Edit: ღ Linh Nhiღ
Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
Không thể nào! Tuy rằng cô biết sư phụ cũng ở thành phố A, bọn họ ở cùng một thành phố, hít chung một bầu không khí, có đôi khi cô cũng tưởng tượng, ngẫu nhiên khi đi dạo phố có thể gặp, người qua đường nào đó có thể là sư phụ, nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp mặt thực sự.
Được rồi, thực ra cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, chẳng qua không dám nói.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Ừ, ngày mai rảnh không? Gặp bạn trên mạng? Tô Nhược Tuyết vô cùng rối rắm, nếu là trước kia cô nhất định sẽ từ chối.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Ngay ở cổng trường em đang học, được không? Cửa chính phía bắc? Đúng rồi, trường đại học C là trường cũ của anh. Anh đã tốt nghiệp được hai năm.
Trường học? Cổng chính phía bắc? Sư huynh hai khóa trước?
Tô Nhược Tuyết bị những tin tức liên tiếp này làm cho khiếp sợ, cô nuốt nước miếng, một lúc lâu mới hồi phục.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, anh, làm sao anh biết điều đó?
Cô nhớ là mình chưa từng nói rõ về bản thân với sư phụ…
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: (nhíu mày) Lần trước tụ họp mọi người đều đã nói địa chỉ và IP, không nhớ? Ngốc!
Lại bị sư phụ vô tình trào phúng…
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Buổi chiều ngày mai em không có tiết chứ? Hai giờ ở cổng trường học. Tín vật thì mỗi người chúng ta cầm một cốc nhựa của siêu thị gần đấy, như thế nào? (đắc ý).
Cái này…tại sao anh biết chiều mai cô không có tiết?
Còn nữa, khi người khác gặp bạn trên mạng, không phải đều lấy tạp chí hoặc hoa làm dấu hiệu sao, làm gì có ai cầm cốc nhựa đứng ở cống trường? Còn là cốc nhựa ở siêu thị gần trường nữa?
Theo bản năng cô nhìn thoáng qua cốc nhựa màu hồng trên bàn, bên cạnh còn có nhãn hiệu của siêu thị, khóe miệng Tô Nhược Tuyết giật giật, cô cảm thấy bản thân mình sắp hỏng rồi.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Cứ quyết định như vậy, anh out trước.
Này này, cô còn chưa đồng ý mà!
[Hệ thống]: Hảo hữu Phần Cầm Chử Hạc đã rời mạng.
Tô Nhược Tuyết: …
A a, sư phụ thật không biết xấu hổ, không cho cô cơ hội cự tuyệt!
Lần đầu tiên gặp bạn trên mạng, Tô Nhược Tuyết có chút khẩn trương, hơn nữa người mà cô gặp, lại là sư phụ. Cả một buổi sáng cô ngồi chọn quần áo, gần đến giờ hẹn rồi mà vẫn chưa chọn được. Cuối cùng vẫn mặc quần áo như bình thường, áo sơ mi, quần bò, còn đội mũ lưỡi chai.
Bởi vì khẩn trương, cô đến điểm hẹn sớm hơn, cất cốc nước ở trong túi. Cô cũng không đứng ở cửa, mà đứng ở chỗ có thể nhìn được cửa chính, giống như đang đợi xe.
Chỉ là khi đang vụng trộm quay đầu nhìn về phía cổng trường, đột nhiên thấy một người đàn ông đi từ phòng bảo vệ đi ra, đứng đối diện nhìn cô, làm cho tim cô nhảy dựng. Hiện giờ mới 1 giờ 30 phút, không phải là sư phụ đâu? Mà trong tay anh ta cũng không thấy có cốc nhựa!
Tô Nhược Tuyết khẽ chấn định, lại quay đầu nhìn về phía đường cái. Người đàn ông vừa rồi thật đẹp trai, Tô Nhược Tuyết thầm nghĩ.
Chỉ nhìn thoáng qua, lòng cô liền xao động, gợn sóng. Chỉ sợ cửa chính của trường cũng trở thành nền cho anh ta.
“Chờ xe?”
Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói vang lên làm cho cô giật cả mình.
Người đàn ông vừa rồi đã đứng bên cạnh cô, trong tay còn cầm một cái cốc nhựa màu xanh nhạt.
Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, một lát sau mới lắp bắp nói: “Sư, sư, sư…”
“Ừ.”
“Làm sao mà anh nhận ra em?”
Cốc của cô vẫn còn ở trong túi mà!
“Nhìn bộ dạng em lén lút rung đùi đắc ý, anh liền cảm thấy giống, giống hệt em trong trò chơi.” Tần Mộc mỉm cười, nụ cười kia mặc dù nhàn nhạt, nhưng lại làm cho tim Tô Nhược Tuyết đập nhanh, khẩn trương đến không nói được gì.
Thật may, anh cũng không hỏi gì nhiều.
“Đi ăn cái gì trước đi.”
“Vâng.”
Lần đầu gặp mặt, Tô Nhược Tuyết cũng không muốn đi xa trường học, cho nên bọn họ đến nhà hàng Tây gần đấy.
Lúc ăn cơm, hai người nói một ít về trò chơi, không khí cũng sinh động hơn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bao quanh anh một tầng sáng.
Dáng vẻ của anh thật hấp dẫn, cũng rất quen thuộc.
Tô Nhược Tuyết do dự hồi lâu, rốt cục cũng không nhịn được mà hỏi: “Sư phụ, có phải em đã từng gặp anh ở đâu rồi không?”
Từ lúc gặp mặt, rồi trên xe, thậm chí là lúc này, Tô Nhược Tuyết vẫn vụng trộm nhìn anh, vẫn luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không nghĩ ra. Người đàn ông đẹp trai lại có khí chất như vậy, sao cô lại không có ấn tượng gì nhỉ?
Sư phụ đẩy đĩa bít tết đã cắt nhỏ đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, đuôi lông mày anh khẽ nhếch, khóe miệng lại nở nụ cười, cất giọng như suối trong: “Em cảm thấy sao?”
Lại là cảm thấy sao …
Tô Nhược Tuyết yên lặng xem thường, ở trong trò chơi, mỗi lần sư phụ nói, “Đồ nhi cảm thấy sao?”, cô đều tưởng tượng ra một người đang bò trên đất cười lăn lộn, giờ gặp mặt, cô mới biết tưởng tượng của mình biến thái như thế nào, quả thực quá kém.
Dung mạo này, nụ cười này, giọng nói này, làm sao có thể giống như sát thủ đầy nữ tính mà cô tưởng tượng!
“Em nhớ ra rồi!” Kích động, Tô Nhược Tuyết vỗ mạnh vào bàn ăn.
Làm cho phục vụ tiến đến, cẩn thận hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Tô Nhược Tuyết quẫn bách, quyết định rụt cổ làm đà điểu, cuối cùng vẫn là do sư phụ cười xua tay, bảo phục vụ rời đi.
Thật ra, cô muốn đi ăn ở căng tin trường học hơn…
Sát thủ đầy nữ tính! Mặc kệ là thầy giáo hay sinh viên, hay bác gái nấu cơm ở căng tin, đều quỳ gối trước người này. Anh chính là học trưởng làm mê đảo hàng vạn nữ sinh viên – Tần Mộc. Tuy rằng học trưởng đã tốt nghiệp được hai năm, nhưng trong trường vẫn lưu truyền về anh, ở trên điễn dàn trường vẫn còn ảnh của anh…
“Tần Mộc… Sư phụ…” Tô Nhược Tuyết lắp bắp.
Tần Mộc ở đối diện hơi nhíu mi, sau đó tầm mắt rơi vào cốc nước màu lam trên bàn, xuyên qua lớp vỏ cốc, hắn nhìn thấy tay Tô Nhược Tuyết trắng nõn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn nắm lấy.
Trên đường về, Tô Nhược Tuyết cũng quên đi sự khiếp sợ và khách sáo lúc đầu, người đàn ông này xuất chúng như thế, sao ở trong trò chơi lại có thể biến thành một người lưu manh như vậy? Cô thực sự không thể liên hệ Tần Mộc với cái vị sư phụ ở trong trò chơi, ngồi cùng cô trong khu an toàn ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà người khác…
Bởi vì cô thất thần, nên đi tụt lại phía sau, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Tần Mộc, cô cảm thấy điều này thật không thể tưởng tượng được.
“Sư phụ…”
“Sao?” Anh quay đầu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Vì sao anh ở ngoài đời và trong trò chơi lại khác nhau đến vậy?” Tô Nhược Tuyết hỏi, một người sao có thể có hai tính cách như vậy? Trước kia cô cũng nghe nói về học trưởng Tần Mộc, nếu hiện tại kết hợp cùng với người ở trong trò chơi, thì thật sự làm cho người ta khó có thể nhận ra là cùng một người.
Tần Mộc khẽ nhíu mày, anh không trả lời, ngược lại đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu hỏi cô, “Vậy em thích kiểu nào?”
Ánh chiều tà chiếu lên mặt anh, lông mi dài khẽ rung, trong lòng Tô Nhược Tuyết khẽ run, trong nháy mắt cô thấy đầu mình trống rỗng, thậm chí cô đã quên phải trả lời.
Hai ngày sau, Tần Mộc có việc, không thể login. Mà thời gian Tô Nhược Tuyết chơi game cũng ít đi, tuy nhiên phần lớn thời gian cô đều cầm điện thoại. Từ lần ăn cơm cùng anh, hai người bọn họ vẫn tiếp tục liên hệ, mỗi ngày đều nhắn tin nói chuyện phiếm, cô cảm thấy bản thân và anh có rất nhiều đề tài để nói. Vì thế phần lớn thời gian cô đều treo máy, sư phụ không online, trò chơi bỗng trở nên vô vị.
Hôm nay, bang phái xuất hiện một người onl, Tảo Tuyết Nấu Rượu. Anh này là Phó bang chủ. Không giống như Bang chủ cao cao tại thượng, Tô Nhược Tuyết tiếp xúc với Phó bang chủ tương đối nhiều. Bởi vì trước đó sư phụ luôn kéo anh đến làm công, mang cô đi phó bản, sau đó nửa đường sư phụ lại chạy trốn, cuối cùng chỉ còn lại cô cùng đi với Phó bang chủ. Cho nên bây giờ Phó bang chủ login, Tô Nhược Tuyết rất vui vẻ, lập tức hoan nghênh ở kênh bang phái.
[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ, đã lâu không thấy. (icon tươi cười)
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Tiểu Hương còn chơi à? Anh lên xem chút.
[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ, giờ mọi người chơi game nào vậy?
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Làm gì còn tâm trạng chơi game, lần trước gặp mặt xảy ra chuyện, sau đó bọn anh không chơi nữa.
Gặp chuyện không may? Trong lòng Tô Nhược Tuyết có gì đó rơi lộp bộp.
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Lần trước bang ta gặp mặt có uống rượu, sau đó khi trở về sư phụ của em gặp tai nạn xe, hắn đã mất, sau đó bọn anh đều không chơi game nữa.
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Nếu khi đó không tổ chức gặp mặt, hoặc là khi gặp mặt không uống nhiều rượu, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Em nói xem vì sao sinh mệnh con người lại yếu ớt như vậy? Nói chết là chết…
Phó bang chủ còn lải nhải rất nhiều, Tô Nhược Tuyết đều không đáp lời, bởi vì cô đang choáng váng. Phó bang chủ vừa nói sư phụ gặp tai nạn xe đã chết? Vậy người vẫn ở bên cô là ai?
[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ nói đùa, sư phụ vẫn chơi game mà!
Phó bang chủ không trả lời, Tô Nhược Tuyết kéo lên trên xem lại nội dung trò chuyện, sau đó cô thấy Phó bang chủ nói, quên đi, anh out, nhìn game này liền khó chịu. Em nên vào bang khác đi, nguyên lão trong bang sẽ không chơi lại nữa.
Trong lòng Tô Nhược Tuyết trống rỗng. Cô nắm chặt di động, soạn tin rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không gửi đi. Thôi, có chơi cũng sẽ có rời.
Tô Nhược Tuyết vẫn ngỗi canh giữ trước máy tính, thời điểm Phong Lăng Vân login cô liền phát hiện.
Anh là sư phụ cô, rất tốt, lúc nào cũng có thể truyền tống đến bên cạnh.
[Hệ thống]: Bạn muốn mời sư phụ Phong Lăng Vân truyền tống đến bên cạnh bạn?
Tô Nhược Tuyết trực tiếp ấn xác định.
Sau một lát, Phong Lăng Vân liền xuất hiện ở trên cầu Vong Xuyên, gió trên cầu thổi từng trận, áo trắng bay bay, thật giống như tiên nhân.
Đúng rồi, từ trước đến nay sư phụ không bao giờ mặc đồ trắng.
Phong Lăng Vân xin tổ đội, Tô Nhược Tuyết đồng ý.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Hôm nay truyền tống đến đây lại không thấy em cầm khoáng thạch hoặc cây cỏ, quá ngạc nhiên rồi. (icon ngoáy lỗ mũi)
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Vừa rồi anh có nhìn qua hoạt động lễ Noel, kết hôn có sủng vật, đồ nhi, hay là kết hôn với vi sư đi? Vi sư sẽ ngậm đắng nuốt cay, bằng không sẽ để người khác chiếm mất tiện nghi. (icon cười lớn).
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Phần Cầm Chử Hạc?
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Em muốn gả cho nhân vật đó sao? Đương nhiên có thể.
Trong lòng Tần Mộc khẽ bổ sung thêm một câu, được như vậy thì quá tốt. Ít nhất thì Phần Cầm Chử Hạc mới thực sự là anh. Anh có thể vì cô mà biến thành lưu manh, cũng có thể vì cô mà dịu dàng. Nhưng mỗi ngày đều phải giả bộ đi đánh giết rồi mắng chửi người, thực sự có chút vất vả đối với anh, anh còn mua cả một quyển sách dạy mắng chửi người, cho nên mỗi lần mắng người cả buổi cũng không lặp lại một câu nào.
Nhưng mà câu tiếp theo của cô lại làm cho tâm tình đang nhảy nhót của anh rơi xuống tận đáy vực.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Lừa gạt người khác thú vị như vậy sao?
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Anh không phải là sư phụ em.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, Tần Mộc, giả dạng làm sư phụ của em, lừa gạt em thú vị lắm sao?
[Hệ thống]: Đồ đệ Tuyết Lý Hương rời mạng.
Tần Mộc luống cuống……
Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
Không thể nào! Tuy rằng cô biết sư phụ cũng ở thành phố A, bọn họ ở cùng một thành phố, hít chung một bầu không khí, có đôi khi cô cũng tưởng tượng, ngẫu nhiên khi đi dạo phố có thể gặp, người qua đường nào đó có thể là sư phụ, nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp mặt thực sự.
Được rồi, thực ra cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, chẳng qua không dám nói.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Ừ, ngày mai rảnh không? Gặp bạn trên mạng? Tô Nhược Tuyết vô cùng rối rắm, nếu là trước kia cô nhất định sẽ từ chối.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Ngay ở cổng trường em đang học, được không? Cửa chính phía bắc? Đúng rồi, trường đại học C là trường cũ của anh. Anh đã tốt nghiệp được hai năm.
Trường học? Cổng chính phía bắc? Sư huynh hai khóa trước?
Tô Nhược Tuyết bị những tin tức liên tiếp này làm cho khiếp sợ, cô nuốt nước miếng, một lúc lâu mới hồi phục.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, anh, làm sao anh biết điều đó?
Cô nhớ là mình chưa từng nói rõ về bản thân với sư phụ…
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: (nhíu mày) Lần trước tụ họp mọi người đều đã nói địa chỉ và IP, không nhớ? Ngốc!
Lại bị sư phụ vô tình trào phúng…
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Buổi chiều ngày mai em không có tiết chứ? Hai giờ ở cổng trường học. Tín vật thì mỗi người chúng ta cầm một cốc nhựa của siêu thị gần đấy, như thế nào? (đắc ý).
Cái này…tại sao anh biết chiều mai cô không có tiết?
Còn nữa, khi người khác gặp bạn trên mạng, không phải đều lấy tạp chí hoặc hoa làm dấu hiệu sao, làm gì có ai cầm cốc nhựa đứng ở cống trường? Còn là cốc nhựa ở siêu thị gần trường nữa?
Theo bản năng cô nhìn thoáng qua cốc nhựa màu hồng trên bàn, bên cạnh còn có nhãn hiệu của siêu thị, khóe miệng Tô Nhược Tuyết giật giật, cô cảm thấy bản thân mình sắp hỏng rồi.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Cứ quyết định như vậy, anh out trước.
Này này, cô còn chưa đồng ý mà!
[Hệ thống]: Hảo hữu Phần Cầm Chử Hạc đã rời mạng.
Tô Nhược Tuyết: …
A a, sư phụ thật không biết xấu hổ, không cho cô cơ hội cự tuyệt!
Lần đầu tiên gặp bạn trên mạng, Tô Nhược Tuyết có chút khẩn trương, hơn nữa người mà cô gặp, lại là sư phụ. Cả một buổi sáng cô ngồi chọn quần áo, gần đến giờ hẹn rồi mà vẫn chưa chọn được. Cuối cùng vẫn mặc quần áo như bình thường, áo sơ mi, quần bò, còn đội mũ lưỡi chai.
Bởi vì khẩn trương, cô đến điểm hẹn sớm hơn, cất cốc nước ở trong túi. Cô cũng không đứng ở cửa, mà đứng ở chỗ có thể nhìn được cửa chính, giống như đang đợi xe.
Chỉ là khi đang vụng trộm quay đầu nhìn về phía cổng trường, đột nhiên thấy một người đàn ông đi từ phòng bảo vệ đi ra, đứng đối diện nhìn cô, làm cho tim cô nhảy dựng. Hiện giờ mới 1 giờ 30 phút, không phải là sư phụ đâu? Mà trong tay anh ta cũng không thấy có cốc nhựa!
Tô Nhược Tuyết khẽ chấn định, lại quay đầu nhìn về phía đường cái. Người đàn ông vừa rồi thật đẹp trai, Tô Nhược Tuyết thầm nghĩ.
Chỉ nhìn thoáng qua, lòng cô liền xao động, gợn sóng. Chỉ sợ cửa chính của trường cũng trở thành nền cho anh ta.
“Chờ xe?”
Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói vang lên làm cho cô giật cả mình.
Người đàn ông vừa rồi đã đứng bên cạnh cô, trong tay còn cầm một cái cốc nhựa màu xanh nhạt.
Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, một lát sau mới lắp bắp nói: “Sư, sư, sư…”
“Ừ.”
“Làm sao mà anh nhận ra em?”
Cốc của cô vẫn còn ở trong túi mà!
“Nhìn bộ dạng em lén lút rung đùi đắc ý, anh liền cảm thấy giống, giống hệt em trong trò chơi.” Tần Mộc mỉm cười, nụ cười kia mặc dù nhàn nhạt, nhưng lại làm cho tim Tô Nhược Tuyết đập nhanh, khẩn trương đến không nói được gì.
Thật may, anh cũng không hỏi gì nhiều.
“Đi ăn cái gì trước đi.”
“Vâng.”
Lần đầu gặp mặt, Tô Nhược Tuyết cũng không muốn đi xa trường học, cho nên bọn họ đến nhà hàng Tây gần đấy.
Lúc ăn cơm, hai người nói một ít về trò chơi, không khí cũng sinh động hơn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bao quanh anh một tầng sáng.
Dáng vẻ của anh thật hấp dẫn, cũng rất quen thuộc.
Tô Nhược Tuyết do dự hồi lâu, rốt cục cũng không nhịn được mà hỏi: “Sư phụ, có phải em đã từng gặp anh ở đâu rồi không?”
Từ lúc gặp mặt, rồi trên xe, thậm chí là lúc này, Tô Nhược Tuyết vẫn vụng trộm nhìn anh, vẫn luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không nghĩ ra. Người đàn ông đẹp trai lại có khí chất như vậy, sao cô lại không có ấn tượng gì nhỉ?
Sư phụ đẩy đĩa bít tết đã cắt nhỏ đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, đuôi lông mày anh khẽ nhếch, khóe miệng lại nở nụ cười, cất giọng như suối trong: “Em cảm thấy sao?”
Lại là cảm thấy sao …
Tô Nhược Tuyết yên lặng xem thường, ở trong trò chơi, mỗi lần sư phụ nói, “Đồ nhi cảm thấy sao?”, cô đều tưởng tượng ra một người đang bò trên đất cười lăn lộn, giờ gặp mặt, cô mới biết tưởng tượng của mình biến thái như thế nào, quả thực quá kém.
Dung mạo này, nụ cười này, giọng nói này, làm sao có thể giống như sát thủ đầy nữ tính mà cô tưởng tượng!
“Em nhớ ra rồi!” Kích động, Tô Nhược Tuyết vỗ mạnh vào bàn ăn.
Làm cho phục vụ tiến đến, cẩn thận hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Tô Nhược Tuyết quẫn bách, quyết định rụt cổ làm đà điểu, cuối cùng vẫn là do sư phụ cười xua tay, bảo phục vụ rời đi.
Thật ra, cô muốn đi ăn ở căng tin trường học hơn…
Sát thủ đầy nữ tính! Mặc kệ là thầy giáo hay sinh viên, hay bác gái nấu cơm ở căng tin, đều quỳ gối trước người này. Anh chính là học trưởng làm mê đảo hàng vạn nữ sinh viên – Tần Mộc. Tuy rằng học trưởng đã tốt nghiệp được hai năm, nhưng trong trường vẫn lưu truyền về anh, ở trên điễn dàn trường vẫn còn ảnh của anh…
“Tần Mộc… Sư phụ…” Tô Nhược Tuyết lắp bắp.
Tần Mộc ở đối diện hơi nhíu mi, sau đó tầm mắt rơi vào cốc nước màu lam trên bàn, xuyên qua lớp vỏ cốc, hắn nhìn thấy tay Tô Nhược Tuyết trắng nõn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn nắm lấy.
Trên đường về, Tô Nhược Tuyết cũng quên đi sự khiếp sợ và khách sáo lúc đầu, người đàn ông này xuất chúng như thế, sao ở trong trò chơi lại có thể biến thành một người lưu manh như vậy? Cô thực sự không thể liên hệ Tần Mộc với cái vị sư phụ ở trong trò chơi, ngồi cùng cô trong khu an toàn ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà người khác…
Bởi vì cô thất thần, nên đi tụt lại phía sau, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Tần Mộc, cô cảm thấy điều này thật không thể tưởng tượng được.
“Sư phụ…”
“Sao?” Anh quay đầu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Vì sao anh ở ngoài đời và trong trò chơi lại khác nhau đến vậy?” Tô Nhược Tuyết hỏi, một người sao có thể có hai tính cách như vậy? Trước kia cô cũng nghe nói về học trưởng Tần Mộc, nếu hiện tại kết hợp cùng với người ở trong trò chơi, thì thật sự làm cho người ta khó có thể nhận ra là cùng một người.
Tần Mộc khẽ nhíu mày, anh không trả lời, ngược lại đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu hỏi cô, “Vậy em thích kiểu nào?”
Ánh chiều tà chiếu lên mặt anh, lông mi dài khẽ rung, trong lòng Tô Nhược Tuyết khẽ run, trong nháy mắt cô thấy đầu mình trống rỗng, thậm chí cô đã quên phải trả lời.
Hai ngày sau, Tần Mộc có việc, không thể login. Mà thời gian Tô Nhược Tuyết chơi game cũng ít đi, tuy nhiên phần lớn thời gian cô đều cầm điện thoại. Từ lần ăn cơm cùng anh, hai người bọn họ vẫn tiếp tục liên hệ, mỗi ngày đều nhắn tin nói chuyện phiếm, cô cảm thấy bản thân và anh có rất nhiều đề tài để nói. Vì thế phần lớn thời gian cô đều treo máy, sư phụ không online, trò chơi bỗng trở nên vô vị.
Hôm nay, bang phái xuất hiện một người onl, Tảo Tuyết Nấu Rượu. Anh này là Phó bang chủ. Không giống như Bang chủ cao cao tại thượng, Tô Nhược Tuyết tiếp xúc với Phó bang chủ tương đối nhiều. Bởi vì trước đó sư phụ luôn kéo anh đến làm công, mang cô đi phó bản, sau đó nửa đường sư phụ lại chạy trốn, cuối cùng chỉ còn lại cô cùng đi với Phó bang chủ. Cho nên bây giờ Phó bang chủ login, Tô Nhược Tuyết rất vui vẻ, lập tức hoan nghênh ở kênh bang phái.
[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ, đã lâu không thấy. (icon tươi cười)
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Tiểu Hương còn chơi à? Anh lên xem chút.
[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ, giờ mọi người chơi game nào vậy?
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Làm gì còn tâm trạng chơi game, lần trước gặp mặt xảy ra chuyện, sau đó bọn anh không chơi nữa.
Gặp chuyện không may? Trong lòng Tô Nhược Tuyết có gì đó rơi lộp bộp.
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Lần trước bang ta gặp mặt có uống rượu, sau đó khi trở về sư phụ của em gặp tai nạn xe, hắn đã mất, sau đó bọn anh đều không chơi game nữa.
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Nếu khi đó không tổ chức gặp mặt, hoặc là khi gặp mặt không uống nhiều rượu, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Em nói xem vì sao sinh mệnh con người lại yếu ớt như vậy? Nói chết là chết…
Phó bang chủ còn lải nhải rất nhiều, Tô Nhược Tuyết đều không đáp lời, bởi vì cô đang choáng váng. Phó bang chủ vừa nói sư phụ gặp tai nạn xe đã chết? Vậy người vẫn ở bên cô là ai?
[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ nói đùa, sư phụ vẫn chơi game mà!
Phó bang chủ không trả lời, Tô Nhược Tuyết kéo lên trên xem lại nội dung trò chuyện, sau đó cô thấy Phó bang chủ nói, quên đi, anh out, nhìn game này liền khó chịu. Em nên vào bang khác đi, nguyên lão trong bang sẽ không chơi lại nữa.
Trong lòng Tô Nhược Tuyết trống rỗng. Cô nắm chặt di động, soạn tin rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không gửi đi. Thôi, có chơi cũng sẽ có rời.
Tô Nhược Tuyết vẫn ngỗi canh giữ trước máy tính, thời điểm Phong Lăng Vân login cô liền phát hiện.
Anh là sư phụ cô, rất tốt, lúc nào cũng có thể truyền tống đến bên cạnh.
[Hệ thống]: Bạn muốn mời sư phụ Phong Lăng Vân truyền tống đến bên cạnh bạn?
Tô Nhược Tuyết trực tiếp ấn xác định.
Sau một lát, Phong Lăng Vân liền xuất hiện ở trên cầu Vong Xuyên, gió trên cầu thổi từng trận, áo trắng bay bay, thật giống như tiên nhân.
Đúng rồi, từ trước đến nay sư phụ không bao giờ mặc đồ trắng.
Phong Lăng Vân xin tổ đội, Tô Nhược Tuyết đồng ý.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Hôm nay truyền tống đến đây lại không thấy em cầm khoáng thạch hoặc cây cỏ, quá ngạc nhiên rồi. (icon ngoáy lỗ mũi)
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Vừa rồi anh có nhìn qua hoạt động lễ Noel, kết hôn có sủng vật, đồ nhi, hay là kết hôn với vi sư đi? Vi sư sẽ ngậm đắng nuốt cay, bằng không sẽ để người khác chiếm mất tiện nghi. (icon cười lớn).
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Phần Cầm Chử Hạc?
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Em muốn gả cho nhân vật đó sao? Đương nhiên có thể.
Trong lòng Tần Mộc khẽ bổ sung thêm một câu, được như vậy thì quá tốt. Ít nhất thì Phần Cầm Chử Hạc mới thực sự là anh. Anh có thể vì cô mà biến thành lưu manh, cũng có thể vì cô mà dịu dàng. Nhưng mỗi ngày đều phải giả bộ đi đánh giết rồi mắng chửi người, thực sự có chút vất vả đối với anh, anh còn mua cả một quyển sách dạy mắng chửi người, cho nên mỗi lần mắng người cả buổi cũng không lặp lại một câu nào.
Nhưng mà câu tiếp theo của cô lại làm cho tâm tình đang nhảy nhót của anh rơi xuống tận đáy vực.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Lừa gạt người khác thú vị như vậy sao?
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Anh không phải là sư phụ em.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, Tần Mộc, giả dạng làm sư phụ của em, lừa gạt em thú vị lắm sao?
[Hệ thống]: Đồ đệ Tuyết Lý Hương rời mạng.
Tần Mộc luống cuống……
Danh sách chương