Hơi thở gấp gáp thơm ngọt của Cố Sanh Sanh dừng trên môi Thẩm Vọng: "Tôi... tôi không nhớ rõ, là thấy trong giấc mơ."

Thẩm Vọng nở nụ cười trầm thấp, tựa như cất giấu cả một cây accordion trong lồng ngực, âm thanh cực kỳ xuôi tai: "Để tôi giúp em nhớ lại."

Vì thế, Thẩm Vọng lại một lần nữa phủ môi lên, giúp Cố Sanh Sanh gia tăng ký ức.

Môi của Cố Sanh Sanh rất ngọt, mềm như bánh pudding, lại giống như cánh hoa mới chớm nở, cánh môi hồng phấn đáng yêu bị Thẩm Vọng ngậm trong miệng, cẩn thận hôn mút, cuối cùng dần đậm màu hơn, xinh đẹp bóng bẩy.

Lông mi Cố Sanh Sanh thoáng run rẩy, bất tri bất giác vòng tay qua ôm lấy cánh tay Thẩm Vọng, lòng cô mê man tựa như đang ngồi xích đu, bỗng nhiên được bay đến nơi cao nhất, rồi lại rơi xuống, không có chỗ dựa, chỉ có duy nhất bờ vai dày rộng vững chãi của Thẩm Vọng.

Điều này thật mới lạ đối với bọn họ, Thẩm Vọng không học cũng thạo, chóp mũi cao thẳng của anh cọ nhẹ Cố Sanh Sanh, thấp giọng dỗ dành: "Há miệng ra."

......

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, chỉ còn láng máng nghe thấy tiếng nước rất nhỏ.

Đến lúc Cố Sanh Sanh hoàn toàn lấy lại tinh thần, cả hai người đã ngã lăn trên giường.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp triền miên. Cố Sanh Sanh lọt vào chăn mềm, hương khí lãnh đạm cùng nhiệt độ trên người Thẩm Vọng quét đến, thâm nhập đến mọi ngóc ngách lục phủ ngũ tạng của cô.

Viêm dương khí mạnh mẽ xông vào cơ thể, chưa bao giờ Cố Sanh Sanh cảm nhận được luồng linh khí dồi dào như lúc này, chẳng khác nào đất đai hạn hán gặp cơn mưa rào.

Thật không ngờ cảm giác hôn môi lại tuyệt vời đến như vậy. Ngón chân Cố Sanh Sanh không tự giác cuộn tròn, nhẹ nhàng chà xát trên lớp ra giường mềm mại.

Thẩm Vọng đột nhiên ngẩng đầu lên, hai đôi môi tách khỏi nhau "tách" một tiếng, nghe thật nóng tai.

Mái tóc đen ngắn cũn của Thẩm Vọng thấm mồ hôi, anh thở hổn hển, đáy mắt cuồn cuộn nhìn Cố Sanh Sanh khó hiểu. Cố Sanh Sanh có chút không vui, đầu ngón tay nhỏ nhắn vùi trong tóc anh, vò loạn một hồi.

Thẩm Vọng theo động tác của cô nhấc mí mắt lên, phía dưới những sợi tóc mái hỗn độn là cặp mắt đen như mực, mồ hôi dọc theo làn da trắng lạnh lăn xuống, chỉ có đôi môi màu đỏ đang phát ra sát khí u ám đằng đằng.

Khóe mắt Cố Sanh Sanh phiếm hồng, giọng nói ngây thơ của cô quyến rũ đến mức Thẩm Vọng không thể nào cưỡng lại được: "Thẩm Vọng."

Thẩm Vọng thấp giọng đáp: "Hửm?"

"Thẩm Vọng." Cặp chân dài của Cố Sanh Sanh vắt ngang eo Thẩm Vọng, ôm dáng vẻ "cậy sủng mà kiêu" ngẩng mặt lên: "Muốn hôn nữa."

Trong đáy mắt Thẩm Vọng dường như có một thứ gì đó vừa mới sập xuống.

Hai người lại hôn thêm lần nữa.

Lần này, Cố Sanh Sanh có chút thở không nổi. Nếu như nói nụ hôn vừa rồi giống như chơi xích đu, thì lần này chính là mở ra một trận cuồng phong sóng lớn trên biển, cô như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh, có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào.

Còn hôn nữa, sẽ khóa truyện mất. (Chỗ này mẹ tác giả nói chứ hong phải tui bịa đâu quý dị ☹(()

Cố Sanh Sanh hết hơi, miệng cũng bắt đầu đau, bèn đẩy bả vai Thẩm Vọng ra. Nhưng cô càng đẩy, động tác của Thẩm Vọng càng dữ hơn, dường như muốn nuốt trọn cả người cô vào bụng.

Lưỡi Cố Sanh Sanh tê dại, đấu tranh trong mơ hồ: "Dừng, không hôn nữa."

Tại thời điểm mấu chốt của người đàn ông, nào có chuyện nói dừng là dừng? Thẩm Vọng không phải là người cấm dục, mấy tháng nay Cố Sanh Sanh ngày ngày quấn quýt trêu chọc anh, bây giờ cuối cùng cũng có thể nếm được chút hương vị, bảo anh bỏ qua là chuyện không thể nào.

Cố Sanh Sanh nức nở như sắp khóc, nỗ lực rút cổ tay ra: "Hôn chúc ngủ ngon xong phải đi ngủ chứ."

Cử động giãy giụa yếu ớt, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Thẩm Vọng cười như không cười nói: "Đúng, hôn cho em ngủ."

Cố Sanh Sanh hai má đỏ bừng, cả giận nói: "Tôi biết hết đó nha, anh muốn chiếm tiện nghi của tôi đúng không?!"

Thẩm Vọng kinh ngạc: "Tự nhiên thông minh vậy?"

Lúc này Cố Sanh Sanh đang nổi giận thật, cô lắc người vùng lên: "Bỏ tôi ra bỏ tôi ra!"

Thẩm Vọng bị cô quấy phá đến phát hoảng, không ngừng hôn xuống trên khuôn mặt của Cố Sanh Sanh, dùng chóp mũi cọ cô, giọng nói cuốn hút mê luyến: "Đừng sợ, sẽ không làm em đau..."

Cố Sanh Sanh không muốn nghe nên hét toáng lên: "Tôi muốn cắn người!"

Thẩm Vọng chỉ cười, lồng ngực truyền đến từng đợt rung động: "Em cắn đi."

Vì thế lúc Thẩm Vọng vươn đầu lưỡi vào, Cố Sanh Sanh thẳng thừng cắn một phát.

Thẩm Vọng sửng sốt, mùi máu tươi tràn ra trong khoang miệng. Mãnh thú đổ máu càng thêm hưng phấn, cặp mắt phượng của anh thoáng đỏ lên, hai tay dồn lực giữ Cố Sanh Sanh lại, ánh mắt du ngoạn trên từng tấc da thịt cùng bờ môi đỏ bừng của cô.

Thẩm Vọng lúc làm mặt lạnh thật sự rất dọa người. Cố Sanh Sanh đánh đòn phủ đầu không được liền khóc òa lên.

"... Người bị cắn là tôi, em khóc cái gì." Thẩm Vọng không dám dọa dẫm cô lần thứ ba, chỉ có thể buồn bực vùi mặt vào mái tóc thơm tho mát lạnh của Cố Sanh Sanh, hít một hơi thật sâu.

Cố Sanh Sanh thấy Thẩm Vọng không có ý định nổi giận liền nhanh nhảu nói: "Anh bảo tôi cắn anh."

Thẩm Vọng đè trên người Cố Sanh Sanh, nhiệt khí bừng bừng: "Tôi bảo em cắn em liền cắn? Bình thường sao không ngoan như vậy?"

"Hôm nay không cắn nữa." Cố Sanh Sanh ra vẻ hiểu chuyện, lại đẩy Thẩm Vọng ra: "Tôi thở hết nổi rồi, anh nặng quá."

Cố Sanh Sanh nói một câu, hơi thở Thẩm Vọng ngừng lại một lần, anh buông tay Cố Sanh Sanh ra rồi ôm chặt cô vào lòng, bực bội nói: "Câm mồm, để tôi ôm một chút."

Cố Sanh Sanh đập đầu xuống cằm anh thật nhẹ, lại ôm lấy cánh tay anh: "Vậy anh không được sờ loạn đấy nhé."

Thẩm Vọng "hừ" một tiếng, Cố Sanh Sanh liền ngoan ngoãn ngậm miệng, cặp mắt linh động chuyển động, nhìn chằm chằm yết hầu nhấp nhô của Thẩm Vọng.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt hết, chỉ còn ánh trăng từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa hắt lên sàn nhà, không khí yên ắng đến mức có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi, cùng với hô hấp nặng nề của Thẩm Vọng.

Qua một lát, Cố Sanh Sanh kêu lên: "Bỏ cái tay ra!"

Chân giường kẽo kẹt, vải vóc trên giường bị cọ sát sột soạt liên tục. Lại một hồi lâu sau, tiếng "bốp" giòn giã vang lên, cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.

......

Cố Sanh Sanh mấy ngày nay đi quay phim thật sự rất mệt, chút mỡ trên khuôn mặt nhỏ tan đi không ít, ngược lại những đường nét kiều diễm càng rõ ràng hơn. Trong ánh ban mai, mái tóc bóng mượt như tơ lụa của cô xõa tung trên gối, cặp má đào ửng hồng, cánh môi hơi hé ra, giống như đang chờ đợi một cái hôn môi.

Thẩm Vọng lẳng lặng quan sát cô, mỗi lần thấy Cố Sanh Sanh là thêm một lần ngạc nhiên. Đến tột cùng thằng nhóc Thẩm Đình Sâm kia bị trúng tà gì mà có thể chắp tay nhường Cố Sanh Sanh lại cho anh nhỉ? À không. Hẳn là nên nói, Cố Sanh Sanh bị trúng tà mới không theo đuổi được Thẩm Đình Sâm sau muôn vàn đắng cay khổ cực như thế.

Thẩm Vọng rũ mắt nhìn Cố Sanh Sanh ngủ không hề phòng bị, trong ánh mắt ấp ủ một loại cảm xúc không ai hiểu được.

Thẩm Vọng vẫn nhìn cô chăm chú, Cố Sanh Sanh nhấp miệng, từ khóe môi chảy ra một dòng nước trong suốt đáng ngờ. Sau đó, cô rất tự nhiên dán mặt lên áo ngủ tơ lụa màu xanh nước biển của Thẩm Vọng, còn khẽ cọ vài lần.

"..." Đám mây đen trong lòng Thẩm Vọng chợt biến mất, gân xanh hai bên thái dương nảy lên, kèm theo đó là cảm giác ghét bỏ.

Rốt cuộc anh cũng không đẩy cô xuống giường, mà chỉ hôn một cái cho hả giận. Vừa thơm vừa mềm, hôn thêm cái nữa vậy.

Đồng hồ báo thức reo lên. Thẩm Vọng hít sâu, kiềm chế mà gỡ tay Cố Sanh Sanh đang níu cổ áo của anh ra, ai ngờ vừa động một chút, Cố Sanh Sanh liền khẽ lầm bầm, giống như bạch tuộc quấn chặt anh hơn.

Thẩm Vọng bất lực nhìn Cố Sanh Sanh đến lúc ngủ vẫn muốn bám người.

Xưa nay Thẩm Vọng tự chủ rất tốt, kể từ khi khôi phục lại sức khỏe vẫn luôn dậy sớm, nắng mưa không đổi. Sau vụ tai nạn xe của anh tầm nửa năm, yêu ma trong công ty hết thảy đều hiện nguyên hình. Thẩm Vọng tiếp nhận Thẩm thị một lần nữa, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, huống chi anh còn có những toan tính khác.

Thẩm Vọng nhẹ nhàng lấy cái gối ôm nhét cho Cố Sanh Sanh, gối ôm quá mềm, không thể sánh với lồng ngực rắn chắc của Thẩm Vọng.

Cố Sanh Sanh lại lầm bầm một tiếng.

Thẩm Vọng đành phải vứt bỏ cái gối ôm, ôm lấy con mèo tóc dài Cố Sanh Sanh, chân mày Cố Sanh Sanh dần giãn ra, thoải mái ngủ tiếp.

Khóe môi Thẩm Vọng khẽ cong lên, trái tim sinh ra cảm giác thỏa mãn như mèo ngoan nhận đúng chủ.

Mấy ngày không có Cố Sanh Sanh bên cạnh, anh lại bắt đầu mất ngủ, cho nên dứt khoát thức trắng đêm xử lý công việc. Tính đi tính lại, chỉ có đêm qua là ngủ ngon nhất.

Thẩm Vọng nhắm mắt, quyết định ôm Cố Sanh Sanh ngủ tiếp.

Một giấc ngủ này liền ngủ quên luôn. Thẩm Vọng bị âm thanh răng rắc đánh thức, còn chưa mở mắt ra đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Cố Sanh Sanh ngồi xếp bằng trên giường, đang cầm kìm kẹp óc chó. Hai mắt cô dán vào video trên điện thoại, rắc một tiếng, cả xác lẫn vỏ óc chó đều bị bóp nát.

Cố Sanh Sanh lọc xác óc chó ra, ném vào trong miệng, óc chó hạt to tươi mới giòn giòn, nhai trong miệng vừa béo vừa thơm. Cô thỏa mãn lắc lắc người, còn bị video làm cho cười nghiêng ngả.

Nệm sau lưng có động tĩnh, Cố Sanh Sanh quay đầu lại thấy Thẩm Vọng đã thức dậy liền nói: "Sao bây giờ anh mới dậy thế?"

Thẩm Vọng xốc chăn ngồi lên, lạnh nhạt nói: "Sáng sớm nay là ai ôm tôi không cho tôi rời giường?"

Cố Sanh Sanh căn bản không nhớ nổi, vẫn nhanh miệng đáp lại: "Tôi không biết."

Thẩm Vọng búng trán cô một cái rồi chống tay xuống giường. Cố Sanh Sanh vội vàng đi chân trần chạy đi đẩy xe lăn của Thẩm Vọng đến.

Thẩm Vọng thấy bàn chân trắng nõn trống không của cô đi lại trên thảm lông liền nói: "Về giường mau. Bị cảm kệ em luôn đấy."

Cố Sanh Sanh ngồi xuống mép giường, đung đưa hai chân: "Không cần tôi giúp nữa hả?"

Thẩm Vọng liếc cô một cái: "Mấy bữa nay em giúp tôi được cái gì?"

Sức khỏe của Thẩm Vọng bây giờ đã khá hơn không ít, chân phải cũng hơi có lực, có thể tự xuống giường đi toilet được rồi. Thẩm Vọng vốn hiếu thắng bẩm sinh, trừ Cố Sanh Sanh ra, anh không cần bất cứ sự giúp đỡ từ người nào khác.

Huống chi hiện tại Thẩm Vọng đã lấy lại được thị lực, mấy chuyện như đi toilet tắm rửa, vì Cố Sanh Sanh ngại ngùng nên cũng không giúp anh nữa.

Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng cùng nghĩ đến một chuyện, bên tai cô đỏ lên, liền trực tiếp quay đầu không chú ý tới anh.

Thẩm Vọng đi toilet giải quyết nhu cầu sinh lý, lại mở vòi nước rửa mặt một dạo, mang tâm trạng sảng khoái bước ra.

Cố Sanh Sanh vẫn đang cầm kìm kẹp óc chó hự hự.

Thẩm Vọng: "Đang làm gì đó?"

Cố Sanh Sanh hăng hái nói: "Tôi tách óc chó, chuẩn bị làm óc chó ngào đường."

Thẩm Vọng bất lực nói: "Ý tôi là, mấy chuyện này sao không giao cho người hầu làm?"

"Cái này để biếu ông nội mà." Cố Sanh Sanh quay đầu nhìn biểu tình của Thẩm Vọng, hừ một tiếng: "Tất niên 30 phải đi chúc tết ông nội, anh không biết sao?"

Thẩm Vọng đương nhiên biết, chỉ là không biết óc chó ngào đường cũng có thể dùng làm quà tặng. Tầm mắt Thẩm Vọng rơi vào cái chén sứ đựng hạt óc chó, thầm đếm số lượng: "Định tách bao nhiêu nữa?"

"Còn không phải tại cái kìm quỷ này khó dùng sao." Cố Sanh Sanh chìa tay cho Thẩm Vọng như đang tố cáo, lòng bàn tay trắng nõn vì dùng kìm mà có một vết đỏ đỏ.

Thẩm Vọng bất thình lình đánh nhẹ lên tay cô, ngay trước khi Cố Sanh Sanh kêu meo meo lên liền chặn miệng cô lại.

Một cú chạm lướt qua rất nhanh: "Đây là hôn chào buổi sáng."

Cố Sanh Sanh ngây ngốc như mèo con bị xách cổ lên. Thẩm Vọng dường như không có việc gì làm, lấy mấy hạt óc chó từ trong rổ ra, bóp thật mạnh rồi đưa cho Cố Sanh Sanh.

Hạt óc chó vỡ tung tóe.

Cố Sanh Sanh giật mình nuốt nước bọt cái ực, rụt rè đưa mắt nhìn Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng chống cằm, lòng bàn tay vẫn hướng về phía cô: "Cầm đi."

Cố Sanh Sanh cẩn thận khẩy vỏ, nhặt nhân óc chó còn nguyên vẹn ra, sau đó lấy mảnh lớn nhất cho vào miệng Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng được hầu hạ nên tương đối hài lòng, anh vừa tách vỏ hạt óc chó giúp Cố Sanh Sanh vừa nói: "Sao em biết chuyện phải về nhà cũ ăn tết?"

"Ông nội nói." Cố Sanh Sanh phấn chấn tinh thần, vùi chân lên đùi Thẩm Vọng sưởi ấm, "Tôi hỏi ông nội thích ăn điểm tâm gì, ông bảo thích ăn óc chó ngào đường."

Thẩm Vọng thờ ơ: "Lão gia tử còn răng để ăn sao?"

Cố Sanh Sanh phê bình anh: "Không được nói trưởng bối như thế! Hèn gì ông nội bảo anh xấu tính, là tên giặc con."

Thẩm Vọng bóp thêm mấy hạt óc chó, cười như không cười: "Tâm sự với ông nội nhiều nhỉ? Còn nói gì tôi nữa?"

"... Nói anh thông minh từ nhỏ, là thương nhân tài ba, nhân tài xuất chúng hơn bạn đồng trang lứa, khiến ông được nở mày nở mặt." Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn kể lại.

Thẩm Vọng ném óc chó vào chén, cái chén khi nãy còn trống không giờ đã được lấp đầy bởi nhân óc chó béo ngậy: "Đủ chưa?"

"Đủ rồi!" Cặp mắt hạnh của Cố Sanh Sanh tỏa sáng lấp lánh, "Thẩm Vọng lợi hại quá đi mất!"

Thẩm Vọng vươn tay ra, Cố Sanh Sanh vội vàng đặt một cái khăn lên đó cho anh lau tay, "Đói bụng."

Cố Sanh Sanh cười nói: "Chắc là cháo đã hầm xong rồi. Tôi đẩy anh xuống lầu ăn."

"Ăn trong phòng."

"Xuống lầu phơi nắng đi."

"Không phơi."

"Đi mà đi mà."

"... Tùy em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện