Lục Hằng ổn định tâm tình đợi cho cơn choáng váng qua đi. Sau khi cơ thể tìm lại được cảm giác, Lục Hằng cảm nhận được trong tay đang nắm chặt một đồ vật. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy đó chính là thanh kiếm gỗ mà lúc trước cậu từng thấy trêи lưng người ủy nhiệm. Trêи chuôi kiếm bằng gỗ có khắc hai chữ “Địch Trần”.
Địch Trần kiếm này cũng không phải vật bình thường mà được làm bằng tâm gỗ của cây đào sấm 10 vạn tuổi do thượng cổ lưu lại. Nhảy giữa tiếng gió và sấm sét có tác dụng khắc chế ma quỷ.
Lục Hằng đem Địch Trần kiếm đeo lên lưng, ngẫm lại một chút tình cảnh trước mắt. Bây giờ là thời điểm cách môn phái Thiên sư bị tiêu diệt đúng một tháng. Vào thời khắc cuối cùng, những người còn lại ép khô toàn bộ tinh lực kϊƈɦ hoạt truyền tống đem Vân Lan, người có thực lực và thiên phú mạnh nhất, cưỡng ép đưa ra ngoài. Trận dịch chuyển này ngẫu nhiên đưa Vân Lan đến một nơi không rõ tên tuổi trong rừng.
Mới đó đã là một tháng trôi qua mà sao Vân Lang vẫn còn lang thang xung quanh trong rừng núi? Hiện tại đã đến lúc phải ra khỏi núi rừng này tìm nơi nhân loại tụ tập, nghĩ biện pháp thăm dò tung tích của Linh Nguyên mới phải. Bây giờ không biết ma khí bạo phát đã bao lâu cũng không biết Linh Nguyên do siêu căn cứ nào cất giữ. Tính ra thì chắc là Linh Nguyên vẫn còn đang ở trêи người của tên trộm.
Việc này không nên chậm trễ, Lục Hằng đã chọn một phương hướng và chuẩn bị rời khỏi núi rừng này.
Vài giờ sau, Lục Hằng lặng người nhìn khung cảnh quen thuộc. Cậu đã biết tại sao một tháng trôi qua Vân Lan vẫn còn lang thang trong rừng. Bởi vì cảm giác về phương hướng của cơ thể này là con số 0. Không đúng, con số 0 đã là nói giảm nói tránh, nói trắng ra thì chính là số âm. Cái tên Vân Lan này hoàn toàn là một tên mù đường!
Nhưng vì linh hồn của chính mình đã tiến vào cơ thể này, chỉ cần để ý một chút thì việc ra khỏi rừng là không thành vấn đề. Là một người thi hành nhiệm vụ với mục tiêu thăng lên cấp cao hơn, Lục Hằng sao có thể đánh bại bởi khó khăn nhỏ này? Không nản chí, Lục Hằng chọn ngay một con đường rồi cất bước đồng thời tập trung toàn bộ chú ý đến những thay đổi của cảnh vật xung quanh.
Vài giờ nữa trôi qua, cùng một khung cảnh, cùng một con người.
[Trợ lí nhỏ, có thể mở chức năng điều hướng cho tôi được không?] Lục Hằng đã từ bỏ việc chống lại “Khả năng thiên phú” của cơ thể này, bất đắc dĩ cầu Trợ lí nhỏ cứu giúp.
[Để tôi thử.]
Một lúc sau, âm thanh ủ rũ của Trợ lí nhỏ vang lên.
[Không được rồi, tôi nhận được cảnh báo nếu mở điều hướng thì tính cách thiết lập sẽ vỡ, sẽ OOC đấy.]
Tia hy vọng cuối cùng bị chặt đứt, Lục Hằng đặt ʍôиɠ ngồi bệt dưới đất khóc không ra nước mắt. Lục Hằng ngã người về sau, nhìn lên bầu trời bị cành cây xé toạc. Cậu đang suy nghĩ về vấn đề lớn liên quan đến sự sống còn. Rốt cuộc là trong một tháng này Vân Lan đã ăn gì để sống? Phải biết là hầu hết các động thực vật ở đây đều bị nhiễm ma khí và không thể làm thức ăn được nữa.
Vừa mới gấp rút lên đường mấy tiếng đồng hồ đã tiêu hao không ít thể lực. Lục Hằng cảm thấy bụng đã đói cồn cào. Luc lọi trong ký ức Lục Hằng phát hiện không hổ là Thiên sư môn phái, lại còn có loại nghịch thiên đồ vật như ích cốc đan này. Ăn một cái, quẩy cả ngày.
Lục Hằng sửng sốt, sờ sờ cái gói nhỏ mang theo bên người, lấy ra một bình sứ nhỏ. Vui vẻ rạo rực mà rút nút gỗ, đổ ra lòng bàn tay thì… Rỗng tuếch.
Một tia thê lương thổi qua. Lục Hằng cảm thấy nếu có thêm vài bông tuyết nữa thì sẽ càng phù hợp với tâm trạng hiện tại của cậu hơn. Có khi nào cậu sẽ trở thành người thi hành nhiệm vụ đầu tiên bị lạc đường và chết đói rồi bị đá khỏi thế giới không? “Cứu mạng!” Một tiếng thét chói tai lọt vào tai Lục Hằng.
Lục Hằng nghe được âm thanh liền bật dậy, chạy như bay về hướng phát ra tiếng kêu cứu.
Chỉ nhìn thấy một thanh niên lảo đảo chạy lung tung trong rừng, thần sắc hoảng loạn, trong miệng thi thoảng phát ra tiếng kêu cứu. Địa hình trong rừng phức tạp, thanh niên này vừa nhìn đã biết là một tuyệt thế mỹ nhân đến từ thành phố, chạy ra ngoài không bao lâu thì vấp ngã. Trêи mặt đất có nhiều lớp mùn nên ngã một cú cũng không gây ra tổn hại gì lớn.
Nguy hiểm đến từ phía sau hắn, một con quái vật quỷ dị với cơ bắp chằng chịt và khuôn mặt ghê tởm không thể nhìn ra nguyên hình. Dị thú trong nháy mắt nhào tới, những móng vuốt sắc nhọn dài mấy tất nhắm vào tim chàng thanh niên mà tấn công, nếu mà đánh trúng thì sợ là toàn bộ lưng đều bị xé toạc ra mất.
Lúc này trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có một người xuất hiện từ phía sau gốc cây bên phải, dùng một cước đá bay dị thú ra xa mấy mét. Hai chân chàng thanh niên mềm nhũn đành phải ngơ ngác ngồi dưới đất xem người ta phát huy sức mạnh. Chỉ thấy người kia tốc độ cực nhanh, mãnh thú còn chưa đứng lên đã bị thanh kiếm gỗ trong tay đâm xuyên đến hộp sọ, chết ngay lập tức.
“Mạnh thật!” chàng thanh niên ngốc nghếch phun ra hai chữ. Nhìn thì biết dị thú này da dẻ cực kì cứng cáp, cho dù là đạn thì cũng chỉ có thể làm xước da của nó thôi. Trừ khi là đẳng cấp công kϊƈɦ thật cao, nếu không thì việc cố gắng gây sát thương cho loại quái thú này thật sự là chuyện viễn vông.
Mà người trước mặt này chỉ dùng một cái kiếm gỗ lại dễ dàng như cắt đậu hũ đâm toác đầu dã thú.
Lục Hằng rút kiếm ra, vết đâm liền chảy ra một bãi máu mủ tanh tưởi. May là Địch Trần kiếm này chất liệu đặc thù, vật dơ bẩn không thể dính vào nên thân kiếm vẫn sạch sẽ như thường.
Thu hồi Địch Trần kiếm, Lục Hằng đi tới trước mặt chàng thanh niên vẫn còn co quắp trêи mặt đất, lẳng lặng nhìn hắn.
Chàng thanh niên lúc này mới bình tĩnh lại từ nỗi khϊế͙p͙ sợ và bàng hoàng cực độ, hắn chú ý đến người này thân thủ gọn gàng như vậy lại trẻ trung đến bất ngờ. Người ta không nói gì nhìn mình chằm chằm khiến chàng thanh niên có chút thấp thỏm. Nhưng mà chàng là người giỏi nhìn sắc mặt người khác, anh liền nhanh chóng nhìn ra trong mắt người trước mặt như viết mấy chữ thật to: Mau nói chuyện với tôi!
“À, cám ơn anh đã cứu tôi. Tôi tên là Phan Dung Hi.” Phan Dung Hi miễn cưỡng đứng dậy chào Lục Hằng một cái.
“Vân Lan” Lục Hằng thấy người trước mặt khá là thức thời, lúc này mới yên lòng. Vốn là thân thể này có một chút ám ảnh sợ hãi giao tiếp, trừ khi thật sự cần thiết sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện cùng người lạ.
Phan Dung Hi thấy Lục Hằng dường như chỉ có một thân một mình, trong lòng biết rõ chỉ dựa vào bản thân thì tuyệt đối không có cách nào sống sót mà đi ra khỏi rừng núi này. Tâm tư anh xoay chuyển, nói: “Tôi và bạn tôi bị lạc do tai nạn, anh có thể đưa tôi đi cùng tìm cậu ta không? Anh có yêu cầu gì cứ nói với tôi.”
Phan Dung Hi thấy Lục Hằng vẻ mặt không đổi thì cắn răng lấy ra một viên tinh hạch cấp ba từ trong túi.
“Đây là thù lao anh đã cứu tôi một mạng, nếu như anh có thể mang tôi ra ngoài, tôi còn có thể lấy ra tinh hạch đẳng cấp cao hơn.”
Lục Hằng nhìn tinh thể long lanh óng ánh trong lòng bàn tay Phan Dung Hi, phát hiện một tia cực nhạt linh khí bao quanh nó thì hỏi “Đây là cái gì?”
Người này thậm chí còn không biết đến tinh hạch, chẳng lẽ anh ta không phải nhà dị năng? Không phải nhà dị năng thì làm sao có thể có lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy? Phan Dung Hi nghĩ thầm, dù sao đây là chuyện mà ai cũng biết không cần phải giấu diếm, không bằng nói ra sự thật biết đâu còn có thể câu được chút hảo cảm từ anh chàng mạnh mẽ này.
“Đây là tinh hạch được ngưng tụ từ não của thây ma hoặc dã thú gì đó, có thể giúp nhà dị năng tăng cấp năng lực. Nhưng mà tôi cũng không phải nhà dị năng nên cụ thể thì hấp thu như thế nào thì tôi không rõ lắm.” Phan Dung Hi nghĩ nghĩ một hồi lại bổ sung “Bạn của tôi là một nhà dị năng, anh cùng tôi đi gặp cậu ta, tôi sẽ thay anh hỏi cậu ta xem hấp thu nó như thế nào.”
Lục Hằng gật đầu ra hiệu cho Phan Dung Hi đi theo, xoay người bước đi.
“Chờ đã, anh còn chưa có lấy tinh hạch.” Phan Dung Hi rất là thức thời lau sạch viên tinh hạch đưa cho Lục Hằng.
Lục Hằng không khách sáo, cái này vốn là chiến lợi phẩm của cậu, vươn tay cầm lấy rồi xoay người rời đi.
“À, cái kia… Lối ra khỏi khu rừng này là…” Phan Dung Hi chần chờ trong chốc lát rồi lên tiếng.
——————-
Tại một thôn sơn nhỏ bị bỏ hoang dưới chân núi.
Sau ngày tận thế, ngôi làng nhỏ tách biệt với thế gian này không có ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều trở thành thây ma. Trong mấy ngày qua, làng thây ma này bị người dọn dẹp sạch sẽ. Một tiểu đội gồm người và ngựa đóng quân ở đây.
Ngày hôm đó, sắc trời dần muộn. Vài hàng người đứng ngay ngắn trêи một khoảng đất trống nhỏ trong làng. Người đàn ông trước mặt cao lớn, lông mày đậm và rậm, khuôn mặt cứng rắn như dao. Anh mặc một chiếc quần rằn ri, áo phông xanh bộ đội ôm sát không che được những đường cơ bùng nổ. Mặc dù người này không đẹp trai cho lắm, nhưng khắp toàn thân tràn đầy hormone nam tính, nồng đậm hương vị đàn ông.
Tần Dật qua loa quét qua, liền phát hiện trong đội ngũ ít đi ba người. Mục Phi, Giang Tư Nhạc, Phan Dung Hi.
Ba người này tình cờ là một tiểu đội, Tần Dịch nhíu mày. Hắn là nhà dị năng kép mang song song hai hệ “lửa” và “tinh lực”*, tại thời điểm đóng quân hắn đại khái đã thăm dò qua nơi này. Ngoại trừ mảnh núi rừng kia, hắn thấy những nơi khác cảm giác tồn tại của thây ma hay mãnh thú không mạnh lắm. Theo lý mà nói, với năng lực của Mục Phi, hơn nữa có thêm Giang Tư Nhạc phụ trợ thì không thể xảy ra vấn đề gì.
*Editor bó tay chỗ này:<< Cao nhân nào có biết thì sửa lại giúp mình nhé~
Tần Dật hỏi một đội trưởng: “Vu Thiện, tôi nhớ là anh cùng Mục Phi bọn họ vừa mới đi cùng một hướng. Anh có nhìn thấy họ không?”
“Lão đại, đội của chúng tôi xác thực có cùng đồng hành cùng bọn họ một đoạn. Sau đó Mục Phi không biết tại sao, nhất định phải đi vào trong núi. Tôi có nói lão đại có mệnh lệnh không cho một mình đi vào núi, không thể không tuân lệnh. Không còn cách nào khác, tôi cùng bọn họ mỗi người một ngả.”
Tần Dật nghe xong lời này thì lửa giận trong lòng dâng lên. Mục Phi này đang làm cái quái gì vậy? Anh ta đã nhấn mạnh rất nhiều lần là không được hành động hấp tấp, tình hình trong rừng còn chưa rõ vậy mà anh ta còn lao đầu vào.
Nhưng dù có tức giận đến đâu, anh cũng phải dọn dẹp mớ hỗn độn này. Mục Phi và Giang Tư Nhạc từ lúc chỉ mới vài tuổi đã đi theo Tần Dật trêu mèo ghẹo chó, tình bạn của ba người này thật không tầm thường.
Tuy nói Tần Dật từ hồi 16 tuổi đã bị trong nhà đưa vào quân đội rèn luyện, đi một lần là đi hẳn 10 năm. Mãi đến sau này bạo phát tận thế mới gặp lại Mục Phi và Giang Tư Nhạc. Mà quan hệ tình cảm thời niên thiếu không bởi vì xa cách mười năm mà thay đổi quá nhiều. Tần Dật vẫn là đại ca chăm sóc bọn họ.
Tần Dật trầm giọng nói: “Giải tán. Mọi người đi nghỉ ngơi trước, tôi đi tìm bọn Mục Phi. Không được buông lỏng cảnh giác, gác đêm thì theo như phân công trước đó mà làm.”
Thấy Tần Dật xoay người bước ra khỏi thôn, Vu Thiện vội vã nói: “Lão đại, trời sắp tối rồi!”
Sau khi trời tối, sức mạnh của thây ma và dị thú tăng gấp đôi so với ban ngày. Chạy ra ngoài vào thời gian này thật sự rất nguy hiểm.
Tần Dật không nhìn lại, chỉ xua tay: “Yên tâm, những thứ xung quanh đây có gấp đôi thực lực cũng không đả thương được tôi.”
Còn chưa ra khỏi thôn, Tần Dật đã thấy hai người quen thuộc vội vàng bước tới. Người phía trước rất vội vàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng. Người đi sau hai bước nhìn có chút nóng nảy nhưng trời sinh dáng vẻ anh tuấn, cho dù trêи mặt viết hai chữ kiêu ngạo cũng không làm người khác phản cảm.
Hai người này là Mục Phi và Giang Tư Nhạc.
Vừa thấy Tần Dật, Mục Phi đã sốt sắng hỏi: “Tần Dật, Dung Hi có trở về chưa?”
Thấy Tần Dật lắc đầu, vẻ mặt của anh ta càng thêm lo lắng: “Dung Hi và chúng tôi lạc nhau. Đêm nay tôi không chắc có ra ngoài chơi được không, làm phiền anh đi theo chúng tôi ra ngoài một chuyến.”
“Chậc chậc, Mục Phi này, chính cậu đi tìm thì được, còn làm phiền Tần Dật ra tay đi tìm tiểu tình nhân của cậu à? Có biết xẩu hổ không hả?” Giang Tư Nhạc không thèm che giấu mà lườm một cái.
“Tiều Nhạc, cậu đừng giận dỗi nữa, cậu biết rõ tôi chỉ xem cậu ấy là em trai thôi mà.” Mục Phi vỗ vai an ủi Giang Tư Nhạc.
Giang Tư Nhạc nói chuyện khó nghe mà Mục Phi lại không tức giận chút nào bởi vì Mục Phi biết Tư Nhạc chỉ là tính cách có chút kiêu căng nhưng là một người có tâm địa tốt.
“Nếu không phải dựa vào mười năm tình cảm, tôi chả thèm để ý đến cậu.” Giang Tư Nhạc không nể mặt mà đánh vào tay Mục Phi một cái rồi kéo Tần Dật ra khỏi thôn.
Tần Dật cảm thấy có chút kỳ quái. Giang Tư Nhạc từ nhỏ đã được trong nhà chiều chuộng thành một tên hay cáu kỉnh. Tính cách thiếu kiên nhẫn, hành động thì cẩu thả không giống như Mục Phi, một anh chàng dịu dàng và tỉ mỉ. Còn khoảng cách mười năm xa nhau kia nữa, Giang Tư Nhạc càng thêm thân với Mục Phi hơn. Chỉ là mấy ngày gần đây, Giang Tư Nhạc lại không thèm để ý đến Mục Phi, nói chuyện với nhau thì bới lông tìm vết. Ngược lại Giang Tư Nhạc lại không việc gì mà quấn lấy mình không rời.
Tần Dật cũng lười hỏi mấy chuyện hờn dỗi khó xử này. Đàn ông với nhau cả, có mâu thuẫn đến mức nào thì đánh nhau một trận cũng rồi. Xong chuyện mọi người lại xưng huynh gọi đệ, mãi là anh em.
Ba người đều là nhà dị năng, tố chất thân thể mạnh hơn hẳn người bình thường.
Trời còn chưa tối hẳn, mảnh núi rừng kia ở ngay trước mặt. Sau khi đến, Tần Dật phát hiện khu rừng có chút khác thường. Cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt xung quanh đã biến mất.
“Chúng tôi và Dung Hi bị tách ra ở trong núi này, chắc cậu ấy vẫn còn ở bên trong.” Xem vẻ mặt của Mục Phi như là hận không thể ngay lập tức vọt vào bên trong tìm người.
“Mục Phi tôi đã cảnh cáo các cậu không được đi vào trong núi. Đây cũng không phải là tác phong bình thường của cậu.”
Cảm giác được nguy hiểm tản đi, Tần Dật cũng không vội đi tìm người. Cho dù bên trong kết quả có như thế nào thì cũng đã là chuyện không thay đổi được.
Mục Phi do dự, nhưng anh cũng biết tính cách của Tần Dật, vẫn nên nói ra thì hơn: “Tôi nhận được tin, trong núi này có một con dị thú hệ "tinh lực" hiếm thấy.”
“Cậu cũng thật là đủ tận tâm nhỉ. Phế vật kia đã thử qua tất cả tinh hạch bình thường cũng không thể thức tỉnh, cậu lại vội đi lấy tinh hạch "tinh lực" cho người ta.” Giang Tư Nhạc cười nhạo một tiếng.
“Tiểu Nhạc, tôi biết cậu vẫn luôn không thích Dung Hi. Tôi cũng là muốn cậu ấy sau khi thức tỉnh dị năng thì không cần tôi chiếu cố nữa, cũng không làm cậu chướng mắt.”
Tần Dật cảm thấy bầu không khí giữa hai người này quá kỳ quái, Mục Phi nhìn như đang dỗ dành vợ vậy. Ý nghĩ này vừa mới lóe liền bị chính mình chặt đứt, nghĩ cái quỷ gì thế, Giang Tư Nhạc là đàn ông mà.
“Dung Hi!” Mục Phi kinh hỉ mà gào một tiếng.
Chỉ thấy Phan Dung Hi cùng một thanh niên xa lạ từ trong rừng núi đi ra. Chàng thanh niên có gương mặt trẻ con làm người khác khó lòng nhìn ra tuổi tác, chỉ có thể từ thân hình mà đoán ra cậu đã là người trưởng thành. Đôi mắt tròn vo, đuôi mắt xếch lên, con ngươi màu hổ phách có chút khác người. Màu tóc cũng nhạt hơn người thường một chút, tóc hơi dài xoăn bồng bềnh, tùy ý buộc thành một cái đuôi nhỏ.
Thanh niên này trang phục vô cùng quái dị, cả người cứ như từ cổ đại xuyên tới.
Mục Phi và Giang Tư Nhạc hoàn toàn bị cách ăn mặc kỳ lạ của chàng trai trẻ này thu hút.
Khi Tần Dịch nhìn thấy người thanh niên này, trong mắt chỉ có hai chữ: “Su kem!”
Địch Trần kiếm này cũng không phải vật bình thường mà được làm bằng tâm gỗ của cây đào sấm 10 vạn tuổi do thượng cổ lưu lại. Nhảy giữa tiếng gió và sấm sét có tác dụng khắc chế ma quỷ.
Lục Hằng đem Địch Trần kiếm đeo lên lưng, ngẫm lại một chút tình cảnh trước mắt. Bây giờ là thời điểm cách môn phái Thiên sư bị tiêu diệt đúng một tháng. Vào thời khắc cuối cùng, những người còn lại ép khô toàn bộ tinh lực kϊƈɦ hoạt truyền tống đem Vân Lan, người có thực lực và thiên phú mạnh nhất, cưỡng ép đưa ra ngoài. Trận dịch chuyển này ngẫu nhiên đưa Vân Lan đến một nơi không rõ tên tuổi trong rừng.
Mới đó đã là một tháng trôi qua mà sao Vân Lang vẫn còn lang thang xung quanh trong rừng núi? Hiện tại đã đến lúc phải ra khỏi núi rừng này tìm nơi nhân loại tụ tập, nghĩ biện pháp thăm dò tung tích của Linh Nguyên mới phải. Bây giờ không biết ma khí bạo phát đã bao lâu cũng không biết Linh Nguyên do siêu căn cứ nào cất giữ. Tính ra thì chắc là Linh Nguyên vẫn còn đang ở trêи người của tên trộm.
Việc này không nên chậm trễ, Lục Hằng đã chọn một phương hướng và chuẩn bị rời khỏi núi rừng này.
Vài giờ sau, Lục Hằng lặng người nhìn khung cảnh quen thuộc. Cậu đã biết tại sao một tháng trôi qua Vân Lan vẫn còn lang thang trong rừng. Bởi vì cảm giác về phương hướng của cơ thể này là con số 0. Không đúng, con số 0 đã là nói giảm nói tránh, nói trắng ra thì chính là số âm. Cái tên Vân Lan này hoàn toàn là một tên mù đường!
Nhưng vì linh hồn của chính mình đã tiến vào cơ thể này, chỉ cần để ý một chút thì việc ra khỏi rừng là không thành vấn đề. Là một người thi hành nhiệm vụ với mục tiêu thăng lên cấp cao hơn, Lục Hằng sao có thể đánh bại bởi khó khăn nhỏ này? Không nản chí, Lục Hằng chọn ngay một con đường rồi cất bước đồng thời tập trung toàn bộ chú ý đến những thay đổi của cảnh vật xung quanh.
Vài giờ nữa trôi qua, cùng một khung cảnh, cùng một con người.
[Trợ lí nhỏ, có thể mở chức năng điều hướng cho tôi được không?] Lục Hằng đã từ bỏ việc chống lại “Khả năng thiên phú” của cơ thể này, bất đắc dĩ cầu Trợ lí nhỏ cứu giúp.
[Để tôi thử.]
Một lúc sau, âm thanh ủ rũ của Trợ lí nhỏ vang lên.
[Không được rồi, tôi nhận được cảnh báo nếu mở điều hướng thì tính cách thiết lập sẽ vỡ, sẽ OOC đấy.]
Tia hy vọng cuối cùng bị chặt đứt, Lục Hằng đặt ʍôиɠ ngồi bệt dưới đất khóc không ra nước mắt. Lục Hằng ngã người về sau, nhìn lên bầu trời bị cành cây xé toạc. Cậu đang suy nghĩ về vấn đề lớn liên quan đến sự sống còn. Rốt cuộc là trong một tháng này Vân Lan đã ăn gì để sống? Phải biết là hầu hết các động thực vật ở đây đều bị nhiễm ma khí và không thể làm thức ăn được nữa.
Vừa mới gấp rút lên đường mấy tiếng đồng hồ đã tiêu hao không ít thể lực. Lục Hằng cảm thấy bụng đã đói cồn cào. Luc lọi trong ký ức Lục Hằng phát hiện không hổ là Thiên sư môn phái, lại còn có loại nghịch thiên đồ vật như ích cốc đan này. Ăn một cái, quẩy cả ngày.
Lục Hằng sửng sốt, sờ sờ cái gói nhỏ mang theo bên người, lấy ra một bình sứ nhỏ. Vui vẻ rạo rực mà rút nút gỗ, đổ ra lòng bàn tay thì… Rỗng tuếch.
Một tia thê lương thổi qua. Lục Hằng cảm thấy nếu có thêm vài bông tuyết nữa thì sẽ càng phù hợp với tâm trạng hiện tại của cậu hơn. Có khi nào cậu sẽ trở thành người thi hành nhiệm vụ đầu tiên bị lạc đường và chết đói rồi bị đá khỏi thế giới không? “Cứu mạng!” Một tiếng thét chói tai lọt vào tai Lục Hằng.
Lục Hằng nghe được âm thanh liền bật dậy, chạy như bay về hướng phát ra tiếng kêu cứu.
Chỉ nhìn thấy một thanh niên lảo đảo chạy lung tung trong rừng, thần sắc hoảng loạn, trong miệng thi thoảng phát ra tiếng kêu cứu. Địa hình trong rừng phức tạp, thanh niên này vừa nhìn đã biết là một tuyệt thế mỹ nhân đến từ thành phố, chạy ra ngoài không bao lâu thì vấp ngã. Trêи mặt đất có nhiều lớp mùn nên ngã một cú cũng không gây ra tổn hại gì lớn.
Nguy hiểm đến từ phía sau hắn, một con quái vật quỷ dị với cơ bắp chằng chịt và khuôn mặt ghê tởm không thể nhìn ra nguyên hình. Dị thú trong nháy mắt nhào tới, những móng vuốt sắc nhọn dài mấy tất nhắm vào tim chàng thanh niên mà tấn công, nếu mà đánh trúng thì sợ là toàn bộ lưng đều bị xé toạc ra mất.
Lúc này trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có một người xuất hiện từ phía sau gốc cây bên phải, dùng một cước đá bay dị thú ra xa mấy mét. Hai chân chàng thanh niên mềm nhũn đành phải ngơ ngác ngồi dưới đất xem người ta phát huy sức mạnh. Chỉ thấy người kia tốc độ cực nhanh, mãnh thú còn chưa đứng lên đã bị thanh kiếm gỗ trong tay đâm xuyên đến hộp sọ, chết ngay lập tức.
“Mạnh thật!” chàng thanh niên ngốc nghếch phun ra hai chữ. Nhìn thì biết dị thú này da dẻ cực kì cứng cáp, cho dù là đạn thì cũng chỉ có thể làm xước da của nó thôi. Trừ khi là đẳng cấp công kϊƈɦ thật cao, nếu không thì việc cố gắng gây sát thương cho loại quái thú này thật sự là chuyện viễn vông.
Mà người trước mặt này chỉ dùng một cái kiếm gỗ lại dễ dàng như cắt đậu hũ đâm toác đầu dã thú.
Lục Hằng rút kiếm ra, vết đâm liền chảy ra một bãi máu mủ tanh tưởi. May là Địch Trần kiếm này chất liệu đặc thù, vật dơ bẩn không thể dính vào nên thân kiếm vẫn sạch sẽ như thường.
Thu hồi Địch Trần kiếm, Lục Hằng đi tới trước mặt chàng thanh niên vẫn còn co quắp trêи mặt đất, lẳng lặng nhìn hắn.
Chàng thanh niên lúc này mới bình tĩnh lại từ nỗi khϊế͙p͙ sợ và bàng hoàng cực độ, hắn chú ý đến người này thân thủ gọn gàng như vậy lại trẻ trung đến bất ngờ. Người ta không nói gì nhìn mình chằm chằm khiến chàng thanh niên có chút thấp thỏm. Nhưng mà chàng là người giỏi nhìn sắc mặt người khác, anh liền nhanh chóng nhìn ra trong mắt người trước mặt như viết mấy chữ thật to: Mau nói chuyện với tôi!
“À, cám ơn anh đã cứu tôi. Tôi tên là Phan Dung Hi.” Phan Dung Hi miễn cưỡng đứng dậy chào Lục Hằng một cái.
“Vân Lan” Lục Hằng thấy người trước mặt khá là thức thời, lúc này mới yên lòng. Vốn là thân thể này có một chút ám ảnh sợ hãi giao tiếp, trừ khi thật sự cần thiết sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện cùng người lạ.
Phan Dung Hi thấy Lục Hằng dường như chỉ có một thân một mình, trong lòng biết rõ chỉ dựa vào bản thân thì tuyệt đối không có cách nào sống sót mà đi ra khỏi rừng núi này. Tâm tư anh xoay chuyển, nói: “Tôi và bạn tôi bị lạc do tai nạn, anh có thể đưa tôi đi cùng tìm cậu ta không? Anh có yêu cầu gì cứ nói với tôi.”
Phan Dung Hi thấy Lục Hằng vẻ mặt không đổi thì cắn răng lấy ra một viên tinh hạch cấp ba từ trong túi.
“Đây là thù lao anh đã cứu tôi một mạng, nếu như anh có thể mang tôi ra ngoài, tôi còn có thể lấy ra tinh hạch đẳng cấp cao hơn.”
Lục Hằng nhìn tinh thể long lanh óng ánh trong lòng bàn tay Phan Dung Hi, phát hiện một tia cực nhạt linh khí bao quanh nó thì hỏi “Đây là cái gì?”
Người này thậm chí còn không biết đến tinh hạch, chẳng lẽ anh ta không phải nhà dị năng? Không phải nhà dị năng thì làm sao có thể có lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy? Phan Dung Hi nghĩ thầm, dù sao đây là chuyện mà ai cũng biết không cần phải giấu diếm, không bằng nói ra sự thật biết đâu còn có thể câu được chút hảo cảm từ anh chàng mạnh mẽ này.
“Đây là tinh hạch được ngưng tụ từ não của thây ma hoặc dã thú gì đó, có thể giúp nhà dị năng tăng cấp năng lực. Nhưng mà tôi cũng không phải nhà dị năng nên cụ thể thì hấp thu như thế nào thì tôi không rõ lắm.” Phan Dung Hi nghĩ nghĩ một hồi lại bổ sung “Bạn của tôi là một nhà dị năng, anh cùng tôi đi gặp cậu ta, tôi sẽ thay anh hỏi cậu ta xem hấp thu nó như thế nào.”
Lục Hằng gật đầu ra hiệu cho Phan Dung Hi đi theo, xoay người bước đi.
“Chờ đã, anh còn chưa có lấy tinh hạch.” Phan Dung Hi rất là thức thời lau sạch viên tinh hạch đưa cho Lục Hằng.
Lục Hằng không khách sáo, cái này vốn là chiến lợi phẩm của cậu, vươn tay cầm lấy rồi xoay người rời đi.
“À, cái kia… Lối ra khỏi khu rừng này là…” Phan Dung Hi chần chờ trong chốc lát rồi lên tiếng.
——————-
Tại một thôn sơn nhỏ bị bỏ hoang dưới chân núi.
Sau ngày tận thế, ngôi làng nhỏ tách biệt với thế gian này không có ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều trở thành thây ma. Trong mấy ngày qua, làng thây ma này bị người dọn dẹp sạch sẽ. Một tiểu đội gồm người và ngựa đóng quân ở đây.
Ngày hôm đó, sắc trời dần muộn. Vài hàng người đứng ngay ngắn trêи một khoảng đất trống nhỏ trong làng. Người đàn ông trước mặt cao lớn, lông mày đậm và rậm, khuôn mặt cứng rắn như dao. Anh mặc một chiếc quần rằn ri, áo phông xanh bộ đội ôm sát không che được những đường cơ bùng nổ. Mặc dù người này không đẹp trai cho lắm, nhưng khắp toàn thân tràn đầy hormone nam tính, nồng đậm hương vị đàn ông.
Tần Dật qua loa quét qua, liền phát hiện trong đội ngũ ít đi ba người. Mục Phi, Giang Tư Nhạc, Phan Dung Hi.
Ba người này tình cờ là một tiểu đội, Tần Dịch nhíu mày. Hắn là nhà dị năng kép mang song song hai hệ “lửa” và “tinh lực”*, tại thời điểm đóng quân hắn đại khái đã thăm dò qua nơi này. Ngoại trừ mảnh núi rừng kia, hắn thấy những nơi khác cảm giác tồn tại của thây ma hay mãnh thú không mạnh lắm. Theo lý mà nói, với năng lực của Mục Phi, hơn nữa có thêm Giang Tư Nhạc phụ trợ thì không thể xảy ra vấn đề gì.
*Editor bó tay chỗ này:<< Cao nhân nào có biết thì sửa lại giúp mình nhé~
Tần Dật hỏi một đội trưởng: “Vu Thiện, tôi nhớ là anh cùng Mục Phi bọn họ vừa mới đi cùng một hướng. Anh có nhìn thấy họ không?”
“Lão đại, đội của chúng tôi xác thực có cùng đồng hành cùng bọn họ một đoạn. Sau đó Mục Phi không biết tại sao, nhất định phải đi vào trong núi. Tôi có nói lão đại có mệnh lệnh không cho một mình đi vào núi, không thể không tuân lệnh. Không còn cách nào khác, tôi cùng bọn họ mỗi người một ngả.”
Tần Dật nghe xong lời này thì lửa giận trong lòng dâng lên. Mục Phi này đang làm cái quái gì vậy? Anh ta đã nhấn mạnh rất nhiều lần là không được hành động hấp tấp, tình hình trong rừng còn chưa rõ vậy mà anh ta còn lao đầu vào.
Nhưng dù có tức giận đến đâu, anh cũng phải dọn dẹp mớ hỗn độn này. Mục Phi và Giang Tư Nhạc từ lúc chỉ mới vài tuổi đã đi theo Tần Dật trêu mèo ghẹo chó, tình bạn của ba người này thật không tầm thường.
Tuy nói Tần Dật từ hồi 16 tuổi đã bị trong nhà đưa vào quân đội rèn luyện, đi một lần là đi hẳn 10 năm. Mãi đến sau này bạo phát tận thế mới gặp lại Mục Phi và Giang Tư Nhạc. Mà quan hệ tình cảm thời niên thiếu không bởi vì xa cách mười năm mà thay đổi quá nhiều. Tần Dật vẫn là đại ca chăm sóc bọn họ.
Tần Dật trầm giọng nói: “Giải tán. Mọi người đi nghỉ ngơi trước, tôi đi tìm bọn Mục Phi. Không được buông lỏng cảnh giác, gác đêm thì theo như phân công trước đó mà làm.”
Thấy Tần Dật xoay người bước ra khỏi thôn, Vu Thiện vội vã nói: “Lão đại, trời sắp tối rồi!”
Sau khi trời tối, sức mạnh của thây ma và dị thú tăng gấp đôi so với ban ngày. Chạy ra ngoài vào thời gian này thật sự rất nguy hiểm.
Tần Dật không nhìn lại, chỉ xua tay: “Yên tâm, những thứ xung quanh đây có gấp đôi thực lực cũng không đả thương được tôi.”
Còn chưa ra khỏi thôn, Tần Dật đã thấy hai người quen thuộc vội vàng bước tới. Người phía trước rất vội vàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng. Người đi sau hai bước nhìn có chút nóng nảy nhưng trời sinh dáng vẻ anh tuấn, cho dù trêи mặt viết hai chữ kiêu ngạo cũng không làm người khác phản cảm.
Hai người này là Mục Phi và Giang Tư Nhạc.
Vừa thấy Tần Dật, Mục Phi đã sốt sắng hỏi: “Tần Dật, Dung Hi có trở về chưa?”
Thấy Tần Dật lắc đầu, vẻ mặt của anh ta càng thêm lo lắng: “Dung Hi và chúng tôi lạc nhau. Đêm nay tôi không chắc có ra ngoài chơi được không, làm phiền anh đi theo chúng tôi ra ngoài một chuyến.”
“Chậc chậc, Mục Phi này, chính cậu đi tìm thì được, còn làm phiền Tần Dật ra tay đi tìm tiểu tình nhân của cậu à? Có biết xẩu hổ không hả?” Giang Tư Nhạc không thèm che giấu mà lườm một cái.
“Tiều Nhạc, cậu đừng giận dỗi nữa, cậu biết rõ tôi chỉ xem cậu ấy là em trai thôi mà.” Mục Phi vỗ vai an ủi Giang Tư Nhạc.
Giang Tư Nhạc nói chuyện khó nghe mà Mục Phi lại không tức giận chút nào bởi vì Mục Phi biết Tư Nhạc chỉ là tính cách có chút kiêu căng nhưng là một người có tâm địa tốt.
“Nếu không phải dựa vào mười năm tình cảm, tôi chả thèm để ý đến cậu.” Giang Tư Nhạc không nể mặt mà đánh vào tay Mục Phi một cái rồi kéo Tần Dật ra khỏi thôn.
Tần Dật cảm thấy có chút kỳ quái. Giang Tư Nhạc từ nhỏ đã được trong nhà chiều chuộng thành một tên hay cáu kỉnh. Tính cách thiếu kiên nhẫn, hành động thì cẩu thả không giống như Mục Phi, một anh chàng dịu dàng và tỉ mỉ. Còn khoảng cách mười năm xa nhau kia nữa, Giang Tư Nhạc càng thêm thân với Mục Phi hơn. Chỉ là mấy ngày gần đây, Giang Tư Nhạc lại không thèm để ý đến Mục Phi, nói chuyện với nhau thì bới lông tìm vết. Ngược lại Giang Tư Nhạc lại không việc gì mà quấn lấy mình không rời.
Tần Dật cũng lười hỏi mấy chuyện hờn dỗi khó xử này. Đàn ông với nhau cả, có mâu thuẫn đến mức nào thì đánh nhau một trận cũng rồi. Xong chuyện mọi người lại xưng huynh gọi đệ, mãi là anh em.
Ba người đều là nhà dị năng, tố chất thân thể mạnh hơn hẳn người bình thường.
Trời còn chưa tối hẳn, mảnh núi rừng kia ở ngay trước mặt. Sau khi đến, Tần Dật phát hiện khu rừng có chút khác thường. Cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt xung quanh đã biến mất.
“Chúng tôi và Dung Hi bị tách ra ở trong núi này, chắc cậu ấy vẫn còn ở bên trong.” Xem vẻ mặt của Mục Phi như là hận không thể ngay lập tức vọt vào bên trong tìm người.
“Mục Phi tôi đã cảnh cáo các cậu không được đi vào trong núi. Đây cũng không phải là tác phong bình thường của cậu.”
Cảm giác được nguy hiểm tản đi, Tần Dật cũng không vội đi tìm người. Cho dù bên trong kết quả có như thế nào thì cũng đã là chuyện không thay đổi được.
Mục Phi do dự, nhưng anh cũng biết tính cách của Tần Dật, vẫn nên nói ra thì hơn: “Tôi nhận được tin, trong núi này có một con dị thú hệ "tinh lực" hiếm thấy.”
“Cậu cũng thật là đủ tận tâm nhỉ. Phế vật kia đã thử qua tất cả tinh hạch bình thường cũng không thể thức tỉnh, cậu lại vội đi lấy tinh hạch "tinh lực" cho người ta.” Giang Tư Nhạc cười nhạo một tiếng.
“Tiểu Nhạc, tôi biết cậu vẫn luôn không thích Dung Hi. Tôi cũng là muốn cậu ấy sau khi thức tỉnh dị năng thì không cần tôi chiếu cố nữa, cũng không làm cậu chướng mắt.”
Tần Dật cảm thấy bầu không khí giữa hai người này quá kỳ quái, Mục Phi nhìn như đang dỗ dành vợ vậy. Ý nghĩ này vừa mới lóe liền bị chính mình chặt đứt, nghĩ cái quỷ gì thế, Giang Tư Nhạc là đàn ông mà.
“Dung Hi!” Mục Phi kinh hỉ mà gào một tiếng.
Chỉ thấy Phan Dung Hi cùng một thanh niên xa lạ từ trong rừng núi đi ra. Chàng thanh niên có gương mặt trẻ con làm người khác khó lòng nhìn ra tuổi tác, chỉ có thể từ thân hình mà đoán ra cậu đã là người trưởng thành. Đôi mắt tròn vo, đuôi mắt xếch lên, con ngươi màu hổ phách có chút khác người. Màu tóc cũng nhạt hơn người thường một chút, tóc hơi dài xoăn bồng bềnh, tùy ý buộc thành một cái đuôi nhỏ.
Thanh niên này trang phục vô cùng quái dị, cả người cứ như từ cổ đại xuyên tới.
Mục Phi và Giang Tư Nhạc hoàn toàn bị cách ăn mặc kỳ lạ của chàng trai trẻ này thu hút.
Khi Tần Dịch nhìn thấy người thanh niên này, trong mắt chỉ có hai chữ: “Su kem!”
Danh sách chương