Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Sutháiphi

Hoàng đế đợi một lúc ở chính điện, cảm thấy không có việc gì để làm, liền đi dạo tới cửa trắc điện. Hắn đứng ở cạnh cửa nhìn thoáng qua bên trong, ấn đường nhíu lại.

Tịch Lan Vi thật sự có khổ nói không nên lời, một đời trước nàng gặp được đủ loại khốn khổ lại không có cách nào giải thích cùng phụ thân. Vì thế phụ thân cũng chỉ biết là nàng đột nhiên tùy hứng không chịu gả cho Việt Liêu Vương, bức hắn tới cầu hoàng đế nạp nàng làm phi tần...

Nàng biết, phụ thân chịu làm những việc này vì nàng đã là sủng nàng tới cực hạn rồi, chỉ đơn giản sau khi nàng vào cung thì không chịu nhận nàng cũng là có tình lý bên trong. Nhưng mặc dù như vậy, nàng cũng không dự đoán được phụ thân tức giận đến mức này, không chỉ có nàng về nhà thăm ông không chịu gặp, mà hiện giờ hoàng đế hạ chỉ cho bọn họ gặp nhau ở đây, ông cũng luôn trầm mặc ngồi đó, không chịu nói một lời với nàng. Nàng viết xong đưa tới trước mặt phụ thân, ông cũng không thèm liếc mắt nhìn qua một cái.

Trầm mặc như thế không bao lâu, Tịch Viên đứng lên muốn đi ra ngoài, câu đầu tiên sau khi cha con gặp lại đó là: "Cung yến sắp bắt đầu rồi."

Ý tứ là muốn đi dự tiệc, không muốn ở đây chậm trễ thêm.

Bởi vì trước đây hoàng đế đã phân phó qua, người khác không cần lưu lại trong điện nên hiện nay trắc điện to như vậy cũng chỉ có hai cha con nàng. Tịch Lan Vi thấy thế thì nóng nảy, duỗi tay lôi kéo áo choàng của phụ thân, thân thể quỳ xuống.

Tịch Viên vội ngừng chân, quay đầu liếc nhìn nàng, đè nặng tức giận: "Sắp bắt đầu rồi, không thể chậm trễ cung yến."

"Cung yến không vội, trẫm cầu tướng quân một chuyện." Thanh âm rõ ràng truyền vào trong điện, hơi có chút trầm ấm nhưng vẫn mang theo uy nghi, lại làm cho Tịch Lan Vi cảm thấy an tâm trong lòng.

Nàng buông tay xuống, đồng thời thoáng nhìn qua phụ thân cũng đang vái chào, nói một câu: "Bệ hạ."

"Đứng lên đi." Ba tiếng ôn hòa, là nói với Tịch Lan Vi. Tịch Lan Vi ngồi dậy, ngẩng đầu, thấy hắn đang duỗi tay ra trước mặt mình. Nàng chần chừ trong chớp mắt, cũng vươn tay ra đặt vào trong tay hắn, nương lực hắn mà đứng lên.

Hoắc Kỳ chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại trong tay mình lành lạnh, tay không tự giác được mà siết chặt lại, không có buông ra.

Tịch Viên liếc liếc hai người, chắp tay dò hỏi: "Bệ hạ có chuyện gì?"

"À......" Hoắc Kỳ như mới tỉnh từ trong mộng, cười liếc nhìn Tịch Lan Vi một cái rồi nói, "Không có việc gì. Vốn là muốn nói với tướng quân rằng vết thương cũ của lệnh nghi chưa lành, tướng quân đừng để nàng quỳ lâu."

Vết thương cũ chưa lành? Rõ ràng trên mặt Tịch Viên xẹt qua mấy phần kinh ngạc, Hoắc Kỳ xem ở trong mắt, lại cười nói: "Lần này thật ra chẳng trách được người khác. Tướng quân, nữ nhi của ngài tính tình quá quật cường."

Tịch Viên lộ vẻ khó hiểu, ngay cả Tịch Lan Vi cũng không rõ hắn đang nói cái gì, nàng quá quật cường? Vết thương này của nàng...... không phải Đỗ sung hoa tự tìm phiền toái đánh ra sao?

"Nàng nói lần trước nàng về thăm nhà tướng quân không gặp nàng." Hoắc Kỳ mang ý cười nhẹ nhàng từ tốn, nói rất là tự nhiên "Một hai phải cầu trẫm cho nàng tái kiến một lần vào trung thu. Nghe thì thấy thật hết cách, vốn dĩ trung thu cũng là ngày đoàn viên nhưng nào có cung tần cứ gặp người nhà liên tục như vậy? Tướng quân ngài lại không phải ngoại mệnh phụ..."

Nói ra còn có chút ý tứ nói giỡn, nghe vào giống như hoàn toàn là thật. Hoắc Kỳ ngừng lại một chút, lắc đầu bất đắc dĩ: "Tất nhiên trẫm không đáp ứng, nàng lại không buông tha, một hai nhất quyết phải gặp. Ngày đó trẫm cũng bận rộn nhiều việc. À... Đúng vào ngày đang đau đầu nạn hạn hán ở Kỳ Xuyên, bị nàng cầu đến phiền, liền nói nếu nàng nhất định phải gặp ngài, liền nhận phạt năm mươi trượng trước đi."

Nghe được lời này, Tịch Viên không tiếng động mà hít vào một hơi. Hoàng đế còn đang tiếp tục nói, mang theo một chút cười khổ: "Vốn là muốn làm nàng biết khó mà lui thôi, ai ngờ nàng lại đáp ứng. Trẫm là thiên tử, lời nói ra cũng không thể lại đổi ý, liền đành phải cho áp người đi Cung Chính Tư trước, sau đó chuẩn cho nàng tái kiến tướng quân vào hôm nay."

Bất đồng với Tịch Viên đang tràn đầy kinh ngạc cùng lo lắng, Tịch Lan Vi biết sự thật từ đầu đến cuối đang dở khóc dở cười ở trong lòng - vị thiên tử trước mắt này, nàng luôn luôn có chút sợ, không chỉ bởi vì hắn không thích nàng, càng bởi vì là huynh đệ của hắn. Kiếp trước trượng phu của nàng quá mức vô tình, nhưng hôm nay nghe xong hắn nói chuyện như vậy, nói thật tất nhiên là không thật, nhưng nói giả thì lại có một chút trong đó là sự thật, làm cho Tịch Lan Vi buồn cười, sợ hãi nhất thời giảm đi một ít. Ngước mắt nhìn nhìn hắn, thấy hắn đang mang theo ánh mắt nặng nề kể với phụ thân nàng, bộ dáng rất nghiêm túc.

Tịch Viên phục hồi tinh thần lại từ kinh ngạc, nhìn đế vương trước mặt, lại nhìn nữ nhi khí sắc cũng không tệ của mình, nhất thời vẫn chưa nói lời mềm mỏng, chỉ nhàn nhạt hỏi nàng một câu: "Vết thương tốt chưa?"

"Được rồi, tướng quân." Hoàng đế tùy ý khoát tay, tay phải vẫn nắm tay Tịch Lan Vi, lời nói tản mạn, "Lần trước Đỗ sung hoa động mấy roi ngài đã lo lắng thành như vậy, còn nhờ trẫm chuyển giùm Kim càng tán, hiện tại hà tất còn phải làm bộ như vậy?"

Cái gì?!

Tịch Lan Vi kinh ngạc, Kim càng tán kia...

Sau khi bị phạt trượng được đưa đến Vân Nghi các của nàng đúng là của hoàng đế ban tặng, nhưng cái đầu tiên kia thì ra lại là...

Trách không được hoàng đế vừa nghe nói nàng để thuốc lại cho phụ thân liền đoán được căn bản là nàng chưa gặp được ông! Như thế có thể thấy, thuốc này vòng đi vòng lại một vòng lại về tới trong tay Tịch Viên đó là một chuyện khiến người ta dở khóc dở cười, bọn họ đã tự để lộ ra tình trạng giữa hai người.

Biểu tình của Tịch Viên không được tự nhiên, im lặng hồi lâu, rất là không vui mà ấp úng nói: "Bệ hạ, ngài đáp ứng với thần, không nói cho nàng..."

Có chút ý tứ trách cứ, Hoắc Kỳ không kiên nhẫn mà ngụy biện: "Trẫm đáp ứng với tướng quân là khi đưa thuốc kia sẽ không nói với nàng là tướng quân đưa tới, nhưng không phải thuốc kia cũng chưa đưa được tới chỗ nàng sao? Tướng quân ngài đã nhận lại mất rồi."

Tịch Lan Vi cảm thấy, nếu mình là phụ thân, hiện tại quả thực sẽ bị hoàng đế chọc đến bật cười......

Tịch Viên bị sặc, mặt trắng một hồi lâu, rốt cuộc đấu không lại sức mạnh che chở thiếp thất nhà mình của thiên tử trước mắt, chốc lát vái chào: "Bệ hạ muốn như thế nào..."

"Chuyện của cha con các ngươi trẫm không nói được gì." Hoắc Kỳ gật đầu, "Có điều từ nhỏ trẫm đã phụng mệnh tiên đế bái ngài làm lão sư, như vậy tính ra... Học trò liền ở đây khuyên lão sư một câu, ngài cảm thấy nàng bất hiếu mà không chịu nhận nàng, nhưng nàng chỉ vì muốn gặp ngài một lần mà chịu khổ lớn như vậy, vẫn tính là bất hiếu sao?"

Tịch Viên trầm lặng không đáp, Hoắc Kỳ ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cho nên trẫm nghĩ, nếu ngài cảm thấy lỗi của nàng không quá lớn thì hãy nhận cái lễ của nàng đi, chuyện không vui trước đây cũng không cần nhắc lại nữa."

Tịch Lan Vi nghe mà ngơ ngẩn, khi giọng nói của hắn dừng lại đồng thời cảm thấy trên tay mình chợt bị hắn nhéo nhéo. Nàng lập tức hiểu ý, hắn cũng buông lỏng tay ra. Tịch Lan Vi đi lên phía trước non nửa bước, cách xa Tịch Viên tầm hai bước, ngước mắt nhìn phụ thân, mang theo vẻ cầu xin xen lẫn tủi thân.

Tịch Viên bị nàng nhìn đến có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, cuối cùng là gật đầu, nhưng vẫn tỏ vẻ còn chút khó chịu: "Bệ hạ đã nói như vậy, thần đành tuân chỉ."

Tịch Lan Vi vui sướng, mang theo ý cười mà nghiêm túc gật đầu một cái. Nàng khuỵu gối quỳ xuống, tay phải đặt lên tay trái, cúi người hạ bái. Ngẩng đầu lên lại nhìn Tịch Viên mà không chịu tự đứng dậy.

"......" Tịch Viên nhìn khuôn mặt nữ nhi mang theo tươi cười mong ngóng, thấp giọng trách mắng, "Người đã xuất giá..."

Nói rồi lại theo bản năng đưa mắt nhìn hoàng đế.

Hoàng đế khẽ ho khan một tiếng: "Trung thu sao... Tùy ý đi."

Lại còn không có ý tứ ngăn cản.

Tịch Viên không thể chối từ, cuối cùng là duỗi tay đỡ nàng đứng lên, rồi lại chắp tay về phía hoàng đế: "Thần cáo lui."

Tịch Viên cáo lui, Lan Vi chỉ cảm thấy một chuyện lớn ở trong lòng đã ổn thỏa, từ đuôi mày đến đáy mắt đều thoáng ý cười, nhìn phụ thân đi xa, ngoài cảm giác thư thái ra còn có chút cảm giác như "Âm mưu thực hiện được".

Bỗng hoàn hồn, nàng thấy hoàng đế đang ở bên cạnh chăm chú nhìn mình, ánh mắt nặng nề, không còn nhẹ nhàng nói giỡn như vừa rồi, đã trở về ánh mắt nhàn nhạt ngày thường.

Hoắc Kỳ không nói thêm cái gì với nàng, cũng đi ra khỏi điện, bước lên kiệu liễn, đi Hàm Chương điện.

Lấy tay di thái dương, khẽ nhắm mắt, trong lòng Hoắc Kỳ có chút phiền loạn. Không hiểu sao lại cứ lập đi lập lại, trong lòng tất cả đều là lúm đồng tiền vừa rồi của Tịch Lan Vi. Phút chốc, hắn lại hiểu rõ ra lúc trước khi lần đầu gặp nàng, cái loại vui sướng này của nàng là không đúng ở chỗ nào, kỳ thật tính ra cũng đã gặp qua vài lần, khi nàng cười, ý cười trước nay đều không đến được đáy mắt; nhưng khi đáy mắt có vui sướng, thì lại không phải đang cười.

Mà vừa rồi khi nàng cáo lui khỏi tẩm điện, cùng với lúc nàng hạ bái trước phụ thân, nụ cười là từ đáy mắt đến khuôn mặt, cả người nhìn qua đều thật vui vẻ, phát ra từ tâm can, không hề che dấu. Nhìn qua chân thật như vậy, tươi đẹp như vậy, thật giống như một sợi nắng ấm áp xuyên qua mây đen, chiếu rọi xuống hoa viên, chiếu sáng tất cả những màu sắc rực rỡ, đẹp đẽ nơi ấy.

Thậm chí là... chiếu sáng cả tim hắn.

Hoắc Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, không được thoải mái. Hắn tự thấy bản thân chưa bao giờ là loại người trông mặt mà bắt hình dong, hậu cung ba ngàn giai lệ, không có ai có thể làm hắn có cảm xúc như vậy. Tịch Lan Vi... Rốt cuộc chỉ là sinh ra với bộ dáng xinh đẹp mà thôi, cũng không đáng để hắn như thế này.

Mở mắt ra, muốn nhìn một chút cảnh trí xung quanh chấm dứt loạn tưởng. Hàm Chương điện đã ở trước mắt, nguy nga lộng lẫy, mơ hồ có thể nhìn ra trong điện sớm đã đèn đuốc sáng trưng.

Khi Tịch Lan Vi đi đến Hàm Chương điện, yến tiệc đã qua một nửa. Trong điện đẩy ly đổi trản[1], ca vũ náo nhiệt. Khi thái giám báo ra tên nàng, trong điện thoáng an tịch trong chớp mắt, theo bước chân nàng đi vào đại điện, xung quanh lại nổi lên một ít lời xì xào.

[1] ly tách va chạm nhau, cảnh rượu trà qua lại

Sinh ra đã xinh đẹp, từ nhỏ Tịch Lan Vi đã quen với các loại nghị luận nho nhỏ như thế này. Có điều nàng biết, lần này là không giống như trước, ngồi đây đều là tông thân[2] mệnh phụ, đa phần là nghị luận về chuyện nàng bị câm và hủy hôn ước.

[2] thân thích hoàng gia

Mắt nhìn thẳng, chậm rãi bước lên bậc thềm, Tịch Lan Vi khom người bái xuống, vẫn là cung nhân bên cạnh thay nàng nói lên: "Bệ hạ vạn an".

Hoàng đế đang uống rượu cùng Cảnh phi, nghe tiếng thì nhìn qua, tùy ý nói "Miễn lễ".

Tịch Lan Vi lại dập đầu một cái, đứng lên đi về chỗ, đang tính ngồi xuống thì phía sau lại truyền đến một giọng nói lạnh như gió đêm, cực kỳ quen thuộc: "Vốn dĩ bổn cung định đi Vân Nghi các tìm lệnh nghi cùng đi, nhưng lại không thấy lệnh nghi đâu, bổn cung còn tưởng lệnh nghi có chuyện quan trọng, đêm nay không tới tham dự yến tiệc đấy chứ."

Đột nhiên cả kinh, Tịch Lan Vi xoay người sang nhìn về phía người vừa mới nói chuyện, thấy nàng ta mang theo ý cười ngồi đó, tiếp nhận chén ngọc mà cung nữ đã múc canh vào, cầm thìa lên uống một ngụm, lại rất là khách khí gật đầu một cái với Lan Vi: "Lệnh nghi mau ngồi đi."

Đỗ sung hoa, nàng ta đang bị cấm túc, sao lại ở nơi này?

Nàng ta có thai tuy là sớm muộn gì cũng báo cho hoàng đế biết, nhưng ngày đó nghe ý tứ trong lời nói của nàng ta, có vẻ là muốn tự điều dưỡng qua chút thời gian, chờ thai nhi ổn định rồi mới nói ra...

Vậy tại sao hôm nay nàng ta lại ở chỗ này tham dự yến tiệc? Nhất định là có chỗ nào... xảy ra biến chuyển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện