Chi Chi giật mình, sững sờ nhìn hắn.

Chiếu.....Chiếu sáng sao? Không phải giống như nàng nghĩ sao? "Nàng đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Cảnh Quân hỏi lại: "Lại trở thành dáng vẻ như này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta...ta chỉ là nghĩ đến một chuyện xưa." Chi Chi cúi đầu, ngón tay nắm chặt ga giường, lại không nói rõ chuyện gì.

Trong phòng nhiều người hầu hạ, có vài chuyện không thể nói ra.

"Các ngươi đều lui ra đi." Thẩm Cảnh Quân cũng không thúc ép nàng, vừa vẫy lui người hầu hạ, vừa cầm tay nàng, "Ngoan, ngủ đi."

"Điện hạ..." Chi Chi đưa tay ôm lấy eo hắn, dán gò má lên lồng ngực, "Chúng ta...chuyện vừa nãy.."

Nói không nên lời, chuyện mời sủng ái như vậy không bằng nói rõ ý tứ củamình thì hơn. Tay nàng trực tiếp leo tới bên hông của Thẩm Cảnh Quân,với tay cởi thắt lưng, âm thanh uyển chuyển nũng nịu, "Điện hạ.."

Đè lại cánh tay đang làm loạn trên người, Thẩm Cảnh Quân thả tay nàng lêngiường, vẻ mặt vô cùng đắc dĩ: "Hôm nay nàng bị kinh sợ, nghỉ ngơi đi,cô ở đây với nàng."

Nàng hôn mê vừa tỉnh, chuyện cầm thú như vậyhắn cũng làm không nổi. Thẩm Cnahr Quân cũng rất khó chịu, mỹ nhân trong ngực nhưng vẫn phải chú ý đến cơ thể nàng, miễn cưỡng chịu đựng, đây có tính là gì.

Hắn tuấn tú khôi ngô, sắc bén giống như thanh kiếmtuốt vỏ, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, nhưng... đôi mắt hắn dịu dàng vàtrìu mến. Khi hắn nhìn nàng, như thể khuôn mặt nàng được phản chiếu trên bầu trời. Chi Chi nghe thấy hắn nói, trong lòng mềm mại, nàng chậm rãimở miệng.

"Điện hạ, lúc ta còn ở Ninh vương phủ, từng nghe Lamtỷ tỷ nói một chuyện, ban nãy là do nhớ đến chuyện này, qua sợ hãi chonên mới ngất xỉu."

"Chuyện gì?" Thẩm Cảnh Quân khó hiểu, cóchuyện gì mà khiến nàng sợ hãi đến mức ngất xỉu như thế. Hoàng thúc củahắn, rốt cục là ra bao nhiêu chuyện không có tính người.

"Lam tỷ tỷ nói, Ninh vương có sở thích hành hạ người khác, trong đó thủ đoạnthích nhất có liên quan đến ngọn nến. Mỗi khi hoan hảo trên giường, sẽyêu cầu người mang nến đỏ đang cháy và nhỏ dầu nến tan chảy lên ngườingười kia, làm cho đối phương đau không thôi......" Chi Chi không dámnói tiếp, những lời này cũng đủ khiến cho Thẩm Cảnh Quân hiểu rõ vì saonàng lại sợ hãi như vậy.

"Nàng cho rằng ta cũng sẽ làm giống nhưvậy với nàng sao?" Thẩm Cảnh Quân nhạy bén phát giác ra được hàm ý trong lời nói của nàng, "Phải không?"

Chi Chi hơi gật đầu, cắn chặtmôi trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào: "Ta biết, thái tử không phải làngười như vậy, nhưng ta thật sự quá sợ, trong đầu chỉ toàn là chuyệnnày, vì vậy không nhịn được..."

Thẩm Cảnh Quân thở dài, ôm người vào trong ngực.

"Không cần sợ, người như hoàng thúc trên đời này cũng không có mấy người.Nnagf đã rời khỏi Ninh vương phủ, mọi chuyện trong đó hãy quên hết đi."

Chi Chi nắm lấy vạt áo hắn, nhẹ gật đầu: "Điện hạ, người thật tốt."

Ở nơi nàng không nhìn thấy, Thẩm Cảnh Quân khẽ cau mày, trong mắt thoánglạnh lẽo, dưới tay lại vô cùng dịu dàng vỗ vô bờ vai của nàng, dỗ nàngngủ.

*

Cuối năm, thời tiết lạnh nhưng vì Không khí Tết dày đặc nên lúc nào cũng thấy ấm áp. Chi Chi bị thái y đánh giá thân thể vô cùng yếu đuối, Thẩm Cảnh Quân hiển nhiên sẽ không chạm vào nàng dù chothủ đoạn của nàng vô cùng mạnh mẽ cũng không thể đả động người đàn ôngnày.

Hai mươi tám tháng chạp, triều đình phong bút, hoàng đế mang theo hoàng tử và hoàng nữ đi bái kiến thái miếu, trừ tịch mới trở lại,đông cung lập tức trống hơn phẩn nửa.



Chi Chi ngồi trước cửa sổ,ngón tay khẽ bay, bên trên vải vóc quý giá lộ ra hoa văn tinh xảo. Trong Ngọc Xuân điện vô cùng yên tĩnh, giọng Tụy Lam vô cùng rõ ràng vanglên: "Vừa nãy nô tỳ nghe nói, bên thái miếu xảy ra chuyện."

Ngón tay Chi Chi dừng lại, hoảng hốt lo sợ: "Xảy ra chuyện gì, điện hạ thế nào rồi?"

"Điện hạ không sao, nghe nói là Ninh vương cùng với mấy con em hoàng thất."Giọng Tụy Lam rất nhỏ, "Nô tì đi qua tiền điện nghe thấy mấy tiểu tháigiám nói, Ninh vương đi thái miếu mang theo mang theo mấy kỹ nữ, còncùng đa,ms con em hoàng thất ở trong thái miếu làm ra chuyện, bị hoànghậu nương nương và bệ hạ tại chỗ đụng phải."

"Ninh vương ngàythường hoang đường không nói, không ngờ lại dám dâm loạn ở trong tháimiếu, sợ là chuyện không thể tha." Lục Y nói: "Qủa nhiên là gan to bằngtrời."

Chu Tước lại lắc đầu, bật cười nói: "Ninh vương sẽ không sao."

"Vì sao?" Chi Chi kì quái hỏi: "Dâm loạn thái miếu, bất kính với tổ tiên,tội danh như vậy bệ hạ cũng không gánh được, còn ai có thể che chở choông ta?"

"Cao thái phi – mẹ ruột của Ninh vương." Chu Tước thởdài, "Năm đó, Cao thái phi cản đao cho bệ hạ suýt nữa mất mạng, bệ hạthuận theo lời nói của bà tuyệt đối. Nếu bà muốn cứ Ninh vương, bệ hạtất nhiên là sẽ nương tay."

"Chuyện này không có liên quan đếnchúng ta, là chủ tử lo lắng, bọn họ chỉ hy vọng Ninh vương tử bị trừngphạt, người như vậy sống một cuộc sống vui vẻ vô ưu, thật sự rất khóchịu."

Chi Chi cắt chặt răng, chỉ mong Ninh vương sớm chết. Nhưvậy thì Lam tỷ tỷ mới có thể giải thoát, mà tâm ma bên trong nàng cũngsẽ dần tiêu tan. Tốt nhất là lần này Cao thái phi cũng không thể bảo hộông ta, khiến ông ta không chết thì cũng bị tàn phế.

Chu Tướcđứng trước cửa sổ, dưới tay lại dừng lại, híp mắt nói: "Tụy Lam, ngươiqua đây xem thử, thị nữ của Mộc lương đệ tại sao lại đến chỗ chúng ta?"

Mấy thị nữ cũng đi qua nhìn: "Không đúng, thị nữ của Mộc lương đệ, bọn họ tới đây làm gì?"

Chi Chi buông vải thêu trong tay xuống, sửa sang lại y phục: "Im lặng theo dõi "

Cửa Ngọc Xuân điện bị đẩy ra, người đến chính là thị nữ thiếp thân của Mộc lương đệ, phía sau còn có mấy cung nữ lạ mắt.

Chu Tước ngăn trước mặt Chi Chi, tức giận nói: "Các người thật to gan,không có cho gọi mà lại tự tiện xông vào tẩm điện của Chiêu huấn, ngườinào dạy bảo các ngươi quy củ!"

"Phụng theo lệnh Cao thái phi, mời Chiêu huấn đi một lát." Thị nữ chua ngoa đứng đằng sau, dáng vẻ dữ dằn, "Chúng ta có khẩu dụ của Cao thái phi, nghĩ đến Chiêu huấn chắc hẳn sẽkhông làm trái lời thái phi đâu nhỉ."

'Ngươi nói phụng theo lệnhthái phi, vậy chứng cứ đâu?" Chu Tước trong lòng lộp bộp một tiếng, vừanói đến chuyện Ninh vương, bên này thái phi lại muốn truyền Chiêu huấnđi qua, sợ là chuyện không đơn giản.

Sợ là người đến không tốt.

"Đây là lệnh bài của thái phi."

"Nhưng chúng ta phụng theo lệnh của thái tử, gần đây mặc kệ người nào truyềntriệu đều không được cho Chiêu huấn ra ngoài." Đầu óc Tụy Lam linh hoạt, thấy Chu Tước tạm ngừng, cười nói: "Chiêu huấn của chúng ta xuất thântiểu môn tiểu hộ, lo lắng sẽ đụng chạm thái phi nương nương. Không bằngngày mai điện hạ trở về, chúng ta bẩm báo điện hạ, tự mình đưa Chiêuhuấn đến bồi tội thái phi."

"Chiêu huấn, lệnh bài của thái phi ởđây, ngài thật sự muốn chống lại sao?" Thị nữ kia cười lạnh: "Chiêuhuấn, chuyện trước kia của ngài, thái phi vô cùng rõ ràng. Ngài không sợ nói ra sẽ liên lụy đến thái tử điện hạ sao?"

"Vì một tử hại nước hại dân, thúc ép thúc phụ ly hôn trong hòa bình, đây không phải làchuyện mà một minh quân nên làm." Thị nữ kia khẽ cười: "Những gì Thái tử điện hạ làm nếu bị kể ra sẽ khiến người khác chấn kinh. Hiện tại vươnggia chúng ta đang phải đau khổ vì chuyện thái miếu, chỉ cần người củavương gia nói tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Điện hạ, ngài nghĩ vị trí của Thái tử điện vẫn được đảm bảo sao??"

Chi Chi siết chặt nắm đấm.

"Ta sẽ đi gặp thái phi." Nàng cụp mắt, "Chẳng qua còn mong tỷ tỷ chờ một lát, đợi ta thay y phục khác."

"Chiêu huấn cứ tự nhiên." Thị nữ kia cũng không sợ Chi Chi chạy mất, xoay người bước ra ngoài.



Thái phi triệu kiến thị thiếp Đông cung, nếu nàng chạy, tội danh bất kính thái phi sẽ định tội nàng, cũng đủ để muốn mạng nàng.

"Chiêu huấn!" Chu Tước cau mày: "Chuyện của Coa thái phi, điện hạ sẽ giảiquyết ổn thỏa, người cần gì phải mạo hiểm. Cho bà ta mười cái lá gancũng không dam đối phó điện hạ của chúng ta đâu."

Chi Chi lắc đầu: "Ai nói là ta sẽ đi mạo hiểm, ta chỉ dỗ nàng ta thôi."

"Cao thái phi không phải là người lương thiện, ta nghĩ đại khái là do Ninhvương bên ấy không được, vì vậy bà ta muốn lợi dụng ta ép buộc thái tửtha cho Ninh vương. Nếu thật sự đi mới khiến điện hạ sợ ném chuột vỡbình, ta không dễ lừa như vậy đâu."

Anhs mắt Chi Chi khinhthường: "Chờ một lúc ta thay y phục xong, theo bọn họ ra ngoài. Lúc điqua tiền điện, cô tìm nữ thị trung để nàng ấy mang theo vài ngươi ngănbọn ta lại, trói toàn bộ chúng ta lại."

"Trói toàn bộ sao?"

"Phải, ngay cả ta cũng phải trói lại." Chi Chi đầu óc xoay chuyển, từng câutừng chữ căn dặn Chu Tước: "Nói rằng ta cấu kết với người bên ngoài tựtiện xông vào tiền điện, có ý đồ ăn cắp đồ của điện hạ, cần chờ điện hạtrở về xử lý."

"Nếu bên Cao thái phi lại đến đòi người, các côcũng chỉ còn cách lấy cớ điện hạ chưa về, ai cũng không được đi. Nếu như bọn họ bức ép bọn cô, thì chỉ còn cách hỏi vặn lại có phải bọn họ cấukết cùng ta mưu hại điện hạ không"

Cao thái phi truyền thị thiếpcủa đông cung là chuyện đương nhiên, nàng căn bản không thể tử chối haychạy trốn, cao thái phi đều có cách lấy đi mạng nàng.

Nhưng nếunàng phạm sai lầm, trở thành tội nhân, cao thái phi không quyền khôngthế tất nhiên sẽ không thể thả nàng ra, càng không thể gặp nàng.

Đây là biện pháp duy nhất.

"Nhưng như vậy chẳng phải sẽ oan ức Chiêu huấn sao?"

"Không sao." Chi Chi nắm chặt hai tay, "Mộc lương đệ, còn có người của Mộclương đệ, điện hạ còn chưa gải trừ cấm túc cho Mộc lương đệ, các cô saingười vây quanh Đông Minh viện, không cần quấy nhiễu lương đệ, cũng đừng để người nào ra ngoài."

"Vâng." Chu Tước gật đầu: "Chiêu huấn còn có phân phó khác không?"

"Hết rồi, trước tiên cứ như vậy đi." Chi Chi bưng chén trà lên uống, "Trưamai điện hạ sẽ trở về, các cô nhớ kỹ ổn định, mặc kệ bên Cao thái phi có thủ đoạn gì đều phải cứ ép hỏi có phải bà ta cấu kết với ta không."

Chu Tước từ cửa nhỏ trộm chạy ra ngoài, Chi Chi tính toán thời gian, tùy ýcho mấy thị nữ trang điểm rồi mới đỡ tay Tụy Lam chậm rãi ra ngoài,"Mọingười chờ lâu rồi, giờ chúng ta đi thôi."

Mấy thị nữ kia cười nói: "Chiêu huấn quả nhiên là người thức thời."

Chi Chi mỉm cười: "Đa tạ đã khen ngợi."

Cả đám trùng trùng điệp rời khỏi Ngọc Xuân điện, đi về phía tiền điện. Vừa mới đi ra khỏi Đông cung, nữ thị trung mang theo mấy người đến ngăncản.

"Nữ thị trung, có ý gì?" Thị nữ của Mộc lương đệ cau màydẫn đầu, "Thị nữ của Cao thái phi ở đây, há lại để cho các người đắctội."

Nữ thị trung nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Bên ta cóngười báo, có người ở Đông cung lén nhìn tin tức của Thái tử, có âm mưuđưa ra bên ngoài. Thái tử gánh trên vai trọng trách quốc gia, gánh trách nhiệm trọng đại, hôm nay có người tiến vào tiền điện, toàn bộ đều tróilại hết cho ta, chờ điện hạ quay về xử lý."

Sắc mặt mọi người biến đổi, thị nữ của Cao thái phi giọng the thé: "Ngươi dám!"

"Trói lại!" Giọng nữ thị trung lạnh lùng, khinh thường nói: "Đừng nói là thịnữ thái phi, càng đừng nói đến thị nữ của hoàng hậu nương nương ở đây,không có ý chỉ của điện hạ, chúng ta cũng không dám thả người."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện