Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Thương Khung

Thực ra, nếu nói về đức hạnh thì trong đám quỷ tu mà Kế Duyên quen biết, Tân Vô Nhai nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp hạng dưới trung bình. Hắn đã gặp gỡ những vị Thành Hoàng và đại thần các ty còn có đức hạnh xuất chúng hơn cả Tân Vô Nhai. Thế nhưng những người đó lại thuộc hệ thống Thần đạo chính thống, bản thân có hạn chế quá lớn, hơn nữa có khả năng không dung nạp được kế hoạch này.

Vả lại, tình hình Vô Nhai Quỷ Thành ngày hôm nay thật sự khó có được. Tân Vô Nhai biết phân rõ chính tà đúng sai, tài năng quả thật xuất sắc. Hơn nữa, Kế Duyên thấy lão quỷ tu vi ngàn năm này là người có đạo hạnh sâu nhất trong đám quỷ tu. Với quỷ vật có tu vi còn cao hơn Thành Hoàng đại phủ một bậc, một câu ‘quỷ có tài năng phi thường’ cũng không quá phận.

Với đủ những điều kiện trên, bây giờ mới có chuyện tốt bực này cho Tân Vô Nhai. Đối với Kế Duyên, đây cũng không phải là chuyện xấu gì.

Tại thời điểm Tân Vô Nhai nói ra lời trọng thệ, trong ngoài Vô Nhai Quỷ Thành đều có rung động, cũng trực tiếp nói rõ sự thành tâm của lời thề. Kế Duyên hài lòng, Tân Vô Nhai cũng kích động không thôi. Nhưng đúng lúc này, trong tay áo Kế Duyên bỗng nhiên có chút thanh âm khàn khàn nhưng cực kỳ trầm trọng phát ra.

“Xùy. Ha ha ha... Thiên địa có thể giám, nhật nguyệt có thể chứng à? Vậy tính là cái gì, thiên địa xa xôi cũng có sự sinh diệt, mà nhật nguyệt thì biết quái gì về tình? Ngươi có dám thề với ta không?”

Kế Duyên nhịn không được sắc mặt khẽ thay đổi. Hắn cúi đầu nhìn về phía ống tay áo của mình, may mà sắc mặt biến hóa của hắn không bị các quỷ vật khác nhìn thấy. Bọn họ cũng nghe được thanh âm kia nên đều thấy kinh ngạc.

‘Giải Trĩ!’

Mặc dù vẻ mặt Kế Duyên lập tức bình phục trở lại, nhưng chấn động trong lòng tuyệt đối không nhỏ. Giải Trĩ vậy mà có thể truyền ra thanh âm? Bức họa quyển đã được cuốn lại, bản thân mình cũng không độ pháp lực cho bức tranh, huống chi nó còn ở trong càn khôn trong tay áo, giờ phút này lại có thể phát ra thanh âm nữa chứ.

Cái này không giống với đám chữ nhỏ trong “Kiếm Ý Thiếp” giấu ở túi ngầm trong tay áo. Bởi vì nghiêm túc mà nói, “Kiếm Ý Thiếp” chỉ là dán lên quần áo để ẩn nấp, không có cấm chế hạn chế. Còn tình huống Giải Trĩ họa quyển thì không giống vậy. Lúc này, chẳng lẽ Giải Trĩ có thể xuyên qua càn khôn trong tay áo của hắn để quan sát bên ngoài? “Tiên sinh, người mới lên tiếng là ai? Có vẻ như... Có vẻ như âm thanh phát ra từ tay áo của ngài?”

Kế Duyên chậm rãi hít sâu một hơi. Sau khi trấn định tinh thần, hắn mới đưa tay lên, lấy từ trong tay áo ra một bức tranh đã được cuốn lại. Chỉ nhìn bề ngoài thì không có gì khác thường, tựa như vừa rồi nó vẫn chưa truyền ra bất kỳ âm thanh nào.

Trước mặt con hạc giấy nhỏ trên vai hắn, Tân Vô Nhai và các quỷ vật, cùng với ánh mắt liếc xéo của một Kim Giáp lực sĩ ở bên cạnh, Kế Duyên chậm mở bức tranh ra. Tất cả ánh mắt đều vô thức tập trung vào bức họa quyển. Nhưng phía trên đó chỉ là hình ảnh một loài thú có hình thù kỳ quái, cũng không có bất kỳ bộ dáng gì khác thường.

Kế Duyên biết vừa rồi không thể nào là ảo giác được. Quả nhiên, hắn còn chưa nói gì với bức tranh, chỉ thấy ánh mắt có chút cứng ngắc của Giải Trĩ trên bức tranh đang chuyển động qua một hướng. Tầm mắt của nó nhìn thẳng về phía Tân Vô Nhai, miệng cũng hơi cứng ngắc mấp máy vài cái, thanh âm truyền ra giống lúc nãy như đúc.

“Tiểu quỷ, ngươi có dám thề với ta không?”

Theo những người xung quanh, hình ảnh trên bức họa quyển giờ phút này có chút mơ hồ. Hơn nữa, cho dù không có bất kỳ khí tức nào truyền ra nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi trong lòng khi nghe được âm thanh kia.

Sau đó đám quỷ tu phát hiện âm khí trong đại sảnh U Minh bị ảnh hưởng, trở nên có chút xao động.

Lúc bị Giải Trĩ nhìn chằm chằm, Tân Vô Nhai cảm nhận một cỗ rét lạnh mà quỷ tu như y đã lâu không có. Chung quanh hết thảy đều phảng phất trở nên an tĩnh lại, tựa như không có một đám quỷ tướng quỷ tu, không có sáu Kim Giáp thần tướng uy vũ, thậm chí ngay cả cảm giác tồn tại Kế Duyên cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.

Một nháy mắt ngắn ngủi nhưng lại làm cho Tân Vô Nhai thấy như dài dằng dặc. Tâm thần thoáng giãy giụa từ trong cảm giác quỷ dị này thoát ly ra, trong lòng còn sợ hãi, y hỏi Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, trên bức tranh này là cái gì vậy? Cũng không có bất kỳ sinh khí hay thậm chí là tử khí, vì sao lại có thể tự mình nói chuyện được?”

Vốn Tân Vô Nhai cảm thấy có thể là phù pháp nào đó, nhưng cảm giác lại không giống, chỉ có thể hy vọng Kế Duyên giải thích một chút.

Lúc Tân Vô Nhai hỏi, trong lòng Kế Duyên cũng đã cân nhắc xong, mở miệng nói.

“Trong tranh chính là thần thú thượng cổ Giải Trĩ, là biểu tượng của dũng mãnh và công chính...”

Kế Duyên ngừng lại, híp mắt nhìn Giải Trĩ họa quyển. Giống như cảm nhận được tầm mắt của Kế Duyên, ánh mắt của Giải Trĩ cũng dời khỏi Tân Vô Nhai, nhìn vào Kế Duyên. Một đôi mắt xám trắng và một đôi mắt bằng mực vẽ đối diện với nhau.

“Kế Duyên, ta ở chỗ ngươi cũng được một thời gian. Nhờ ngươi trợ giúp, ta mới khôi phục một tia thanh tỉnh. Cho dù những tiểu quỷ này có chút bất phàm nhưng dù sao vẫn còn thiếu chút tầm mắt. Không tới được độ cao của ngươi thì sẽ không nghĩ tới chuyện mà ngươi đang nghĩ, khó tránh khỏi việc bọn họ làm bậy. Ta giúp ngươi thêm một phần đảm bảo được không?”

Cho tới bây giờ, một đôi mắt trắng xám của Kế Duyên nhìn không ra chút biến hóa nào, còn một đôi mắt bằng mực vẽ của Giải Trĩ thì căn bản giống như vật chết. Trầm mặc trong vài hơi thở, Kế Duyên bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ngươi đã thanh tỉnh đến mức độ này từ lúc nào rồi?”

“Cũng không lâu lắm. Thực ra khi ngươi trốn ở quốc gia lúc trước nhàn nhã đọc sách, ta tìm không được thời cơ thích hợp để hiện thân. Lúc ngươi ngủ, ta vẫn phải mở to mắt, miễn cho việc bị ngươi phát hiện.”

Thanh âm của Giải Trĩ vẫn khá nghiêm túc, dường như chỉ cần nghe thanh âm của nó là có thể sinh ra cộng hưởng trong lòng. Đối với quỷ tu như Tân Vô Nhai, cảm giác giống như dân chúng bình thường đang đứng ở trên công đường. Mà đối với Kế Duyên, hắn cảm thấy Giải Trĩ cố ý dùng cái này mở lòng, cho thấy bản thân vừa chính vừa tà.

Kế Duyên cũng không do dự nhiều, hoặc là nói trước khi mở miệng, hắn cũng đã do dự một chút, trực tiếp nói.

“Nếu như thế, vậy làm phiền rồi.”

Nói xong, Kế Duyên nhìn về phía Tân Vô Nhai.

“Tân thành chủ, địa vị càng cao thì trọng trách càng nhiều, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

“Không dám, Tân mỗ hiểu được!”

Tân Vô Nhai cũng là một quỷ tu hiểu lý lẽ. Mặc dù không rõ ràng lắm thượng cổ thần thú là cái gì, nhưng nếu Giải Trĩ trên bức tranh này dám nói chuyện với Kế tiên sinh như vậy thì có thể rất gì và này nọ. Cho nên dù đã phát thệ, y vẫn chắp tay hướng về phía Giải Trĩ trên họa quyển trong tay Kế Duyên, vừa giống như bái Kế Duyên cũng giống như bái Giải Trĩ.

“Nếu Kế tiên sinh có gì phân phó, Tân Vô Nhai muôn lần chết không chối từ. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ đi theo ý chí chính đạo, bảo vệ âm dương chi lý. Nếu có vi phạm lời thề này, vĩnh viễn không đắc đạo, vĩnh viễn không thể trở mình, nếu hủy lời thề này...”

“Vậy hãy để Giải Trĩ ta đây ăn ngươi có được không?”

Giải Trĩ cắt ngang lời Tân Vô Nhai. Y hơi dừng lại một chút nhưng cũng không do dự, chỉ gật đầu trả lời.

“Nếu hủy lời thề này, cam nguyện bị Giải Trĩ ăn!”

Khi lời thề thứ hai hạ xuống, ngoại giới không có phản ứng đặc thù gì, nhưng ở trước người Tân Vô Nhai xuất hiện một chút ánh sáng, hơn nữa dần dần biến thành từng chữ phát sáng, không kém lời thề Tân Vô Nhai lập lúc trước.

Sau đó những chữ này tựa như khói, chậm rãi bay về phía Giải Trĩ, bị Giải Trĩ trên bức tranh hút vào trong miệng.

Sau đó, Giải Trĩ trong tranh lập tức yên lặng. Kế Duyên nhìn qua một chút, phát hiện cũng không có phản ứng gì.

“Còn rất cao ngạo lạnh lùng.”

Sự cảnh giác của Kế Duyên với Giải Trĩ bỗng nhiên yếu đi một chút, ít nhất tâm tính so với lúc trước đã thả lỏng hơn nhiều. Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, cuốn toàn bộ bức tranh lên, đưa vào trong tay áo. Lúc ngẩng đầu, thấy Tân Vô Nhai và rất nhiều quỷ vật đều đang dồn dập nhìn mình, hắn liền cười nói.

“Thần thú Giải Trĩ chính là đại diện của công chính nghiêm minh. Hai lần trọng thệ của Tân thành chủ đã đủ thấy sự thành tâm, cũng không cần quá áp lực, kiên tâm mà đi là được. Bây giờ, các ngươi nên quan tâm nhiều hơn đến chuyện quỷ tu trong thành. Chiến sự hai nước sẽ không kéo dài quá lâu, cần phải lấy ấn chính đường phong một ít quan vị ở U Minh, đến lúc đó cũng thuận tiện hướng đến Âm Ti các nơi.”

Kế Duyên nói như vậy, tất cả quỷ tu trong đại điện lập tức trở nên kích động. Dù sao thì bây giờ mọi người cũng đã hiểu được ý nghĩa của việc này.

Làm quỷ vật đã lâu, có ai lại không khát vọng thành thần?

......

Lúc trời sáng Kế Duyên đi ra khỏi quỷ thành. Với lực chân của hắn, không đằng vân giá sương thì cũng bước đi như bay. Trong mắt dân chúng Tổ Việt và Đại Trinh, chiến tranh giữa hai nước vẫn còn là một ẩn số. Tuy vậy, Kế Duyên đã có thể dự đoán trước được kết quả.

Nếu thời điểm quỷ quân chinh phạt yêu tà của Tổ Việt không xuất hiện biến số gì, như vậy cơ bản cũng sẽ không có biến số gì.

Vị trí Vô Nhai Quỷ Thành kỳ thật nằm ở phía nam trong quốc cảnh Tổ Việt, khoảng cách cũng không quá xa so với Đại Trinh. Vì không gặp phải quân đội Tổ Việt quốc, Kế Duyên đi trên một con đường nhỏ, hắn cũng không có nơi nào nhất định phải đi đến, chỉ là muốn đi lại ở trong lãnh thổ Tổ Việt một chút. Việc đầu tiên tất nhiên là sẽ đi tới huyện Nam Đạo mà trước kia hắn từng đi qua.

Vừa mới đạp sóng qua một dòng sông nhỏ, đầu mũi Kế Duyên khẽ động, bỗng nhiên ngửi được một cỗ hương khí nhàn nhạt từ phương xa bay tới.

Lúc ở quỷ thành, nước trà hay đồ ăn của người chết thì có thể ngon bao nhiêu chứ. Lúc này tự nhiên ngửi được mùi thơm mê người, hắn cũng có chút thèm ăn rồi.

Phương hướng vừa chuyển, Kế Duyên trực tiếp đi theo mùi thơm lên thượng nguồn con sông. Bên kia có một mảnh đất rừng nhỏ. Không tốn bao nhiêu thời gian xuyên qua rừng, hắn nhìn thấy có ba người bên bờ sông đang đốt lửa và nướng một con heo rừng.

“ Người nào đó?”

Một tráng hán trong ba người bỗng ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng. Khi nhìn thấy một tiên sinh mặc thanh sam đang đi ra từ trong rừng, tầm mắt của hai người còn lại cũng đều nhìn lên người Kế Duyên.

“Ba vị, kẻ hèn đi qua nơi này trong bụng đói khát, chợt ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được nên tìm hương mà đến. Có thể cho ta một chút thức ăn không? Tiền bạc không phải là vấn đề.”

Ba người rõ ràng cũng không phải mấy kẻ ngây ngốc. Ở nơi hoang vu này mà gặp con người, lại vừa mới đi từ trong rừng cây ra, quần áo tóc tai không loạn, cũng không có vết bẩn cỏ vụn gì, khẳng định không đơn giản. Nhưng cách ăn mặc của Kế Duyên lại làm cho người ta cảm giác rất dễ dàng tin tưởng.

Vì thế ba người nhỏ giọng nói một câu, hán tử phụ trách nướng thịt ở giữa liền hét lên một tiếng.

“Con heo rừng này phải có hơn chục cân thịt, ba người chúng ta cũng ăn không hết. Đợi một chút cho nó chín hẳn, nếu tiên sinh không ghét bỏ thì tới đây ngồi chung đi, trước cứ sưởi ấm đã, lát nữa chúng ta chia phần mà ăn!”

“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi!”

Kế Duyên nhanh chóng đồng ý, lúc đến gần cũng không quên khẽ chắp tay hành lễ với ba người.

“Kẻ hèn họ Kế, đa tạ chư vị.”

Thấy Kế Duyên hành lễ, ba người kia cũng chắp tay đáp lễ, nhưng cũng không có phản ứng nào khác, cũng không tự giới thiệu gia môn.

Nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ nhưng Kế Duyên lại không để ý. Hắn khẽ cười, rồi nhìn xung quanh. Thấy một tảng đá yêu thích thì hắn bước tới, ôm tảng đá này đặt bên đống lửa, sau đó ngồi lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện