Edit: Du Phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Thời điểm Tịch Lan Vi nói việc này với Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ trầm mặc hồi lâu, cho đến khi nàng nói rõ ràng tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, hắn mới khẽ gật đầu: "Đã tra được một chút."

- Đã sớm phát hiện chuyện này thì không biết lời nói của Trương thị còn bao nhiêu tác dụng. Nghĩ tới tâm tư của Trương thị, nhất thời Tịch Lan Vi cảm thán thay nàng ta, ngẩn ra trong chốc lát, lại hỏi hắn: "Bệ hạ... Tính làm sao?"

"Trẫm biết bọn họ còn sát thủ khác, nhưng vẫn không biết cụ thể bọn họ đã an bài những gì rồi." Hoắc Kỳ dừng lại chút: "Nếu Trương thị nói trên đường đi tránh nóng hay là lúc săn bắt thì chỉ cần để ý chút là được."

Như thế thì lời nói của Trương thị vẫn có chút hữu dụng. Tịch Lan Vi nhấp môi cười, châm chước lời nói: "Vậy... Thần thiếp muốn... Bệ hạ có thể hay không..."

Ban đầu tính nói tha cho Trương thị một mạng, nhưng lại không thể nói. Tuy nàng thấy Trương thị đáng thương, nhưng bên kia vẫn còn có Bạch thị một lòng một dạ muốn mạng Trương thị. Nếu nàng bội ước thì không biết Bạch thị còn muốn nháo ra chuyện gì nữa.

Suy nghĩ một lúc thì Tịch Lan Vi đã nghĩ ra biện pháp khác, nàng cười nhạt, nói tiếp: "Dù sao cũng đã phế làm thứ dân... Bệ hạ thả nàng ta tới chỗ hẻo lánh là được."

Đã có thể giữ lại một mạng cho nàng ta, nhưng không để nàng ta ở trong cung chướng mắt Bạch thị.

Trong chốc lát Hoắc Kỳ liếc nhìn nàng, không cho nàng mặt mũi mà trêu chọc: "Người như nàng... Nói nhẫn tâm liền nhẫn tâm, nói thiện tâm liền thiện tâm. Lần tới nàng có thể báo trước một tiếng hay không, để cho trẫm có thể chuẩn bị trước biết được nàng muốn tính toán ra sao?"

"..." Đôi mắt đẹp của Tịch Lan Vi giương lên hiện vẻ giận dỗi, trầm mặc một lúc, chốc lát lại thành khẩn thành thật nói: "Nàng ta nói hi vọng qua việc này... Có thể làm trong thiên hạ có người chịu nhớ tới nàng ta. Việc này chỉ có bệ hạ với thần thiếp biết rõ ràng, thần thiếp không dám cam đoan ngày sau có tâm tư nhớ rõ tới nàng ta hay không, bệ hạ..." Mặt mày nàng hơi nhấc lên lại cúi xuống, lông mi rũ xuống khẽ run lên, thật tình nói ra: "Thần thiếp không biết bệ hạ sẽ "nhớ rõ" nàng ta ra sao, nếu "nhớ" như nhớ thần thiếp thì tất nhiên thần thiếp không muốn... Còn không bằng, không bằng cho nàng ta xuất cung, mặc ngày sau nàng ta trải qua như thế nào, có lẽ nàng ta sẽ gặp được người khác có thể yên tâm thoải mái mà nhớ kỹ sự tồn tại của nàng ta."

"Ừm..." Hoắc Kỳ trầm ngâm, ánh mắt nhìn ngang theo khuôn mặt nàng, cuối cùng đem trầm ngâm hóa thành một tiếng cười chậm rãi thoải mái: "Nàng ta nói thật không sai."

"..." Tịch Lan Vi ngẩn ra: "Hả?"

"Nàng thật sự tự sủng chính mình." Hắn cười nói.

Tịch Lan Vi an tĩnh hồi lâu. Cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, ở trước mặt hắn nàng giấu giếm càng ngày càng ít. Lúc mới bắt đầu chỉ là không giấu giếm "Sự tình", sau đó bất luận là chuyện gì thì "Tâm tư" đều không nghĩ sẽ giấu hắn. Ngay cả hàm chứa ghen ghét, cảm xúc bất mãn cũng nói ra hết không hề bận tâm gì, ở trước mặt hắn nàng sống vô cùng tiêu dao tự tại.

Cho đến hôm nay bị Trương thị vạch trần phần tâm tư này, nàng mới kinh giác nhìn nhận điểm này. Trước mắt lại bị hắn nhắc tới như vậy, nhất thời khó tránh khỏi nghĩ lại chính mình có phải "Thả lỏng" quá mức hay không.

Rốt cuộc vẫn là trong cung.

"Như vậy cũng tốt." Nhìn nàng không hề hé răng, Hoắc Kỳ liền nói thẳng: "Đối tốt với chính mình một chút thì có gì sai? Ta cũng không muốn nàng vì bận tâm tâm tư người khác mà tự mình chịu thiệt." Hắn hơi ngừng lại, rất nhanh đã nói tiếp: "Nếu "người khác" kia là ta thì cũng không được, ta càng muốn nghe nàng nghĩ gì nói đó."

Cho nên hắn chưa bao giờ cảm thấy băn khoăn về việc này. Nàng nói, hắn nghe, nếu thật sự không thích hợp thì chỉ là hắn không nghe theo. Suy cho cùng thì nàng luôn cẩn thận, thời khắc đều biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

"Vâng." Nàng khẽ lên tiếng, thanh âm nghe có chút khó chịu. Mày Hoắc Kỳ nhíu lại, khẽ hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy cũng không có gì, nhưng lại không thể hiểu được vì sao còn chưa đứng dậy. Chắc là bởi vì lời nói của Trương thị làm cho mình có cảm giác trầm trọng, cộng thêm bên ngoài trời mưa to mà ít nhiều ảnh hưởng đến tâm tình.

"Sớm nghỉ ngơi chút đi." Tay Hoắc Kỳ vỗ vỗ trán nàng, cảm thấy hơi có chút nóng lên, khẽ thở dài: "Chắc là bị cảm lạnh rồi, để trẫm truyền ngự y tới xem cho nàng."

Mưa lớn như vậy rốt cuộc cũng bớt chút. Khi tới Tuyên Thất điện vội vã nói chuyện này với hắn cho nên chưa kịp tắm gội. Trước mắt nghe hắn vừa nói như vậy, thật sự cảm thấy đầu có chút nặng còn chân thì nhẹ đi. Gật gật đầu, Tịch Lan Vi nói: "Thần thiếp đi tắm gội trước..."

...

Sau khi tắm gội đi vào tẩm điện, ngự y với y nữ đã chờ ở trong điện. Bắt mạch thì biết được bị cảm lạnh chút, nhưng cũng không có gì trở ngại, khai đơn thuốc đơn giản để trừ phong hàn, rồi dặn dò chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.

Vừa mới nằm xuống đã thấy bủn rủn, rồi một lát dần trở nên mơ hồ, vì không được thanh tỉnh nên ý thức từ từ mất đi, giống như chính mình có thể cảm nhận được sẽ rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

...

"Cho nên ta mới muốn thu mua nhũ mẫu hại An Ngọc... Xin lỗi vì ta quá ghen ghét. Ta ngóng trông có một ngày ngươi bị thất sủng, sau đó mất luôn phụ thân, không còn nữ nhi để dựa vào..."

Bỗng dưng cả kinh, nàng mở mắt ra, không biết khi nào Trương thị lại ngồi ở bên cạnh bàn cách giường không xa. Nhưng chỉ phẩm trà, không nhìn qua nàng, nhàn nhạt lên tiếng.

Âm thanh đặc biệt trống rỗng, không mang theo cảm tình gì, sau khi nghe được nàng lạnh cả sống lưng.

"Ngươi rất có gan, đang ở hậu cung mà vẫn tự sủng chính mình."

Trương thị lại nói, khẩu khí vẫn đạm mạc. Đôi tay trong chăn của Tịch Lan Vi căng thẳng, cảm thấy lời này quen tai, sau đó tự mình ý thức được chắc là đang nằm mơ.

"Ta chưa hưởng qua loại mùi vị này..." Nàng ta nói, lặp lại lần nữa: "Ta ngóng trông có một ngày ngươi bị thất sủng..."

Đúng vậy, là đang nằm mơ, mỗi một câu đều là khi nàng ở lãnh cung đã nghe qua.

Tịch Lan Vi bình tĩnh lại, nhìn Trương thị không nói gì. Im lặng trong chốc lát, nàng ta đột nhiên đứng dậy bước về phía nàng. Kinh hoảng, qua khe hở của tấm chăn Tịch Lan Vi nhìn thấy nàng ta đang đến gần, nàng theo bản năng muốn trốn tránh nhưng lại động đậy không được.

"Ngươi có hay không mà nghĩ tới... Nếu ngươi thất sủng..." Trương thị khản thanh cười, thanh âm khàn đến đáng sợ: "Có lẽ tất cả sự tín nhiệm ngày hôm nay ngươi dành cho hắn, những chuyện ngươi nói cho hắn nghe thì sau này đều sẽ thành lý do để hắn ban chết cho ngươi; hoặc là hiện tại tất cả những gì ở ngươi là nguyên nhân khiến hắn thích, nhưng trong giây lát thôi những thứ đó lại sẽ là nguyên nhân khiến hắn chán ghét ngươi."

Nàng ta lại bước tới gần, nhưng dường như vĩnh viễn không đến bên giường, vẫn luôn cách Tịch Lan Vi một đoạn: "Ngươi, trừ bỏ xinh đẹp, còn có cái gì để người ta hoàn toàn thích đây? Thông tuệ, quật cường... đều là những tính tốt hoặc xấu. Nhưng mỹ mạo rồi cũng sẽ biến mất thôi."

Tịch Lan Vi cảm thấy trong lòng thắt lại, đôi mắt bị lời nói của nàng ta làm cho hoảng sợ, sau đó nàng ta lại nhìn nàng cười: "Hài tử của ngươi... từ xưa đến nay đế vương ban chết cho nữ nhi thân sinh cũng không ít..."

Thanh âm quỷ mị, từng câu mà nói. Không phải những câu nàng đã nghe qua mà đều là nội dung mới, mỗi một câu đều đâm thẳng vào trong lòng nàng. Giống như chuỷ thủ, trước là đâm đến đau đớn, sau lại lấy ra làm đáy lòng nàng sợ hãi...

"Ta ngóng trông có một ngày ngươi bị thất sủng..." Trương thị lại nói, nàng ta đi về phía trước, càng ngày càng xa: "Ta ngóng trông có một ngày ngươi bị thất sủng..."

Vẫn luôn là những lời này, thật lâu không dứt bên tai.

Không biết quanh quẩn bao nhiêu lần, mỗi một lần đều là thanh âm giống nhau, khẩu khí giống nhau. Tịch Lan Vi tránh cũng tránh không khỏi, cả người đều không chịu nghe theo để liều mạng tránh đi, nàng muốn từ trong tình cảnh này hoàn toàn thoát ra bên ngoài.

"Lan Vi?!" Có một tiếng nói hơi lo sợ gọi nàng, nàng nghe vào trong tai, rồi lại giống như nghe không được, vì vẫn đang hết sức chăm chú giãy dụa.

"Lan Vi." Lại gọi thêm một tiếng nữa, sau đó thân mình bị một lực chạm vào, mà dường như cảm nhận được ấm áp liền phát ra sức lực, hai tròng mắt bỗng nhiên mở ra.

Hoắc Kỳ nằm nghiêng ở trên giường ôm nàng, mặc thường phục mà vẫn chỉnh tề, không giống như bộ dáng đang ngủ mà bị nàng làm bừng tỉnh.

Nàng ngẩn ra rồi giật mình, ở trong lồng ngực hắn mà vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, sau đó theo bản năng mà duỗi tay đẩy ra.

"Cung nhân nói nàng bị bóng đè." Hắn giải thích nguyên nhân tại sao hắn ở đây, nhìn sắc mặt nàng dần dần hoà hoãn, hỏi cẩn thận: "Nằm mơ thấy ác mộng gì sao?"

"Thần..." Nàng nói một chữ, trong giọng khản đặc lại còn có hoảng sợ.

"... Quả thực bị phong hàn rồi." Hắn cười nói.

Vì thế nàng có chút quẫn bách mà khụ vài cái, cảm thấy giọng nói thoải mái chút mới nói tiếp: "Thần thiếp mơ thấy Trương thị."

Hoắc Kỳ sửng sốt.

"Nàng ta..." Tịch Lan Vi hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ, không tự giác ngẩng đầu về phía chiếc bàn, xác thật bên cạnh không có người mới nói: "Lúc đầu toàn là những lời mới vừa nói qua với thần thiếp ở lãnh cung, lúc sau..."

Nàng cắn chặt răng: "Nàng ta nói... Mỹ mạo sẽ biến mất, mặt khác... đều là những thứ xấu hoặc tốt. Những nguyên nhân mà bệ hạ thích thần thiếp thì tất cả đều có khả năng sẽ trở thành lý do để chán ghét thần thiếp..." Nàng khẽ run rẩy, giọng nói có chút nghẹn ngào, vô cùng sợ hãi: "Ngay cả hài tử... Nàng ta nói, từ xưa đến nay... Không thiếu chuyện đế vương ban chết cho hài tử của mình..."

Nàng ta còn nói hiện giờ Tịch Lan Vi nói tất cả cho Hoắc Kỳ thì có khả năng sẽ là lý do để hắn ban chết cho nàng, nàng vẫn không kìm nén được mà muốn nói với hắn, giống như nếu không nói ra thì sợ hãi không có cách nào mất đi.

"Làm sao bây giờ..." Nàng vô lực hỏi, mà chính mình lại không biết đang hỏi "Làm sao bây giờ" là gì nữa.

"Sẽ không đâu." Hai tay Hoắc Kỳ ôm nàng lại chặt thêm chút, sau ba chữ này cũng không nói gì nữa. Ba chữ này giống như đã dùng mười phần sức lực, mang theo hết lòng tin của hắn cùng hoà nhập vào trong lòng nàng, làm cho sự sợ hãi khi gặp ác mộng nhanh tan đi.

Bình tĩnh lại, cảm thấy chính mình khẩn trương như vậy nên có chút buồn cười.

"Chỉ là gặp ác mộng thôi..." Giọng nói đã bớt sợ hãi, ngước mắt tươi cười: "Không có việc gì hết..."

"Ừa." Hoắc Kỳ hơi gật đầu: "Nàng ngủ trước đi, rất nhanh ta sẽ trở lại."

Hoắc Kỳ vừa dịch chăn cho nàng, vừa an ủi nói nàng không cần nghĩ nhiều, chuyện của Trương thị đã hạ chỉ theo mong muốn của nàng.

Tịch Lan Vi gật đầu, rồi nhìn hắn đứng dậy rời đi.

...

"Bệ hạ..." Hoắc Kỳ vừa đến cửa đại điện, Viên Tự vào điện, vái chào, bẩm: "Trương thị... đã tự sát."

Tịch Lan Vi hít một hơi khí lạnh, phát ngốc mà nhìn qua, thấy Viên Tự lại trầm xuống mà bẩm: "Khi thần đi truyền chỉ, người đã không còn... Ước chừng là sau khi Huệ phi phu nhân rời đi, nàng ta liền thắt cổ tự vẫn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện