Mẹ...mẹ ơi - một đứa trẻ con bập bẹ gọi mẹ nó, nó có đôi mắt đen láy hút hồn ng` khác, đôi môi chúm chím đỏ hồng và hai má phúng phính. Đứa trẻ tiến về phía nó và gọi nó là...mẹ?! Nó dang rộng hai tay đón lấy đứa trẻ đẹp như thiên thần ấy...Hai hàng mi nó khép hờ, nước mắt nó rưng rưng nơi khóe mi, miệng nó vô thức gọi đứa trẻ theo bản năng..." Con...con của mẹ...lại đây nào. Lại đây với mẹ " Đứa trẻ tiến đến gần nó hơn, nó đi và phía đứa trẻ nhưng...kì lạ, chân nó kô thể nhấc nổi lên, nó ôm mặt khóc nhìn đứa bé đang xa dần nó. Đứa bé vẫn cười, nó vẫn khóc và đứa bé dần mất hút. Nó gào lên thê thảm, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm gối...
- Con...con ơi...Mẹ xin lỗi...quay lại đây với mẹ đi con. Kô...kô...Connnnnnnnnn ơi! - Kiri...Kiri... Em sao thế? Tôi đây mà...Tỉnh dậy đi em - hắn lay ng` nó dậy
Nó bật ng` dậy, theo phản xạ nó lại xoa xoa cái bụng, ngước đôi mắt "như cầu khẩn ai đó" lên nhìn hắn
- Con em đâu? Nó đâu rồi? Nó đâu rồi??? - mắt nó trợn trừng lên, tay lay mạnh vai hắn
- Bình tĩnh nào em...! Con vẫn còn trong bụng em đấy thôi...Nó làm sao mà đi được? Bình tĩnh nào - hắn vỗ nhẹ lưng nó, bất chợt...hắn rơi một giọt nước mắt. Giọt nước mắt đầu tiên trong đời hắn...
Nó lại nhìn hắn bằng ánh mắt như cầu khẩn ai đó. Nó bám chặt lất tay hắn
- Em xin thầy...Đừng phá bỏ đứa con này. Em chết mất. Thầy ơi...em thà chết chứ kô giết nó nữa đâu...! Hức...hức...
- Ngoan...! Ngủ đi nào...đừng ngĩ ngợi lung tung, cứ ngủ đi, ngủ thật sâu vào. Rồi ngày mai mọi chuyện sẽ khác đi...Nào ngủ đi - hắn đặt nó nằm xuống, xoa xoa cái lưng bé bỏng của nó. "Đến h` họ Motino vẫn tìm em đấy Kiri. Tôi kô biết có nên giao giả em cho họ kô nữa... Nếu giao cho họ...tôi và em sẽ kô phải sống trong cảnh này nữa, sẽ đc chính thức cưới nhau và họ sẽ công nhận đứa con này...Nhưng con ng` tôi mách bảo...bây h` chưa phải lúc để nói ra sự thật. Em mà biết đc cái sự thật này, chắc em sẽ sốck lắm" - hắn khép hờ mắt lại và bước ra khỏi phòng
5 tháng trôi qua, cái bụng nó to dần lên trông thấy. Nó và hắn thê đc một căn nhà nhỏ ở khá xa trung tâm thành phố, nơi mà ít ai biết đc. Ngày nào cũng vậy, hắn đi làm, nó ở nhà làm một ng` vợ đảm đang, hắn đi làm về là nó dọn cơm ngay cho hắn. Nói chung, cuộc sống như vậy có một nửa hạnh phúc và một nửa u buồn.
- Mấy tháng nữa là em sinh nhỉ - hắn ngước lên trời và hỏi nó một câu thật ngớ ngẩn
- Anh vô tâm thế! vợ anh sinh tháng mấy anh cũng kô biết...Tự tính đi - Lúc đấy chuông đt nó kêu. Nó giận dỗi, đi xuống nhà nhân tiện nge đt, bỏ mặc hắn ngồi một mình.
" Xin lỗi ai đấy ạh "
" Ta là mẹ Hirosi "
Lần này nó hoảng sợ tột độ, nó lắp bắp
" Dạ! Con chào bác "
" Ừh. Mai con có thể đi gặp ta một lát đc kô ? "
" Ơ... dạ được ạh "
" Chào con! "
" Dạ chào bác "
Nó có linh cảm chẳng lành cho cuộc nói chuyện ngày mai
- Con...con ơi...Mẹ xin lỗi...quay lại đây với mẹ đi con. Kô...kô...Connnnnnnnnn ơi! - Kiri...Kiri... Em sao thế? Tôi đây mà...Tỉnh dậy đi em - hắn lay ng` nó dậy
Nó bật ng` dậy, theo phản xạ nó lại xoa xoa cái bụng, ngước đôi mắt "như cầu khẩn ai đó" lên nhìn hắn
- Con em đâu? Nó đâu rồi? Nó đâu rồi??? - mắt nó trợn trừng lên, tay lay mạnh vai hắn
- Bình tĩnh nào em...! Con vẫn còn trong bụng em đấy thôi...Nó làm sao mà đi được? Bình tĩnh nào - hắn vỗ nhẹ lưng nó, bất chợt...hắn rơi một giọt nước mắt. Giọt nước mắt đầu tiên trong đời hắn...
Nó lại nhìn hắn bằng ánh mắt như cầu khẩn ai đó. Nó bám chặt lất tay hắn
- Em xin thầy...Đừng phá bỏ đứa con này. Em chết mất. Thầy ơi...em thà chết chứ kô giết nó nữa đâu...! Hức...hức...
- Ngoan...! Ngủ đi nào...đừng ngĩ ngợi lung tung, cứ ngủ đi, ngủ thật sâu vào. Rồi ngày mai mọi chuyện sẽ khác đi...Nào ngủ đi - hắn đặt nó nằm xuống, xoa xoa cái lưng bé bỏng của nó. "Đến h` họ Motino vẫn tìm em đấy Kiri. Tôi kô biết có nên giao giả em cho họ kô nữa... Nếu giao cho họ...tôi và em sẽ kô phải sống trong cảnh này nữa, sẽ đc chính thức cưới nhau và họ sẽ công nhận đứa con này...Nhưng con ng` tôi mách bảo...bây h` chưa phải lúc để nói ra sự thật. Em mà biết đc cái sự thật này, chắc em sẽ sốck lắm" - hắn khép hờ mắt lại và bước ra khỏi phòng
5 tháng trôi qua, cái bụng nó to dần lên trông thấy. Nó và hắn thê đc một căn nhà nhỏ ở khá xa trung tâm thành phố, nơi mà ít ai biết đc. Ngày nào cũng vậy, hắn đi làm, nó ở nhà làm một ng` vợ đảm đang, hắn đi làm về là nó dọn cơm ngay cho hắn. Nói chung, cuộc sống như vậy có một nửa hạnh phúc và một nửa u buồn.
- Mấy tháng nữa là em sinh nhỉ - hắn ngước lên trời và hỏi nó một câu thật ngớ ngẩn
- Anh vô tâm thế! vợ anh sinh tháng mấy anh cũng kô biết...Tự tính đi - Lúc đấy chuông đt nó kêu. Nó giận dỗi, đi xuống nhà nhân tiện nge đt, bỏ mặc hắn ngồi một mình.
" Xin lỗi ai đấy ạh "
" Ta là mẹ Hirosi "
Lần này nó hoảng sợ tột độ, nó lắp bắp
" Dạ! Con chào bác "
" Ừh. Mai con có thể đi gặp ta một lát đc kô ? "
" Ơ... dạ được ạh "
" Chào con! "
" Dạ chào bác "
Nó có linh cảm chẳng lành cho cuộc nói chuyện ngày mai
Danh sách chương