Cố Sanh Sanh lạc mất ý thức trong vài giây ngắn ngủi. Cô như cọng lục bình bị gió thổi lênh đênh trên mặt nước, cho đến khi Thẩm Vọng đưa tay ra ôm lấy cô.
Hơi thở thuộc về Thẩm Vọng ập đến, Cố Sanh Sanh rít nhẹ, từ từ mở đôi mắt ngập nước ra.
Trước mắt là một người đàn ông xa lạ, anh khoác áo choàng tắm màu xanh nước biển, mái tóc ngắn ướt nhẹp rũ xuống vẫn không làm mất đi sự uy nghiêm cùng vẻ ngoài anh tuấn của anh, dưới hàng mi sắc bén là đôi mắt phượng câu hồn, ánh mắt thâm trầm mà kiên định.
Cố Sanh Sanh ho khan mấy tiếng, giơ tay đẩy anh ra: "Anh là ai?"
Bả vai người đàn ông thoáng cứng đờ, ngay sau đó liền quay đầu giận dữ: "Cô ấy bị sao vậy? Không phải nói chỉ là ngất tạm thời thôi sao?"
Tiếng nói từ tính quen thuộc, êm ái như tiếng đàn cello, phát ra khiến cho người khác phải khiếp sợ. Đầu Cố Sanh Sanh choáng váng, cô nâng những ngón tay mảnh khảnh màu hồng nhạt lên.
Người đàn ông nhìn thấy động tác của cô liền phối hợp cúi đầu xuống, để ngón tay của Cố Sanh Sanh chạm vào mắt anh.
Sống mũi cao thẳng, bờ môi xinh đẹp, đường cung quai hàm cứng rắn quý phái đầy nam tính. Cuối cùng Cố Sanh Sanh cũng phản ứng lại: "Thẩm Vọng..."
"Tôi đây." Thẩm Vọng thở dài một hơi như trút bỏ được gánh nặng, bàn tay to lớn xoa đầu cô, lúc quay lại giọng điệu vẫn lạnh lẽo như cũ: "Kiểm tra giúp cô ấy một chút."
Ánh đèn vàng nhạt từ trên cao chiếu xuống, xung quanh là một đám người mờ mờ ảo ảo. Cố Sanh Sanh lúc này mới ý thức được mình đang nằm trên chiếu tatami, trên người đang khoác chiếc áo choàng tắm dài, cũng không biết là ai thay cho cô.
Cố Sanh Sanh kéo vạt áo, khẩn trương nhìn ngó xung quanh, thấy vẻ mặt lo lắng của chị Lý cùng với đám người làm mới thở phào nhẹ nhõm. Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên: "Sao tôi lại ngất xỉu thế?"
Vị bác sĩ ôn tồn giải thích: "Phu nhân không có chuyện gì đâu ạ. Chỉ là do cô đột ngột bước vào suối nước nóng, cơ thể điều hòa không kịp mới dẫn đến ngất. Ngâm suối nước nóng không được ngâm quá lâu, hơn nữa cũng phải chú ý bổ sung đủ nước."
Cố Sanh Sanh có chút mất mặt, cô quay đầu ghé sát vào tay Thẩm Vọng. Khóe môi lạnh nhạt của Thẩm Vọng khẽ cong lên, bàn tay to rộng ôm gò má mềm mại của cô lại: "Còn khó chịu chỗ nào không?"
Cố Sanh Sanh nghe tiếng nói liền nhấc mắt nhìn về phía Thẩm Vọng. Cô đã từng trông thấy bộ dáng của Thẩm Vọng lúc mở to mắt, khi đó mắt của anh là một đôi mắt đẹp đẽ nhưng lại không có thần, so với hiện tại khác xa nhau hoàn toàn.
Thẩm Vọng thấy thần sắc hoảng hốt của Cố Sanh Sanh càng lo lắng hơn, vội vàng quay đầu gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
Bác sĩ tiến lên kiểm tra giúp Cố Sanh Sanh thêm lần nữa, sau cùng vẫn xác nhận Cố Sanh Sanh là do sốc nhiệt nên mới ngất xỉu.
Trong lúc đó, Cố Sanh Sanh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vọng, vẻ mặt rất ngoan ngoãn, còn có chút ngốc. Thẩm Vọng xoa đầu cô, hỏi lại: "Đầu cô ấy không sao chứ?"
"Phu nhân không có bị thương bên ngoài." Bác sĩ dọn dẹp hộp thuốc, nói: "Có điều về mắt của Thẩm tiên sinh, tôi đề nghị ngài nên mau chóng đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra tổng quát đi ạ."
Nghe câu nói kia, Cố Sanh Sanh đột nhiên ngồi dậy: "Đúng rồi, mắt của anh... anh nhìn thấy rồi sao?"
"..." Thẩm Vọng mím môi, ánh mắt quét ngang qua vị bác sĩ kia.
Sống lưng bác sĩ chợt lạnh toát, không lẽ mình đã nói lời không nên nói rồi ư? Cặp mắt long lanh của Cố Sanh Sanh nhìn chằm chằm Thẩm Vọng, hỏi tới: "Mắt anh tốt hơn từ lúc nào?"
Bị đôi mắt vừa quyến rũ vừa ngây thơ khóa chặt, Thẩm Vọng bỗng nhiên đổ mồ hôi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Mới vừa nãy."
Bác sĩ nhanh trí bổ sung thêm: "Vừa nãy phu nhân rơi xuống nước, chắc là Thẩm tiên sinh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi tình huống khẩn cấp nên mới đột nhiên khôi phục thị lực."
Cố Sanh Sanh nháy mắt, nhìn bác sĩ, lại nhìn Thẩm Vọng rồi vỗ tay một phát: "Thì ra là thế! Thật tốt, đúng là trong họa có phúc mà!"
Thẩm Vọng trộm thả lỏng hai vai.
Cố Sanh Sanh vội vàng lôi kéo bác sĩ giúp Thẩm Vọng xem lại một chút. Bác sĩ cẩn thận khám một vòng, lại hỏi Thẩm Vọng: "Thẩm tiên sinh, hiện tại mắt ngài cảm thấy thế nào?"
"Không thoải mái lắm, hơi đau."
"Có nhìn rõ đồ vật không?"
"Rất mơ hồ."
Bác sĩ như hiểu được ý định của Thẩm Vọng, cân nhắc nói: "Xem ra thị lực của Thẩm tiên sinh chỉ là khôi phục tạm thời, tôi nghĩ ngài không nên dùng mắt quá nhiều, phải luôn có người bên cạnh chăm sóc. Nếu có chỗ nào không khỏe phải đến bệnh viện khám lại ngay."
Bác sĩ nói xong, thấy ánh mắt khen ngợi nhàn nhạt của Thẩm Vọng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thành công thoát thân. Trợ lý đưa bác sĩ ra ngoài, đám người làm lần lượt rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn hai người Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh vui vẻ nhích lại gần, nâng mặt Thẩm Vọng lên: "Tôi đã nói rồi mà, mắt anh sẽ khá lên thôi!"
"Ừ." Thẩm Vọng nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của cô, hô hấp ngưng trệ.
Cố Sanh Sanh hồn nhiên chưa phát giác, cẩn thận nhìn kỹ hai mắt của anh. Hốc mắt Thẩm Vọng rất sâu, khóe mắt hơi xếch lên, tròng mắt đen nhánh thâm thúy tựa như ẩn chứa vô vàn ánh sao trời.
Tầm mắt Cố Sanh Sanh di chuyển xuống dưới, lưu luyến dừng lại trên cánh môi của Thẩm Vọng, không hiểu sao cô lại nhớ đến nụ hôn trong mộng kia. Không đúng, rõ ràng là mơ, mà sao chân thực quá nhỉ?
Hơi thở hai người đan xen, cảm xúc khó nói trỗi dậy trong lòng. Nhất thời, không khí ái muội trong phòng tăng lên.
Thẩm Vọng nhìn cô vô cảm: "Đồ lừa đảo."
Cố Sanh Sanh khẽ chớp mi, cặp mắt hạnh mở to cực kỳ sống động. Chưa kịp mở miệng, Thẩm Vọng đã nghe thấy giọng nói ngây ngô của cô: "Sao tôi lại thành kẻ lừa đảo rồi?"
Thẩm Vọng cũng không định trả lời lại Cố Sanh Sanh, bàn tay to lớn nắm nhẹ cằm cô nâng lên.
Cố Sanh Sanh ngẩng mặt lên theo động tác của anh, kiểu thuận theo này xuất phát từ lòng tin tuyệt đối, giống như loài động vật xinh xắn ngu ngốc nào đó, hồn nhiên ngơ ngác đưa cái cổ yếu ớt của mình ra trước răng nanh sắc bén của dã thú hung ác.
Hàng mi dày cong vút thoáng run rẩy, tựa như bươm bướm vỗ cánh sắp bay đi, không thể giấu đi cặp mắt ngây thơ cuốn hút phía dưới. Cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi như nụ hoa đào chớm nở hơi hé mở, lộ ra tí đầu lưỡi màu hồng mềm mại.
Một phát súng nã chính xác vào ngực Thẩm Vọng.
Lòng bàn tay của Thẩm Vọng thô ráp ấm áp sờ soạng Cố Sanh Sanh một hồi khiến cô ngứa ngáy râm ran. Ngón chân Cố Sanh Sanh co quắp lại, cô giữ tay Thẩm Vọng: "Anh... anh nhìn tôi làm gì?"
Những suy nghĩ dè dặt của Cố Sanh Sanh hoàn toàn viết hết lên trên mặt, cô đỏ mặt nhìn anh, giống như cánh hoa đào nở rộ trên nền tuyết trắng. Thẩm Vọng biết cô muốn nghe cái gì, cuộc đời anh đã từng ngắm nhìn vô số vẻ đẹp, nhưng chưa bao giờ anh được lãnh hội một tuyệt sắc như thế này.
Thẩm Vọng nhìn mặt cô, tâm tình càng thêm phức tạp. Anh cho rằng tiểu quái vật chỉ thuộc về một mình anh, từ lúc nào mà anh lại trở nên khao khát và thèm muốn như thế?
Vẻ mặt không cười của Thẩm Vọng thực sự rất lạnh lùng, ánh mắt càng hờ hững, căn bản không có trong trí tưởng tượng phong phú của Cố Sanh Sanh. Cô bị anh nhìn đến nổi da gà, liền uốn éo muốn thoát ra.
"Đừng nhúc nhích." Thẩm Vọng không vui, kéo người trước mặt vào lòng trong vô thức.
Ngay sau đó liền ngẩn ra: "... Em khóc cái gì?"
Cặp mắt tròn vo của Cố Sanh Sanh mở to, nước mắt lấp lánh, cô vốn đâu có muốn khóc, đây chỉ là phản ứng sinh lý hậu chấn mà thôi. Nhưng sau khi nghe tiếng của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh liền đỏ mắt như chịu nỗi oan tày trời: "Anh hung dữ với tôi!"
Ngây ngô dịu dàng, gãi đúng vào chỗ ngứa nhất trong lòng Thẩm Vọng, vẫn là không thể thắng nổi khuôn mặt tuyệt sắc này.
Thẩm Vọng phủ nhận gần như ngay lập tức: "Không có."
Cố Sanh Sanh hít mũi nhìn anh với ánh mắt trông mong: "Thật à?"
Chết thật, sao ngoan ngoãn quá vậy! Thẩm Vọng không biết nên làm gì với cô mới tốt, anh duỗi tay bưng cái ly trên bàn lên: "Uống chút sữa đi, vừa rồi ngâm suối lâu quá, phải bổ sung nước."
Mở nắp ly ra, sữa bò bên trong vẫn còn nóng hổi. Cố Sanh Sanh định nhận lấy nhưng Thẩm Vọng lại giữ ly không buông.
Cô cũng không nghĩ nhiều mà cúi đầu uống trực tiếp trên tay Thẩm Vọng, hương vị của sữa không tồi.
Trước giờ toàn là Cố Sanh Sanh giúp anh ăn cơm uống nước, Thẩm Vọng nhìn đôi môi hồng phấn của cô dán trên vành ly, cái miệng nhỏ uống sữa ừng ực, thỉnh thoảng lè lưỡi ra liếm sữa dính trên môi, hơi thở anh chậm dần.
Trong một không gian kín, nhiệt độ không khí dần đẩy lên cao, khiến cho hương thơm tường vi thoang thoảng càng thêm ngọt ngào.
Không thể tiếp tục thế này được. Thẩm Vọng cưỡng ép chính mình di chuyển tầm mắt, anh nói: "Vừa rồi vì sao phải chạy nhanh như vậy? Bị dọa sao?"
Cố Sanh Sanh sớm đã quên chuyện ban nãy, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi trong chốc lát mới nhớ lại: "Tôi... tôi nghe có tiếng khóc của phụ nữ. Không lẽ chỗ này có ma sao?"
Thẩm Vọng lại muốn nhéo má cô: "Tiếng khóc có gì đáng sợ? Vừa chói tai vừa phiền phức."
"Tiếng khóc đó dọa người lắm nha! Giống như..." Cố Sanh Sanh nhỏ giọng bắt chước âm thanh lúc nãy mà cô nghe được, nó ngắt quãng, vừa giống khóc lại vừa không.
Thẩm Vọng: "..."
Thẩm Vọng vẻ mặt kỳ quái, trực tiếp nhéo mặt Cố Sanh Sanh: "Em có biết đó là tiếng gì không?"
"Ối đừng nhéo mà." Cố Sanh Sanh gỡ ngón tay anh ra, nhăn nhó xoa xoa hai má, khuôn mặt trắng nõn bị xoa đến ửng đỏ một mảng, cô hỏi lại anh: "Anh biết hả?"
Nhìn Cố Sanh Sanh hoàn toàn không giống như đang giả ngốc, Thẩm Vọng thu hết biểu tình của cô vào mắt, làm bộ suy tư: "Không biết."
"Thế mà dám nói tôi." Cố Sanh Sanh không thu hoạch được gì liền cau mày đứng dậy.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận cãi nhau, giọng nói có chút quen thuộc. Cố Sanh Sanh quay đầu lại hỏi: "Ai ngoài đó vậy?"
Đáy mắt Thẩm Vọng hiện lên một tia trào phúng, nói: "Đừng để ý, đánh răng đi ngủ thôi."
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn đáp lại: "Được, tôi đỡ anh đi."
Cố Sanh Sanh khom người xuống đỡ Thẩm Vọng dậy, Thẩm Vọng được ôm vòng eo mảnh mai của cô, hình bóng hai người in lên cánh cửa gỗ dán giấy trắng, thân hình nhỏ nhắn rúc vào lồng ngực người đàn ông, trông hết sức thân mật.
Thẩm Đình Sâm tức đến đỏ mắt, vệ sĩ to cao chặn anh lại bên ngoài, không cho tiến thêm bước nào.
"Tôi muốn gặp Sanh Sanh!"
Vệ sĩ trả lời cách rập khuôn: "Đại thiếu gia và thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi, không muốn gặp bất kỳ người nào, mời nhị thiếu gia về cho."
Thẩm Đình Sâm cắn răng, ánh mắt khóa chặt vào bóng dáng thân mật của một nam một nữ trên cửa.
Trước kia khi Cố Sanh Sanh còn là vị hôn thê của Thẩm Đình Sâm, đa phần mối quan hệ giữa hai người đều là Cố Sanh Sanh theo đuổi anh, sau khoảng thời gian có chút mờ ám với Cố Vân Yên, quan hệ giữa hai người khi tốt khi xấu, đừng nói gì mấy hành động thân thiết như thế, đến mặt của Cố Sanh Sanh anh còn chưa được chạm qua.
Huống chi Thẩm Vọng là một tên vừa mù vừa tàn phế, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi mà Cố Sanh Sanh lại có thể chủ động như vậy!
Một trận ghen tuông mãnh liệt ập đến, Thẩm Đình Sâm cảm thấy như có một cái nón xanh từ trên trời giáng xuống, vững vàng đậy kín đầu mình.
Nhưng không nghĩ tới, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đã là vợ chồng hợp pháp.
Vệ sĩ canh cửa đành nhắm mắt làm ngơ vị nhị Thẩm thiếu gia này, Thẩm Đình Sâm lẻ loi trơ trọi, dù không cam lòng cách mấy cũng chỉ có thể phẫn nộ bỏ đi. Lúc trở lại phòng, Cố Vân Yên đã rời đi trước, chỉ để lại cho anh một tờ giấy ghi chú.
"Em về đoàn phim trước. Anh nhớ uống thuốc, đừng để bị cảm nhé."
Thẩm Đình Sâm đưa mắt nhìn những thuốc viên thuốc trên bàn, trong lòng càng thêm rối rắm. Của không chiếm được mới là thứ tốt nhất, giờ phút này Thẩm Đình Sâm không phân ra quá nhiều tâm tư để suy nghĩ cho Cố Vân Yên, lòng anh tràn đầy hình bóng khắng khít triền miên trên cửa, còn có khuôn mặt sắc nước hương trời của Cố Sanh Sanh.
Trong gian phòng gỗ nhỏ, có đệm lót màu trắng gạo được trải sẵn trên nền chiếu tatami, còn có ánh đèn ấm áp như mật ngọt nhẹ nhàng chiếu xuống.
Cố Sanh Sanh đi chân trần đứng trên chiếu, mu bàn chân trắng nõn, ngón chân hồng nhạt nhỏ nhắn, lên một chút là cẳng chân nhẵn nuột, vòng eo thon thả, không có chỗ nào là không đẹp.
Thẩm Vọng nhìn cặp chân uyển chuyển nhẹ nhàng bước tới bước lui, lâu lâu còn dẫm phải vạt áo của anh, liền lập tức nắm lại: "Còn ồn ào."
Cố Sanh Sanh thuận thế ngã xuống, lần đầu tiên cô được ngủ trên chiếu tatami nên mới thích thú lăn đi lăn lại mấy vòng, giống như mèo nhỏ đánh dấu địa bàn bằng cách lưu lại mùi hương tường vi thoang thoảng.
Thẩm Vọng yên ổn nằm đó, một tay gác ra sau đầu, để Cố Sanh Sanh tự do càn quấy. Cố Sanh Sanh lại nhoài người qua Thẩm Vọng, đưa tay ra tắt cái đèn nhỏ xinh xắn kia.
Chiếu tatami này quá hẹp, không thể so với chiếc giường kingsize ở nhà, Cố Sanh Sanh lăn một chút liền đụng phải Thẩm Vọng, cô rũ mái tóc đen nhánh mang hơi lạnh xuống, lắc tới lắc lui, dùng mùi thơm trêu chọc khứu giác của Thẩm Vọng. Anh nghiêng đầu đi, vừa hay chôn mặt vào cơ thể mềm mại thơm tho bên cạnh.
Bị hơi thở nóng bỏng phả trên da thịt, Cố Sanh Sanh cúi đầu, như một chú mèo nhỏ sợ hãi: "Anh làm gì đó!"