*Pheromone của Thẩm Vọng*
“Chuyện này… là thật ư?”
Cố Sanh Sanh hỏi chị Lý trong vô thức.
Chị Lý tặc lưỡi, đáp lại bằng ngữ điệu vui vẻ: “Còn có thể giả được sao. Tuy nói thế kỷ 21 hiện đại, nhưng cô nói xem có nhà ai lại xảy ra chuyện vô lý như thế không? Ngay tại đêm lễ đính hôn, cô dâu phát hiện ra bạn gái trước của chú rể chính là con gái riêng của cha mình! Bên kia còn cho rằng vừa bám víu vào được một nhà thông gia tốt nên suốt ngày đi rêu rao khắp nơi, giờ thì đẹp mặt chưa, tôi nghe người làm bên đó nói cả nhà trên dưới loạn hết lên rồi!”
“Bên kia” trong lời của chị Lý chính là gia đình Thẩm Đình Sâm. Chị Lý là người làm thân cận của Cố Sanh Sanh, tất nhiên cũng sẽ có chung mối thù chán ghét nhà Thẩm Đình Sâm như cô.
Cố Sanh Sanh nghe đến đây thì giật mình thon thót, Cố Vân Yên là chị em cùng cha khác mẹ với Hoàng Phủ Du Du, đây quả là một tin tức động trời.
Cố Sanh Sanh vẫn muốn nghe ngóng thêm, chợt Màn Thầu nhảy phóc lên cắn váy cô: “Gâu gâu! Gâu gâu!”
Cố Sanh Sanh liền lấy lại hồn trí: “Ấy, đây là váy mới đó, đừng cắn mà!”
Chó Màn Thầu cắn xong thì nhanh chân bỏ chạy, vừa đi vừa quay đầu nhìn Cố Sanh Sanh, mặt mũi như treo mấy chữ “mẹ đuổi theo con đi”, dáng vẻ cực kỳ trông ngóng có người chơi với mình.
Lòng thương xót của Cố Sanh Sanh lại nổi lên. Cô và Thẩm Vọng đi xa hơn nửa tháng, một mình Màn Thầu ở nhà chắc là cô đơn tủi thân dữ lắm. Nghĩ thế, Cố Sanh Sanh liền vẫy tay với Màn Thầu: “Đến đây nào, mẹ làm đồ ăn ngon cho con nhé.”
Tai của Màn Thầu giật một phát, cặp chân ngắn cũn lập tức phóng đến chỗ Cố Sanh Sanh, nhảy nhót xung quanh cô: “Gâu gâu gâu!”
Cố Sanh Sanh nói với chị Lý: “Lâu rồi không livestream, lấy hộ tôi cái giá đỡ điện thoại đi.”
Cố Sanh Sanh lấy hải sâm và xương sườn trong tủ lạnh ra, định livestream nấu canh sườn hải sâm bổ thận ích khí. Nào ngờ chị Lý quan sát cô một lát rồi uyển chuyển nói: “Sắc mặt phu nhân hôm nay… không thích hợp livestream lắm đâu ạ.”
“Sắc mặt tôi không tốt sao?” Cố Sanh Sanh vội sờ lên mặt mình, sau đó mở điện thoại soi một vòng, nhưng vẫn không nhìn ra chỗ nào không thích hợp.
Chị Lý nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào quyến rũ của Cố Sanh Sanh, đành cười gượng vuốt tạp dề, không biết phải nói như thế nào.
Cũng may là Cố Sanh Sanh không hỏi nữa, cô phải đi xem trong tủ lạnh có gì ăn được nữa không.
Nhà bếp vẫn rộng rãi sáng sủa như trước, Cố Sanh Sanh mang tạp dề màu hồng lên, vui vẻ đi đi lại lại trong nhà bếp, chó con Màn Thầu đang ở độ tuổi mọc răng thèm ăn thịt, nên cứ gâu gâu bám theo tà váy của Cố Sanh Sanh, bị mùi thịt nhử cho chảy cả nước bọt.
Hành động làm nũng của Màn Thầu đã thành công làm cho trái tim Cố Sanh Sanh tan chảy, cô đành phải thưởng thêm cho nó một miếng bánh quy tinh xảo dành cho chó. Màn Thầu gặm bánh quy hình khúc xương, vài giây sau liền phát hiện ra không phải là thịt, nên tức giận phi đến chỗ Cố Sanh Sanh sủa toáng lên.
Cố Sanh Sanh nhớ Tạ Tử Khanh từng nói chó con trong nhà anh đều được nuôi lớn trong cơm ngon áo đẹp, chó con Màn Thầu chỉ vì một miếng bánh quy nhỏ mà cảm động đến mức này, có thể thấy chó ta ở nhà một mình oan ức biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Cố Sanh Sanh không khỏi mủi lòng, cúi xuống ôm Màn Thầu lên: “Tội nghiệp con quá, gầy hết rồi này.”
Chị Lý nhìn chú chó trợn trắng mắt vì tức trong tay Cố Sanh Sanh, định nói rồi lại thôi.
Cố Sanh Sanh đau lòng một lúc lâu, còn nhắn tin cho Tạ Tử Khanh, hứa với anh sẽ không để Màn Thầu phải chịu tủi thân thêm bất cứ lần nào nữa, cô nhất định sẽ nuôi Màn Thầu thành chó béo để ai cũng phải trầm trồ thán phục.
Tạ Tử Khanh trả lời cô bằng một dấu “?”, tiếp theo lại thêm một tin: “Mấy ngày nay cô đi đâu thế?”
Nói rồi lập tức bổ sung: “Đám Tịch Tuyết Nhi tìm cô khắp nơi.”
Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhớ đến hai người chị em tốt của mình.
Lần đầu tiên Tịch Tuyết Nhi và An Hà gặp lại Cố Sanh Sanh, hai cô đều sửng sốt, im lặng thật lâu không nói tiếng nào. Những ánh mắt sáng hoắc kia khiến cho Cố Sanh Sanh lúc nào cũng tự tin nhịn không được mà cảm thấy chột dạ, cô sờ mặt mình, nói: “Sắc mặt tớ kém lắm hả? Bảo sao chị Lý không cho chớ mở livestream.”
Cố Sanh Sanh vừa nói vừa liếc nhìn Tịch Tuyết Nhi, bên dưới hàng lông mi dài cong vút là hai con ngươi lấp lánh mê người, khóe mắt hơi phiếm hồng, cả khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa anh đào.
Cố Sanh Sanh oan ức kêu la: “Làm gì có! An Hà, tớ có sao?!”
An Hà vốn khá hiền lành, có gì nói nấy, song hôm nay lại ấp úng nói không nên lời: “Chuyện này… Nói sao đây nhỉ…”
Tịch Tuyết Nhi chen vào: “Như thế này, nếu đây là thế giới ABO* thì người ta sẽ ngửi thấy mùi pheromone alpha cấp cao thuộc về Thẩm Vọng từ trên người cậu trong vòng bán kính 100 dặm. Thành thật khai báo mau, cậu và Thẩm Vọng biến mất nửa tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?!”
*Thế giới ABO: Là một thể loại truyện xuất phát nguồn từ Âu Mỹ, đã tương đối phát triển ở fanfic nhưng gần đây mới rộ lên ở nguyên sang, có bối cảnh tương lai, khi con người di chuyển trong vũ trụ. Con người không phân chia theo giới tính nam nữ nữa mà là ABO, tức A Alpha, B Beta, O Omega, dựa vào “chất dẫn dụ – pheromone”. (Theo: tharong.vn)
Cố Sanh Sanh trợn tròn hai mắt: “Cái đó cũng có thể ngửi được sao?”
Tịch Tuyết Nhi chỉ nói đùa một chút, thấy biểu cảm của Cố Sanh Sanh thì phun hết trà trong miệng ra: “Tớ nói đúng rồi ư? Hai cậu… Mau kể cho tớ nghe đi! Thẩm Vọng có OK không?!”
Tất nhiên là OK rồi. Những chuyện đã diễn ra trong nửa tháng qua điên cuồng đến cỡ nào, Cố Sanh Sanh còn không có ý định nhớ lại, chứ nói gì là kể cho người khác nghe. Cô vội vàng ngắt lời: “Đêm đó tớ đi trước, lúc sau có xảy ra chuyện gì không?”
Tịch Tuyết Nhi nghe Cố Sanh Sanh hỏi liền nhanh nhảu kể lại sự việc cho cô nghe bằng cách sống động nhất có thể.
Đêm lễ đính hôn hôm đó, Hoàng Phủ Du Du sắp đặt vở kịch bắt gian, cuối cùng lại thành nhốt Ngô Quân cha mình và Cố Vân Yên vào một căn phòng. Khi đó hai người còn ôm ấp nhau, hành động cực kỳ thân mật.
Hoàng Phủ Du Du giận dữ sẽ như thế nào đây? Làm ầm lên tại chỗ, Hoàng Phủ phu nhân nghe chuyện lập tức chạy đến can ngăn, khung cảnh hỗn loạn không cách nào ngăn được. Cố Vân Yên bị đánh cho đầu tóc bù xù, còn Ngô Quân thì trốn đến xỏ xỉnh nào đó không dám hó hé một lời.
Trong thời khắc náo loạn đó, bản năng sinh tồn của Cố Vân Yên bỗng nhiên sống dậy, hô lên một câu “Ông ấy là cha tôi”. Thế là vở kịch bắt gian biến thành tiết mục cha con nhận nhau đầy máu chó.
Ngô Quân ngất xỉu tại chỗ.
Cố Sanh Sanh khuấy trà sữa trong ly, tò mò hỏi: “Ngất á?”
Tịch Tuyết Nhi hài hước nói: “Ừ, bị dọa ngất!”
Gia tộc Hoàng Phủ chín đời độc đinh, đến đời mẹ của Hoàng Phủ Du Du chỉ có một người con gái duy nhất. Vị nữ thừa kế này có thủ đoạn rất tàn ác, vô cùng có đầu óc buôn bán, tiếc là mắt nhìn người không được tốt cho lắm, lại nhìn trúng một người đàn ông là công nhân viên chức nhỏ có xuất thân nghèo nàn. Ai ngờ cậu con rể này lại dám đốt khói xanh, trước lúc kết hôn đã ra ngoài gian díu với tình nhân, còn khiến cho người ta to bụng lên.
Tính theo ngày sinh thì Cố Vân Yên lớn hơn Hoàng Phủ Du Du 2 tháng.
Ngô Quân không có tài, lại không có xuất thân, chỉ được cái vẻ ngoài đĩnh đạc, toàn nhờ vào sự ân cần dịu dàng mới dụ dỗ được Hoàng Phủ Tĩnh gả cho mình. Ông biết tính cách của bà rất rõ, cho nên mới giấu nhẹm chuyện của Cố Vân Yên đi trong nhiều năm qua, ai ngờ cuối cùng lại bị chính con gái ruột của mình phá toẹt ra.
Nghĩ đến vinh hoa phú quý phút chốc hóa thành hư không, đầu óc đau nhức cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Cố Sanh Sanh lại tò mò về một người khác: “Cố Vân Yên thì sao?”
An Hà lên tiếng: “Cô ta á? Bị Hoàng Phủ Du Du cho người còng tay còng chân ném ra ngoài rồi. Thẩm Đình Sâm định giúp cô ta nhưng bị bảo vệ ngăn lại, không làm gì được.”
Ngữ điệu của Tịch Tuyết Nhi vô cùng hoạt bát, tất cả các chi tiết đều được kể lại như thật, cô còn chuyển tiếp một bài viết trên Weibo cho Cố Sanh Sanh: “Giờ Cố Vân Yên hết đường rồi, ngày nào cũng bị chửi trên hot search hết.”
Cố Sanh Sanh ấn vào liên kết, là của một tài khoản công chúng lớn trong ngành giải trí, nội dung trong bài viết còn chi tiết hơn cả những gì Tịch Tuyết Nhi đã kể, số lượt chia sẻ đã đạt đến hơn 50K.
Các bài viết của mấy Weibo kiểu này thật có giả có, toàn nhắm vào những tin tức mà quần chúng ăn dưa thích xem nhất như hào môn, trai phú nhị đại, ngược tra, người thứ ba, con gái riêng các kiểu,… Đám cư dân mạng chỉ đợi dịp để được nhảy múa tưng bừng trong ruộng dưa mà thôi.
Lễ đính hôn trôi qua đã được nửa tháng, độ hot của bài viết này vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Mỗi lần độ hot sắp giảm, ngay sau đó sẽ có một bài viết vạch trần “trùng hợp” được tung ra, khiến cho cảm xúc của quần chúng ăn dưa lại một lần nữa được đẩy lên cao trào.
Theo bài viết mới nhất, Ngô Quân vẫn âm thầm lợi dụng tiền và quyền của tập đoàn Hoàng Phủ để đầu tư trải đường cho Cố Vân Yên. Bộ phim mà Cố Vân Yên quay lúc mới ra mắt là do Ngô Quân âm thầm động tay động chân, giành mất vai nữ chính vốn phải thuộc về Cố Sanh Sanh.
Lúc này Cố Sanh Sanh mới chợt hiểu ra: bảo sao từ khi ra mắt cho đến bây giờ may mắn của Cố Vân Yên lúc nào cũng tốt như thế. Rõ ràng nguyên chủ Cố Sanh Sanh ra mắt trước, vẻ ngoài cũng xinh đẹp hơn nhiều, mà mấy bộ phim kia lại chọn Cố Vân Yên là nhân vật nữ chính.
Cố Vân Yên vốn đã mang tiếng xấu, hiện tại càng xấu đến cùng cực. Cô ta đã từng mua hot search để phá Cố Sanh Sanh, cướp đoạt chồng sắp cưới của cô, chuyện xưa một lần nữa được lật ra, một đống biệt danh mới như “người thứ ba”, “con gái người thứ ba” hay “con gái ngoài giá thú” vững vàng dán trên người cô. Còn có người chạy đến Weibo của Cố Sanh Sanh để xin lỗi nữa.
Tịch Tuyết Nhi: “Sanh Sanh, nhân cơ hội này có muốn mua mấy cái hot search, dìm chết cô ta luôn không?”
Cố Sanh Sanh cau mũi nói: “Tớ điên hay sao mà trở thành loại người giống như cô ta? Bấy nhiêu đây cũng đủ khiến tớ buồn nôn rồi.”
An Hà đồng tình: “Đúng đó, mấy kiểu nhiệt độ này đừng cọ làm gì. Nếu không sau này khi mọi người nhớ đến Sanh Sanh là sẽ nhớ cả mấy tin tức xấu, giống như Cố Vân Yên bây giờ ấy.”
Thoát khỏi hào quang của nhân vật chính, sự nghiệp của hội chị em Tranh Ninh bây giờ đều phát triển hết sức thuận lợi. Tịch Tuyết Nhi sau khi quay xong thì quay thêm hai bộ tình yêu đô thị, cả hai đều đã được phát sóng, tỉ lệ người xem cao vô cùng. Còn An Hà có khí chất cổ điển, diễn xuất sắc bén, gần đây có một bộ phim cổ trang chính kịch lớn đưa ra đề nghị vai nữ chính với cô, quay xong bộ này có lẽ sẽ thành công vụt lên thành diễn viên tuyến 1.
Người thành công nhất đương nhiên là Cố Sanh Sanh. <Thôn nước ngọt> mà Cố Sanh Sanh quay cùng Tạ Tử Khanh là ứng cử viên nặng nhất trong năm nay. Thật tiếc vì Cố Sanh Sanh gần như không còn quay thêm phim mới nữa, nhưng những quảng cáo vẫn tìm đến cô mãi không dứt.
Tịch Tuyết Nhi hâm mộ nói: “Vẫn là Sanh Sanh tốt số nhất. Hết đại ngôn lớn này đến đại ngôn lớn khác, màn hình led phía ngoài cao ốc Vân Hạc ngày nào cũng chiếu video quảng cáo của cậu. Thẩm đại boss cuồng vợ kinh khủng quá đi mất.”
Cố Sanh Sanh hất cằm, đắc ý đáp: “Thẩm Vọng nói màn hình led của cao ốc Vân Hạc sẽ chỉ chiếu quảng cáo của tớ thôi.”
Cao ốc Vân Hạc tọa lạc tại khu vực thương mại bậc nhất của thành phố A, hiện tại đang là giờ tan tầm cao điểm, xe cộ mắc kẹt trên đường, mọi người không tự chủ được, ngước nhìn màn hình led của Vân Hạc trong vô thức.
Kiến trúc màu trắng bạc hiện đại mà không làm mất đi vẻ trang nhã, chi phí để được chạy quảng cáo trên màn hình led đắc đỏ cỡ nào, bây giờ thì mãi mãi chiếu quảng cáo của một mình Cố Sanh Sanh. Tuyên truyền phim mới, quảng cáo đại ngôn, hết ngày này sang ngày khác.
Tuy vậy, lúc mọi người đi ngang qua đó đều phải dừng lại một chút để nhìn thử. Một dung mạo tuyệt sắc sinh động như thế, được phóng to trên màn hình càng thêm phần động lòng, từng cái nhíu mày hay mỉm cười đều khiến cho hồn phách con người chấn động, xem mấy trăm lần cũng không chán.
“Bíp —” Tiếng còi xe chói tai vang lên.
Cố Vân Yên ngồi trong khoang sau của chiếc xe taxi bốc mùi, cố gắng lấy lại tinh thần, chợt cô nghe tiếng tài xế taxi phía trước vừa đánh tay lái vừa nói chuyện phiếm với mình: “Tôi rất thích Cố Sanh Sanh diễn vai Sở Minh Phù kia, không ngờ tạo hình hiện đại của cô ấy cũng đẹp đến vậy, cô cũng thích cô ấy sao?”
Mí mắt Cố Vân Yên giật một phát, may là có khẩu trang che chắn, tài xế không nhìn được biểu cảm của cô: “Cũng… cũng bình thường.”
Tài xế liền than thở: “Mấy cô gái xinh đẹp đều cặp kè với đàn ông giàu có, thấy tòa cao ốc kia không? Nghe nói là của tổng giám đốc Thẩm thị xây cho Cố Sanh Sanh, chỉ chiếu mỗi quảng cáo của cô ấy. Chậc…”
Dòng xe cộ chậm rãi nhích về phía trước, tài xế lầm bầm khởi động máy lên.
Còn Cố Vân Yên thì kinh ngạc nhìn Cố Sanh Sanh trên màn hình led. Dần dần, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời trên đó biến thành chính mình. Những video quảng cáo được phát ngày này sang này khác, đại ngôn trên người, phải là của cô mới đúng.
Cố Vân Yên bỗng nhớ đến giấc mơ đêm qua. Cô mơ thấy máy bay tư nhân của Hoàng Phủ Du Du và mẹ cô ta bị rơi, toàn bộ gia đình Hoàng Phủ không ai còn sống. Sau khi Ngô Quân lên nắm quyền thì trịnh trọng đón cô về nhà, cha con đoàn tụ, toàn bộ giới giải trí đều chấn động — cô đúng là người thừa kế thất lạc của tập đoàn cơ mà.
Cố Vân Yên nhịn không được lắc đầu. Mấy ngày nay cô bị Hoàng Phủ Du Du trả thù như chó mất chủ, tinh thần suy sụp, đầu óc cũng rối rắm lên, rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu cô như suối nước, nhưng không nhớ rõ được bất kì chi tiết nào.
Cao ốc Vân Hạc dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Cố Vân Yên kiềm không được, nép người lên cửa xe bẩn thỉu, dường như muốn dán cả cơ thể lên đó. Không hiểu tại sao mà trong thâm tâm cô có một cảm giác càng ngày càng mãnh liệt hơn — những thứ mà Cố Sanh Sanh có được ngày hôm nay vốn dĩ phải thuộc về cô mới đúng.
“Chuyện này… là thật ư?”
Cố Sanh Sanh hỏi chị Lý trong vô thức.
Chị Lý tặc lưỡi, đáp lại bằng ngữ điệu vui vẻ: “Còn có thể giả được sao. Tuy nói thế kỷ 21 hiện đại, nhưng cô nói xem có nhà ai lại xảy ra chuyện vô lý như thế không? Ngay tại đêm lễ đính hôn, cô dâu phát hiện ra bạn gái trước của chú rể chính là con gái riêng của cha mình! Bên kia còn cho rằng vừa bám víu vào được một nhà thông gia tốt nên suốt ngày đi rêu rao khắp nơi, giờ thì đẹp mặt chưa, tôi nghe người làm bên đó nói cả nhà trên dưới loạn hết lên rồi!”
“Bên kia” trong lời của chị Lý chính là gia đình Thẩm Đình Sâm. Chị Lý là người làm thân cận của Cố Sanh Sanh, tất nhiên cũng sẽ có chung mối thù chán ghét nhà Thẩm Đình Sâm như cô.
Cố Sanh Sanh nghe đến đây thì giật mình thon thót, Cố Vân Yên là chị em cùng cha khác mẹ với Hoàng Phủ Du Du, đây quả là một tin tức động trời.
Cố Sanh Sanh vẫn muốn nghe ngóng thêm, chợt Màn Thầu nhảy phóc lên cắn váy cô: “Gâu gâu! Gâu gâu!”
Cố Sanh Sanh liền lấy lại hồn trí: “Ấy, đây là váy mới đó, đừng cắn mà!”
Chó Màn Thầu cắn xong thì nhanh chân bỏ chạy, vừa đi vừa quay đầu nhìn Cố Sanh Sanh, mặt mũi như treo mấy chữ “mẹ đuổi theo con đi”, dáng vẻ cực kỳ trông ngóng có người chơi với mình.
Lòng thương xót của Cố Sanh Sanh lại nổi lên. Cô và Thẩm Vọng đi xa hơn nửa tháng, một mình Màn Thầu ở nhà chắc là cô đơn tủi thân dữ lắm. Nghĩ thế, Cố Sanh Sanh liền vẫy tay với Màn Thầu: “Đến đây nào, mẹ làm đồ ăn ngon cho con nhé.”
Tai của Màn Thầu giật một phát, cặp chân ngắn cũn lập tức phóng đến chỗ Cố Sanh Sanh, nhảy nhót xung quanh cô: “Gâu gâu gâu!”
Cố Sanh Sanh nói với chị Lý: “Lâu rồi không livestream, lấy hộ tôi cái giá đỡ điện thoại đi.”
Cố Sanh Sanh lấy hải sâm và xương sườn trong tủ lạnh ra, định livestream nấu canh sườn hải sâm bổ thận ích khí. Nào ngờ chị Lý quan sát cô một lát rồi uyển chuyển nói: “Sắc mặt phu nhân hôm nay… không thích hợp livestream lắm đâu ạ.”
“Sắc mặt tôi không tốt sao?” Cố Sanh Sanh vội sờ lên mặt mình, sau đó mở điện thoại soi một vòng, nhưng vẫn không nhìn ra chỗ nào không thích hợp.
Chị Lý nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào quyến rũ của Cố Sanh Sanh, đành cười gượng vuốt tạp dề, không biết phải nói như thế nào.
Cũng may là Cố Sanh Sanh không hỏi nữa, cô phải đi xem trong tủ lạnh có gì ăn được nữa không.
Nhà bếp vẫn rộng rãi sáng sủa như trước, Cố Sanh Sanh mang tạp dề màu hồng lên, vui vẻ đi đi lại lại trong nhà bếp, chó con Màn Thầu đang ở độ tuổi mọc răng thèm ăn thịt, nên cứ gâu gâu bám theo tà váy của Cố Sanh Sanh, bị mùi thịt nhử cho chảy cả nước bọt.
Hành động làm nũng của Màn Thầu đã thành công làm cho trái tim Cố Sanh Sanh tan chảy, cô đành phải thưởng thêm cho nó một miếng bánh quy tinh xảo dành cho chó. Màn Thầu gặm bánh quy hình khúc xương, vài giây sau liền phát hiện ra không phải là thịt, nên tức giận phi đến chỗ Cố Sanh Sanh sủa toáng lên.
Cố Sanh Sanh nhớ Tạ Tử Khanh từng nói chó con trong nhà anh đều được nuôi lớn trong cơm ngon áo đẹp, chó con Màn Thầu chỉ vì một miếng bánh quy nhỏ mà cảm động đến mức này, có thể thấy chó ta ở nhà một mình oan ức biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Cố Sanh Sanh không khỏi mủi lòng, cúi xuống ôm Màn Thầu lên: “Tội nghiệp con quá, gầy hết rồi này.”
Chị Lý nhìn chú chó trợn trắng mắt vì tức trong tay Cố Sanh Sanh, định nói rồi lại thôi.
Cố Sanh Sanh đau lòng một lúc lâu, còn nhắn tin cho Tạ Tử Khanh, hứa với anh sẽ không để Màn Thầu phải chịu tủi thân thêm bất cứ lần nào nữa, cô nhất định sẽ nuôi Màn Thầu thành chó béo để ai cũng phải trầm trồ thán phục.
Tạ Tử Khanh trả lời cô bằng một dấu “?”, tiếp theo lại thêm một tin: “Mấy ngày nay cô đi đâu thế?”
Nói rồi lập tức bổ sung: “Đám Tịch Tuyết Nhi tìm cô khắp nơi.”
Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhớ đến hai người chị em tốt của mình.
Lần đầu tiên Tịch Tuyết Nhi và An Hà gặp lại Cố Sanh Sanh, hai cô đều sửng sốt, im lặng thật lâu không nói tiếng nào. Những ánh mắt sáng hoắc kia khiến cho Cố Sanh Sanh lúc nào cũng tự tin nhịn không được mà cảm thấy chột dạ, cô sờ mặt mình, nói: “Sắc mặt tớ kém lắm hả? Bảo sao chị Lý không cho chớ mở livestream.”
Cố Sanh Sanh vừa nói vừa liếc nhìn Tịch Tuyết Nhi, bên dưới hàng lông mi dài cong vút là hai con ngươi lấp lánh mê người, khóe mắt hơi phiếm hồng, cả khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa anh đào.
Cố Sanh Sanh oan ức kêu la: “Làm gì có! An Hà, tớ có sao?!”
An Hà vốn khá hiền lành, có gì nói nấy, song hôm nay lại ấp úng nói không nên lời: “Chuyện này… Nói sao đây nhỉ…”
Tịch Tuyết Nhi chen vào: “Như thế này, nếu đây là thế giới ABO* thì người ta sẽ ngửi thấy mùi pheromone alpha cấp cao thuộc về Thẩm Vọng từ trên người cậu trong vòng bán kính 100 dặm. Thành thật khai báo mau, cậu và Thẩm Vọng biến mất nửa tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?!”
*Thế giới ABO: Là một thể loại truyện xuất phát nguồn từ Âu Mỹ, đã tương đối phát triển ở fanfic nhưng gần đây mới rộ lên ở nguyên sang, có bối cảnh tương lai, khi con người di chuyển trong vũ trụ. Con người không phân chia theo giới tính nam nữ nữa mà là ABO, tức A Alpha, B Beta, O Omega, dựa vào “chất dẫn dụ – pheromone”. (Theo: tharong.vn)
Cố Sanh Sanh trợn tròn hai mắt: “Cái đó cũng có thể ngửi được sao?”
Tịch Tuyết Nhi chỉ nói đùa một chút, thấy biểu cảm của Cố Sanh Sanh thì phun hết trà trong miệng ra: “Tớ nói đúng rồi ư? Hai cậu… Mau kể cho tớ nghe đi! Thẩm Vọng có OK không?!”
Tất nhiên là OK rồi. Những chuyện đã diễn ra trong nửa tháng qua điên cuồng đến cỡ nào, Cố Sanh Sanh còn không có ý định nhớ lại, chứ nói gì là kể cho người khác nghe. Cô vội vàng ngắt lời: “Đêm đó tớ đi trước, lúc sau có xảy ra chuyện gì không?”
Tịch Tuyết Nhi nghe Cố Sanh Sanh hỏi liền nhanh nhảu kể lại sự việc cho cô nghe bằng cách sống động nhất có thể.
Đêm lễ đính hôn hôm đó, Hoàng Phủ Du Du sắp đặt vở kịch bắt gian, cuối cùng lại thành nhốt Ngô Quân cha mình và Cố Vân Yên vào một căn phòng. Khi đó hai người còn ôm ấp nhau, hành động cực kỳ thân mật.
Hoàng Phủ Du Du giận dữ sẽ như thế nào đây? Làm ầm lên tại chỗ, Hoàng Phủ phu nhân nghe chuyện lập tức chạy đến can ngăn, khung cảnh hỗn loạn không cách nào ngăn được. Cố Vân Yên bị đánh cho đầu tóc bù xù, còn Ngô Quân thì trốn đến xỏ xỉnh nào đó không dám hó hé một lời.
Trong thời khắc náo loạn đó, bản năng sinh tồn của Cố Vân Yên bỗng nhiên sống dậy, hô lên một câu “Ông ấy là cha tôi”. Thế là vở kịch bắt gian biến thành tiết mục cha con nhận nhau đầy máu chó.
Ngô Quân ngất xỉu tại chỗ.
Cố Sanh Sanh khuấy trà sữa trong ly, tò mò hỏi: “Ngất á?”
Tịch Tuyết Nhi hài hước nói: “Ừ, bị dọa ngất!”
Gia tộc Hoàng Phủ chín đời độc đinh, đến đời mẹ của Hoàng Phủ Du Du chỉ có một người con gái duy nhất. Vị nữ thừa kế này có thủ đoạn rất tàn ác, vô cùng có đầu óc buôn bán, tiếc là mắt nhìn người không được tốt cho lắm, lại nhìn trúng một người đàn ông là công nhân viên chức nhỏ có xuất thân nghèo nàn. Ai ngờ cậu con rể này lại dám đốt khói xanh, trước lúc kết hôn đã ra ngoài gian díu với tình nhân, còn khiến cho người ta to bụng lên.
Tính theo ngày sinh thì Cố Vân Yên lớn hơn Hoàng Phủ Du Du 2 tháng.
Ngô Quân không có tài, lại không có xuất thân, chỉ được cái vẻ ngoài đĩnh đạc, toàn nhờ vào sự ân cần dịu dàng mới dụ dỗ được Hoàng Phủ Tĩnh gả cho mình. Ông biết tính cách của bà rất rõ, cho nên mới giấu nhẹm chuyện của Cố Vân Yên đi trong nhiều năm qua, ai ngờ cuối cùng lại bị chính con gái ruột của mình phá toẹt ra.
Nghĩ đến vinh hoa phú quý phút chốc hóa thành hư không, đầu óc đau nhức cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Cố Sanh Sanh lại tò mò về một người khác: “Cố Vân Yên thì sao?”
An Hà lên tiếng: “Cô ta á? Bị Hoàng Phủ Du Du cho người còng tay còng chân ném ra ngoài rồi. Thẩm Đình Sâm định giúp cô ta nhưng bị bảo vệ ngăn lại, không làm gì được.”
Ngữ điệu của Tịch Tuyết Nhi vô cùng hoạt bát, tất cả các chi tiết đều được kể lại như thật, cô còn chuyển tiếp một bài viết trên Weibo cho Cố Sanh Sanh: “Giờ Cố Vân Yên hết đường rồi, ngày nào cũng bị chửi trên hot search hết.”
Cố Sanh Sanh ấn vào liên kết, là của một tài khoản công chúng lớn trong ngành giải trí, nội dung trong bài viết còn chi tiết hơn cả những gì Tịch Tuyết Nhi đã kể, số lượt chia sẻ đã đạt đến hơn 50K.
Các bài viết của mấy Weibo kiểu này thật có giả có, toàn nhắm vào những tin tức mà quần chúng ăn dưa thích xem nhất như hào môn, trai phú nhị đại, ngược tra, người thứ ba, con gái riêng các kiểu,… Đám cư dân mạng chỉ đợi dịp để được nhảy múa tưng bừng trong ruộng dưa mà thôi.
Lễ đính hôn trôi qua đã được nửa tháng, độ hot của bài viết này vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Mỗi lần độ hot sắp giảm, ngay sau đó sẽ có một bài viết vạch trần “trùng hợp” được tung ra, khiến cho cảm xúc của quần chúng ăn dưa lại một lần nữa được đẩy lên cao trào.
Theo bài viết mới nhất, Ngô Quân vẫn âm thầm lợi dụng tiền và quyền của tập đoàn Hoàng Phủ để đầu tư trải đường cho Cố Vân Yên. Bộ phim mà Cố Vân Yên quay lúc mới ra mắt là do Ngô Quân âm thầm động tay động chân, giành mất vai nữ chính vốn phải thuộc về Cố Sanh Sanh.
Lúc này Cố Sanh Sanh mới chợt hiểu ra: bảo sao từ khi ra mắt cho đến bây giờ may mắn của Cố Vân Yên lúc nào cũng tốt như thế. Rõ ràng nguyên chủ Cố Sanh Sanh ra mắt trước, vẻ ngoài cũng xinh đẹp hơn nhiều, mà mấy bộ phim kia lại chọn Cố Vân Yên là nhân vật nữ chính.
Cố Vân Yên vốn đã mang tiếng xấu, hiện tại càng xấu đến cùng cực. Cô ta đã từng mua hot search để phá Cố Sanh Sanh, cướp đoạt chồng sắp cưới của cô, chuyện xưa một lần nữa được lật ra, một đống biệt danh mới như “người thứ ba”, “con gái người thứ ba” hay “con gái ngoài giá thú” vững vàng dán trên người cô. Còn có người chạy đến Weibo của Cố Sanh Sanh để xin lỗi nữa.
Tịch Tuyết Nhi: “Sanh Sanh, nhân cơ hội này có muốn mua mấy cái hot search, dìm chết cô ta luôn không?”
Cố Sanh Sanh cau mũi nói: “Tớ điên hay sao mà trở thành loại người giống như cô ta? Bấy nhiêu đây cũng đủ khiến tớ buồn nôn rồi.”
An Hà đồng tình: “Đúng đó, mấy kiểu nhiệt độ này đừng cọ làm gì. Nếu không sau này khi mọi người nhớ đến Sanh Sanh là sẽ nhớ cả mấy tin tức xấu, giống như Cố Vân Yên bây giờ ấy.”
Thoát khỏi hào quang của nhân vật chính, sự nghiệp của hội chị em Tranh Ninh bây giờ đều phát triển hết sức thuận lợi. Tịch Tuyết Nhi sau khi quay xong thì quay thêm hai bộ tình yêu đô thị, cả hai đều đã được phát sóng, tỉ lệ người xem cao vô cùng. Còn An Hà có khí chất cổ điển, diễn xuất sắc bén, gần đây có một bộ phim cổ trang chính kịch lớn đưa ra đề nghị vai nữ chính với cô, quay xong bộ này có lẽ sẽ thành công vụt lên thành diễn viên tuyến 1.
Người thành công nhất đương nhiên là Cố Sanh Sanh. <Thôn nước ngọt> mà Cố Sanh Sanh quay cùng Tạ Tử Khanh là ứng cử viên nặng nhất trong năm nay. Thật tiếc vì Cố Sanh Sanh gần như không còn quay thêm phim mới nữa, nhưng những quảng cáo vẫn tìm đến cô mãi không dứt.
Tịch Tuyết Nhi hâm mộ nói: “Vẫn là Sanh Sanh tốt số nhất. Hết đại ngôn lớn này đến đại ngôn lớn khác, màn hình led phía ngoài cao ốc Vân Hạc ngày nào cũng chiếu video quảng cáo của cậu. Thẩm đại boss cuồng vợ kinh khủng quá đi mất.”
Cố Sanh Sanh hất cằm, đắc ý đáp: “Thẩm Vọng nói màn hình led của cao ốc Vân Hạc sẽ chỉ chiếu quảng cáo của tớ thôi.”
Cao ốc Vân Hạc tọa lạc tại khu vực thương mại bậc nhất của thành phố A, hiện tại đang là giờ tan tầm cao điểm, xe cộ mắc kẹt trên đường, mọi người không tự chủ được, ngước nhìn màn hình led của Vân Hạc trong vô thức.
Kiến trúc màu trắng bạc hiện đại mà không làm mất đi vẻ trang nhã, chi phí để được chạy quảng cáo trên màn hình led đắc đỏ cỡ nào, bây giờ thì mãi mãi chiếu quảng cáo của một mình Cố Sanh Sanh. Tuyên truyền phim mới, quảng cáo đại ngôn, hết ngày này sang ngày khác.
Tuy vậy, lúc mọi người đi ngang qua đó đều phải dừng lại một chút để nhìn thử. Một dung mạo tuyệt sắc sinh động như thế, được phóng to trên màn hình càng thêm phần động lòng, từng cái nhíu mày hay mỉm cười đều khiến cho hồn phách con người chấn động, xem mấy trăm lần cũng không chán.
“Bíp —” Tiếng còi xe chói tai vang lên.
Cố Vân Yên ngồi trong khoang sau của chiếc xe taxi bốc mùi, cố gắng lấy lại tinh thần, chợt cô nghe tiếng tài xế taxi phía trước vừa đánh tay lái vừa nói chuyện phiếm với mình: “Tôi rất thích Cố Sanh Sanh diễn vai Sở Minh Phù kia, không ngờ tạo hình hiện đại của cô ấy cũng đẹp đến vậy, cô cũng thích cô ấy sao?”
Mí mắt Cố Vân Yên giật một phát, may là có khẩu trang che chắn, tài xế không nhìn được biểu cảm của cô: “Cũng… cũng bình thường.”
Tài xế liền than thở: “Mấy cô gái xinh đẹp đều cặp kè với đàn ông giàu có, thấy tòa cao ốc kia không? Nghe nói là của tổng giám đốc Thẩm thị xây cho Cố Sanh Sanh, chỉ chiếu mỗi quảng cáo của cô ấy. Chậc…”
Dòng xe cộ chậm rãi nhích về phía trước, tài xế lầm bầm khởi động máy lên.
Còn Cố Vân Yên thì kinh ngạc nhìn Cố Sanh Sanh trên màn hình led. Dần dần, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời trên đó biến thành chính mình. Những video quảng cáo được phát ngày này sang này khác, đại ngôn trên người, phải là của cô mới đúng.
Cố Vân Yên bỗng nhớ đến giấc mơ đêm qua. Cô mơ thấy máy bay tư nhân của Hoàng Phủ Du Du và mẹ cô ta bị rơi, toàn bộ gia đình Hoàng Phủ không ai còn sống. Sau khi Ngô Quân lên nắm quyền thì trịnh trọng đón cô về nhà, cha con đoàn tụ, toàn bộ giới giải trí đều chấn động — cô đúng là người thừa kế thất lạc của tập đoàn cơ mà.
Cố Vân Yên nhịn không được lắc đầu. Mấy ngày nay cô bị Hoàng Phủ Du Du trả thù như chó mất chủ, tinh thần suy sụp, đầu óc cũng rối rắm lên, rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu cô như suối nước, nhưng không nhớ rõ được bất kì chi tiết nào.
Cao ốc Vân Hạc dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Cố Vân Yên kiềm không được, nép người lên cửa xe bẩn thỉu, dường như muốn dán cả cơ thể lên đó. Không hiểu tại sao mà trong thâm tâm cô có một cảm giác càng ngày càng mãnh liệt hơn — những thứ mà Cố Sanh Sanh có được ngày hôm nay vốn dĩ phải thuộc về cô mới đúng.
Danh sách chương