Âm thanh véo von động lòng người ngoài cửa kia tựa như chim hoàng oanh, khiến người khác không khỏi chờ mong xem đây là vị tuyệt thế giai nhân nào. Một làn hương thơm bay qua, thiếu nữ vừa bước vào cửa có khuôn mặt hình bầu dục, mày liễu, cặp mắt hạnh nhân, miệng anh đào, nét mặt tươi cười như hoa, nói những lời vàng ngọc vô cùng uyển chuyển. Nhan sắc này khiến cho cả phòng đều yên lặng, người hầu đứng một bên cho dù không phải là lần đầu tiên thấy Lâm Dương quận chúa nhưng cũng không khỏi nhìn đến si mê không chớp mắt.

Người xuyên qua như Lục Hằng vốn dĩ nên giật mình mới phải, dù sao ở xã hội hiện đại cũng chưa từng gặp mỹ nhân như thế này bao giờ. Thế mà trong lòng Lục Hằng lại thấy hết sức bình thường, dường như luôn có cảm giác bản thân đã từng gặp người đẹp hơn thế. Cậu lặng lẽ liếc nhìn Thích Không, không ngoài dự đoán, Thích Không vẫn là cái bộ dạng bình tĩnh không gợn sóng, dường như mỹ nhân trước mắt và mây trên trời, hay ngọn cỏ ven đường đều chẳng có gì khác biệt cả.

Nhìn thấy biểu tình đó của Thích Không, Lâm Dương quận chúa có phần tức giận cắn cắn môi, thanh âm mềm mại lên tiếng: “Thích Không đại sư, từ biệt đã ba năm, ngài có khoẻ hay không.”

Hai tay Thích Không chắp trước ngực, khẽ gật đầu: “Thí chủ, bần tăng phụng lệnh tông môn tới đây giải quyết họa yêu hồ, xin hãy đem ngọn nguồn sự việc báo cho bần tăng biết.”

Người làm mới suýt nữa đã trừng lồi cả mắt ra ngoài. Đây là lần đầu tiên gã thấy Lâm Dương quận chúa dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy nói chuyện với người khác. Thế mà đối phương chỉ lạnh nhạt đáp còn quận chúa thì chẳng hề tức giận, trái lại rất nghe lời mà bắt đầu nói tới sự tình phát sinh vào đêm ấy.

Đó là vào 7 ngày trước, Lâm Dương quận chúa ngủ dậy liền phát hiện tỳ nữ thiếp thân của mình đang phơi thây trên giường. Quần áo lộn xộn, da thịt đầy đặn đã trở nên khô quắt như bà lão 80 tuổi, biểu cảm trên mặt lại rất thỏa mãn. Nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như vậy khiến cho Lâm Dương quận chúa hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Sau đó lúc người làm và tì nữ đến thu dọn thi thể của người chết thảm đó thì phát hiện một tờ giấy được đặt bên trên, viết rằng: “Các loại cực khổ mà ta phải chịu đựng nhất định sẽ trả lại toàn bộ.”

Sau đó, mỗi buổi tối đều có một người chết rất thảm, trong lòng Cung thân vương biết là không ổn, vội vàng đem sự tình báo cho chùa Phạn Âm. Khi hay tin yêu hồ trốn thoát, người nào người nấy trong phủ Cung thân vương đều cảm thấy bất an, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, trên dưới toàn bộ quý phủ bao trùm trong một bầu không khí chẳng lành.

Cho đến hôm nay, tất cả mọi người mới gặp được cứu tinh. Lục Hằng và Thích Không cứ ở lại phủ Cung thân vương, định tìm tung tích của con yêu hồ kia.

Hai người sinh hoạt trong vương phủ không khác gì lúc ở trong núi, vẫn dốc lòng tu hành.

Ngoại trừ Lâm Dương quận chúa.

Ngay cả một người có đôi chút chậm tiêu như Lục Hằng còn cảm thấy Lâm Dương quận chúa đối xử rất đặc biệt với Thích Không. Ví dụ như có một hôm, Thích Không đang tĩnh tọa dưới tàng cây, Lục Hằng buồn chán ở trong lương đình chọc ngoáy đám cá chép bơi dưới ao.

“Thích Không đại sư.”

Ngửi được làn hương thơm, Lục Hằng liền biết vị Lâm Dương quận chúa kia lại đại giá quang lâm. Chỉ thấy nàng mặc một thân y phục thêu bách điệp hoa mây, ý cười trên mặt vô cùng dịu dàng, tay xách theo một thực hạp ba tầng, mỗi bước đi qua sen hồng nở rộ (*).

(*Câu gốc là Bộ bộ sinh liên)

Đáng tiếc Thích Không lại chẳng hiểu phong tình, mỹ nhân đã đi tới trước mặt mà hắn vẫn còn nhắm mắt tĩnh tọa.

“Thích Không đại sư, đây là mấy món ăn chay ta tự mình làm, ngài nếm thử đi.” Lâm Dương quận chúa cũng không tức giận, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Đa tạ thí chủ, bần tăng đã ích cốc, không cần ăn uống.” Thích Không chẳng hề bị lay động.

Lâm Dương quận chúa tức giận giậm chân, cầm thực hạp quăng vào trong lồng ngực của tỳ nữ, tỳ nữ kia không kịp chuẩn bị mà đập trúng, suýt nữa đã ngã xuống đất. Lâm Dương quận chúa thấy thế thì lửa giận lại càng tăng, mắng: “Nếu làm thực hạp của ta bị đổ, cẩn thận ta lột da ngươi đấy!”

Lục Hằng say sưa xem trò hề trước mặt, đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà. Lục Hằng có chút ác ý thú vị mà cười trên sự đau khổ của người khác, chợt thấy Thích Không đột nhiên mở mắt nhìn về phía mình, Lục Hằng khẽ chột dạ cả kinh té ngửa ra sau, rơi thẳng vào trong ao. Hiện vẫn còn chưa thích ứng với việc bản thân là người tu hành, trong khoảng thời gian ngắn Lục Hằng cũng chẳng thể phản ứng lại, may mà cậu còn biết bơi, cùng lắm thì thay một bộ y phục khác là được.

Lâm Dương quận chúa còn muốn nói thì bỗng thấy hoa mắt, tăng nhân tuấn mỹ trước mặt đã không ở đây nữa. Sau đó nàng liền thấy Thích Không xuất hiện ở trong lương đình, xách đứa bé đáng ghét kia lên.

Lâm Dương quận chúa rất ghét con nít, đặc biệt là tiểu tử này. Nàng chưa từng thấy Thích Không thân cận với người khác bao giờ, hắn mãi là một người ngồi ở trên điện thờ cao cao, nhìn xuống chúng sinh nơi thế gian. Thế mà giờ đây giữa chân mày Thích Không lại hiện lên một chút bất đắc dĩ, nói với đứa nhỏ kia cái gì đó, cả người thoạt nhìn đầy sức sống, không còn dáng vẻ nghiêm túc ngồi ngay ngắn ban nãy nữa.

“Sao lại lại hấp tấp như thế.” Thích Không thả Lục Hằng xuống, làm Thanh Khiết thuật để hong khô vạt áo ẩm ướt của cậu.

Lục Hằng ngượng ngùng nở nụ cười, ra hiệu xin hãy khoan dung.

“Tính tình này của ngươi vẫn cần phải ở trong núi tĩnh tâm tu hành, ngày mai chúng ta liền từ biệt Cung thân vương…” Thích Không còn chưa nói dứt câu đã bị người khác cắt ngang.

“Đại sư, yêu hồ kia còn chưa bắt được. Nếu ngươi muốn rời đi thì ai sẽ bảo vệ người của vương phủ đây, hiện tại con yêu hồ đó đã hoàn toàn mất trí rồi.” Lâm Dương quận chúa vừa đi vào lương đình liền nghe được sấm sét giữa trời quang, gấp đến độ ngữ điệu cũng không còn ôn nhu như trước nữa.

“Thí chủ không cần phải lo lắng, bần tăng sẽ bày một trận pháp. Một khi yêu hồ xuất hiện, trận pháp này sẽ bảo vệ vương phủ cho đến khi bần tăng tới.” Dứt lời, Thích Không chẳng chờ Lâm Dương quận chúa nói thêm câu nào bèn dắt Lục Hằng rời khỏi lương đình.

Ban đêm, ánh trăng như nước, Cung thân vương phủ náo động cả một ngày trời cũng chìm vào giấc ngủ. Trên nóc nhà sương phòng ở Tây viện, có một tăng nhân áo trắng đang xếp bằng. Hắn ngồi đó, trong tay cầm tràng hạt bằng gỗ đàn hương màu đen, mặt mày thanh lãnh, ánh trăng xung quanh tựa hồ nhạt nhòa đi mấy phần.

Mà trên bả vai vị tăng nhân nọ lại có một con rắn nhỏ, nhìn kỹ thì thấy một chút ánh sáng vàng lẩn quẩn trên thân hình nó, trông như thần vật. Một người một rắn này hiển nhiên chính là Thích Không và Lục Hằng. Phương thức hai người họ ở chung có chút kì lạ ắt có nguyên nhân.

Đối với người có thời gian hóa hình ngắn như Lục Hằng mà nói, nếu giữ nguyên hình để tu luyện sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn. Còn vì sao lại cuộn mình trên vai Thích Không thì phải nhắc đến cái ngày ngoài ý muốn đó.

Hôm ấy là rằm, năng lượng bên trong ánh trăng nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần. Lục Hằng vốn không có kinh nghiệm nên đã hấp thu quá nhiều tinh hoa, yêu lực mất khống chế suýt nữa bạo thể mà chết. Chờ đến khi cậu tỉnh lại liền phát hiện hàm răng đang cắm sâu vào đầu ngón tay Thích Không.

Lục Hằng đã tưởng rằng bản thân phát điên nên mới cắn Thích Không, áy náy đến mức xém tí nữa đã dập đầu xuống đất quỳ lạy. Thích Không nhìn thấu tâm tư của cậu bèn giải thích rằng là chính mình chủ động đem ngón tay nhét vào miệng Lục Hằng, bởi vì máu của hắn có tác dụng thanh lọc tâm ma.

Từ đó về sau vì để phòng ngừa xuất hiện bất ngờ, lúc Lục Hằng tu luyện, Thích Không đều đem cậu thả lên vai, nếu có gì kỳ quái liền đọc kinh loại bỏ tâm ma cho cậu.

Thích Không đột nhiên mở mắt: “Trong phủ có điểm khác thường.”

Lục Hằng rướn thẳng người lên, thè lưỡi rắn ra thăm dò trên không trung sau đó nghi hoặc nhìn Thích Không: “Có gì khác thường sao?”

“Tử khí.” Thích Không thả Lục Hằng xuống, tháo tràng hạt, cẩn thận đặt Lục Hằng vào trong vòng tròn: “Ngươi ở đây chăm chỉ tu luyện, nếu có nguy hiểm thì tràng hạt này sẽ bảo vệ ngươi.”

“Ta cũng muốn đi xem.” Lục Hằng lên tiếng.

“Ta từng nghe nói yêu tộc tà đạo có thể thông qua việc nuốt chửng yêu đan của đồng tộc để tăng trưởng tu vi, yêu hồ kia đã có tu vi ngàn năm rồi.” Thích Không đáp “Tu vi của ngươi không đủ, vẫn nên tránh đi thì hơn.”

Men theo luồng tử khí như có như không kia, Thích Không đi tới tiểu viện của Lâm Dương quận chúa. Chỉ thấy hạ nhân nằm la liệt bên trong, Thích Không kiểm tra một chút, phát hiện tất cả đều đã ngừng thở.

Càng tiến sâu vào bên trong thì yêu khí càng nặng, mãi cho đến tận sương phòng của Lâm Dương quận chúa. Khuê phòng của nữ tử người phàm rất quan trọng, Thích Không vốn định thông báo cho Cung thân vương tới lại phát hiện toàn bộ tiểu viện đã rơi vào mê trận, phải tìm được mắt trận mới có thể phá.

Đúng lúc đó, trong sương phòng vang lên tiếng gào thét, chính là âm thanh của Lâm Dương quận chúa. Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Thích Không đẩy cửa bước vào, tỳ nữ giống với hạ nhân ở bên ngoài kia, dĩ nhiên đã hương tiêu ngọc vẫn. Thích Không tiến vào phòng, chỉ thấy Lâm Dương quận chúa nằm co quắp trên giường, không rõ sống chết ra sao.

Thích Không đi lên phía trước, toan kiểm tra tình huống của Lâm Dương quận chúa. Bỗng nhiên Lâm Dương quận chúa hé miệng phun ra một làn sương mù màu đỏ. Thích Không nhanh chóng lui về sau, vung ống tay áo, đánh tan hơn phân nửa nhưng cũng không thể tránh khỏi việc hít vào đôi chút.

Đám sương mù này khá lợi hại. Lúc này Thích Không cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn quả quyết ngồi xếp bằng tại chỗ, nỗ lực bức sương mù ra khỏi cơ thể. Làn sương này vô cùng kì quái, linh khí Thích Không vận chuyển không hề gặp bất kì trở ngại nào. Chẳng qua chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng, thấy sự vật xung quanh bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng như thật như ảo, tâm tình của hắn có chút không nén được sự vui vẻ, cơ hồ đang trải qua chuyện gì đó cực kì tốt đẹp.

Lâm Dương quận chúa thấy tình trạng Thích Không như vậy bèn nâng người ngồi dậy, yểu điệu lượn lờ phía trước: “Thích Không đại sư, thiếp phải lòng chàng từ lâu rồi.”

Giữa chân mày Lâm Dương quận chúa được dán hoa điền, búi tóc rũ xuống, trên người mặc một chiếc ngoại sam màu xám, da thịt trắng muốt như ẩn như hiện dưới ánh nến. Một mỹ nhân như vậy, hơn nữa còn chịu sự tác động của sương mù quỷ dị thì e rằng sẽ chẳng có người nào trên cõi đời này sẽ không cảm thấy nhộn nhạo cả.

Chỉ có điều Thích Không không nằm trong số đó. Hai tay hắn làm thành hình hoa (*), đặt lên đầu gối, nhắm mắt lại, chẳng hề đáp lại lời của Lâm Dương quận chúa.

(* Là để tay như này:



Lâm Dương quận chúa thấy thái độ hắn vô cùng lạnh nhạt, trong lòng không khỏi có chút phẫn hận, rồi lại mê luyến bộ dạng như vầng trăng sáng không thể tiếp cận của hắn. Nếu Thích Không không như vậy thì bản thân nàng cũng sẽ chẳng tâm tâm niệm niệm trong suốt ba năm qua.

Lâm Dương quận chúa đi về phía trước một bước, cắn răng cởi ngoại sam, để lộ chiếc áo lót mỏng manh. Nhưng khi nàng đang định thoát y lại thấy mình chẳng hề cử động được nữa. Lâm Dương quận chúa có phần hiểu rõ chuyện của người tu hành, lập tức nhận ra bản thân hẳn là đã trúng định thân thuật.

Nàng thẹn quá hóa giận nói: “Cái tên hòa thượng này đúng là không biết điều, mau quỳ xuống cầu xin ta!”

Vừa dứt lời, Lâm Dương quận chúa liền phát hiện ngay cả nói nàng cũng không thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện