Edit: Hy Thái Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Đã mấy ngày liên tiếp Hạ Nguyệt ngủ không an ổn.

Không biết sao mấy ngày nay lúc nào Hạ Nguyệt cũng thấy buồn ngủ, nhưng lúc ngủ lại không thể ngủ sâu giấc, lúc nào cũng mơ màng qua lại giữa tỉnh và mơ. Ngủ không ngủ yên ổn, tỉnh cũng không thanh tỉnh hoàn toàn.

Giống như lúc ở trong mơ luôn luôn nghe được tiếng trống nhẹ nhàng truyền đến, từng tiếng từng tiếng giống như đập vào trong lòng vậy. Tiết tấu biến hóa của tiếng trống nàng rất quen thuộc, chính là điệu múa Tương Hòa Đại Khúc sở trường của nàng.

Cùng với việc nghe thấy tiếng trống, trong mơ, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy bản thân đang tập múa. Chân ngọc nhẹ nhàng nhảy ở trên mặt trống, lực chân lên xuống đều đặn vừa phải tạo ra tiếng trống nặng nhẹ thích hợp.

Nàng đang ở trong cung? Hay là ở... Dương Quang? Hạ Nguyệt giống như tự ý thức được đây chỉ là giấc mơ, nàng nhíu mày muốn mở mắt ra lại mệt mỏi đến không còn sức để mở, nàng chỉ có thể cố hết sức lực khiến ý thức của bản thân thanh tỉnh.

Một lúc sau, nàng giống như thanh tỉnh... nhưng tiếng trống ở trong mơ lại vẫn văng vẳng bên tai.

Thùng! Thùng thùng thùng...

Một tiếng trống nặng ba tiếng trống nhẹ, trong đầu Hạ Nguyệt có thể tưởng tượng ra những tiếng trống này là nàng dùng phần trước của lòng bàn chân nhảy trên mặt trống một cái rồi lại dùng gót chân bước nhẹ ba cái.

Ngoài cửa sổ, gió thu rít gào trong đêm tối như đang khóc nỉ non. Tròng lòng Hạ Nguyệt lập tức phát sinh một trận sợ hãi, nàng đứng dậy đẩy cửa ra, gió lạnh lập tức thổi vào mang theo một chút cát bụi bay vào trong mắt. Nàng nhắm lại rồi mở mắt ra thì có một trận hoa mắt chóng mặt rất kỳ quái.

Nàng ổn định lại tinh thần, tiếng trống đã biến mất, trong viện rất an tĩnh. Ánh mắt nàng đảo qua đất đá cỏ dại trong viện, rồi lại nhìn về phía cây khô, trong mắt nàng mang theo vài phần tìm kiếm, cố ý muốn tìm nơi phát ra những âm thanh kia.

"Nương tử?" Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên khiến Hạ Nguyệt quay đầu nhìn qua, người lên tiếng là Bạch Cẩm - nàng ta vừa mới đẩy cửa bước ra từ phòng bên cạnh. Bạch Cẩm dụi dụi mắt đang buồn ngủ nhập nhèm, hỏi thêm: "Nương tử lại không ngủ được sao?"

Hạ Nguyệt liếc bạch Cẩm một cái, nha đầu này lạ mặt rất khả nghi. Có lẽ là bởi vì nhiều ngày ngủ không ngon nên mấy ngày gần đây nàng càng ngày càng đa nghi, tính tình cũng táo bạo hơn nhiều, thậm chí... có đôi lúc không nhớ được rất nhiều chuyện.

"Điện hạ đâu?" Giọng nói Hạ Nguyệt lạnh lùng hỏi.

Bạch Cẩm sửng sốt: "Cái gì?"

Hạ Nguyệt ngay lập tức hoàn hồn, nàng kinh dị với câu nàng vừa nói ra, hoảng sợ lấp liếm: "Không có gì!"

Nàng bị làm sao vậy... Hạ Nguyệt nhíu mày nghĩ. Nàng đi trở lại trong phòng, lẳng lặng ngồi một lát thì cảm xúc hình như mới thư hoãn một chút. Quay đầu đi, nàng nhìn về phía bàn trang điểm sau đó khóe môi nhếch lên, nàng đi qua kéo ra ngăn kéo lấy từ bên trong ra hai con búp bê vải.

Hai cái bát tự khác nhau, một cái là Hoàng Thượng - đương kim ngôi cửu ngũ, một cái khác...

Chính là tiện nhân luôn luôn "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" với Hoắc Trinh kia.

---

Gần đây trong cung có lời đồn đãi khiến cả hậu cung vô cùng kích động. Lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm người người đều nghị luận một sự kiện: Hạ thứ dân điên rồi.

Nàng ta điên từng chút một từng chút một. Ngay từ đầu Hạ thứ dân chỉ hỏi cung nữ thiếp thân một vài vấn đề kỳ quái như: "Điện hạ đâu?" hoặc là nói "Mùa đông năm nay ở Hoàn Châu thế nhưng không lạnh lắm"...

Sau đó nàng ta hoàn toàn điên rồi, ở bên trong lãnh cung luyện hát, tập múa có khi còn nói năng linh tinh điên rồ, luôn gọi tên một người nhưng không rõ ràng.

Lại thêm một ngày có cung nhân của lãnh cung nghe rõ tên trong miệng Hạ thứ dân, sau đó truyền ra ngoài khiến tất cả mọi người đều cả kinh đến mức không nói nên lời...

Là tên của Việt Liêu Vương.

Các loại nghị luận và lời đồn càng lợi hại hơn, mọi người đều đoán: không biết Hạ Nguyệt và Việt Liêu Vương có giao tình như thế nào mà lúc nàng ta điên rồi... Còn nhớ rõ gọi tên hắn.

---

Tịch Lan Vi ở trong Y Dung Uyển yên lặng nghe Thu Bạch hồi bẩm, nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng.

Trong cung đều đang nghị luận chuyện này.

Bởi vì nơi đó là lãnh cung, Hạ Nguyệt ở lãnh cung điên rồi... Chuyện rất bình thường. Nàng ta chỉ là một thứ dân, đương nhiên sẽ không có người quan tâm nàng ta, càng sẽ không có người nghĩ đến là có người vì muốn bức điên một cái phi tần bị phế truất mà đi tìm loại thuốc có thể khiến cho thần trí từ từ suy nhược hơn nữa gây hoa mắt chóng mặt.

Nàng không nghĩ là có thể ra tay dễ dàng như vậy!

Tịch Lan Vi không muốn kéo dài chuyện này nên nàng cho thêm một mồi lửa. Đương nhiên nàng không sai người khác đi làm để tránh lưu lại sơ hở, nàng chỉ là ở lúc Bạch Cẩm trở về thì giao cho nàng ta một đôi giày múa có gắn bi đồng và một con cổ độc.

Bi đồng được gắn trên giày có thể đánh thức cổ độc, phía trước gắn ba viên bi đồng ở gót gắn một viên.

"Đôi giày này đi lên chân sẽ gây đau chân, ngươi lấy tay cầm giày đánh trống ta cũng mặc kệ, chỉ cần đúng nhịp là được." Tịch Lan Vi mỉm cười phân phó rất tùy ý. Nàng dừng lại một chút rồi cẩn thận phân phó thêm một câu: "Đừng để nàng ta nhìn thấy!"

Hạ Nguyệt múa rất giỏi, khả năng múa nàng ta không phải luyện thành trong một hai ngày, nhịp trống này nàng ta đã nghe rất nhiều năm. Lúc thần trí nàng ta không rõ tiếng trống có thể gợi lại các hồi ức của nàng ta nhưng âm thanh cũng quấy nhiễu nàng ta không thể nghỉ ngơi được, cũng có thể khiến cho nàng ta càng nghĩ càng không biết mắt xích quan trọng ở chỗ nào.

---

Ngày thứ ba sau khi Hạ Nguyệt điên thì Hoắc Kỳ đi đến lãnh cung. Đương nhiên không phải hắn đến thăm nàng ta mà bởi vì cung nhân trình lên hai con búp bê vu cổ khiến hắn kinh sợ.

Nếu như Hạ Nguyệt là do "người ấy" đưa tới thì dùng vu cổ thuật hại hắn là hợp lý, nhưng tại sao sẽ có cả bát tự của Lan Vi...

Hắn còn chưa bước chân vào trong tiểu viện liền nghe thấy Hạ Nguyệt đang nói bậy nói bạ. Nàng ta vừa cười, giọng cười giống như rất vui sướng, vừa gọi tên Hoắc Trinh, sau đó còn nói thêm mấy câu nữa rồi cười rộ lên.

Viên Tự nghe được thì nhíu mày, hắn do dự ngăn cản Hoàng Đế rồi nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bệ Hạ... Đừng đi."

Nàng ta điên điên khùng khùng, chẳng may làm Hoàng Thượng bị thương thì làm sao bây giờ.

Bước chân của Hoắc Kỳ chưa có dừng lại, giống như hắn đang yên lặng lắng nghe những âm thanh trong tiểu viện.

Hai thái giám canh gác ở cửa tiểu viện lúc mở cửa hai tay run rẩy, trên mu bàn tay có hai vết cào đang chảy máu đầm đìa, chỉ cần nhìn liền biết là do Hạ Nguyệt cào bị thương.

"Kẽo kẹt!"

Tiếng cửa tiểu viện mở ra! Hoắc Kỳ nghe được một tiếng kêu thê lương từ bên trong vọng ra: "Hoắc Trinh ——"

Sau đó âm thanh liền dừng lại.

---

Hạ Nguyệt quay đầu lại ánh mắt nàng ta tan rã, đôi mắt nàng ta quét một lượt qua những người tiến vào tiểu viện, cuối cùng dừng lại trên mặt Hoắc Kỳ.

Ánh mắt quỷ dị của Hạ Nguyệt khiến cho cả người các cung nhân lạnh run, nhưng Hoắc Kỳ lại không có phản ứng gì. Hắn liếc nhìn nàng ta một cái rồi đi vào phía bên trong, giọng nói bình tĩnh phân phó thái giám: "Mang nàng ta vào hỏi chuyện."

"Hoắc Trinh..." Đột nhiên Hạ Nguyệt gọi ra tên Hoắc Trinh làm cả người Hoắc Kỳ cứng lại, hắn giơ tay lên ngăn lại thái giám đang muốn tiến lên, hắn muốn nhìn xem nàng ta muốn nói gì.

"Điện hạ!..." Thần sắc Hạ Nguyệt mê dại đi về phía Hoắc Kỳ, dưới chân nàng ta lảo đảo một cái, thái giám muốn tiến lên ngăn cản nàng ta lúc này lại biến thành đỡ nàng ta khỏi ngã.

Cho dù là đỡ cũng phải ngăn nàng ta lại, hai thái giám một bên dùng sức giữ nàng ta một bên lại lo sợ trong lòng, nghĩ nếu chẳng may nàng ta phát điên thì làm sao bây giờ, dù sao sức lực của kẻ điên rất lớn.

May mà tạm thời Hạ Nguyệt còn không có phát điên, nàng ta tùy ý để hai người thái giám ngăn đón mình. Hạ Nguyệt chỉ đơn giản giãy giụa một chút rồi không hề tiếp tục nữa, tất cả lực chú ý của nàng ta lúc này đều tập trung trên người Hoàng Đế.

Hạ Nguyệt tha thiết nhìn hắn, giây lát sau cười một tiếng rồi nói: "Chàng không cần đưa ta tiến cung có được không..."

Hoắc Kỳ nhíu mày căng thẳng, hắn nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái rồi yên lặng chờ nàng ta nói tiếp.

"Chàng không cần đưa ta tiến cung có được không..." Hạ Nguyệt lại nói thêm một lần.

"Không phải chàng nói là chàng thích ta sao? Vì cái gì chàng không trực tiếp đón ta vào Vương phủ..." Hạ Nguyệt nói đến đây thì bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên, rất nhanh có nước mắt chảy xuống: "Có phải những lời Tịch thị nói với ta là đúng phải không..."

Tịch thị?

Ánh mắt Hoắc Kỳ ngẩn ra: "Lan Vi nói cái gì?"

"Chàng gọi nàng ta là cái gì..." Hạ Nguyệt ngẩn ra, sau đó tiếng cười càng thê lương: "Là thật... Chàng quả nhiên vẫn còn thích nàng ta! Cho nên những gì nàng ta nói đều là sự thật đúng hay không? Nếu như chàng thích ta... thì chắc chắn chàng sẽ không đưa ta tiến cung! Giống như chàng đối với nàng ta... cho dù nàng ta hủy hôn với chàng, còn tiến cung thì chàng vẫn không quên được nàng ta!"

Thần sắc của Hoàng đế chưa biến nhưng Viên Tự lại nghe không nổi nữa —— cho tới bây việc nghị luận về mối quan hệ của Tịch Lan Vi và Việt Liêu Vương chưa bao giờ ngừng. Nữ nhân đứng trước mặt hắn lá gan rất lớn, rõ ràng nàng ta có mối quan hệ rất sâu xa với Việt Liêu Vương nhưng còn dám nói những lời này trước mặt Hoàng Đế.

Viên Tự bước lên một bước, giơ tay tát Hạ Nguyệt một cái, giọng nói bén nhọn vang lên mang theo hung ý: "Hạ thứ dân! Ngươi dám nói bậy trước mặt Thánh giá!"

Viên Tự nói thêm một câu "Hạ thứ dân" là để nhắc nhở thân phận hiện giờ của nàng ta, nhưng Hạ Nguyệt cũng bị một câu này đánh thức.

Hạ Nguyệt giống như chưa hề phát hiện sự đau đớn ở trên mặt mình chỉ sửng sốt sửng sốt thì thào: "Hạ thứ dân? Hạ thứ dân...

"Đúng rồi... Ta đã bị phế..." Nàng lẩm bẩm nói, sau đó nhìn về phía Hoàng Đế một lần nữa: "Vậy... Vậy chàng tới đón ta?". Ánh mắt của Hạ Nguyệt đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều, giọng điệu vô cùng vui sướng hỏi hắn: "Chàng tới đón ta ra ngoài?"

Sau khi Hạ Nguyệt nói xong xung quang im lặng rất lâu. Trong lòng Hạ Nguyệt hoảng hốt, từ nãy đến giờ "Hoắc Trinh" không hề nói gì cả, hắn chỉ đứng yên ở trước mặt nàng rồi đạm mạc nhìn nàng, nàng không biết tâm tình lúc này của hắn là gì nhưng nhìn ra trong mắt hắn chỉ có đạm mạc.

"Chàng... chàng không muốn dẫn ta đi sao? Giống như Tịch thị đã nói?" Hạ Nguyệt hoảng loạn nói. Nàng hoảng hốt nhớ rõ, Tịch Lan Vi đã từng nói với nàng: Hoắc Trinh sẽ không bao giờ quan tâm nàng nữa. Nàng cố gắng giãy giụa khỏi sự kìm cặp của hai tên thái giám nhưng không thể thành công, nàng cũng không có thời gian so đo việc này, vội vàng nói: "Chàng đã nói... Ba năm... Chàng sẽ đón ta đi vương phủ..."

"Kẽo kẹt" Cửa tiểu viện lại mở ra một lần nữa, âm thanh đột ngột vang lên rất chói tai. Hạ Nguyệt nghe thấy tiếng động giật mình nhẹ, nàng nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó ngạc nhiên kinh sợ.

Tịch Lan Vi dừng chân lại, nhìn Hạ Nguyệt. Nàng không nghĩ đến Hạ Nguyệt sẽ nhận nhầm Hoắc Kỳ thành Hoắc Trinh, nhưng như vậy càng tốt, có sự "hiểu lầm" này thì đỡ mất công nàng phải diễn một vai diễn mà dễ dàng bị lộ tẩy.

"Ta đã sớm nói với ngươi, hắn không thích ngươi!." Tịch Lan Vi cất bước nhẹ nhàng đi về phía Hạ Nguyệt, ý cười thanh thiển. Hoắc Kỳ nghe được âm thanh của Tịch Lan Vi thì cả kinh, hắn nhín thấy nàng còn muốn tiếp tục đi phía trước liền vội vàng duỗi tay ngăn nàng lại.

Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn thái giám trình lên búp bê vải, thấp giọng nói: "Nàng ta..."

"Thần thiếp biết!." Tịch Lan Vi hai má ửng đỏ trả lời, thôi... nàng không tiến lên thêm nữa cũng không sao. Nàng dừng chân lại sau đó dựa người về phía Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ cũng rất tự nhiên mà ôm lấy nàng.

"Ngươi vẫn không tin ta sao?" Tịch Lan Vi nháy mắt hỏi Hạ Nguyệt, tiếng nói vẫn khàn khàn khó nghe như cũ.

"Ngươi..." Hạ Nguyệt cả kinh lui về phía sau nửa bước, nàng mở to mắt nhìn Tịch Lan Vị được "Hoắc Trinh" ôm vào trong ngực, âm thanh run rẩy nói: "Tịch thị... Không, ngươi tiến cung... Sao ngươi có thể ở chỗ này..."

Tịch Lan Vi rũ lông mi xuống một cái, sau đó cười nhẹ hỏi lại: "Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hiện tại đầu óc Hạ Nguyệt không thanh tỉnh, nàng nhìn "Hoắc Trinh" đang đứng trước mặt mình, lúc thì cảm thấy mình đang ở lãnh cung, lúc thì cảm thấy mình đang ở trong Vương phủ, ổn định lại tinh thần, nàng nói: "Điện hạ muốn đón ta..."

"Vì cái gì hắn muốn đón ngươi đi?" Tịch Lan Vi nhìn Hoắc Kỳ một cái, lại nhìn về phía Hạ Nguyệt: "Là Ngô gia đưa ngươi tiến cung, ngươi nên yêu cầu Ngô gia tới đón ngươi... Đừng làm phiền phu quân của ta!."

"Phu quân"...

Hai chữ này giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng Hạ Nguyệt, nàng đột nhiên luống cuống, liên tục lắc đầu: "Vương phi? Không... Ngươi tiến cung! Điện hạ... Chàng không thể cưới nàng ta, nàng ta là người của Bệ Hạ... Chàng muốn ta giúp chàng hại Bệ Hạ ta đã hại, chàng làm sao có thể cưới nàng ta..."

Như thế là đủ rồi!

Tịch Lan Vi dừng lại, nàng mỉm cười không nói. Sau ngày hôm nay, Hoắc Trinh có ý định mưu phản... Hoắc Kỳ đã biết.

"Chàng làm sao có thể cưới nàng ta..." Hạ Nguyệt lên tiếng chất vấn, âm thanh giống như một con thiên nga bị thương đang rên rỉ, âm thanh sắc nhọn cắt về phía chân trời.

Tịch Lan Vi chỉ lẳng lặng nhìn Hoắc Kỳ, nhìn hai mắt hắn phút chốc lộ ra hàn ý.

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lan Vi thở dài nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có cơ hội thích hợp nói ra ý xấu của Hoắc Trinh.

Hoắc Kỳ: Kỳ thật...

Hoắc Trinh: Chết tiệt! Sao tự nhiên lại xảy ra biến cố này...

-------------- cắt một cái ----------------

Hoắc Kỳ: Làm sao nàng có thể phát hiện Hạ Nguyệt có "dị động"?

Lan Vi: Cái này...

Hoắc Trinh: Chết tiệt! Sao tự nhiên lại xảy ra biến cố này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện