Au: Hoa Sơn Trà

Be: rinnina

Hoàng Dung nghe nàng nhắc tới đứa bé, thì nhẹ nhàng vuốt bụng, nói: “Ta không muốn quay về phòng, sợ quay về rồi, lòng lại lo lắng hơn trước. Ta muốn mình có thể nghe được tin tức của Tĩnh ca ca sớm nhất.”

Phùng Hành thấy Hoàng Dung cố chấp, cũng không khuyên nữa. Nhìn nhìn cái bụng của Hoàng Dung, đây là long phượng thai Quách Tương và Quách Phá Lỗ. Trước kia khi xem phim, nàng chú ý tới Quách Tương nhiều hơn, vì nàng ta gặp nhiều rắc rối hơn.

Nhưng bây giờ khi nghĩ đến Quách Phá Lỗ, Phùng Hành lại nhủ thầm, Quách Tĩnh cuối cùng cũng có con trai để nối dõi.

Chợt, đang suy nghĩ về Quách Phá Lỗ, bỗng hình ảnh của một đứa bé khác không tự chủ mơ hồ lướt qua đầu Phùng Hành

“Sư mẫu, sư mẫu, bọn sư huynh lại bắt nạt con.”

“Sư mẫu, Mặc Nhi nhất định sẽ bảo vệ muội muội/đệ đệ.”

“Sư mẫu đừng lo, con thật sự không đau, thật đấy, người xem…”

Phùng Hành hai tay ôm trán, gương mặt hoảng hốt, miệng run run khẽ gọi: “Mặc Nhi.”

Đến lúc này, nàng đã nhớ ra chuyện gì rồi, hèn gì từ sáng tới giờ nàng luôn bồn chồn không yên..

Gương mặt Phùng Hành trắng bệch, trong lòng lại rối như tơ vò, Phùng Mặc Phong, đệ tử nhỏ nhất của Hoàng Dược Sư, là đứa bé được nàng yêu thương nhất. Nhưng hôm nay, nếu như mọi chuyện xảy ra giống như trong nguyên tác, thì nó sẽ mất mạng vì cứu Quách Tĩnh và Dương Quá.

Phùng Hành bối rối cắn ngón tay, đây là một thói quen xấu của nàng, trong lòng đang gấp đến cực điểm. Nàng muốn đi cứu Phùng Mặc Phong, nhưng nàng lại không biết võ công, nàng lại không có cách nào nói cho Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ biết mọi chuyện.

Đang suy nghĩ phải làm thế nào, thì một giọng nói chứa đầy lo lắng vang lên: “Hoàng phu nhân, phu nhân không được khỏe sao, gương mặt trắng bệch rồi kìa.” – Đó là Hoàng Dung.

Phùng Hành ngẩng mặt lên, thì thấy Tiểu Long Nữ, Quách Phù cũng đều đang nhìn mình, liền nói: “Không có gì, chỉ là… hơi có chút bất an mà thôi.”

Hoàng Dung thấy Phùng Hành thật không sao, liền yên tâm, cười trấn an nói: “Phu nhân không cần quan tâm quá, Tĩnh ca ca võ công cao cường, ở đó có mấy người có thể đấu lại huynh ấy, lại có Quá Nhi đi cùng, sẽ không sao đâu.”

Phùng Hành cúi mặt xuống, suy nghĩ một hồi, lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng Dung: “Thế nhưng, nếu bọn Mông Cổ dùng thủ đoạn thì sao? Quách đại hiệp dù gì cũng là chủ soái quân ta, họ sẽ làm mọi giá để lưu hắn ở lại.”

Hoàng Dung nghe xong, gương mặt cũng trở nên phiền muộn: “Cái này, ta cũng có nghĩ đến, chỉ sợ là bọn Mông Cổ dùng ám chiêu, cho dù có Quá Nhi…” Nói đến đây, Hoàng Dung chợt nghĩ đến chuyện Chu Tử Liễu đã nói mấy ngày hôm trước.

Lần này trở về, thái độ của Quá Nhi rất lạ, nàng đã nghĩ, có khi nào Quá Nhi nghi ngờ cái chết của cha nó là do bọn họ làm, nên ghi hận hay không. Tĩnh ca ca tin Quá Nhi như vậy, nếu như Quá Nhi thật sự muốn đánh lừa huynh ấy, sẽ rất dễ dàng.

Nghĩ đến khả năng này, tâm tình Hoàng Dung cũng đứng ngồi không yên, cuối cùng, không nhịn được nữa, đứng lên nói: “Không được, ta phải đến chỗ Tĩnh ca ca.”

Phùng Hành nghe vậy thì cả kinh, nàng muốn cứu Phùng Mặc Phong, nhưng cũng không muốn Hoàng Dung đi nạp mạng.

Quách Phù đã đứng lên, lại gần nắm lấy tay Hoàng Dung, sốt sắng nói: “Không được, mẫu thân, người bây giờ cũng sắp lâm bồn rồi, nếu đi sẽ rất nguy hiểm.”

Nói xong lại oán hận nhìn Phùng Hành: “Cũng tại ngươi nói bậy, cha ta võ công cái thế, làm sao có thể có chuyện gì chứ.”

Phùng Hành không có thời gian quan tâm đến Quách Phù, cũng lo khuyên can Hoàng Dung: “Phải đó, phu nhân cũng sắp lâm bồn rồi, nếu như bây giờ đi, chẳng phải sẽ liên lụy Quách đại hiệp và Dương Quá sao?”

Hoàng Dung ngồi xuống, có vẻ như đã không còn muốn đi nữa, nhưng gương mặt vẫn còn rất lo lắng: “Vậy phải làm sao đây, Tĩnh ca ca và Quá Nhi có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Phùng Hành cũng không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi, chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng liền nói: “Phu nhân đừng lo, không phải Dương Quá đã đi theo sao, nếu như Quách đại hiệp thật sự gặp chuyện, Dương Quá chắc chắn sẽ liều mạng để cứu hắn, dù sao, từ lớn tới nhỏ, Quách đại hiệp luôn rất thương Dương Quá mà.”

Ở bên kia, Tiểu Long Nữ luôn im lặng từ nãy tới giờ, khi nghe tới câu nói của Phùng Hành, cũng không khỏi phải suy nghĩ. Đúng vậy, Quá Nhi luôn nói Quách bá bá đối xử với hắn rất tốt, Quách bá bá của hắn rất thương hắn.

Tuy lần này Quá Nhi mang trong mình thù hận, nhưng Quá Nhi thật sự có thể xuống tay sao? Nếu như hắn không thể thì sao, nếu như Quá Nhi mềm lòng, cả Quá Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Phùng Hành đã thử thả mồi câu, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy Tiểu Long Nữ lên tiếng, tưởng mình đã thất bại. Ai ngờ, khi Phùng Hành đang nghĩ sẽ tự mình đi, thì Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng mở miệng: “Quách phu nhân, ta sẽ đi!”

Tiểu Long Nữ đồng ý đi, Phùng Hành rất là vui mừng, nếu như nàng ấy đi, chắc chắn sẽ không sao. Tiểu Long Nữ võ công rất cao, hơn nữa cả hai người lại còn có chiêu song kiếm hợp bích. Tiểu Long Nữ, Dương Quá, Quách Tĩnh hợp lại là dư sức đấu với Kim Luân rồi,.

Còn về phần những người khác, nếu như Kim Luân đã giải quyết, thì còn lo lắng gì nữa, đám còn lại cũng chỉ là tép riu thôi.

Sau khi Tiểu Long Nữ đi, mọi người vẫn tiếp tục ngồi ở đại sảnh, ngay cả bữa trưa cũng là dùng ở đây. Khi không có tin tức của mọi người, không ai có thể thoải mái nghỉ ngơi cả. Ngay cả Hoàng Dung cũng không nghe lời khuyên, chỉ đứng ở đại sảnh.

Đến một lúc sau, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho cũng trở về, sau khi cả hai bước vào đại sảnh, Hoàng Dung và Quách Phù lập tức hỏi thăm tin tức của Quách Tĩnh, biết là Quách Tĩnh và Dương Quá vẫn còn ở lại đó, Hoàng Dung âm trầm nói:

-“Quả nhiên không sai, bọn họ muốn đối phó với Tĩnh ca ca, chắc chắn sẽ không để cho hai người bọn họ bình yên trở về.”

Sau khi hỏi thăm xong, Hoàng Dung cũng chẳng thèm để ý đến hai huynh đệ Võ gia nữa, chỉ có Quách Phù hùng hùng hổ hổ mắng bọn họ một trận.

Phùng Hành cũng rất bất mãn với hành động ngu ngốc của hai huynh đệ Võ gia, nhưng nếu suy cho cùng, thì cũng do Quách Phù kích thích nên mới như thế, vì vậy nàng cũng không tiện nói gì.

Mọi người lại đợi thêm một hồi, đến khi trời tối, cuối cùng cũng đợi được bọn Quách Tĩnh về, ngoài ra còn có một người nam nhân trung niên cả người đầy máu đang thoi thóp.

Mọi người ngay lập tức vây quanh họ, mau chóng tiến hành công đoạn chữa thương.

Khi Phùng hành đến gần Phùng Mặc Phong, bàn tay nàng không ức chế được run run, trong lòng như có cái gì đó nghẹn khuất, nước mắt muốn ứa ra.

Dường như cảm nhận được điều gì, Phùng Mặc Phong hơi hơi mở mắt, nhìn thấy hình bóng quen thuộc mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mắt, dùng giọng nói yếu ớt, thều thào, không xác định gọi:

-“Sư…mẫu?”

Nước mắt của Phùng Hành cuối cùng cũng rớt xuống, nàng bắt lấy bàn tay đầy vết sẹo của hắn, giọng nói nhỏ đến mức khó nhận ra: “Mặc Nhi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện