡi hắn nút nhả.

"Ưm..."

Vừa hôn y còn vừa phát ra tiếng rên trầm thấp, phân thân bên dưới cứng rắn đâm vào bụng Hoàng Cảnh Du một mảnh đau râm ran. Lần đầu tiên, Ngụy Châu dưới thân phận thật của mình mà hướng hắn cầu hoan, lần đầu tiên y không kiềm chế dục vọng mà câu dẫn hắn. Hoàng Cảnh Du đầu bỗng nhiên như bốc khói, cái gì mà anh em, cái gì mà tâm nguyện cuối cùng, tất cả hắn đều không còn nhớ. Hiện tại, người mà hắn yêu đang ở trước mắt cầu hắn ôm, hắn còn có thể để mình phân tâm hay sao?

Hoàng Cảnh Du lập tức ngồi bật dậy ôm lấy Ngụy Châu ngồi trên đùi mình, ngoạm lấy bờ môi đầy đặn của y mút vào. Lưỡi luồn vào trong chiếm quyền chủ động quấn lấy lưỡi y không ngừng dây dưa. Hai bên hôn nhau kịch liệt như muốn cắn nuốt lấy nhau. Rõ ràng người ngay trước mặt vẫn ôm thế nào cũng không thấy đủ. Ngụy Châu đôi tay run run cởi nút áo của Hoàng Cảnh Du, hắn cũng nhanh chóng nắm vạt áo Ngụy Châu xé ra làm hai, rồi vùi đầu vào cổ y liên tục cắn mút.

"Ưm...Cảnh Du..."

Ngụy Châu trong cơn động tình không kiềm chế được phát ra tiếng rên nỉ non, lưỡi vươn ra liếm vào môi mình, mắt đã tràn đầy hơi thở của tình dục.

"Ngụy Châu, tôi yêu em, yêu em!"

Hoàng Cảnh Du vừa gấp gáp vừa thủ thỉ bên tai người yêu.

"Ưm...Cảnh Du...a..."

Động tác cởi nút áo bị những cái hôn mút của Hoàng Cảnh Du chiếm lấy hết phân nửa sức lực. Ngụy Châu mềm nhũn nằm trong lòng hắn, má áp trên vai hắn phát ra tiếng rên vụn vặt. Hoàng Cảnh Du gấp gáp cởi bỏ quần áo chính mình và Ngụy Châu ném xuống sàn, rồi lại ôm người ngồi lại trên đùi mình, tiếp tục hôn môi. Mỗi động tác của hắn vừa ôn nhu vừa bao trùm mãnh liệt. Hắn yêu y đến phát điên rồi, cũng nhớ y đến đầu óc sắp nổ tung. Từng thớ thịt, khối da trên thân thể này đều là thứ mà hắn ngày đêm thương nhớ.

"Cảnh Du...ưm..."

Ngụy Châu ngồi trên dục vọng của Hoàng Cảnh Du không ngừng uốn éo thân thể mình, để hai phân thân dựng thẳng va chạm vào nhau cùng một chỗ, vòng tay mềm mại bám quanh cổ Hoàng Cảnh Du. Y nhớ hắn, vô cùng nhớ hắn, cũng khát cầu thân thể hắn mãnh liệt. Lúc này, mái đầu hắn cùng cánh môi nóng hổi đang ngậm lấy đầu ngực Ngụy Châu mà không ngừng cắn liếm.

"Ưm...mạnh một chút...Cảnh Du...mạnh một chút, em muốn...ưm..."

Ngụy Châu đặt tay lên ót Hoàng Cảnh Du đẩy sâu hơn nữa đầu nhũ của mình vào miệng hắn, cảm giác ngứa ngáy cùng khoái cảm dâng lên khiến y cảm thấy vô cùng bứt rứt. Bàn tay bên dưới tự nắm lấy phân thân của mình không ngừng lên xuống. Miệng phát ra những tiếng than khàn đục, rõ ràng dục vọng đã bị ép đến mức muốn xuất ra.

"Ưm..."

Bất giác, Hoàng Cảnh Du đang ra sức nút đầu nhũ trên lồng ngực trắng nõn của Ngụy Châu, thì phân thân cứng rắn khó chịu bên dưới bị Ngụy Châu cầm lấy. Y vừa ngồi vừa hơi nhỏm dậy, tay đưa ra phía sau nắm thiết trụ cứng rắn kia, từ lúc nào đặt trước cúc huyệt của mình mài mài quanh nếp gấp, khiến Hoàng Cảnh Du khẽ giật mình, hắn nắm lại tay y khàn khàn giọng.

"Không bôi trơn sẽ bị thương!"

"Không sao!"

Ngụy Châu bất giác dùng nước bọt của mình xoa xoa lên đỉnh dục vọng của Hoàng Cảnh Du, rồi từ từ ngồi xuống. Hắn vì sự khát cầu này của y mà xuất hiện một mảnh mềm mại trong tâm. Hắn đỡ lấy hông y, người hơi ngã về phía sau một chút, để cho thứ kia từng chút một đâm vào thân thể y.

Ngụy Châu từ đầu đến cuối đều mím môi nhíu mày, khi nam căn thô to kia chèn ép vào cơ thể, bất giác y có một chút trướng đau. Cũng đã hơn nửa tháng chưa có đâm vào, nhất thời làm y có chút không quen. Hoàng Cảnh Du từ đầu đến cuối mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Ngụy Châu, một bàn tay đặt trên gò má y vuốt ve cưng nựng.

Khi toàn bộ đã vào trong, Ngụy Châu hơi ngã về phía ngực Hoàng Cảnh Du, mồ hôi ở thái dương cũng vô thanh vô tức rịn ra. Sau đó, vòng cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ Hoàng Cảnh Du, tiến đến hôn loạn trên mặt hắn. Hoàng Cảnh Du hơi mỉm cười một chút, hắn nắm lấy mặt y kéo ra, sau đó nhìn sâu vào mắt y một lúc lâu. Bất giác hắn tiến môi đến cắn lên môi y rồi lại cuồng nhiệt hôn mút.

Bên dưới thắt lưng Ngụy Châu khẽ đưa đẩy, dục vọng bên trong không ngừng đâm rút chọc ngoáy vào thân thể y, từng trận khoái cảm xộc đến không ngừng. Y di chuyển eo mình càng dữ, vừa nhún vừa lắc.

"Ưm...Cảnh Du...ưm..."

Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã nằm ngửa xuống giường, hai tay đặt trên eo y siết lại, hiện ra từng dấu tay đỏ ửng trên da thịt trắng nõn. Ngụy Châu ngồi trên eo hắn không ngừng run lắc, mồ hôi rơi xuống ngực hắn một mảnh ướt át. Thỉnh thoảng, y ngừng lại chồm lên liếm khuôn ngực vạm vỡ của hắn. Hoàng Cảnh Du cảm thấy toàn thân khoái cảm cùng hạnh phúc dâng lên khiến hắn không ngừng vui vẻ. Nhưng mà, hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vì sắc tình làm cho đỏ ửng của Ngụy Châu. Y vừa nhắm mắt, tóc mai ẩm ướt tán loạn, vừa há môi thở dốc, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi liếm lấy bờ môi đỏ ửng sưng mọng của mình, thân thể đưa đẩy kịch liệt, dâm đãng đến cực hạn.

Bất giác, Hoàng Cảnh Du trở người đè Ngụy Châu nằm xuống giường, hôn lên mí mắt, lên mũi rồi lên môi Ngụy Châu. Hắn dũng mãnh dùng lực liên tục ra vào. Mỗi lần đâm đều sâu đến tận cùng, khiến Ngụy Châu không khắc chế được tiếng rên rỉ triền miên của mình.

"A...ưm...sâu quá...Cảnh Du, sâu quá...ưm..."

Hắn bất giác hơi chồm người đến, một tay nâng một chân Ngụy Châu áp sát lên ngực rồi lại liên tục đâm thọc, tốc độ càng lúc càng nhanh, ra vào như đóng cọc. Những tiếng "bạch bạch" của hai thân thể va vào nhau không ngừng vang lên ái muội.

"Ưm...Cảnh Du! A..."

Ra vào hơn trăm cái, Hoàng Cảnh Du mới từ trong thân thể Ngụy Châu tiết ra, rồi ngã nhào lên ngực Ngụy Châu. Y liền vòng tay ôm lấy lưng hắn, cảm giác nóng ấm khiến bọn họ xác nhận rằng đây quả thật không phải mơ. Thân thể trần truồng còn quấn lấy nhau, nơi gắn bó kết hợp vẫn chưa rút ra.

Hơi thở hỗn hển cùng dồn dập ồ ồ vang lên nơi góc phòng. Một lúc sau, thứ chưa rút ra kia lại lần nữa cứng lên. Hoàng Cảnh Du đặt gối dưới lưng Ngụy Châu, thẳng tay tách hai đùi y ra rồi lại một trận xuyên xỏ. Sau đó, Ngụy Châu nhớ là hắn còn kéo y ngồi vào lòng hắn, liên tục lên xuống. Đêm đó, hai người không biết trầm luân qua bao nhiêu lần, nhưng những lần đều kịch liệt trút ra như nước, khiến cả hai sau khi làm tình thì đều quá mệt mỏi ngủ luôn trên giường, thậm chí tắm rửa qua cũng không làm.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên của sớm mai len lỏi vào phòng, rọi lên hai thân thể trần truồng bên dưới lớp chăn còn ôm chặt lấy nhau. Ngụy Châu từ trong mộng mị tỉnh dậy, hơi động một chút liền phát hiện dưới mông vẫn còn mang theo tính khí của Hoàng Cảnh Du. Hắn cả đêm vẫn chưa từng rút ra, cứ như vậy ôm lấy y ngủ vù vù đến sáng.

Phát hiện người trong lòng đã tỉnh, Hoàng Cảnh Du cũng từ từ mở mắt, hai người nhìn nhau một lúc thật lâu. Đôi mắt thanh tỉnh của Ngụy Châu nhắc nhở Hoàng Cảnh Du rằng hiện tại y cũng không còn say rượu, bây giờ bọn họ phải đối mặt với rất nhiều thứ.

"Không phải mơ!"

Hắn thành thật nhắc một câu với y như vậy khiến Ngụy châu không khỏi đỏ mặt.

"...Em biết!"

Giọng nói khàn khàn này làm Ngụy Châu có phần giật mình, đêm qua vì la hét quá nhiều, đến bây giờ cổ họng cũng còn cảm thấy khó chịu.

"Tôi mang em đi tắm!"

"...Ừm!"

Sau đó, Hoàng Cảnh Du luyến tiếc rút ra khỏi thân y, chất lỏng từ nơi kết hợp chảy ra men theo bắp đùi y một mảnh nhớp nháp. Hoàng Cảnh Du trần truồng đứng dậy bế Ngụy Châu mang vào phòng tắm. Sau đó chính là một màn dục tiên dục tử. Hai người hiện đang vừa ngâm mình trong bồn nước ấm áp vừa hôn nhau, hơi nước phả ra một mảnh mù mịt. Cũng không biết là ai khơi mào trước, chỉ là hiện tại bốn phiến môi đang dính liền nhau, bên dưới phân thân Hoàng Cảnh Du đang kịch liệt đưa đẩy trong thân thể Ngụy Châu, nước không ngừng đánh vào nhau tạo thành những làn sóng lớn chảy tràn cả ra bên ngoài.

"Tôi yêu em!"

"Ừm!"

Hoàng Cảnh Du giữa những lúc ngừng hôn lấy lại hơi thở sẽ nói ra một câu như vậy, ngay sau đó lại tiếp tục va chạm vào nhau, tựa như những ngày qua đối với bọn họ chính là xa cách quá lâu, nhớ nhung triền miên vô hạn, khi ở cạnh nhau đều không thể khắc chế.

Sau đó, hai người tiếp tục ở bên nhau nhưng bọn họ đều tận lực không nhắc đến Hoàng Thiếu Hoa, cũng không nhắc là ai đã làm tổn thương ai lúc trước. Có lẽ, trốn tránh hiện thực cũng chính là nguyên nhân mà sau này khi hai người chia tay, mỗi lúc nhớ lại đều cảm thấy không ngừng hối tiếc. Mặc kệ thế nào, hiện tại đôi trái tim mềm yếu của hai con người mang mệnh khổ đang sưởi ấm cho nhau, vượt qua những ngày đông giá rét.

------------------

HẾT CHƯƠNG 37
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện